Chương 184| Đút ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này, làm sao chịu được, nhưng bây giờ có chút tiến thoái lưỡng nan cực kỳ khó chịu.

Hắn nhân cơ hội áp đảo nàng dưới thân, ghé vào bên tai của nàng, hô hấp có chút dồn dập: "Nếu không, tối nay ta làm xong chuyện này đi."

Lục Thanh Lam phản ứng một chút mới hiểu được hắn đang nói cái gì. Đều nói nam nhân là động vật nửa người dưới, thật đúng là không nói sai.

Nàng lập tức phản đối: "Tuyệt đối không được! Đây màn trời chiếu đất, ngươi xem ta là gì?"

Tiêu Thiểu Giác giả bộ đáng thương: "Nhưng ta hiện tại rất khó chịu."

Thân thể của bọn họ dán gần như vậy, Lục Thanh Lam đương nhiên biết hắn thật sự khó chịu, nàng xấu hổ đỏ mặt: "Khó chịu cũng phải nhịn, ngươi hiện tại vừa bị thương còn đang ngã bệnh, chính là lúc cần thể lực, càng không thích hợp làm những thứ này. . ."

Tiêu Thiểu Giác cầu khẩn hồi lâu không có kết quả, lại không muốn bắt buộc nàng, chỉ đành phải lui mà cầu thứ khác, "Vậy cho ta sờ sờ. . . cũng được. " Không đợi Lục Thanh Lam đáp lại, đôi tay lại bắt đầu không yên.

Đêm nay hi lý hồ đồ, Lục Thanh Lam cũng không biết để hắn chiếm bao nhiêu tiện nghi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Giác mặc dù chưa thật sự làm thành loại chuyện đó cùng nàng, cũng vẫn đắc chí vừa lòng, cảm giác mình từ nam hài nhảy một bước thật lớn đến nam nhân, tâm tình cực kỳ thư sướng. Rốt cuộc là trẻ tuổi sức đề kháng mạnh, cơn sốt của hắn đã hết hoàn toàn. Chẳng qua vết đao vết kiếm trên người cũng không thể tốt nhanh như vậy.

Hai người thương lượng một chút, Lục Thanh Lam sợ miệng vết thương của hắn lại chuyển biến xấu, quyết định ở chỗ này thêm vài ngày, đợi thương thế của hắn khôi phục một chút sẽ rời đi. Tiêu Thiểu Giác mới nếm thử tư vị trong đó, chỉ cần có Lục Thanh Lam ở đó, ngốc ở địa phương nào hắn cũng không có ý kiến.

Cho nên cứ như vậy vui sướng quyết định.

Nấm ngày hôm qua còn dư lại một chút, buổi sáng Lục Thanh Lam lại đem lương khô và nấm nấu một nồi nữa, hai người ăn ngon lành. Lục Thanh Lam hưng phấn giống như hài tử, chạy đến cách đó không xa hái hoa dại trở lại, bố trí hốc cây cực kỳ ấm áp tao nhã.

Tiêu Thiểu Giác không khỏi cười nói: "Ở chỗ này ngốc nhiều lắm hai ngày, ngươi cần gì phải phí sức làm những thứ này?"

Lục Thanh Lam cảm thấy tâm tư của nữ nhân chính là khó hiểu như vậy, các nàng ở chỗ này nhiều lắm hai ngày, cần gì phí sức tốn tâm tư chứ? Nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh Lam hưng phấn nhiệt tình vậy, tựa như đang bố trí tân phòng của chính mình, trong lòng hắn dâng lên từng trận cảm giác ấm áp, cũng không giống như thường ngày cố ý tranh cãi cùng nàng.

Bận việc đến lúc mặt trời lên cao, Lục Thanh Lam cầm túi nước đi bờ sông múc nước, trước khi đi cũng mang theo cung tên. "Ngày hôm qua ta ở bờ sông nhìn thấy vài con thỏ hoang, vận khí tốt. . ., nói không chừng có thể bắt được con thỏ trở về cải thiện một chút thức ăn."

Tiêu Thiểu Giác có chút không yên lòng nàng: "Ta và ngươi cùng nhau đi đi."

"Nhiệm vụ của ngươi hiện tại là nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể." Lục Thanh Lam cười nói, "Bờ sông cách nơi này không xa, ngày hôm qua ta đi một mình cũng không xảy ra chuyện gì đấy sao? Ngươi yên tâm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net