Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thẩm Mộ Quân nhìn rõ ràng đối phương là ai, nhịn không được hơi nhíu mày một chút, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm người nọ nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Lâm Khúc Du dừng bước dưới chân, khuôn mặt hơi trắng bệch nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Em...... Em không cam lòng, em muốn tới xác nhận một chút."

Thẩm Mộ Quân nghe vậy hình như phì cười một chút, từ lần lên xe bus gặp phải Lâm Khúc Du, Thẩm Mộ Quân đã điện thoại cho Lâm Công, kể hết chuyện Lâm Khúc Du năm lần bảy lượt dây dưa hắn cho đối phương nghe.

Lâm Khúc Du dù sao cũng là em gái của Lâm Công, nên tâm tư em gái mình thế nào, Lâm Công cũng biết đôi chút.

Nói thật, Lâm Công vẫn luôn rất kính nể Thẩm Mộ Quân, cảm thấy một nhân tài như Thẩm Mộ Quân vậy, chính là lương đống quốc gia. Hắn đã từng gặp vợ Thẩm Mộ Quân vài lần, lúc ấy Lý Khanh Khanh còn chưa xuyên tới, cho nên ấn tượng của Lâm Công đối với nguyên chủ vẫn luôn thật không tốt.

Lúc ấy khi Lâm Công tặng quà cho Thẩm Mộ Quân, lấy tính cách của Thẩm Mộ Quân, hắn căn bản không muốn nhận, nhưng nguyên chủ vừa nhìn thấy những món quà đó, đôi mắt liền sáng rỡ, căn bản mặc kệ Thẩm Mộ Quân muốn cái gì, cũng mặc kệ Lâm Công nghĩ mình như thế nào, cô ta vừa khách khí ra bộ chào hỏi Lâm Đông, vừa xách toàn bộ đồ vật vào phòng.

Lâm Công tuy không đau lòng mấy thứ kia, bởi vì hắn vốn là muốn tặng Thẩm Mộ Quân những thứ này, nhưng hắn vô cùng chướng mắt người phụ nữ này,  cảm thấy cô ta như vậy căn bản không xứng với Thẩm Mộ Quân. Hắn cảm thấy em gái mình tuy có hơi tùy hứng một chút, nhưng tuyệt đối tốt hơn cô vợ kia của Thẩm Mộ Quân gấp trăm lần.

Cho nên đối với cái tâm tư này của em gái, thái độ của Lâm Công vẫn luôn là mở một mắt nhắm một mắt.

Cũng đúng vì được Lâm Công ngầm đồng ý, sau này Lâm Khúc Du càng được một tấc lại muốn tiến một thước, suốt ngày ảo tưởng các loại viễn cảnh không thực tế.

Sau khi Thẩm Mộ Quân gọi cuộc điện thoại đó xong, mới biết được hoá ra Lâm Công vẫn luôn biết cái tâm tư đó của Lâm Khúc Du. Lúc ấy hắn chỉ hơi suy tư một chút, liền quyết định bỏ công tác nhà xưởng đã làm nhiều năm, định ăn Tết xong lại ra ngoài tìm công việc khác.

Thẩm Mộ Quân là người biết rất nhiều thứ, cũng có thể làm được rất nhiều thứ, nên khi hắn đưa ra đề nghị muốn từ chức, đầu óc Lâm Công tức khắc liền trống rỗng. Tuy rằng Lâm Công cực lực muốn giữ Thẩm Mộ Quân lại, nhưng Thẩm Mộ Quân cuối cùng vẫn quyết định từ chức.

Thẩm Mộ Quân không muốn vì một Lâm Khúc Du mà cuối cùng lại trở mặt thành thù với Lâm Công, cũng không muốn vì một Lâm Khúc Du, làm Lý Khanh Khanh cảm thấy trong lòng khó chịu.

Lâm Công thật sự không hiểu Thẩm Mộ Quân nghĩ gì, chỉ vì một cô gái theo đuổi mình mà liền từ bỏ tiền đồ trước mắt, hắn cảm thấy Thẩm Mộ Quân làm vậy thật sự quá tùy hứng. Nhưng hắn nghĩ đến Thẩm Mộ Quân là một nhân tài, cho nên Lâm Mộ Quân hẳn cũng có đủ bản lĩnh để tùy hứng như vậy.

Nhưng mà, nếu là đàn ông thông thường, được một cô gái trẻ theo đuổi, chẳng phải ai cũng vui vẻ chịu đựng sao? Vì sao tới phiên Thẩm Mộ Quân lại biến thành hồng thủy mãnh thú?

Sau khi Lâm Khúc Du biết Thẩm Mộ Quân từ chức, cả người đều trở nên mất hồn mất vía. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân lại chán ghét mình như vậy, không hề dây dưa với cô ta một chút nào, dứt khoát lựa chọn biện pháp từ chức tàn nhẫn như vậy.

Trước khi đến đây, Lâm Khúc Du cũng gây một trận với Lâm Công, cô ta cảm thấy Thẩm Mộ Quân không có khả năng không có một chút cảm giác gì với cô ta, khẳng định là anh trai cô ta đã làm cái gì bức bách Thẩm Mộ Quân rồi. Lâm Khúc Du cứ lừa mình dối người như vậy, liền muốn chạy đến thôn Hòa Sơn tìm Thẩm Mộ Quân xác nhận.

Nhưng mà sau khi đến được thôn Hoà Sơn, Lâm Khúc Du lại đột nhiên không dám tới tìm Thẩm Mộ Quân, cô ta mơ hồ cảm thấy mình đi một chuyến này cũng là tự rước lấy nhục.

Bản thân Lâm Khúc Du cũng không phải ngốc, chỉ là cô ta quá tự tin mà thôi. Bởi vì cô ta có người anh phó xưởng trưởng, xung quanh cô ta cũng có rất nhiều người theo đuổi. Tuy rằng đại đa số những người này là nhìn mặt mũi anh trai cô ta, cũng không có mấy ai là thiệt tình thích cô ta, nhưng Lâm Khúc Du cảm thấy có một người anh trai tài giỏi cũng là bản lĩnh của cô ta, nên cũng không vì vậy mà cảm giác khổ sở, ngược lại còn coi đây là vinh dự.

Lâm Khúc Du nhìn người đàn ông vẫn anh tuấn như vậy trước mặt, trong chốc lát bỗng bị ma quỷ ám ảnh mà tiến lên nói: "Anh có thể đừng từ chức hay không ? Chỉ cần anh không từ chức, muốn em làm cái gì cũng được."

Khi cô ta vừa tiến lại gần, Thẩm Mộ Quân liền liên tiếp lui về sau hai bước, vẻ mặt như tránh né ôn dịch.

Thẩm Mộ Quân chưa bao giờ là người khắc nghiệt như thế này, nhưng hắn phát hiện nếu không đối xử với Lâm Khúc Du như thế, cô gái này hẳn là không biết cô ta làm người phiền chán đến mức nào.

Trên mặt Thẩm Mộ Quân lộ rõ vẻ chán ghét, làm sắc mặt Lâm Khúc Du tức khắc trắng bệch, cô ta theo bản năng xoay người muốn chạy đi, lại bị Thẩm Mộ Quân cao giọng gọi lại.

Lâm Khúc Du nghe tiếng, trong mắt hiện lên một tia hy vọng, nhưng câu nói kế tiếp của Thẩm Mộ Quân lại lập tức bóp tắt hạt giống mới nảy mầm trong lòng cô ta.

"Cô đừng hiểu lầm, tôi chả có ý gì với cô cả. Chỉ là hiện tại đã trễ thế này, một cô gái như cô cũng không có chỗ đi, dù sao tôi và anh trai cô cũng là bạn......"

Nếu Lâm Khúc Du bởi vì tới tìm Thẩm Mộ Quân mà xảy ra chuyện ở trên đường, Thẩm Mộ Quân thật đúng là không tiện giao đãi với Lâm Công.

Tuy rằng Thẩm Mộ Quân không cảm thấy hắn nên phụ trách an toàn của cá nhân Lâm Khúc Du, nhưng nếu Lâm Khúc Du vì vậy mà xảy ra chuyện, đến cuối cùng người dính một thân phiền toái vẫn là Thẩm Mộ Quân.

Thẩm Mộ Quân không muốn đứng đây một mình cùng Lâm Khúc Du, thứ nhất là lo lắng lỡ có ai trong thôn người thấy, sẽ rước lấy một đống nhàn ngôn toái ngữ; thứ hai là hắn cũng không muốn để Lý Khanh Khanh nghĩ nhiều.

Thẩm Mộ Quân đánh thức Lý Khanh Khanh dậy, hai vợ chồng liền dẫn Lâm Khúc Du đi qua nhà lão thư ký. Thẩm Mộ Quân liền gọi điện thoại cho Lâm Công, sau đó liền giao Lâm Khúc Du cho lão thư ký. Còn sau đó lão thư ký dàn xếp Lâm Khúc Du như thế nào, Thẩm Mộ Quân cũng không muốn biết chút nào.

Lý Khanh Khanh kéo Thẩm Mộ Quân đi về hướng nhà mình, đã là hơn 9 giờ tối. Lúc này thôn Hòa Sơn thật an tĩnh, đại đa số mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Hai người dẫm lên lớp tuyết đọng dưới chân, phát ra mấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, sau đó chậm rãi đi về hướng nhà mình.

Lý Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Quân bên cạnh, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô có thể cảm nhận được rõ ràng là tâm tình Thẩm Mộ Quân thật không tốt.

Đang lúc Lý Khanh Khanh muốn mở miệng đánh vỡ trầm mặc, Thẩm Mộ Quân liền nói chuyện hắn từ chức cho Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh nghe xong, nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Từ chức kỳ thật cũng tốt, đỡ cho anh tiếp tục bị Lâm Khúc Du dây dưa, cũng đỡ cho anh và Lâm Công phải ngượng ngùng. Dù sao với tài năng của chồng em, tìm việc làm còn không đơn giản sao ?"

Vì Lâm Khúc Du đột ngột xuất hiện, tâm tình Thẩm Mộ Quân vốn thật không tốt, nhưng nghe được lời này của Lý Khanh Khanh xong, liền nhịn không được cong cong khóe miệng. Bất quá thực mau hắn liền nhớ tới một sự kiện khác, khóe miệng đang đầy ý cười hơi cứng lại một chút.

Thẩm Mộ Quân: "Nói đến chuyện công việc, anh còn một việc muốn bàn với em."

Lý Khanh Khanh thấy biểu tình Thẩm Mộ Quân có hơi nghiêm túc, vội quan tâm hỏi: "Việc gì? Sao anh lại nghiêm túc như vậy ?"

Thẩm Mộ Quân duỗi tay sờ sờ gương mặt Lý Khanh Khanh, trên tay hắn có một lớp chai mỏng, cọ vào mặt làm Lý Khanh Khanh có hơi ngứa.

"Em có nhớ không, lúc trước em từng hỏi anh về cái cô phóng viên lần đó ?"

Phóng viên?

Lý Khanh Khanh đương nhiên nhớ rõ, chính là nữ phóng viên hại Thẩm Mộ Quân tàn phế kia.

"Từ sau khi chân anh tốt lên, anh liền nhờ người giúp anh điều tra tình huống cô ta một chút. Đại khái là cô ta nhận ra có người đang điều tra mình, nên trước đây không lâu, cô ta đột nhiên chạy tới Tân Cương. Anh nghĩ hiện tại anh vừa vặn mới từ chức, không bằng nhân cơ hội này đi Tân Cương một chuyến."

Lý Khanh Khanh thấy hắn tạm dừng một chút, nhịn không được mở miệng nói: "Anh nghi ngờ cô ta là đặc vụ của địch, muốn nhân cơ hội tự mình đi điều tra cô ta sao ?"

Thẩm Mộ Quân nghe vậy, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một mạt không nỡ. "Anh xác thật là muốn như vậy, lỡ như cô ta thật sự là đặc vụ của địch, vậy trận tai nạn lần đó liền có khả năng là một âm mưu. Sau khi điều tra rõ ràng việc này, anh muốn chính tay đưa cô ta đến chỗ cô ta nên ở."

Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Thẩm Mộ Quân, tuy rằng Lý Khanh Khanh không muốn hắn đi mạo hiểm, nhưng Lý Khanh Khanh lại không có lý do gì để ngăn cản hắn.

Bởi vì cô chưa từng phải chịu thương tổn nặng nề như Thẩm Mộ Quân, cũng không có cách nào hiểu được nỗi thống khổ và khủng hoảng của Thẩm Mộ Quân trong gian đoạn hắn bị tàn phế. Đối mặt với hung thủ có khả năng làm cố ý thương tổn hắn, lại có ý đồ huỷ hoại quê nhà hắn, Thẩm Mộ Quân xác thật nên đi điều tra rõ chân tướng.

Lý Khanh Khanh đứng tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được vươn cánh tay ôm cổ hắn một phen. Cô nhón mũi chân lên, dùng sức hôn lên môi Thẩm Mộ Quân, lát sau mới nhỏ giọng nói ở bên tai hắn: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận, bất luận trước khi bước vào nguy hiểm gì, anh đều phải nhớ đến nhà hai đứa nhỏ trong nhà và em."

Thẩm Mộ Quân nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, có trong nháy mắt hắn thiếu chút nữa muốn nói, hắn không đi tra cái chân tướng gì nữa, cũng mặc kệ cái gì phóng viên hay không phóng viên, hắn phải ở lại nơi này với ba mẹ con bọn họ.

Nhưng mà.....

Nếu hắn không xả cái chuyện này ra cho rõ ràng, nhổ tận gốc mối hoạ tiềm ẩn này, thì quãng đời còn lại của hắn sẽ không thoải mái. Hơn nữa chính hắn cũng không có cách nào xác định, sau khi không truy cứu chuyện này, đối phương có thể tiếp tục hại hắn cùng người nhà của hắn nữa hay không ?

Thẩm Mộ Quân: "Em yên tâm, vì em, vì con, anh sẽ không mạo hiểm."

Khi Thẩm Mộ Quân đi là mùng sáu, nên mấy hôm nay hắn vô cùng bận rộn. Hắn vừa muốn bàn giao chuyện xây trường tiểu học, vừa còn tranh thủ thời gian ở bên cạnh người nhà.

Lý Khanh Khanh vốn cho rằng khi Thẩm Mộ Quân rời đi, hai đứa nhỏ sẽ nhịn không được khóc lớn lên. Nhưng mà làm Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn chính là Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều thập phần ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Chờ bọn họ đưa Thẩm Mộ Quân ngồi trên xe lửa rời đi, Thẩm Gia Hảo lúc này mới thút thít rớt nước mắt. Thẩm Nhạc Hương thấy thế vội lau nước mắt cho em trai, lau lau một lúc, con bé cũng đột nhiên ngẩng đầu lên khóc lớn.

Lý Khanh Khanh vừa bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn hai đứa nhóc đang khóc, nhìn giống như mấy đứa trẻ đáng thương bị cha ruột vứt bỏ vậy, làm cho không ít các bà các cô mềm lòng chung quanh thấy, đều nhịn không được quay đầu nhìn về phía bọn họ vài lần.

Cô duỗi tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, đè nén mất mát cùng không nỡ xuống tận đáy lòng mình, liền nhìn hai đứa nhỏ nói: "Đi thôi, cha các con sẽ mau chóng trở về thôi."

Thẩm Mộ Quân thông qua quan hệ của Tôn Diệu Thành, thập phần thuận lợi đến Tân Cương. Hơn nữa bản thân hắn đa tài đa nghệ, có trình độ đại học, lúc trước còn có xuất thân quân nhân, Thẩm Mộ Quân thực mau liền tung hoành như cá gặp nước ở bên kia.

Chỉ cần có thời gian, Thẩm Mộ Quân liền sẽ viết thư về trong nhà, Lý Khanh Khanh ngẫu nhiên đi huyện thành cũng sẽ gọi điện thoại cho hắn. Thời gian liền trôi nhanh theo những cánh thư và những cuộc điện thoại, nháy mắt Thẩm Mộ Quân đã rời đi hơn ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo trầm mê với chuyện đi trường tiểu học. Bởi vì đa số trẻ con ở thôn Hoà Sơn đều bị người trong nhà nhốt vào trong trường tiểu học của thôn.

Thẩm Nhạc Hương năm nay mới 5 tuổi rưỡi, Thẩm Gia Hảo vừa mới tròn 4 tuổi, còn chưa tới tuổi học tiểu học. Hai đứa bọn nó vô cùng mong mỏi được đi học với mọi người, nên mỗi sáng sớm đều rủ nhau chạy về hướng trường tiểu học. Khi người khác đi học, hai chị em liền đáng thương vô cùng mà ghé vào cửa sổ cùng nhau nghe.

Đổng Hiểu Na thấy bọn nó vừa ngoan lại nghe lời, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn mấy đứa nhóc mà cô ta đang dạy nữa, nên sau đó cô ta liền xin chỉ thị của đại đội trưởng một chút, phá lệ cho phép Thẩm Nhạc Hương trở thành học sinh tiểu học sớm.

Thẩm Gia Hảo cũng muốn làm học sinh tiểu học, liền đòi Lý Khanh Khanh cho nó đi học. Lý Khanh Khanh nhìn chỉ thằng con ngốc nghếch chỉ mới tròn 4 tuổi, chỉ có thể dẫn nó đi qua ban xoá mù chữ ở đội thanh niên trí thức mà thôi.

Ban xoá mù chữ không giống như trường tiểu học, chương trình học nơi này không có gì bắt buộc, đôi khi  còn có thể được nghe các thanh niên trí thức kể chuyện xưa, đôi khi có thể học tập để biết mấy con chữ.

"Học sinh" nơi này đủ mọi lứa tuổi, từ ông già bà cả bảy tám chục tuổi cho tới mấy đứa nhóc còn chảy nước miếng, có cả bà bầu ôm bụng lớn cũng đến học......

Khi xã viên đại đội sản xuất không bận rồi, liền sẽ cùng nhau mang băng ghế cùng hạt dưa, chạy đến ban xoá mù chữ nghe các thanh niên trí thức giảng bài.

Lý Khanh Khanh dẫn theo Thẩm Gia Hảo cùng nhau tới học, Lý Khanh Khanh giả mô giả dạng đi theo học mấy ngày, chủ yếu là vì muốn cùng con trai mình lại đây chơi thôi.

Nhưng Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn chính là, đừng nhìn Thẩm Gia Hảo tuổi tác còn nhỏ, sức học tập của nó lại rất mạnh mẽ nha.

Hai người chỉ đi ban xoá mù chữ vài lần, Thẩm Gia Hảo liền học được mười con số, còn học xong cách viết tên của mình.

Lý Khanh Khanh thấy nó rất thích học tập, liền lấy thư của Thẩm Mộ Quân ra, sau đó từng chữ từng chữ dạy cho Thẩm Gia Hảo.

Cũng không biết là vì tiểu trí nhớ trẻ con của tốt, hay là nó thật sự có năng khiếu học tập, chỉ qua hơn một tháng, thằng bé còn biết nhiều chữ hơn cả Thẩm Nhạc Hương thân là học sinh tiểu học nữa, còn có thể ra dáng ra hình chỉ chị gái mình đọc sách viết chữ.

Lý Khanh Khanh vì tiện cho Thẩm Gia Hảo học tập, liền nhờ Thẩm Tu Dương tìm người làm giúp một cái bản đen, để khi Thẩm Gia Hảo không có việc gì có thể viết viết vẽ vẽ lên đó.

Ngày hôm nay, Lý Khanh Khanh đang ở hậu viện chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ của cô, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng ô tô vang dội. Chờ đến khi Lý Khanh Khanh từ hậu viện đi đến tiền viện, liền thấy trong viện xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn.

Tiểu Tống vừa nhìn thấy Lý Khanh Khanh tới, vội nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Chị dâu, đây là đồ Thẩm đại ca gửi về cho chị nè, để em giúp chị dọn đồ vật vào trong phòng nha."

Không đợi Lý Khanh Khanh trả lời, Tiểu Tống liền ôm đồ vật bỏ vào trong nhà chính, Tiểu Triệu theo sát sau đó cũng dọn đồ vào sân, hắn vừa gật đầu chào hỏi Lý Khanh Khanh, vừa đuổi theo Tiểu Tống đi về hướng nhà chính.

Lý Khanh Khanh chỉ hai người đang bận trước bận sau, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tôn Diệu Thành sắc mặt có hơi tái nhợt đang đứng đó, nói: "Các người đang làm gì vậy ?"

Khí sắc Tôn Diệu Thành không tốt lắm, hắn nghe vậy, liền lười nhác quét mắt nhìn Lý Khanh Khanh một cái, sau đó lấy ra một điếu thuốc lá cắn trong miệng.

"Tôi chỉ phụ trách làm chân chạy thôi, còn đó là thứ gì, đợi lát nữa cô tự mình mở ra xem đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net