Chương 30: Cảm giác an toàn thần kỳ
U Vô Mệnh đem sự tình nhất nhất an bài xuống, sau đó lãnh quân tiên phong, tăng tốc phi thẳng đến Ngọc Môn Quan.
Phía Tây U Châu toàn là núi non trùng điệp.
Hàn Thiếu Lăng muốn khai chiến chính diện, chỉ có hai lựa chọn, một là chọn tuyến đường đi qua Tang Châu, hai là cường công Ngọc Môn Quan.
Vì thế hắn ta tới đây.
Rất có khí khái mãnh thú giống đực đoạt bạn ngẫu.
"Có thể không đánh không?" Tang Viễn Viễn lo lắng sốt ruột, "Nếu chết một người, đều là Khương Nhạn Cơ có lợi."
U Vô Mệnh: "...... Nàng nói rất có đạo lý. Nhưng Hàn Thiếu Lăng một hai phải tìm chết, cũng không thể trách ta."
"Hơn nữa Tiểu Tang Quả," hắn cúi người xuống, thấp giọng nói, "Hắn đã công thành ba ngày, người của ta nhất định bị giết đến đỏ mắt rồi, chỉ có máu mới có thể dập tắt ngọn lửa đó...... Lửa như vậy mà không dập, sẽ phản phệ lên chủ."
Tang Viễn Viễn hiểu rõ.
Chiến tranh chính là như vậy, giống như một cỗ máy móc phức tạp khủng bố, một khi đã bấm nút vận hành, căn bản không có khả năng dừng lại dễ dàng.
Quân giữ thành đánh sống đánh chết, nếu thật vất vả mong viện quân tới tham chiến, mà người đến lại không chiến, còn đi lên cùng địch quân bắt tay giảng hòa, đó mới thật sự là lạnh hết nhân tâm.
Cho nên chỉ có thể lấy chiến ngăn chiến. Dùng tốc độ nhanh nhất, thủ đoạn lôi đình nhất đánh bại địch nhân, mới có thể làm thoả nhân tâm, phấn chấn sĩ khí.
Đây không phải thế giới cổ tích được lý tưởng hóa, chiến tranh không phải là thứ một nữ nhân chạy đến giữa hai quân, lớn tiếng kêu ngừng thì nó liền dừng lại.
Một trận đánh, thắng càng nhanh, tổn thất càng nhỏ, thương vong càng thấp!
Một tòa quan ải nguy nga đã hiện ra ở trước mắt.
Cho dù còn cách cả một mặt bình nguyên, Tang Viễn Viễn đã nghe thấy được tiếng hoan hô của quân coi giữ Ngọc Môn Quan.
Mong viện quân mấy ngày, rốt cuộc tới rồi!
Người tới lại là chủ quân của bọn họ!
Hô hấp U Vô Mệnh chậm lại gần gấp đôi. Tim đập cực chậm, cực nặng. Tang Viễn Viễn không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể biết hắn nhất định đang trầm khuôn mặt xinh đẹp xuống, mím đôi môi mỏng, vững vàng phì ra một tia cười lạnh.
Hắc đao thấp thấp ép sát bên cạnh, Đoản Mệnh bắt đầu chạy vội.
Đại quân phía sau dần dần chạy thành hình tam giác, U Vô Mệnh chính là mũi nhọn của bọn họ, mang theo bọn họ phá vỡ hết thảy địch nhân dám can đảm chặn đường.
Cửa thành hắc thiết được kéo ra, U Vô Mệnh lập tức xuyên qua cửa Đông Bắc, dẫn quân xẹt đến trung tâm trận, giết thẳng qua cửa Tây Nam!
Trên tường thành sớm đã nhuộm đầy vết lửa cháy sém cùng máu tươi.
Quân coi giữ đã mỏi mệt đến chịu không nổi, nhưng ánh mắt mỗi người đều sáng ngời, bọn họ hưng phấn ngóng nhìn chủ quân của mình, trong cổ họng gầm nhẹ lên tiếng hoan hô.
Trống trận vang lên rung trời.
U Vô Mệnh một mình một ngựa, lao ra khỏi cánh cửa cực lớn.
Đầy trời đều là mũi tên.
Có mưa tên từ trên bờ tường thành bắn xuống, cũng có quân Hàn Châu chỉnh chỉnh tề tề như châu chấu bắn lại.
Thỉnh thoảng nghe tiếng gió gào thét, có một chiếc xe bắn đá đem một khối khoáng thạch chứa đầy hắc thiết, oanh liệt bắn về phía trận doanh của quân địch.
U Vô Mệnh dẫn quân giết ra, trên tường thành liền ngưng bắn tên, quân Hàn Châu cũng bày kỵ binh trận, hai quân đối mặt, mũi tên châu chấu và mũi tên lướt gió đằng đằng tiến về phía nhau.
Hai cơn nước lũ sắt thép ầm ầm va chạm vào nhau!
Không lâu trước đây, tất cả bọn họ cùng một đội hợp lực đối kháng Minh ma, bây giờ lại hướng về phía đối phương không chút lưu tình khoe ra răng nanh móng vuốt của chính mình.
Bên trong loạn quân, hai vị vương giả trong nháy mắt đã định vị lẫn nhau.
Trên chiến trường, hô hấp trở nên gian nan dị thường, quanh mình là tiếng chém giết rung trời, binh khí đánh nhau, máu tươi rơi như mưa.
Hết thảy đều biến thành động tác chậm, nhưng tốc độ mọi người ngã xuống, chết đi lại càng mau hơn bất luận thời điểm nào.
Tang Viễn Viễn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng.
Hôm nay hắn mặc ngân giáp, phía sau là áo choàng dài ánh kim, mi nùng môi hồng, giống như vị chiến thần từ trên trời hạ phàm xuống.
Tầm mắt hắn lướt đến trên người Tang Viễn Viễn, dừng lại.
Giờ khắc này, bóng dáng xao xuyến nhất trong lòng Hàn Thiếu Lăng cuối cùng triệt triệt để để khép về một người. Đều là nàng, mỗi một hình ảnh, đều là nàng.
Nếu hôm nay có thể cướp được nàng từ trên tay U Vô Mệnh, như vậy hắn có thể nắm chắc mình có thể hoàn toàn chiếm hữu và chinh phục nữ nhân này.
Mặt Hàn Thiếu Lăng lộ vẻ mỉm cười, giơ kích bạc trong tay lên.
Trường kích trước người chậm rãi xẹt qua nửa vòng, Tang Viễn Viễn giật mình phát hiện, Hàn Thiếu Lăng tấn giai!
Hắn vốn là cường giả bát trọng thiên Linh Minh cảnh, mà giờ phút này, trên kích lại phát ra hào quang linh uẩn rộng gần năm trượng, hiển nhiên đã bước vào Linh Diệu cảnh, cùng U Vô Mệnh chân chính có một trận chiến ngang tài ngang sức.
Tâm Tang Viễn Viễn hơi chìm xuống.
Nếu là ngày thường, hắn tấn giai như thế nào đều đừng hòng đánh thắng được U Vô Mệnh, nhưng giờ phút này trọng thương của U Vô Mệnh vẫn chưa lành, nhất định không thể phát huy hết thực lực bình thường.
Ý niệm mới vừa chuyển động, liền thấy trên hắc đao của U Vô Mệnh tuôn ra màu xanh của Mộc linh uẩn lớn hơn mười trượng có thừa!
Hắn...... cũng càng mạnh hơn trước!
Đoản Mệnh hơi hơi cúi người xuống, mau chóng biến thành một tia chớp.
Không ai có can đảm dám ngăn trở trên đường chạy của nó, ngay lập tức không gian giữa hai người hoàn toàn được dẹp yên.
Qua hai hơi thở, hai vị vương giả liền từng người xuyên qua nửa chiến trường, vượt qua vạn quân ầm ầm đâm thẳng vào nhau.
Một kích định thắng bại.
Hàn Thiếu Lăng, gãy kích.
Đoản Mệnh ghìm móng lại, xoay người, lần thứ hai chạy về phía chủ tướng quân địch đang phun máu tươi, muốn hất hắn xuống!
May mắn thân vệ Hàn Thiếu Lăng phản ứng mau lẹ, ngay khi đoạn kích gãy rơi xuống đất, bọn họ tiến lên vây quanh, cướp lấy Hàn Thiếu Lăng rồi vội vàng thối lui.
Tiếng cười của U Vô Mệnh phủ lên tiếng rít gào trên chiến trường.
"Giết!" Tiếng hắn không lớn, nhưng lại nháy mắt châm lửa cho toàn bộ U quân.
"Giết!" "Giết!"
Tiếng kêu "giết" rung trời.
Quân Hàn Châu đại bại rút lui, miễn cưỡng chống đỡ được hơn mười dặm, sau đó hoàn toàn tan tác, chật vật trốn về biên quan của Hàn cảnh.
Một vòng mưa tên ngăn trở U Châu truy kích.
U quân đứng dưới quan ải Hàn Châu, hướng về phía quân địch tùy ý trào phúng khinh bỉ.
U Vô Mệnh cũng náo loạn cùng bọn họ.
Náo loạn gần nửa ngày, thấy Hàn Thiếu Lăng lại không có chút ý tứ ứng chiến, liền lười nhác thu quân, quay về doanh trại.
Lúc này, U Vô Mệnh đi cuối cùng, chậm rì rì theo đại quân đi về.
"Tiểu Tang Quả," hắn dùng trán chống vào ót nàng, thanh âm vừa thấp vừa ách, "Không thể gạt được nàng."
Sau khi cùng Hàn Thiếu Lăng toàn lực chém giết một lần, hắn cũng bị thương nặng.
Một ngụm máu tươi không thể nuốt trôi xuống dưới cứ ộc lên, hắn tiện tay nắm áo choàng của nàng lau vết máu đầy miệng. Tất nhiên là không thể gạt được nàng.
Nếu không phải bị như thế, hắn còn muốn giả vờ như không có việc gì.
"Tiểu tử này thật mạng tốt," hắn sâu kín thở dài, "Tấn liền một lúc ba giai, sợ là ăn được cái đồ vật kỳ dị nào rồi. Chỉ cần thấp lại một giai thôi, hắn ta đã là một khối thi thể. Chậc, đáng tiếc."
Tang Viễn Viễn bẻ đầu ngón tay đếm đếm.
Ba giai, như vậy Hàn Thiếu Lăng hiện tại đã là Linh Diệu cảnh nhị trọng thiên.
Nam chủ quả nhiên là không giống người khác, chịu kích thích lập tức liền có thể phát dương quật khởi.
Nàng yên lặng thương hại cho bản thân mình một chút, tu vi tam trọng thiên Linh Ẩn cảnh, thở dài thật dài.
Kinh qua trận chiến này, Tang Viễn Viễn càng rõ ràng nhận thức được thực lực của vai ác đại ma vương có bao nhiêu kinh người.
Nàng quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"Trở về cố gắng tịnh dưỡng, trước khi vết thương chưa hoàn toàn hồi phục lại, chàng đừng hòng rời khỏi giường."
U Vô Mệnh nhướng mày cười xấu xa: "Tiểu Tang Quả, nàng ám chỉ cái gì vậy ? Có nàng theo ta, ta tất nhiên là nguyện ý không xuống giường, chết trên giường cũng được."
Nàng nói: "Ừ, hai vị lão y kia sẽ rất vui lòng hầu hạ chàng nha."
Đi được tới nửa đường, tin tức lại vù vù bay tới.
Thiên Đô quả nhiên đã phát hịch văn, triệu quân vương các châu thảo phạt U Vô Mệnh phản nghịch!
Theo hịch văn phát ra là hình ảnh mà ba gã tiếp dẫn sứ giả trước khi chết dùng thủ đoạn đặc thù ghi lại truyền về Thiên Đô, chứng minh U Vô Mệnh thật sự phản bội —— Thiên Đô chinh phạt châu quốc, cần thiết phải có chứng cứ vô cùng xác thực.
Tin tức vừa ra, nhiều tuyến U Châu tức khắc báo nguy.
Tây Bắc Bình Châu, Đông Bắc Chương Châu, Đông Nam thì bốn châu Triệu, Chu, Tề, Khương liên quân, đồng loạt phát binh đến lãnh thổ U Châu. Ký Châu ở chính Đông dù chưa động thủ, nhưng cũng đem quân mã trữ sẵn ở biên cảnh.
Phía tây U Châu giáp hai châu Hàn, Tang. Hàn Thiếu Lăng mới vừa bị trọng thương, tuy cũng điều binh, nhưng nhất thời không dậy nổi để lãnh binh tới.
Mắt thấy chỉ có biên giới Tây Nam giáp Tang Châu là tạm thời xem như an toàn.
U Vô Mệnh không chút để ý nghe xong quân tình của các tuyến, nhẹ nhàng vỗ vỗ tóc Tang Viễn Viễn, nói: "Tiểu Tang Quả, nàng nói xem, tiếp theo chúng ta nên giết ai?"
"Thương thế của chàng......"
U Vô Mệnh nói: "Thực lực A Cổ không thua Hàn Thiếu Lăng nga, để hắn đi là được rồi. Tiểu Tang Quả, nàng nhìn xem nàng kìa, ánh mắt lúc trước kém biết bao nhiêu!"
Thế giới này, cường giả có thể lấy một địch vạn.
Hai quân đối địch, nếu chủ tướng bị trảm, cực kỳ có khả năng trong một thời gian ngắn ngủn sẽ bị lực lượng mũi nhọn của đối phương đánh thành năm bè bảy mảng, tựa như trận chiến lôi đình ở Ngọc Môn Quan này.
Cho nên có một tướng lãnh tốt, hơn nữa lại có một quân sư trình độ hơn người là đã có thể gần như thắng hơn nửa cuộc chiến rồi.
Tang Viễn Viễn trầm ngâm một lát, sắp xếp suy nghĩ trong đầu, nói: "Như tin tình báo mới vừa rồi, Tây Bắc Bình Châu cùng Đông Bắc Chương Châu là những châu quốc nóng lòng xuất binh nhất, lương thảo tiếp viện cũng chưa thể đuổi kịp, hai quân còn từ quan ngoại cùng nhau đánh vào, chắn chắn cản tay cản chân nhau. Theo lý thuyết, giờ phút này mà giết, bọn hắn sẽ luống cuống tay chân, trở tay không kịp."
"Đông Nam bộ, bốn châu Khương Triệu Chu Tề liên quân, thế tiến rào rạt, làm đâu chắc đấy, dự bị sẽ đóng quân ở biên giới hai châu U Khương, chậm rãi đẩy lên, sẽ là một trận đánh giằng co lề mề."
"Ký Châu ở chính Đông, đóng quân ở biên cảnh, Ký Châu vương lại đích thân tiến Thiên Đô, vì chàng cầu tình."
Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn.
U Vô Mệnh nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày, nói: "Tiểu Tang Quả chỉ nghe một lần, liền nhớ kỹ nhiều như vậy."
Tang Viễn Viễn đắc ý nhướng mày: "Đâu chỉ nhớ kỹ."
"À?"
Nàng kiêu ngạo giơ cái cằm nhỏ lên: "Hai châu Bình, Chương tiếp giáp Minh Uyên, ngày xưa chịu ơn chàng che chở, cho dù họ muốn vong ân phụ nghĩa đi nữa, nhưng suy xét đến Minh Uyên phía sau họ, bọn họ tuyệt đối không dám đánh thật. Đây là muốn diễn kịch cho Thiên Đô xem thôi!"
U Vô Mệnh híp đôi mắt dài lại.
Tang Viễn Viễn tiếp tục nói: "Bốn châu Khương, Triệu, Chu, Tề liên quân, nhìn thế mạnh người đông rất hung mãnh, kỳ thật thực lực bốn châu này, ai cũng thiếu này thiếu kia. Một đám sơn dương hợp lại với nhau cũng không thể biến thành mãnh hổ. Bọn họ cũng chỉ là muốn đứng ở biên cảnh nhìn một chút, không gây được trận gió nào."
U Vô Mệnh mím môi.
"Mà Ký Châu ở mặt Đông, a," nàng cong cong môi, "Ký Châu Vương giả nhân giả nghĩa đến Thiên Đô cầu tình cho chàng, nhưng đại quân ở biên cảnh lại chẳng thấy lười biếng chút nào, chỉ cần ra lệnh một tiếng, liền có thể bắt đầu cường công bến đò U của chàng, cái này, mới là chân chính là tâm phúc mang họa lớn!"
Môi đỏ nhẹ nhàng mím một cái, tiếp tục nói: "Nếu ta không đoán sai, giờ phút này U quân ở bến đò U nhất định không phòng bị thêm, không chừng còn cùng với quân Ký Châu đóng bên ngoài xưng huynh gọi đệ ấy chứ."
Trong đôi mắt đen của U Vô Mệnh rành mạch hiện lên một tia ngưng trọng.
"Tiểu Tang Quả, nàng quả thật là một thiên tài."
Tang Viễn Viễn lộ ra nụ cười ưu nhã, khiêm tốn.
Nàng sẽ không nói cho hắn, trận chiến huỷ diệt U Châu ấy, nàng đã sớm xem qua trong tiểu thuyết rồi.
Sau khi U Vô Mệnh chết ở Thiên Đô, U Châu nhanh chóng rơi vào đình trệ, mọi người đều trở thành tù binh nô lệ, rơi vào kết cục giống như Tang Châu.
Trong lòng Tang Viễn Viễn, U Châu cùng Tang Châu quả thực chính là anh em cùng cảnh ngộ.
"Vậy giết Ký Nhạc Trì." U Vô Mệnh đánh nhịp.
Ký Châu vương đích thân đến Thiên Đô vì U Vô Mệnh cầu tình, hiện giờ lãnh binh là thế tử của Ký Châu vương, Ký Nhạc Trì.
Một cường giả ngũ trọng thiên Linh Minh cảnh.
Tang Viễn Viễn cười thần bí: "Vừa lúc phụ vương cũng sắp đến Thiên Đô, không bằng chúng ta làm vầy nè......"
Chẳng mấy chốc, vương lệnh truyền xuống.
Bàn xong chiến sự biên cảnh, hai người giống như ve trên cây đang vo ve bỗng nhiên ngưng bặc, không khí trong nháy mắt rơi vào im lặng.
Đêm trước, sau khi định ra kế hoạch xong, U Vô Mệnh liền hào phóng cho người đem mấy cái công văn phản nghịch giả đưa đến Tang Châu, thỉnh Tang Châu vương y kế hành sự.
Nếu Tang Châu vương động tâm tư, đem chứng cứ lặng lẽ đưa tới trên bàn đế quân, đó chính là công lớn, sau khi diệt được U Châu, nhất định có thể được chia phần lợi ích lớn nhất.
Vương tộc vì nghiệp lớn hy sinh nhi nữ, thật ra là chuyện rất bình thường.
Tang Viễn Viễn không thể thay người khác bảo đảm.
Một lát sau, nàng đánh vỡ không khí nặng nề: "Nếu phụ vương hố chàng, ta đây chỉ có thể tận lực bồi thường, cùng chàng đồng sinh cộng tử, thế nào?"
U Vô Mệnh cười cười, không nói tiếp.
Tang Viễn Viễn liếc thần sắc hắn, liền biết trong lòng người nam nhân này đều có tính toán.
Thực mau, đại quân liền về tới U Đô.
U Châu Vương chiến thắng trở về, không khí nặng nề trong thành như được ném vào một dây pháo.
Trong một mảng u ám trầm trọng, sự vui sướng như từng hạt pháo bông li ti điểm điểm loé sáng.
Sau khi vào vương thành, U Vô Mệnh cho lui tất cả, từ cửa hông im ắng rời khỏi vương cung.
Tang Viễn Viễn: "?"
"Mua chút đồ." Hắn thần bí nháy mắt ra dấu.
Khuôn mặt Tang Viễn Viễn hiện lên một chút đỏ.
Tới một cửa hàng treo tấm biển có chữ"Bạch" bên góc phải, U Vô Mệnh kéo mặt nạ xuống, che khuôn mặt hai người lại, nghênh ngang bước vào.
"Lấy phù dung chi tốt nhất ra đây." Hắn cà lơ phất phơ nói, "Quân gia đây, tiền không thành vấn đề."
Tang Viễn Viễn cảm thấy hắn đang bịt tai trộm chuông, bởi vì chiến giáp của chủ quân thật sự là quá nổi bật. Còn xưng là quân gia, quả thật không còn sức chửi bậy một tiếng.
Tiểu nhị trong tiệm chân đều run lẩy bẩy.
Phù dung chi được để trong hộp ngọc nho nhỏ, bóng mượt mát lạnh nhưng cầm vào trong tay lại giống như cái bàn ủi, làm Tang Viễn Viễn mặt đỏ tai hồng.
Khi trở lại vương cung, chân nàng cũng có hơi run.
Tuy rằng U Vô Mệnh đang bị thương, nhưng người nam nhân này giống như căn bản không biết đau đớn là gì. Chỉ cần hắn không ngã xuống, thì có thể giống như người khác không có việc gì.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng, sải bước dài đi về hướng tẩm điện, gấp không chờ nổi muốn nuốt nàng vào bụng.
Nàng bị kéo đến phải chạy theo.
Không nghĩ tới chính là, U Vô Mệnh tiến vào tẩm điện liền ngã xuống.
Tang Viễn Viễn tay lanh mắt lẹ, nhanh chóng chạy đến định đỡ hắn, không ngờ người nam nhân này thật sự là quá nặng, hắn kéo theo nàng té lăn trên đất, còn đặt toàn bộ thể trọng lên người nàng.
May mắn trên người nàng mặc chiến giáp, không bị hắn ép tới mức ngộp thở luôn.
Vặn vẹo nửa ngày, rốt cuộc nàng cũng từ dưới cánh tay hắn chui ra, nàng lặng lẽ gọi Tiểu Ngũ Tiểu Lục tới, đỡ U Vô Mệnh lên giường thanh ngọc, cởi chiến giáp nặng nề ra.
Khi chiến giáp được tháo xuống, lập tức phát hiện vết thương trúng tên trước ngực đã vỡ toang, tầng tầng lớp lớp máu tươi thấm ướt xiêm y, đều đã khô lại, kết thành từng tầng từng tầng vảy thật dày.
Cảnh mỹ nhân ngủ lại một lần nữa tái hiện, còn rơi vào ngủ sâu.
Hắn không lên tiếng, Tang Viễn Viễn không xác định được hắn có phải lại tự phong tâm thức chữa thương nữa hay không.
Hai vị y lão tóc trắng xoá lại bị gọi lại đây, loay hoay một hồi cũng rửa sạch miệng vết thương cho hắn, đắp thuốc trị thương, ngàn dặn vạn dò, bảo Tang Viễn Viễn trông nom hắn, không được để hắn xuống giường, càng không được vận động kịch liệt.
Tang Viễn Viễn tự nhiên cảm thấy chột dạ.
......
Bóng đêm chậm rãi chiếm lĩnh khung cửa sổ gỗ khắc hoa lớn.
Tang Viễn Viễn để lại mấy ngọn đuốc, buông màn màu xanh đậm xuống, trên giường chỉ còn một chút ánh sáng le lói.
Loại hoàn cảnh quỷ khí dày đặc thế này, hình như đặc biệt thích hợp với U Vô Mệnh.
Nhìn hắn như vậy, càng thấy giống vị Diêm La hoàn mỹ bất động.
Mặc dù hắn đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này thật không dễ chọc. Nàng nhịn không được trèo đến bên gối ngọc, vươn ngón tay ra tinh tế miêu tả mặt mày, hình dáng hắn.
Tựa như hắn cũng từng làm vậy với nàng.
Tên này thật là có nhan sắc tuyệt trần, nhìn hắn ngủ cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Tang Viễn Viễn nhịn không được mơ màng, nếu thực lực hai người đổi chỗ thì tốt rồi, nàng có thể đem hắn thành tiểu bạch kiểm mà nuôi! Nuôi lâu lâu dài dài một chút!
Nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, thấy hắn thật sự không có dấu hiệu muốn tỉnh, nàng liền mềm mại cúi xuống, nghiêng người, nửa híp mắt, tầm mắt dừng trên ngực hắn, đường cong xinh đẹp kia đang chậm rãi phập phồng.
Nàng cũng không biết trong nom hắn cả đêm thì nên làm như thế nào, ước chừng chính là ngồi nhìn hắn, đừng để hắn chết phải không?
Ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nghe được trong một góc nào đó truyền đến một thanh âm rõ ràng ——
"Đốc."
Tang Viễn Viễn hoảng sợ.
Từ tấm màn màu xanh lá đậm nhìn ra bên ngoài, toàn bộ tẩm điện đều bao phủ trong một bầu không khí âm trầm làm da đầu tê dại.
Thời điểm U Vô Mệnh còn thanh tỉnh thì thật không có cảm giác này, bởi vì bản thân hắn đã là đầu xỏ u minh rồi, có hắn ở đây, trăm quỷ đều phải đi đường vòng.
Nhưng giờ phút này hắn đã ngủ thật sâu rồi.
Tang Viễn Viễn hít hít khí, quyết định xác nhận một chút, đỡ phải ngờ vực lung tung, tự mình dọa mình.
Nàng vén màn lên, đi xuống giường, xỏ giày, lấy một cây đuốc, tiện tay xách kiếm ngọc tinh xảo xinh đẹp của mình lên, hướng đến phía thanh âm truyền đến.
"Đốc."
Thanh âm truyền đến càng thêm rõ ràng.
Trong một góc, có một bình phong bằng lụa đen.
Tim Tang Viễn Viễn đập thình thịch. Nàng có ảo giác như mình đang đi thám hiểm trong hang quỷ ấy.
"Hay là thôi nhỉ." Nàng định thần, vo vo vạt áo, vòng trở về.
"Đốc, đốc đốc."
Tang Viễn Viễn: "......" Có câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Trực giác nói cho nàng, nếu cứ trở về như thế này, cái thanh âm đáng chết này sẽ cùng nàng chiến đấu cả đêm.
Hẳn là mấy thứ linh tinh như chuột bọ nhỉ.
Giờ mà kêu U Ảnh vệ tiến vào bắt chuột thì hơi có chút làm quá rồi. Kêu nữ hầu tiến vào? Cũng được, nhưng hơn nửa đêm kêu con gái người ta tăng ca tới chỗ này bắt ma, thật sự thiếu đạo đức.
Trên địa bàn của U Vô Mệnh, thật ra không cần suy xét quá nhiều về vấn đề an toàn cá nhân. Tang Viễn Viễn thầm nghĩ, nhiều lắm chỉ là sợ hãi một chút thôi, dù sao tối nay cũng thức trông hắn, dọa cơn buồn ngủ chạy càng tốt.
Nàng hít vào một hơi,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net