Chương 83: Đêm lửa trại động phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã tới Trấn thành.

Bước vào thành luỹ hắc thiết này, liền cảm giác từng luồng hơi thở thê lương nhưng lừng lẫy ập vào trước mặt.

Tướng sĩ U quân chết trận đều bị các đồng bạn vận chuyển đến nơi này, an tĩnh chỉnh tề nằm ở giữa thành lũy.

Một chỗ lại một ngôi cao cao trên hắc thiết thành luỹ, các tướng sĩ đã bị trọng thương nhưng vẫn còn chút hơi sức đang liều mạng hơi thở cuối cùng ngăn cản Minh ma xâm lấn.

Phía dưới ngôi cao đã không biết chồng chất bao nhiêu xác chết Minh ma.

Mới vừa vừa bước vào Trấn Thành, Tang Viễn Viễn liền nghe được một giọng cười sang sảng suy yếu: "Lão tử cho dù cũng nằm nghỉ cũng không sống qua khỏi tối nay, bây giờ đứng đây còn có thể giết nhiều lũ ma này như vậy cũng thật xứng đáng! Phi!"

Vừa nghe thanh âm liền biết phun là phun một ngụm máu tươi.

Tựa như ngày mùa hè ve kêu theo đàn, một chỗ vang lên tiếng cười, lập tức kéo theo những tiếng cười khác cũng vang lên thành một tràng cười. Nhóm thương binh vừa cất tiếng cười to vừa dùng hinh khí trong tay những đường kiếm thật vô lực.

U Vô Mệnh thu đao, thần sắc đạm mạc: "Đi, thay toàn bộ người khác vào chiến đấu."

"Dạ!" Tiểu Ngũ lập tức an bài tướng sĩ thủ hạ. Mười lăm phút lúc sau, binh sĩ trọng thương vẫn còn không khí sôi động đều bị khiêng tới một chỗ trống trái ở trung tâm thành lũy, Tiểu Ngũ mang theo người đổi vị trí của những thương binh đang ngồi trên ngôi cao chống đỡ Minh ma.

"Chủ quân!" Mấy người trọng thương cùng kêu lên kháng nghị, "Chúng thần nội thương quá nặng, cũng sống không được vài ngày! Cứ nằm như vậy chờ chết không phải là lãng phí sao! Để chúng thần ra trận đi! Chúng ta còn có thể giết thêm một chút! Chủ quân, chúng thần thật sự không muốn sống nữa! Đừng liên luỵ thêm các huynh đệ khác!"

"Được nha," U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu cười một cái, "Ai đã chết, quay về ta giết cả nhà hắn, cho toàn gia chỉnh chỉnh tề tề đoàn viên dưới mặt đất."

Đám người thương hoạn: "......"

U Vô Mệnh giơ mặt lên: "Câm miệng, nhập định."

Lần này không ai còn dám lẩm bẩm nữa, cả đám cắn răng, không tình nguyện đi nhập định.

U Vô Mệnh quay đầu, nhìn về phía Tang Viễn Viễn.

Nàng hơi mím môi, thần sắc kiên định nhìn triều hắn gật gật đầu.

Sau khi biết được trong Trấn Thành để lại gần hai ngàn binh lính trọng thương, Tang Viễn Viễn đã bắt đầu tranh thủ thời gian tích tụ linh uẩn, khôi phục tinh thần.

Binh lính này đều mặc huyền giáp.

Huyền giáp, có thể làm cho những thương tổn mà Minh ma chụp đến trên người đều chia tới những vị trí khác nhau trên giáp trụ. Nếu thực sự bị nội thương trí mạng trong khi trên người vẫn đang mặc huyền giáp thì chỉ có một nguyên nhân —— lực đạo công kích dày đặc của Minh ma từng chút từng chút như lửa hầm thịt, xâm lấn vào thân hình, nội tạng, xương cốt bên trong huyền giáp, tất cả đều đã hư giống như sợi bông.

Bị thương như vậy tất nhiên sẽ làm người thống khổ đến cực điểm. Khi không chịu nổi nữa, nhóm binh sĩ trọng thương liền dùng tiếng cười to để đánh lạc hướng bản thân khỏi sự đau đớn và tê mỏi của mình.

Từ khi Tang Viễn Viễn bước vào Trấn Thành, những tràng cười to mang theo đau đớn cũng chưa có lúc nào dừng lại.

Chờ đến khi đè nén đến cực hoạn và đau đớn phát tác ra tới, căn bản đã không thể xoay chuyển được gì.

Trong lòng những tướng sĩ đó đều hiểu rõ, cho nên họ mới tự nguyện ở lại nơi này, bảo hộ xác chết của đồng đội, bám trụ chống đỡ Minh ma.

Thật ra chính là đang đợi chết.

4000 người đi theo U Vô Mệnh quay trở lại đây tất nhiên thực hiểu rõ tình huống của những người bị thương đó, trong số bọn họ đã có rất nhiều người từng ở trong tình trạng giống như những binh sĩ trọng thương này.

Hai cảm giác bi thương và kích động cùng tụ lại một chỗ, làm cho hắc thiết Trấn Thành này đều tràn ngập hơi thở bi kịch.

Giờ phút này, dưới mệnh lệnh cường thế của Vô Mệnh, các tướng sĩ trọng thương hấp hối đã dựa người bên cạnh, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trong trung tâm Trấn Thành, bộ dáng vờ như nhập định —— nhập định là không có khả năng nhập định, chỉ có thể liều mạng hít thở mới có thể hơi chút giãy giụa sống thêm một khắc nửa khắc như vậy.

Những người còn lại chỉ cho rằng chủ quân muốn để cho các huynh đệ này chết thống khoái, bọn họ tự phát hát lên bài ca phúng điếu của U Châu.

Khúc an hồn bi tình lừng lẫy không biết từ đâu bắt đầu mà bay ra, thực mau liền thành một chuỗi âm thanh phối hợp, lượn lờ lượn lờ, dường như có thể đem anh linh về bầu trời.

Có binh sĩ trọng thương yên lặng rơi nước mắt.

Trong bầu không khí bi ai, Tang Viễn Viễn giơ đôi tay lên.

Bỗng chốc vô số hoa hướng dương chỉ cao ngang đầu gối xuất hiện ở trung tâm Trấn Thành, đĩa tuyến giơ lên, tản mát ra một luồng sáng xanh lạnh lẽo mà nhu hoà, trong khoảnh khắc nhóm binh lính trọng thương đắm chìm trong biển linh uẩn.

Thương thế của bọn họ quá nặng, khi màn sương linh uẩn chữa trị vừa mới lướt qua cơ thể bị tàn phá của bọn họ, lập tức liền giống như nước rơi vào trong bọt biển, bị hấp thu đến không còn một miếng. Mà hoa hướng dương trong nháy mắt liền khô quéo lại!

Tang Viễn Viễn nhấp môi, tụ thêm càng nhiều linh uẩn.

Sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, thân thể thoáng lung lay, môi dưới bị răng cắn chặt làm thủng một lỗ nho nhỏ.

Nàng giơ hai tay lên, cảm thấy bản thân giống như một bao cát cực nặng bị treo chúc đầu xuống vậy, người lung lay, đầu choáng váng, đau nhức từ trong xương tuỷ thấm ra, không tự giác co rút run rẩy.

"Đem những người bị thương còn lại đều ném vào đây!" Nàng cắn răng, nghiêng đầu nhìn U Vô Mệnh nói.

Chỉ liếc mắt qua một thoáng cũng thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng, đôi môi xinh đẹp mím lại thành một đường thẳng.

Cuối cùng, hắn cũng không nói gì, chỉ làm theo lời nàng lướt về hướng các ngôi cao trong Trấn Thành, đem những binh sĩ mang theo trọng thương lại ngậm miệng không nói cố gắng chống cự tiếp tục chiến đấu đó, hết người này đến người khác, ném vào biển hoa hướng dương.

Tang Viễn Viễn cắn chót lưỡi, toàn lực ra sức!

Càng xoa nhiều hoa hướng dương xuất hiện bên trong biển người. Một đợt đĩa nhuỵ khô héo hóa thành tro tàn tan đi, lại có thêm dàng nhiều hoa hướng dương mặt nhỏ nhảy ra tới, đĩa nhuỵ vàng rực rỡ ẩn ẩn mang theo một tia huyết sắc, thoạt nhìn nhưng lại không hề ủ rũ cụp đuôi.

Chúng nó phảng phất như đang cười.

Linh uẩn mang theo máu giống như có độ ấm, sau khi thấm nhập vào thân thể binh sĩ bị trọng thương, trên những khuôn mặt kiên nghị đó, từng người một đều chảy nước mắt xuống.

Cảm giác được lẫn nhau.

Ai cũng đều có thể cảm giác được những linh uẩn trong nháy mắt có thể chữa khỏi trọng thương cho bọn họ đều nhiễm máu trong tim của vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này. Nàng đã toàn lực tiêu hao quá nhiều năng lượng, giờ đang bắt đầu thiêu đốt chính mình để chống đỡ pháp thuật trị liệu khổng lồ như vậy.

Có người giãy giụa đứng lên, muốn dịch ra khỏi phạm vi chữa trị của biển hoa để giảm bớt áp lực cho Tang Viễn Viễn.

U Vô Mệnh đành phải canh giữ ở bên ngoài, gõ bất tỉnh những tướng sĩ hảo tâm không yên phận nào đang rụt rịch muốn đi ra.

Biển hoa giằng co ước chừng nửa canh giờ.

Trong nháy mắt thu tay lại, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lơ mơ, không thể khống chế lảo đảo về phía sau.

Ngã vào cái ôm quen thuộc.

Chỉ thấy l khóe mắt hắn cũng thấm màu máu l, hàm răng ' khanh khách ' rung động, thanh âm lại vẫn bình tĩnh mang cười: "Phu nhân vất vả rồi."

Bên trong Trấn Thành, mấy ngàn tướng sĩ đồng thời hô lên mang theo nức nở: "Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân, huhu ——"

Tang Viễn Viễn cố hết sức trợn mắt mở to, thấy gương mặt đẹp trai của U Vô Mệnh trong tầm nhìn rồi đảo qua xung quanh một chút, vội vàng nhắm hai mắt lại, hướng hắn xua tay: "Đừng, chớ chọc ta khóc. Kêu bọn họ nên làm gì làm gì đi!"

U Vô Mệnh biết khả năng đồng cảm của nàng là rất cao, chịu không nổi trường hợp xúc động như vậy, liền không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Đi."

Hắn ôm nàng bế ngang lên.

"Trong Trấn Thành nhà nhỏ, chúng ta nghỉ tạm một lát."

Hắn mang nàng tiến vào căn nhà nhỏ hẹp, đóng cửa lại, nhốt Đoản Mệnh và Ngẫu Tử ở bên ngoài.

"Âu, Âu, Âu ô?!!!"

"Cọ cọ cọ cọ cọ!"

"Phanh!"

Trong nhà nhỏ chỉ có một cái giường đá, U Vô Mệnh ném đệm chăn trên giường xuống, ngồi dựa lưng vào vách tường cho ổn định rồi đem Tang Viễn Viễn ôm lên trước người, gục đầu xuống, nhẹ nhàng hôn trán nàng, gương mặt nàng.

"Tiểu Tang Quả. Tiểu Tang Quả. Tiểu Tang Quả của ta."

Thanh âm trầm thấp lưu luyến, khó mà biểu lộ hết toàn bộ cõi lòng, nhưng lại tràn đầy yêu thương và luyến tiếc.

Đầu của Tang Viễn Viễn thực sự đang choáng váng, không dám trợn mắt, chỉ dùng trán làm nũng cọ cọ sườn mặt hoàn mỹ của hắn, mặt dán mặt ủi tới ủi lui, suy yếu mà nói: "Trúng mỹ nam kế của chàng, chỉ có thể bán mạng cho chàng thôi."

Hắn cúi đầu vừa nhìn liền thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, đôi môi lại trắng bệch như cánh hoa anh đào chưa nở, nhịn không được cúi đầu, hôn xuống thật mạnh một cái.

Đôi môi của nàng lạnh lẽo lại mềm mại, trong mùi hoa quả tươi mát đến cực điểm lại có nhàn nhạt mùi máu tươi, luẩn quẩn ve vuốt đến tận hồn phách của hắn.

Khi buông ra mới phát hiện môi nàng đã từ màu trắng phớt hồng biến thành mân hồng nhạt.

"Ừ." Lồng ngực chấn động, giọng hắn trầm thấp đáp lại.

"Chàng thiếu ta biết bao nhiêu mạng rồi nhé, U Châu vương." Nàng nói, "Ta nhớ rõ rất rõ chàng từng nói qua, nơi này của chàng thực công bằng, đều là một mạng đổi một mạng. Hôm nay cứu nhiều người của chàng như vậy, chàng tính trả ta như thế nào đây?"

Nàng mở mắt, trong mắt lập loè ý cười giảo hoạt.

"Nàng muốn ta trả như thế nào?" Hắn gục đầu xuống, cơ hồ cùng chóp mũi chống chóp mũi nàng, thanh âm thấp thấp, phảng phất như có tẩm lôi lực rơi vào đáy lòng nàng, làm nó nóng lên.

"Đời này là không cần nói!" Nàng nói, "Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, còn kiếp sau sau nữa, chàng đều là của ta."

"Được," hắn khinh phiêu phiêu cười, "Ta sẽ đối đãi với nàng tốt một chút, đem chính mình giao hết cho nàng. Toàn bộ đều, cho nàng."

Ý vị thâm trường, xấu xa tận xương phùng.

Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh!"

Chết không đứng đắn!

"Hử, phu nhân." Hắn cười cong đôi mắt.

Hai người trán chống trán.

Người nam nhân này, rõ ràng cũng chỉ có một thân thể, một đôi cánh tay, nhưng khi hắn ôm lấy nàng như vậy, nàng luôn là có loại ảo giác là từ đỉnh đầu đến gót chân mình đều bị hắn bao đến kín mít, một sợi tóc cũng không lọt!

Đó là cảm giác an toàn đến cực hạn.

Nàng nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ trong chốc lát.

Chờ đến Tang Viễn Viễn hết đầu váng mắt hoa, bên ngoài binh lính U Châu đã tiêu diệt sạch đám Minh Ma bên ngoài Trấn Thành không còn một mảnh.

Tướng sĩ chết trận ở Bình Châu này cũng hơn 900 người, xác chết không thể mang hết về, cũng không thể đem chôn hết được, chỉ có thể đốt ngay tại chỗ đốt.

7000 binh lính lần này phái đi hướng Bình Châu vốn dĩ chỉ là binh lính tầm thường mà U Vô Mệnh lưu tại Ký Đô. Trải qua mấy ngày mấy đêm khốc liệt, đã nhanh chóng trưởng thành lên rất nhiều —— có huyền giáp trên người, mỗi người tương đương mấy chục cái mạng, tại nơi sinh sinh tử tử này đã đạt được kinh nghiệm mà thường nhân khó có thể sánh bằng.

Hiện giờ số lượng tướng sĩ sống sót ước chừng khoảng hơn 6000 ngày, đội ngũ này đã là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

U Vô Mệnh suất quân xuất phát.

Một đường này khí thế như chẻ tre, nhanh chóng trợ giúp Bình Châu bình định toàn mảnh đất trường thành. Trong toàn bộ trong quá trình này, đội quân hơn 6000 người lại lập nên kỳ tích không có thương vong —— huyền giáp có thể phân tán vết thương trí mạng, nếu có xuất hiện người bị thương linh tinh, Tang Viễn Viễn chỉ cần ném lên vai hắn một đóa hoa hướng dương bé nhỏ cùng hắn đồng hành một đoạn là có thể trị thương.

Càng chiến đấu thì kinh nghiệm của các chiến sĩ càng ngày càng già dặn. Về sau này số người chịu vết thương trí mạng cũng không còn nhiều nữa, Tang Viễn Viễn càng thêm thanh nhàn.

"Huyền giáp không lợi hại, chân chính lợi hại chính là phu nhân chúng ta!" Các tướng sĩ lẩm nhẩm lầm nhầm.

Hai ngày sau, đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ thuận lợi đến giao giới hai châu quốc Bình, Hàn.

Bình Châu vương tự mình canh giữ ở trường thành phía Nam, chọn 6000 đầu Vân Gian thú tốt nhất, có mang sẵn cả thú giáp tặng cho U Vô Mệnh, tỏ lòng cảm kích.

Có chiến kỵ, đội quân này càng như hỗ thêm cánh, những nơi họ lướt như lôi phong đi qua, lũ Minh ma ngay cả phần còn lại của chân tay cụt đều không giữ được.

Theo trường thành tiến thẳng về phía Nam, thực mau liền tới đoạn trường thành của Hàn Châu.

U Vô Mệnh cũng không vì mâu thuẫn với Hàn Thiếu Lăng mà giận chó đánh mèo lên Hàn Châu. Hắn dẫn quân một đường chém giết, giúp Hàn Châu ổn định trường thành.

Hàn Thiếu Lăng mất tích, hiện giờ chủ trì đại cục tạm thời ở Hàn Châu là đường đệ Hàn Thiếu Phong của hắn, tuổi mới đầu hai mươi, hành sự đã rất là trầm ổn.

Hắn cố ý ra tận trường thành đón, gặp mặt U Vô Mệnh.

Hàn Thiếu Phong cùng Hàn Thiếu Lăng dung nhan tương tự, nhưng ít đi một chút hùng hổ bá đạo doạ người bá đạo mà nhiều thêm một phần dáng vẻ thư sinh thanh tuyển. Mới mở miệng liền biết không đơn giản, lời nói hắn rất lão luyện, hoàn toàn không có một chữ nhắc tới ân oán cùng U Châu, chỉ cảm kích U Châu vương đã tận tình giúp đỡ.

Khi rời khỏi Hàn Châu, Tang Viễn Viễn quay đầu lại nhìn nhìn thân ảnh đĩnh bạt kia, nhịn không được cảm khái: "Thế gian này, người tài ba xuất hiện lớp lớp, anh kiệt vân dũng, làm sao có thể thiếu ai không được chứ?"

U Vô Mệnh không vui đem nàng quay trở về: "Hàn Thiếu Phong rất đẹp à ?"

"Đẹp," nàng đón ánh mắt muốn giết người của hắn, cong khóe miệng lên, "Nhưng so với chàng vẫn là kém xa!"

Đôi lông mi dài của U Vô Mệnh hơi nhướng lên, lại đưa tay xoay mặt nàng qua hướng khác.

Tiến vào Tang Châu.

Tang Châu so với Hàn Châu chật vật hơn một ít, nhưng cũng đã ổn định trận tuyến đầu, không xảy ra đại loạn gì.

Một hán tử cường tráng như tháp sắt chạy từ từ tới trước mặt Tang Viễn Viễn: "Vương nữ, chủ quân cùng thế tử đã dẫn quân cùng với A Cổ tướng của U Châu A Cổ đi chi viện Bạch Châu trước rồi! Bạch Châu cũng nhiều ngày bị chiếm đóng, Minh ma đã xâm nhập đất liền!"

Tang Viễn Viễn hít ngược một hơi khí lạnh —— quả nhiên, tình huống tệ nhất vẫn là đã xảy ra. Đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi. Viện quân từ hai châu U, Tang có dẫn quân đến cứu đi chăng nữa cũng cần một ít thời gian, sóng thần Minh ma kia lại tới như một cơn lốc bất ngờ, Bạch Châu lại là châu quốc yếu đuối như vậy, khẳng định không chịu nổi một đòn tấn công.

Tuy nói Chương Châu cũng yếu, nhưng hoàn toàn không giống kiểu của Bạch Châu. Chương Châu là bị Chương Kính dùng thủ đoạn vơ vét tài chính mà kéo cho suy sụp, chứ thật ra tướng sĩ Chương Châu cực kỳ bưu hãn, chiến đấu với Minh ma đều là liều mạng không muốn sống. Còn nam nhân của Bạch Châu lại là có tiếng mềm yếu, mềm yếu ở các mặt, ra trận giết địch tất nhiên cũng không kiên cường được bao nhiêu.

"Tình huống như thế nào." Tang Viễn Viễn vội hỏi.

Hán tử trả lời: "Tang Thanh Linh tướng quân lĩnh quân đi biên cảnh phía Nam, đề phòng Minh ma từ phía Bắc của Bạch Châu xâm lấn Tang Châu ta. Còn đám Minh Ma đã đột phá Bạch Châu thì tạm thời chưa thể bận tâm! Hiện giờ trong lãnh thổ của các nước Bạch, Phong, Khương, Triệu, Chu, Tề đều đã xuất hiện Minh ma. Thiên Đô đã phái 5000 quân bình ma, do Khương Thập Tam lĩnh quân từ phía Nam Khương Châu càn quét xuống. Hiện giờ vẫn còn đang ở tại địa giới Khương Châu, sắp đến Phong Châu."

Tang Viễn Viễn ngoái đầu nhìn nhìn U Vô Mệnh.

Hai người trao đổi ánh mắt như ngầm hiểu.

Khương Nhạn Cơ vì bảo tồn thực lực, thật sự là không màng tới cái gì.

Ma họa buông xuống, vô luận là U Vô Mệnh, Hoàng Phủ Tuấn hay là Hàn Thiếu Lăng, đều tận hết sức lực mà trừ ma. Còn Khương Nhạn Cơ này lại không nóng không lạnh, phái quân đội ra mà giờ vẫn còn ung dung ở Khương Châu !

Chờ người của bà ta từ từ lượn lờ qua cái Khương Châu không có bao nhiêu ma vật kia đi ra, người khác đều đã thu thập xong chiến trường.

U Vô Mệnh chậm rãi cúi người xuống, hô hấp trầm trầm dừng nên tai Tang Viễn Viễn : "Ăn cái đội quân này của bà ta không."

Thanh âm khàn khàn, mang theo chút hưng phấn cùng giảo hoạt.

"Được!" Tang Viễn Viễn không cần nghĩ ngợi.

"Đi từ Bạch Châu đi." Hắn cười, tâm tình dữ tợn nhiễm qua cả l tiếng nói.

"Ừ!"

"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh híp híp mắt, "Nàng biết ai là Khương Thập Tam không?"

"Ai?"

Khoé môi U Vô Mệnh hơi cong lên một tia cười lạnh, vươn một ngón tay dài, chậm rãi chỉ vào chỗ đã từng bị tên bắn trong lòng ngực.

"Cái người bắn tên kia!" Tang Viễn Viễn bừng tỉnh.

U Vô Mệnh từng trúng một mũi tên, mà lần đó chặn giết Hoàng Phủ Tuấn ở Thiên Đô cũng vì tiễn thủ kia bắn liền hai mũi tên bức U Vô Mệnh cùng A Cổ dạt ra mới cứu Hoàng Phủ Tuấn một mạng.

Người này, có thể sớm diệt trừ thì tốt nhất. Tương lai cùng Khương Nhạn Cơ chắc chắn không tránh khỏi một hồi ác chiến, nếu trong lực lượng của bà ta lại có một sát thủ gây sát thương tầm xa lợi hại như vậy, số lượng thương vong bên ta nhất định cũng phải tăng đáng kể.

Nên diệt trừ hậu hoạn trước thì hơn!

Tang Viễn Viễn chậm rãi nheo mắt, khóe môi hiện lên nụ cười giống y đúc như của U Vô Mệnh.

"Tiểu Tang Quả!" U Vô Mệnh trừng mắt lớn, "Nàng đang làm cái biểu cảm gì vậy!"

Tang Viễn Viễn bị hắn la đến sửng sốt: "Biểu cảm gì chứ?"

Hắn vươn hai ngón tay cái, xoa xoa khóe môi nàng thật mạnh, thanh âm bá đạo: "Không được cười như vậy. Quá tà ác."

Tang Viễn Viễn: "......" Hoá ra lão đại ngài cũng biết nụ cười của mình thực tà ác ha?

......

6000 huyền giáp thiết kỵ tiếp tục đi về phía Nam.

Địa phận Bạch Châu, phần lớn trường thành và diện tích xung quanh thật ra đã được liên quân U, Tang đoạt lại từ tay Minh ma rồi.

Khi U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đến toàn Trấn Thành ở phía Tây Nam Vân Cảnh này, phát hiện Tang Châu vương Tang Thành Ấm đang cùng A Cổ ngồi bên nhau nướng thịt. Hai người ngồi xếp bằng trong trung tâm của Trấn Thành l, trước mặt là giá nướng, phía dưới châm liệt hoả hừng hực, đang ở nướng một khối thịt không rõ là thịt của sinh vật gì.

Từng trận mùi hương thức ăn mang thêm mùi thịt đậm đà dật ra tới.

Tang Viễn Viễn hồ nghi đánh giá cái vật thể đang bị xâu lên trên giá hắc thiết.

Nửa người không dài không ngắn, tứ chi khá dài, bị khoanh ở trên giá nướng, đầu không lớn, một cái lưỡi đai hư hư thực thực gục xuống ở một bên. Tang Thành Ấm tùy tiện đem cái giá nướng kia lật lại mặt bên kia, liền thấy một dòng mỡ trào ra bên cạnh giá nướng, rơi vào bên trong đóng lửa  l, khơi dậy một chùm liệt hoả càng dữ dội.

Tang Viễn Viễn đầu tiên đảo một ngụm khí lạnh, chợt hai mắt tỏa ánh sáng: "Cha! Các ngươi đang nướng thị Minh ma ăn?! Minh ma cũng có thể ăn sao!"

Tuy rằng đây thực là một chuyện làm người hoảng sợ, nhưng mà Tang Viễn Viễn đối với những việc này rất có kinh nghiệm. Nàng biết, một thứ mặc kệ sức sinh sản kinh người như thế nào, bản thân nguy hiểm nhiều đến bao nhiêu, chỉ cần thịt nó có thể ăn ngon, là một giây sao cũng có thể làm cho nó bị diệt sạch.

A Cổ đang uống rượu, nghe vậy phun một ngụm rượu mạnh ' phốc 'ra một cái, vội vàng đứng dậy chắp tay: "Chủ quân! Tang vương nữ!"

Tang Thành Ấm kéo áo hắn lại, ngăn hắn nói chuyện.

Đại hán như cái hắc tháp này chậm rãi cong người đứng lên, đưa đao cắt một miếng thịt nướng to bằng bàn tay trên giá, đặt trong một cái khay bạc nhỏ, tiếp đón Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh: "Mau tới đây, nếm thử tay nghề của cha!"

Môi A Cổ mấp máy, phảng phất muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net