Chương 31: Đại thắng bến đò U

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi Tang Viễn Viễn lặng lẽ mị mị mắt, nhô đầu từ trong đống chăn mềm ra âm thầm quan sát, U Vô Mệnh đã khép đôi mắt lại, dường như ngủ rồi, chỉ có lông mi thỉnh thoảng động một cái.

Nàng rút vào bên cạnh hắn, cùng hắn cuốn vào thành một cụm nho nhỏ.

Nàng liền bình tâm nhập định, tụ Mộc linh uẩn tới.

Mấy đóm sáng màu xanh lá nho nhỏ dày đặc chậm rãi quay chung quanh nàng, nàng không lấy dùng mà là tận lực đẩy chúng nó về hướng vết thương của U Vô Mệnh.

Hữu dụng hay vô dụng thì khó nói, nhưng thật ra cũng hao tâm tốn sức.

Giữa một luồng sáng long lanh lóng lánh, hình dáng U Vô Mệnh rõ ràng đến dị thường. Hắn thật sự rất đẹp. Người ta đều nói, mỹ nhân là từ xương cốt chứ không phải ngoài da, hắn chính là như vậy. Chỉ nhìn mỗi đường cong của hắn thôi, cũng biết người này sinh ra cực đẹp, tỉ lệ dáng người tuyệt hảo.

Ngay cả cả quần áo dù có là gấm vóc hay vải thô khoác lên người hắn đều có vẻ đặc biệt tinh xảo đẹp đẽ, quý giá ưu nhã.

Vầng sáng linh uẩn màu xanh lá chậm rãi nhập vào vết thương hắn, Tang Viễn Viễn nhìn chằm chằm, chằm chằm, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, nếu có thể giống như hoa hướng dương trong trò chơi plant vs zombie, mọc lên ở nơi đó,  vừa kêu ' úc, úc, úc ' như nấc cụt, vừa ném linh uẩn ra ngoài trị thương cho hắn thì tốt rồi......

Khi ý niệm vừa động, bỗng nhiên thấy bên cạnh miệng vết thương của U Vô Mệnh chậm rãi nở ra một đóa hoa nhỏ, hai lá xanh non, một cái nhụy to như cái đĩa toả ánh vàng rực rỡ.

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng đột nhiên mở mắt nhìn, linh uẩn biến mất thành mây khói.

Nàng nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ của hắn, phát ngốc một lát, sau đó vội vàng nhập định.

Linh uẩn sớm đã tan đi, nàng tập trung tinh thần, kéo chúng nó lại một lần nữa, trong lòng tiếp tục nghĩ đến đoá hoa hướng dương kia.

Không bao lâu, lại một đóa hoa hướng dương ánh vàng rực rỡ, hoa lệ nở trên vết thương của U Vô Mệnh.

Nó không phải kêu "úc, úc, úc" rồi vẩy linh uẩn tứ tung ra bên ngoài như nàng nghĩ, mà chỉ tinh tế toả ra những vầng sáng nhỏ màu xanh lá, linh uẩn từ trên nhuỵ hoa như cái đĩa chậm rãi tràn xuống, thấm vào miệng vết thương của hắn.

' Thoạt nhìn không giống có độc......' Tang Viễn Viễn âm thầm cân nhắc.

Nàng ngưng thần, tiếp tục nhìn chằm vết thương của hắn.

Đoá thứ hai, rồi đoá hoa hướng dương thứ ba xuất hiện trên người hắn.

Quanh miệng vết thương của U Vô Mệnh đã mau chóng mọc lên một vòng các bông hoa tí hon, chúng nó rũ nhuỵ xuống, đem một hàng vầng sáng chuyển đến trong miệng vết thương của hắn.

Cũng không biết hữu dụng hay vô dụng.

Nàng lăn lộn mất một lúc lâu, đến khi ánh mặt trời ẩn ẩn hiện lên ở chân trời mới mệt đến mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, nàng lại lần nữa bị hắn nhìn chằm chằm mà tỉnh.

Vừa mở mắt, liền thấy hắn đã lại mặc chiến giáp vào, ngồi ở mé giường, rũ mắt nhìn nàng.

Tang Viễn Viễn: "......" Trọng thương mà còn máu dữ ?

Hắn mỉm cười nói: "Trò hay còn phải đến sân khấu xem."

"Nhưng mà thương thế của chàng......"

U Vô Mệnh cười đến thái dương sáng lạn: "Luyến tiếc xuống giường? Tiểu Tang Quả muốn dùng phù dung chi đúng không? Được, thỏa mãn nàng."

Tang Viễn Viễn nhanh chân bò dậy.

Đêm qua đùa nghịch hoa hướng dương hao phí quá nhiều tinh thần, giờ phút này, trước mắt nàng đã treo hai cái quầng thâm mắt thật to, bộ dáng không có tinh thần.

U Vô Mệnh nhìn chằm chằm nàng, như thể đang chờ đợi cái gì.

Nàng để trán nhẹ nhàng lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Vẫn thích chàng y như ngày hôm qua."

Hắn dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, hôn thật mạnh.

"Ngô......"

May mắn thể chất người tu hành khiết tịnh, không đánh răng cũng không có hôi miệng nga.

Sau khi hôn môi một hồi, hai mắt nàng mê mang, có chút cậy sủng mà kiêu hỏi hắn: "Chàng thì sao, có thích ta không?"

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lát, xoay đầu đi, thanh âm sâu kín thổi qua: "Thích chưa chắc là chuyện may mắn, Tiểu Tang Quả. Nàng tốt nhất cầu nguyện ta vĩnh viễn không thích nàng."

Tang Viễn Viễn một chút cũng không giận. Haizz...nam nhân.

Sớm đã nhìn thấu.

Nàng nhẹ nhàng bò dậy, thay chiến giáp.

Ánh mắt hắn vẫn luôn gắt gao đi theo thân ảnh của nàng, thấy bộ dáng nàng thật sự không chút để ý nào, hắn không khỏi nheo mắt lại, ánh mắt dần dần chuyển đen.

......

Đội ngũ lên đường.

Đường đến biên giới U Đô cùng Ký Châu chỉ mất một ngày.

Trên đường đi, U Vô Mệnh làm ra vẻ như không có việc gì, kỳ thật căn bản không thể gạt được Tang Viễn Viễn.

Hắn không treo khuôn mặt giả vui sướng lên nữa, cả ngày thần sắc đều nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn hơi thất thần, hiển nhiên là do trọng thương chưa lành.

Lần này thương mới chồng lên thương cũ, thực sự là tổn thương không nhẹ.

Ngày kế, tới bến đò U.

Nó thật ra cũng không phải bến đò, chỉ là một toà pháo đài bình thường.

Bởi vì hai châu U, Ký vốn có giao hảo tốt, cho nên tòa pháo đài này sớm đã không để làm gì, cũng không ai dụng tâm sửa chữa, vừa nhìn liền thấy nó tựa như một chỗ cắm trại lớn, cửa thành mở rộng, bên trong pháo đài còn có người Ký châu lui tới.

Đúng như lời Tang Viễn Viễn, thật sự là một chút phòng bị cũng không có.

A Cổ lãnh năm vạn đại quân cũng không tiến vào bến đò U, mà cố ý trú ở cách đó hơn mười dặm, gần giao giới Bắc bộ với Chương Châu, làm ra vẻ chuẩn bị cùng hai châu Bình, Chương ở mặt Bắc khai chiến.

U Vô Mệnh chân trước đến bến đò U, sau lưng đã có người mang tin tức này nhanh chóng đưa đến trên bàn thế tử của Ký Châu vương, Ký Nhạc Trì.

Ký Nhạc Trì đang ôm lấy một nữ tử đặc biệt đẫy đà, đè nàng ta xuống án bàn đầy binh thư, nghe tin báo, động tác càng sắc bén ba phần, thở hổn hển cười to nói: "Trời cũng giúp ta! Để ta chém U Vô Mệnh lập công lao cái thế!"

"A, vậy thì, nô gia xin chúc mừng thế tử trước!" Nữ tử đẫy đà nũng nịu nói.

"Việc này mà thành, công của ngươi cũng không thể thiếu! Ngươi chính là tiểu Thụy Thú của ta, quay về thì vị trí tiểu phu nhân, thưởng cho ngươi một cái!" Ký Nhạc Trì cười to.

Nàng này vốn là một kỹ nữ tầm thường của Ký Châu, bởi vì sinh ra đặc biệt đẩy đà, nhìn thấy đầy phúc khí, trong lâu liền lợi dụng truyền bá ra, nói nàng ta là vượng nhất cho nam nhân. Cũng thật tình cờ, nàng ta liên tục tiếp được vài tên quân khách, mấy người này đều ở trên chiến trường với Minh ma lập công, bình an trở về.

Ký Nhạc Trì trước khi xuất chinh cũng nghe nói đến danh khí của nàng ta, liền mang nàng ta theo đến đây.

Vốn chỉ nghĩ tấn công khoảng vài trăm dặm để bắt lấy công đầu tiêu diệt U Châu, không nghĩ tới U Vô Mệnh thế nhưng lại bị trọng thương, chỉ dẫn theo mấy trăm người thối lui đến bến đò U, thật sự như là trên trời rớt xuống miếng bánh có nhân, lại còn rớt ngay giữa trán.

"U Vô Mệnh này, bị bao vây tứ phía, nhất định là túng thế chạy về hướng Ký Châu ta tìm che chở!" Ký Nhạc Trì cười to, "Đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao! Ha ha ha! Nghe nói sau khi U Vô Mệnh bắt được Tang vương nữ, vẫn luôn mang nàng theo bên người, lần này, chính là lợi cho ta rồi!"

Nữ tử dỗi nói: "Nghe nói Tang vương nữ dung nhan tuyệt thế, Thế tử gia có nàng, còn đem nô gia để vào mắt sao?"

"Hắc! Hàng qua sử dụng rồi làm sao xứng làm chính phu nhân của ta! An tâm, nàng ta cũng là tiểu phu nhân, cùng ngươi cùng ngồi cùng ăn, ai cao ai thấp liền xem người nào hợp tâm ý ta...... lại đây, nằm bò ra!"

Nữ tử không nói hai lời, hầu hạ Ký Nhạc Trì đến thần hồn điên đảo.

......

U Vô Mệnh bất luận đi tới nơi nào đều đặc biệt bắt mắt.

Hắn đứng trên đầu tường của pháo đài, áo choàng thỉnh thoảng nghiêng nghiêng bay qua một bên.

Xa xa nhìn thấy U Vô Mệnh, Ký Nhạc Trì lại tưởng tượng ra thảm trạng khi một con sói cô độc đang cùng đường bí lối.

"Nhìn xem, đây là cuồng đồ, là kẻ điên, là U Vô Mệnh ai ai cũng sợ hãi! Thì thế nào, còn không phải đáng thương vô cùng chạy đến trước mặt ta, cầu ta che chở! Ha! Ha ha ha! Che chở? Được a, đợi chém đầu hắn xuống, ta nhất định sẽ che chở nha, tuyệt đối không để người khác cướp đi!"

Phía sau hắn, tam quân đã tề tề chỉnh chỉnh, chỉ đợi một tiếng ra lệnh.

Tang Viễn Viễn đứng bên cạnh U Vô Mệnh, không khỏi có chút khẩn trương.

Lần trước hắn suất quân đối chiến với Hàn Thiếu Lăng, nàng căn bản không kịp phản ứng đã nằm trong sóng triều sắt thép, không có cơ hội cho nàng lo lắng thấp thỏm.

Lần này, lại đứng trên một tòa pháo đài nửa hư nửa lành, trực tiếp đối diện với quân chính quy uy phong lẫm lẫm ở dưới, mũi thương cùng đầu giáo phản xạ ánh sáng mặt trời làm người ta hoa cả mắt.

Lực áp bách nặng nề đó, làm tự đáy lòng người nổi lên một loại cảm giác vô lực như một chiếc lá rơi vào mưa bão.

Thời gian chờ đợi luôn tra trấn người khác hơn cả thời điểm chân chính diễn ra sự tình.

Như tình huống ngay trước mắt.

Phòng vệ bến đò U thật sự là thập phần chậm trễ, U Vô Mệnh vừa đến, liền 'chôn, chôn, chôn' hơn trăm người, hiện giờ đứng ở bên cạnh hắn là một người nhận nhiệm vụ thủ thành lâm thời —— một canh giờ trước, hắn ta chỉ là một tiểu đội trưởng phụ trách phòng ngự mười trượng tường thành thôi.

Mấy đoạn tường thành, cũng chỉ có một đoạn này của hắn ta là còn duy trì thể chế và cách thức như quy tắc.

Mà dưới chân tường thành, thế tử Ký Châu vương, Ký Nhạc Trì, dẫn theo đại quân, binh hùng tướng mạnh, lưỡi dao sắc bén lẫm lẫm, vừa nhìn liền biết không phải tới cùng U Châu tâm sự tình nghĩa huynh đệ.

"Chủ quân, thật sự muốn để bọn họ tiến vào?" Nghiệp vụ của vị thủ thành  tân nhiệm này hiển nhiên còn chưa thành thạo, thanh âm cũng run đến lợi hại, "Nếu chúng ta kiên quyết thủ, bảo đảm có thể bảo vệ được nửa ngày, cũng đủ để chủ quân bình yên rút lui!"

U Vô Mệnh nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng bệch của hắn lên.

Thủ thành lập tức im miệng, vừa khẩn trương nuốt nước miếng, vừa gắt gao nhìn thẳng đội quân Ký Châu "bằng hữu" phía dưới.

Tang Viễn Viễn sờ sờ ngọc giản trong tay: "Ta hỏi phụ vương tình hình bên kia một chút nha?"

"Ừ."

Ngọc giản bị bóp gãy, ánh sáng xanh chợt lóe.

"Cha......"

Đầu bên kia ngọc giản truyền ra tiếng trống rất có qui luật.

Tang Châu vương không đáp lời.

Tâm nàng không khỏi hơi chùng xuống.

U Vô Mệnh duỗi tay qua, bóp nát ngọc giản, nói: "Nhạc phụ đã đến trên đại điển."

Hịch văn được phát ra, chủ quân hoặc đặc sứ các châu sẽ liền đi Thiên Đô, cùng bàn bạc việc thảo phạt U Châu.

Hôm nay đúng là đại điển tế thiên, ước chừng ý là U Vô Mệnh vô đạo, phụng thiên mệnh thảo phạt này nọ....

Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi.

Hy vọng Tang Châu vương có thể đúng hẹn náo loạn đại điển chứ không phải phá hủy chứng cứ, gia nhập liên quân thảo phạt U.

"Tiểu Tang Quả, không cần căng thẳng," U Vô Mệnh trắc trắc cười nói, "Ta sẽ mang theo nàng, chết cũng sẽ mang nàng cùng nhau lên đường."

Dứt lời, nghiêng mắt, đánh giá thần sắc của nàng.

Tang Viễn Viễn giơ khuôn mặt nhỏ lên, hướng về phía hắn cười: "Chỉ cần cùng chàng ở bên nhau, địa ngục ta cũng dám xông vào một lần."

U Vô Mệnh hít ngược một hơi khí lạnh, xoay đầu, chậm rãi phun ngụm khí kia về hướng quân Ký Châu.

Sau một lúc lâu, bật cười: "Thôi, vẫn là đưa bọn họ đi xuống đó trước đi."

Khí thế trên người hắn dường như hoạt bát thêm vài phần.

Quân Ký Châu động.

Bỗng nhiên trong không trung, tiếng trống trận rung trời.

5000 thiết kỵ tiên phong dẫn đầu lao ra, giết thẳng về hướng cửa thành bến đò U đang mở rộng.

Thủ thành tân nhiệm bên cạnh U Vô Mệnh mồ hôi đầy đầu, khẩn trương phát ra từng mệnh lệnh, thanh âm hắn run đến có chút không thành câu, chữ nói sai liên tục. Nhưng cũng không đến nỗi xảy ra chuyện lớn gì, mệnh lệnh một cái tiếp một cái truyền xuống, lửa theo gió bốc cháy lên, quân coi giữ pháo đài vội vàng thoái lui ra phía sau.

Phía dưới đã nghe tiếng giết rung trời.

"Giết! Bắt sống U Vô Mệnh, thưởng ngàn hộc linh châu!"

"Chém được đầu, thưởng 500 hộc linh châu!"

Ký thế tử đứng ở dưới thành, hưng phấn đến hai mắt đỏ bừng.

Quân tiên phong đã tiến sát cửa thành, U quân liên tục chiến bại lui quân, U Vô Mệnh vẫn còn đứng ở đầu tường.

Nếu đây là không thành kế, như vậy Ký Nhạc Trì hắn là tương kế tựu kế!

Trong nháy mắt, U Vô Mệnh đã bị vây khốn trên đoạn tường thành nho nhỏ, quân coi giữ pháo đài đã trốn về phía sau, vứt bỏ chủ quân của mình lại tòa  thành trống không.

Ký Nhạc Trì híp mắt nhìn lên trên, chỉ thấy bên cạnh U Vô Mệnh là một thân ảnh nhỏ xinh. Nàng mặc chiến giáp màu đen, khoác áo choàng đỏ thẫm, dáng người yểu điệu dị thường.

Khoảng cách quá xa, dung nhan nhìn có chút mơ hồ, nhưng cũng có thể nhìn ra nàng đẹp đến kinh tâm.

Nàng đoan chính mà đứng ở nơi đó, giống một gốc cây ngọc thụ, lại yểu điệu như cành liễu.

Ký Nhạc Trì bỗng nhiên cảm thấy, để Tang vương nữ làm chính phu nhân của mình hình như cũng không phải không được.

"Bắt sống Tang vương nữ, không được tổn thương một cọng lông tơ của nàng!"

Yết hầu Ký Nhạc Trì phát nóng, vung tay lên thật mạnh, hạ lệnh tổng tiến công.

"Lên !!!——"

Đại quân điên cuồng nhảy lên tường thành.

U quân chống cự càng ngoan cường hơn so với trong tưởng tượng. Tuy rằng quân coi giữ đã chẳng còn thừa bao nhiêu người, nhưng những người còn lại giống như toàn tinh anh một địch trăm, bọn họ đổ dồn vào một góc hẹp trên tường thành, giống như ôm cây đợi thỏ, tới một người, giết một người.

U Vô Mệnh chống đôi tay trắng bệch lên đầu tường, thân thể hơi hơi hướng ra phía ngoài nhìn xuống.

Ký Nhạc Trì theo bản năng hơi lúng túng.

Hắn phải nghĩ đến chênh lệch binh lực hai bên giờ phút này mới có thể lay tỉnh não, hít sâu một hơi, ngửa đầu đối diện với U Vô Mệnh.

"Ký thế tử," U Vô Mệnh gằn từng chữ một, tràn đầy trào phúng, "Ta rất sợ hãi."

Ký Nhạc Trì hung hăng mắng một câu thô tục, tay nắm chặt thanh kiếm, nhảy lên chiến kỵ.

"Thế tử!" Thân vệ vội la lên, "Không thể mạo hiểm!"

Ký Nhạc Trì cười lạnh: "Toàn bộ bến đò U đều đã bị ta đánh hạ, chỉ là một U Vô Mệnh mà thôi, dù cho hắn không bị thương, hôm nay cũng khó chắp cánh bay thoát!"

Hắn xả dây cương, nhằm về phía cửa lớn pháo đài đang rộng mở.

Thân vệ chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Đúng vào lúc này, ngọc giản bên hông bắt đầu điên cuồng lập loè.

Ký Nhạc Trì chỉ có thể ghìm cương, lấy ngọc giản ra.

"Bên chỗ con ra sao rồi? Tế điển xảy ra vấn đề, lão quỷ Tang Thành Ấm kia lại gây chuyện, đế quân đã hạ lệnh đình chỉ chinh phạt U Vô Mệnh!" Thanh âm Ký Châu vương lén lút bay ra.

Ký Nhạc Trì ha một tiếng, nói: "Phụ vương! Cho ta một khắc, ta chắc chắn lấy được thủ cấp U Vô Mệnh! Giờ phút này lại nói ngừng chiến? Đã muộn!"

"Vậy thì nhanh lên!" Ký Châu vương vội vàng dặn dò, "Bình, Chương, Khương Đô đã rút quân, vi phụ sẽ báo là không liên lạc được con, rồi cố gắng trì hoãn. Con nhất định, nhất định trong vòng một canh giờ giết cho được U Vô Mệnh, nếu không vi phụ không biết giải thích thế nào. Không nói tỉ mỉ được, động tác nhất định phải mau!"

Ngọc giản rách nát.

Ký Nhạc Trì nheo mắt, lần thứ hai ngó ngó thân ảnh Tang Viễn Viễn đứng thẳng tắp trên tường thành.

"Hắc, cái lão Tang Thành Ấm ngu ngốc kia cũng thật sự là yêu con như mạng, đại sự mưu nghịch bậc này còn có thể cầu tình cho U Vô Mệnh được sao? Đế quân cũng đáp ứng hắn?! Hắc, xem ra, phải lấy được Tang vương nữ, đến Tang Châu nào!"

Hắn nghiêng nghiêng đầu: "Toàn lực đánh hạ tường thành, trong vòng một khắc không bắt được U Vô Mệnh, các ngươi đưa đầu tới gặp ta!"

Thế tấn công càng thêm hung mãnh.

Ký Nhạc Trì dẫn thân vệ vọt vào cửa thành, dũng mãnh vô cùng, ngay lập tức liền đem quân giữ thành trong một thông đạo đánh giết tơi bời.

Hắn hào hùng vạn trượng, dẫn đầu bò lên trên tường thành.

Vừa lên đến tường thành, liền thấy U Vô Mệnh sắc mặt tái nhợt, được thân vệ vây hộ ở giữa, giống như gió thổi một cái liền ngã xuống.

"U Châu vương, thật xin lỗi!"

Ký Nhạc Trì hành sự rất dứt khoát, hắn vung tay lên thật mạnh, trước người những kẻ xung quanh xuất hiện cung nỏ cứng cáp mạnh mẽ, chỉ thẳng U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh ho nhẹ một tiếng, nâng ngọc giản trong tay lên.

"Thiên Đô đã hạ lệnh rút quân. Ký Nhạc Trì, ngươi muốn làm cái gì?"

Thanh âm hắn không lớn, vang lên bên trong trận cuồng phong này càng hiện ra vài phần suy yếu.

Ký Nhạc Trì vốn còn có chút khẩn trương, giờ phút này phát hiện U Vô Mệnh quả nhiên đang cùng đường bí lối, tâm tình không khỏi buông xuống một nửa, hắn mở to hốc mắt, cắn môi trên, cười nói: "U Vô Mệnh à U Vô Mệnh, sự tình rõ ràng như vậy, còn cần hỏi sao."

"Tất nhiên là," Ký Nhạc Trì cười đến run rẩy, "Lấy đầu ngươi, đoạt nữ nhân của ngươi!"

"Hả?" U Vô Mệnh nhàn nhạt nói, "Không màng dụ lệnh của Thiên Đô sao?"

Ký Nhạc Trì cả mũi cũng đang cười: "Không nghĩ tới U Châu vương lại có thể ngây thơ như vậy? Thật là ngây thơ đến buồn cười! Tướng ở xa, quân lệnh có thể xuống được sao, huống chi...... phụ vương giả vờ nói liên lạc với ta không được, ta đây, không có nhận được cái dụ lệnh chó má nào cả, ha ha ha ha! Lên! Giết cho ta!"

Trước mặt hắn là kẻ địch ắt phải chết, hắn cũng không cần che giấu gì.

Thủ thành tân nhiệm của Bến đò U khẩn trương căng thẳng đứng ở một bên, nắm nắm ký linh châu trong tay, liền hít vài ngụm khí để bình ổn nỗi lòng —— nơi này hoà bình lâu lắm rồi, đột nhiên bị nhiều mũi tên như vậy chỉ vào, hắn cảm thấy trái tim mình rớt xuống tới quần cộc rồi, hoảng đến không chịu được.

"Giết ——"

Quân Ký Châu giương cung, cài tên.

U Vô Mệnh gục đầu xuống, âm âm cười rộ lên.

Tiếng cười tuy thấp, lại làm người ta lạnh đến tận xương tủy.

Ai cũng không thấy rõ hắn ra đao như thế nào.

Chỉ thấy vị trí đứng vốn dĩ của U Vô Mệnh để lại một dấu chân sâu nửa thước, vết nứt trên thành như mạng nhện từ vết chân đó lan ra tứ phương, mà cái kẻ 'bệnh hoạn' thoạt nhìn nửa chết nửa sống kia đã mượn lực nhảy lên giữa không trung, lưỡi đao tạo nên hào quang linh uẩn màu xanh lá, từ trên đỉnh Thái Sơn chém xuống thật mạnh.

Tất cả hít một ngụm khí lạnh, chợt nghe vang lên một tiếng ' tê ', trong nháy mắt tiếp theo, đội ngũ cung nỏ chỉnh tề đều cung, nỏ, tay chân, đầu mình mỗi thứ một nơi.

Thân vệ Ký Nhạc Trì vội vàng bảo hộ thế tử ở sau lưng.

Kinh sợ, hoảng loạn, không cần phải nói.

Hai chân U Vô Mệnh rơi xuống đất, một tay kéo theo đao, trên trán bị một giọt máu ở đâu bắn vào, chậm rãi chảy trên khuôn mặt trắng bệch, khanh khách cười, thật sự như là sát thần Diêm La buông xuống thế gian.

Ký Nhạc Trì một mặt hoảng loạn cuống cuồng thoái lui về phía sau, một mặt khó có thể tin la hét: "U Vô Mệnh! Ngươi chỉ có một mình, chẳng lẽ còn có thể đánh thắng được bốn vạn đại quân của ta ?! Nhanh chóng đầu hàng, ta để ngươi được toàn thây!"

U Vô Mệnh không nhanh không chậm bước về phía trước.

Theo mỗi một bước của hắn, liền có dòng máu tươi  chảy dài tụ lại trên mũi đao, chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, phát ra âm thanh dính nhớp.

Trong mơ hồ, dường như có tiếng sấm nổ ứng với bước chân hắn.

Mỗi một bước đạp xuống, liền có chấn động ầm vang ở dưới chân truyền đến.

"Báo —— Tướng quân A Cổ của U Châu lãnh năm vạn quân, từ phương Bắc đánh úp lại! Quân tiên phong ta toàn diệt!" Một tên lính Ký Châu vội vàng tới báo.

Âm thanh ầm ầm đó, hoá ra là tiếng vạn vó ngựa lao nhanh!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một mũi tên xé gió bắn đến, tiểu binh báo tin vừa mới ngẩng lên liền trúng tên, bị lực đẩy của mũi tên hất văng xuống tường thành.

"Rút, rút, rút!" Ký Nhạc Trì chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, theo bản năng huy tay xuống, dưới sự bảo hộ của thân binh xung quanh thất tha thất thểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net