Chương 44: Bình tĩnh một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Độc Ẩm

Đoàng ——

Đây là tiếng sét đánh ngang trời vang lên trong đầu Sơ Nghiên.

Cửa phòng đóng lại như thế nào, cô quay lại giường nằm phịch xuống giống như du hồn ra sao, Sơ Nghiên đều không nhớ nổi.

Cô có say, nhưng chưa say đến mức đó.

Câu nói kia của Lâu Niệm, cô nghe rất rõ ràng.

Sao lại thế này?

Từ bao giờ cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo đến mức đáng sợ như thế này?

Đúng vậy, không có niềm vui bất ngờ, thẹn thùng hay rung động...... Thậm chí cô còn cảm thấy có chút hoang đường. Kết luận ban ngày của cô bây giờ đã bị một câu nói của Lâu Niệm lật đổ hoàn toàn.

Tình cảm của nam chính chuyển sang đầu cô từ khi nào? Lâu Niệm là một người không hay thể hiện cảm xúc, Sơ Nghiên có thể cảm nhận được hắn thân thiết với mình, nhưng thật sự không hề ý thức được phần tình cảm này đã im hơi lặng tiếng mà thay đổi.

Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, chỉ có duy nhất một ý niệm rõ ràng —— cô phải từ chối.

Cô dính lấy người ta hơn nửa năm nay còn không phải vì mở hết quyền hạn để có quyền nói đi là đi sao? Ở lại bên cạnh Lâu Niệm, ham mê đùi vàng của hắn, cuối cùng có thể sẽ rơi vào kết cục giống như Tống Tâm Thuần.

Huống chi cô chỉ là một nữ phụ nho nhỏ. Cô sợ hãi.

Còn âm thanh yếu ớt dưới đáy lòng, ẩn dưới sự hỗn loạn không rõ ràng kia, lại bị cô xem nhẹ.

Âm thanh đó đang hỏi, cô thì sao?

Gạt bỏ tình cảm của nguyên chủ sang một bên, cô có thích hắn không?

......

Sơ Nghiên trằn trọc cả đêm.

Nắng sớm xuyên qua song cửa, mặt trời dần dần mọc lên ở đằng đông, ánh mặt trời bao phủ căn nhà rộng rãi không một tiếng động.

Lâu Niệm thì sao? Sơ Nghiên nghĩ, chắc tối qua hắn cũng ngủ không ngon.

Xem biểu hiện giống như chết máy của cô tối qua, Lâu Niệm thông minh như vậy, chắc chắn hắn sẽ hiểu.

Sơ Nghiên chậm rãi trở mình: Không muốn đối mặt.

Với tính cách của cô thì sẽ trực tiếp nói rõ ràng, nhưng nói ra sẽ làm tổn thương Lâu Niệm, đúng là bế tắc.

Không biết bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa "Cạch", lập tức ngồi dậy.

—— Lâu Niệm ra ngoài?

Nên như vậy, cứ tách ra trước để hai người bình tĩnh lại. Không chừng hắn chỉ là nhất thời bồng bột, qua một thời gian sẽ ổn thôi —— làm gì có ai không thể sống thiếu người nào đó chứ?

Sơ Nghiên vuốt vuốt tóc, cầm điện thoại, mặc thêm áo khoác, đi dép lê ra ngoài.

Kết quả vừa mở cửa phòng ra liền đối diện với đôi mắt đen kịt của Lâu Niệm.

"......"

Năm mới, bi thảm mới.

Sơ Nghiên sờ sờ cổ, cảm thấy tư thế chạy trốn này của mình vô cùng khó coi.

Cô miễn cưỡng cười cười: "Đêm qua uống nhiều quá."

Lâu Niệm chậm rãi đi tới, đặt bữa sáng đang toả ra hơi nóng lên bàn.

"Cần anh lặp lại lần nữa không?"

Sơ Nghiên vội vàng xua tay: "Không cần không cần."

Được rồi, bây giờ đến cơ hội giả ngu cũng không có nữa, cả hai đều biết đối phương nghe được rành mạch rõ ràng.

Không khí trầm mặc khiến người ta khó chịu, Lâu Niệm chăm chú nhìn cô một lúc, ánh sáng vụn vặt còn sót lại trong mắt cuối cùng cũng tối lại.

Cho tới vừa rồi, hắn vẫn còn một tia hy vọng, mong chờ câu trả lời của Sơ Nghiên.

Nhưng bây giờ, hắn không dám nghe.

Sơ Nghiên hít sâu một hơi, đưa tay ra: "Hai ta bình tĩnh lại trước đã, được không? Tôi còn chưa nói gì cả mà, anh đừng nhìn tôi như vậy......"

Cô thực sự sắp không thở được nữa rồi.

Lâu Niệm chậm rãi giương mắt: "Em không thích anh nữa?"

Ánh mắt hắn dịu dàng, không hề có trách cứ, chỉ đơn giản là đang hỏi.

Sơ Nghiên dường như vô thức muốn nói ra những lời khiến hắn vui vẻ để dỗ hắn, rồi lại cứng nhắc kiềm chế lại.

Không thể như vậy, cô không thể hứa hẹn điều gì được, tốt nhất là nên lăn ra khỏi tầm mắt của hắn.

Sơ Nghiên từ từ thở ra, hạ giọng nói: "Anh ăn cơm đi, tôi về nhà hai ngày."

Cánh tay buông bên người Lâu Niệm khẽ động, nhưng lại không ngăn cản, trầm mặc đưa cô ra huyền quan.

Sơ Nghiên nhận ra còn khó chịu hơn cô tưởng tượng, cô không đi thang máy mà đi cầu thang bộ xuống từng tầng một, trong đầu không ngừng văng vẳng câu nói kia của Lâu Niệm.

Không thích nữa?

Cô...... cô vốn dĩ đã không có loại tình cảm đó mà. Người yêu Lâu Niệm đến điên cuồng kia là nguyên chủ, ngay từ đầu cô đã phân biệt rất rõ ràng. Ghen tuông và chiếm hữu là thuộc về nguyên thân, phần tình cảm bạn bè đối xử tốt với hắn khiến hắn vui vẻ mới thuộc về cô.

Không phải sao?

Lâu Niệm không đóng cửa.

Tiếng bước chân trong hành lang xa dần, không còn nghe thấy nữa.

Một lúc lâu sau, gương mặt vô cảm của hắn mới nứt ra một khe hở, đồng tử đen như mực sâu đến mức đáng sợ. Sau đó hắn đi qua phòng khách đến bên cửa sổ, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

Bóng người nhỏ bé dưới lầu kia dần đi xa, Lâu Niệm lạnh lùng nói với điện thoại: "Đi theo Sơ Nghiên, nếu có người tiếp xúc với cô ấy thì nói cho tôi biết."

Mấy ngày nay Phó Thiển có chút bồn chồn không yên.

Bệnh cũ tái phát, không chơi bời khó ở. Hắn rối rắm một ngày, sau đó hắn dọn về nhà cũ một cách rất bộc phát. Nói là nhà cũ nhưng thật ra không hề cũ, đó chính là ngôi nhà mà hắn ở khi còn nhỏ, hai năm trước còn sửa chữa lại, khiến giá trị của nó tăng cao hơn.

Mấu chốt là, ngôi nhà đó ở cùng một khu với Sơ gia.

Hắn về người không, chỉ mang theo một ít quần áo. Ngôi nhà có người dọn dẹp thường xuyên nên có thể xách túi dọn vào ở luôn. Phó Thiển cất đồ vào nhà, sau đó liền huýt sáo ra ngoài đi dạo.

Sau đó hắn liền phát hiện mình và Sơ Nghiên thật sự quá có duyên, vừa đi bộ đến trước cổng Sơ gia, hắn liền nhìn thấy cô đang lững thững đi tới.

Quả nhiên là duyên chưa tận mà, Phó Thiển nghĩ, cà lơ phất phơ đến gần: "Ô —— sao mặt lại ủ dột thể kia? Ai chèn ép em, anh trai trút giận cho em."

Sơ Nghiên không thèm ngẩng đầu, tránh sang một bên, tiếp tục đi về phía cổng nhà giống như du hồn.

Phó Thiển chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như vậy, lập tức bắt lấy tay cô: "Không nhìn thấy tôi sao?"

Sơ Nghiên gạt tay hắn ra, "Tôi vừa ngủ dậy nên tâm trạng rất tệ, cẩn thận tôi đánh anh đấy."

Phó Thiển bị cô dọa một giây, sau đó bật cười.

Sao trước đây lại không phát hiện cô đáng yêu thế này nhỉ?

Sơ Nghiên tiếp tục lảo đảo đi về nhà, Phó Thiển đi theo cô một lúc, "Tối qua em ngủ không ngon à?"

"Tôi biết một chỗ massage rất được, ấn đến mức em không biết mình là ai —— tôi đưa em đi nhé?"

Sơ Nghiên coi như không nghe thấy gì, đẩy cổng sắt ra, đóng lại "cạch" một cái, nhốt hắn ở ngoài cổng.

Phó Thiển bỗng nhiên gọi: "Sơ Nghiên!"

Sơ Nghiên hơi quay lại: "Gì?"

Phó Thiển cười đến ngông cuồng: "Chúng ta quay lại đi."

"......"

Thế giới này làm sao vậy??

Tại sao ai cũng muốn yêu đương với cô thế này?

Sơ Nghiên vẻ mặt vô cảm: "Đi tìm mấy chục người bạn gái cũ của anh đi."

Nói xong, xoay người đi vào nhà.

Phó Thiển xoa mũi, nghĩ thầm: Đây là ghen à? Chậc chậc......

Sơ Nghiên nằm ở nhà một buổi trưa, Tần Oánh nữ sĩ đưa trái cây vào, lo lắng hỏi cô: "Bảo bối, có phải Lâu Niệm nói chia tay với con không?"

Không, Sơ Nghiên nghĩ.

Hoàn toàn ngược lại.

Lời này nói ra e là cũng không có ai tin, Sơ Nghiên thế mà lại vì Lâu Niệm tỏ tình mà sợ tới mức hốt hoảng trốn về nhà.

Điều kỳ lạ hơn là, tâm trạng của cô quả thực suy sụp giống như thất tình vậy.

Buổi tối ăn tạm một chút gì đó, thấp thỏm thức đến 12 giờ, chuông đồng hồ dưới lầu một vang lên.

Sơ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới đêm giao thừa, câu nói chúc mừng năm mới của Lâu Niệm trong tiếng chuông ngân vang. Nguyện vọng của cô là gì? Phải sống vui vẻ, tự do vì bản thân.

Đúng vậy.

Lâu Niệm chắc chắn không phải là người dây dưa không dứt, càng không phải không có cô thì không được. Sống riêng một thời gian nhất định sẽ bình thường lại.

Vì thế Sơ Nghiên an tĩnh ở nhà ba ngày.

Trong thời gian đó, cô tắt điện thoại, không nghe điện thoại, không lên Wechat, ở nhà nấu ăn, mỗi ngày đều đến siêu thị lớn ở tầng trệt của trung tâm thương mại để mua nguyên liệu nấu ăn.

Đến ngày thứ ba, trong nhà đã hết bột mì ít gluten, Sơ Nghiên muốn ra ngoài hoạt động một chút nên mặc thêm áo khoác đi giày vào rồi ra ngoài.

Vào siêu thị, lấy một chiếc xe đẩy nhỏ, Sơ Nghiên chậm rãi đi về phía kệ hàng.

Một lát sau, cửa siêu thị lại mở ra một lần nữa, một luồng khí lạnh quét qua, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu đen đi vào.

Bác gái giới thiệu sản phẩm ở cửa nhìn thấy hắn liền mỉm cười: "Cậu lại đến đấy à? Gia đình cậu sống ở khu này sao? Đã có người yêu chưa?"

Lâu Niệm ngước mắt lên, nhìn bóng dáng nhàn rỗi kia ở trong đám đông.

"...... Vẫn chưa ạ."

Bác gái lập tức mừng rỡ, nhìn cậu thanh niên này rất vừa mắt: "Con gái thứ hai nhà cô ba nhà tôi cũng trạc tuổi cậu, hơn nữa còn rất xinh đẹp! Cậu cho tôi số điện thoại đi, tôi giới thiệu cho?"

Lâu Niệm lễ phép cười nhẹ, xua tay, nhỏ giọng như là nói tiếp lời nói vừa rồi của mình.

"Nhưng mà...... Sẽ có ạ."

Tôi sẽ không để cô ấy đi.

_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net