Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Khanh Khanh nghe vậy liếc Tôn Diệu Thành một cái, cô đặc biệt không thích cái bộ dáng úp úp mở mở này của Tôn Diệu Thành, mỗi lần nhìn thấy thật muốn xắn tay áo đánh hắn một trận.

Nhưng khi cô cảm giác được hình như trên người Tôn Diệu Thành bị thương, lập tức liền thu hồi chút bất mãn trong lòng, ngược lại cau mày hỏi hắn: "Ủa, sao anh bị thương vậy ?"

Từ sau khi Thẩm Mộ Quân rời khỏi, Lý Khanh Khanh đã có một đoạn thời gian dài không gặp Tôn Diệu Thành. Tuy Tôn Diệu Thành không phải đối thủ của cô và Thẩm Mộ Quân, nhưng mà với thân thủ lợi hại như vậy của hắn, rất ít có người có thể đến gần làm bị thương hắn.

Lý Khanh Khanh nhịn không được thập phần tò mò, trong khoảng thời gian này Tôn Diệu Thành đã xảy ra cái gì nhỉ ? Chẳng lẽ tuyến nhân vật của Tôn Diệu Thành cũng bị đẩy lên sớm hơn ?

Khi Tôn Diệu Thành nghe thấy Lý Khanh Khanh nói, biểu tình trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, hắn có chút khó hiểu, Lý Khanh Khanh nhìn thế nào mà nhìn ra hắn bị thương nhỉ ?

Lý Khanh Khanh thấy Tôn Diệu Thành nghi hoặc, vừa dẫn hắn đi về nhà chính, vừa giải thích với Tôn Diệu Thành, nói: "Sắc mặt anh hiện tại kém đến như vậy, tôi muốn không nhìn ra cũng khó."

Tôn Diệu Thành nghe vậy duỗi tay sờ sờ mặt mình mặt, một người đàn ông thô lỗ cục mịch như hắn rất ít khi soi gương, hắn thật đúng là không biết sắc mặt mình hiện tại như thế nào.

Lý Khanh Khanh rót cho Tôn Diệu Thành một ly nước, sau đó xoay người đưa tới trước mặt hắn. Tôn Diệu Thành vừa nhận ly nước từ trong tay Lý Khanh Khanh, vừa ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Lý Khanh Khanh nhìn đôi môi không hề thấy huyết sắc của hắn, nhịn không được đầy mặt kỳ quái hỏi hắn: "Nếu trên người có thương tích, sao anh không ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đồ vật có món gì quan trọng mà anh phải đích thân đưa lại đây?"

Tôn Diệu Thành nghe ra đối phương là quan tâm hắn, lúc này cũng không có tiếp tục giả bộ lãnh khốc nữa, mà liếc liếc mắt nhìn bao lớn bao nhỏ chất trên mặt đất.

"Thẩm Mộ Quân mượn người của tôi, không biết kiếm đâu ra mấy thứ này. Hắn nói mớ đồ này rất quý, hắn không dám gửi đường bưu điện bình thường, còn bảo tôi phải tự mình mang lại đây cho cô."

Nói tới đây Tôn Diệu Thành thật muốn nổi cơn giận. Cái thằng nhãi Thẩm Mộ Quân đó biết rõ hắn vừa mới lượn qua quỷ môn quan một chuyến, cũng không thèm quan tâm sức khoẻ hắn thế nào, một cuộc điện thoại gọi đến chỉ biết sai hắn đi làm cái này cái kia.

Tuy rằng hắn cũng biết sau khi Thẩm Mộ Quân có vợ, liền biến thành thằng em tồi suốt ngày trong mắt chỉ có vợ, nhưng mà Tôn Diệu Thành cũng không nghĩ tới hắn lại có thể tuyệt tình đến như vậy.

Lý Khanh Khanh đi đến trước những cái bao to bao nhỏ đó, duỗi tay đặt lên một cái bao, nhẹ nhàng ấn ấn một chút, sau đó cô liền cảm giác được một dòng dị năng dao động thật mãnh liệt, tức khắc liền hiểu rõ trong mấy bao này là cái gì.

Lý Khanh Khanh nhịn không được cong cong khóe miệng, cái tên này, thật đúng là vĩnh viễn nhớ kỹ cô muốn cái gì.

Sau khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đã thăng cấp dị năng đến mức tương đối cao, liền không định tiếp tục tiến giai nữa. Bởi vì càng thăng cấp, thì nguy hiểm đánh đổi cũng càng lớn hơn.

Lý Khanh Khanh cảm thấy thế giới này vô cùng yên ổn, bọn họ căn bản không cần mạo hiểm tiếp tục thăng cấp, hơn nữa hai người bọn họ đều có quá nhiều vướng bận.

Bất quá tuy rằng không cần tiếp tục thăng cấp, nhưng vì đời trước Lý Khanh Khanh ở mạt thế sống rất cực khổ, vì một khối đá quý mà hận không thể quỳ xuống trước mặt người ta, cho dẫn tới chuyện Khanh Khanh có một chấp niệm đối với đá quý, cho dù không cần thăng cấp dị năng, vẫn rất thích mấy viên đá xinh đẹp này.

Mỗi lần Thẩm Mộ Quân lên núi hoặc là đi chợ đen, đều sẽ nghĩ cách tìm cho Lý Khanh Khanh một ít đá quý về. Dần dà, đây liền thành thói quen của Thẩm Mộ Quân, cũng thành bằng chứng là hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ đến Lý Khanh Khanh.

Tôn Diệu Thành nhìn Lý Khanh Khanh đang tự mình cười đến ngọt ngào, động tác uống nước nhịn không được hơi hơi cứng đờ một chút. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn không tới thôn Hòa Sơn, một là vì bên kia hắn cũng bận đến không thể rời đi, hai là hắn mơ hồ cảm thấy thái độ của mình đối với Lý Khanh Khanh thay đổi.

Đừng thấy Tôn Diệu Thành rất nhiều lúc đều tùy tiện, thoạt nhìn chính là một người đàn ông thô kệch không tinh tế, kỳ thật có đôi khi hắn cũng khá nhạy cảm, ví dụ như khi đối với chuyển biến tình cảm của mình .

Tôn Diệu Thành không rõ mình bị làm sao, hắn cùng Lý Khanh Khanh chưa tiếp xúc được bao nhiêu, nói chuyện cũng không được mấy câu, nhưng là hắn luôn có một loại cảm giác kỳ quái, cái cảm giác này vẫn luôn  nói cho hắn, hắn vốn nên thích người phụ nữ này.

Tôn Diệu Thành cảm thấy cảm giác này thật là đáng sợ, cứ như bị trúng cái nguyền rủa nào kỳ quái đáng sợ vậy, làm hắn toàn thân đều vô cùng khó chịu.

Hắn hiển nhiên không thể sinh ra ý niệm kỳ quái nào với vợ của bạn thân được, cho nên vì không để ý tưởng đó tiếp tục phát triển, sau khi Thẩm Mộ Quân rời khỏi đây, Tôn Diệu Thành không bao giờ muốn trở lại thôn Hòa Sơn nữa.

Nhưng hôm nay, hắn buộc phải trở lại nơi này, thì cái cảm giác hắn hẳn đã quên mất kia lại bùng lên một lần nữa.

Tôn Diệu Thành nhìn Lý Khanh Khanh, trong lòng đột nhiên vừa chua xót lại cay đắng.

Khi Lý Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn đã nhanh chóng rũ mắt xuống, khôi phục lại bộ dáng nói cười như trước.

Lý Khanh Khanh: "Hôm nay mọi người thật vất vả quá, không bằng ở lại ăn bữa cơm đi?"

Tôn Diệu Thành nghe vậy vội buông chén trà trong tay xuống, vừa sửa sang lại quần áo trên người mình một chút, vừa vô cùng khách khí nói với Lý Khanh Khanh : "Không cần, chúng tôi còn có chuyện phải làm."

Tôn Diệu Thành nói như vậy xong, liền dẫn Tiểu Tống, Tiểu Triệu vội vã rời đi.

Chờ đến khi đã rời khỏi căn nhà kia rất xa rồi, Tôn Diệu Thành ngồi trên ghế phụ ô tô, sắc mặt khó coi đốt một cây thuốc lá.

Tiểu Tống ngồi kế bên thấy, nhịn không được nhíu mày nói: "Lão đại, trên người của anh có thương tích, bác sĩ nói phải bỏ thuốc bỏ rượu......"

Tôn Diệu Thành nghe vậy cũng không thèm phản ứng, chỉ cúi đầu hút một ngụm thuốc, lúc này mới tự giễu lẩm bẩm một câu.

"Mày đó, đang nghĩ cái gì vậy chứ ?"

Tiểu Tống nghe vậy sửng sốt một chút, không rõ lời này của Tôn Diệu Thành là có ý gì, "Lão đại, anh đang nói chuyện với em sao?"

Tiểu Triệu ngồi sau trợn trắng mắt, duỗi tay vỗ vỗ lưng ghế phía trước nói: "Cậu im miệng đi, không nhìn thấy lão đại tâm tình không tốt à ?"

Tiểu Tống chớp chớp mắt, trong lòng hắn nghĩ: Lão đại thật đúng là lòng như châm đáy biển, lúc mới đi không phải tâm tình vẫn còn tốt sao ?

Thẩm Nhạc Hương vốn còn đang làm bài tập, nó thấy mấy người Tôn Diệu Thành vội vàng tới, sau đó lại vội vàng rời đi rồi.

Nó có chút không vui bĩu môi, cũng không biết lúc trước là ai nói muốn làm cha nuôi của nó, có cha nào như vậy không, tới còn không thèm gặp con gái nuôi đã đi rồi ?

Thẩm Gia Hảo chạy đến bên cạnh Lý Khanh Khanh nói: "Nương, cha con trước kia có phải cũng ngầu như bác Thành hay không ? Đều là đại anh hùng cầm súng đánh đuổi kẻ xấu ?"

Lý Khanh Khanh nghe vậy gật gật đầu, nghĩ thầm nếu không phải Thẩm Mộ Quân vì lời hứa với cùng đã khuất, lấy bản lĩnh của hắn, không chừng hiện tại còn đứng cao hơn cả Tôn Diệu Thành.

Nhưng Thẩm Mộ Quân lại là người trọng tình trọng nghĩa, trước mặt quyền thế cùng tình nghĩa, hắn không chút do dự lựa chọn cái sau.

Lý Khanh Khanh lại rất thích hắn điểm này, cũng đúng là vì biết hắn như thế, khi ở bên cạnh hắn cô mới có thể đặc biệt an tâm. Bởi vì người như hắn sẽ không dễ dàng nói lời hứa, nhưng chỉ cần một khi hắn đã hứa, thì cả đời sẽ không bội ước.

Từ sau khi một nhà Lưu Đại Nữu cùng nhà Thẩm Nhạc Hương xé rách mặt, Thẩm Nhạc Hương liền không còn qua lại chơi cùng Lưu Đại Nữu nữa. Mỗi một lần nó gặp phải Lưu Đại Nữu, Thẩm Nhạc Hương cũng không trốn tránh, chỉ là bộ dáng không muốn nhiều lời mà thôi.

Cũng không phải Thẩm Nhạc Hương sợ Lưu Đại Nữu, mà nó cảm thấy Lưu Đại Nữu đầu óc có vấn đề. Đối mặt với người như vậy, muốn nói lý là không có khả năng, bởi vì người như thế sẽ thỉnh thoảng liền nổi điên muốn cắn người.

Mấy đứa trẻ khác thì sau khi nhìn rõ tính tình của Lưu Đại Nữu, cũng bắt đầu trốn tránh Lưu Đại Nữu. Bọn nó lo lắng ngày nào đó không cẩn thận đắc tội Lưu Đại Nữu, sẽ bị con bé bắt nạt như Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Lưu Đại Nữu thật không vui vẻ chút nào. Mấy đứa trẻ trong thôn nhìn thấy nó liền trốn tránh, không có ai muốn nói chuyện cùng nó, lại càng không có ai muốn chơi với nó. Đúng là vì nguyên nhân này, tính cách Lưu Đại Nữu cũng trở nên càng ngày càng vặn vẹo.

Kỳ thật hiện tại Lưu Đại Nữu vẫn còn nhỏ, chỉ cần cha nương nó có thể dạy dỗ nó một chút, sẽ có thể uốn nắn lại nó rất nhanh thôi.

Nhưng mà nói đến cũng không khéo, nương Lưu Đại Nữu đột nhiên lại mang thai. Cha nương Lưu Đại Nữu đã vô cùng thất vọng với nó, liền đem hết hy vọng ký thác lên đứa con thứ hai. Cho nên ngày thường trạng thái Lưu Đại Nữu thế nào, hai vợ chồng đều lựa chọn cố ý vô tình bỏ qua.

Trong thôn rất nhiều người đều đã nhận thấy không ổn, cảm thấy tính cách đứa nhỏ Lưu Đại Nữu này càng ngày càng kỳ quái. Nhưng bọn họ đều là người ngoài, cũng không có tư cách gì đi dạy dỗ con cái người khác.

So với Lưu Đại Nữu đang bị cô lập, thì tình cảnh Vương Tiểu Hoa gần đây tốt hơn rất nhiều. Bởi vì cô ta hay bảo vệ Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, Lý Khanh Khanh cũng thấy cô ta thật sự không có ý gì xấu, liền thường xuyên mời Vương Tiểu Hoa đến nhà làm khách.

Có đôi khi Lý Khanh Khanh dạy dỗ Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, Vương Tiểu Hoa liền ở một bên cũng nghiêm túc nghe, Lý Khanh Khanh ngẫu nhiên cũng sẽ hướng dẫn cô ta một hai câu.

Vương Tiểu Hoa vốn cảm thấy mình tốt xấu cũng sống hơn người khác một đời, rất nhiều chuyện bản thân cô ta tự nhận là có thể xử lý tốt, kết quả đến khi thật sự đối mặt, vẫn nhịn không được luống cuống tay chân.

Nên cô ta mới phát hiện, cho dù cô ta sống lâu một đời, nhưng bản thân chịu hạn chế về trình độ văn hóa trình độ cùng tầm nhìn hạn hẹp, nên phương thức suy nghĩ của cô ta túng hơn Lý Khanh Khanh rất nhiều.

Vốn dĩ Vương Tiểu Hoa có chút thành kiến với Lý Khanh Khanh, nhưng cũng dần dần theo thời gian chậm rãi tiêu tán. Cô ta đột nhiên có chút hiểu được, vì sao một người đàn ông ưu tú như Thẩm Mộ Quân lại thích Lý Khanh Khanh đến vậy.

Bởi vì người phụ nữ Lý Khanh Khanh này không chỉ có độc lập mà còn mạnh mẽ, cô ta còn có thể chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình, còn biết làm đủ loại đồ ăn.

Mỗi lần Vương Tiểu Hoa đến nhà bọn họ làm khách, lại phát hiện nhà bọn họ trở nên càng xinh đẹp. Nếu so sánh với căn nhà gọn gàng sạch sẽ lại đầy hoa cỏ trang trí thế này, nhà người khác thật giống như nhà hoang.

Ngày hôm nay Vương Tiểu Hoa đi đón Thẩm Nhạc Hương tan học, muốn dẫn Thẩm Nhạc Hương đến chân núi phụ cận hái rau dại, lại phát hiện trước trường tiểu học đang có nhiều người rộn ràng nhốn nháo vây quanh. Cô ta mơ hồ còn nghe thấy có người đang kêu tên Thẩm Nhạc Hương, trong lòng liền bất giác cảm thấy bất an.

Vương Tiểu Hoa vội đẩy đám người náo nhiệt ra, liền thấy Thẩm Nhạc Hương đang một tay ấn cổ Lưu Đại Nữu, một tay bóp khuôn mặt vặn vẹo của Lưu Đại Nữu.

Đồng Phàm Phàm đang dùng sức gỡ tay Thẩm Nhạc Hương ra, muốn con bé buông Lưu Đại Nữu đã ngất xỉu ra.

Nhưng mà Đồng Phàm Phàm không nghĩ tới Thẩm Nhạc Hương lại mạnh đến như vậy, cô ta căn bản không có cách nào gỡ được một ngón tay của con bé.

Đồng Phàm Phàm lạnh lùng nói: "Thẩm Nhạc Hương, cô nói con buông tay ra mau, nếu con còn tiếp tục như vậy, thì sau này đừng đến đây học nữa! Con có nghe hay không?!"

Tựa như chuyện không được đến học đã uy hiếp được Thẩm Nhạc Hương, biểu tình hung ác trên mặt nó hơi hoảng một chút, lúc này mới không tình nguyện buông Lưu Đại Nữu đã ngất xỉu ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net