47. Đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng 4 giờ chiều, chiếc điện thoại của Kim Taehyung liền *ting* lên một tiếng. Cái tên "Đại tướng Park" hiện rõ trên màn hình kem theo dòng tin nhắn "Cuộc họp đối thoại quân sự bắt đầu", Taehyung sau khi nhận được thông báo từ bên phía của Đại tướng liền nhanh chân chạy vào khu vực quan sát để kiểm tra lại các thiết bị đã được bố trí xung quanh khu vực. Hiện tại tất cả các nhóm đã có mặt tại nơi mà Taehyung giao để làm quen với địa hình nhằm thuận lợi trong việc quan sát.

''Jisung, cậu đã đưa tấm chắn bảo hộ cho mỗi nhóm chưa?"Kim Taehyung sau khi kiểm tra các thiết bị xong liền đi ra ngoài trao đổi với Jisung.

''Tôi vừa đưa xong đây, sao thế?"

"Tôi chỉ hỏi để kiểm tra lại thôi, hiện tại cuộc họp đã diễn ra rồi, Đại tướng vừa thông báo cho tôi"

Jisung sau khi nghe Taehyung nói xong lập tức trợn tròn hai mắt.
"Gì cơ? Chưa gì đã bắt đầu cuộc họp rồi sao, thời gian trôi mau thật đấy!"

"Ừm, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật. hiện tại chúng ta còn 3 tiếng để chuẩn bị tất cả mọi thứ, đúng 6 giờ 50 phút tôi với cậu và một vài Trung tá của khu huấn luyện sẽ tập trung tại khu vực quan sát để theo dõi tình hình khi đội biên phòng bên ta thỏa thuận với bên đó. Nếu xảy ra tình huống nguy cấp tôi sẽ truyền lệnh xuống cho các nhóm sau đó chúng ta sẽ chia ra để hỗ trợ với cả đội.''

Jisung khi nghe xong liền gật đầu đồng ý, cả hai cứ thế rơi vào im lặng được một lúc thì Jisung liền lên tiếng.

''Sẽ ổn không đấy Kim Taehyung?"

Taehyung bên này đang trầm ngâm với những suy nghĩ của bản thân liền bị lời nói của Jisung cắt ngang, hắn đưa mắt nhìn sang người đồng đội kiêm luôn bạn thân của mình cười nhẹ.

''Tên láo nháo như cậu sao lại hỏi như vậy, cậu đừng quên 5 năm trước chúng ta đã từng làm một nhiệm vụ nặng gấp 10 so với nhiệm vụ lần này đấy!''

Jisung sau khi nghe câu nói của Kim Taehyung liền nhớ tới trận chiến năm đó, chiến thắng của trận chiến 5 năm trước như một dấu ấn của TK, nhưng đối với Kim Taehyung đó lại là một nỗi đau,một nỗi ám ảnh của Taehyung hắn.

Jisung biết Taehyung là đang nhớ về việc đó, anh biết năm đó hắn đã đau đớn như thế nào, sự việc năm đó cũng đã làm cho mẹ hắn nhập viện tận 4 lần. Khoảng thời gian đó anh chính là người đã luôn bên cạnh trò chuyện với Taehyung và cùng Taehyung động viên mẹ của hắn.
Nhắc tới sự việc đó Jisung đột nhiên sực nhớ tới một chuyện, anh nghĩ nghĩ gì đó trong đầu rồi lại ngước lên nói với Taehyung với thái độ khẩn trương

"Khoan đã Taehyung, hôm nay là ngày 5 tháng 12!! Chẳng phải là ngày giỗ của bác trai sao!!!''

Taehyung thấy Jisung khẩn trương như vậy liền biết người bạn thân này của mình là đang không thể ngờ tới chuyện này, đúng như Jisung nói thì ngày ra trận hôm nay cũng chính là ngày giỗ của ba hắn, cũng đã tròn 5 năm từ khi ba hắn hi sinh rồi!

"Thảo nào cậu lại nhắc tới trận chiến của 5 năm trước, tôi không ngờ ngày hôm nay lại trúng với ngày giỗ của bác trai...'' Jisung nói đến đây đột nhiên trở nên im bặt. Chỉ lặng lẽ cùng Taehyung nhìn về một khoảng không vô định.

Được một lúc sau, Jisung cảm thấy có chút lo lắng mà nhìn vào người bên cạnh. Hắn vẫn như vậy, một mặt không cảm xúc với tất mọi người, tâm tư của hắn ra sao, suy nghĩ của hắn như thế nào chính Jisung cũng không thể nắm rõ được. Không phải là bạn thân của Taehyung là sẽ hiểu được hắn như thế nào vì căn bản Taehyung là một người che đậy cảm xúc rất giỏi, chỉ có sự việc năm đó là lần duy nhất có thể thấy được người che đậy cảm xúc giỏi như Kim Taehyung bộc lộ hết tâm tư và cả những giọt nước mắt ra bên ngoài đủ để thấy được hắn đã đau khổ thế nào khi người ba mà hắn yêu quý và kính trọng đã bỏ mạng nơi chiến trường!

''Taehyung, cậu ổn không?''

"Đừng hỏi những câu như vậy, cậu biết rõ tôi không phải người mong manh yếu đuối.''

Jisung thật ra biết rõ câu trả lời sẽ là như thế nhưng anh biết Taehyung đang đi ngược lại với lời nói của hắn, hắn thực chất là đang hoài niệm về vụ việc năm đó, nỗi đau năm đó như một nỗi ám ảnh của Kim Taehyung vậy!
''Haizz, cái bản tính chịu đựng một mình này của cậu khi nào mới mất đây KIm Taehyung''

''Ba à, ngày này 5 năm trước con cũng được tham gia làm nhiệm vụ của trận chiến mà ba chỉ đạo, ngày đó TK chúng ta làm nên một chiến tích rất lớn cho Đại Hàn Dân Quốc, đất nước vẫn còn, nhân dân vẫn còn nhưng sao ba lại không còn ở đây vậy ba...!
Ngày hôm nay là ngày giỗ của ba và cũng là ngày con làm nhiệm vụ, 5 năm trước là cùng đồng đội và ba, hiện tại cũng là cùng đồng đội nhưng còn có thêm một người đặc biệt nữa ạ. Người ấy tên là Jeon Jungkook, người mà con trai ba đem lòng yêu thương hết mực, liệu sự việc năm đó có lặp lại không ba nhỉ!? Nếu ba trên trời có nghe được những lời này thì ba che chở cho chúng con và cả đội ba nhé, con trai Taehyung và mẹ nhớ ba rất nhiều...''

Giọng nói nghẹn ngào đầy đau xót của Kim Taehyung thốt ra với người trong tấm ảnh nhỏ, trong ảnh là hình ảnh người đàn ông có tuổi với bộ quân phục Đại tướng lịch lãm trang nghiêm trên người.
Ở nơi cách xa khu căn cứ 3m có một Kim Taehyung cùng với những giọt nước mắt mặn chát đọng lại trên mi, Kim Taehyung của ngày hôm nay rất nhớ ba của mình.

___

''Được rồi, mong giữa hai nước chung ta sẽ giải quyết một cách hòa thuận với nhau nhé ngài Kim Jong-un!''

Tổng thống Moon Jae-in một thân lịch lãm trang trọng cùng nhau bắt tay với ông Kim Jong-un. Đối với lời nói của tổng thống Moon ông chỉ nhẹ nhàng gật đầu cùng với một nụ cười tươi, nhưng lại mang nhiều ẩn ý.
Cuộc họp đối thoại quân sự giữa Hàn Quốc và Triều Tiên kết thúc vào lúc 5 giờ 45 phút chiều, đoàn lãnh đạo của Triều Tiên ngay sau đó liền ra sân bay để trở về nước bằng phi cơ riêng của mình.

''Triệu tập đội, tấn công khu vực phía Bắc của Hàn Quốc!''
Giọng nói nhẹ nhàng của ông Kim Jong-un vang lên, người trợ lí kế bên nghe xong liền gõ gõ gì đó vào điện thoại của mình, 5 phút sau chiếc phi cơ riêng của tổng thống Kim cứ thế cất cánh bay về Triều Tiên. Trận chiến theo đó cũng dần đến gần!

Taehyung bên này đang đi xung quanh khu vực X cùng một vài người của đội biên phòng thì bị tiếng chuông điện thoại thu hút. Khi thấy Đại tướng Park gọi cho mình hắn liền lập tức nhấc máy

''Tôi nghe thưa Đại tướng"

''Taehyung, tập hợp đội vào vị trí. Ban lãnh đạo bên đó đã bay về được 10 phút rồi, đấy cao tinh thần toàn đội, theo như tôi thấy thì sự việc sẽ hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Tôi đã triệu tập thêm người rồi, họ sẽ tới đúng 7 giờ, đó là lúc chúng ta mở rào chắn biên giới''

''Đã rõ thưa Đại tướng''

''Tốt, nghe tôi nói đây Taehyung, ngày hôm nay là ngày gì thì chắc chắn cậu hiểu rất rõ,tôi cũng không ngờ lại trùng vào ngày như thế này, tôi không muốn sự việc năm đó sẽ lập lại một lần nào nữa, đi bao nhiêu thì về đủ bấy nhiêu cho tôi. Đây chính là lệnh, đã rõ chưa'' Giọng nói bên kia của Đại tướng Park như mũi tên xuyên thẳng vào tâm trí của Taehyung, dòng máu người quân nhân của hắn trở nên nhiệt huyết một cách dữ dội, giọng nói kiên quyết chắc nịch ngay sau đó vang lên một cách rõ ràng

''Rõ!!!''

Cuộc gọi ngay sau đó liền kết thúc một cách nhanh chóng, Taehyung tiếp đó liền chạy vào khu vực quan sát, chiếc bộ đàm trên thắt lưng cuối cùng đã đến lúc sử dụng.

''Jisung, tập hợp những người của tổ quan sát về khu vực quan sát ngay bây giờ, cấp tốc!!''

Jisung sau khi nhận được tín hiệu từ Taehyung liền tập trung những người trong tổ quan sát lại, ngay sau đó liền có mặt ở khu vực quan sát.

Taehyung khi ngồi vào khu vực quan sát liền thông báo qua bộ đàm có liên kết với các nhóm

''Đội trưởng của từng nhóm nghe rõ, cho nhóm chuẩn bị dụng cụ chiến đấu và vào vị trí đợi lệnh truyền xuống, ngay bây giờ, cấp tốc!!''

Jungkook bên này đang quan sát xung quanh liền nghe được tiếng của Taehyng vang lên trong chiếc tai nghe bên tai trái của mình.

''Tất cả tập trung, trang bị dụng cụ chiến đấu và vào vị trí, đợi lệnh của Thượng tướng truyền xuống!!!''

Nhóm của Jungkook ngay sau đó liền chuẩn bị vào vị trí, những nhóm còn lại cũng đã sẵn sàng và vào vị trí của mình.

Đúng 6 giờ 55 phút, đội quân được Đại tướng Park đưa xuống đã có mặt sớm hơn giờ mở rào chắn biên giới 5 phút.Tổng cộng có 100 người được đưa đến, Kim Taehyung ngay sau đó liền phân chia họ vào các nhóm để hỗ trợ thêm với đội.

Chiếc đồng hồ báo động *ting* lên một tiếng, điểm 7 giờ đúng, thông qua màn hình quan sát có thể thấy được rào chắn biên giới đang được mở ra. Đội biên phòng của Triều Tiên ngay sau đó liền có mặt và đứng trên vùng lãnh thổ của Đại Hàn Dân Quốc.

''Đến rồi!!"


Type chap này gần 2000 từ luôn chời ơiiii, đoạn gây cấn đã đến rồi !!!
Ở đoạn nhắc đến ba Taehyung mọi người đừng thắc mắc nhé, tớ đã nhắc qua ở chap 3 rồi ấy ^^
Và một điều quan trọng tớ muốn mấy babi nhớ rõ là tình tiết truyện là hư cấu nhé, vốn dĩ tớ chỉ lên cho nội dung nó như thế thôi chứ không có thật nheeeee. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net