RÚT BINH. MỞ QUÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tìm thấy chiếc hộp, tôi vội gói nó vào cái áo khoác bò, tôi dùng dây leo bện thành đôi dây chắc chắn và buộc chặt bên ngoài, thế là đã biến thành một cái ba lô con. Tôi khoác lên vai và dùng áo choàng của tên bí ẩn đó choàng ra ngoài. Tôi không muốn cho ai biết về vụ cái hộp này được. Tôi đi theo lối cũ nhưng không thể thấy đường ra. Khu rừng quái quỷ gì thế này. Rõ ràng nãy tôi còn đánh giấu cơ mà. Cái tôi cần bây giờ là tiếng sáo, tiếng sáo... Trời ạ,...

Trong lúc Triều Châu tìm kiếm chiếc hộp và tìm đường trở về doanh trại.

Tại nơi cô trò chuyện với chàng trai bí ẩn.
Chàng trai xoay người nhìn thân ảnh đang quỳ dưới đất. Hắn hỏi.

- Sát Phá Phục.

- Phục xin tham kiến chủ nhân.- Tên thuộc hạ nhìn xung quanh. Thấy mấy thân cây sáng lên, hắn thắc mắc- Chủ nhân, hiện tại mọi hành động của chúng ta vẫn trong vòng bí mật. Chủ nhân hẹn gặp thuộc hạ, sao còn dùng Dạ Thạch để thắp sáng?.

Hắn nhìn mấy thân cây và nhìn tên thuộc hạ. Hắn nói bâng quơ.
- Lâu rồi không nhìn thấy ngươi nên ta mới dùng Dạ Thạch để tạo chút ánh sáng. Ngươi đừng lo, khu rừng này ta thuộc như lòng bàn tay. Nơi này còn bố trí nhiều cơ quan khiến kẻ khác lạc hướng. Ta gặp ngươi ở đây thì dù ta và ngươi có đánh nhau ầm ĩ thì họ cũng khó lòng phát hiện chúng ta.- Vừa nói, hắn vừa phất tay thu chỗ Dạ Thạch vào tay áo. Khung cảnh lại trở về vẻ tối mịt chỉ có ánh trăng sáng le lói như lúc đầu. Hắn đỡ tên thuộc hạ đứng dậy- Tình hình phía thái sư hiện tại thế nào?

- Dạ, thưa chủ nhân. Đúng như ngài dự đoán. Lão cáo già Long Phục Chiêu đã mang theo con trai mình đến quân doanh này.

- Ồ, khi thấy bệ hạ đã không còn là một con rối trong tay mình. Chậc, gừng càng già càng cay nhưng lão lại không nhịn được. Mang Long Ân Tuấn đến đây, lão muốn con trai có chỗ đứng trong triều đình đây mà.

- Chủ nhân, khi nãy thuộc hạ đã nghe thấy Long Ân Tuấn đã giả dạng thành đệ nhất ám vệ Ân Dịch của thái sư.

- Ồ, Ân Dịch à... Hụ hụ...- Hắn ho khan.

- Chủ nhân, người bị sao vậy.

- Phục, đừng lo cho ta. Chỉ là có vài vấn đề khiến cho ta cảm thấy nực cười mà thôi.

- Chuyện nực cười. Tên thuộc hạ khó hiểu hỏi.

- Phục, ta biết ngươi rất tò mò nhưng ngươi theo ta lâu như vậy... Chắc hẳn ngươi sẽ hiểu ý đồ của ta.

- Chủ nhân, mạng Phục là do một tay chủ nhân cứu về. Mọi việc chủ nhân sai bảo, Phục sẽ dùng cả tính mạng để thực hiện.

- Ừ, ta biết. Tấm lòng trung của ngươi với ta có trời cao làm chứng. Sau một thời gian nữa, ngôi báu của hoàng đế Đại Việt sẽ thuộc về ta. Ta sẽ xây dựng lại Đại Thu Việt. Phục, cố gắng thực hiện tốt vai diễn của ngươi trong vở kịch này hơn nữa. Giấc mộng lớn của ta sẽ cần ngươi hỗ trợ rất nhiều.

- Vâng! Chủ nhân, Phục sẽ cố gắng hết sức nhưng có một chuyện... Ừm... Thuộc hạ...

- Có gì mà cứ ấp úng thế. Nói...- Hắn ra lệnh.

- Dạ, hôm nay, tại chiến trường, đã xuất hiện một cô gái trẻ. Cô ta ăn mặc thật lạ, tính tình cổ quái. Trước mặt hoàng thượng mà cô ta nhận là người của thái sư Long Phục Chiêu. Thuộc hạ cũng đã nghe lén được cuộc trò chuyện của cô ta với thái sư.

- Ồ, cô gái ăn mặc lạ hả?- Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của cô gái vừa nãy.

- Vâng. Cô ta muốn liên minh với thái sư và thuộc hạ e ngại rằng cô ta sẽ là hòn đá to cản đường của chủ nhân. Chủ nhân, chỉ cần người ra lệnh thì thuộc hạ sẽ tiễn cô ta về chầu trời. Hôm nay, thiếu chút nữa là thuộc hạ đã giết được cô ta rồi.- Tên thuộc hạ nói giọng bực tức.

- Phục, ngươi không tin vào khả năng của ta? Ngay cả Long Phục Chiêu ta còn không sợ thì cô ta đáng để ta bận tâm sao?- Hắn cười nhạt nhìn thuộc hạ của mình.

- Thuộc hạ không có ý đó. Tên thuộc hạ quỳ xuống.

- Ta thấy cô ta rất thú vị. Thôi ngươi về doanh trại đi. Còn về phần cô ta, ngươi không cần phải lo. Ta tự có tính toán riêng của mình.

- Vâng, thưa chủ nhân. Thuộc hạ xin lui.

   Khi bóng đen đi khuất. Từ lòng bàn tay hắn lại bắn ra vô số miếng Dạ Thạch. Thoắt cái, khung cảnh xung quanh lại sáng lên. Hắn thổi sáo, không hiểu tại sao trong thâm tâm hắn lại muốn chỉ đường cho cô gái tự xưng là có thể cứu vãn được mối quan hệ giữa hoàng đế và thái sư. Hắn mỉm cười thú vị và đặt sáo lên môi thổi. Một lúc lâu sau, có tiếng chạy từ xa lại. Cô gái vẫn choàng áo của hắn. Vẻ mệt mỏi hiện hữu qua dáng vẻ của cô gái.

Nghe thấy tiếng sáo, tôi vội vàng chạy theo. Thấy được thân ảnh đen đó bên cạnh những thân cây phát sáng. Ôi!!! Hạnh phúc quá, tôi vẫn sống. Tôi thở hồng hộc và lau mồ hôi đang túa ra trên trán. Một chiếc khăn tay đưa trước mặt tôi. Tôi vội vàng lấy và lau khắp mặt. Tôi nói.
- Cảm ơn. Không có huynh, chắc là tôi chết. Cảm ơn. Tôi rất tò mò tại sao ở đây đi theo hướng các vì sao mà cũng bị lạc đường được nhỉ?.

- Khu rừng này là nơi bí ẩn nhất.- Hắn nhẹ nhàng nói -Nó là dạng phức tạp nhất của Mê Cốc. Mê Cốc là gì? Là người Đại Việt ắt cô biết rõ. Vào đây chỉ có chết vì lạc thôi.

     Chậc, hắn nói vậy, thà hắn không nói còn tốt hơn. "Mê cốc là gì? Làm sao con gà mờ vừa đặt chân tới thế giới này như tôi biết được. Thôi cứ làm ra vẻ hiểu biết tý. Tên này bí ẩn như vậy, có thể hắn là gián điệp của Ai Dư. Triều Châu, không nên lo lắng quá, mày cố diễn tự nhiên nhất có thể là được rồi. Mặc kệ hắn là con gì hay người ngoài hành tinh, miễn là về được và bảo vệ được mạng sống bé nhỏ của mình là ok rồi". Nghĩ vậy, tôi liền gật gù đầu tỏ vẻ hiểu biết. Bây giờ, tôi phải diễn nốt vở kịch đã vạch ra. Đâm lao phải theo lao thôi. Tôi cố hỏi hắn.
- Khu rừng hiểm trở thế này sao Đại Việt lại đóng quân tại đây? Họ không sợ sao? Ngươi là ai? Sao lại có thể thuộc được đường trong khu rừng " đi chỉ có lạc chết này"?.

Hắn nhìn tôi đầy thâm trầm. Chết dở, nói trúng cái gì không nên nói rồi. Nhưng hắn lại nói.
- Đây là khu rừng có thể lấy ít địch nhiều, là kế hoạch do tam hoàng tử kiêm đại tướng quân Long Nguyên Hạo nghĩ ra. Còn tôi, tôi chỉ là một người lớn lên tại đây. Hôm trước, sau khi Nguyên Hạo tướng quân cho di dời dân chúng. Thằng nhỏ con thím Căn bị lạc nên tôi và mấy trai làng khác đến tìm nó.

- Xí... Biết ngay tên đó muốn ám hại tôi mà.- Chỉ cần nghe tiếng đại tướng quân hoặc tên Long Nguyên Hạo là ý chí căm thù của tôi lại sôi sục. Tôi cứ nói thẳng mà không kịp suy nghĩ.- Long Nguyên Hạo đó là đồ xấu xa chỉ biết ám hại người khác là giỏi.

- Ám hại.- Hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

- À... Không... Không có gì....- Tôi xua tay ra hiệu- Mà thằng nhỏ đó, huynh tìm thấy chưa?.

- À, may mắn là chúng tôi đã tìm thấy nó. Tôi đang chờ mấy người khác về nữa. Chồng cô đâu?- Hắn hỏi bâng quơ.

- Chồng nào?- Tôi đay trán suy nghĩ: "Huỳnh Lê Triều Châu tôi có chồng khi nào nhỉ?".

- Ừm... Là...- Hắn nói kèm giọng điệu nghi ngờ.

- À, chàng khỏe rồi. Lúc nãy, có một vị đạo sĩ thấy tình hình của chàng nguy kịch quá nên đưa chàng đi cứu chữa rồi.- "Phù... thật là may mắn cho tôi. Suýt nữa thì quên mất câu chuyện mà tôi chém gió hắn. Thôi, giờ phải bịa tiếp một câu chuyện lâm li, bi đát nữa. Không thể bị lạc ở đây được"- Vị thiếu hiệp cho tôi hỏi đường đến doanh trại Đại Việt với.

- Sao cô cần tới đó? Tôi nghĩ cô nên hỏi đường thoát khỏi đây chứ?- Hắn khó hiểu nhìn tôi.

- Vì em trai... À đệ đệ tôi ở đó. Tôi và chồng vượt hơn trăm dặm tới đây. Ai ngờ trên đường, chàng bị hạ độc. Nay chàng được cứu thì tôi muốn thăm đệ đệ.

- Nhưng đây là chiến trường. Vừa rồi Đại Việt và Ai Dư khai chiến. Tuy thắng lợi nhưng Đại Việt cũng tổn thất binh sĩ khá nhiều. Nói thật, đệ đệ cô có thể đã chết.

- Tôi không tin- Nước mắt tôi trào ra. " Chán quá, lại phải diễn kịch rồi ".- Không nhìn thấy đệ ấy, tôi sẽ không tin. Dù phần sống của đệ ấy là rất nhỏ nhưng...- Máu mũi lại trào ra, tôi lấy tay bịt lại. Tôi nghèn nghẹn nói- Cha tôi mất sớm, mẹ tôi 80 tuổi bị mù lòa, tướng công trúng độc, con nhỏ ba tuổi không ai chăm nom... Xin ngài hãy thương tình cho tôi.

- Được rồi. Không cần nói nữa. Đi thẳng ra sau ta, rồi chạy đi sang phải 300 bước là thấy doanh trại.

- Cảm ơn. Mà huynh cho tôi biết tên đi. Sau này, tôi sẽ báo đáp huynh -Tôi muốn biết tên hắn. Tại thế giới này, tôi không muốn mắc nợ ai và cũng không muốn ai đó mắc nợ tôi. Tôi muốn cái gì cũng phải sòng phẳng.

- Cứ gọi ta là gì mà cô thích đi.

- Ủa? Huynh không có tên sao?- Tôi hỏi một cách thắc mắc.

- Có, nhưng ta ghét cái tên của mình.

- Cái tên là do cha sinh, mẹ đẻ đặt nên sao lại ghét chứ!!!.

- Ta biết, nhưng trong trường hợp của ta thì cô sẽ suy nghĩ khác thôi.

Hóa ra là hắn ta bị cha mẹ ghẻ lạnh hả. Thôi, không nên chọc vào tổ ong bò vẽ. Đổi chủ đề nào. Tôi mai chóng đánh trống lảng.
- Tôi gặp huynh trong rừng. Tôi gọi huynh là Sơn Lâm nhé.

- Ừ... -Hắn lãnh đạm gật đầu.

- Thế nhé, tôi về đây. Rất vui vì đã làm quen được với người bạn mới như huynh.

Tôi từ biệt hắn rồi cố gắng chạy hết sức. Lúc sau tôi nhìn thấy ánh lửa từ phía doanh trại. Oh yeah, mau lên Triều Châu mày mà chậm là sáng bây giờ, sáng là chết đó.

Triều Châu bước đi. Sau cô là chàng trai vẫn đang có một mớ suy nghĩ hỗn độn về cô. Chàng trai cười khẩy.
- Huỳnh Lê Triều Châu. Chúng ta sẽ gặp nhau trên bàn cờ chính trị. Cô mà thể hiện không tốt. Chính ta sẽ là người loại bỏ cô.

Về đến doanh trại thì trời cũng mờ sáng. Tôi đưa lệnh bài cho lính gác và vào trong lều. Tôi không biết có nên tin vào mắt mình không nữa. Ông ta, Long Phục Chiêu không ngủ hay sao? Lúc tôi đi ông ta vẫn đang vẽ bản đồ. Giờ tôi về thì bản đồ đã vẽ xong hơn hai, ba chục tấm. Tôi không thể tin bằng này tuổi mà ông ta không cần nghỉ ngơi. Thấy động, ông ta ngẩng đầu nhìn tôi.
- Đi hóng gió gì mà về muộn vậy? Bây giờ ngươi ngủ tý đi. Tầm 1-2 canh giờ nữa, ta dẫn ngươi đi gặp hoàng thượng.

- Vâng, thái sư. -Tôi đang định đi ngủ thì máu mũi lại chảy. Chết cha, mải nhìn ông ta cộng thêm sự mệt mỏi. Tại sao và tại sao tôi lại quên mất rằng mình đã trúng độc. Tôi bước vội tới và xòe tay trước mặt thái sư. Ông ta nhìn tôi một cách khó hiểu. " Long Phục Chiêu, cái lão cáo già này. Nhìn gì mà nhìn chứ, lão không hiểu hay sao? Hay đợi lúc tôi co giật nằm lăn ra đất, máu me đầy người thì lão vỗ tay!!!". Gác lại suy nghĩ đó, tôi cười hiền.
- Thái sư, Triều Châu tôi đã về trước khi trời sáng rồi. Thuốc giải của tôi đâu. Tôi nghĩ: " Thuốc giải, thuốc giải, mau đưa, đưa mau". Lời nói tiếp theo của ông ta làm tôi suýt hộc máu chết.

- Không có thuốc giải.
"Hả? Cái gì? Không có thuốc giải?! Ông đùa tôi sao? Tôi đã cố gắng hết sức để tìm đồ và về sớm. Giờ ông lại kết luận thế... Nếu có con dao nào... Tôi sẽ đâm chết ông ta... Đây là chiến trường nên đao kiếm tôi không tính... Cái tôi cần là một con dao, dao, dao... (°=°)". Nhưng tôi vẫn nén giận lại hỏi.
- Thái sư...- Nghe mà thấy ớn- Không có thuốc giải tôi sẽ chết... Tôi mà chết còn ai giúp ông nữa.

- Ngươi không chết được đâu.

Nghe đến đây, sự nín nhịn của tôi đã vô tác dụng. Cơn giận dữ của tôi bùng lên như núi lửa phun trào.
- Cái gì mà không chết... Tôi đi vào rừng để hóng gió. Ai ngờ vừa bước vào đã bị lạc. Cái khu rừng quái quỷ... Hức huhu... Ngài không điều tra nguyên nhân gì cả!!! Khó khăn lắm tôi mới tìm được đường về. Ngài chưa gì đã bắt nạt tôi. Sau này ngài bị sao thì cũng không được trách tôi... Oa oa... chưa gì đã phải chết rồi.

- Ngươi khóc lóc, kêu gào gì vậy? Để ai đó nghe thấy, họ lại nói ta bắt nạt ngươi. Thuốc không có độc.

- Cái gì?- Sau khi nghe thủng câu nói của thái sư. Tôi vui mừng xen lẫn tức giận nhưng tôi vẫn hỏi một cách nghi hoặc, nói trắng ra, tôi không tin ông ta được -Không có độc, thái sư, ông giải thích như thế nào về cái mũi chảy máu từ nãy đến giờ của tôi.- Cái mũi hình như nó cũng hiểu cho nỗi lòng của chủ. Tôi nói đến đây, máu mũi liền chảy thành hai hàng đỏ.- Đấy... Ông nói đi.

- Ngươi không tin ta.

- Tính mạng tôi đang bị đe dọa. Còn tin với không tin gì nữa. Ông thử chết một lần rồi sống lại xem. Ông sẽ hiểu mạng sống nó quan trọng thế nào.

- Haizzz- Ông ta thở dài, ông nhìn vào tôi. Ánh mắt đó át đi vẻ hùng hổ, oai cóc của tôi.- Đó là viên thuốc bổ. Chắc bổ quá nên ngươi chảy máu cam thôi. Ta tuy tin tưởng ngươi nhưng ta cũng muốn thử ngươi một lần.

- Nếu tôi chạy mất.

- Thì ta sẽ quy ẩn và móc mắt mình ra.- Ông ta tiếp lời tôi và trả lời một cách thản nhiên.

- Hả... M...Móc... Mắt á!!!- Tôi há miệng hết cỡ. Ôi, sao mà sock quá.

- Vì một khi đôi mắt của kẻ cầm quyền không còn chuẩn nữa. Không nhìn được nhân tài cho đất nước thì tốt nhất nên quy ẩn. Ngươi lại là người biết rất nhiều bí ẩn, thả ngươi khác gì thả rắn cắn gà nhà.

Nghe những lời tâm huyết từ phía thái sư, sống mũi tôi cay cay. Hóa ra ông ta tin tưởng tôi như vậy, không cần biết ông ta có âm mưu gì! Kẻ sai trong chuyện này là tôi. Tôi cúi đầu, lí nhí nói.
- Thái sư, tôi...

- Ngươi không cần phải xin lỗi. Sau này, chúng ta còn hợp tác với nhau nhiều. Đi nghỉ đi.

- Vâng, cảm ơn ngài.

Triều Châu bước về phía tấm thảm. Thái sư nhìn theo cô. Ông ta để ý cái áo choàng của Triều Châu. Là ai có thể dẫn cô ta ra khỏi khu rừng đó? Thôi mặc kệ đi, đại cuộc là quan trọng. Ánh mắt đầy tính toán của ông ta sáng lên. Ánh mắt nhìn người của ông vẫn còn tốt chán. Nhưng chỉ cần Triều Châu tạo ra bất lợi thì ông ta sẽ cho ám vệ thủ tiêu và dàn dựng hiện trường giả ngay.

Giấc ngủ đầu tiên tại thế giới mới cũng không tệ cho lắm. Tôi tuy ngủ chỗ nền trại nhưng lại được ngủ trên tấm thảm cộng thêm tấm áo choàng của Sơn Lâm, nói chung cũng ấm áp. Tôi mở mắt dậy. Rạng sáng ngày hôm nay, trong mơ, tôi đã thấy gia đình, thầy cô, bạn bè. Tuy chỉ gặp họ trong mơ nhưng tôi thấy thật hạnh phúc.
Tấm cửa trại được nâng lên. Một người mặc giáp, đeo mặt nạ che kín nửa dưới gương mặt đi vào, trên tay anh ta là một cái khay gỗ có quần áo. Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.
- Ủa? Đây là? Anh là ai? Sao ăn mặc bí ẩn vậy? Có phải tôi hỏi nhiều quá không?

Người đó nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu nhưng ánh mắt đó cũng bị anh ta giấu giếm một cách chuyên nghiệp.
- Tôi tên Ân Dịch, tôi là một trong 46 ám vệ của thái sư. Theo lệnh của ngài ấy, tôi sẽ phải đến gọi cô dậy.

- Ồ... Oáp... -Tôi vươn vai gáp và dụi dụi mắt, giọng pha chút ngái ngủ -Tôi dậy rồi. Phiền huynh...- "Hắn tên gì thì tôi cũng mặc kệ. Che kín mặt còn xưng hô tên họ với Triều Châu này làm gì".

- Đây là quần áo thái sư chuẩn bị cho cô. Đây là doanh trại, chỉ có đồ nam, cô mặc tạm.- Hắn đưa cho tôi bộ quần áo.- Tôi ra ngoài trước, lát nữa thay đồ xong, cô cứ gọi. Tôi sẽ đưa cô đến gặp hoàng thượng.

- Khoan đã, lấy cho tôi chút nước tắm được không? Cả hôm qua tôi...

- Xin thứ lỗi. Nơi này là quân doanh, các binh lính cầm cự đã hơn ba tháng và họ chỉ tắm có 5 lần. Nguồn nước chỉ để uống và nấu ăn thôi.- Tên đó thản nhiên.

- Cái gì? Thôi được rồi, huynh ra ngoài đi.
Hắn đi ra ngoài. Tôi nhìn trước, ngó sau. Tôi chạy ra sau bức trướng và bắt đầu thay đồ.

Tôi lấy quần áo cũ lau sơ qua cơ thể. Tôi gấp gọn chỗ quần áo cũ lại và gói chúng vào cùng hộp quà tặng của Dương An thần quân. Bộ quần áo này là minh chứng cuối cùng cho sự tồn tại của tôi ở đất nước Việt Nam tại Trái Đất. Tôi cũng cất luôn áo choàng mà Sơn Lâm cho mượn. Hôm qua, thái sư chắc nhìn thấy áo và nghi ngờ tôi rồi. Nhưng ông ta không hỏi, Triều Châu, lần sau cất kĩ áo và đừng để áo choàng này xuất hiện trước mặt ông ta một lần nữa. Sau một hồi loay hoay, chật vật tôi đã mặc lên người hơn năm, sáu lớp quần áo. Chậc, khổ thật, tôi phải xé lấy một tấm vải dài để quấn quanh ngực. Hừ, thời đại này chỉ có quần đùi nhỏ chứ làm gì có bikini. Sau này, khi được nhận lương từ thái sư việc đầu tiên tôi phải làm là mua vải tốt về may vài bộ đồ trong. Chứ mặc yếm như mấy chị, mấy mẹ, mấy bà ở đây thì... Nghĩ đến thôi mà cũng sởn cả tóc gáy, nổi cả da gà. Mặc xong, tôi búi tóc cao lên cộng thêm bộ đồ nam, thêm cả vẻ mặt ưa nhìn của Triều Châu này. Chậc, nếu có gương thì tôi chắc chắn mình sẽ lọt top chuẩn soái ca. Tôi vén rèm trại và bước ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào khiến tôi phải dùng tay để che bớt ánh nắng. Sau khi đã quen mắt, tôi đưa mắt kiếm tên Ân Dịch đó. Trước mắt tôi có hơn 20 người ăn mặc y hệt tên Ân Dịch khi nãy. Ôi, thật là sock level max. Tôi hắng giọng.
- Mấy người các ngươi, ưm, ai là Ân Dịch?.

- Triều Châu cô nương, Ân đại ca đã đến chỗ thái sư trước rồi. Để tôi đưa cô đi gặp.- Một tên bịt mặt tiến lên nói.

Chậc, chắc đây là đội ám vệ 46 người của thái sư đây mà. Huấn luyện đúng là chuyên nghiệp, tôi chưa gặp qua ám vệ nào kể cả tối qua. Vậy mà sáng nay khi vừa mở mắt, bọn họ đã biết tên tôi. Hừ, chọn thái sư là đúng.

Tôi đi theo tên đó và đã biết được một số thông tin quan trọng. Hắn tên Chu đứng thứ 23 trong đội ám vệ. Bọn họ tuy bịt mặt và cùng có chung một kiểu quần áo nhưng vẫn nhận ra nhau. Vì trên vai trái mỗi ám vệ đều có những chiếc khuy áo với hình thù, số lượng và chất liệu làm ra khác nhau. Như vị trí đại ca là khuy bạc hình sói, nhị ca là khuy sói đồng, tam ca là khuy rắn bạc, từ tứ ca đến thập ca số lượng rắn cứ tăng lên. Từ 11 đến 48 là bả vai gắn khuy đồng trơn, không có họa tiết. Số 11 có 1 khuy đồng trơn, còn hắn số 23 nên có 13 khuy trơn. Đội ám vệ này có nhiệm vụ tìm hiểu, tình báo những thông tin về những thế lực, mối nguy hiểm de dọa đến Đại Việt ( Hứ, tưởng tôi ngu à, có mà tìm hiểu những mối họa gây nguy hiểm cho thái sư thì có. Suy nghĩ vậy thôi, chứ tôi mà huỵch toẹt ra là tên Chu 23 này cho tôi lên thớt liền). Ngoài ra, có 46 ám vệ thì thứ tự số cũng là thể hiện tài năng của từng người trong đội. Tên Ân Dịch đó là số 1, là kẻ đầu sỏ của cả đám này, Ân Dịch cũng là kẻ được thái sư tin tưởng nhất. Các ám vệ này rất giỏi, theo lời tên Chu nói, một ám vệ nếu trang bị đầy đủ vũ khí thì có thể giết được hơn 50- 150 người lính bộ binh của Ai Dư. Riêng tên Ân Dịch thì có thành tích giết hơn 180 người trong trận chiến với Ai Dư bên dòng sông Lam. Cũng may, khi xưa Dương An thần quân không muốn tôi giết thái sư. Ông ta đang hấp hối mà hô một tiếng chắc tôi thịt nát, xương tan với 46 con ác quỷ kiêm bộ máy chiến đấu của ông ta.

Bỗng tên Chu đừng lại, tên đó chạy đến báo cáo với một tên khác thuộc đội ám vệ. Cả hai tiến về phía tôi, tôi nhìn lên vai trái của áo hắn thấy có một chiếc khuy bạc hình đầu sói. Biết rồi, tên đó là Ân Dịch. Chu rời đi, Ân Dịch dẫn tôi vào khu trại dành cho hoàng đế.

Tôi bước vào đã thấy bốn bề kín người. Ngồi trên vị trí cao nhất là Anh Trân hoàng đế- Long Chính. Chếch một chút sang phía tay phải, ở vị trí thấp hơn là chỗ ngồi của thái sư Long Phục Chiêu. Mấy cái ghế dựa tiếp theo là tam hoàng tử kiêm tướng quân Long Nguyên Hạo, ngũ hoàng tử Long Nhật Thuyên và cùng một số tướng lĩnh khác. Mấy vị tướng này tạo nhiều xúc cảm cho tôi, gương mặt họ có nét từng trải, oai phong của tướng lĩnh. Những vết sẹo trên mặt là chứng tích cho những trận chiến vào sinh ra tử của họ. Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tiếng ho của thái sư và cái bóp tay của Ân Dịch khiến tôi bừng tỉnh. Tôi vội vàng quỳ xuống, tôi dập đầu ba lần, mỗi lần dập tôi lại hô to:' Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế'. Hô xong, tôi như hụt hơi. Tôi chỉ cần hai chữ "Bình thân" của hoàng thượng là xong. Đó là cảnh kinh điển trong loạt phim cổ trang mà tôi đã từng xem. Một lúc sau, lời thoại kinh điển vẫn chưa xảy ra. Tôi nghĩ trộm: "hoàng đế Anh Trân bị câm rồi à... Tôi muốn đứng dậy... À không... Tôi muốn ngồi ghế cơ. Thái sư Long Phục Chiêu à, mau giúp tôi đi hay ông lại muốn thử thách tôi sao?''.
- Ngươi là Huỳnh Lê Triều Châu?- Tiếng trầm trầm của hoàng thượng vang lên.

- Dạ, là thuộc hạ.- Tôi nói.

- Thái sư đã cài ngươi vào trong quân Ai Dư. Nói cách khác, ngươi làm nội gián cho Đại Việt đúng không?.

- Dạ đúng thưa bệ hạ.

- Ồ, vậy thì lúc ban đầu, khi gặp tam hoàng tử và ngũ hoàng tử của ta trên chiến trường, tại sao ngươi phải giả chết?.

- Chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net