Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Lý Khanh Khanh đặc biệt mệt, cô nghe vậy theo bản năng muốn nói không cần, nhưng còn chưa kịp há mồm liền ngất đi.

Lý Khanh Khanh ngủ một giấc này, liền ngủ thẳng từ mờ sáng đến tối mịt. Từ lúc cô xuyên qua đến nay, đây là lần đầu tiên cô mỏi mệt đến vậy.

Chờ đến khi cô mở to mắt ra, liền phát hiện toàn bộ căn phòng đen như mực, không đợi cô ngồi dậy liền nghe được một giọng nói vang lên.

"Chị khoan ngồi dậy đã, để em xem nến ở đâu, đốt lên trước đã."


Người nói chuyện là Đổng Hiểu Na, khi Lý Khanh Khanh nghe được giọng cô ta, liền có chút ngoài ý muốn.

Đổng Hiểu Na cũng không quá quen thuộc với nhà của Lý Khanh Khanh, cuối cùng vẫn là Lý Khanh Khanh đưa cho cô ta một cái đèn pin, nên lúc này cô ta mới mày mò tìm được ngọn nến.

Chờ đến khi Đổng Hiểu Na đốt ngọn nến lên, ánh sáng le lói của ngọn nến từ từ bùng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Đổng Hiểu Na tiến lên đỡ Lý Khanh Khanh dậy, thuận tay còn nhét một cái gối đầu ra sau lưng cô.

Lý Khanh Khanh không thấy Thẩm Mộ Quân và hai đứa nhỏ đâu, nhịn không được vẻ mặt kỳ quái nói: "Người nhà chị đâu hết rồi ? Sao em ở đây vậy?"

Tuy rằng hiện tại Đổng Hiểu Na cùng Lý Khanh Khanh quan hệ không tồi, nhưng vẫn còn chưa tới nông nỗi nhờ người ta qua chiếu cố Lý Khanh Khanh.

Đổng Hiểu Na nghe vậy, mở miệng chậm rãi giải thích, "Kỳ thật em vừa tới không bao lâu, trước giờ vẫn là anh Thẩm canh chị. Sau đó anh Thẩm thấy thấy bên ngoài trời tối rồi, có hơi lo lắng hai chị em Hương Hương đang còn chơi ở ngoài, nên mới nhờ em trông chừng chị một lát, anh Thẩm đi tìm hai đứa nhỏ rồi."

Khi Đổng Hiểu Na nói tới đây, cô ta nâng cổ tay mình lên nhìn nhìn đồng hồ, sau đó không vội không gấp tiếng tục nói: "Anh Thẩm đi cũng được nửa tiếng rồi, chắc cũng sắp trở lại."

Lý Khanh Khanh nghe vậy gật gật đầu, vốn dĩ hôm nay hẳn là ngày chuyển nhà, kết quả không nghĩ tới cô vậy mà ngủ cả một ngày, làm trì hoãn lại chuyện dọn nhà rồi.

Đổng Hiểu Na nhớ tới nguyên nhân mình lại đây, vì thế liền nhanh chóng quan sát Lý Khanh Khanh một chút, thấy ngoại trừ sắc mặt không tốt lắm, thì tâm tình Lý Khanh Khanh vẫn còn tính không tồi.

Cô ta châm chước lựa lời một chút, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Chỗ này chỉ có hai chị em mình, chị, chị nói thật cho em biết đi, có phải Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu đang âm mưu cái gì không ? Bằng không lúc trước chị cũng không đột nhiên cố ý chạy tới nhắc nhở em ."

Lý Khanh Khanh vốn đang búi tóc mình lên, nghe vậy, đôi mắt trong trẻo như đá quý đột nhiên nhìn về phía Đổng Hiểu Na.

"Sao em lại nghĩ như vậy ? Bọn họ đến tìm em kiếm chuyện hả ? Hay có ai nói gì với em ?"

Đổng Hiểu Na thấy cô không có lập tức phủ nhận, mím mím đôi môi hơi khô khốc, tiếp tục nói: "Từ sau khi chị nhắc nhở em, em vẫn luôn chú ý Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu, sau đó liền phát hiện bọn họ tựa hồ như qua lại tương đối gần. Còn nữa, chính là...... Em bắt gặp Lại Đầu nhìn lén em rất nhiều lần, ánh mắt hắn nhìn em ấy, vô cùng đáng khinh, kinh tởm. Lúc ấy trong lòng em vừa ghê tởm lại sợ hãi, em vốn dĩ muốn đem chuyện này nói cho chị nhưng em thấy chị bận quá, kết quả em còn chưa kịp nói thì bọn họ đã bị mang đi......"

Lý Khanh Khanh nghe vậy nhíu nhíu mày, nghĩ thầm nếu không phải động tác Thẩm Mộ Quân tương đối mau, Đổng Hiểu Na nói không chừng liền phải tao ương.

Nhìn Đổng Hiểu Na trước mặt đang nôn nóng muốn tìm đáp án, Lý Khanh Khanh chỉ có thể mở miệng nói: "Bọn họ đúng là âm mưu muốn hại em và chị, nhưng mà bọn họ còn chưa kịp ra tay, đã bị hai anh em Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Tu Dương nhận ra. Sau khi chị biết chuyện này, mới chạy đến nhắc nhở em hôm trước ấy. Còn....vì sao bọn họ bị bắt, thì chị còn chưa kịp hỏi Thẩm Mộ Quân, cho nên vấn đề này chị chưa thể trả lời em."

Lý Khanh Khanh nói lời này cũng không phải giả, ngày hôm qua cô đang muốn hỏi Thẩm Mộ Quân, thì dị năng đột nhiên thăng cấp, liền trì hoãn đến bây giờ.

Đổng Hiểu Na nghe vậy vẻ mặt cảm kích nhìn Lý Khanh Khanh, cô ta cảm thấy nếu không phải Lý Khanh Khanh chạy tới nhắc nhở, nói không chừng ngày nào đó cô ta không chú ý liền gặp chuyện rồi.

Nhưng mà bản thân cô ta cũng không phải người biết nói mấy câu dễ nghe, chỉ có thể khô cằn  nói một tiếng cảm tạ đối với Lý Khanh Khanh. Sau đó cô ta lại ngồi đó với Lý Khanh Khanh trong chốc lát, liền bị mấy người bên đội thanh niên trí thức ghé qua rủ đi về rồi.

Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân mang hai đứa nhỏ trở về, Lý Khanh Khanh lúc này mới có cơ hội hỏi chuyện Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Mộ Quân đều rất bận, hắn muốn nhanh chóng tìm ra sơ hở của Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu. Sau đó hắn liền phát hiện Tôn Thái Thái tuy rằng rất thông minh, nhưng lại có một người đầu óc dùng  không tốt lắm là Lại Đầu.

Thẩm Mộ Quân bắt mỗi mình Lại Đầu lại, sau đó từ miệng Lại Đầu biết được kế hoạch của hai người.

Hóa ra Tôn Thái Thái rõ ràng bị bắt nhưng lại có thể trở về đây, chính là vì cô ta tìm được một chỗ dựa ở huyện thành. Cái chỗ dựa này Thẩm Mộ Quân vô cùng quen thuộc, bởi vì đó chính là tên buôn bán người mà đời trước đã kéo Thẩm Hiệu Quân theo xuống nước.

Tuy rằng tên này hiện tại còn chưa bước vào con đường buôn người, nhưng chó là không đổi được tính ăn phân, vẫn lén lút làm mấy chuyện không đưa ra ánh sáng được.

Vốn dĩ Tôn Thái Thái có thể đi theo tên này, tiếp tục sống cuộc sống của mình ở huyện thành. Nhưng Tôn Thái Thái vốn là người có thù tất báo, cô ta không cam lòng cứ buông tha Đổng Hiểu Na cùng Lý Khanh Khanh như vậy, vì thế liền nương nhờ thế lực tên kia mà trở về thôn Hòa Sơn.

Kế hoạch của Tôn Thái Thái chính là thế này, cô ta sẽ cùng Lại Đầu, mỗi người đi bắt Đổng Hiểu Na cùng Lý Khanh Khanh, sau đó lại lén chuyển người ra khỏi thôn. Cô ta muốn hoàn toàn huỷ hoại hai người này, làm thanh danh hai người hỗn độn, cả đời cũng không dám ngẩng đầu lên.

Lại Đầu sở dĩ đồng ý hợp tác với Tôn Thái Thái là vì hắn vốn là con quỷ háo sắc, vốn đã thèm muốn Lý Khanh Khanh lâu rồi, Tôn Thái Thái đồng ý với hắn, sau khi sự thành, hai người kia liền để hắn tùy tiện đùa bỡn, Lại Đầu mới vô duyên vô cớ làm tay sai cho cô ta.

Nhưng mà kế hoạch thì tốt đẹp, hiện thực lại thập phần tàn khốc. Tôn Thái Thái còn chưa kịp thực thi kế hoạch, Thẩm Tu Dương cùng Thẩm Mộ Quân liền đã nhận ra khác thường.

Kế hoạch của Tôn Thái Thái vô cùng bỉ ổi, cho dù Thẩm Mộ Quân biết rõ ngay cả khi cô ta liên minh với Lại Đầu cũng không có khả năng là đối thủ của Lý Khanh Khanh, nhưng khi hắn biết chuyện, vẫn bị Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu làm cho ghê tởm một hồi.

Dưới cơn tức giận, Thẩm Mộ Quân thiết kế một vở diễn gậy ông đập lưng ông. Ngày đó Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu bị bắt, là bị người ta mời xuống từ trên cùng một cái giường. Không biết bọn họ có làm gì hay không, nhưng cũng đủ để Tôn Thái Thái ăn không tiêu một thời gian dài.

Tuy Thẩm Mộ Quân thiết kế như vậy, nhưng lý do chân chính mà người công xã đột nhiên đến thăm cũng không phải có người cử báo này hai người này tác phong có vấn đề, mà là Tôn Thái Thái dính dáng đến một vụ án, vụ án này có kẻ tình nghi chính là chỗ dựa kia của Tôn Thái Thái.

Án này công an và bên kia công xã vẫn luôn không có manh mối, Thẩm Mộ Quân mượn ưu thế trọng sinh của mình, nhờ người lén truyền tin tức qua bên kia, cho nên mới có chuyện sáng hôm qua Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu bị bắt.

Thẩm Mộ Quân lo cái này không đủ lập tức đưa Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu ra khỏi thôn Hòa Sơn, cho nên trước khi đi, lại tặng cho hai người thêm chút lễ vậy nhỏ.

Lý Khanh Khanh càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, cô vẫn luôn cảm thấy người như Thẩm Mộ Quân, chú định là cái người hiền lành. Cô hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày hắn cũng sẽ có tâm cơ như vậy.

Còn nữa, chính là dị năng của Thẩm Mộ Quân thật sự quá mạnh mẽ. Nếu năng lực này nằm trong tay một tên tâm thuật bất chính, vậy thế giới này chỉ sợ sẽ tao ương.

Thẩm Mộ Quân tắm rửa sạch sẽ cho Thẩm Gia Hảo xong, sau đó bảo Thẩm Nhạc Hương cũng tự mình đi tắm rửa, lúc này mới xách hai đứa nhỏ trở về trên giường đất. Hắn biết rõ Lý Khanh Khanh vô cùng yêu thích sạch sẽ, liền đi gánh thêm nước về cho cô lau mình.

Lý Khanh Khanh nhìn thoáng qua Thẩm Gia Hảo đang ngồi trên giường mở to đôi mắt đen, cũng ngại lau mình trước mặt con trai nhỏ của mình.

Lý Khanh Khanh vừa định chống mép giường leo xuống, kết quả hai chân vừa mới đặt lên mặt đất, thiếu chút nữa mềm chân ngã xuống đât. Cũng may Thẩm Mộ Quân vẫn luôn ở một bên nhìn, thấy thế hắn không nói hai lời liền bế người lên, sau đó trong ánh mắt tò mò của hai đứa nhỏ, đi ra khỏi buồng trong.

Khi còn ở mạt thế, lúc lên tới cái cấp bậc này, tình trạng Lý Khanh Khanh kỳ thật còn thê thảm hơn bây giờ nhiều. Lúc ấy cô không có nhiều kinh nghiệm, càng không có đá quý trợ trận  như vậy, cho nên tình huống vô cùng bi đát.

Cô lười nhác ghé vào đầu vai Thẩm Mộ Quân, cảm thấy tình trạng mình hiện tại thật giống Thẩm Mộ Quân trước kia. Nghĩ đến lúc trước cô còn không ngừng mang hắn đi tắm, hiện tại lại được hắn chăm sóc thế này cũng bình thường, cho nên chút ngượng ngùng không thoải mái trong lòng liền tiêu tán.

Thị lực nhìn đêm của Thẩm Mộ Quân vô cùng tốt, hắn dọn ra một chậu nước, sau đó vắt khăn lông, xoay người nhìn Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, trong lòng nhịn không được cảm thấy hơi câu nệ. Cô vươn cánh tay trắng muốt tới, muốn lấy cái khăn lông trong tay Thẩm Mộ Quân, kết quả Thẩm Mộ Quân giật cái khăn qua một bên, sau đó liền nắm lấy tay cô, bắt đầu nghiêm túc chà lau.

Tay Thẩm Mộ Quân có hơi thô ráp, khi nắm lấy cánh tay Lý Khanh Khanh, làm cô cảm thấy chỗ tiếp xúc bỗng nhiên hơi ngứa.

Vốn dĩ chỉ cần Lý Khanh Khanh xụ mặt, ra vẻ không muốn không tình nguyện, Thẩm Mộ Quân cũng không dám tiếp tục. Nhưng mà Lý Khanh Khanh đột nhiên nổi lên máu tinh nghịch, cô muốn xem xem cái người đàn ông luôn luôn hiền lành, luôn là vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên này có dám giơ tay đi cởi quần áo trên người cô hay không?

Ôm tâm lý muốn ghẹo Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh đột nhiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn, làm hại trái tim trong lòng Thẩm Mộ Quân thình thịch nhảy loạn một trận.

Hôm nay vốn là một ngày đầy mây, từ lúc trời sụp tối vẫn không có một chút ánh trăng, nhưng không biết từ khi nào, tầng tầng mây đen đã tan đi, lộ ra ánh trăng nhỏ lấp lánh. Tuy trăng đêm nay cũng không quá sáng, nhưng vừa vặn để người ta nhìn thấy rõ hết thảy trước mắt.

Lý Khanh Khanh hơi hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Quân, đôi mắt lộ ra một tia sáng rọi nói không rõ.

Thẩm Mộ Quân bị cô nhìn đến trong lòng có hơi hoảng, hắn theo bản năng muốn buông khăn lông xuống, liền nghe thấy Lý Khanh Khanh mở miệng nói: "Anh không phải muốn giúp tôi lau sao ? Tiếp tục đi."

Thẩm Mộ Quân nghe vậy, hai mắt hơi hơi trợn tròn, con ngươi như mực hiện lên một tia kinh hoảng.

Hắn còn chưa có tự luyến đến mức cảm thấy cô đang ám chỉ cái gì, ngược lại khi đối diện với hai mắt sáng sủa của đối phương, trái tim nhỏ của hắn càng bất an nhảy loại lên. Nhưng Thẩm Mộ Quân không muốn nhận mình lúng túng, hắn không muốn Lý Khanh Khanh cảm thấy hắn là người đàn ông không quyết đoán.

Thẩm Mộ Quân dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay, lúc này mới nâng tay lên đặt lên trên cổ áo của Lý Khanh Khanh, trên người cô đang mặc một cái áo dài màu trắng, sửa lại từ cái áo dài của hắn. Hiện giờ quần áo của hắn đang mặc trên người cô, còn hắn, thì đang đưa tay cởi ra.

Thẩm Mộ Quân đột nhiên cảm thấy một trận khô nóng, mắt đen không chịu khống chế nhìn về hướng cổ áo Lý Khanh Khanh. Tuy rằng hiện giờ cổ áo đang gài kín mít, cái cổ trắng nõn cũng bị che đi hết một nửa, nhưng Thẩm Mộ Quân nhìn làn da non mịn như đậu hủ, đưa tay run rẩy mở cái cúc áo đầu tiên.

Sau đó hắn bỗng nhiên như phát điên, đột ngột ném khăn lông trong tay đi, dùng sức ôm chặt người trước mắt vào trong lòng ngực.

Trong nháy mắt Lý Khanh Khanh bị ôm lấy, não cô cũng đột ngột trống rỗng. Nhưng một lát sau cô liền nghĩ đến biểu tình của Thẩm Mộ Quân, cùng với ẩn nhẫn cùng thống khổ hiện lên trong mắt hắn, đột nhiên cảm thấy mình hình như đã đùa quá trớn rồi.

Chỉ số thông minh của cô cũng xem như còn đỡ, nhưng EQ lại thấp đáng thương. Trước kia khi Lý Khanh Khanh còn đi học, liền vì cái chỉ số EQ thấp này mà bỏ lỡ không ít cơ hội yêu đương.

Đó cũng là lý do Lý Khanh Khanh cảm thấy mình như vậy không thích hợp để yêu đương. Bởi vì người nào yêu cô thì lúc nào cũng phải đối mặt với đối tượng không bắt được tín hiệu như cô, trong lòng nhất định vô cùng khổ sở, mất mát.

Lý Khanh Khanh duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng Thẩm Mộ Quân, sau đó vẻ mặt thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không nên chọc anh chơi như vậy. Tôi....tôi không có ác ý đâu, tôi chỉ cảm thấy thân thiết với anh quá, nhất thời không nhịn được lại đùa quá đáng......"

Thẩm Mộ Quân biết cô đã hai đời,, đương nhiên biết nàng không có một chút ác ý nào. Vừa rồi cô biểu hiện như vậy, kỳ thật chính là tín nhiệm cùng thân cận đối với Thẩm Mộ Quân.

Thẩm Mộ Quân có chút tham lam hít hương vị dễ nghe trên người cô, sau đó thanh âm có chút khàn khàn nói: "Anh biết, anh biết mà."

Lý Khanh Khanh nghe vậy, đột nhiên cảm thấy Thẩm Mộ Quân thế này thật có chút đáng thương. Cứ như là......một chú chó nhỏ lo sợ chủ nhân không cần mình nữa vậy. Cô không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể vươn cánh tay mình ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

Người đàn ông được ôm lại chợt cứng đờ, trong đôi mắt chôn vào mớ tóc của Lý Khanh Khanh hiện lên một tia vui mừng nhàn nhạt. Đây chính là lần đầu tiên Lý Khanh Khanh chủ động bước về phía hắn một bước. Tuy rằng chỉ là một bước nho nhỏ, nhưng lại thắp sáng lên đôi mắt đen tăm tối của hắn.

Lý Khanh Khanh cảm thấy không khí có chút quái dị, nhịn không được liền khụ một tiếng, kiếm chuyện khác nói: "Vốn dĩ hôm nay là chuyển nhà rồi, đáng tiếc tại tôi mà chưa dọn được."

Thẩm Mộ Quân: "Nếu em muốn qua ở, hiện tại chúng ta liền qua bên đó ngủ."

"Sao...... sao được chứ, không phải nói còn phải làm ấm phòng sao ? Nếu hiện tại chúng ta đột ngột dọn qua như vậy, để người trong thôn biết, không chừng cười chết mất."

Thẩm Mộ Quân không biết nghĩ đến cái gì, nghe vậy đột nhiên nhịn không được thấp giọng cười một tiếng. Giọng cười của hắn vô cùng dễ nghe, vừa vang lên sát bên tai Lý Khanh Khanh như vậy, có trong nháy mắt Lý Khanh Khanh cảm thấy lỗ tai mình mang thai mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net