Chương 128: Lý luận quân sự hiện đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Yến lãnh thổ ngút ngàn!

Bầu trời xanh trong như ngọc, không khí đầy hương vị tự do của gió, tầng trời cao rộng, cánh ưng trắng như tuyết chao lượn trên không trung cất tiếng kêu vang. Trên cao nguyên tháng mười trải dài hút tầm mắt, gió lạnh cắt da thổi qua khiến vạt áo lông dày sụ của các chiến sĩ bay phần phật, cọ vào vỏ kiếm nặng nề đeo bên hông, phát ra âm thanh xoàn xoạt. Xa xa chính là thành trì quân sự lớn nhất ở ngõ Đông Bắc Yến, Bắc Sóc Quan, nhìn từ phía trước trông giống như một con cự long đang lẳng lặng nằm cuối đường chân trời.

Ngay trước Bắc Sóc quan chính là bình nguyên Hỏa Lôi nổi danh, lúc trước chính tại đây, vua sư tử Bắc Yến là Yến Thế Thành cùng con trai liều chết cầm chân quân đội Đại Hạ, cuối cùng cả hai đã vĩnh viễn vùi thân trên mảnh đất này. Khắp bình nguyên Hỏa Lôi mọc đầy một loại hoa đỏ rực tên gọi là hỏa vân hoa, tương truyền giống hoa này ưa thích thịt thối nên chỉ thường thấy chúng xuất hiện ở bãi tha ma, nền đất càng nhiều thi thể thì hoa nở càng diễm lệ. Nhưng sau trận đại chiến năm đó, hỏa vân hoa lại nở đầy trên bình nguyên Hỏa Lôi suốt chín năm liền, không phân xuân hạ cũng bất kể thu đông.

Trong thoáng chốc, Sở Kiều như cảm nhận được trận chiến nhiều năm trước nhiệt huyết mà bi tráng đến nhường nào.

Đoàn thiết kỵ băng qua bình nguyên đất trời mênh mông, ráng hồng đỏ như máu, chiến kỳ bay phấp phới. Trên thảm cỏ xanh trải dài đến tận chân trời, bên bờ rừng rậm xanh tốt, trên đỉnh núi tuyết cao ngạo sừng sững, từng góc nhỏ đều lưu dấu đao thương cùng tiếng gào thét của các chiến sĩ Bắc Yến, hình ảnh phụ nữ và trẻ em cũng cầm vũ khí bảo vệ quê hương mình như còn vương vất đâu đây. Bản bi ca như vang vọng khắp chốn, nơi nơi đều như văng vẳng trường thi Bắc Yến hùng tráng. Một thế hệ đã mất nhưng ánh mắt bọn họ vẫn như còn đó, nhịp đập nhiệt huyết vì tự do trong tim vẫn không ngừng, dòng máu nóng bỏng vẫn còn đang tuôn chảy, linh hồn của họ như hòa làm một với vô vàn đóa hoa đỏ như máu đang nở rộ trên từng tấc đất, như đang nhắc nhở con cháu đời sau, như chứng minh sự nhiệt huyết cùng lòng trung thành đối với quê hương.

Bắc Yến lãnh thổ ngút ngàn! Từng ngọn cỏ, gốc cây, tảng đá, hạt cát đều là nhân chứng của thảm kịch đại sát năm đó, cũng chính là nhân chứng cho sự kiên cường bất khuất của con dân mảnh đất này.

Bắc Yến! Bắc Yến!

Chín năm qua, trong lòng Sở Kiều đã mặc niệm hai chữ này không biết bao lần. Nàng và Yến Tuân chấp nhận chịu nhục, trải qua mấy bận sinh tử đều chính là để có được ngày này. Hôm nay, cuối cùng cũng được đứng trên lãnh thổ Bắc Yến, hít thở không khí khô lạnh như băng thuộc về nơi này, mắt nhìn thấy từng đàn dê bò rong ruổi trên thảo nguyên, Sở Kiều chợt bất giác rơi lệ.

Bất luận là trong khốn cảnh ra sao, Sở Kiều luôn rất kiên cường, nhưng ở thời khắc này, nước mắt tựa như cơn hồng thủy không cách nào ngăn chặn cứ tùy ý rơi xuống. Sở Kiều ngẩng đầu thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, toàn thân phủ áo lông chồn tuyết trắng, nàng rơi lệ không phải vì buồn bã, càng không phải vì thất vọng, ngược lại chính là vì cảm giác xúc động như vọt khỏi lồng ngực, chính là vì nỗi kích động đã đạt được tâm nguyện, là vì chợt thấy mệt mỏi rã rời sau vô số trận chiến, là vì vô số cảm xúc đan xen không nói nên lời. Nàng biết, từ nay về sau, bọn họ không cần phải đón trước lo sau, không cần phải thời thời khắc khắc canh chừng, không cần phải lo sợ lúc nào cũng có thể mất mạng, không cần phải phỏng đoán ánh mắt của người quanh mình, không ai có thể tùy ý giết hại, có thể dễ dàng uy hiếp bọn họ nữa. Hai người cuối cùng đã không cần phải lo sợ một thức một ngủ trong đêm nữa, rốt cuộc đã thoát khỏi số phận mặc người khác định đoạt, bọn họ đã có thể chân chính đứng trên chân mình!

Bắc Yến, nàng cuối cùng đã đến được nơi này!

Nam nhân một thân áo lông to dày chậm rãi thúc ngựa tiến lên một bước, mày kiếm sắc bén dài đến tận thái dương. Dẫn dắt đại quân đi thẳng một đường, hắn vẫn luôn đứng sau lưng thiếu nữ mà không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng trầm mặc, nhìn nàng run rẩy, nhìn nàng lặng lẽ rơi lệ.

Cả thế gian này chỉ Yến Tuân mới có thể hiểu được cảm giác hiện tại của Sở Kiều là như thế nào. Bởi vì cũng giống như nàng, khi nhìn thấy Bắc Sóc Quan ngày đó, tuy hắn không hề mất tự chủ mà rơi lệ ngay trước mặt con dân cùng quân binh Bắc Yến, nhưng ngay sau khi trở lại doanh trại, khi rèm doanh trướng vừa được buông xuống, một hàng nước mắt nóng hổi đã không tiếng động lăn dài xuống trên khuôn mặt bền bỉ kiên định của hắn.

Đó là ngày duy nhất suốt chín năm ròng, lần đầu tiên Yến Tuân uống đến say mèm, trong cơn say, hắn tựa như thấy được cha mình, thấy ông hiền từ đưa bàn tay to rộng vỗ mạnh lên vai hắn, cười to nói: "Tiểu tử thối, sắp cao bằng ta rồi!"

"Đây chính là Bắc Sóc." Nam nhân thúc ngựa tiến đến bên cạnh thiếu nữ, chỉ vào thành trì màu xám tro dưới trời chiều, bình tĩnh thấp giọng nói.

Sở Kiều quay đầu lại, hai mắt lấp lánh nhìn Yến Tuân.

Vầng thái dương đã ngả về Tây nhưng vẫn tỏa ánh nắng rực rỡ, nam nhân ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt tĩnh lặng, ngữ điệu trầm ổn, cả người từ quân phục, giày ủng, quần dài đến áo lông choàng ngoài đều một màu đen giống như binh lính, thoạt nhìn đơn giản nhưng sắc bén. Hắn năm nay bất quá chỉ hai mươi, trẻ tuổi anh tuấn, thân thể cao ngất hơi gầy, tròng mắt đen như mực ẩn chứa vẻ sắc sảo tài hoa.

Năm tháng không làm cho con người già đi, chỉ có từng trải mới chính là sự tang thương của đời người.

Nhìn hắn, Sở Kiều đột nhiên nhớ đến người thiếu niên bắn mũi tên ấy trên trường săn nhiều năm trước, nhớ đến vị thế tử trẻ tuổi phóng khoáng tự do như gió đứng ở đầu đường thành Chân Hoàng kia, nhớ đến ven hồ Xích Thủy mênh mang ánh trăng, thiếu niên mỉm cười nhìn nàng, vầng trăng tròn vành vạnh trên đỉnh đầu hắn tỏa ánh sáng mông lung như sương. Nàng cũng nhớ đến gian phòng giam âm u không ngừng có bông tuyết lạnh lẽo bay vào ở hoàng thành, gió Bắc thổi vù vù, cách vách tường thật dày, hai đứa trẻ nắm chặt tay nhau...

Một khắc đó, nhìn vẻ mặt bền bỉ kiên định của Yến Tuân, từng hình ảnh trong suốt tám năm qua phảng phất như một cuốn phim quay chậm tua lại trước mắt Sở Kiều, một nam nhân chậm rãi đứng dậy từ vũng bùn đầy máu, khó khăn cất bước bắt đầu hành trì dài gian nan của mình.

Ưng kỳ trên đỉnh đầu phần phật trong gió, cao nguyên Bắc Yến nghênh đón tân chủ nhân. Máu trong người Sở Kiều dần sôi trào, nàng tựa như có thể thấy được, một thời đại đã kết thúc, mà một thời đại khác sẽ bắt đầu ngay ở thời khắc này.

Nàng rất hạnh phúc vì có thể trực tiếp tận mắt chứng kiến tất cả, bởi lẽ, từ lúc ban đầu, người luôn đứng bên cạnh hắn chính là nàng, chưa từng thay đổi.

Yến Tuân xoay đầu lại, thúc ngựa tiến lên một bước, mỉm cười nói với Sở Kiều: "A Sở, mừng muội trở về."

Không trung bỗng nhiên vang vọng tiếng hùng ưng kêu gào, phía trước truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập chỉnh tề, đại môn của thành Bắc Sóc cổ xưa chậm rãi mở ra, Yến Tuân hơi ngẩng đầu, nắng chiều chiếu lên trán hắn, đỏ ửng như máu.

Đại đội chuyển động, Sở Kiều nhẹ nhàng thúc ngựa đi ngay sau ngựa của Yến Tuân, chậm rãi tiến về phía trước.

Xin lịch sử hãy nhớ kỹ ngày này, đầu tháng 10 năm 775 theo lịch Bạch Thương, âm thanh phát ra từ thành Bắc Sóc đã rung chuyển toàn bộ đại lục.

.................................................................................................

Sở Kiều được vệ binh dẫn đến một gian phòng được tu sửa xa hoa bên trong phủ thành thủ, bốn nha hoàn tuổi không lớn lắm đang thấp thỏm quỳ chờ sẵn, thấy nàng bước vào liền tiến lên hầu hạ.

Phủ thành thủ khi trước nay đã được sung làm trung tâm chỉ huy quân sự thời chiến ở Bắc Sóc. Mới vừa vào thành, không kịp báo một câu Yến Tuân liền đã vội vàng rời đi. Đối với Sở Kiều, các quan viên tướng lĩnh ở thành Bắc Sóc tuy không quá vô lễ hay lãnh đạm, song họ cũng chỉ khách khí ngoài mặt. Nhưng qua nét mặt cùng lời nói của bọn họ, Sở Kiều có thể cảm giác được rõ ràng sự khẩn trương trong thành.

Sau khi rửa mặt qua loa một chút, Sở Kiều nói với A Tinh: "Dẫn ta đi gặp điện hạ."

A Tinh sửng sốt, vội vàng nói: "Cô nương đi đường mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi một lát trước, phòng bếp sẽ lập tức đưa đồ ăn đến, ta sẽ sai người đun sẵn nước nóng cho cô nương..."

"Nếu ngươi không thể tự quyết thì đi gọi người có thể đến đây."

A Tinh nhất thời cứng miệng, sau đó gật đầu, nói: "Điện hạ đã dặn dò tất cả phải nghe theo chỉ thị của cô nương, nếu cô nương đã kiên trì muốn thế thì xin đi bên này."

Sở Kiều với tay lấy áo lông trên giá áo khoác lên vai, bốn nha hoàn kia thấy vậy liền vội vàng tiến tới, Sở Kiều cũng chỉ khẽ phất tay, thản nhiên nói: "Ta tự mình làm."

Bên ngoài gió rất lớn, Sở Kiều phải mang theo mũ trùm đầu. Tuy thành Bắc Sóc được xưng là phòng tuyến quan trọng nhất ở phía Đông của Bắc Yến, nhưng không thể không nói, ban đầu nhìn thấy nó, Sở Kiều thật sự rất thất vọng. Tạm thời không so với loại đô thành là Chân Hoàng hay Đường Kinh, cũng không so với biên thành buôn bán tấp nập như Hiền Dương hay Bạch Chỉ Quan, nhưng ngay cả với thành nhỏ của Đại Hạ hay Biện Đường như thành Ổ Bành thì Bắc Sóc cũng kém xa không bằng.

Tòa thành vừa thấp bé vừa cũ kỹ, trải qua quá nhiều trận chiến máu lửa, nơi này đã trở thành một đống hỗn độn cùng cũ rách, hiển nhiên trong tám năm này, Đại Hạ không hề chú ý để tâm đến khu vực hoang vu này, ngay cả sửa chữa cơ bản cũng rất ít, không đáng kể. Tường thành có mấy lổ hổng lớn đều có dấu vết được tu bổ rất mới, nhưng đa phần đều là dùng bột gỗ cùng giá đỡ đắp vào, có thể đoán được, nếu thực sự khai chiến với quân chính quy của Đại Hạ, tường thành này sẽ không chống đỡ nổi thậm chí cả một canh giờ, chỉ cần máy ném đá bắn một lượt, thành trì sẽ sụp đổ tức thì.

Hơn nữa, bên trong thành rất ít cư dân, ba mươi vạn dân chúng sống ở Bắc Sóc khi biết được Yến Tuân trở lại Bắc Yến đã len lén rời khỏi thành, một số ít thì tiến sâu vào nội cảnh Bắc Yến, nhưng đa phần đều trực tiếp trốn đến Đại Hạ. Cho nên hiện tại bên trong thành, ngoài số ít dân chúng không nỡ rời đi hay không có khả năng đi thì tất cả đều là binh lính quân đội Bắc Yến, đường phố một mảnh tiêu điều, khắp nơi đều là lá vàng cùng cỏ khô.

Cảnh tượng này so với Bắc Yến hòa bình tràn ngập hy vọng trong tưởng tượng của Sở Kiều thật sự kém rất nhiều, cho nên nàng cũng khó tránh khỏi có chút chán nản.

Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã ổn định lại tâm tình của mình. Dù sao đi nữa thì đầu tiên ai cũng sẽ lo cho tính mạng của mình và người nhà trước rồi mới có thể bàn tới cái gọi là lòng trung với nước. Bắc Sóc vừa gần sát với Đại Hạ vừa từng là lãnh địa của gia tộc Ba Đồ Cáp, cư dân nơi này phần lớn là hộ thương nhân đi lại nhiều, lòng trung thành với Bắc Yến cũng ít nhiều hao hụt. Mặc dù ban đầu bọn họ đã từng hết lòng mong ngóng huyết mạch duy nhất còn lại của Yến thị sớm ngày trở về Bắc Yến, nhưng dưới tình cảnh Đại Hạ luôn mài đao chờ sẵn, không ai có thể trước sau như một duy trì sự nhiệt tình đó. Những người này dù sao cũng chỉ là thường dân, làm sao có thể trông chờ bọn họ giữ vững lòng trung với quân đội cơ chứ?

Sở Kiều lắc đầu, cố gắng ném những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, nhanh chóng sắp xếp lại tin tình báo thu thập được, hy vọng có thể nảy ra chủ ý gì giúp đỡ Yến Tuân.

Dù sao thì Bắc Sóc nhìn ngoài được nhưng trong không được cũng không phải là căn cứ duy nhất của bọn họ.

"Là ai?" Một tiếng quát lạnh đột nhiên truyền đến.

A Tinh dừng bước, ra hiệu cho Sở Kiều dừng lại rồi trả lời: "Thống lĩnh cấm vệ Hà Tinh, có việc xin cầu kiến điện hạ."

"Khẩu lệnh hôm nay."

"Triệu Triệt ăn cứt đi." A Tinh nghiêm trang đáp.

Sở Kiều nghe thấy thì có hơi sững sờ. Không ngờ Yến Tuân lại có thể đề ra khẩu lệnh như vậy, nàng cười thầm trong bụng. Thật đúng là càn quấy, vừa về tới Bắc Yến thì tính trẻ con lại từ từ bộc phát rồi.

Thật ra thì Sở Kiều nói vậy cũng có hơi oan uổng cho Yến Tuân. Trước khi cuộc họp bắt đầu, binh lính có tới hỏi thăm hôm nay nên đặt khẩu lệnh là gì, khi ấy phó tướng bộ binh Bắc Sóc đang báo cáo tin tình báo ở Đại Hạ, vừa hay nói đến việc đặc phái viên Đại Hạ tới chiêu hàng bọn họ. Triệu Triệt thay mặt toàn thể quốc dân và quân đội Đại Hạ, nói cái gì Đại Hạ tôn trọng hòa bình dân tộc, trăm ngàn năm qua vẫn luôn chăm lo cho các phiên vương, hiện tại đối với việc Bắc Yến nhiều lần khiêu khích bọn họ cũng vẫn bao dung không để bụng, hy vọng đứa con lầm đường lạc lối này có thể kịp thời hối cải, trở lại quy thuận đế quốc.

Sau khi nghe báo cáo, Yến Tuân liền khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Triệu Triệt ăn cứt đi."

Vệ binh canh cửa nghe được, nhất thời thất thố cho rằng đó là khẩu lệnh của ngày hôm nay. Đến khi Yến Tuân kịp phản ứng thì câu này đã truyền khắp thành rồi.

Vệ binh canh cửa nghe xong khẩu lệnh, hỏi thăm phiên hiệu của A Tinh rồi mới cho đi, không hề vì thân phận của A Tinh mà qua loa.

Lúc đi ngang qua Sở Kiều phát hiện ra mình biết binh sĩ kia, lúc còn ở thành Chân Hoàng, người này đã từng nhiều lần giúp Vũ cô nương truyền tin cho nàng. Hắn vốn là người ở thành Chân Hoàng, lại đảm nhiệm chức vị thủ vệ hoàng thành, về sau khi Yến Tuân rời khỏi thành, hắn cũng cùng đi theo.

Cảm giác nhìn thấy người quen thật tốt, binh sĩ kia tươi cười khoe hàm răng trắng tinh với Sở Kiều, ánh mắt tràn đầy sức sống trẻ trung, "Cô nương, rất mừng được gặp lại cô nương."

Sở Kiều gật đầu, cười đáp: "Ta cũng vậy, điện hạ có ở trong không?"

"Thưa có, điện hạ đang nghị sự với các vị tướng quân khác."

"Ừ, ta đi vào đây, ngươi cực khổ rồi."

Binh sĩ kia nhất thời lộ vẻ cảm kích, hắn biết, bằng thân phận của Sở Kiều, có thể nhiều lời với hắn như thế thật sự chính là vinh hạnh lớn lao. Hắn chợt nghiêm người đứng thẳng, làm động tác chào theo nghi thức quân đội, nói giọng sang sảng: "Tất cả vì Bắc Yến!"

Sở Kiều cười một tiếng rồi bước vào, đi xuyên qua một hành lang dài đến phòng hội nghị ở tận trong góc, nói với thị vệ canh cửa một tiếng.

Thị vệ kia nghe nàng báo tên xong thì cẩn thận gõ cửa, đi vào trong một chút liền trở ra, nói: "Điện hạ mời cô nương vào."

"Đa tạ."

Cửa lớn được hé ra, Sở Kiều chậm rãi tiến vào, mấy luồng mắt sắc bén lập tức bắn tới, trên bàn hội nghị hình chữ nhật to rộng đã đầy các tướng lĩnh mặc quân trang màu đen của Bắc Sóc ngồi sẵn, không giống ở Đại Hạ hay ở Biện Đường, khi hội họp chỉ có tướng quân được ngồi còn tướng lĩnh thì chia ra đứng ở hai bên. Lúc còn ở hoàng thành, Yến Tuân từng nghe Sở Kiều giảng giải một chút về quy cách quân đội ở hiện đại, chịu ảnh hưởng của những lập luận tiến bộ đó, hiện tại quân Bắc Yến đâu đâu cũng thấy bóng dáng của phương thức quản lý quân sự kiểu mới.

"A Sở, đến đây." Yến Tuân ngồi ở đầu bàn, bàn tay đeo găng trắng ngoắc nàng, nói.

Sở Kiều khẽ gật đầu với những người khác rồi đi đến bên cạnh Yến Tuân.

"Chư vị, xin cho phép ta trịnh trọng giới thiệu, vị này chính là Sở Kiều, người đã một mình dẫn dắt bốn ngàn quan binh thoát khỏi thành Chân Hoàng, chống đỡ cường binh hãn tướng của Tây Bắc để băng qua mười chín châu quận, đánh bại bốn mươi bảy đoàn liên quân của đế quốc, cũng chính là đồng bạn cùng chiến hữu tốt nhất của ta." Yến Tuân đứng dậy, kiêu ngạo giới thiệu với tất cả người trong phòng.

Tướng lĩnh ngồi hai bên bàn cũng lập tức đứng dậy, đủ loại ánh mắt nhìn về phía Sở Kiều, ít nhiều đều có chút kinh ngạc nhưng bọn họ cũng che giấu rất tốt. Trong một thoáng, cả phòng liên tục vang lên câu 'ngưỡng mộ đã lâu."

"Sở Kiều, vị này là thống lĩnh quân Bắc Sóc, tướng quân Hạ An, ông ấy là nguyên lão cấp một của Đại Đồng Hành, đã nhiều năm sống ở Bắc Yến, dẫn dắt quân Bắc Yến đối kháng với binh lực của đế quốc, suốt chín năm chưa từng ngơi nghỉ, là công thần của Bắc Yến chúng ta."

"Nghe đại danh của tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp quả thật là tam sinh hữu hạnh*."

*Tam sinh hữu hạnh = có phúc ba đời

Tướng quân Hạ An tuổi khoảng hơn bốn mươi, mặt để râu mép ngắn ngủn, thoạt nhìn rất hiền từ, ông ta nở nụ cười ôn hòa rồi nói: "Sở cô nương mới đúng là thanh danh lan xa, được xưng là nữ tướng đệ nhất đương thời, nổi danh không kém Trưởng công chúa Nạp Lan Hồng Diệp của Hoài Tống. Chẳng qua không ngờ cô nương lại còn trẻ như vậy, quả thật là thiếu niên anh hùng xuất chúng hiếm có từ xưa đến nay."

"Hạ tướng quân quá khen, một phần nhờ may mắn và sự dũng mãnh của các chiến sĩ, ba phần nhờ sự tương trợ to lớn của chư vị ở mặt sau, thêm ba phần nhờ vào sự thương nhớ quê hương của điện hạ, phần còn lại phải kể đến phúc phận của Bắc Yến ta rồi. Công của ta không đáng nhắc, càng không thể so sánh với sự cực khổ nhiều năm liên tục chiến đấu trên chiến trường Tây Bắc của tướng quân." Sở Kiều đứng bên cạnh Yến Tuân, khách khí đáp lời.

Lời của nàng khiến Hạ tướng quân hớn hở mặt mày, ông ta vừa khoát tay vừa nói: "Quá khen, quá khen rồi, không đáng đề cập."

Bất quá, ông ta rõ ràng rất vui vẻ, đủ thấy lời trong miệng khác với suy nghĩ trong đầu, cho dù vừa rồi Sở Kiều cũng chỉ là nói cho có lệ mà thôi, nàng căn bản chưa từng nghe nói đến Hạ An là nhân vật nào.

"Vị này là phó tướng của Hạ tướng quân, Trình Viễn, hắn là thống lĩnh kỵ binh quân đoàn số 1, cũng là một chiến sĩ trung thành của Đại Đồng Hành."

"Vị này là Nhạc Điển, trưởng tham mưu binh đoàn Phục Quang đại diện binh đoàn đến tham gia buổi hội nghị ngày hôm nay."

"Vị này là phó tướng Lưu Âu, trưởng đội hậu cần của Bắc Sóc quân, chịu trách nhiệm lương thảo, chiêu mộ cùng huấn luyện tân binh, cũng là hội viên kỳ cựu của Đại Đồng Hành."

"Vị này là thống lĩnh kỵ binh binh đoàn số 2, phó tướng Trần Hi..."

....

Sau khi giới thiệu hết một lượt, Yến Tuân mới cười nói: "Về sau còn qua lại nhiều, tất cả người ở đây đều là chiến hữu cùng sóng vai chiến đấu, vì Bắc Yến sớm ngày khôi phục, vì tư tưởng tự do của Đại Đồng."

Tất cả cùng đồng thanh đáp lời: "Tất cả vì Bắc Yến!"

"Đều ngồi xuống đi, không cần phải khẩn trương như vậy. A Sở, muội cứ ngồi cạnh ta, muội chưa quen thuộc với bố trí quân đội nơi này, trước lắng nghe đã, học hỏi kinh nghiệm của chư vị tướng quân." Yến Tuân dịu dàng nói.

Sở Kiều gật đầu, đáp: "Ừm."

"Tiếp tục báo cáo đi, Lưu tướng quân, đến ngươi có đúng không?"

Sở Kiều ngồi sau Yến Tuân, nhìn thấy vị tướng quân tên Lưu Âu kia đứng dậy, đặt nắm tay lên khóe miệng hơi hắng giọng một chút, khẽ hít vào một hơi. Đây chỉ là một động tác rất đơn giản nhưng Sở Kiều lại nhạy cảm phát hiện, khi làm động tác này, hắn có nhanh chóng nhìn sang tướng quân Hạ An một thoáng. Thống lĩnh quân Bắc Sóc đang uống trà, đuôi mắt cũng không hề liếc nhìn Lưu Âu, nhưng ngón áp út của tay phải lại nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn.

Sở Kiều lại nhìn Yến Tuân thì thấy Yến Tuân vẫn giữ sắc mặt vô cùng bình thản. Kể từ lúc nàng đi vào, nụ cười trên mặt Yến Tuân chưa từng biến mất, thoạt nhìn giống như hắn vốn là một nam nhân cực kỳ điềm đạm nhã nhặn.

"Điện hạ, tình huống hiện tại không quá tốt, lương thực dự trữ của chúng ta đã gần cạn kiệt, tiến triển của cuộc khởi nghĩa bắt đầu hồi tháng 8 không thuận lợi, tuy có đánh cho quân Đại Hạ tan tác nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị bọn họ châm một mồi lửa đốt trụi kho lương ở đại doanh phía Bắc. Lương thảo ở thành Bách Tây, Mạc Hà và An Đạt cũng bị phá hoại, hiện giờ đa số lương đều dồn để chi viện cho Phục Quang quân, chủ yếu là cho binh đoàn số 1 của tướng quân Ô Đạo Nhai và binh đoàn số 2 của tướng quân Tào Mạnh Đồng đang phải chống đỡ quân chủ công của gia tộc Ba Đồ Cáp cùng quân Đại Hạ ở Mỹ Lâm Quan. Có điều những quân đoàn khác, chẳng hạn như binh đoàn của thiếu tướng Lư Kiệt đã mấy lần thúc giục, nói là nếu chúng ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net