Chương 38: Ảnh đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Độc Ẩm

"Tôi đã xem review của mọi người rồi, đồ ăn Quý Châu ở tiệm đó rất cay, buổi tối anh cũng đừng ăn cay quá!"

Sơ Nghiên ở huyền quan cúi xuống đi giày, đứng thẳng dậy trước gương soi toàn thân sửa lại tóc một chút. Cô cũng không sống ở nhà Lâu Niệm lâu nên lúc trước chỉ mang một vali đồ sang, đều là những món đồ có tính ứng dụng cao.

Hôm nay đi gặp bạn, cô trang điểm rất nhẹ nhàng, trang phục cũng lấy thoải mái là chủ đạo. Một chiếc áo khoác dạ dài và dày màu đen, khăn quàng cổ kẻ ca rô màu hồng nhạt ấm áp che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to. Chân đi một đôi boots Chelsea mà cô vẫn thường đi, cẳng chân phía trên vô cùng thon nhỏ.

Lâu Niệm đi theo phía sau cô, khoanh tay: "Em đi ăn gì?"

Sơ Nghiên nói tên quán, xoay người vỗ vỗ cánh tay hắn an ủi: "Có gì ngon tôi sẽ mua về cho anh."

Nói xong duỗi duỗi chân, làm phẳng chiếc quần giữ nhiệt bên trong, sau đó vui vẻ đi ra ngoài.

Tiếu Tiếu xem như là người bạn nữ đầu tiên ở đây của cô sau khi xuyên sách, đã lâu rồi cô không đi dạo phố, ăn cơm, tán dóc với bạn bè, tâm trạng cũng không tệ lắm.

Cửa đóng lại "cạch" một tiếng.

Lâu Niệm thả tay xuống, chậm rãi quay lại phòng khách. Trong nhà không còn tiếng động, không gian như rộng ra và trống rỗng.

Hắn ngồi yên lặng một lát, bỗng nhiên đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, mặc thêm áo khoác rồi đi ra khỏi nhà.

Sơ Nghiên bắt taxi đến quán ăn mà Vương Tiếu Tiếu hẹn. Đây chính là điểm tốt khi chơi với người trong giới, chọn địa điểm vô cùng bí mật, không lo bị chụp ảnh. Sơ Nghiên được nhân viên dẫn tới phòng bao, mở cửa ra, Vương Tiếu Tiếu đã ngồi sẵn ở trong, cười giơ tay chào.

Sơ Nghiên vừa gỡ túi vừa ngồi xuống: "Em có đến muộn không?"

"Em còn đến sớm mười phút cơ," Vương Tiếu Tiếu xua tay, "Chị đói bụng nên mới đến trước ăn chút điểm tâm thôi."

Sơ Nghiên ngồi uống trà một lát, có chút muốn đi WC, "Em vào nhà vệ sinh một chút, chị ngồi đây một lát nha."

Vương Tiếu Tiếu: "Đi đi, chờ em quay lại chắc anh trai chị cũng tới rồi."

Nhà hàng này thiết kế rất nhiều cửa nhỏ ở bên trong, với những tấm rèm cửa dài bằng vải gấm buông xuống, kết cấu rất tao nhã, chỉ là...... quá vòng vèo. Sơ Nghiên hỏi hai lần mời tìm được nhà vệ sinh, đến lúc ra thì lại lạc đường.

Cô cũng không biết mình đã đi đến chỗ nào rồi, trước mắt lại là một chiếc rèm cửa dường như hơi quen mắt. Sơ Nghiên đưa tay mở ra, ai ngờ đối diện lại đúng lúc có người, hai người va vào nhau qua một tấm rèm.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi," Sơ Nghiên bị đụng vào mũi, đau xót một trận, vội vàng lùi về phía sau, "Mời đi trước --"

"Xin lỗi, không sao chứ?"

Đối diện là một người đàn ông, giọng nói trầm thấp dễ nghe, cũng lập tức lùi lại phía sau một bước rất lịch sự.

Kết quả hai người khiêm tốn nhường nhau vài câu qua một tấm rèm, Sơ Nghiên đành phải mở rèm đi qua trước: "Cảm ơn --"

Còn chưa nói xong thì lời đã bị nghẹn ở cổ họng.

Cô nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, bên tai bỗng vang lên giọng nói nghiêm trang của Lâu Niệm, bất giác gọi ra: "Lão hoàng --"
(Sơ Nghiên định nói 老黄瓜 - lão hoàng qua - dưa chuột già, 瓜 là dưa chuột - từ quan trọng nhất may chưa nói ra)

Dưa chuột già nhân gian -- xùy xùy, là ảnh đế đó!

Vương Tranh Sơn nhẹ nhàng nhướng mày: "Có phải cô nhận nhầm rồi không? Tôi không phải họ Hoàng."

Sơ Nghiên cứng ngắc nuốt chữ "dưa" lại, kích động đến mức mặt đỏ bừng: "Anh là ảnh đế Vương Tranh Sơn!"

Vương Tranh Sơn mỉm cười gật đầu: "Là tôi."

Sơ Nghiên run rẩy nói: "Tôi là fans của anh, chúc anh sự nghiệp không ngừng phát triển, phim điện ảnh nổi tiếng thắng lợi, giành kim thưởng một lần nữa!"

Vương Tranh Sơn ngẩn người, bỗng nhiên mỉm cười.

Hắn nhận ra cô gái trước mắt, cũng là người trong giới, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng gương mặt này nhìn một lần thì sẽ không bao giờ quên được. Fans bình thường nhìn thấy hắn, có thể sẽ xin chữ ký, hoặc là xin chụp ảnh, nhưng cô gái này lại ngay lập tức chúc phúc hắn.

Cũng rất đáng mừng.

Hắn cười gật đầu: "Mượn cát ngôn của cô, cảm ơn."

Trên đường quay lại, Sơ Nghiên có chút lâng lâng, đi hai vòng cuối cùng cũng tìm được phòng bao của mình, hưng phấn mở cửa ra: "Tiếu Tiếu, em vừa gặp Vương đại......"

Hai cặp mắt trong phòng nhìn về phía cửa, trong đó có một cặp vừa mới gặp xong.

"...... Ảnh đế."

Vương Tiếu Tiếu chống cằm: "Chị cũng gặp rồi."

Vương Tranh Sơn cười gật đầu chào hỏi: "Lại gặp nhau rồi."

Sơ Nghiên cứng ngắc đi vào chỗ ngồi của mình, cuối cùng cũng hiểu họ Vương là họ đặc biệt như thế nào.

Vương Tiếu Tiếu thế mà lại là em gái của ảnh đế!

Sơ Nghiên lập tức trở nên câu nệ, tư thế đoan trang, trước khi nói chuyện đều phải uốn lưỡi bảy lần. Vương Tiếu Tiếu vỗ vai cô cười nói: "Sao em lại cứng đơ thế, thả lỏng đi -- anh trai chị cũng đâu có ăn em."

Vương Tranh Sơn cười đưa thực đơn cho Sơ Nghiên: "Em muốn ăn gì thì gọi nhé."

Vương Tiếu Tiếu: "Anh mời?"

Vương Tranh Sơn: "Có khi nào em gọi anh ăn cơm mà phải trả tiền chưa?"

Vương Tiếu Tiếu vỗ tay: "Tốt quá!" Nói xong quay đầu nói với Sơ Nghiên: "Em cứ gọi thoải mái đi, anh ấy có tiền."

Sơ Nghiên cũng không nhịn được cười: "Thế thì em được thơm lây rồi, em muốn ăn ức bò kho, cánh gà tàu xì......"

Vương Tiếu Tiếu cũng sáp lại gần, gọi xá xíu, sủi cảo tôm, cơm chiên, gukbap,...... Vương Tranh Sơn chỉ cười uống trà, cũng không ngăn lại, dáng vẻ rất chiều chuộng em gái.

Đồ ăn được dọn lên, mọi người đều động đũa, không khí trong phòng bao trở nên hài hòa hơn rất nhiều. Sơ Nghiên vốn có tính cách hoạt bát, có Vương Tiếu Tiếu ở bên kết nối, dần dần cô cũng dám nói chuyện với Vương Tranh Sơn.

Ảnh đế thật sự vô cùng dễ gần, không hề ra vẻ một chút nào, rất nhiều chủ đề để nói.

Vương Tiếu Tiếu nhả một miếng xương ra, hỏi Vương Tranh Sơn: "Gần đây Lâu thị đang xảy ra chuyện gì sao, anh có biết không?"

Vương Tranh Sơn nhìn Sơ Nghiên: "Là công ty của em à?"

Sơ Nghiên gật đầu: "Bọn em trực thuộc danh nghĩa Lâu thị."

"Bên ngoài đều nói lần này nội bộ Lâu thị xảy ra chuyện lớn, tình hình cụ thể như thế nào thì người ngoài không hiểu rõ lắm, có lẽ Sơ Nghiên cũng không biết nhiều," Vương Tranh Sơn dừng lại một chút, "Nhưng tôi lại thấy, đối với Lâu thị thì đây là chuyện tốt. Ban lãnh đạo bất đồng ý kiến, dù là bên nào thắng thì sau khi tách ra, Lâu thị cũng sẽ thống nhất hơn."

Sơ Nghiên âm thầm gật đầu.

Người ngoài sẽ không thể biết được nội tình sâu xa trong Lâu gia. Lâu phu nhân mang đi một nhóm người, mặc dù có ảnh hưởng xấu đến Lâu thị, nhưng kết quả là công dã tràng như giỏ tre múc nước, lấy đá đập chân mình.

Lâu Niệm lấy lại cổ phần của bà ta, con đường thừa kế sau này sẽ càng thuận lợi hơn.

"Cái khác thì anh của em cũng không biết, đừng lúc nào cũng hóng hớt như vậy," Vương Tranh Sơn gắp cho em gái một miếng sủi cảo tôm, nhìn về phía Sơ Nghiên, "Đúng rồi, thật ra trước đây tôi đã từng xem em biểu diễn rồi,"

Sơ Nghiên mở to hai mắt: "Thật sao?"

"Lúc đó hình như các em mới tốt nghiệp, vở kịch X trong buổi biểu diễn tốt nghiệp, em diễn nữ phụ đúng không? Rất xuất sắc."

Sơ Nghiên không ngờ Vương Tranh Sơn cũng ở đó, càng không ngờ mình được đánh giá cao như vậy, suýt nữa thì mắc nghẹn, "Cảm, cảm ơn anh, em sẽ nỗ lực hơn!"

Vương Tiếu Tiếu vỗ lưng cho cô: "Trước đây cũng chưa từng thấy em kinh hãi thế này -- anh, không phải anh vừa nói có một bộ phim rất thích hợp với em ấy sao?"

"Ừ," Vương Tranh Sơn gật đầu, "Sang năm tôi có một bộ phim mới, vừa rồi gặp em, bỗng nhiên cảm thấy có một nhân vật rất thích hợp với em."

"Thế nào, có muốn thử một chút không?"

Sơ Nghiên cảm thấy tối hôm nay quả thực quá kinh hỉ, bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đầu đến mức choáng váng.

"Em vô cùng sẵn lòng, cảm ơn anh đã cho em cơ hội!"

"Sao em vẫn còn khách sáo thế."

"Đừng áp lực quá, tôi rất công bằng trong việc casting, em cứ thể hiện thực lực của mình là được rồi."

"Vâng!"

......

Ăn xong, Vương Tranh Sơn còn có việc, nói đưa hai người bọn họ về nhà trước.

Sơ Nghiên nhớ trong nhà còn có một con heo tinh chuyển thế, vừa rồi bánh đậu đỏ dứa ăn rất ngon, cô muốn mua về cho hắn một phần.

"Không cần đâu ạ, anh đưa chị Tiếu Tiếu về trước đi, lát nữa sẽ có người tới đón em."

Vương Tiếu Tiếu: "Vậy em vào trong đợi đi, bên ngoài lạnh lắm."

Sơ Nghiên: "Em biết rồi mà."

Vương Tranh Sơn giơ tay, dịu dàng cười nói: "Lần sau gặp."

Sơ Nghiên cười vẫy tay tạm biệt.

Nhìn xe đã đi xa, Sơ Nghiên xoay người đi vào nhà hàng, đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Cô dừng lại, chậm rãi quay đầu về phía bên phải.

...... Chiếc xe này, sao lại quen mắt như vậy?

Ánh mắt cô từ biển số xe, chậm rãi chuyển lên logo xe, cuối cùng đến cửa kính trước xe.

Lâu Niệm một tay chống thái dương, ánh mắt thanh lãnh đang nhìn cô chăm chằm.

Sơ Nghiên: "......"

Anh ở đây tạo dáng ra oai cái gì!!

Lâu Niệm mở cửa xe ra, chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống: "Em không nói...... có cả Vương Tranh Sơn."

Sơ Nghiên thở dài: "Chị Tiếu Tiếu cũng không nói với tôi là có anh ta."

Lâu Niệm có vẻ không vui, hơi ngẩng mặt lên, dường như đang phân biệt độ chân thực.

"Nhưng mà anh thấy rồi à? Ảnh đế thật sự rất phong độ, nói chuyện vô cùng dịu dàng......"

Ánh đèn xe từ phía xa chiếu lại, có xe chạy tới, Lâu Niệm bỗng nhiên kéo Sơ Nghiên vào lòng, vững vàng ôm cô, chặn lại những lời còn lại của cô.

Mặt Sơ Nghiên cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cô ngẩn ra: "Anh làm gì vậy?"

Lâu Niệm nói lí nhí: "...... Có xe."

Sơ Nghiên: "Còn cách rất xa mà??"

Lâu Niệm vẫn không buông tay, nhắm mắt cảm nhận độ ấm của cơ thể mềm mại trong lòng, lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực lướt qua tai cô, "Vậy sao vừa rồi em không đi cùng...... họ?"

Sơ Nghiên chui ra khỏi lòng hắn, vuốt lại mái tóc hơi rối, kéo tay hắn đi qua một bên: "Tôi muốn mua bánh dứa về cho anh, cái đó ăn ngon lắm."

Vẻ mặt Lâu Niệm cuối cùng cũng giãn ra, ngẩng đầu sờ sờ đầu cô: "Ngoan."

Sơ Nghiên hất tay hắn ra: "Tôi phát hiện gần đây tay anh rất ngứa đòn đấy, cảnh cáo một lần."

Lâu Niệm chậm rãi đi bên cạnh cô, một lúc sau hắn đưa tay xoa xoa gáy cô.

Sơ Nghiên lập tức bắt lấy tay hắn: "Tôi đánh!"

Lâu Niệm né nắm đấm nhỏ của cô, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

-

《 Đáy tim 》 cuối cùng cũng khởi quay lại. Mất đi rồi lại có được, Sơ Nghiên càng thêm dụng tâm đối với vai diễn này. Thỉnh thoảng chạy tới thành phố S quay "Hoa khôi", Hạ Nhiên vô cùng thông minh mà giữ khoảng cách an toàn với cô, Sơ Nghiên rất hài lòng.

Liễu Tử Kỳ và Tiểu Uông chửi nhau một trận ở đoàn phim, kết cục là Liễu Tử Kỳ thua, từ đó về sau không thấy xuất hiện ở trước mặt Sơ Nghiên nữa.

Studio Ca Vân không có tài chính, cũng không có mối liên hệ với Lâu thị, biến thành một cái vỏ rỗng. Lâu phu nhân nhanh chóng trở thành chủ nhân phòng làm việc một thành viên, mấy lần quay lại Lâu thị đám phán đều không thành công.

Nhừng ngày ồn ào nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua một tháng, 《 Đáy tim 》đã quay được 80%.

Tuần này phải quay ngoại cảnh, đến vùng ngoại thành quay mấy ngày.

Trong nguyên tác 《 Đáy tim 》, đoạn này là Phó Nguyệt Nguyệt đi du ngoạn mùa thu cùng với lớp Ngạn Bắc, nhưng lại xảy ra một sự cố nhỏ ở vùng núi.

Sơ Nghiên luôn đặc biệt chú ý đến đoạn này, vì trong nguyên tác, lúc nữ nam chính và nữ chính quay đến cảnh này cũng đã xảy ra sự cố.

_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net