Chương 63. Lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quái. Vốn dựa theo tính tình của nàng, nàng nhất định không muốn danh tiếng kiểu này. Bên ngoài đủ loại lời đồn về nàng, Lục Thần và Kỷ thị sợ nàng biết chuyện thương tâm, cũng không nói cho nàng biết.

Kỷ thị đang không biết nên trả lời như thế nào, Lục Thanh Lam đã tiến lên giải vây cho nàng, nàng kéo cánh tay của Lục Thanh Nhàn: "Tỷ tỷ, mau kể cho ta chuyện hôm nay đi, có thấy Tam công chúa không?"

"Thấy. . ." Lục Thanh Nhàn thành công bị nàng hấp dẫn lực chú ý, liền ném vấn đề này đến tận sau ót, đáp trả vấn đề cổ quái của Lục Thanh Lam.

Người một nhà trở lại chính sảnh, Lục Thanh Nhàn đem chuyện trải qua hôm nay nói một lần, mọi người mới biết, thì ra là lần này Trinh Phi tổng cộng tuyển chọn hai mươi nữ hài, chờ đến ngày cầu mưa, để cho Trương Thiên Sư tự mình chọn lựa mười người.

Mà trong hai mươi nữ hài bao gồm Tam công chúa, cùng với ba vị Quận chúa, ba vị huyện chủ, một vị là nữ nhi của trưởng công chúa, hai vị cháu gái của đại Trường công chúa. Huyết mạch hoàng gia chiếm hơn bảy phần. Khấu trừ ra, có thể thấy được Lục Thanh Nhàn có thể quá ngũ quan, trảm lục tướng ( qua năm cửa ải, chém sáu tướng) là khó khăn cỡ nào.

Kỷ thị không khỏi rất tự hào. Là vàng thì luôn sáng. Dù Vũ Tiến bá phủ chửi bới nữ nhi của mình thế nào, luôn vẫn có tuệ nhãn biết châu (người có mắt nhìn người).

Rất nhanh ngay cả Lão thái gia cũng biết chuyện này, gọi Lục Thanh Nhàn vào thư phòng công đạo mấy câu, không có gì khác ngoài cầu mưa là đại sự của quốc gia xã tắc, bảo nàng nhất định phải đánh tỉnh toàn bộ tinh thần, theo vũ nương trong cung luyện tập. . .

Lúc này Lục Thanh Nhân ở phòng của mình đánh vỡ một bình hoa trị giá trăm lượng vàng, "Tại sao Lục Thanh Nhàn có thể được chọn, ta lại bị đánh rớt." Miệng nàng thở hổn hển, hết sức không cam lòng. Trên thực tế Lão thái thái cũng đưa nàng đi Ngọc Minh điện. Nhưng nàng bị khí thế uy nghiêm trong cung làm sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói chuyện không mạch lạc, cộng thêm Trinh Phi cảm thấy nàng lỗ mãng, đương nhiên đánh rớt nàng.

Ngũ cô nương Lục Thanh Dung ở một bên quạt gió thổi lửa nói: "Đích thị là Trinh nương nương nhìn vào phân lượng truyền lư của phụ thân nàng, cộng thêm quan hệ tốt của Lục Thanh Lam với Tam công chúa, nhị phòng lại giao hảo với Quảng Ninh Vương Phủ, cho nên mới tuyển nàng. Người vốn nên trúng cử chính là Tứ tỷ tỷ ngươi mới đúng." Nàng là xem cuộc vui không sợ đài cao, hận không thể để cho Lục Thanh Nhân và hai tỷ muội Nhị phòng đánh nhau ngươi chết ta sống mới tốt, khi đó cũng làm cho Lão phu nhân xem một chút ai mới là người hiểu chuyện nhàn tĩnh nhất trong nhà này.

Cơ hội nở mày nở mặt tốt như vậy, Lục Thanh Dung dĩ nhiên cũng muốn đi, nhưng nàng thân là thứ nữ, căn bản ngay cả cơ hội vào cung cũng không có. Nàng vẫn tự cho mình là rất giỏi, cảm thấy mình ngoại trừ xuất thân không bằng đích nữ, vẻ ngoài thông minh tài hoa cái nào cũng đủ bóp chết các nàng, thấy Lục Thanh Nhàn phong phong quang quang trở lại, trong lòng cực kỳ ghen ghét. Lại càng ra sức khích bác ly gián.

***

Cách ngày cầu mưa chỉ còn lại có mười ngày, Trinh Phi không dám chậm trễ, trong cung mỗi ngày đều phái xe ngựa tới đón Lục Thanh Nhàn vào Ngọc Minh điện, theo vũ nương học 《Thần huyền ca》, vóc người Lục Thanh Nhàn cao gầy, vốn rất thích hợp khiêu vũ, cộng thêm căn bản tốt, luyện tập lại hết sức khắc khổ, vì vậy nhanh chóng học xong vũ đạo kia.

Chẳng qua nàng cũng không ngốc, hai mươi nữ hài này người nào cũng bối cảnh thâm hậu, súng bắn chim đầu đàn, nếu nàng quá mức xuất chúng, khó tranh khỏi sẽ bị mọi người liên hiệp chèn ép, lúc luyện tập Lục Thanh Nhàn liền tận lực thu liễm tài năng, biểu hiện trên trung đẳng là được.

Để tăng nhanh tiến độ, các cô nương mỗi người đều kết hợp với một vũ nương, vì vậy tiến độ của nàng Trinh Phi đều rõ như lòng bàn tay. Nàng cũng là người từng trải, sau khi nhìn nàng luyện mấy lần, cũng hiểu tâm tư của Lục Thanh Nhàn, chỉ cảm thấy nữ hài này bộ dáng tốt, gia giáo tốt, tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ. Chỉ đơn giản là nhìn cách nàng khiêu vũ, trong uyển chuyển hàm xúc lộ ra một tia mạnh mẽ, có thể thấy được là một người trong nhu có cương, không phải là người chỉ biết khúm núm.

Lại nhìn cách nàng đối nhân xử thế, ở chung với hơn mười nữ hài đều vô cùng tốt, đối mặt với công chúa Quận chúa cũng thoả đáng, Trinh Phi càng nhìn càng yêu. Nói với đại cung nữ của mình: "Cũng không biết nhi lang nhà ai có thể có vận khí, cưới được nữ tử như vậy làm vợ."

Mười ngày trôi qua trong chớp mắt. Đến ngày cầu mưa, sáng sớm mọi người đi tới đàn cầu mưa ở ngoại ô kinh thành, nơi này đã sớm người tấp nập, một mặt là chịu đủ tình hình hạn hán khốn nhiễu, có nhà thậm chí ngay cả nước uống cũng sắp không đủ dùng rồi, đương nhiên hi vọng Trương Thiên Sư cầu mưa thành công, trời cao sớm ban mưa.

Một mặt khác, dân gian truyền rằng Trương Thiên Sư giống như thần nhân, mọi người tới cũng có ý chiêm ngưỡng phong thái của Trương Thiên Sư. Còn một phần còn lại là nghe nói lần này chọn ra đồng nam đồng nữ, nam minh tú, nữ vũ mị, đều là con cái của nhà quan lại đứng đầu, cũng không ít người muốn trộm nhìn.

Đầu giờ trưa, đồng hành với Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du, Trương Thiên Sư chậm rãi đi vào đạo đàn.

Ngày quan trọng như vậy, phu phụ Lục Thần đương nhiên cũng tới, bọn họ vốn không muốn mang Lục Thanh Lam xuất môn, nhưng không chịu nổi nữ nhi làm nũng ăn vạ, không thể làm gì khác hơn là đem nàng cùng đến.

Lục Thanh Lam đã nhiều năm không thấy Hoàng trưởng tử. Kiếp trước nàng cũng là sau khi gả cho Tiêu Thiểu Huyền, mới gặp qua mấy lần trong cung, về sau Hoàng trưởng tử đoạt đích thất bại, cuối cùng chết dưới tay Nhị hoàng tử.

Tiêu Thiểu Du hai mười bảy hai mười tám tuổi, kế thừa những cái tốt của hoàng thất, bộ dáng mày kiếm mắt sáng môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn lãng, khó có được chính là vẻ ung dung hoa quý, trên người còn có một cỗ nho nhã mà chỉ sĩ tử văn nhân mới có, tính tình hắn ôn hòa, vô cùng tôn trọng văn nhân, cho nên được đám văn nhân sĩ tử kính yêu. Mà Lục Thanh Lam lại biết hắn đoạt đích thất bại, cũng là vì thua ở mấy chữ "Tâm địa quá mềm yếu" này.

Trương Thiên Sư trong truyền thuyết mặc một thân đạo bào trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, mặt mũi nghiêm túc không giận tự uy. Nhất là đôi mắt lớn, trong lúc khép mở ánh mắt như điện, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người. Kiếp trước Lục Thanh Lam cũng giao tế với vị Trương Thiên Sư này mấy lần, biết hắn thật sự có chút thần thông, không phải là bọn giang hồ bịp bợm bình thường. Vì vậy không dám nhìn hắn, sợ hắn khám phá bí mật mình trọng sinh.

Tiêu Thiểu Du dẫn Trương Thiên Sư ngồi xuống chỗ ngồi đã trải sẵn, hai người vừa mới nói mấy câu, liền thấy một đội Ngự Lâm quân cờ quạt phấp phới hùng dũng oai vệ đi tới, có thái giám cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm!"

Hoàng thượng cùng hoàng hậu và mấy vị phi tần đồng hành xuống Long liễn, đi vào sân cầu mưa. Mọi người quỳ đầy đất, cao giọng hô: "Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Gia Hòa đế chừng năm mươi tuổi, mặc triều phục mà triều hội mới có thể mặc, long bào tầng tầng lớp lớp cùng mũ miện làm nổi bật vẻ cực kỳ uy nghiêm. Hắn có một khuôn mặt dài, da rất trắng, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ là một mỹ nam tử, chẳng qua hiện tại lớn tuổi, sa vào an nhàn hưởng lạc, ngày thường lại không vận động, vì vậy vóc người có chút biến dạng, bụng cũng khá lớn rồi, cởi long bào xuống cũng chỉ là lão đầu tử bình thường mà thôi.

Lúc còn trẻ hắn cũng là người có chút tàn nhẫn, nếu không đã không đoạt được đại vị, sau khi lên đài cũng làm một trận thanh tẩy gió tanh mưa máu, xoá tên đoạt tước không ít Công Hầu Bá phủ, về sau lớn tuổi, chính sách từ từ thay đổi, hết thảy đều lấy ổn định làm chủ, đối xử với các đại thần cũng hết sức rộng rãi, trừ phi phạm sai lầm lớn động vào nguyên tắc, hoặc là thật sự chọc giận hắn, nếu không bình thường sẽ không dễ dàng xử trí đại thần, đối với việc tranh giành đoạt đích của hai nhi tử cũng có ý mặc kệ ở trong đó.

Bất kể nói thế nào, hắn cũng không phải là một hôn quân.

Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh đi theo phía sau hoàng đế. Hắn cao hơn Tiêu Thiểu Du nửa cái đầu, coi như là người vóc dáng cao trong mấy huynh đệ. Một thân phục sức của hoàng tử màu xanh ngọc hoa văn quỳ long* nổi bật lên sự uy phong của hắn, lại vừa vặn ngược lại, lão đại văn tốt, hắn thì được ảnh hưởng của hai vị cữu cữu, yêu thích cung mã võ nghệ, ngấm ngầm khai quốc. Vì vậy hơi được đám võ tướng ủng hộ.
(*) 夔龙 [quỳ long] Quỳ long là một loại động vật trong truyền thuyết cổ, nó giống như một con rồng và chỉ có một chân.
《 sơn hải kinh · đại hoang đông kinh 》 miêu tả quỳ là: "Hình dáng như trâu, thân xanh biếc mà không có sừng, một chân, ra vào nước thì tất có mưa gió, kỳ quang như nhật nguyệt, kỳ thanh như sấm, kỳ danh viết quỳ ".
Nhưng trong nhiều sách cổ thì nói quỳ là quái vật hình rắn.
"Quỳ, thần mị dã, như long nhất túc." (《 thuyết văn giải tự 》)
"Quỳ, một chân, nhảy mà đi ". (《 lục thiếp 》)
Quỳ long văn là một dạng trang trí truyền thống, thường được tìm thấy trên các hiện vật cổ xưa của phương Đông, và chủ yếu phổ biến trong gốm sứ nhà Minh và nhà Thanh.

Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, chỉ có Trương Thiên Sư gần như khom mình hành lễ với hoàng thượng, có thể thấy được địa vị của Trương Thiên Sư. Gia Hòa đế vẫy tay, thái giám the thé hô: "Bình thân."

Mọi người lúc này mới hỗn loạn đứng dậy, Gia Hòa đế nói với Trương Thiên Sư: "Thời gian không còn sớm, mời Thiên Sư bắt đầu đi."

Trương Thiên Sư lần nữa khẽ khom người nói một câu: "Trời cao phù hộ Đại Tề ta."

Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử một trái một phải đỡ Gia Hòa đế ngồi xuống trên bảo tọa tôn quý nhất, Tứ Hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền cũng tới, đi theo phía sau Trương Thiên Sư. Trương Thiên Sư vẫy tay, Quảng Ninh vương gia cùng Trinh Phi mang theo hai mươi đồng nam đồng nữ đi vào trong sân.

Còn phải qua một lần tuyển chọn cuối cùng của Trương Thiên Sư, trong đó hai mươi người may mắn mới có thể đi theo Trương Thiên Sư cùng nhau cầu mưa.

Nhóm đồng nam đồng nữ mặc đạo bào xanh nhạt, không vật phẩm trang sức, mọi người đều giống nhau. Chẳng qua vàng thì ở đâu cũng sáng, bốn mươi đồng nam đồng nữ này vừa ra sân, một thiếu niên trong đó liền hấp dẫn cơ hồ mọi ánh mắt.

Giống như minh châu trong hộp, ánh sáng rực rỡ. Ngay cả Lục Thanh Lam thất thần trong nháy mắt. Nhất thời tiếng nghị luận ồn ào vang lên: "Người này là ai vậy?" "Ngươi cũng không nhận ra hắn ư?"

. . .

Kỷ thị cũng không nhịn được nói: "Thiếu niên nhà ai vậy, bộ dạng thật đẹp mắt?"

Lục Thần sau khi vào Hàn Lâm viện, nhãn giới mở mang rất nhiều, nói khẽ với thê tử: "Vị này là Cửu điện hạ! Các thiếu niên cầu mưa hôm nay tất nhiên do hai vị Cửu, Thập điện hạ dẫn đầu."

Kỷ thị không nhịn được lại nhìn bộ dạng còn xinh đẹp hơn nữ tử mấy phần của Tiêu Thiểu Giác, "Ta lúc trước có gặp qua Cửu điện hạ, sao mấy năm không gặp, càng trổ mã tuấn tú rồi?"

Lục Thanh Lam không nhịn được nói thầm: "Chỉ là bộ dạng đẹp mắt thì có ích lợi gì, tính tình thì cổ quái!"

Lục Thần quay đầu lại nói: "Bảo Nhi nói gì vậy?"

Lục Thanh Lam vội vàng ha ha: "Không có gì, Trương Thiên Sư sắp chọn người, phụ thân mau nhìn."

Động tác của Trương Thiên Sư rất nhanh, chưa đến một lát liền chọn xong mười đồng nam, hai vị Cửu, Thập hoàng tử cũng ở trong đó. Đồng nữ bên này, hắn lần đầu tiên nhìn sang, ánh mắt liền dán trên người của Lục Thanh Nhàn, không nhịn được "ồ" một tiếng. Lục Thanh Nhàn cằm nhọn, mắt to, vốn là tướng bạc phúc, cũng không biết đã bị ảnh hưởng của vị quý nhân nào, vậy mà sửa lại mệnh cách, xuất hiện tướng đại phú đại quý.

Lượng cao nhân tàng giấu ở dân gian này cũng không ít, Trương Thiên Sư âm thầm ghi nhớ việc này, đưa tay chỉ Lục Thanh Nhàn, đây cũng là ý lưu lại. Kỷ thị nhìn thấy từ xa, lúc này mới yên lòng.

Trương Thiên Sư chọn xong hai mươi vị đồng nam đồng nữ, đi lên đàn cầu mưa, dùng mộc kiếm cầu mưa, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Nhàn thì ở dưới tế đàn nhảy «Thần huyền ca» trang nghiêm túc mục.

Cầu mưa cũng không phải là một chuyện đơn giản, Trương Thiên Sư ở trên tế đàn làm suốt hai canh giờ. Lúc bắt đầu vẫn là mặt trời rực rỡ, đến lúc, có người mắt sắc bén bỗng nhiên nói: "Mây tới rồi." Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vô số mây đen từ bốn phương tám hướng bay tới, trong giây lát ngày không mây đã đen như mực.

Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận.

"Trương Thiên Sư quả nhiên là thần tiên chuyển thế a!"

"Trương thần tiên!"

"Thần tiên!"

Đối mặt với dị tượng đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều tràn đầy kính sợ. Ngay sau đó một đạo sét đánh rung trời, "Ầm ầm " chấn động mặt đất, một tia chớp xé rách bầu trời, giống như kim xà loạn vũ, lúc này ngay cả Gia Hòa đế cũng nhịn không được đứng lên.

Lúc này Trương Thiên Sư dùng kiếm gỗ đào nhắm vào không trung, hô to một tiếng: "Quát!" Sau một tiếng này, bầu trời giống như bị xé mở một cái lỗ hổng, mưa lớn như trút nước giội xuống. Thái giám tổng quản bên cạnh Gia Hòa đế lập tức căng ra một cây hoàng la tán khổng lồ che gió tránh mưa cho hoàng đế.

Tuyệt đại đa số dân chúng thì không có mệnh tốt như hoàng đế, bọn họ thậm chí không mang ô, trong nháy mắt mọi người liền biến thành ướt như chuột lột, thế nhưng hạn hán lâu gặp mưa rào, người người đều vui mừng, Gia Hòa đế thấy mưa rơi không nhỏ, mưa lập tức thấm đất, đại hạn của kinh thành cũng có thể giải quyết hơn phân nửa, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Quay đầu nói Hoàng trưởng tử tùy thị ở bên: "Tốt tốt tốt! Trận mưa này rơi xuống, trẫm cũng có thể ngủ ngon giấc rồi. Trương Thiên Sư danh bất hư truyền, lần này ngươi lập công lớn, quay về trẫm sẽ có thưởng cho ngươi."

Trương Thiên Sư là Hoàng trưởng tử tự mình đến Long Hổ sơn mời ra, cho nên Gia Hòa đế mới có nói vậy. Tiêu Thiểu Du che dấu sắc mặt vui mừng trên mặt, khiêm tốn cung kính nói: "Nhi tử thân là trưởng tử, nên thay phụ Hoàng phân ưu, không dám mong đợi ban thưởng của phụ hoàng."

Trên mặt Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh chợt lóe thần sắc mỉa mai rồi biến mất, hắn liếc mắt với cữu cữu An Bình hầu Tiền Thông, chỉ thấy Tiền Thông khẽ gật đầu.

Đúng vào lúc này, trong đám người xem náo nhiệt bỗng nhiên có mấy người quỳ xuống, la lớn: "Trương Thiên Sư cứu lê dân bá tánh trong nước sôi lửa bỏng, là Thần tiên đích thực. Xin nhận cúi đầu của chúng ta."

Mọi người đều có tính quần chúng, bị không khí ở hiện trường tác động, nhất thời có không ít người liền quỳ xuống. Kêu loạn "Trương Thiên Sư" "Trương thần tiên", so với bái kiến Gia Hòa đế vừa rồi còn thành kính hơn không ít, sắc mặt Gia Hòa đế khẽ biến. Hắn thân là hoàng đế, làm sao có thể chịu được người khác có đãi ngộ giống mình?

Sắc mặt của Trương Thiên Sư đang ở trên đàn cầu mưa cũng thay đổi.

Nhưng vào lúc này, Gia Hòa đế loáng thoáng nghe thấy trong đám người thậm chí có người hô: "Trương Thiên Sư vạn tuế!" Khuôn mặt của Gia Hòa đế liền triệt để trầm xuống.

Tay chân Tiêu Thiểu Du không khỏi lạnh lẽo, nếu tình hình vẫn phát triển như vậy, đại công hôm nay liền biến thành lỗi lầm trầm trọng, đến lúc đó đừng bảo là phần thưởng gì, hoàng thượng không trừng phạt hắn cũng là không tệ rồi.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là phản ứng của Lục Hãn nhanh nhất. Hắn mạo hiểm mưa lớn đi vào quần chúng, quỳ gối hướng về phía ngự tọa trên đài cao, la lớn: "Lần này cầu mưa thành công, ngoại trừ pháp lực cao cường của Trương Thiên Sư, càng nhờ nhân nghĩa ân huệ của Ngô Hoàng tỏa khắp chúng sinh, lòng nhân ái của Ngô Hoàng cảm động trời xanh, thiên nhân giao cảm, mới có Cam Lâm ( nắng hạn gặp mưa rào ) rơi xuống. Trời cao phù hộ Đại Tề ta! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Quan viên triều đình có thể tới đều tới, thấy tình hình này, không thể để cho Lục Hãn vỗ mông ngựa một mình, rối rít bắt chước Lục Hãn, cùng nhau quỳ xuống la lớn: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Quan viên thượng cấp hô như vậy, dân chúng hạ cấp cũng cóngười hô theo: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thanh âm tung hô vạn tuế trong nháy mắt trở thành nước lũ cuồn cuộn, đem thanh âm hô to Trương Thiên Sư đè ép xuống. Đôi môi Gia Hòa đế vểnh lên, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

Lục Thanh Lam cũng theo đám người quỳ xuống, nhưng trong lòng của nàng lại mê mang, đạo pháp của Trương Thiên Sư cao thâm như thế, trên thế giới này thật sự tồn tại quỷ thần sao? Nàng trọng sinh ở kiếp này, rốt cuộc là trời cao thương xót nàng hay là có thâm ý khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net