02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy người có hai đứa bạn đang yêu nhau nào cứ thích đút cho nhau ăn ở nơi công cộng không?

"Hoàng Minh Hạo, đi xuống uống hết sữa rồi hẵng ngủ tiếp!" - Chu Chính Đình đứng dưới giường, lay cái tên nhóc đang nằm ườn kia đã được hơn mười phút.

"Ây da, Chính Chính, không uống đâu, một tí cũng không, em còn cao được nữa mà, hôm nay mệt lắm rồi, em muốn ngủ cơ--"

"Hoàng Minh Hạo, nghe lời chút được không hả!?" - Chu Chính Đình tức giận, đang định leo lên giường, nhưng Phạm Thừa Thừa chẳng biết xuất hiện từ lúc nào lại lắc lắc tay với anh, cầm lấy hộp sữa từ tay Chu Chính Đình, rồi nhỏ giọng bảo: "Chính Đình, anh đi tắm trước đi, để em bảo cho."

Chu Chính Đình cau mày nghĩ thầm, này thì bảo được kiểu gì, Phạm Thừa Thừa là một thằng nhỏ thành thật như vậy, đâu đủ sức làm đối thủ của cái tên nhóc quỷ Hoàng Minh Hạo kia cơ chứ.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Phạm Thừa Thừa thuần thục chèo lên, ngồi bên mép giường, khẽ lay Hoàng Minh Hạo rồi thủ thỉ: "Minh Hạo, uống sữa cái đã rồi ngủ tiếp, được không?"

Đoán chừng Hoàng Minh Hạo thật sự rất mệt, ngủ thiếp đi mất, mơ mơ màng màng bị lay tỉnh, đôi mắt lờ mờ nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh, liền gục đầu trên đùi hắn dụi dụi, "... Em buồn ngủ chết mất, Phạm Thừa Thừa, anh không giúp em thì thôi, lại đi giúp anh Chính Đình."

Giọng điệu y hệt mèo con đang lên cơn cáu kỉnh, dính dính nhớp nhớp.

Phạm Thừa Thừa kéo khóe miệng cậu, nhét ống hút vào, một tay cầm hộp sữa sát bên miệng Hoàng Minh Hạo, tay kia thì chậm rãi bới xù tóc cậu lên, trông giông giống một bé mèo đang ngủ khì.

Hoàng Minh Hạo cũng không thèm mở mắt, dựa vào cảm giác nhích đầu ra phía trước hút một ngụm, bĩu môi, "Lạnh."

"Anh đi đun nước sôi rồi ngâm ấm lên cho em uống nhé?" - Phạm Thừa Thừa nhíu mày, như thật sự định xuống giường làm ngay vậy.

Hoàng Minh Hạo vội vàng vươn tay túm hắn, sau đó lại tiếp tục cọ cọ trên đùi Phạm Thừa Thừa, "Thôi quên đi, từ ngày mai hẵng làm, hôm nay cứ để thế vậy."

"Nhưng mà, tí nữa anh qua đây ngủ với em nhé, sữa này lạnh quá đi, cả người em đều run rồi nè."

"Được."

Chu Chính Đình đang đứng ở dưới giường: Hoàng Minh Hạo, mày có thấy con tim anh cũng đang lạnh lẽo đầy giá băng không?

----------------

Phần này có chỗ Thừa Hạo gọi tên anh Đình ấy, tác giả có để thêm từ "ca", nhưng tôi thấy cho vào gọi thì câu hơi gượng, nên đã bỏ từ "anh" đi ở vài chỗ.

Z chương này cưng xỉu ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net