𝟜𝟝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng sợ nhất không phải nỗi đau đớn âm ỉ đến cồn cào ruột gan, nỗi thương nhớ chẳng thể bày tò tựa cơn mưa bụi bay vào mùa xuân, chầm chậm, từng chút một, nhưng cứ mưa hoài chẳng hết.

Đáng sợ nhất, là nỗi đau đã dần trở thành thói quen.

Khi nỗi nhớ dày đặc và thường trực đến chẳng thở nổi, Jeon Jungkook lại có thể hít thở như một con người đúng nghĩa, tận hưởng mùi vị mùa xuân đang đến gần, vì sự xuất hiện của nó nhiều đến nỗi hoá bình thường như mặt trời mọc buổi sáng. Jungkook đã thực sự quen với điều đó.

Khoảng cách địa lý có xa đến mấy cũng chẳng bằng khoảng cách giữa hai trái tim nguội lạnh sứt mẻ, hai trái tim trống rỗng đến chẳng màng quan tâm đến nhịp đập nữa. Hai trái tim chỉ mòn mỏi nhớ về sự rung động liên hồi khi có trái tim kia ở bên, cũng chính là hai trái tim cứ chết dần chết mòn.

Đôi bàn tay có thể chạm vào cả thế giới, song chẳng thể chạm vào người mình yêu, chẳng thể chạm vào bờ môi quen thuộc, chẳng được lấp đầy những khoảng trống trong tay người thương. Tựa như núi non và bầu trời, núi non trông bầu trời đến mòn mỏi, bầu trời chẳng thể rơi xuống ôm lấy núi non.

Jeon Jungkook cứ vậy mà tiếp tục cuộc sống của mình, tập luyện, làm nhạc, thu âm, luyện giọng, thi thoảng sẽ thưởng cho bản thân một chuyến đi xa, ngắm nhìn bầu trời nơi bãi biển, bầu trời nơi núi non, bầu trời nơi thành phố, bầu trời bốn mùa xuân hạ thu đông mà nhớ về một bầu trời đã từng là của riêng mình. Mỗi bầu trời một vẻ, tuy nhiên đều có điểm chung là quá xa vời.

Khi nỗi đau trở thành điều quen thuộc, có lẽ con người ta sẽ không cảm thấy đau nữa. Cái hố trong lòng cứ giãn nở như vũ trụ xa xôi, không điểm dừng, không lối thoát, và em cũng chẳng buồn để nó dừng lại. Cho dù bên cạnh vẫn có những người khác ở bên, nhưng thay vì khiến cái hố sâu ấy hẹp lại, Jeon Jungkook chọn cách bảo vệ cái hố ấy, giấu cái hố sâu vào trong rồi bày ra vẻ ngoài cực kì hoàn hảo mà đối đáp với mọi người. Em sợ phải mở lòng, vì nếu nó được mở, cái khoảng không trong lòng sẽ không kịp được lấp đầy mà cứ vậy bành trướng ra.

Mỗi khi nhớ về Kim Taehyung, Jeon Jungkook không thể khóc nữa rồi. Sự thật là Jeon Jungkook nhớ về Kim Taehyung mọi lúc, và đương nhiên chẳng thể rơi nước mắt mọi lúc được, nhưng cái hố sâu hun hút trong lòng lại tiếp tục quặn đau mà giãn nở.

Jeon Jungkook đã trở nên cô độc đến nhường nào, để bây giờ thành một kẻ dửng dưng hơn bao giờ hết, có thể cười tươi với Kim Taehyung khi có hoạt động nhóm mà chẳng cần cố gắng, để ban đêm, nỗi đau lại cào cấu trái tim như muốn nứt đôi, tan thành trăm vạn mảnh như thiên thạch khi cố gắng chạy đến mặt trời.

...

"V hyung." Jungkook vỗ vai Taehyung, không quá khó khăn để nở một nụ cười tự nhiên. Jungkook đã trở nên quen thuộc với việc coi người thương như anh trai. Nàng tiên cá được ban cho đôi chân để đến bên hoàng tử, mỗi bước chân như dẫm lên ngàn mảnh thuỷ tinh, cuối cùng vẫn hoá bọt biển trong đại dương mênh mông. Một ngày nào đó, Jeon Jungkook sẽ trở thành một mớ bọt biển như thể, được trồi lên nhìn bầu trời một vài giây và lập tức tan biến.

"Ơi anh đây." Taehyung khịt mũi, trò chuyện như một người anh thật sự.

Jungkook cảm giác mình như vỡ ra thêm vài lần. Thôi được rồi, bình thường mà?

"Anh nhận được lịch làm việc tuần này chưa?" Em thở một câu, nhẹ bẫng.

"Anh nhận được rồi nè, chiều nay mình có lịch thu âm bài hát mới đúng không?" Kim Taehyung không ngại ngần dùng đôi mắt cười nhìn thẳng vào đôi mắt em. 

Và Jeon Jungkook biết, em mất Kim Taehyung thật rồi.

Bầu trời dù có đổ mưa lớn đến mấy, sau cùng vẫn phải nhường chỗ cho ánh nắng rạng ngời. Bầu trời dù có đổ nắng gắt gỏng đến mấy, cuối cùng vẫn rời đi để cho cái mát lạnh của nước mưa xối xuống. Chuyện gì cũng có hy vọng, chuyện gì cũng có thể hão huyền dù là vô lý nhất.

Nhưng trong ánh mắt của Kim Taehyung, không còn vẻ lấp lánh rực rỡ mỗi khi nhìn Jeon Jungkook nữa. Nó chỉ là ánh mắt cười mà anh dành cho bất kì ai, ánh mắt xa lạ đến nực cười khi chẳng ăn khớp với gương mặt điển trai quen thuộc chút nào.

Park Jimin nói em rõ là ngốc nghếch, vì em cơ bản không thể lừa những người anh này được, nhất là Kim Taehyung. Em trông thì ổn đấy, vì mọi nỗi buồn đã bị em dồn tất cả vào đôi mắt mất rồi. Không phải là đôi mắt đẫm lệ trong những giọt nước tủi hờn, mà là đôi mắt mờ mịt vô hồn tràn đầy cô đơn. Chẳng thể nhìn thấy tia nhìn lấp lánh tinh nghịch quen thuộc nữa, hay chẳng thể gọi đó là đôi mắt nữa rồi. Nó chỉ đơn giản là vật được Jeon Jungkook treo trên mặt để nhìn cho rõ đường đi. Nó đen kịt, trống rỗng, như thể ngàn cơn mưa đang xối xả trong đôi mắt ấy.

Jungkook không phải kẻ mộng mơ, càng không phải người hay huyễn hoặc. Em không cho phép bản thân tơ tưởng đến bất cứ điều gì không thể xảy ra, mặc dù việc ấy làm Jeon Jungkook như mảnh thiên thạch vỡ làm ngàn mảnh bị hố đen hút trọn, trở thành kẻ tuyệt vọng đáng thương nhất thế gian.

"But I love you so..."

...

Lâu lắm gùi tui mới đăng đúng hạn =))))))))) nhma xin đảm bảo với mng là HE nhé, Happy Ending hay Huhu Ending thì tui không biết =))))))))))))

Tui không phải đứa giỏi viết ngược đâu nhma thích viết ngược lắm ý, nếu đọc bị tụt mood hoặc không thấy buồn thì tui chân thành xin lỗi :((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net