Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đến kinh thành quả nhiên là khác với những chỗ được thiên nhiên bao bọc. Thật là đông vui, nhộn nhịp, đúng kiểu Bạch Thiên Cơ thích. Nhưng có một vấn đề nho nhỏ đó là khuôn mặt của nàng. Đi đến đâu nàng cũng dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý. Bạch Thiên Cơ rất vui vì điều đó vì theo như suy nghĩ của nàng thì được người khác đặt mình vào một vị trí trong trái tim của họ là một điều rất đáng mừng. 

Đến kinh thành cũng được một thời gian, vì đi chơi hơi nhiều nên chi phí mà nàng mang theo bên người giờ đây cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa.Bạch Thiên Cơ quyết định dùng hết phần kinh phí còn lại để thuê mở một cửa hàng bán dược liệu "nhỏ", lấy niên hiệu là Hồng Dược đường.

  Hồng Dược đường này ban đầu lúc khánh thành thì người khắp nơi đổ đến chỉ vì nghe nói chủ nhân của Hồng Dược Đường này là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành. Xong, Bạch Thiên Cơ lại kinh doanh không được khôn ngoan cho lắm nên càng về sau cửa tiệm càng thường xuyên vắng vẻ. 

Nhưng kỳ lạ một điều, cửa tiệm vắng vẻ là thế, vậy mà nàng chưa bao giờ nợ tiền nhà.

Đám nữ nhân láng giềng lắm chuyện ngồi xúm lại buôn chuyện, sau một hồi bàn tán thì cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận

"Theo ta thì Bạch Thiên Cơ kia rõ ràng là treo đầu dê bán thịt chó, cửa tiệm kia nhìn bề ngoài thì là dược đường vậy thôi, chứ bên trong không biết là nơi ô uế như thế nào". Nói đoạn, bà thím nhón lấy một hạt đậu phộng rang muối ớt ở trong đĩa bỏ vào miệng nhai. "Đúng vậy" Bà dì kia vội hùa theo.

"Các ngươi nói xem, cô ta chỉ là một nữ nhân, lai lịch bất minh, lại không có bản lĩnh gì, cả ngày nhàn nhã, ta đã từng cho người đi theo dõi cô ta. Cả ngày hết gặm hạt hướng dương thì lại đi chơi, mua đồ, quần áo, giày dép, ăn uống. Theo ta thấy thì cô ta hoàn toàn không hề bận tâm đến việc của dược đường. Các ngươi nói xem, một người như vậy thì làm sao có thể trả được tiền nhà, lại còn mua nào là y phục đẹp, trâm ngọc nữa chứ. Hừm, theo ta thấy thì cái Hồng Dược đường này đằng sau chắc chắn là làm việc mờ ám che mắt thiên hạ".

"Hà hà...", dì nọ ngắt lời bọn họ, cười tỏ vẻ thần bí nói:"Chuyện này các người phải hỏi ta, cái này phải gọi là mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là giả...Ta nói thật cho các ngươi hay, đêm hôm nọ ta đi ngang qua cửa nhà ả họ Bạch kia, tuy đã tối muộn, song ta vẫn trông thấy rõ ràng hai nam nhân từ trong nhà ả bước ra..."

Mắt một tiểu cô nương chợt sáng lên, vội hỏi: "Trông thế nào? Có đẹp trai không? Là người có tiền à?"

Dì nọ đành thở dài một tiếng rồi nói: "Đáng tiếc là ta không nhìn thấy rõ lắm, nếu không thì ta đã bắt tận tay cái ả họ Bạch kia rồi. Nhưng mà ta vẫn còn nhớ có một người tấm lưng rộng dài, vừa rắn chắc lại vừa đẹp, bên hông còn dắt theo một thanh đao, người còn lại mặc áo gấm, có lẽ là một thiếu niên trẻ tuổi. Hai người ấy đều cưỡi ngựa đi ra, mà ngựa thì đẹp lắm, con đen thì toàn thân màu đen, còn con trắng thì toán thân màu trắng, lúc phi ra khỏi cửa thì tựa như hai cơn gió, tiếng vó ngựa vừa cất thì đã phi xa tít..."

Đám nữ nhân say sưa nghe kể, cuối cùng dựa vào thành cửa sổ, chống cằm thở dài mà than: "Nam nhân tốt đều bị hồ ly tinh câu dẫn đi hết mất rồi".

Nói đoạn, họ lại than thở: "Bạch Thiên Cơ này chắc là một kỹ nữ ẩn danh, là 'nữ hào kiệt' trong giới kỹ nữ, một đêm tiếp những hai nam nhân, một người trong võ lâm có tấm lưng vừa đẹp lại vừa rắn chắc, còn người còn lại là thiếu niên không biết tiết chế, vậy mà ngày hôm sau ả vẫn có thể tung tăng dạo khắp phố..."

Nhìn theo ánh mắt đang hướng ra đằng xa của mấy người họ, trên phố người qua kẻ lại, Bạch Thiên Cơ đang đứng trước cửa tiệm son phấn hắt xì nhẹ một tiếng, khi ngước lên trời, một giọt nước mưa rơi vào mắt nàng. Bạch Thiên Cơ nở một nụ cười tinh nghịch rồi nhẹ nhàng mở dù, chiếc dù làm bằng giấy dầu, mực đen nhòe nhoẹt, song ngư đen tựa như đang nghịch nước. Tay cầm dù song ngư, Bạch Thiên Cơ trả tiền rồi cất gọn chiếc tráp đồng vừa mua, quay người trở về nhà.

Trời mưa càng ngày càng to làm cho nàng không nhìn rõ được khung cảnh trước mặt, vội vàng đi đường làm cho nàng va phải một chàng trai. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng nàng có một cảm giác người này tuyệt đối không đơn giản. Bóng hình cao lớn, thân thủ không tồi mà vội vàng đỡ lấy eo nàng, kéo nàng lại gần mình. Khoảng cách hiện tại của hai người dường như chỉ còn thiếu một chút nữa là môi nàng và chàng trai sẽ chạm vào nhau, cảm giác khi mắt với mắt giao nhau thật sự đã khiến cho nàng phải đơ vài giây vì nam nhân trước mắt thật sự phải nói là rất đẹp, lần đầu tiên Bạch Thiên Cơ đã biết thế nào gọi là rung động và nàng tin là chàng cũng có cảm giác ấy với nàng. Lần đầu tiên trong cuộc đời Bạch Thiên Cơ có một khoảng cách gần như thế này với nam nhân, không tránh khỏi xấu hổ, khuôn mặt hơi ửng hồng, ánh mắt cụp xuống, khẽ đẩy chàng trai ra xa. Chàng trai buông nàng ra, vội vàng nói: "Ta không phải là cố ý mạo phạm cô nương, mong cô nương lượng thứ."

"Không, là ta đã va vào huynh, thật sự rất xin lỗi". Bạch Thiên Cơ ngẩng mặt nhìn lên trời, đúng là sau cơn mưa trời lại nắng, nàng mỉm cười dịu dàng rồi quay sang chàng trai kia: "Trời tạnh rồi. Lúc nãy thật sự xin lỗi huynh. Ta tên Bạch Thiên Cơ, huynh tên là gì?"

Ngập ngừng một lúc, chàng trai trả lời: "Ta tên Tử Thụ"

"Tử Thụ? Tên thật là hay. Tử Thụ ca, có duyên ắt sẽ gặp lại nhưng nếu có ngày gặp lại thì huynh nhất định phải nhớ kỹ tên ta đó. Bạch.Thiên.Cơ. Huynh nhất định phải nhớ thật kỹ tên của ta không thì ta sẽ buồn đó. Bạch Thiên Cơ, nhớ kỹ đó. Ta phải đi rồi hẹn ngày gặp lại Tử Thụ huynh"

Tử Thụ nhếch môi, lặng lẽ nhìn theo bóng hình nhỏ bé cho đến khi bóng hình ấy hòa vào dòng người tấp nập. Hắn cất chất giọng cao trầm gọi hai chữ "Kinh Ảnh", bỗng từ đâu một hắc y chợt đứng trước mặt chàng. Chàng ra lệnh cho hắn "Điều tra cô gái tên Bạch Thiên Cơ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net