Ngoại truyện 2 (1): Nếu Tiểu công tử chưa từng hắc hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đối diện nàng ngồi xuống, đôi tay chống đầu gối, hơi cong sống lưng, rất có hứng thú nghiêng đầu nhìn nàng.

"Ăn rất ngon sao? Ta cảm thấy chả có gì lạ." Hắn nói.

"Ngươi thật kén chọn!" Nàng vừa nuốt hết một ngụm, vội vàng trả về một câu, bỗng nhiên tiếp tục vùi đầu ăn.

Hắn lại quan sát nàng trong chốc lát, đột nhiên cười ra tiếng: "Ta làm mà!"

Tang Viễn Viễn: "......" Thật sự, người này, có thể bình thường mười phút thì nàng thua!

Thời gian lúc nãy hắn đi về từ đây đến cái phòng bếp kia, nhóm lửa còn không đủ.

Còn nướng cá?

Nhưng mà niệm tình hắn kiếm đồ ăn cho nàng, nàng cũng không có vạch trần, chỉ buông đũa xuống, lau miệng, mỉm cười hỏi: "À, phòng bếp vừa lúc có sẵn cá sao?"

"Không có," hắn không hề có chút liêm sỉ mà lắc lắc đầu, "Ta bắt cá bên ngoài sông chứ đâu. Còn gia vị thì thật ra là ta trộm trong phòng bếp."

Tang Viễn Viễn: "......" Cho dù nàng nguyện ý che mắt lương tâm lại nói dối, nhưng lời này của hắn cũng không khỏi quá khó tiếp thu!

Không đến mười lăm phút, đi qua sông bắt cá trở về, lại nướng thành một món đầy đủ sắc hương vị như vậy? Nói dối cũng phải có chút logic chứ!

"Làm như ngươi bay đi không bằng." Nàng cảm thấy không thể quá chiều chuộng hắn.

Cái tên bệnh thần kinh có diện mạo xinh đẹp này thực nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, không được nói cho người khác nga."

Tang Viễn Viễn: "......"

Hắn dùng ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn: "Có nghe thấy không? Phải bảo mật."

"Được, được, tốt." Lòng Tang Viễn Viễn tràn đầy tang thương.

"Tiểu Tang Quả ngươi đang ờ cho có lệ." Vẻ mặt hắn đầy bất mãn.

Tang Viễn Viễn: "...... Ta mệt mỏi, ta ngủ."

Hắn giật mình, trừng lớn cặp mắt đen hẹp dài thâm thúy: "Ngủ nữa hả ? Tiểu Tang Quả, ngươi là heo sao, ngươi như vậy ta làm sao dám cưới ngươi!"

Tang Viễn Viễn: "......"

Cái vụ xuyên qua này, thật sự là khó chơi.

Người ta xuyên qua có bàn tay vàng, nàng thì ngược lại, cốt truyện hoàn toàn không khớp với bản trong sách còn chưa nói, bên cạnh tự nhiên được tặng một tên có bệnh thần kinh.

"Ai nói ta phải gả ngươi?" Nàng mệt mỏi hỏi.

"Nương ta."

"Khương Nhạn Cơ a?" Tang Viễn Viễn lộ ra nụ cười lễ phép giả dối.

"Đúng vậy."

"Được nha." Tang Viễn Viễn nói, "Ngươi bảo bà ta trước hết giúp ta giải quyết hôn khế cùng đồng tâm khế đi, được không?"

Hắn hoảng sợ lùi lại một bước: "Ngươi từ từ, ta còn chưa có đồng ý cưới ngươi đâu."

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình giống như cũng bị hắn lây bệnh thần kinh rồi.

Quá khó khăn, cái chuyến xuyên qua này, thật sự quá khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net