Chương 48: Đầu tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 48: Đầu tư.

Edit + Beta: Như Heo.

"Làm sao? Ngươi không muốn?" Ngu Đường tựa hồ chơi nghiện, trở mình đè Tống Tiêu xuống giường, ngón tay chơi đùa vuốt ve khuôn mặt y.

"Thần... A..." Lời còn chưa kịp nói, môi đã bị Ngu Đường dùng môi chặn lại.

Lúc tổng tài bá đạo như thế này, chính là muốn dùng hành động thực tế ngăn chặn những lời nỗ lực cự tuyệt của "tiểu yêu tinh", cường bách y ký kết khế ước.

"Khế ước tình nhân đại loại là những lúc ta cần ngươi phải có mặt, khi ta có yêu cầu gì ngươi phải thoả mãn ta." Ngu Đường chống tay hai bên người Tống Tiêu, ngữ khí lãnh khốc.

"Nhưng thân thể của thần... còn chưa được..." Tống Tiêu không còn cách nào khác, đành phải phối hợp diễn cùng hoàng thượng.

"A," Ngu Đường bình thản lên tiếng, "Trẫm sẽ chờ ngươi."

Đồng ý làm khế ước tình nhân với chồng trước của mình, Tống Tiêu thật sự không biết nói gì cho phải nữa, có điều hoàng thượng vui thì cứ chiều hắn vậy.

Ngu Đường làm vậy đương nhiên là có chủ ý riêng của hắn, tất cả đều là vì Tống Tiêu. Chút sản nghiệp của Tống gia đối với Ngu gia mà nói không tính là cái gì, một khi Tống gia suy sụp, Tống Tiêu cũng không được sống tốt. Hơn nữa hai người bọn bọ còn chưa kết hôn, lòng tự trọng của y cao như vậy, nhất định sẽ không đồng ý nhận không tiền của Ngu gia.

Ngu Đường chậm rãi nhấp một ngụm nước, việc này nhất định phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Đùa thì đùa vậy thôi chứ hắn không thể trực tiếp quăng một tờ chi phiếu cho Tống Tiêu như trong sách viết được, công ty niêm yết cũng không cho phép hắn đầu tư đột ngột như vậy.

...

Cổ phiếu Giải trí Tinh Hải sụt giá, các cổ đông vô cùng bất mãn, ban giám đốc thì không ngừng tạo áp lực lên người Tống Tử Thành, hy vọng hắn "thoái vị", nhường "ngôi" lại cho người khác.

Ngược lại bên Truyền thông Đại Nhật, Ngu Đạm đang bận cười trên nỗi đau của người khác, đồng thời âm thầm liên hệ Tống Tử Thành, tỏ ý muốn mua Giải trí Tinh Hải của hắn, nhưng lại bị Tống Tử Thành trực tiếp cự tuyệt.

Công ty này là tâm huyết nửa đời người của hắn, Tống Tử Thành nói sao cũng không nguyện ý bán nó cho người khác, cho dù nó có sụp đỗ, biến thành công ty bình thường thì vẫn thuộc quyền sở hữu của hắn.

Ngu Đường nghe được tin này, không hề đề cập đế việc thu mua Giải trí Tinh Hải mà sai người công ty Đại Ngư liên lạc với Giải trí Tinh Hải.

Công ty Tư bản Đại Ngư là công ty đầu tư tài chính, chủ yếu tiến hành các hoạt động tài chính, đầu tư, nghiệp vụ cho vay,... Hiện tại Tống Tử Thành đang gặp khó khăn trong việc vay vốn, chỉ còn cách thông qua các công ty tài chính mới có thể lấy được tiền.

Mặc dù điều kiện của Tư bản Đại Ngư rất hà khắc, làm hạng mục này, hắn cơ bản không kiếm được lợi nhuận, nhưng ít nhất có thể duy trì được hoạt động của công ty, chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này, nhất định sẽ có hy vọng cải tử hồi sinh. Tống Tử Thành cuối cùng cũng chịu nhận tiền của Tư bản Đại Ngư.

Bên kia Truyền thông Đại Nhật biết tin Tư bản Đại Ngư nhúng tay vào, vô cùng mất hứng, Ngu Đạm giận dữ chạy đến tìm Ngu Phục.

"Lúc trước chẳng phải em đã nói rõ ràng rồi sao? Bây giờ anh đột nhiên lại nhúng tay vào Giải trí Tinh Hải rốt cuộc là có ý gì?" Ngu Đạm thật sự rất tức giận, hạ giá bán cổ phần cho Ngu gia chính là hy vọng tìm một chỗ dựa, xưng vương xưng bá trong giới giải trí. Bước đầu tiên để thâu tóm giới giải trí chính là chiếm đoạt Giải trí Tinh Hải, bây giờ thì hay rồi, Tư bản Đại Ngư vừa nhúng tay vào đã cứu vớt được Giải trí Tinh Hải, khiến hắn chẳng khác nào kẻ vác đá tự đập chân mình.

"Chuyện này chú đừng nên xen vào," Ngu Phục ký xong văn kiện trong tay mới chậm rãi giương mắt lên nhìn Ngu Đạm, "Đại Ngư đầu tư vào đâu đương nhiên là có mục đích riêng của nó."

Một câu chặn họng Ngu Đạm, gia nghiệp Ngu gia đồ sộ như vậy, mỗi bước đi đều đã trù tính kế hoạch từ trước, hắn không dám hỏi nhiều, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

Chờ Ngu Đạm đi rồi, Ngu Phục trầm mặt xuống, gọi điện cho Tư bản Đại Ngư: "Vụ việc Giải trí Tinh Hải là như thế nào?"

...

Chuyện lần trước xảy ra ở hội hoa đăng, Ngu Miêu bị kinh hãi, về nhà liền phát sốt. Ngu Đường rất tức giận, cho người đi thăm dò tin tức phía cục công an.

Hai người con buôn lúc đầu khăng khăng mình làm việc tốt, không thừa nhận mình buôn bán trẻ em, mãi đến khi người nhà đứa bé bị đánh thuốc mê kia tìm đến.

"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo của mẹ!" Mẹ đứa bé khóc lóc nghiên ngả, phải có người nhà đỡ lấy mới đứng vững được, trong nháy mắt nhìn thấy con mình, đột nhiên đứng thẳng người, xông lại giành lấy đứa bé.

"Bọn buôn người đáng chết này, tôi vừa cúi xuống cột dây giày chúng đã bắt đứa bé đi!" Bà nội đứa bé ngồi dưới đất khóc. Lúc đó bà ta đẩy xe đẩy đi dạo gần phụ cận hội hoa đăng, vừa cúi đầu xuống một cái ngẩng lên đứa bé đã không còn. Mơ hồ nhìn thấy bóng lưng một người phụ nữ vội vã rời đi, thế nhưng bà lão đi đứng bất tiện làm sao đuổi kịp mụ ta, hội hoa đăng nhiều người như vậy, chớp mắt một cái đã không nhìn thấy bóng dáng.

Cháu nội bị bắt đi rồi, biết ăn nói làm sao với con trai, con dâu? Bà lão suýt chút nữa đã đi nhảy sông tự vẫn.

Ba đứa bé không nói lời nào xông vào đánh tới tắp vào người đàn ông kia, nhóm cảnh sát can cũng can không nổi.

"Tiên sinh, đừng kích động, chúng tôi sẽ đề vụ lên cấp trên, loại căn bã xã hội này ra toà nhất định sẽ bị xử nặng." Cảnh sát tận tình khuyên can, mấy người đi lên mới kéo được ba đứa bé ra.

"Sau đó thì sao?" Ngu Đường về đến nhà, người được sai đi điều tra vừa vặn đáp lời.

"Cảnh sát doạ sẽ xử nặng hai người kia, người phụ nữa kia rất cứng miệng, nhưng tên đàn ông thì bắt đầu lo sợ, nói bọn họ là do người khác sai khiến." Lời này hạ giọng rất thấp, tránh cho Ngu Miêu đang ngủ trên lầu nghe được.

Tên đàn ông đó nói có một nhóm người thoạt nhìn rất có tiền, sai bọn họ đi bắt Ngu Miêu, còn cho hắn xem ảnh của Ngu Miêu. Thế nhưng người bí ẩn kia làm việc rất cẩn thận, không đưa hắn bức ảnh, cũng không cho hắn bất kỳ phương thức liên lạc nào, chỉ bảo hắn đưa người tới công viên Tây Môn, tiền trao cháo múc.

Nói đến đây, manh mối liền bị đứt đoạn.

Ngu Đường hơi nheo mắt lại, lúc này liền thấy mẹ Ngu dẫn một quý phu nhân ăn mặc hào hoa sang trọng đi xuống, nhìn thấy Ngu Đường liền cười rộ lên.

"Đây chắc là Tiểu Đường phải không? Mấy năm không gặp đã lớn như vậy rồi."

Ngu Đường ngẩn đầu nhìn sang: "Thím Bảy."

"Ai, còn nhớ nha." Thím Bảy là vợ chú Bảy, đời ba Ngu Đường có rất đông anh em, anh em ruột không nhiều, đa số đều là anh em họ, nhưng lại xếp thứ tự cùng nhau.

Chú Bảy cũng là chú họ, nhưng không giống loại bà con xa như Ngu Đạm, người này nằm trong chi chính Ngu gia. Thế lực Ngu gia tại Hoa quốc phân làm hai nửa, chú Bảy chính là người nắm quyền nửa phần kia.

"Anh Tiểu Đường, bác Năm gọi anh." Một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi đi ra từ thư phòng, ở trên tầng ló đầu xuống gọi Ngu Đường.

Ngu Đường nhấc chân lên lầu, nhìn thoáng qua đứa em họ một cái.

"Bác Năm hình như đang rất tức giận, anh nhớ cẩn thận một chút." Thiếu niên nhỏ giọng nói với Ngu Đường, trên mặt đều là ý cười hữu hảo.

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: "Nghe nói lên đại học là có quyền làm những chuyện đáng xấu hổ."

Tiêu Tiêu: "Chuyện... chuyện gì đáng xấu hổ.?"

Ngư Đường: "Thì là có thể quang mình chính đại chép bài tập chứ còn gì nữa."

Tiêu Tiêu: "... À."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net