Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thái Hàm nhìn đến Ngu Đường, nét cười vừa rồi liền thu lại, hừ lạnh một tiếng: "Nói qua điện thoại thì không quản nổi con, giờ ta đã đến đây rồi, ta muốn nghe xem, con còn có gì để nói?"

Ngu Đường hơi cúi đầu, làm ra vẻ đang thực thực sự vô cùng nghiêm túc nghe lời răn dạy của tổ phụ, thuận tay đưa qua nhéo nốt lỗ tai còn lại của đệ đệ: "Con cảm thấy người nói rất đúng, không thể để cho Ngu gia 'vô hậu' được.

Ngu lão gia nghe được cháu trai nói vậy, mắt sáng lên, thầm nghĩ 'chắc nó đã nghĩ thông rồi'. Nếu nó chỉ là cùng với Tống Tiêu kia vui đùa một chút thì cũng không sao, vui đùa đủ rồi thì cứ thành thực trở về kết hôn cùng với một người phụ nữ nào đó là ổn. Chủ nhân tương lai của Ngu gia, có thể thích nam nhân, nhưng không thể cùng với nam nhân kết hôn.

Ai ngờ được Ngu Đường lại nói tiếp một câu như vậy: "Nhưng mà hiện tại, dòng giống Ngu gia vô cùng thịnh vượng, người không nhất thiết phải lo đến chuyện này."

Ngu Lân lấy tay che đi lỗ tai của mình, ngẩng đầu nhìn ông nội hãy còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ có thể kiên trì rúc rúc vào bên ngực của ông nội, làm ra bộ dạng đang chạy trốn ca ca, đem lực chú ý của ông nội kéo qua.

Ngu Thái Hàm cúi đầu nhìn Ngu Lân đang rúc rúc trong ngực mình, lúc này mới hiểu được ý của Ngu Đường đang muốn nói ở đây là gì. Ngu Đường nói đúng, dòng giống nhà Ngu gia hiện tại đúng là vô cùng thịnh vượng, bản thân ông còn có rất nhiều tiểu tôn tử, mà hai đệ đệ là Ngu Thái Anh và Ngu Thái Hưng cũng có rất nhiều tôn tử khác nữa. Lấy lý do để hương khói sau này hẳn là không ổn.

"Nói không được chính là không được!" Ngu Thái Hàm cảm thấy chính bản thân mình đang cảm thấ chính bản thân mình bị Ngu Đường kéo vào câu chuyện, nhưng không được, gia chủ của Ngu gia chắc chắn phải là một nam nhân bình thường, "Con đừng tưởng giờ đây đã đủ lông đủ cánh rồi thì không cần coi lời của ta ra gì nữa, quyền lực hiện tại trong tay con, bất cứ lúc nào muốn ta cũng có thể lấy đi, cho ta một câu trả lời chắc chắn, con muốn Tống Tiêu hay là muốn Ngu gia?"

Câu hỏi này chính là muốn bắt Ngu Đường phải lựa chọn, một là sẽ trở thành gia chủ Ngu gia, hay là sẽ lựa chon người mình yêu thương?

Ngu Đường cúi mặt, che đi ánh mắt đang lạnh như băng.

Ngu mẫu bên kia rất sốt ruột, đi qua kéo kéo cánh tay Ngu Đường: "Đường Đường à! Đừng làm ông nội giận, mau đến nhận sai với ông đi!"

Những huynh đệ khác Ngu gia đứng một bên, bày ra bộ dạng được xem kịch vui, Ngu Lãng ở phía sau Ngu lão gia càng vui sướng hơn khi thấy người kia gặp họa, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đường Đường à! Không phải cửu thúc không muốn giúp con, hiện tại đều do con lựa chọn, chia tay vẫn là tốt hơn cả."

Nói xong Ngu Lãng đi qua lấy một cái vali, mở mật khẩu, lấy ra một tập văn kiện. Trước khi đến đây, Ngu Thái Hàm đã chuẩn bị đủ loại phương án, nếu Ngu Đường vẫn cứ muốn chọn Tống Tiêu, ông sẽ thẳng chân, đá đứa cháu này ra khỏi cửa, đến lúc đó đừng có mơ đến vị trí gia chủ của Ngu Gia, mà ngay cả địa bàn làm ăn bên Trung Quốc này cũng sẽ không còn.

Kỳ thực Ngu Thái Hàm chỉ đang dọa đứa cháu quý tử này. Nhưng ngờ đâu lại bị Ngu Lãng xí đểu, mọi điều vốn chỉ là hù dọa lại thành thật thế này, khẳng định, nếu Ngu Đường không chịu chia tay, thì chắc chắn sẽ tay không cuốn gói ra khỏi nhà.

Kể từ khi hai người đến Mỹ, Ngu Lãng đã bắt đầu để ý, hai người vốn là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau trải qua sinh tử, khi về đến Trung Quốc lại có thể làm ra sự tình này, cứ thế mà công khai, tuyệt đối sẽ không thể chia tay. Hắn chỉ chờ một phút xúc động của Ngu Đường để cho cậu cứ thế mà tay trắng ra đi.

Trong đầu Ngu Lãng đủ loại tưởng tượng 'đến các cảnh khốn cùng khi Ngu Đường nghèo túng, phải đến công ty để làm công, đến lúc đó thì cái tình yêu chân chính kia của nó – Tống Tiêu, không biết có thể chịu đựng được mà ở cùng một chỗ với nó hay không?'.

Chỉ trong tíc tắc thôi mà trong đầu mọi người ở đây đã nghĩ ra đủ thứ linh tinh, Ngu Lân có chút lo lắng mà nhìn qua chỗ Ngu Đường, mong sao huynh trưởng không nhất thời xúc động. Dù sao thì cũng là hoàng đế nhưng Cảnh Nguyên đế vẫn tùy hứng hơn Hoằng Nguyên đế rất nhiều.

Ngu mẫu có chút khẩn trương, giật giật tay áo của nhi tử.

Ngu Đường chậm rãi nhìn lên, cười nhạt một tiếng, nói: "Con chia tay."

"A..." mọi người trong Ngu gia há hốc mồm, đến Ngu Thái Hàm cũng ngây ngẩn cả người, không khí trong phòng yên lặng mất mấy giây. Dứt khoát vậy sao? Cuộc tình trắc trở trước đây, nói vứt là vứt thế à?

Tống Tiêu qua thành phố A nói chuyện với phụ thân trở về, đến căn nhà nhỏ ở Đế Đô mà hai người đang sống chung, người đầy mệt mỏi đi tắm rửa, rồi quay trở ra, một mình nằm ngẩn ngơ.

Ở kiếp này, thái độ của phụ thân đã tốt hơn nhiều, tuy rằng cũng không dễ gì để thuyết phục.

"Nếu con làm như thế, Tống gia sẽ tuyệt hậu, con bảo ta làm sao có thể xuống suối vàng gặp mặt ông nội con đây?"

"Con cũng không còn sự lựa chọn nào khác" Tống Tiêu quỳ gối trước mặt phụ thân, mặt vẫn kiên định như trước mà nói. Về kiếp trước, Tống gia không thể chống lại thánh chỉ, đến kiếp này, Ngu gia không còn hạ được thánh chỉ nhưng vẫn cứ cường thú mà muốn lấy nam nhân, khổ nỗi, ngoài Ngu Đường ra, Tống Tiêu sẽ không chấp nhận một ai khác.

Tống Tử Thành dơ tay lên định đánh cậu, cứ dơ mãi vẫn chưa thấy xuống tay, chung quy vẫn là không nỡ. Nói đến cùng, trong lòng ông vẫn có chút hổ thẹn, chính là bản thân mình không nuôi dạy con tốt, để cho cậu bây giờ như vậy.

Nằm thẳng cẳng trên giường, đem mặt vùi sâu vào gối, Tống Tiêu thở dài, sao cậu cứ phải làm đứa con bất hiếu như thế chứ?

Nghĩ lại, chuyện cũng đã được Tống Tử Thành thỏa hiệp, nói rằng đến năm mới, bảo cậu mời Ngu Đường về nhà, vùi mặt trong chăn, Tống Tiêu nhịn không được mà ánh mắt cong lên, chờ được cho cha mẹ nhận lời, còn chuyện gì tốt hơn thế được.

Mắt vẫn mở to chờ Ngu Đường trở về để cùng nói chuyện vui này. Chờ mãi, chờ mãi, vẫn chẳng thấy hoàng thượng của mình đâu, cứ thế mơ mơ màng màng... ngủ mất.

Lúc Ngu Đường trở về, trời đã sáng, nhìn thấy Tống Tiêu nằm trên giường không có chăn, nhất thời nhíu mày, đi qua lấy một cái chăn, đắp lại cho cậu.

Tống Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy mắt hoàng thượng cũng đỏ ngầu, chậm chạp ngồi dậy: "Người cả đêm không ngủ sao?"

Ngu Đường không nói gì, đi vào phòng tắm tắm rửa.

"Ắt xì..." Tống Tiêu lúc này mới cảm nhận được cái lạnh, hắt hơi một cái, lắc lắc đầu, đi qua lấy hai ly sữa nóng.

Ngu Đường tắm xong đi ra, Tống Tiêu đi vào rửa mặt, khi quay ra thì thấy Ngu Đường đang dọn dẹp đồ đạc xếp vào vali.

"Người tính đi công tác à"cậu tiến lại gần, đưa cho Ngu Đường một ly sữa nóng.

"Bắt đầu tính từ hôm nay, chúng ta chia tay."Ngu Đường đem vài bộ quần áo nhét vào vali, khóa lại, đứng thẳng người, nghĩ nghĩ một chút, quay qua cầm nốt con gấu bông ở đầu giường.

"Cái gì?"Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, vẫn chưa hiểu được ý của Ngu Đường.

"Căn nhà này vốn đứng tên ngươi, mọi thứ ở đây đều cho ngươi."Ngu Đường nhìn cậu một lát, đóng vali lại, xoay người dời đi. "Thịch" một cái, cửa phòng đóng lại.

Tống Tiêu trố mắt một lúc lâu, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, Ngu Đường đang kéo vali đi, nách vẫn cắp theo con gấu bông, nhìn bộ dạng này, như thế nào lại cảm thấy giống như... một đứa trẻ bị làm cho tức giận mà bỏ đi.

"Hai người bọn họ thực sự đã chia tay?" Ngu Lãng không thể tin nổi mà nhìn vào báo cáo trong tay của cha mình.

"Đúng vậy! Đường thiếu gia đã dời khỏi căn nhà đó, lúc ra cửa, nhìn sắc mặt của Tống Tiêu vô cùng khó coi." Vệ sỹ phụ trách theo dõi tường thuật lại.

"Không hổ là cháu ta, rất quyết đoán." Ngu Thái Hàm vừa lòng, gật gật đầu, đưa tay, ý bảo Tào quản gia tới gần: "Dạ tiệc vẫn cứ như dự định tiến hành."

Nhân viên của giải trí Tinh Hải hôm nay phát hiện, giám đốc của mình hôn nay đi xe riêng tới, mọi hôm, rõ ràng vẫn là do vị "hoàng đế bệ hạ kia" đưa đi đón về cơ mà?

"Hoàng thượng hôm nay đi công tác hở?" Lý Vĩ Vĩ hỏi Tống Tiêu, không nhịn được, muốn cười vào mặt tên kia, nhưng nhìn đến sắc mặt của Tống Tiêu, ý cười liền thu lại: "Cậu làm sao mà sắc mặt lại kém như vậy?"

Mặt Tống Tiêu tái nhợt, thoạt nhìn chẳng còn chút tinh thần.

"Không có gì." Tống Tiêu xoa xoa mặt, xoay người trở lại văn phòng.

"Giám đốc nay làm sao vậy?" mấy cô thư ký nhỉ giọng nói chuyện.

"Tôi nghe nói, Ngu gia sắp tổ chức vũ hội." có người hóng nhiều hớt giỏi nói, "Mấy hôm trước có tin truyền ra, hình như là giới thiệu bạn gái cho Ngu tổng."

"Không thể nào, Hoàng Thượng không thế cứ thế mà bỏ đi chứ?" Kim thư ký cảm thấy sau khi biết được chân tướng, thật đồng cảm với giám đốc của mình. Kẻ có tiền ắt sẽ yêu tiền, quả nhiên không đáng tin.

Từ tối hôm qua, trời đã chuyển tiết đông, cả ngày làm gì cũng không có tinh thần, sau khi tan tầm, Tống Tiêu cứ đứng ven đường, ngẩn người nhìn mọi người đi qua đi lại.

"Kizzzz...." Một âm thanh chợt vang lên, chiếc xe thể thao màu lam quen thuộc đỗ ngay trước mắt, cửa xe tự động mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn.

Ngu Đường tự mắng bản thân, "Cái thói quen chết tiệt, sao tự nhiên lại đỗ đến trước mặt người ta như thế rồi."

Một lát sau, ý chí trở lại.

"Sao lại đứng đây một mình thế này, xe của ngươi đâu?" Ngu Đường hạ cửa xe xuống, hướng xề chỗ Tống Tiêu nói.

"A." Lúc này Tống Tiêu mới lấy lại tinh thần, xoay người đi về phía gara.

Ngu Đường lập tức khẩn trương, mở cửa xe đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy Tống Tiêu "Azz, được rồi...", nói xong đem Tống Tiêu bế lên xe, đặt lên ghế phó lái, cúi đầu mang dây an toàn cho cậu, tự mình hậm hực mà ngồi trở lại chỗ của mình, nhấn ga thật mạnh, lao ra ngoài.

Ngu Đường đem xe đỗ xuống gara dưới nhà, quay qua nhìn sắc mặt Tống Tiêu vẫn không được tốt, hung hăng nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cậu: "Khanh làm sao vậy? Mới chia tay có một ngày mà, muốn đem mình biến thành quỷ luôn sao?"

"Có thể hôm qua đông về." Tống Tiêu xịt xịt mũi.

Ngu Đường lấy trong túi áo ra một chiếc khăn, xoa xoa mũi giúp cậu, "Ai biết ngươi vì trẫm mà khóc đến bị bệnh thế này, thật là làm cho người ta lo chết mà."

"A?" Tống Tiêu cảm thấy bản thân mình cũng đang sôn sốt, vừa mới đặt một chân xuống xe đã bị Ngu Đường bế lên.

Ngu Đường để đầu cậu ngả sát vào đầu mình, đau long, hôn lên thái dương người kia, ôn nhu nói: "Một ngày đã trôi qua rồi, chúng ta lại yêu nhau trở lại."

"A.." Tống Tiêu ngáp một cái đem mặt chon vào trong ngực Ngu Đường, ngủ thiếp đi.

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: Vì áp lực gia tộc quá lớn! Chúng ta sẽ chia tay nhau một phút đồng hồ.

Tiêu Tiêu: A...

Ngư Đường: Vừa mới hòa hảo, hẳn là nên dùng chiêu 'long dương mười tám thức chúc mừng một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net