💞 Chương 56 💞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
luận hăng hái, Lâm Lạc Tang nhắc đến nhóm tiếp theo: "Còn muốn cho tôi xem không, không có thì tôi đến lớp sau."

Các thực tập sinh lớp C khác sửng sốt: "Chúng ta cũng có thể sao? Kiểu dạy lén này không phải chỉ dùng cho học viên mình dẫn dắt là được sao? Giảng bài mới là các thầy cô cùng nhau nhỉ?"

"Dù sao tôi cũng là nhà sản xuất của mấy em, ở nơi này của tôi chẳng có cách nói phân biệt lớp, đều là học trò của tôi, có vấn đề có thể tới hỏi tôi bất cứ lúc nào, không sao đâu."

Đúng vậy, cô tiên đẹp người thiện tâm trước mặt này là nhà sản xuất của tất cả thực tập sinh.

Hốc mắt của các cô gái nóng lên, cảm động đến rơi nước mắt đứng dậy, bắt đầu thể hiện thành quả luyện tập của mình cho Lâm Lạc Tang.

Chờ sau khi Lâm Lạc Tang chỉ điểm xong cho từng lớp một thì sắc trời đã đen.

Xem ra hôm nay là không có thời gian đến phòng thu âm. Cô đi đến cuối hành lang, trong phòng luyện tập không có camera, tự cô mở nhạc luyện tập.

Vừa luyện đã luyện đến rạng sáng.

Trên hành lang như cũ tràn ngập các loại âm thanh, đùa giỡn nói chuyện phiếm, nhạc nền, giao lưu kinh nghiệm.

Đây là rạng sáng của thực tập sinh không giống với thời gian giấc ngủ của người thường, sinh hoạt của họ bị ép thành từng lát mỏng, chỉ có sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể ngủ mấy tiếng ngắn ngủi rước khi phải tập luyện với cường độ cao.

Nhưng đa số thực tập sinh thông minh đều sẽ luyện tập ở trong phòng có camera, để khán giả xem phát sóng trực tiếp có thể chuẩn xác get đến nỗ lực cố gắng của mình, thậm chí có một số muốn chạy lối tắt, đi ngủ khi xế chiều có quá nhiều người và tập khi buổi sáng sớm có ít người.

Mở ra mấy phòng luyện tập không có camera, gần như đều không có người.

Lâm Lạc Tang đi qua một lượt, khi cô đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ truyền đến từ một căn phòng nào đó.

Đi tới cửa, cô phát hiện đèn còn chưa được bật.

Lâm Lạc Tang do dự đẩy cửa ra, thấy một bóng người nhỏ nhắn dưới ánh đèn..

Cô gái mượn nửa ánh trăng để luyện tập, bóng người trong gương bị mờ thành một bóng đen trắng, chỉ có thể nhìn rõ đường nét đại khái.

Cô ấy xoay tròn hết lần này đến lần khác, đứng yên, luyện tập tư thế khó nhất, run rẩy ngã xuống lại đứng lên.

Lâm Lạc Tang đột nhiên mở miệng: "Sao một mình em luyện ở đây?"

Cô gái khiếp sợ, kinh ngạc hoảng sợ quay đầu lại, cúi mình chào cô: "Chào cô, cô giáo ạ."

Lâm Lạc Tang lại nói: "Sao không tập với các em ấy? Nơi này không mở camera."

"Em biết ạ." Cô nhỏ giọng nói, "Em không muốn bị quay."

Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Tang nghe thấy thực tập sinh không muốn bị quay: "Vì sao? Em không muốn tham gia chương trình này ư?"

"Em, em không phải, em muốn tham gia, đây là cơ hội rất quan trọng," cô gái nói, "Nhưng em nhảy không tốt, cũng không ai nhìn kỹ em em. Thay vì xấu hổ dưới ống kính, còn không bằng em tự mình lén luyện tập, chờ luyện xong rồi qua đó."

Lâm Lạc Tang để túi xách trong tay xuống, cũng không bật đèn, tôn trọng nguyện vọng của cô gái nên đứng ở cửa nói: "Nêu không ngại, em nhảy một lần cho tôi xem?"

"Đương...... Đương nhiên không ngại."

Cô gái truyền tải âm nhạc một lần nữa, lần này vặn lớn âm thanh hơn một chút, tuy rằng chỉnh thể có hơi chưa được phóng thích nhưng có thể nhìn ra kiến thức cơ bản cũng không kém.

Lâm Lạc Tang híp mắt nhớ lại: "Em là...... Thời Sơ Nhiên? Dưới trướng tôi, lớp D đúng hay không?"

Thời Sơ Nhiên không ngờ cố vấn sẽ nhớ rõ mình nên cúi người chào lần nữa, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy ạ."

"Vì sao không tự tin như vậy?" Lâm Lạc Tang nói, "Đánh giá cấp bậc lần đầu tôi nhớ rõ em, kỹ năng cá nhân múa dân gian cũng không tệ lắm, diện mạo cũng thanh tú, nếu em cũng chưa tự tin dưới màn ảnh thì em bảo những người nhảy không tốt bằng em làm sao bây giờ?"

"Không, không phải, ít nhất điều kiện của mấy bạn ấy tốt hơn em," Thời Sơ Nhiên nhỏ giọng nói, "Em, trước đó em không ngờ sẽ có nhiều bạn giỏi như vậy, các bạn ấy đều nói chiều cao của nhóm nhạc nữ ít nhất là 1m65, nhảy mới đẹp, em chỉ có 1m59, các bạn đều nói em là chú lùn, chú lùn sao có thể debut ạ......"

"Em biết ngoại trừ những người cuối cùng thì mọi người đều không còn cách nào ra mắt, đã sớm biết vận mệnh của bản thân nhưng vẫn rất khổ sở......"

Trong lúc nói chuyện, giọng cô kèm theo nghẹn ngào khóc nức nở: "Ba mẹ em đã rất vất vả mới đưa em đi múa nhưng em biết rõ mình chạy đến còn phải kiên trì, như vậy em tự trách lắm, thậm chí muốn bỏ thi đấu về nhà giúp đỡ là được rồi......"

Lâm Lạc Tang đến gần, ngắt ngang: "Ai nói 1m59 thì không thể ra mắt?"

Thời Sơ Nhiên sửng sốt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: "Đó là, đại đa số đều là 1m65 trở lên và xinh đẹp mới có thể..."

"Trước đây tôi tham gia một chương trình tạp kỹ, không ai cảm thấy người xuất thân từ nhóm nhạc nữ như tôi có thể giành được quán quân trong chương trình tạp kỹ xu hướng."

Thời Sơ Nhiên ngừng rơi lệ.

Cô vươn tay lau nước mắt trên mặt Thời Sơ Nhiên, "Trên thế giới này không có chuyện tuyệt đối, sợ nhất là không chiến mà bại. Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, em không chiến, sao biết được em không phải là một phần vạn kia?"

"Tỉ lệ dáng người của em không kém, nếu có thể đứng ở vị trí C, luyện tập nhảy mang giày cao gót sẽ nhìn không ra chênh lệch dưới màn ảnh. Chiều cao không phải là thứ mình có thể thay đổi, đừng dùng loại điều kiện trời cho để trách móc mình nặng nề, nếu nơi này của em thua một ít, vậy em dựa vào mặt khác mà bổ sung."

"Đổi một góc độ ngẫm lại."

"Nếu em cũng không phải là mẫu người tiêu chuẩn của nhóm nữ nhưng vẫn có thể debut, chẳng phải vừa khéo chứng minh năng lực và sức hút khán giả của em đứng đầu sao?"

Thời Sơ Nhiên tuyệt đối không nghĩ đến ý nghĩ này, hơi trố mắt kinh ngạc nhìn Lâm Lạc Tang, lập tức cảm thấy những cảm xúc nhỏ biểu hiện dường như chẳng phóng khoáng so với khuôn mẫu của cố vấn......

"Đừng tự trách, điều kiện của em không tệ đâu," những lời này là Lâm Lạc Tang nói ra từ tận đáy lòng, "Chương trình này ghi hình trong ba tháng, có lẽ không có cách nào thay đổi toàn bộ nhưng cũng đủ thay đổi rất nhiều."

"Lấy kiến thức cơ bản của em, nỗ lực càng nhiều hơn người khác một ít, em có thể được nhìn thấy."

Thời Sơ Nhiên lại cúi người chào cô, Lâm Lạc Tang hoài nghi nếu không phải mình giơ tay đón thì cô gái này còn phải dập đầu với mình.

"Em...... Em biết rồi ạ, em sẽ nỗ lực, em sẽ không từ bỏ bản thân! Vất vả cho cô đã lãng phí thời gian, cô mau trở về nghỉ ngơi đi ạ!"

"Ừm, hai ngày nữa tôi lại đến nghiệm thu thành quả của em."

Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Lạc Tang quay đầu, nói, "Chuyện thành do người."

Dưới ánh trăng, Thời Sơ Nhiên cười dịu dàng không chịu khuất phục: "Em nhất định sẽ nỗ lực không để ba mẹ uổng phí vô ích!!"

Cô gật đầu.

*

Hai ngày sau, cô vẫn mỗi ngày đều đặn đến phòng luyện tập đi dạo một vòng.

Trạng thái của Thời Sơ Nhiên đã khá lên, không nom yếu ớt bất lực như buổi tối hôm đó, có lẽ là lời nói của Lâm Lạc Tang thật sự cổ vũ đến cô ấy.

Mặc kệ thế nào, đây là bắt đầu tốt.

Chiều hôm đó cô sáng tác nhạc xong thì lại đến bệnh viện thăm bà cố.

Mới vừa vào phòng, bà cụ đã cười nhìn cô: "Con hẹn với Hàn Chu hả? Nó mới vừa đi chưa đến một giờ thì con đến rồi."

Lâm Lạc Tang nhướng mày: "Sớm biết vậy để ảnh đi chung với con"

Cụ nhà cười híp mắt: "Sao không phải con với nó mà là nó với con vậy?"

Lại nắm lấy tay cô vỗ về, "Giỏi lắm, con là người đầu tiên bà cố thấy có thể khiến Hàn Chu nghe lời."

Lâm Lạc Tang cười cười: "Không có, con nói giỡn mà."

Bà cụ thu đi dấu vết vui đùa: "Bà nghiêm túc."

Chạng vạng ánh sáng vừa lúc xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng xa xăm lọt vào, cụ nhà nắm tay cô, bỗng nhiên nói: "Con có biết vừa rồi nó nói với bà cái gì không?"

Lâm Lạc Tang: "Cái gì ạ?"

"Nó hỏi bà, phải thế nào mới có thể làm một cô gái tin tưởng, nó rất yêu cô ấy."

Lâm Lạc Tang ngơ ngẩn.

Bà lại hỏi: "Con biết vì sao công ty nó tên là Tại Chu không?"

Cô lắc đầu, chuyện này chưa từng nghe Bùi Hàn Chu nói.

"Bởi vì có câu ngạn ngữ, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."

"Lấy cái tên này, nó luôn nhắc nhở bản thân rằng thân ở vị trí tuy rằng phong cảnh vô hạn nhưng vẫn có tình huống vô ý sẽ thua hết cả bàn cờ."

"Nó là đứa trẻ bà thấy lý trí tỉnh táo nhất, thậm chí có đôi khi lý trí đến mức khiến bà đau lòng."

Kế tiếp hơn nửa tiếng, cô nghe bà cụ câu được câu không nói về chuyện cũ của Bùi Hàn Chu khi còn nhỏ.

" Nhìn nó như trôi qua một cuộc sống tốt, kỳ thật trải qua cũng không tốt. Bà biết nhưng lúc ấy quyền nuôi nấng nó không ở trên tay bà, tuổi tác bà đã cao, không can thiệp được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tuổi bọn nhỏ ham chơi nhất...... còn lưng nó càng ngày càng thẳng, nụ cười trên mặt nó càng ngày càng ít, tính trẻ con cũng đã sớm biến mất sạch sẽ."

"Hoàn cảnh sống của nó như vậy, không biết bình thường yêu là cái gì, bản thân rất khó cảm nhận được, nhất định càng khó nói ra. Nếu bởi vậy tạo thành hiểu lầm gì với con, con tuyệt đối đừng cảm thấy nó vô tình."

"Nó không phải không có tình," bà bảo, "Nó chỉ là không biết biểu đạt, thế cũng không thể trách nó."

Trong ngực cô chua xót, hơi nước mờ ảo trước mắt.

"Có lẽ con rất khó cảm nhận được nó yêu con, bà không sống cùng bọn con, bà cũng không có biện pháp tỏ rõ nó đến cùng có yêu con không, yêu con cỡ nào nhưng Tiểu Tang à..."

Bà nắm tay cô run nhè nhẹ, "Không lâu trước đây máy bay xóc nảy, La Tấn nói với bà thời điểm mặt nạ dưỡng khí bung ra mọi người đều luống cuống, lấy ra điện thoại ghi âm, chỉ có nó viết đơn chuyển nhượng tài sản. Nếu nó xảy ra chuyện thì tài sản của nó toàn bộ sẽ chuyển nhượng cho con."

"Tuy rằng nó không nói nhưng bà muốn con hiểu. Sống chết trước mắt như vậy, trong đầu nó nghĩ đến con trước tiên."

Lâm Lạc Tang không biết bản thân về đến nhà bằng cách nào.

Cô thiếu chút nữa khóc thành tiếng, sau đó đứng ở cửa bình tĩnh lại một lúc lâu mới mở cửa ra, hai mắt đỏ hoe.

TV đang bật nhưng anh không ở phòng khách, cô theo bản năng muốn đi tìm anh, tuy rằng cũng không biết tìm được anh đến tột cùng có thể làm những gì

Nhưng đột nhiên muốn gặp anh.

Anh cuối cùng bị cô phát hiện ở trong phòng làm việc lầu 3.

Anh đang dùng tay phải - cái gọi là "không thể vận động" nâng tách trà lên, vô cùng khỏe mạnh vừa linh hoạt uống trà, vừa lật xem tư liệu.

Tối hôm qua không phải còn nói mình đau đến mức tay cũng không cử động được còn muốn cô giúp anh tắm rửa ư???

Thấy cô tiến vào, trán anh nhảy dựng nhưng vẫn cứ vô cùng bình tĩnh buông tách trà trong tay, đổi thành cánh tay trái.

Rồi sau đó điềm tĩnh, đặt bàn tay phải bị liệt vào trong đồ bảo hộ treo trên vai, biết nghe lời phải thản nhiên nói:

"Em nhìn lầm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net