Chương 116: Trò khôi hài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm nhạc vang lên, vũ hội chính thức bắt đầu, mỗi nam nhân đều chọn cho mình một nữ nhân làm bạn nhảy.

Ngu Đường không thèm để ý, vẫn cứ đứng bên cạnh gia chủ, hướng mắt nhìn lên đại tướng quân đang đứng ở trên lầu, đại tướng quân đưa tay lên nghe điện thoại, khóe miệng giật giật.

"Đường Đường, con cũng đi tìm một bạn nhảy đi, ở đây đứng cùng mấy lão già chúng ta không thấy chán sao?" Ngu Thái Hàm đẩy đẩy Ngu Đường, ý bảo cậu qua mời tiểu thư bên kia cùng khiêu vũ.

Ngu Đường gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài.

Trong thành phố này, các tiểu thư danh gia chưa lập gia đình hầu như đều tụ họp ở đây, người nào cũng mặc cho mình một bộ lễ phục tinh xảo, có người đứng, có người ngồi, thấy Ngu Đường đang hướng chỗ mình đi tới, sôi nổi lấy lại tinh thần. Trong số bọn họ không phải ai cũng mê luyến Ngu Đường, nhưng trong buổi tiệc ngày hôm nay, cậu lại là nhân vật chính, nếu được cậu mời nhảy điệu đầu tiên, quả thực là rất có mặt mũi.

Ngu Đường tiến đến chỗ bọn họ, hướng thẳng trước mặt Trình Hân Nhiên đi tới, cô ả thấy vậy liền mở to hai mắt nhìn, hơi ngượng ngùng cúi đầu, chờ Ngu Đường vươn tay qua chỗ mình.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, cô ả đã đi qua gặp Ngu mẫu, cô ta từ nhỏ đã được ngu mẫu yêu thích, cộng thêm Trình gia cùng Ngu gia lại có chút giao tình riêng, đối với hôn sự của hai người cũng đã sớm vừa lòng, nghĩ đến Ngu Thái Hàm thật quá dung túng cho Ngu Đường.

Ngu Đường quả thật đang đi về phía Trình Hân Nhiên, nhưng khi đến trước mặt ả thì lách người đi qua, thẳng tiến tới chỗ Tống Tiêu.

Tống tiêu tay còn đang cầm tách trà nóng khác Tào công công vừa đưa tới, đang đứng nghe âm nhạc du dương của vũ hội, đứng bên cạnh còn có bạn nhỏ Ngu Lân giầy da, tây trang chỉnh tề.

"Có thể mời cậu nhảy một điệu được không?" Ngu Đường ngửa lòng bàn tay đưa ra, đến trước mặt Tống Tiêu.

Toàn bộ đại sảnh rơi vào bầu không khí tĩnh mịch, cả giàn nhạc cũng như quên mất tiết tấu.

"Đường Đường! Con đang làm gì vậy?" Ngu Thái Hàm nhìn thấy cảnh này, hít sâu một hơi, xém chút nữa xỉu đi.

Tống Tiêu đứng ở đó, một thân tây trang trắng tinh khôi, là cùng một kiểu dáng với lễ phục của Ngu Đường, chỉ có màu sắc là khác khác nhau, nhưng thoạt nhìn lại toát ra một phong thái tao nhã khác hẳn Ngu Đường.

Tống Tiêu chẳng biết làm sao, nói cũng biết nên nói gì, đem tách trà đưa cho Độc Cô bóng ma đang dấu mình trong bóng tối, giương mắt nhìn về phía hoàng đế bệ hạ.

【hoàng thượng, làm thế này thật không hay đi!】

【Ít nói nhảm, đưa tay cho trẫm, không nghe lời, tối về ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ.】

Chỉ trong tích tắc, hai người đã trao đổi với nhau vô số ánh mắt, cuối cùng, đương nhiên Tống Tiêu bị trấn áp, chậm rãi đưa tay đặt lên tay của Ngu Đường.

Ngu Đường hài lòng, dắt Tống Tiêu tiến vào sân nhảy, mọi người có mà não tàn thì giờ đây cũng biết đường tránh ra. Âm nhạc vang lên, nghe thật du dương, rất động lòng người.

Hai người đều nhảy theo kiểu nam, trước bước, sau bước, chẳng cần yêu cầu kỹ thuật cao gì, chính là chỉ nhìn nhau mà lựa bước nhảy, ấy thế mà lại ăn ý vô cùng.

"Ha ha, đứa nhỏ này thật hài hước, sợ nhóm bạn nữ kia buồn nên lại chọn một cậu bạn trai nhảy cùng." Gia chủ của Trình gia đang đứng cạnh Ngu Thái Hàm, vừa cười vừa nói, trong nháy mắt đã hóa giải được sự xấu hổ của hoàn cảnh này.

"Đứa nhỏ này... làm việc thật tùy hứng." Nói xong câu này, nét mặt của Ngu Thái Hàm cũng trở nên dễ coi hơn một chút.

Mọi người cũng lấy lại tinh thần, tự tìm cho mình một người bạn nhảy, cùng nhau sôi nổi đi xuống sân khiêu vũ, nhưng tất cả không ai nhịn được, đều hướng qua chỗ Ngu Đường nhìn một cái.

Dân cư trên mạng theo dõi hai người kia cũng chẳng phải ít ỏi gì, nhiều người trong số này cũng vậy, chuyện tình cảm của Ngu Đường và Tống Tiêu hẳn sẽ có ai đó trong nhóm người kia biết mười mươi, hôm nay nhìn hai người họ cùng mặc tây trang, không phải nói chứ... đúng thật quá xứng đôi.

Trình Hân Nhiên cảm thấy thực sự cảm thấy quá mất mặt, một mình trốn trong góc uống một ly rượu. Ngu Đường thế mà dám ngang nhiên khiêu vũ cùng một nam nhân khác, chính là chẳng nể mặt cô tí nào.

Khúc nhạc đầu tiên kết thúc, Ngu Đường dắt Tống Tiêu đứng qua một bên, những người khác vẫn tiếp tục cùng nhau nhảy tiếp khúc thứ hai.

"Đường thiếu gia, gia chủ kêu người đi qua." Một người giúp việc tiến lại nói với Ngu Đường.

Ngu Đường nhìn thoáng qua chỗ ông nội bên kia, cạnh đó cũng có vài tiểu thư đang đứng cùng, trong lòng cảm thấy nị oai. Cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, buông tay Tống Tiêu ra rồi lại để cậu khoác tay mình, nghĩ nghĩ một chút lại cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu.

Tống Tiêu nghe xong mở to mắt, chậm rãi quay đầu nhìn hoàng thượng trao đổi ánh mắt, yên lặng nhìn nhau mấy giây đồng hồ, cuối cùng đáp lại Ngu Đường bằng ánh mắt "Đã rõ..."

Người ngoài nhìn vào lại thấy hai người này mới thế thôi mà đã lưu luyến không rời, còn kề tai nhau câu to câu nhỏ, đã thế lại còn liếc mắt đưa tình trước mặt bàn dân thiên hạ.

Ngu Thái Hàm thấy vậy vô cùng tức giận, liếc mắt lên hai tên vệ sỹ đứng trên lầu ra hiệu.

Đại tướng quân nhận được lệnh của gia chủ, lập tức đưa tay ra hiệu cho hai tên vệ sỹ đứng ở sau cột lớn, tiến lại gần chỗ Tống Tiêu.

Điều này làm vô cùng nhẹ nhàng, chẳng hề làm cho khách khứa chú ý, Ngu Đường chậm rãi bước qua: "Ông nội, ông gọi con?"

Còn ngại trong đây còn nhiều khách, Ngu Thái Hàm cố nén không nổi khùng với Ngu Đường, vỗ vỗ vai cậu: "Vị này là Trình bá bá, hai người hẳn đã quen nhau rồi, còn Hân Nhiên chắc con vẫn nhớ rõ đi."

Ở Trung quốc này, Trình gia cũng là một đại thế gia, tuy rằng Hân Nhiên không phải con gái của gia chủ, nhưng nếu có thể cùng nhau kết thân thì đối với địa bàn làm ăn của Ngu gia ở đây vẫn là vô cùng có lợi. Ngu Thái Hàm cũng đã chọn lựa rất lâu mới tìm được một mối môn đăng hộ đối với Ngu Đường.

Trình Hân Nhiên cũng vội vã bước qua, rụt rè cười cười.

"Hân Nhiên tỷ." Ngu Đường vô cùng lễ phép chào hỏi khiến cho đám người xung quanh nghẹn cứng.

Dàn nhạc đã chuyển qua chơi một khúc vui vẻ hơn, đèn chiếu cũng được điều chỉnh, mờ mờ ảo ảo, mọi người đều nhiệt tình cùng nhau đứng lên, đi xuống sàn nhảy cùng góp vui.

Hai vệ sỹ to sụ đi đến, đứng sau Tống Tiêu, một trái một phải, chợt bắt lấy hai tay cậu, túm lấy, cố định ra sau lưng.

"Các người làm gì thế?" Tống Tiêu nhíu mày.

Hai con gấu đen kia mặt vẫn lạnh tanh, ra điều không cần thương lượng: "Đội trưởng của chúng tôi muốn mời cậu qua uống chén trà."

Độc Cô bóng ma đang núp trong góc tối gần đó, khoanh tay, đem điện thoại trong tay áo ra,...

"Ngươi người các cậu bị ngu hả? Ai cho đối xử với cậu ta như vậy?" Trong bộ đàm vang lên tiếng đội trưởng tướng quân như quái vật gào thét long trời lở đất.

Đứng ở trên lầu, Đại Tướng Quân nhìn hai con gấu đen không não hành động, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, thế này mà để hoàng thượng nhìn thấy, cái mạng nhỏ của mình coi như xong.

Mà sợ cái gì ắt gặp cái đó, màn này vừa hay bị tên quân phiệt Ngu Đường nhìn thấy, mắt đỏ lên, định lập tức đi qua chỗ Tống Tiêu, Ngu Thái Hàm hướng qua chỗ đó hất hất cằm.

"Đường Đường, con mà dám đi qua, từ sau trở đi đừng kêu ta là ông nội." Ngu Thái Hàm thấp giọng cảnh cáo.

Ngu Đường nhìn thấy hai tên vệ sỹ như bị điện giật sau khi cầm bộ đàm lên nghe, rồi nhất loạt buông tay, chỉ đưa Tống Tiêu ra ngoài, hơi nheo mắt, cười lạnh một tiếng: "Ông chính là muốn cho con thấy cái này?"

Ngu Thái Hàm từ từ ngồi xuống, bộ dạng vô cùng bình tĩnh.

Ngu Đường nắm chặt tay, xoay người nói với Trình Hân Nhiên: "Hân Nhiên tỷ, chúng ta cùng qua bên kia tâm sự một chút."

Mấy vị trưởng bối thấy vậy thật cao hứng, liền nhường đường cho hai đứa nhỏ cùng nhau đi tâm sự.

Trình Hân Nhiên đi ngang qua khay rượu, đưa tay cầm theo một ly, dáng đi vô cùng tao nhã, cùng Ngu Đường đi về phía ban công.

"Hẳn là không cam lòng đi!" Trình Hân Nhiên chậm rãi uống một ngụm rượu rồi quay đầu ra bên ngoài nhìn ánh trăng, "Cậu bây giờ không có được Ngu gia cũng không tính, đến ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được."

Ngu Đường một tay đút túi quần, tay kia lấy ra một cái hộp nhỏ.

"Cậu cũng hút thuốc?" Trình Hân Nhiên nhướng mày.

Ngu Đường từ trong cái hộp nhỏ lấy ra một vật gì đó dài dài, từ từ đưa lên miệng, thoạt nhìn vô cùng thâm trầm và tao nhã.

Bóng đêm bao phủ, không thấy được rõ vẻ mặt của cậu, chỉ nương theo ảnh trăng liền thấy một hương vị nam nhi quyến rũ, Trình Hân Nhiên cảm thấy như trái tim của mình đập loạn một nhịp: "Cái này là muốn hỏa sao?"

Ngu Đường đem vật dài dài kia đưa lên miệng...cắn đến "rắc" một cái, mặt không đổi sắc...nhai nhai. Cô gải này không phải mất não rồi chứ? Chỉ là ăn kẹo thôi, hỏa cái gì mà hỏa.

Trình Hân Nhiên: "..."

Dạ tiệc vẫn đang vui vẻ, Tống Tiêu sau khi được mời "xuất môn"thì được dẫn lên thẳng lầu hai, Đại Tướng Quân đang lấy khăn lau mặt, tặng cho hai con gấu đen mỗi tên một đá bay thẳng xuống lầu, một người như hoành tráng như mãnh hổ, lúc này chợt quỳ phục xuống, lạy lấy lạy để: "Tội thần quản giáo người dưới không nghiêm, đáng chết vạn lần."

Tống Tiêu giật giật khóe miệng, nhanh chóng đỡ Đại Tướng Quân đứng dậy, cảnh này mà để cho người khác nhìn thấy quả thực là dọa người.

Tào công công rất nhanh cũng lên lầu, dọn ra một cái bàn, mời Tống Tiêu ngồi xuống, rót đến một tách trà nóng, còn thuận tay đặt lên trên bàn một cái bình nhỏ cắm hai bông hoa hồng, sau đó không nói lời nào, lặng lẽ khom lưng lui ra.

Hai con gấu đen bưng mông đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau, hóa ra lão đại nói "Mời lên uống trà" chính là mời lên lên uống trà.

Ba điệu nhạc kết thúc, dạ tiệc cũng dần tàn, vài người bình thường sẽ về trước, còn những người có quan hệ thân cận cùng Ngu gia vẫn ở lại thêm một lúc, nhưng cũng đã rục rịc chuẩn bị rời đi.

"Hai đứa nhỏ kia đến giờ vẫn chưa thấy về, chắc cũng...khôn tệ lắm nhỉ?" Ngu Thái Hàm cười.

Gia chủ Trình gia cũng cươi theo, ông là trưởng bối bên nhà gái, cũng nên rụt rè một chút, không thể nóng vội được.

Trình Hân Nhiên đã uống ba chén, nói huyên thuyên một đống lời, Ngu Đường không hề đáp lại, cảm giác có chút bực mình.

Ngu Đường nhìn xuống ban công phía dưới, mặt tươi hẳn lên, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, xoay người đi vào trong.

"Vừa rồi tôi đã nói với cậu mấy điều kiện đó, cậu thấy thế nào?" Trình Hân Nhiên nhanh chóng đuổi theo, thấp giọng nói.

Lúc sắp đi đến trước mặt mấy vị trưởng bối, Ngu Đường dừng chân, nhìn Trình Hân Nhiên, rồi lại liếc mắt nhìn về chỗ Tống Tiêu đang ngồi dưới lầu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này không phải là cô nên giả vờ say một chút, để tôi có thể thuận đường đưa cô về nhà?"

Trình Hân Nhiên sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh hỷ, "tiểu tử này không phải đã nghĩ thông rồi chứ?". Nhanh chóng mượn hơi rượu, người đột nhiên mềm oặt như bún, hướng người Ngu Đường ngã vào: "Tôi quả thực có chút đứng không vững rồi."

Ngu Đường đưa tay, đỡ lấy cô ả, trong nháy mắt quăng trả lại bên người bá phụ của cô ta, mặt không đổi sắc nói: "Cô ấy đã uống quá nhiều rồi, mấy người cũng nên về đi."

Gia chủ Trình gia vô cùng xấu hổ nhìn nữ nhi nhà mình lướt khướt ngã vào chỗ mình, cảm thấy vô cùng mất mặt: "Xin lỗi, chúng tôi về trước." Sau đó quắp Trình Hân nhiên, té vội.

"Phụt..." Tống Tiêu vừa đưa chén trà lên nhấp một ụm, chẳng biết có vong nào nhắc đến hay sao mà đột nhiên lại phun ra.

Trình gia đi rồi, những người khác cũng không ngốc tới mức mặt dày ở lại, lục tục rủ nhau rời đi, trong đại sảnh rất nhanh chỉ còn lại người của Ngu gia.

"Đây là con đang ép ta." Ngu Thái Hàm ôn ngực, ngồi phịch xuống ghế, đem gậy chống ném xuống đất, cầm bộ đàm lên: "Lô Quốc Trung, đem cậu ta xuống đây."

Đại Tướng Quân nhỏ giọng trả lời, cung thỉnh mời hoàng hậu xuống lầu.

Tống Tiêu chậm rãi bước xuống lầu, hai tên vệ sỹ cũng làm bộ làm tịch đứng qua cạnh Ngu Đường.

"Ta bảo con chia tay, con liền chia tay một ngày đúng không?", nói đến đây, ông mới nghĩ lại chuyện hồi trước, hai tên này căn bản vẫn rất hòa hảo với nhau, ngày hôm đó chỉ là diễn trò, hơn nữa diễn cũng thật là sâu, nào có đạo lý chia tay sau một ngày lại còn ý mặn tình nồng hơn trước, "Con không còn xem ta ra gì nữa đúng không?"

"Xem ra trong lòng lòng của Ngu Đường thì tiểu bạn trai của nó vẫn là quan trọng nhất." Ngu Lãng nhún nhún vai.

"Con câm miệng lại." Ngu lão gia quát lớn, trừng mắt nhìn Ngu Đường, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía Tống Tiêu, "Đâu chính là bất ngờ mà con muốn giành cho ta sao?"

Ngu Đường nghiêng người, đi đến, đem Tống Tiêu kéo về sau lưng, "Đương nhiên không phải, Tống Tiêu người đã sớm gặp qua, không được xem là bất ngờ, con là muốn đưa một lễ vật, chắc cũng sắp đến rồi."

Vừa nói dứt lời, cửa lớn phòng khách mở ra, vài vệ sỹ đi trước, phía sau có người đẩy hai cái xe lăn tiến vào.

Ngu Thái Hàm vừa định nói cái gì, lại ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, nhất thời ngây ngẩn, không nói được lời nào. Còn về Ngu Lãng, mặt mày tái mét như vừa nhìn thấy quỷ, lùi về sau một bước, xém chút nữa là ngã gục xuống.

Trên xe lăn không là ai khác, chính là "hai người đã tử nạn trong vụ rơi máy bay đó" là cha của Ngu Đường và thất thúc của cậu.

Chương sau gay cấn lắm nha! Hóng tiếp đê!!!

Tui vừa đọc sơ sơ, thì ra phiên ngoại là tiếp tục chuyện sau khi hai người kia cưới nhau đấy, vẫn hay.... Cơ mà dài quá!!!

Hị... Máu me nốt tuần này, hi vọng sẽ xong.

Gần hết rồi tui mới nói chứ, chưa từng thấy đọc truyện nào gian nan như truyện này, cũng ko dài, thế mà cũng gần năm rưỡi mới xong!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net