Chương 50: Bán mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 50: Bán mình.

Edit + Beta: Như Heo.

Giáo viên lịch sử rõ ràng rất có hứng thú đối với giai đoạn lịch sử này, Cảnh Hoằng thịnh thế trong sách giáo khoa chỉ vẻn vẹn hai trang, cô ấy lại có thể nói liền ba tiết mà không chán.

Đầu tiên là giảng giải công tích vĩ đại của Cảnh Nguyên đế, tiếp theo là nói về lịch sử cống hiến của Đoan Tuệ hoàng hậu, cuối cùng mới giảng đến sách giáo khoa.

"Đoan Tuệ hoàng hậu, nguyên danh Tống Tiêu, tự Quân Trúc..." Giáo viên lịch sử dùng âm thanh trầm bổng du dương đọc lại trích đoạn trong <Đoan Tuệ hoàng hậu liệt truyện>, trong phòng đột nhiên bùng phát ra một trận tiếng cười.

Mọi người nghe đến hai chữ "Tống Tiêu", lập tức đưa mắt nhìn về phía Tống Tiêu ngồi cạnh lớp trưởng đại nhân. Tống Tiêu mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, không nói tiếng nào.

Giáo viên lịch sử nâng nâng cặp mắt kính trên sống mũi, bấy giờ mới nhớ tới lớp mình cũng có một học sinh tên Tống Tiêu: "Được rồi, yên lặng nào," Đang lúc đắm chìm trong chuyện cũ của mình, giáo viên lịch sử không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rối, tiếp tục bài giảng.

"Tống Trạng nguyên, ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, mười tuổi bắt đầu tham gia thi đồng sinh, một đường bá quan trảm tướng, mười bảy tuổi lên kinh thi hội, liền đậu Trạng Nguyên. Cho dù không làm hoàng hậu, Tống Trạng nguyên cũng dư sức làm một danh thần." Giáo viên lịch sử cảm khái mà nói, trong giới sử học có rất nhiều người nghiên cứu Đoan Tuệ hoàng hậu, phát hiện người này mấy năm lăn lộn ở quan trường đã lập được không ít chiến tích, một số tư liệu lịch sử cũng đặc biệt kiến giải, chỉ cần tôi luyện thêm vài năm nữa, vị Tống Trạng nguyên này không chừng còn có thể leo lên được chức thừa tướng.

"Có cần khoa trương như vậy không!" Tiền Gia Huy không nhịn được nói một câu, mọi người lại bắt đầu cười.

Lịch sử chính là như vậy, có đôi lúc còn khoa trương hơn cả tiểu thuyết, chính là có người mười bảy tuổi đã đậu Trạng nguyên, chính là có thể khiến đế vương thiên cổ thần hồn điên đảo, không quản tổ tông gia pháp mà nghênh thú.

Giáo viên lịch sử mang theo sử liệu cất giữ nhiều năm của mình, dùng máy chiếu phim trong phòng truyền thông cho tất cả mọi người cùng thưởng thức: "Các em nhất định rất tò mò, vị Thị lang đại nhân có thể làm cho Cảnh Nguyên đế bất chấp hết thảy mà thú vào cung rốt cuộc mĩ mạo ra sao có phải không? Hôm nay cô sẽ cho các em tận mắt chiẻm ngưỡng."

Ánh sáng phát ra từ máy chiếu, trên bức màn trắng rộng lớn xuất hiện một bức hoạ cổ xưa. Đây là bức tranh được lưu giữ trong bảo tàng quốc gia, từ chất giấy và bút pháp có thể thấy được bức tranh này đã xuất hiện cách đây từ ngàn năm trước.

Người trong hoạ mặc trường bào trắng như tuyết, đứng giữa một mảnh rừng trúc, tay cầm một quyển thẻ tre. Dáng người thẳng tắp không thua gì rừng trúc xung quanh. Tựa hồ phát hiện có người đang nhìn mình, nam nhân trong hoạ khẽ giương mắt, nhìn về hướng người vẽ tranh, bất giác lộ ra một tia cười thản nhiên.

"Trời ạ..." Nữ sinh trong lớp nhỏ giọng hít một ngụm khí lạnh, từ trước đến giờ không biết tranh thuỷ mặc cũng có thể phát hoạ hình dáng một người đẹp như thế, vẻ đẹp trong sáng không tì vết đó, khí chất quân tử vô song đó, thậm chí cả tình cảm yêu thương ức chế của người đã vẽ bức hoạ này, tất cả đều xuyên thấu qua trang giấy ố vàng, phơi bày trước mắt mọi người.

"Tui phải xuyên qua mới được, cổ đại thiệt là nhiều mỹ nam, a a a!" Hoa tỷ cầm lòng không được mà cảm khái.

"Tớ muốn làm hoàng đế, với lại cũng không thể tha cho Hộ bộ Thị lang đẹp như vậy được, nhất định phải tha hắn lên giường!" Trong lớp có nam sinh đùa giỡn nói, dẫn tới vô số ánh mắt khinh thường liếc nhìn của học sinh xung quanh.

"Bức tranh này là do trộm mộ giả đào lên từ lăng mộ Ngu Chiêu của Cảnh Nguyên đế, trong đó còn có chân dung của Cảnh Nguyên đế được in trong sách giáo khoa của chúng ta." Giáo viên lịch sử nói xong, chiếu chính bản chân dung của Cảnh Nguyên đế lên màn ảnh.

Đế vương bên trong mặc triều phục minh hoàng, trên đầu mang lưu miện thập nhị Đông Châu, khuôn mặt tuấn mĩ đến chói mắt, một đôi con người thâm trầm, tràn đầy cơ trí cùng uy nghi của đế vương.

"Người này nhìn có vẻ không giống những hoàng đế khác..." Nhóm học sinh vội vàng mở sách giáo khoa ra so sánh, liên tục ba triều đại hoàng đế ai nấy đều giống nhau như đúc râu rậm thịt béo, tỉ như vị hoàng đế khai quốc này, đầu trọc da khô, nhìn lại chân dung Cảnh Nguyên đế đẹp trai đến mù mắt này, quả thực không khoa học chút nào!

Giáo viên lịch sử đắc ý tươi cười: "Cảnh Nguyên đế lớn lên không giống những vị hoàng đế khác là bởi vì... bức hoạ này là do Đoan Tuệ hoàng hậu tự tay hoạ."

Còn bức quân tử trúc mỹ nhân đồ, thì lại xuất từ tay Cảnh Nguyên đế, mặt trên còn có tư ấn của hoàng đế.

"Đây chính là chỗ tốt của việc thú nam hoàng hậu," Giáo viên lịch sử nâng cằm, "Có thể hỗ trợ phê duyệt tấu chương, cai quản triều đình, giáo dục thái tử." Nữ tử cổ đại ít đọc sách, cho dù hoàng hậu có là nữ đi chăng nữa, sử sách cũng không chọn dùng chân dung đế vương do một nữ tử vẽ, sợ lây dính mùi son phấn(*).

(*): Son phấn ý chỉ phàm tục.

Tống Tiêu thì khác, bức hoạ này được y hoạ lúc còn là Hộ bộ Thị lang, đương nhiên sẽ được lịch sử thừa nhận.

"Cô ơi, còn một chỗ tốt nữa cơ." Có người giơ tay lên.

"Cái gì?" Giáo viên lịch sử cười hỏi.

"Nam hoàng hậu không có kinh nguyệt, mỗi ngày đều có thể thị tẩm!" Một nam sinh lớn tiếng nói.

Nam sinh mười mấy tuổi thường có hứng thú đặc biệt đối với một số kiến thức sinh lý, mỗi ngày đều treo mấy chữ "kinh nguyệt" "băng vệ sinh" trên mép. Cho dù có bị nữ sinh vây đánh thì cũng đến chết không chừa.

Cả lớp cười phá lên, mặt Tống Tiêu đột nhiên đỏ bừng.

Lưu Lộ ngồi trước Tống Tiêu quay đầu lại nhìn y một cái, tâm mắt chuyển sang khuôn mặt không kiên nhẫn vì bị đánh thức của Ngu Đường, nhỏ giọng nói một câu: "Người trong bức hoạ... dung mạo thật sự rất giống lớp trưởng và Tống Tiêu..."

Lời vừa nói ra, lớp năng khiếu 10-1 yên lăng trong nháy mắt, sau đó bùng lên.

Giáo viên lịch sử cũng bị hấp dẫn lực chú ý, lúc này mới quan sát kỹ tướng mạo hai người, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức ngây ra.

"Cảnh Nguyên đế tên là Ngu Cẩm Đường, cũng gần giống tên lớp trưởng rồi!"

"Trời ơi, hai người họ không phải là hoàng thượng - hoàng hậu tái thế đó chứ?"

"Thật thần kỳ!"

"Im lặng!" Ngu Đương đột nhiên ngồi thẳng dậy, lớn tiếng quát, chờ mọi người ngậm miệng lại xong mới lạnh giọng lên tiếng, "Trương Nhất Phàm, Liễu Ngạn, đi ra ngoài!"

Trương Nhất Phàm chính là người vừa nhắc đến chuyện kinh nguyệt, còn Liễu Phàm chính là thằng nhãi nói muốn tha Thị lang lên giường. Hai tên nam sinh còn muốn biện giải, Độc Cô Ám đã đứng dậy, mỗi tay xách một tên, tha ra khỏi lớp.

Tống Tiêu đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, hai người kia là bị kéo ra ngoài chém đầu.

Vì có hai tên quây rối vừa bị "kéo ra ngoài chém đầu", những người còn lại cũng đàng hoàng lên, giáo viên lịch sử lúc này mới phục hồi tinh thần, nhất thời kích động không thôi, không biết khống chế kỷ luật trong lớp, vừa rồi mà bị hiệu trưởng thấy được nhất định sẽ xong đời! Dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thoáng qua Ngu Đường, có chút xoắn xuýt mà cau mày, đứa nhỏ này càng nhìn càng thấy giống hoàng đế bệ hạ nha.

Buổi tối, trên diễn đàn "Tiêu Đường nguyệt" lại xuất hiện thêm một topic mới.

[Tui đã biết người giống hoàng hậu lần trước là ai rồi nè, nhân tiện còn phát hiện luôn cả hoàng thượng tái thế nữa nha.]

[Lâu chủ] Ly Ly Ly Miêu: "Hôm nay trên lớp đang giảng đến Cảnh Hoằng thịnh thế, oa ha ha, đột nhiên phát hiện lớp tui có nam sinh có dung mạo rất giống hoàng hậu điện hạ, là thiếu niên trắng trắng mềm mềm a. Mà quan trọng hơn là, bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy, thật! Sự! Rất! Giống! Hoàng đế bệ hạ! A a a a... Muốn chết..."

Gấu Mèo Đẹp Trai Đệ Nhất Vũ Trụ: "Ly Miêu, khoan chết đã, nói cho tui biết bọn học học trường nào?"

Thỏ Thanh Thanh: "Nói có sách mách có chứng, lâu chủ mau giao bằng chứng ra đây."

[Lâu chủ] Ly Ly Ly Miêu: "Là một giáo viên ưu tú, tui làm sao có thể công khai tư liệu học sinh được chứ! Không nói!"

Hoàng Dã Vạn Ngỗng: "Tui vừa nghĩ ra một quyển xuyên qua ngàn năm lại yêu ngươi tám mươi vạn chữ."

Gấu Mèo Đẹp Trai Nhất Hành Tinh: "Đại quỳ lầu trên, cầu khai hố!"

Thỏ Thanh Thanh: "Lầu trên bị ngốc rồi à, con ngỗng đó không phải đại bản tôn."

Toàn bộ topic cuối cùng biến thành các loại cầu đồ cầu văn cầu thịt, lâu chủ bởi vì mọi người bu quanh cầu xin yên lặng rút lui.

Ngu Đường xem từ đầu đến cuối, sờ sờ cằm, mở QQ, đập vào mắt là avata hình một con chim vàng.

Tiêu Tiêu yêu Đường Đường: "Đại Đại, cô xem bình luận trong topic mới đi, không tính viết thêm tập mới sao?"

Hoàng Dã Vạn Hạc: "Ôi ~ để tôi xem xem! Đường Đường, cậu còn chưa ngủ sao?"

Tiêu Tiêu yêu Đường Đường: "Trẫm nên đi ngủ rồi, 88"

Hoàng Dã Vạn Hạc: "..."

Hoàng đế bệ hạ mặt không thay đổi khép máy tính lại, trên điện thoại di động nhận được tin nhắn Tư bản Đại Ngư gửi tới, báo cho hắn biết khoản tiền đầu tiên đã được chuyển vào Giải trí Tinh Hải.

Chờ Tống Tiêu từ phòng tắm đi ra, liền thấy Ngu Đường một mặt nghiêm túc ngồi trên chiếc ghế chân cao, một tay cầm ly nước, một tay cầm tập văn kiện dày cộm.

"Đây là gì vậy?" Tống Tiêu đầu tóc ướt nhẹp chạy qua nhìn.

Ngu Đường ghét bỏ mà liếc mắt nhìn y, giật khăn mặt qua xoa xoa đầu y, đầu tóc ngắn bị xoa như vậy lập tức dựng đứng lên, có chút phong cách Gothic.

Tống Tiêu giơ tay vũ tóc, tự rót cho mình một ly nước.

"Tiền đã được chuyển vào Giải trí Tinh Hải rồi," Ngu Đương cho y xem tin nhắn, sau đó kín đáo đưa y một cây bút, "Ký đi."

"Hả?" Tống Tiêu ngơ ngác mà cầm bút, nhìn vẻ mặt thành thật của Ngu Đường, lại nhìn bản hợp đồng trên bàn lần nữa, bên trên viết ba chữ "Giấy bán thân" chói đến mù mắt.

Bên Giáp là Ngu Đường, bên Ất là Tống Tiêu. Quả thực như những gì Ngu Đương nói lúc trước, thoả thuận khế ước tình nhân, chỉ có điều... Cứ xem như là trong tiểu thuyết, cũng sẽ không trắng trợn liệt kê ra những thứ này chứ?"

Điều khoản 7, bên Ất nhất định phải đảm bảo, sau khi trưởng thành mỗi tuần thị tẩm không được ít hơn ba lần, nếu như tuần nào không đủ thì sẽ bù qua tuần sau, hoặc dồn vào cuối tháng thanh toán. Nếu cuối tháng vẫn còn chưa thánh toán hết, thắng sau phải tăng lên gấp đôi.

...

Điều khoản 23: Bên Ất khi đi tắm không được đóng cửa, đảm bảo bên Giáp có thể tiến vào nhà tắm bất cứ lúc nào, nếu bên Ất không chịu phối hợp, bên Giáp có quyền phá cửa mà vào...

Tống Tiêu nhìn mấy điều khoản trên đó, nào là "Khi ngủ nhất định phải dựa vào ngực bên Giáp, không được dời đi" rồi "Trước khi ngủ phải xoa bóp cho bên Giáp".v.v... những việc nhỏ nhặt nhất đều được liệt kê hết thảy, kỳ quái nhất chính là điều cuối cùng.

Điều thứ 98: Sau khi hiệp ước chấm dứt, nếu như bên Ất mang thai, không được phép bỏ trốn, nhất định phải trở lại bên người bên Giáp kết hôn!

Tống Tiêu xầm mặt nhìn về phía hoàng đế bệ hạ thần sắc lãnh khốc: "Bên Ất là nam, làm sao mang thai?"

"Để ngừa vạn nhất mà thôi, để tránh trường hợp đối kháng sau này, nhất định phải viết rõ ràng." Ngu Đường nâng cằm, ý bảo y đừng dài dòng, mau ký đi.

Cái gọi là không thể đối kháng, bên trong tất cả hợp đồng đều sẽ viết về những việc ngoài ý muốn như thiên tai, chiến tranh, các nhân tố không thể lường trước được, hợp đồng sẽ tự động loại trừ. Còn bản hợp đồng này thì lại liệt kê rõ ràng: Nếu như gặp phải những nhân tố bát khả kháng như lũ lụt, hoả hoạn, động đất, chiến tranh... hợp đồng vẫn có hiệu lực như trước.

Đây cũng quá bá vương rồi!

Tống Tiêu bất mãn mà khán nghị, bị hoàng đế vô tình trấn áp, buộc y ký kết phần hiệp ước bất bình đẳng.

Nhìn Tống Tiêu viết hai chữ "Tống Tiêu" lên bảng hợp đồng, hoàng đế bệ hạ rất hài lòng viết hai cái tên "Ngu Đường, Ngu Cẩm Đường" lên bên Giáp. Miễn cho ngày nào đó Tống Tiêu không chịu thừa nhận.

Tống Tiêu đương nhiên hiểu rõ ý hắn, nhịn không được co giật khoé miệng, chưa kịp thua hồi hợp đồng đã bị Ngu Đường bắt được tha lên giường bắt đầu xoa bóp.

Là một thư sinh nho nhã, Tống Tiêu làm sao biết xoa bóp như thế nào, an vị bên cạnh hoàng thượng, vươn tay tuỳ tiện nặn nặn người hắn. Bắp thịt thiếu niên trơn lán, sờ lên rất thoải mái. Cảm thấy hơi bị miệng khô lưỡi khô, lỗ tai Tống Tiêu hơi đỏ, chậm rãi rụt tay về, mạo phạm long thể hoàng thượng là tội lớn a.

"Sắp sửa phân ban, ngươi tính chọn ban nào?" Ngu Đường thả lỏng tứ chi, đem con dâu nuôi từ bé lười biếng bắt tới, ôm vào trong ngực.

"Học văn đi, khoa học tự nhiên của tớ không tốt, học văn mới có hi vọng thi trạng nguyên." Tống Tiêu nghiêm túc tính toán.

Ngu Đường hơi cau mày, "Vậy trẫm cũng học Văn." Phân ban thì phải chia lớp, nếu hắn chọn Lý thì sẽ không được học cùng Tống Tiêu.

Tống Tiêu giương mắt nhìn hắn, khẽ cau mày: "Hoàng thượng, tiền đồ của người không thể đem ra đùa giỡn."

"Ta không đùa giỡn." Dáng vẻ Ngu Đường rất thành thật.

Tống Tiêu ngồi dậy, cau mày nhìn hắn. Đời này hoàng thượng không phải vương tử hoàng tôn, không có nguy hiểm gì đến tinh mạng, liền không cân phải nỗ lực như đời trước, cả người cà lơ phất phơ, khiến y vừa thấy là tức giận.

Ngẫm lại vị đế vương vĩ đại trên sách kia, lại xem gia hoả học cũng không tốt hơn được này, Tống Tiêu nhịn không được mở miệng dạy dỗ hắn: "Thứ cho thần nói thẳng, gia tộc hoàng thượng bây giờ so với trước kia cũng không đơn giản hơn bao nhiêu, tuỳ tiện có thể giải quyết được sao? Nhiều thúc bá như hổ rình mồi như vậy, nếu như người chỉ muốn chơi không muốn nỗ lực, có thể bảo vệ được công chúa An Viễn không? Có thể bảo vệ được Lân nhi không?"

Lúc đầu vốn chỉ đùa giỡn, không ngờ lại bị bà xã dạy dỗ, hoàng đế bệ hạ chép miệng một cái, lầu bầu nói: "Trẫm... biết rồi." Thần tử khuyên can nên mới nói, hoàng thượng không thể tức giận, huống chi đây còn là hoàng hậu nhà mình.

Tống Tiêu nói xong, lườm hắn một cái, tức giận quay người nằm xuống. Không lâu sau, cơ thể ấm áp đã sáp lại gần.

"Lên đại học có thể ta sẽ đi Mĩ, lúc đó ngươi hãy đi cũng ta đi." Ngu Đường gác cằm lên đỉnh đầu Tống Tiêu, lười biếng nói.

Xuất ngoại? Tống Tiêu sửng sốt, lúc trước Ngu Đường cũng có đề cập tới, hắn nói xuất ngoại rất có lợi cho việc học tập. Thế nhưng, xuất ngoại cần phải có rất nhiều tiền, nghe nói học phí hàng năm không ít, cộng thêm việc nơi đó vật giá leo thang, chỗ ăn chỗ ở đều phải tốn rất nhiều tiền. "Gánh hát" nhà y sắp sụp đổ đến nơi, phụ thân còn thiếu Ngu Đường khoản nợ lớn như vậy, lấy đâu ra tiền cho y xuất ngoại du học?

Tống Tiêu yên lặng thở dài, lặng lẽ nắm chặt tay Ngu Đường khoát trên hông y.

Ngu Đường lại nghĩ Tống Tiêu đồng ý, hài lòng hít sâu mội hơi, đem con dâu nuôi từ bé ôm vào lòng, an tâm quyết định chọn ban Tự nhiên.

==========

Tiểu kịch trường:

Mục sư Tiểu Ám: "Ngư tiên sinh, từ nay về sau, bất luận bần cùng hay giàu có, ngươi đều nguyên ý chăm sóc y, bảo vệ y chứ?"

Ngư Đường: "Ta nguyện ý."

Mục sư Tiểu Ám: "Tống tiên sinh, từ nay về sau, bất luận bần cùng hay giàu có, ngươi đều nguyện ý yêu hắn, vì hắn mở rộng cửa phòng tắm cùng hai chân, cho dù mang thai cũng sẽ không tìm nam phụ thâm tình khác nương tựa, đàng hoàng sống cùng hắn đến hết đời chứ?"

Tiêu Tiêu: "... Lời thề này do ai viết vậy?"

Ngư Đường: "Nói nguyện ý là được rồi, quản nhiều vậy làm gì."

Tiêu Tiêu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net