hoàng kim đồng 921-955

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Gốm màu đời Đường tất nhiên là muốn, bất quá lão Lý trước đó đã cho ta mười kiện. Hiện tại ta muốn đồ sứ Từ Châu. Không biết Từ huynh bao giờ thì đốt chế xong?

Gốm màu đời Đường tren thị trường quốc tế có giá trị rất cao, nhất là gốm ba màu, giá tiền còn muốn cao hơn thị trường trong nước. Có rất nhiều nhà sưu tầm người nước ngoài ưa thích thi thập gốm màu đời Đường. Trang Duệ muốn làm một vụ lừa gạt đám người nước ngoài kia.

Bất quá số lượng đồ sứ thả ra không được nhiều. Mỗi chỉ tối đa chỉ có thể thả ra hai ba kiện. Hơn nữa địa phương còn phải phân tán, nước Đức một kiện, nước Pháp một kiện. Có như vậy mới không khiến cho phòng đấu giá quốc tế sinh ra nghi ngờ.

Cho nên việc Lý Đại Lực xuát ra hơn mười kiện kia cũng đủ để cho Trang Duệ thực hiện việc này trong một khoảng thời gian ngắn. Trọng yếu hơn chính là những món đồ sứ kia đã bị người khác nhìn thấy, cái này Trang Duệ cần phải xử lý cẩn thận một chút. Nếu không sau gây ra phiền phức vô cùng lớn.

Riêng việc làm đồ sứ thôi cũng đã trải qua một lượng công việc rất nhiều, trình tự thực hiện cũng rất rườm rà. So sánh với biện pháp nguyên thủy, trước tiên cần phải dùng da trâu lau cho sáng bóng. Riêng giai đoạn này muốn làm xong ít thì hai ba tuần, nhiều thì hai tháng.

Sau đó mới đem đồ sứ để vào tỏng nước trà tẩy rửa, nấu trong khoảng năm đến sáu tiếng đồng hồ, khiến cho mặt ngoài biến đổi màu sắc. Trong lúc này cần phải chú ý đến nhiệt độ, nhiệt độ cao thì phải cho thêm axit flihydric vào trong đó. Nếu như nhiệt độ thấp thì phải dùng thêm kali cho vào trong nước.

Cuối cùng là bọc đồ sứ vào trong giấy dầu, rồi vùi vào trong đất. Mặt ngoài của đồ sứ sẽ bị bùn đất ăn mồn, có như vậy mới tạo được cảm giác cũ kỹ.

Loại phương pháp này tốn rất nhiều thời gian, nhưng lại có hiệu quả rất lớn. Nếu như so với việc trực tiếp dùng mảnh giấy ráp đánh bóng đồ sứ để làm giản điểm sáng của nó thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa bùn đất bám vào trong đồ sứ sẽ có được hiểu quả toàn diện, những biện pháp nhanh chóng khác còn lâu mới bì được.

Phương pháp là cũ đồ sứ có rất nhiều loại, như là mài mòn, bóc lột men,...dùng lửa cùng với gỉ đất,...vân vân.

Từ Quốc Thanh nghe Trang Duệ nói như vậy thì suy nghĩ mất một lúc mới nói:

- Muốn phục hồi đồ sứ Từ Châu chỉ sợ cần phải mất ít nhất nửa năm, hơn nữa, hơn nữa...

- Từ huynh có chuyện gì nói thẳng, không có việc gì phải ngại..

Trang Duệ biết được Từ Quốc Thanh vốn rất thẳng tính, hiện giờ ấp úng như vậy, chắc là có việc gì khó khăn không giải quyết được.

Từ Quốc Thanh gãi gãi đầu nói:

- Trang lão đệ, ta từ trước đến nay chỉ biết lo cho sở thích của mình. Những người xung quanh ta, ta lại quan tâm rất ít. Vợ của ta cũng bỏ đi về nhà mẹ đẻ rồi. Ta muốn...vay ngươi tâm năm mươi vạn, ba mươi vạn để lo cho vợ con, còn hai mươi vạn chỉ sợ không đủ để làm phí tổn thí nghiệm hầm lò Từ Châu.

Sau khi Từ Quốc Thanh trải qua sự việc ngày hôm nay, hắn cũng hiểu được nhà mình từ năm 2000 đến nay vô cùng thiếu thốn tiền nong. Vợ mình vì sở thích của mình mà phải chịu khổ. Cho nên hắn mới nói ra những lời này.

- Vậy huynh đại khái còn cần bao nhiêu tiền?

Trang Duệ hỏi.

- Cái này rất khó nói. Đất sét trắng thì không đáng tiền, nhưng mà men lại rất quý. Hơn nữa lúc bắt đầu làm, phế phẩm rất nhiều. Nếu như thuận lợi thì khoảng chừng năm mươi sáu mươi vạn là đủ. Nếu không thuận lợi, chỉ sợ có hai ba trăm vạn cũng không giải quyết được vấn đề.

Trước kia Từ Quốc Thanh không có vì thân gia mà phải bận tâm. Hiện tại phải suy nghĩ đến, hắn có chút cảm giác không được tự nhiên. Hắn có thể không ăn cơm nhưng mà không thể bỏ sở thích đối với gốm sứ!

Bất quá hiện tại nếu như để cho Từ Quốc Thanh trở lại cái phòng thí nghiệm kia chỉ sợ bản thân lại đâm đầu vào nghiên cứu, không hỏi đến bất kỳ thứ gì.

Trang Duệ gõ gõ ngón tay lên bàn, Từ Quốc Thanh không biết Trang Duệ đang suy nghĩ cái gì. Cho nên hắn cũng không nói lời nào, căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Chừng mười phút sau, Trang Duệ mới mở miệng nói:

- Như vậy đi. Ta nghĩ là ta có cách, Từ huynh xem như vậy có được không. Ngươi cũng không cần phải mở lại cái nhà xưởng kia làm gì. Coi như là ta đầu tư, cải biến nhà xưởng kia trở thành một nơi chuyên nghiên cứu cách tu phục cổ gốm sứ. Huynh xem có được không?

- Được! Đương nhiên là được. Bất quá lão đệ, cái phòng phí nghiệm này chính là đốt tiền a. Ta mặc dù không có gì, thế nhưng mà tiền của ngươi rất khó có thể thu hồi.

Trang Duệ muốn đầu tư, Từ Quốc Thanh tự nhiên không có ý kiến, đó là tiền của đối phương, hắn muốn làm gì thì làm. Bất quá Từ Quốc Thanh cũng không muốn Trang Duệ vì sở thích của mình mà tiêu tốn tiền vô ích, cho nên mới nhắc nhở hắn.

- Lời này của huynh chưa chắc đã đúng. Từ huynh, ngươi đốt chế ra những đồ sứ này ta có thể cho ràng là chính phẩm, hiện giờ chỉ cần đưa lên phòng đấu giá quốc tế. Không gạt ngươi, chỉ cần bán được ba hoặc năm món thôi là có thể thu hồi được tiền vốn rồi.

Trang Duệ nói ra tâm tư của mình, sau khi nói xong thì nhìn về phía Từ Quốc Thanh.

Từ Quốc Thanh không có nghĩ tới Trang Duệ lại nói ra những lời này, hắn không khỏi sững sờ, trên mặt hiện lên thần sắc khó xử, thì thào nói:

- Cái này...đây khong phải là gạt người sao?

Đối với kỹ nghệ của mình, Từ Quốc Thanh rất tự tin. Đồ gốm màu đời Đường do hắn đốt chế, tuyệt đối có thể dùng để đánh tráo với đồ thật.

Hơn nữa Từ Quốc Thanh cũng hiểu được một số phương pháp kiểm nghiệm đồ gốm sứ. Hắn cũng biết những đồ gốm do mình làm ra, trừ phi sử dụng dụng cụ chuyên môn, nếu không không thể nào phân biệt được thật giả.

Nhưng cái chính là Từ Quốc Thanh cũng không có vì tay nghề của mình cao mà đi lừa gạt của người khác. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà trong vòng mười năm qua đồ gốm sứ của hắn làm ra không có bán ra ngoài. Trang Duệ nói những lời này khiến cho hắn cảm thấy mâu thuẫn.

- Đúng! Là gạt người. Bất quá ta gạt người ngoại quốc.

Trang Duệ biểu lộ sự thẳng thắn, thành khẩn của mình...hắn cũng không có mang đồ giả đi lừa gạt người trong nước. Trang Duệ cũng biết được một câu tục ngũ đạo tặc cũng có đạo của đạo tặc. Trang Duệ có thể làm những việc lừa gạt này nhưng cũng chỉ là lừa gạt người nước ngoài mà thôi. Hắn không có lừa phỉnh người trong nước.

Từ huynh! Ngươi đối với thị trưởng đồ cổ không biết gì sao?

Trang Duệ nhìn thấy vẻ mặt Từ Quốc Thanh không thoải mái liền nói tiếp:

- Tại hơn một trăm năm trước, người ngoại quốc đã dùng phương pháp này để cướp đoạt những tác phẩm nghệ thuật của nước ta.

- Mà bây giờ thì sao? Những tên quỷ tây dương kia thông qua một số thủ đoạn liên hệ với người trong nước cướp đoạt đồ cổ. Đa số những người bị lừa gạt đều mà những tài phú trong nước. Ta làm như vậy cũng không thẹn với lương tâm.

Tháng trước ở hội đấu giá Luân Đôn, có một kiện vật phẩm nguyên vốn là Quỷ Cốc Tử xuống núi sứ Thanh Hoa. Vậy mà lại biết thành Thanh Hoa đại bình. Cuối cùng bị một người nặc danh dùng hơm một nghìn vạn bảng anh mua mất.

Trong nhiều tháng qua ở hội đấu giá quốc tế có nhiều tác phẩm nghệ thuật có giá trị được đấu giá. Nhưng phú hào trong nước nhiều lần ra tay cũng chỉ đoạt được một số quốc vật trân quý, hơn nữa bọn họ phải trả một cái giá rất cao, cơ hồ cao đến nỗi khó mà tưởng tượng nổi.

Trang Duệ từng cùng với Đức thúc trò chuyện về vấn đề này. Đức thúc từ nhỏ đã xông pha trên trón giang hồ, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được những sự việc có ẩn tình bên trong. Nói thẳng ra đây là hội đấu giá quốc tế làm ra ván bài này. Mà từ đó Trang Duệ mới có được thuyệt pháp bàn lăn.

- Bàn lăn? Có ý tứ gì?

Trang Duệ vậy mà lại quên mất, trước mặt mình là một vị đại sư, đừng nói là lăn lộn giang hồ, cho dù là những người thân ở xung quanh mình cũng ít khi để ý đến, tự nhiên không biết được bàn lăn là như thế nào.

- Ha ha! Đây là thủ đoạn của giới giang hồ trước kia của Bát Đại Môn. Thủ đoạn này cũng không có gì đặc biệt, để ta nói cho huynh nghe.

Trang Duệ may mắn có được mọt vị sư phó tốt, đối với môn đạo giang hồ cũng biết được chút ít. Cái gọi là bàn lăn tự nhiên cũng có thể hiểu được.

Bàn lăn chính là thông qua việc tuyên truyền lăng xê nó lên thật cao, khiến cho giá trên thị trường từ đó biến động cao hơn xa giá trị thật của nó. Có thể hiểu đơn giản giống như ngành giải trí, một người muốn nổi tiếng nhanh cần phải lăng xê bản thân mình lên.

Đương nhiên đây là lăng xê đồ vật đều có niên đại lịch sử trên ngàn năm, vô cùng quý hiếm.

Mà điểm mấu chốt của thủ đoạn bàn lăn chính là những người nắm giữ món đồ cổ này. Vô luận giá trị của những vật phẩm này như thế nào, cao hay thấp thì chỉ cần qua thủ đoạn lừa bịp của bọn họ, đều có thể không chế được giá cả của nó. Cái này chính là bàn lăn.

Mà khi vật nào đó được lăng xê, vậy giá trị của nó khi được bán ra chính là trên trời. Những người nắm giữ đồ vật này bắt đầu xuất chúng ra từ thị trường quốc tế để hấp dẫn những người có tiền đến. Loại thủ đoạn này tuy vẫn còn lưu hành trên giang hồ, nhưng mà đối với những con cá lớn trong việc buôn bán đấu giá quốc tế mà nói, bọn họ chơi đùa cũng đến mức lô hỏa thuần thanh rồi.

Cho dù là hội đấu giá ở Luân Đôn, Đông Kinh của Nhật Bản, Berlin hay là hội đấu phá ở Paris Trang Duệ cũng đã tham gia. Sau lưng bọn họ đều có bóng dáng của sự xảo trá.

Tuy nhiên hội đấu giá ở Paris nước pháp đã bị Trang Duệ quấy nhiếu, còn những hội đấu giá quốc tế khác vẫn xuất hiện những cổ sứ. Ở đó thủ đoạt càng tinh vi hơn.

Trước đó chính là Thanh Hoa đại bình, được lăng xê một hồi. Đồng thường nhiều chuyên gia nghiên cứu lịch sử ở nước ngoài đều nhận định rằng trên thế giới chỉ có ba trăm kiện, hơn nữa đại bộ phận đều viện bảo tàng nước ngoài đều kết luận như vậy.

Tin tức này vừa ra khiến cho rất nhiều người ở trong nước tự xung là vì lòng tự trọng của dân tộc, có một tâm ái quốc chạy ra nước ngoài thu thập cùng với các nhà thương nhân cạnh tranh. Trong lúc nhất thời, thị trường đấu giá ở nước ngoài tràn nhập các tác phẩm nghệ thuậ, các cuộc đấu giá diễn ra liên tiếp.

Đức thúc từng thống kê sơ qua, chỉ trong vòng hai ba tháng mà những tên lừa đảo đồ cổ quốc tế kia ít nhất đã từ trong tay những đại phú thương trong nước cuỗm đi hai tỷ đô la. Mà cái này cũng chỉ là mới bắt đầu.

Những người có tiền sưu tập đồ cổ, phần lớn là vì mặt mũi. Một khi phong trào nổi lên, chỉ sợ còn có nhiều người tham gia hơn. Người tham dự vào những cuộc đấu giá như vậy đương nhiên chỉ có một mục đích là mang quốc bảo trở về, làm ra một điểm cống hiến cho nhà nước. Nhưng mà hành vi của bọn họ, từ một trình độ nào đó chính là cổ vũ những tên lừa đảo quốc tế kia tiếp tục lộng hành.

Dựa theo Đức thúc tính toán, sự kiện này cũng phải diễn ra trong khoảng hai ba năm trở lên mới có thể hạ nhiệt. Đến lúc đó giá cả của những món đồ cổ kia sẽ tụt xuống một cách nhanh chóng. Đám người lừa đảo kia mới có thể được coi là nhà sưu tầm thực sự.

- Từ huynh! Hiện tại người ngoại quốc dùng phương pháp này để cướp đoạt tài phú trong nước. Bất quá giá trị của gốm màu đời đường trên thị trường quốc tế từ trước đến nay đều được những người nước ngoài sưu tầm và tôn sùng. Nhà sưu tầm trong nước, ít ai có được những món đồ này.

- Cho nên ta mới đưa tác phẩm của huynh ra hội đấu giá quốc tế, nghĩ cách lừa bọn người nước ngoài kia chút tiền bỏ vào túi chúng ta. Chúng ta vì sao không thể dùng đạo của bọn chúng để đánh lại bọn chúng?

Trang Duệ nói hết những lý do có thể nói để thuyết phục Từ Quốc Thanh. Đồng thời trong lúc nói, ánh mắt Trang Duệ cũng nhìn Từ Quốc Thanh một cách chân thành. Nếu như không đoạt được sự đồng ý của Từ Quốc Thanh, Trang Duệ sẽ không đi làm chuyện này, dù sao cũng cần phải tôn trọng chủ nhân của các tác phẩm này.

Nói chung là Trang Duệ không thiếu tiền, hắn cũng không phải vì tiền mà nghĩ ra cách này. Quả thực là những tên nước ngoài kia đã hành sử quá phận.

Lấy ví dụ như hành vi lừa đảo của đám người nước ngoài kia tương đương với việc cướp đi quốc bảo trong nước rồi mang những thứ này bán đấu giá với giá cao hơn rất nhiều lần. Đây quả thực là cướp tiền một cách trắng trợn. Ngay cả cướp biển vùng caribe cũng không có chơi ác như vậy.

Từ Quốc Thanh nghe Trang Duệ nói như vậy thì trầm mặc rất lâu. Hắn không ngờ được đồ cổ của quốc gia lại bị bán đấu giá ở hội đáu giá quốc tế. Sự kiện này quả thật không bình thường chút nào. Từ Quốc Thanh chẳng qua chỉ vì niềm đam mê của mình mới có được thành công như ngày hôm nay. Những sản phẩm mà Từ Quốc Thanh làm ra trong lúc nhất thời khiến cho đầu óc hắn có chút rối loạn.

- Nếu như không may bị người trong nước mua được thì phải làm sao?

Từ Quốc Thanh đột nhiên hỏi vào điểm mấu chốt của vấn đều.

Trang Duệ nghe vậy thì bĩu môi nói:

- Từ đại ca, tiền này chính là lợi nhuận của ta. Tóm lại còn hơn để cho lợi nhuận này rơi vào túi của bọn người nước ngoài. Số tiền này đại bộ phận ta sẽ đầu tư vào trong phòng thí nghiệm của ngươi. Nếu như huynh có thể phỏng chế được cả đồ sứ từ thời nhà Tống, ta có thể phá võ được con đường lừa đảo của những tên ngoại quốc kia. Để cho bọn hắn không còn cách nào lăng xê đồ sứ của chúng ta nữa.

Trang Duệ nói muốn đem đại bộ phận lợi nhuận thu được đều dùng vào phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh đó là vì hắn cũng cần sản phẩm. Hơn nữa việc thực hiện kế hoạch này cũng rất hung hiểm, tất cả đều do Trang Duệ gánh chịu. Còn lại bao nhiêu lợi nhuận thì cấp cho viện bảo tàng của hắn.

- Được rồi, chỉ cần có thể hại chết bọn quỷ tây dương kia, việc này ta sẽ làm. Trang huynh đệ. Ngươi chỉ cần mua tám kiện tượng ba mày, số còn lại nhiều hay ít ta đều giao cho ngươi, cũng không cần tính toán tiền nong.

Từ Quốc Thanh suy nghĩ, đánh giá nửa ngày trời, rồi mới có thể gật đầu đồng ý với cách làm của Trang Duệ. Chỉ cần không hại đến người nhà mình, Quỷ tây dương sống chết ra sao cùng hắn không có quan hệ.

- Tốt!

Trang Duệ đại hỉ:

- Từ đại ca. Năm mươi vạn này ngươi trước tiên giữ lại lo cuộc sống cho vợ con. Mặt khác ta lại đầu tư một ngàn vạn vào phòng thí nghiệm của huynh. Huynh có tiếp tục nghiên cứu gốm sư Từ Châu. Sau này thành công, sẽ để cho đám tiểu quỷ tử Nhật Bản nếm mùi trước tiên.

Người Nhật Bản đối với đồ gốm sứ Từ Châu rất thích. Nếu như có thể đốt chế thành công, như vậy Trang Duệ nắm chắc có thể cướp đi rất nhiều tài phú từ đám thương nhân Nhật Bản. Lừa đám người Nhật Bản, tâm trạng của hắn không có mang theo gánh nặng nào.

Trang Duệ nói lại để cho Từ Quốc Thanh chất phát cũng phải cười lớn. Vì một ngay mai khiến cho bọn tiểu quỷ tử chịu thiệt mà Từ Quốc Thanh quyết tâm cố gắng làm việc.

- Đúng rồi! Từ huynh, việc ta đầu tư vào phòng thí nghiệm của huynh, tốt nhất không nên để cho những người khác biết. Việc đem những món đồ sứ này ra nước ngoài bán cũng rất nguy hiểm. Tuyệt đối chỉ có ta và huynh biết, không được cho phép có người thứ ba. Bằng không vợ con huynh cũng sẽ vì chuyện này là liên lụy.

Bộ dáng nói chuyện của Trang Duệ rất nghiêm túc, hắn cầm đồ giả đi nước ngoài bán, độ nguy hiểm trong đó rất cao. Tỷ lệ thất bại cũng rất lớn.

Cho nên nếu như không cẩn thận khiến những món đồ sứ này bị vỡ, những lão quái vật trong nghề liền phân biệt được thật giả. Loại khả năng này tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không phải là sẽ không thể xảy ra. Vạn nhất bị người khác phát giác, khẳng định sẽ truy cứu đến trong nước.

Trong nhà Trang Duệ đề phòng rất nghiêm ngặt, cũng không sợ người khác đến trả thù. Chỉ có Từ Quốc Thanh cần phải lo lắng. Vạn nhất có người đẩy lửa giận sang phía hắn thì Trang Duệ sẽ ân hận vô cùng.

Trang Duệ không có nói chuyện này cho Lý Đại Lực và Vu Chính QUân cũng bởi vì nguyên nhân này. Hai người này tuy cũng có nghĩa khí, nhưng tiếp xúc tạp nham, cái miệng không nhất định sẽ giữ được bí mật. Trang Duệ cũng không muốn ở bên cạnh có hai quả bom hẹn giờ.

Về phần những vật này làm cách nào có thể đến được phòng đấu giá nước ngoài, Trang Duệ đã sớm có chủ ý. Hắn đã chuẩn bị trước cho mình một máy ba tư nhân, đen những thứ này chuẩn bị vận chuyển ra nước ngoài. Đầu tiên là chuyển đến My-an-ma. Sau đó mới tiếp tục sử lý.

Mọi người đều biết, bắt đầu từ thời Hán- Đường, My-an-ma là một quốc gia phụ thuộc. Những đồ vật ở hai thời đại này truyền lưu sang My-an-ma rất nhiều. Nếu như ngoài nước ngoài biết được vật này đến từ My-an-ma thì sẽ tin tưởng hơn rất nhiều, khả năng bại lộ rất thấp.

Dùng thế lực cùng mối quan hệ của Hồ Vinh tại My-an-ma, tùy tiện tìm kiếm một thời gian. Sau đó đưa những vật này đi qua Hồng Koong hoặc nước Anh, nước Mỹ để bán đấu giá. Tiến hành nghiệp vụ ủy thác đấu giá. Đối với quá trình này Trang Duệ tuyệt đối không lộ diện.

Bởi vì cho dù những vật này bị người khác phân biệt được thật giả cũng không thể nào tra ra được Trang Duệ. Mà với thủ đoạn của Hồ Vinh, tuyệt đối có thể xóa sạch mọi chứng cớ.

Bất quá Trang Duệ vẫn muốn Từ Quốc Thanh giữ kín bí mật này. Dù sao lừa tiền người nước ngoài cũng là lừa. Nếu như việc này bị phát hiện thì thể diện của Trang Duệ tại phương diện nghệ thuật trên trường quốc tế sẽ mất hết.

Mà những nhà sưu tầm trong nước nếu như biết được đồ dỏm này do Trang Duệ phát tán ra, chỉ sợ cũng không có hành động trả đũa.

Trang Duệ bên trên có già, dưới có trẻ. Hắn cũng không muốn trêu chọc vào những phiền toái kia làm gì. Cho nên hắn mới dứt khoát nói rõ sự tình ngay từ đầu. Nếu như Từ Quốc Thanh không thể kín miệng, Trang Duệ cũng sẽ không làm cái hành động này.

- Ta đã biết rõ! Có đánh chết ta cũng không nói ra...

Từ Quốc Thanh ý được tầm quan trọng của việc giữ bí mật.

Từ Quốc Thanh bình thường hay thích làm ra những hành động bí ẩn khiến cho người khác phát bực . Mà ngoại trừ việc cùng lão bà nói chuyện ra, hắn ngay cả nhi tử cũng không để ý tới. Hơn nữa lão bà của hắn đối với đồ gốm sứ không có hứng thứ, căn bản là không thèm hỏi đến.

- Ân! Từ huynh. Phòng thí nghiệm này huynh cũng có cổ phần trong đó. Chiếm hữu 40% cổ phần. Ta đầu tư một ngàn vạn chiếm 60% cổ phần. Về su lợi nhuận của những món đồ huynh làm ra cứ như vậy mà phân chia.

- Mặt khác mỗi tháng huynh từ một ngàn vạn này trích ra mười vạn coi như là tiền lương. Từ đại ca. Huynh thấy thế nào?

Thân huynh đệ có đôi khi còn tính toán với nhau. Cho nên Trang Duệ mới bàn bạc quy định trước tiên. Bằng không về sau hai bên không thống nhất, vợ phản bội chồng huynh đệ tương tàn rất có thể xảy ra.

Nhà xưởng của Từ Quốc Thanh ngoại trừ thiếu tiền ra thì cái gì cũng không thiếu. Trang Duệ xuất ra một ngàn vạn này chỉ cần 60% cổ phần đã tính toán phi thường tốt rồi.

- Thành giao! Lão đệ. Không có tiền của đệ, ta rất nhanh sẽ thành ăn mày mất. Mọi việc đều theo ý đệ.

Từ trước đến nay Từ Quốc Thanh đối với tiền bạc không có tính toán, không có khái niệm. Bằng không hắn cũng không mang tài giản của gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC