Chương 95| Dị biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hoàn cảnh chung quanh, phát hiện vách núi trên đỉnh đầu mình mọc ra một gốc cây, lớn bằng cánh tay, độ cao cách mình chừng năm sáu xích.

Khoảng cách này, Tiêu Thiểu Giác ra sức nhảy về là không thể nào. Hắn liền dùng sức điểm dưới chân, mượn lực nhảy lên, có thể nhảy đến bụi cây trước, hắn dùng cánh tay bắt lấy bụi cây kia, bụi cây kia quá mảnh, căn bản không chịu nổi trọng lực của hắn, một tiếng kẽo kẹt đứt đoạn. Tiêu Thiểu Giác mượn lực phía dưới một ít, hắn dùng mũi chân điểm trên vách đá, mượn lực bổ nhào về phía trước hơn một trượng, hắn đã nhìn tốt điểm rơi, ở phía trước điểm rơi có một gốc cây, hắn lại mượn lực, đổi hai lần điểm chân, rốt cục bình an rơi xuống mặt đất.

Tuy là ngàn cân treo sợi tóc, động tác liên tiếp này cũng vẫn hành văn lưu loát tiêu sái dị thường. Mấu chốt là trong nháy mắt này nắm chắc phán đoán tình thế, cùng với quyết định thật nhanh, những điều này nếu thiếu một thứ cũng không được, nếu Tiêu Thiểu Giác không có được những điều này, hiểm cảnh lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Ngay cả Nam An Lão Hầu gia thân kinh bách chiến cũng nhịn không được kêu một tiếng "Hay", trong mắt tất cả đều là vẻ tán thưởng.

Tiêu Thiểu Giác hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này quỳ rạp xuống trước mặt Gia Hòa đế, nói: "Nhi thần vừa rồi mạo phạm long thể phụ hoàng, thật sự là tội chết!"

Gia Hòa đế tự mình đưa tay đỡ hắn lên, "Nếu không phải ngươi quyết đoán kịp thời, trẫm đã sớm táng thân đáy cốc rồi, sự cấp tòng quyền, ngươi cứu giá có công, thưởng ngươi còn không kịp, làm sao lại trị tội ngươi?" Lúc này một đám hoàng tử phi tần cũng sớm vậy qua, vừa rồi thời khắc nguy cơ mới chân chân chính chính hiện ra tâm ý của các con đối với hắn, vừa rồi bên người hoàng đế, ngoại trừ Đại hoàng tử cách hoàng đế khá xa, thập hoàng tử không có ở đây, thập nhất hoàng tử ngã bệnh không tới, còn lại mấy vị Nhị, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát hoàng tử tất cả đều chỉ lo cho bản thân, chỉ có Tiêu Thiểu Giác liều mình cứu giá, hoàng đế không thể không cảm khái.

Ngược lại các vị phi tần, bởi vì trèo núi mệt nhọc, hoàng đế khoan hậu để cho các nàng nghỉ một lát mới đi qua ngắm cảnh, cư nhiên tất cả đều tránh thoát một kiếp, coi như là vận khí đủ tốt.

Các hoàng tử thấy Gia Hòa đế khen Tiêu Thiểu Giác một hồi, tất cả đều cúi đầu có chút ngượng ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net