Chương 146: Dưới gốc cổ thụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bước, Gia Cát Mục Thanh thậm chí còn quyết định giam lỏng hắn trong phủ. Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán cùng chê cười của giai cấp thượng tầng ở Đại Hạ.

Đối với những chuyện này, Sở Kiều đã tận lực làm ngơ, có tự trách với đau lòng cũng chẳng làm được gì, nàng vốn không cách nào đền đáp được hắn. Nàng vẫn luôn như vậy, một khi đã quyết định chọn con đường nào thì cho dù có khó khăn chông gai đến đâu cũng sẽ tuyệt không chùn chân lùi bước. Nhưng thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, nàng vẫn như có thể nhìn thấy đôi mắt cố chấp cùng giọng nói khàn khàn mà nóng bỏng kia...

Hắn từng hỏi nàng: "Chẳng lẽ nàng không cảm giác được? Ta cũng cần nàng!"

Thật mong hắn chỉ điều hành hậu phương mà thôi, thật mong không phải gặp lại, thật mong...

Sở Kiều chợt thấy mệt mỏi đến cùng cực, không còn tâm trí nhìn đống tin tình báo bày trên bàn, nàng uể oải lê người trở về lều của mình, muốn ngủ một giấc. Song khi vừa trở về góc Tây doanh trại, nàng lại chợt nghe thấy tiếng hai thủ vệ đang tám chuyện.

"Ta thấy điện hạ hình như muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, lúc trước Lưu thiếu tướng chỉ mở miệng nói một câu trong hội nghị, sau ra trận lại mất tích một cách không rõ ràng. Vị trí mất tích lại là trong nội bộ doanh trại, vốn không có kẻ địch, ta đoán, tám phần là bị diệt khẩu rồi."

"Chứ còn gì nữa, huống chi bọn họ náo loạn một trận ồn ào như vậy, nếu không nhờ Sở đại nhân của bộ tham mưu che chở, không chừng đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi."

Một lão binh khác thở dài, nói: "Tính tình điện hạ quả thực không hề giống lão vương gia, bây giờ ngẫm lại, cuộc sống lúc quân đội còn do Ô tiên sinh quản lý dễ chịu hơn nhiều, Sở đại nhân cũng hiền hậu độ lượng hơn."

"Phải đó." Có người phụ họa, "Không những xinh đẹp mà ăn nói cũng dễ nghe, vừa chính trực công bằng vừa tài giỏi, khó trách những người đó ủng hộ nàng đến như vậy."

Sở Kiều cau mày, khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi bước ra. Những binh sĩ gác đêm kia nghe có tiếng người liền sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng đứng dậy luống cuống nhìn nàng.

"Nghị luận sau lưng điện hạ là tội đáng mất đầu đấy."

"Đại, đại nhân... bọn thuộc hạ biết sai, kính xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn thuộc hạ con đường sống." Đám binh sĩ kia quỳ rạp sát đất, luôn miệng cầu xin tha thứ.

Sở Kiều nhìn bọn họ, từ tốn nói: "Trong quân chỉ có thể có một chủ soái, Bắc Yến cũng chỉ có thể có một chủ. Điện hạ là huyết mạch của Yến lão vương gia, là chủ nhân chính thức của Bắc Yến, các ngươi hẳn nên hiểu người mình phải tận hiến là ai. Đây là quân đội, không phải chốn từ thiện, kẻ nào làm sai phải chịu phạt, chiến trường có người chết cũng chẳng có gì lạ. Về sau còn để ta nghe được các ngươi ở sau lưng dèm pha thị phi chuyện của điện hạ, đừng mơ thoát khỏi bị xử tội theo quân pháp!"

Đám binh sĩ quỳ trên mặt đất vội vàng đáp: "Dạ, dạ, tiểu nhân tuân lệnh."

"Qua tối nay thì đến bộ quân pháp, mỗi người chịu ba mươi gậy để nhớ cho kỹ. Cứ nói với người trong bộ là ta phạt các ngươi đến đó."

"Thưa rõ."

Sở Kiều mặt không đổi sắc xoay người đi, nhưng không đi về lều mình mà nhanh chóng chạy đến doanh địa của Tây Nam trấn phủ sứ.

Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đám người đó lại nói thế? Gã Trình Viễn kia rốt cuộc đã giao cho bọn họ nhiệm vụ gì?

"Đại nhân?" Một tiểu binh trẻ tuổi nhìn thấy Sở Kiều thì lập tức vui mừng chạy đến, hỏi: "Sao đại nhân lại có thời gian đến thăm chúng ta?"

"Hạ Tiêu đâu? Bảo hắn tới gặp ta." Sở Kiều gấp gáp nói.

Cậu tiểu binh kinh ngạc đáp: "Hạ thống lĩnh đã dẫn các huynh đệ ra ngoài rồi ạ."

"Ra ngoài? Ra ngoài làm gì?"

"Gần đây bên thám báo xảy ra chuyện nên thiếu người, bọn họ đã tạm thời bị điều sang bên đó rồi."

Sở Kiều nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: "Là ai ra lệnh?"

Cậu tiểu binh nhất thời lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi đáp: "Còn ai ngoài gã Trình tướng quân đang nóng lòng lập công kia nữa ạ."

"Vậy tối nay bọn họ đi đâu?"

"Nghe nói là đến sườn núi Hùng Tây."

Quả nhiên!

Nhãn thần Sở Kiều nhất thời trở nên sắc lạnh như đao. Trình Viễn, nếu ngươi dám giở trò gì, ta bảo đảm ngươi sẽ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời của ngày hôm sau.

Sở Kiều kéo một con ngựa trong chuồng ra, tung mình nhảy lên lưng ngựa rồi trầm giọng nói: "Báo cho toàn bộ huynh đệ còn lại, tất cả đi theo ta."

Gió rét thổi phần phật, rát buốt như đao chém. Đoàn người đạp tuyết chạy xuyên qua bóng đêm khôn cùng.

Không lâu sau, tám mươi dặm cách sườn núi Hùng Tây lập tức vang dội tiếng vó ngựa.

Vệ binh cầm đuốc xông vào doanh trại, hét lớn: "Cảnh giới! Toàn quân cảm giới!"

"Là ai? Người đến là ai?" Hạ Tiêu trừng mắt hỏi.

Nói là doanh trại nhưng thật ra chỉ là một ngàn binh sĩ vây lại đóng quân, bọn họ chỉ mới nhận được lệnh dừng chân nghỉ ngơi ở đây, tại sao nhanh như vậy đã bị kẻ địch do thám hành tung rồi?

"Không rõ thưa tướng quân." Vệ binh lớn tiếng hỏi: "Đối phương đến từ phía Tây Bắc hướng chủ doanh, địch ta khó phân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Những lời này có thâm ý vô cùng rõ, hướng Tây Bắc? Vậy thì không cách nào phận biệt kẻ đang đến là quân Hạ hay quân Bắc Yến, với thân phận khó xử như hiện giờ của Tây Nam trấn phủ sứ, là ai cũng không ổn, quả thực đáng mỉa mai.

Hạ Tiêu nhướng mày, bình tĩnh trầm giọng nói: "Toàn binh nâng cao cảnh giác, tạm thời không động thủ, phải tìm hiểu rõ thân phận của đối phương trước."

"Đại nhân, Cố đội trưởng đã dẫn đội tiền phong xông lên rồi!"

Hạ Tiêu chạy vội lên sườn núi nhìn xuống, chỉ thấy trước mắt ánh lửa ngập trời, tiếng kêu loạn cùng kèn báo động vang lên inh ỏi, đội tiền phong tự mình ứng chiến, nếu không nhờ bọn họ kinh nghiệm dày dặn, lực chiến đấu mạnh mẽ, thì hiện tại doanh trại đã sớm bị công phá từ lâu.

Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội... Hạ Tiêu chau mày cẩn thận ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Nhân mã của Trình tướng quân thì sao?"

"Đã rời đi từ hai tiếng trước rồi ạ."

"Khốn kiếp!" Hạ Tiêu mắng to, tức giận quát lên: "Chuẩn bị ngựa cho ta, mau lên!"

Thế nhưng, ngay lúc đó chợt xuất hiện một mũi tên nhọn xé gió lao tới, khí thế như sấm sét xẹt đến trước mặt đám người Hạ Tiêu.

Không thể tránh mà cũng không thể lùi, tốc độ tên bắn quá nhanh, sát khí cuồn cuộn như thủy triều, mũi tên ma sát với không khí lóe lên ánh sáng trắng lạnh lẽo khiến ngọn đuốc trong doanh trại bị lu mờ. Tất cả mọi cử động đều như dừng lại, chỉ còn thấy được hình ảnh mũi tên xé tan màn đêm lao vùn vụt về phía bọn họ.

Hạ Tiêu mở to mắt, da thịt trên trán như đau rát bởi sát khí tỏa ra từ đầu mũi tên. Bản thân hắn cũng là cung thủ hạng nhất, tiễn thuật khó có địch thủ. Nhưng đối mặt với mũi tên này, hắn lại cảm thấy mình như trẻ con bảy tám tuổi không chút khả năng chống đỡ. Giống như một nông phu đối chọi với kiếm khách có công phu tinh diệu, nông phu có cố sức đến đâu cũng chỉ có thể hoài công đấm vào khoảng không, còn đối phương chỉ cần một chiêu kiếm cũng đủ kết liễu nông phu.

Tốc độ tên bắn quá nhanh, chưa kịp làm gì thì tên đã gần trong gang tấc, Hạ Tiêu có thể nghe được đám thuộc hạ kinh hoàng kêu to, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi xung quanh, nhưng hắn vẫn không thể nói rõ, khi cận kề cái chết, người mà hắn nghĩ đến, rốt cuộc là ai? Người có tiễn thuật sánh ngang với đại nhân, có thể chết dưới tay nhân vật như vậy cũng không oan uổng.

Một tiếng *đinh* sắc lạnh vang lên, toàn trường trở nên tĩnh lặng như tờ, ngay sau đó là bóng dáng của Sở Kiều cùng đoàn người thúc ngựa xông đến, khí thế như núi thở biển gầm. Vừa đến gần, thiếu nữ lập tức thúc ngựa nhảy lên sườn núi giương cung đứng trước người Hạ Tiêu, dưới chân ngựa của nàng là hai mũi tên chạm nhau vỡ vụn.

"Đại nhân!" Tất cả tướng lĩnh của Tây Nam trấn phủ sứ đồng loạt hoan hô: "Đại nhân đến rồi!"

Ngoài dự tính, kẻ địch cũng ngừng công kích. Hai bên phối hợp cùng lúc lui binh, đứng từ xa nhìn lại, ánh đuốc chiếu sáng rực một vùng.

Sở Kiều nhướng mày, mũi tên kia nàng đã quá quen thuộc, tim bắt đầu đập mạnh, mi tâm nhíu chặt, lo lắng nhưng cũng có chút mừng rỡ.

Nếu thật như nàng nghĩ... nếu là thật... vậy tối nay... không chừng bọn họ có thể toàn thân trở về...

Binh lính đối phương dần dần dãn ra, nhường đường cho một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng lông chồn màu tím thẫm cưỡi bạch mã chậm rãi tiến lên. Người này mặc hoa phục bằng gấm, không hề có dáng vẻ của quân nhân. Ánh mắt trong trẻo như nước suối nguồn của hắn lười nhác lướt qua người Sở Kiều, trên mặt vẫn mang vẻ cao ngạo cùng lãnh đạm ngàn năm không đổi.

Cuối cùng, nam nhân thản nhiên mở miệng, "Thì ra chỉ là một đám lưu dân, trở về thôi."

"Đại nhân!" Một gã quan quân lấn mình bước ra, sốt ruột nói: "Lưu dân sao có thể có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy, bọn chúng nhất định chính là tinh binh của Bắc Yến."

Nam nhân nghe nói thì khẽ nhướng mày, hơi nâng cằm liếc đuôi mắt về phía gã quan quân vừa lên tiếng, "Ngươi có ý kiến đối với phán đoán của ta?"

Gã nọ sững ra, lập tức vội vàng quỳ xuống, "Thuộc hạ không dám."

"Thế thì ngươi cảm thấy ta tư thông với địch mưu đồ phản quốc? Hay đầu óc ta có vấn đề?"

Trán gã quan quân dần rịn ướt mồ hôi, khẩn trương luôn miệng đáp: "Là thuộc hạ hồ đồ, thuộc hạ không dám."

Nam nhân ngẩng đầu lên, không thèm nhìn gã thêm một cái, lãnh đạm nói: "Nếu đã không dám, vậy ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi đấy."

"Dạ dạ, thuộc hạ biết." Gã quan quân nọ đứng dậy, hối hả quát đám binh sĩ phía sau: "Trở về, trở về, hậu quân đi trước, những người khác trật tự đi theo."

Nam nhân khoác áo lông tím thẫm chậm rãi xoay đầu ngựa, trước khi đi ánh mắt còn thoáng liếc qua mặt Sở Kiều. Thiếu nữ toàn thân khoác áo lông trắng muốt, đường nét trên mặt nhỏ nhắn càng làm nổi bật hơn đôi mắt to tròn, nàng ghìm cương ngựa nhìn về phía hắn, không nói một lời. Gió đêm thổi mạnh khiến mái tóc đen mượt như nước bay múa trong không trung.

Đối phương hơn ba ngàn người cứ như vậy rời đi khiến đám 'lưu dân' vũ trang đầy đủ rất đỗi ngạc nhiên, mãi một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ cứ vậy mà đi?"

Tất cả vẫn trợn mắt há hốc mồm, thêm một hồi lâu sau mới có thêm người khác nhỏ giọng đáp:"Không thấy đại nhân tới rồi sao. Bọn chúng nhất định là bị dọa sợ phải lui."

"Hạ Tiêu, ngươi chỉnh đốn quân đội trước, ta đi một chút sẽ trở lại."

Mắt thấy Sở Kiều định đi về phía kẻ địch vừa rút lui, Hạ Tiêu lập tức kinh hãi, vội vàng kéo cương ngựa Sở Kiều, nói to: "Đại nhân, vạn lần không thể, rủi ngài rơi vào tay địch thì chúng ta chết muôn lần cũng không đủ đền tội."

"Yên tâm." Sở Kiều mỉm cười, "Không có chuyện gì đâu, người nọ..."

Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng bặt. Nên dùng từ gì để giải thích quan hệ giữa hai người bọn họ đây? Kẻ thù? Kẻ địch? Hay là...

"Là bằng hữu của ta."

Cho dù không nhìn rõ, nhưng Sở Kiều cũng có thể đoán được thân phận của đối phương. Trong thiên hạ, ngoại trừ Yến Tuân cùng lớn lên với vàng, còn ai có thể đón tên của nàng?

Sở Kiều thúc ngựa chạy khoảng không tới một tuần nhang (1 tiếng) thì nhìn thấy hai bóng người đứng dưới một gốc cổ thụ.

Một trong hai người nhìn thấy nàng đến thì vui vẻ chạy lại, cười nói: "Tinh Nhi cô nương, thiếu gia nói cô nương sẽ đến, vậy mà ta còn lo lắng không tin."

Ánh trăng bàng bạc rải lên đồng tuyết mênh mông, gốc cổ thụ như một cán dù cực lớn, tuy cành lá thưa thớt nhưng thân cây cao chót vót. Gia Cát Nguyệt đứng dưới tàng cây, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Kiều mà không nói lời nào. Bạch mã thong dong tản bộ bên cạnh hắn nhìn thấy Sở Kiều thì vui vẻ hí lên như gặp được người quen.

Nguyệt Thất vẫn luôn miệng huyên thuyên không ngừng, rất tự nhiên nắm cương để thiếu nữ xuống ngựa.

Sở Kiều nhảy khỏi lưng ngựa rồi cười với Nguyệt Thất, "Không ngờ lại gặp mặt ở đây, các người vẫn khỏe chứ?"

"Cô nương hỏi ai? Là hỏi Nguyệt Thất ta sao? Ta vẫn khỏe, ăn được ngủ được, trước khi ra trận còn cưới được vợ nữa." Nguyệt Thất cười toe đáp lời.

Sở Kiều nghe đáp thì có hơi quẫn bách, nhưng vẫn cười nói: "Vậy phải chúc mừng ngươi rồi."

"Nguyệt Thất, lên tiền phương căn dặn Vu Sào đi chậm một chút, tránh cho bất cẩn giẫm phải hố tuyết."

Nguyệt Thất quay sang nam tử đứng dưới tàng cây, nói: "Thiếu gia, Vu Sào xuất thân nhà binh, thiếu gia thay vì lo nghĩ cho hắn không bằng lo cho thuộc hạ trên đường đi truyền tin liệu có bị lọt hố tuyết hay không."

Gia Cát Nguyệt nghe đáp thì khẽ nhướng mày, ánh mắt lộ chút tức giận.

Nguyệt Thất vội vàng giơ tay lên, nhanh nhảu nói: "Được rồi, được rồi. Thuộc hạ đi liền, coi như truyền đạt chút tâm ý của thiếu gia cho bọn họ biết cũng tốt." Dứt lời liền phóng lên ngựa, nhanh chóng rời đi.

Thật ra thì cũng chỉ mới hai tháng không gặp mà thôi, nhưng chẳng rõ vì sao Sở Kiều lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chính sự sau khi khai chiến với Đại Hạ cộng thêm mâu thuẫn giữa nàng và Yến Tuân càng lúc càng nặng nề khiến Sở Kiều thấy thời gian trôi qua thật lâu. Những gì Gia Cát Nguyệt từng nói khi xưa đã từng bước trở thành sự thật, hôm nay bất chợt gặp lại, trong đầu bị hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ chiếm lĩnh, Sở Kiều nhất thời không hiểu rõ cảm giác trong lòng. Quan hệ phức tạp giữa hai người khiến nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó nhìn hắn.

"Nội bộ bên nàng có vấn đề sao?" Gia Cát Nguyệt đột nhiên mở miệng nhưng lại đề cập đến chuyện quân cơ mật.

Sở Kiều sửng sốt, kỳ quái nhìn Gia Cát Nguyệt. Hắn muốn nói gì? Không phải định hỏi thăm tin tức nội bộ của quân Bắc Yến chứ?

"Là người bên nàng dẫn dụ ta đến đây." Gia Cát Nguyệt từ tốn nói: "Ta đoán có người muốn mượn tay ta tiêu diệt đội quân này, chỉ không ngờ lại chính là người của nàng."

Dẫu đã sớm đoán được nhưng khi tận tai nghe thấy, Sở Kiều vẫn cảm thấy bụng sôi trào tức giận. Nàng cắn môi dưới, siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhìn đăm đăm xuống đất, không nói tiếng nào.

"Cẩn thận một chút, lần này là gặp phải ta, nhưng lần sau không chừng lại chính là Triệu Triệt." Gia Cát Nguyệt nói xong thì dắt ngựa xoay người định đi.

Sở Kiều cuống quít đuổi theo, vội vàng gọi: "Gia Cát Nguyệt!"

Gia Cát Nguyệt quay lại, nghiêng đầu cau mày nhìn nàng.

Sở Kiều im lặng suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: "Sẽ không liên lụy ngươi chứ?"

Gia Cát Nguyệt khì mũi, "Chỉ cần nàng không viết thư báo cho hội trưởng lão biết thì sẽ chẳng có vấn đề gì."

Sở Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn hắn, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Gia Cát Nguyệt dắt ngựa, tùy ý phẩy phẩy tay, nói: "Nếu tự mình không hạ thủ được thì trở về nói với Yến Tuân đi, nội bộ không yên thì các ngươi đánh trận này sẽ rất khó khăn."

Mặt tuyết phản xạ ánh trăng lấp lánh màu bạc, càng tô thêm vẻ hoa mỹ của tấm áo choàng tím sẫm trên người Gia Cát Nguyệt. Thân ảnh cao gầy của hắn kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất, nam nhân cưỡi bạch mã đi từng bước một trên đồng tuyết mênh mông, tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất kêu *lộp cộp*.

Sở Kiều vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo, bóng lưng nam nhân xa dần, cuối cùng biến mất ở sau sườn núi.

Trước ngực như nghẹn ứ, có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không cách nào nói lên lời. Loại cảm xúc hỗn loạn này suýt nữa đã đập tan lý trí Sở Kiều, nàng đứng bất động một lúc lâu, mãi đến khi Hạ Tiêu không yên lòng dẫn binh chạy đến thì mới từ từ định thần lại.

"Đại nhân, chúng ta trở về thôi."

Sở Kiều gật đầu, nói: "Trở về nói với các huynh đệ, không ai được phép nhắc lại chuyện tối nay."

Hạ Tiêu gật đầu, "Vâng, xin đại nhân yên tâm."

Đắn đo một chút, hắn lại thử hỏi: "Vậy lần này, cứ bỏ qua như vậy?"

Sắc mặt Sở Kiều đột nhiên trở nên rét lạnh, nàng hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy."

Dứt lời nàng tung mình nhảy lên lưng ngựa, chiến mã hí dài một tiếng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Gió lại nổi lên, cuốn bông tuyết bay tán loạn, khiến không gian càng thêm tiêu điều. Sở Kiều quay đầu lại nhìn đồng tuyết lấp loáng ánh trăng. Giữa không gian mênh mông vô tận như đại dương, gốc đại thụ sừng sững đứng đó, không rõ nó đã sống qua bao nhiêu năm, cũng không rõ đã có bao nhiêu thân xác chôn vùi dưới chân nó.

Thiếu nữ thu hồi ánh mắt mông lung, lanh lảnh cất tiếng: "Trở lại doanh trại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net