Chương 114| Tết Nguyên Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thể xuất môn."

Tam công chúa đi đến phía trước ôm cánh tay Lục Thanh Lam, mặt dày nói: "Ta biết ngay Bảo Nhi muội muội đối tốt với ta nhất."

Lục Thanh Lam nói: "Ta có thể dẫn ngươi xuất môn, chẳng qua ngươi phải đáp ứng với ta một cái điều kiện, ngươi phải theo sát ta, không thể một mình chạy loạn, hơn nữa phải nghe lời của ta, những chuyện ta không phép ngươi không được làm."

Tam công chúa chỉ cần Lục Thanh Lam chịu theo nàng nàng đi ra ngoài là được, một lời đáp ứng."Ta tất cả nghe theo ngươi."

Lục Thanh Lam thấy nàng đáp ứng qua loa như vậy, cũng biết nàng căn bản không để trong lòng, cũng lười vạch trần nàng, bảo nàng chờ ở trong phòng, mình trở về trong viện thay y phục.

Tam công chúa là một người tính nôn nóng, hướng về phía Lục Thanh Lam hô lên: "Bảo Nhi ngươi nhanh lên một chút a!"

Lục Thanh Lam không để ý đến nàng, phái Mặc Cúc đi phía trước mời Lục Văn Đình, bảo Lục Văn Đình tăng thêm hộ vệ đi theo Tam công chúa. Hội đèn lồng thượng nguyên hàng năm đều có tiểu cô nương bị mẹ mìn bắt cóc, nếu Tam công chúa bị bắt, cả Lục gia đều phải bồi tội theo.

Lại phái Mặc Hương đi chỗ Kỷ thị bẩm báo chuyện này, nàng trở lại tiểu viện rất nhanh đổi xong một thân xiêm y đi ra ngoài. Trở lại khách sảnh, Kỷ thị đã tới, đang nói chuyện cùng Tam công chúa.

Lục Thanh Lam sau khi chào hỏi mẫu thân, nói với Tam công chúa: "Chúng ta đi thôi."

Tam công chúa lập tức liền đứng lên, Kỷ thị kéo Lục Thanh Lam qua một bên dặn dò vài câu, bảo nàng ở ngoài trông coi công chúa, ngàn vạn chớ để xảy ra chuyện, lúc này mới để hai người xuất môn.

Lục Văn Đình đã ở nhị môn chờ hai người. Hắn mặc một trường bào màu phẩm xanh thêu hoa văn hình tròn, cao lớn rắn rỏi, trường thân ngọc lập, tuấn mỹ tuyệt luân, nụ cười như ánh nắng rực rỡ, rất có mị lực. Ngay cả Tam công chúa cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần, sau đó gọi một tiếng: "Lục Tam ca."

Lục Văn Đình nhìn thấy Tam công chúa mặc thành bộ dáng này, lộ ra một vẻ mặt "囧 囧", nhưng cũng không nói thêm gì. Sau khi hành lễ với Tam công chúa nói với hai tiểu cô nương: "Lên xe đi."

Hai người đang định lên xe, liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy hô lên: "Đợi ta một chút! Đợi ta một chút!" Liền thấy Vinh ca nhi mặc một bộ tiểu áo bào màu lam nhạt, tiểu thân thể béo lùn chắc nịch giống như một quả cầu lăn đến.

Vinh ca nhi đã bảy tuổi, đã sớm bắt đầu đi học, theo tiên sinh học viết chữ. Hắn hôm nay rất muốn đi ra ngoài chơi, nhưng ca ca tỷ tỷ đều ở nhà, phụ thân mẫu thân căn bản không để cho hắn đi ra ngoài. Trong lòng hắn đang khó chịu như mèo cào, nghe nói ca ca tỷ tỷ thay đổi ý, ngay cả y phục cũng không kịp đổi liền chạy tới, hơi thở cũng đều gấp gáp.

May mắn không để lỡ mất.

Lục Văn Đình trừng mắt: "Ngươi đi theo làm gì, ta không rảnh chiếu cố ngươi." Hắn cũng không muốn mang theo một cái đuôi đi ra ngoài, tính tình kia của Tam công chúa, đoán chừng hành trình tối hôm nay sẽ rất phấn khích, hắn sợ chiếu cố không nổi đệ đệ.

Vinh ca nhi mới không sợ hắn, kéo y phục của Lục Thanh Lam, mắt to chuyển nhanh như chớp: "Ta mới không cần ngươi chiếu cố, ta đi theo lục tỷ tỷ."

Lục Thanh Lam cũng có chút đau đầu, hù dọa hắn: "Bên ngoài có rất nhiều kẻ lừa bán hài tử, đến lúc đó lạc mất ngươi cũng không được khóc nhè."

Vinh ca nhi cũng không phải là dễ lừa gạt như trước, hắn cười lấy lòng, đầu nhỏ dùng sức ủi vào trong ngực của Lục Thanh Lam, "Tỷ tỷ tốt, ngươi mang ta đi ra ngoài nha, ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ lần này thôi, sau khi trở về ta nhất định ngoan ngoãn đi theo tiên sinh đọc sách." Đôi mắt to tròn ướt nhẹp tràn đầy thần sắc khẩn cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net