Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiếng người ồn ào nhốn nháo, ô tô rốt cuộc chậm rãi chạy tới trước cửa nhà Thẩm Mộ Quân.

Một đám con nít rộn ràng như hành quân đi theo xe jeep, hoàn toàn không có đứa nào muốn về nhà, ngay cả một ít người lớn vừa tan tầm cũng chạy tới.

Lý Khanh Khanh từ trên xe nhảy xuống trước, cô vừa xuất hiện liền lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Hôm nay Lý Khanh Khanh mặc một bộ đầm đơn giản, bộ này là khi cô buôn đi bán lại, đã mua được trong toà nhà bách hóa cho mình.

Đây là một cái đầm dài có chân váy màu đen, thân trên màu trắng, tay áo hơi lỡ đến khuỷu tay. Tuy kiểu dáng của nó thập phần đơn giản hào phóng, nhưng ở niên đại này, cũng xem như tương đối là tân thời.

Lý Khanh Khanh trắng nõn, vòng eo lại mảnh khảnh, mặc cái đầm này vào, cả người có vẻ càng thêm xinh đẹp.

Lý Khanh Khanh cùng người chung quanh chào hỏi mấy câu, liền xoay người mở khoa cổng viện, sau đó liền trực tiếp đi vào trong viện.

Lại Đầu cũng ở trong đám người vậy quanh, hắn lúc trước không thể trộm được cái gì trong nhà Thẩm Mộ Quân, cho nên khi nghe được một nhà Thẩm Mộ Quân trở về, nhất thời không nhịn được liền chạy tới.

Hắn thật sự tò mò, nhà Thẩm Mộ Quân nhiều đồ vật như vậy, bọn họ có thể giấu đi đâu chứ ?

Nhưng không đợi Lại Đầu nhìn ra một chút manh mối, thì hắn đã bị Lý Khanh Khanh từ trên xe bước xuống hấp dẫn lực chú ý.

Ánh mắt hắn tham lam nhìn về phía thân ảnh Lý Khanh Khanh, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: Người phụ nữ này, sao hiện tại lại trở nên xinh đẹp như vậy ?

Bộ dáng Lý Khanh Khanh hiện tại, thậm chí còn xinh đẹp hơn với mấy nữ thanh niên trí thức nũng nịu kia.

Lại Đầu trong trong chốc lát nhìn đến có chút ngây người, đôi mắt tam giác nhịn không được nhìn chằm chằm theo thân ảnh Lý Khanh Khanh.

Trước kia hắn cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên là người xinh đẹp nhất toàn công xã, rất nhiều lần cố ý lẫn vô tình đi theo phía sau Thẩm Lệ Nghiên, luôn muốn tìm cơ hội đụng chạm Thẩm Lệ Nghiên một chút.

Nhưng mà khi Thẩm Lệ Nghiên còn nhỏ, có người anh cả Thẩm Mộ Quân này bảo vệ. Sau này khi Thẩm Mộ Quân tàn phế rồi, Thẩm Lệ Nghiên lại có một đối tượng là Dương Từ.

Tuy Lại Đầu thích nhìn trộm nhan sắc của Thẩm Lệ Nghiên, nhưng cuối cùng cũng không có lá gan đi trêu chọc cô ta.

Thế mà hiện tại Lại Đầu nhìn Lý Khanh Khanh, lại đột nhiên cảm thấy Lý Khanh Khanh còn xinh đẹp hơn Thẩm Lệ Nghiên nhiều.

Đặc biệt là cặp mắt kia của Lý Khanh Khanh, chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua một chút, là dường như có thể câu hồn người đi mất.

Trong lòng Lại Đầu nóng như lửa đốt, tưởng tượng đến một mỹ nhân như vậy, lại gả cho tên tàn phế Thẩm Mộ Quân, trong lòng hắn tức khắc vừa không cam lòng lại ghen ghét.

Tuy hắn nghe nói hình như chân Thẩm Mộ Quân đã trị hết rồi, nhưng trong mắt Lại Đầu, cho dù chân hắn có được trị hết đi nữa, cũng không có biện pháp khoẻ mạnh cường tráng giống như trước được.

Một người đàn ông bệnh tật ốm yếu, sao có thể thỏa mãn được một đại mỹ nhân như vậy chứ ?

Kỳ thật không chỉ mỗi Lại Đầu nghĩ như vậy, ngay cả một ít thiếu niên choai choai trong thôn cũng đều cảm thấy hiện tại Lý Khanh Khanh thật sự quá xinh đẹp.

Người xinh đẹp như vậy, nên gả cho một người đàn ông cường tráng có thể nuôi gia đình, mà không phải cùng một người như Thẩm Mộ Quân sống qua ngày.

Đặc biệt khi bọn họ nhìn căn nhà cỏ rách nát của Thẩm Mộ Quân, cảm giác về sự ưu việt trong lòng liền càng thêm tăng vọt.

Lý Khanh Khanh tiến vào sân, liền mở cửa nhà chính cùng nhà bếp ra, cô muốn bước vào phòng trước một bước để mau chóng lấy đồ trong không gian ra.

Nhưng khi cô một chân bước vào cửa nhà chính, liền lập tức nhận ra trong nhà đã từng bị người lục lọi.

Sắc mặt Lý Khanh Khanh hiện lên một tia lạnh lẽo, bất quá xô thực mau liền bình tĩnh đi ra ngoài như không có chuyện gì.

Bởi vì cô biết trong nhà không có thứ gì để trộm, tưởng tượng đến tình cảnh cái tên trộm kia có lật nhà cũng không lấy được cái gì, trong lòng Lý Khanh Khanh liền nhịn không được lộ ra một tia sảng khoái.

Lúc này hai người Tiểu Tống cùng Tiểu Triệu giúp đỡ đưa Thẩm Mộ Quân cẩn thận từ trên xe xuống dưới.

Đám người chung quanh thấy thế, nhịn không được hoặc là quan tâm, hoặc là tò mò dò hỏi chuyện Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật.

Thẩm Mộ Quân nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt trả lời hai câu, đã bị Tiểu Tống đẩy mạnh vào trong sân viện nhà mình.

Có người thấy cửa xe mở ra, liền nhịn không được dán qua muốn trèo lên xe xem, bị Tiểu Triệu một bên ngăn cản lại.

Người kia thấy Tiểu Triệu đen mặt, còn xoa xoa tay cười nói: "Tiểu chiến sĩ à, chúng ta đều là hương thân ở quê, tôi chỉ muốn giúp nhà bọn họ dọn đồ xuống mà thôi."

Tiểu Triệu còn chưa mở miệng nói chuyện, Thẩm Nhạc Hương trên xe liền không vui nói: "Không cần, đồ đạc nhà chúng ta không nhiều lắm, có thể tự mình dọn."

Người nọ thấy ngữ khí Thẩm Nhạc Hương nói chuyện kiêu ngạo như vậy, nhịn không được bày ra một bộ trưởng bối giáo huấn vãn bối

"Gì ? Cái con nhóc thúi này, nói vậy là có ý gì chứ ? Mày làm như tao là cướp không bằng ?"

Thẩm Nhạc Hương bị hắn chỉ vào mũi nói, tức giận đến nhịn không được còn muốn phản bác, đã bị một câu của Lý Khanh Khanh cản lại.

Lý Khanh Khanh nói: "Hương Hương, con dẫn em đi vào trước đi."

Người nọ thấy Lý Khanh Khanh ra tới, đôi mắt tức khắc nhịn không được liền sáng ngời, hắn dày mặt cười nghiêng người về hướng Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh nhanh chóng lui ra sau một bước, không đợi cô phát tác, người nọ đã bị Thẩm Tu Xuân mới vừa tới đẩy mạnh một cái.

Thẩm Tu Xuân: "Tránh xa ra một chút, một người đàn ông lớn tướng như vậy, ngả nghiêng về chỗ nào đó ? Còn không biết tự trọng một chút, đừng hỏi sao bị người ta đánh cho sấp mặt đi!"

Người nọ bị Thẩm Tu Xuân đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa một mông ngồi bệch xuống trên mặt đất. Hắn vừa định muốn hùng hùng hổ hổ mắng trở lại, vừa nhấc đầu liền thấy Thẩm Tu Dương đang đi sau Thẩm Tu Xuân bước lại.

Thẩm Tu Dương nhìn y chang ông thần mặt đen đứng ở phía sau, người nọ tức khắc sợ tới mức run run một cái, hắn cười gượng một tiếng, xoay người liền đi mất.

Thẩm Tu Dương này chính là Thẩm Mộ Quân phiên bản trẻ, năm đó Thẩm Mộ Quân có bao nhiêu chính khí, thì hắn liền có bấy nhiêu.

Thẩm Tu Dương không quen nhìn nhất là đám du côn lưu manh ở nông thôn, cho nên trước nay đều không hề thủ hạ lưu tình với bọn chúng. Thế cho nên những kẻ có chút tiền án đó mà nhìn thấy hắn, liền chả khác gì chuột thấy mèo.

Thẩm Tu Dương gần đây lại phơi nắng đến đen thêm một ít, cả người hiện tại đen như được hoá trang, lúc này đứng đây dài mặt như vậy, thoạt nhìn thực quá  hù người.

Thẩm Tu Dương cao giọng nói: "Có cái gì đẹp mà xem, ai có việc gì thì đi làm việc của mình đi !!"

Hắn vừa mới la lên một câu, mấy đứa nhóc chung quanh tức khắc điểu phi thú tán. Mấy người lớn thấy đám trẻ con đều đi rồi, cũng ngại tiếp tục ăn vạ nơi này, vì thế tốp năm tốp ba xoay người đi về hướng trong thôn đi.

Chờ đến khi người chung quanh tan đi gần hết, đám người Tiểu Triệu lúc này mới bắt đầu dọn đồ trên xe xuống.

Lý Khanh Khanh thấy có lao động miễn phí, cũng liền không vội vàng theo chân bọn họ tranh dọn đồ vật, mà kêu Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, cô tính nhân cơ hội này quét tước trong nhà một chút.

Khi Lý Khanh Khanh vừa bận rộn sai sử hai đứa nhỏ, vừa vội vàng quét tước sửa sang lại trong nhà, một đứa con gái xanh xao vàng vọt đang ngơ ngác đứng ở ngoài tường viện, nó đầy mặt không thể tin nhìn tình cảnh trong viện.

Tiểu Triệu dù sao cũng là người từng lên chiến trường, hắn lập tức nhận ra cô gái này khác thường. Hắn buông đồ vật trong tay ra, đi về phía cô gái kia.

Tiểu Triệu đang nhìn nhìn biểu tình kỳ quái trên mặt cô gái, nhịn không được lên tiếng nói: "Có chuyện gì sao?"

Dường như giọng nói của Tiểu Triệu lập tức dọa sợ cô gái, tức khắc nó đầy mặt hoảng sợ mà quay đầu nhìn về phía hắn.

Vì cô gái này quá mức gầy ốm, cả người thoạt nhìn yếu ớt như gió thổi qua là đổ, cô gái trông có vẻ tầm mười hai mười ba tuổi, trong đôi mắt sưng đỏ đều là hoảng sợ cùng khó hiểu.

Tiểu Triệu bị biểu tình này làm cho sửng sốt, nhịn không được kiên nhẫn mà lại nói: "Cô gái nhỏ, không sao chứ?"

Môi cô gái run nhè nhẹ một chút, như rốt cuộc nghe hiểu Tiểu Triệu nói gì, cô ta liền không tự giác chớp chớp hai mắt.

"Tôi...... Không, không có việc gì, tôi đi ngay." Cô gái nói xong, liền cuống quít xoay người rời đi.

Cô ta vừa nhanh chóng chạy về hướng trong thôn, vừa đầy đầu đều là hình ảnh vừa rồi nhìn thấy. Trong miệng cô ta nhịn không được lẩm bẩm: "Sao có thể, sao có thể......"

Cô gái nhỏ một đường chạy thật nhanh, thiếu chút nữa liền đụng vào đám người Lưu Hạ Chí.

Lưu Hạ Chí nhìn thân thể cô gái nhỏ nghiêng ngả lảo đảo, nhịn không được vẻ mặt kỳ quái lẩm bẩm nói: "Đó không phải Vương Tiểu Hoa sao? Bị làm sao vậy nhỉ ?"

Đi bên cạnh Lưu Hạ Chí, Dương Đại Nguyệt nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh Vương Tiểu Hoa đã chạy xa.

Quan hệ của Dương Đại Nguyệt cùng Vương gia cũng không tốt, cho nên đối với con gái lớn nhà Vương gia này, cũng không hiểu biết được bao nhiêu.

Cô ta chỉ nhớ rõ đứa con gái này của Vương gia là người ngày thường vô cùng trầm mặc, không thích chơi chung với mấy đứa trẻ khác.

Dương Đại Nguyệt: "Nhanh chóng đi thôi, cả nhà Thanh Thanh mới vừa trở về, trong nhà chắc còn chưa kịp quét tước gì."

Lưu Hạ Chí nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo đám người Dương Đại Nguyệt bước nhanh đến nhà Lý Khanh Khanh.

Bọn họ lúc nãy cũng thấy một nhà Lý Khanh Khanh ngồi trên một chiếc ô tô rất phong cách từ bên ngoài trở về.

Bởi vì lúc ấy có không ít người vây quanh ô tô, trong tay mấy người bọn họ còn xách theo nông cụ cùng ấm nước, cho nên không có đi theo mọi người xem náo nhiệt.

Lúc này bọn họ thấy người trong thôn đều đi rồi, nên mới chạy đến xem có thể giúp đỡ được gì hay không. Còn một chuyện chính là...... Bọn họ vô cùng quan tâm chân Thẩm Mộ Quân hiện tại thế nào?

Khi mấy người Lưu Hạ Chí đuổi tới, Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ đã thay xong quần áo, đang ở trong sân bận trước bận sau.

Lý Khanh Khanh nhìn thấy mấy người Lưu Hạ Chí, Dương Đại Nguyệt tới, trên mặt cũng không có lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc nào, ngược lại còn vô cùng không khách khí nhờ vả bọn họ giúp thu dọn.

Dương Đại Nguyệt cầm một miếng giẻ lau, vừa tức giận lại buồn cười trừng mắt nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, "Em thật đúng là không khách khí chút nào."

Lý Khanh Khanh nghe vậy cười sang sảng, có hơi bất đắc dĩ hỏi: "Em mà khách khí, thì mọi người liền không đến hỗ trợ sao?"

Dương Đại Nguyệt nói: "Ờ ờ ờ, em đúng là nhiều lý lẽ quá mà."

Lưu Hạ Chí dịch đến bên cạnh Lý Khanh Khanh hỏi: "Chân Thẩm đại ca thế nào rồi ?"

Mấy người khác nghe vậy, lập tức cùng nhau dựng lỗ tai nhìn Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh thấy thế nhịn không được buồn cười một trận, "Hắn phẫu thuật rất thành công, chỉ cần sau này cố gắng tập luyện, không chừng không bao lâu liền có thể đứng lên. Còn có thể khôi phục thành bộ dáng gì, thì phải xem tình huống cụ thể hắn rèn luyện thế nào rồi."

Mấy người Lưu Hạ Chí vừa nghe xong, đều cảm thấy mừng cho một nhà Lý Khanh Khanh.

Dương Đại Nguyệt càng ôm bả vai Lý Khanh Khanh, cười tủm tỉm nói: "Em nha, rốt cuộc khổ tận cam lai."

Lý Khanh Khanh nghe Dương Đại Nguyệt nói xong, trong lòng lại không nghĩ như thế. Cô đang tính đợi khi Thẩm Mộ Quân khoẻ rồi, liền cùng Thẩm Mộ Quân thương lượng chuyện ly hôn. Bất quá cô cũng biết, hiện tại không phải lúc nói chuyện này.

Mấy người Dương Đại Nguyệt vốn là cao thủ làm việc nhà, chỉ chốc lát sau đã cùng nhau thu dọn nhà Lý Khanh Khanh gia thật gọn gàng ngăn nắp.

Chờ đến khi mọi người thu dọn phòng trong phòng ngoài thỏa đáng, lại sắp xếp mấy cái nồi, chén, gáo, bồn mới mua vào trong xếp, thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm lại.

Trước khi những người giúp đỡ đi, Lý Khanh Khanh xé hai túi kẹo, một túi kẹo sữa đại bạch thỏ, một túi kẹo cứng bình thường chia cho mọi người để mang về cho mấy đứa nhóc trong nhà nhâm nhi cho ngọt miệng.

Mấy người Dương Đại Nguyệt cũng không khách khí, mỗi người cầm mấy viên kẹo, cười tủm tỉm từ trong nhà Lý Khanh Khanh đi ra ngoài.

Chờ đến bọn họ sắp đi vào đến trong thôn, thì tình cờ gặp phải mấy người bên nhà cũ Thẩm gia đang đi ngược chiều lại.

Dương Đại Nguyệt quét mắt nhìn mấy người Thẩm Hạ Quân, nhịn không được xoay đầu nói với cô em dâu đứng kế bên: "Nè, em nói coi, sao trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy chứ ? Lòng bàn tay mu bàn tay không đều là thịt sao? Sao lại có thể làm được cái chuyện mặc kệ không thèm hỏi câu nào chứ, ha ?"

Em dâu Dương Đại Nguyệt là người khá hiền lành cục mịch, thuộc về kiểu người nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu. Ngày thường khi được người khác nói cái gì, cô ta cũng chỉ ngây ngô cười một chút, sau đó yên lặng mà nghe tiếp, cũng không nói lại.

Nhưng mà hôm nay cái người hiền lành này lại hiếm khi mở miệng nói một câu , "Có thân nhân còn không bằng người xa lạ."

Thẩm Hữu Quốc và vợ nghe vậy, trên mặt liền nóng lên, hai ông bà cũng không dám ngẩng đầu nhìn mấy người Dương Đại Nguyệt.

Bọn họ đương nhiên biết bọn họ thua thiệt nhà con cả rất nhiều, cũng biết cả nhà con cả trong lòng có câu oán hận.

Nhưng mà hai vợ chồng già bọn họ cũng không có cách nào, lúc ấy vợ con cả mỗi ngày theo chân bọn họ làm ầm ĩ, bọn họ lúc ấy cũng là bị làm cho lạnh lòng. Bằng không bọn họ tuyệt đối không làm được chuyện nhẫn tâm đuổi cả nhà con cả ra ngoài như vậy.

Tống Thanh Mân nhìn lướt qua cha mẹ chồng, thấy vẻ mặt  hai người bọn họ hổ thẹn, tức khắc trong lòng liền giận sôi máu.

Cô ta ghét nhất chính là bộ dáng này của cha mẹ chồng, cũng đúng là vì bọn họ cứ cái kiểu nhu nhược như vậy, cho nên mới làm cho cả đám con dâu không có ai nghe lời.

Tống Thanh Mân bất mãn trừng mắt nhìn Dương Đại Nguyệt, liếc mắt một cái, "Các người bớt xen vào việc người khác đi, lúc trước nếu không phải cái bà chị dâu kia tự mình lăn lộn như vậy, thì nhà chúng tôi cũng không đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài. Các người bớt làm cái mặt như nhà chúng tôi thiếu nợ bọn họ đi!"

Dương Đại Nguyệt là người thẳng tính tình, nghe vậy lập tức nhíu mày nói: "Cho dù lúc trước là Thanh Thanh không hiểu chuyện, nhưng Thẩm Mộ Quân và hai đứa nhỏ thì tội tình gì ? Đuổi bọn họ ra thì thôi đi, nhưng sau đó có thấy ai đi qua thăm hỏi chăm sóc cái gì không ? Hiện giờ mắt thấy cuộc sống nhà người ta càng ngày càng tốt, chân Thẩm Mộ Quân cũng sắp khỏi rồi, mới bày đặt mặt dày mang bộ mặt thân nhân tới cửa.....Ooi~, ai không biết còn tưởng rằng mấy người làm vậy là muốn vớt chỗ tốt nào ở nhà Thanh Thanh đó nha."

Dương Đại Nguyệt nói lời này thập phần không dễ nghe, làm cho Tống Thanh Mân da mặt dày như tường thành cũng phải đỏ mặt, càng miễn bàn đến mấy người khác nhà Thẩm gia.

Lưu Hạ Chí thấy Tống Thanh Mân đỏ mặt, nhịn không được thấp giọng cười khẽ một tiếng.

Tống Thanh Mân nghe được tiếng Lưu Hạ Chí cười, trong ánh mắt nhịn không được lộ ra một mạt phẫn nộ. Liền ngay lúc này, Tiểu Bảo  trong lòng ngực Tống Thanh Mân đột nhiên vặn vẹo uốn éo người.

Tống Thanh Mân đầy mặt nghi hoặc cúi đầu, liền thấy Tiểu Bảo nhìn chằm chằm kẹo trong tay Dương Đại Nguyệt, Tiểu Bảo  tham ăn lập tức kêu: "Kẹo! Kẹo!"

Tiểu Bảo vừa ồn ào, vừa xô đẩy Tống Thanh Mân muốn xuống đất. Tống Thanh Mân quét mắt nhìn qua kẹo trong tay đám người Dương Đại Nguyệt, đôi mắt vừa chuyển, liền thả Tiểu Bảo trong lòng ngực xuống đất.

Thẩm Hạ Quân đứng một bên ôm Đại Bảo thấy thế, cũng thả thằng nhóc đang lộn xộn trong lòng ngực mình xuống dưới.

Tống Thanh Mân đang đánh cái chủ ý gì, người làm chồng như Thẩm Hạ Quân vô cùng rõ ràng . Đơn giản là thấy người khác có kẹo ăn, muốn cho hai đứa nhỏ đi xin một hai viên.

Tuy rằng hành vi như vậy rất khó coi, nhưng Thẩm Hạ Quân là người rất yêu chiều con, hắn chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ này còn bé tham ăn, chứ không cảm thấy làm như vậy có cái gì không đúng.

Trước kia Đại Bảo Tiểu Bảo cũng thường xuyên làm như vậy, xin không ít đồ ăn ngon từ nhà người khác. Đôi khi gặp được người hào phóng,hai vợ chồng  bọn họ cũng có thể được nếm một chút đỡ thèm.

Đại Bảo, Tiểu Bảo lảo đảo lắc lư chạy tới, liền giơ cánh tay ngắn ngủn béo múp về hướng đám người Dương Đại Nguyệt.

Nếu là ngày thường bọn nó xin Dương Đại Nguyệt kẹo, thì cho dù trong lòng Dương Đại Nguyệt có hơi tiếc rẻ, nhưng cũng sẽ cho bọn nó kẹo trong tay mình.

Nhưng mà Dương Đại Nguyệt mới vừa cùng Tống Thanh Mân căng thẳng như vậy, lúc này nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến mấy thằng cho nhà mình vừa đen vừa gầy, Dương Đại Nguyệt tức khắc không nỡ cho kẹo trong tay.

Dương Đại Nguyệt tưởng tượng đến mấy đứa con nhà mình, từ nhỏ đến lớn đều không mấy khi được ăn kẹo, lại nhìn quần áo không một mụn vá trên người Đại Bảo Tiểu Bảo, cùng với cái mặt vừa trắng lại béo múp của bọn nó, trong lòng Dương Đại Nguyệt dị thường không thoải mái, cô ta nắm chặt kẹo trong tay, thật lâu không có nhúc nhích.

Đại Bảo bất mãn duỗi tay đi kéo ống quần Dương Đại Nguyệt, trong miệng a a kêu: "Kẹo, tao, kẹo!"

Tiểu Bảo thấy thế, vội học theo bộ dáng của Đại Bảo, cũng tiến lên một phen kéo ống quần Dương Đại Nguyệt.

Tống Thanh Mân thấy Dương Đại Nguyệt không có phản ứng, nhịn không được mở miệng mắng: "Đại Bảo! Tiểu Bảo! Người ta không muốn cho hai đứa bây, hai đứa bây còn làm gì thì ra thể thống gì ? Có cần mặt mũi nữa không vậy ?!"

Lưu Hạ Chí vốn đang khom người muốn cho hai đứa nhỏ kẹo trong tay mình, đột nhiên nghe được Tống Thanh Mân nói vậy, liền thẳng lưng cất kẹo trong tay vào túi áo.

Lưu Hạ Chí giữ chặt tay Dương Đại Nguyệt một phen, âm dương quái khí nói: "Chị Nguyệt, mình đi thôi, đừng có phí thời gian với chó điên."

Dương Đại Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, hôm nay cho dù cô có cho bọn nó kẹo, thì hai thằng nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo này cũng sẽ không biết ơn đâu. Với cánh tính tình không biết tốt xấu của Tống Thanh Mân kia, nói không chừng  sau lưng còn nói xấu cô như thế nào.

Nếu cho kẹo hay không cho kẹo đều có kết quả giống nhau, Dương Đại Nguyệt cảm thấy mình không cần thiết phải mở miệng phạm tiện nữa, còn kẹo thì cứ để lại cho mấy thằng nhóc trong nhà mình là tốt nhất.

Dương Đại Nguyệt cùng Lưu Hạ Chí đang muốn đi, Đại Bảo Tiểu Bảo không lấy được kẹo mình muốn, lập tức bất mãn ngồi dưới đất khóc rống lên.

Đừng thấy hiện tại bọn nó tuổi còn nhỏ, nhưng ở nhà cũ Thẩm gia, bọn nó chính là tâm can bảo bối được nâng niu trên tay của cả nhà. Ngay cả Thẩm Hiệu Quân lòng đầy mưu mô cùng với Lưu Tình Hoa, mỗi một lần thấy bọn nó cũng phải cho bọn nó chút gì.

Đại Bảo: "Kẹo, của tao...... ô ô ô......"

Tiểu Bảo: "Nội...... Nương...... Kẹo ô ô ô ô......"

Bà nội Thẩm thấy thế, lập tức tiến lên muốn đi bế hai đứa nhỏ lên, bị Tống Thanh Mân  ngăn cản một phen.

Tống Thanh Mân nói: "Khóc khóc khóc, khóc cái chó gì ? Còn không phải chỉ là mấy viên kẹo sao ? Làm như chết đói đầu thai vậy."

Thẩm Hữu Quốc cạnh bênh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ông không phản ứng Tống Thanh Mân nói, trực tiếp đi lên trước bế Đại Bảo trên mặt đất lên.

Bà nội Thẩm cũng bước theo qua, bà đang muốn kéo Tiểu Bảo đang ngồi bệch trên mặt đất, đã bị Tiểu Bảo dùng sức đẩy một cái.

Đừng thấy Tiểu Bảo hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đều được ăn ngon mặc đẹp, cho nên so với mấy đứa trẻ cùng tuổi, thằng bé cao lớn và mạnh hơn nhiều.

Lần này nó đang tức giận nên dùng hết sức ăn sữa đẩy một phát, bà nội Thẩm tuổi lớn, lại không phòng bị bị đẩy một cái, thiếu chút nữa một mông ngồi xổm xuống trên mặt đất.

Nếu không phải Thẩm Hiệu Quân  một bên tay mắt lanh lẹ, thì bà nộiThẩm liền sẽ bị chính cháu nội mình đẩy ngã.

Thẩm Hiệu Quân có chút bất mãn nhìn Tiểu Bảo liếc mắt một cái, nhưng Tiểu Bảo rốt cuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net