54. Mùa đông của Seoul

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook một thân lọt thỏm vào lớp áo khoác rộng thùng thình ngồi trên mép giường của Taehyung, nơi vòng eo giấu sau lớp áo khoác kia được một vòng tay to lớn của người kế bên bao bọc lại chắc chắn, đôi chân trần kia của Jungkook từ lúc nào cũng đã nằm gọn trong đôi tất trắng tinh, khỏi nói cũng có thể biết đây là Taehyung đưa cho cậu mang, hắn thật sự chăm Jungkook rất kĩ, chỉ cần thấy cậu một thân không đủ ấm trong cái thời tiết này của Seoul liền khó chịu mà cau có với cậu ngay!

"Thỏ nhỏ, em đã ăn gì chưa?"

Jungkook sau đợt âu yếm khi nảy vẫn còn chút ngại nên chỉ biết gián mắt vào cửa sổ phía trước mặt mình mà nhìn lấy nhìn để, hai bên má cũng đã phảng phất nhẹ chút màu hồng nhạt rồi.

"Em đã ăn rồi, khi nảy em và Haein vừa ăn xong thì Trung tướng Jisung gọi tới nói là Đại tướng cho gọi hai tụi em. Là ngài đã xin phép Đại tướng giùm em với Haein ạ?"

"Ừm, là tôi đã liên lạc cho Đại tướng"

Jungkook nghe hắn nói vậy cũng liền gật gật tỏ ý đã hiểu, ngay sau đó cậu liền quay cả người lại đối diện với hắn, bản thân không nhịn được liền nhìn tới hai vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng kia, Jungkook một mực muốn chạm vào nơi đó một chút, nơi mà đã có những viên đạn kinh khủng kia ghim thẳng vào da thịt hắn.

Đôi tay nhỏ nhắn của cậu có chút run rẩy mà vươn tới vết thương của hắn, Kim Taehyung nhìn thấy tay cậu một chút cũng không thể vững nổi liền vươn tay mình nắm lấy tay cậu, xúc cảm ấm nóng từ bàn tay của hắn ngay lập tức bao phủ lấy tay cậu, cái run rẩy kia ngay sau đó cũng liền biến mất nhờ đôi bàn tay to lớn của hắn bao bọc lấy.

Kim Taehyung nắm lấy tay cậu chầm chậm đặt lên vết thương đã được băng bó của mình, chỉ thấy Jungkook một mặt chăm chăm vào nó mà vuốt ve nhẹ qua lớp băng gạc trắng tinh. Giọng nói có chút nghèn nghẹn của cậu ngay sau đó liền phát ra

"Thượng tướng, ngài chắc hẳn là rất đau nhỉ...! Nếu lúc ấy em nghe lời ngài thì có lẽ ngài sẽ không xảy ra chuyện rồi, là Jungkook đã làm cho ngài bị thương..."

Thấy người nhỏ trước mặt lại có dấu hiệu muốn khóc đến nơi hắn liền nắm lấy cổ tay cậu mà kéo về phía mình, cả gương mặt của Jungkook ngay sau đó liền nằm gọn trong lồng ngực của hắn, mùi gỗ mộc quen thuộc của Taehyung liền bao trùm lấy gương mặt cậu, cái mùi hương mà làm cậu cảm thấy an tâm và dễ chịu khi ngửi nó. Nhất thời Jungkook liền như tìm đúng chỗ mà dụi cả gương mặt mình vào người hắn, hai tay cũng trở nên bận rộn mà vòng qua hông của người lớn trước mặt ôm chặt, vì phía hông bên phải là vết thương của hắn nên Jungkook chỉ  nhẹ nhàng cẩn thận mà xoa nhẹ nơi đó, cậu không muốn hắn đau một chút nào cả !

Hôn lên đỉnh đầu của vật nhỏ trong ngực mình, hắn tựa hờ cằm của mình vào mái đầu nhỏ của Jungkook mà nói

"Jungkook, tôi không đau, nhưng em khóc tôi chắc chắn sẽ rất đau!!

Trong việc này em không có lỗi gì cả. Tôi biết tình huống lúc đấy em là lo cho tôi nên mới muốn qua chỗ tôi như vậy, nhưng bọn chúng là đang nhắm vào tôi và không muốn có một thứ gì cản trở cả, nên khi cánh quân phía em di chuyển chúng liền khó chịu nên mới thay đổi hướng bắn về phía em, thay vì để chúng day dưa lâu như vậy sẽ càng tổn thất người bên đội chúng ta, để chúng bắn một phát như vậy thì sẽ liền nghĩ là tôi đã mất mạng mà tự động rút quân thôi. Dù gì tình thế lúc đấy chúng chỉ tập trung vào tôi và muốn lấy mạng tôi thôi, tôi là đang giúp cho đội mình đấy vì thế em đừng suy nghĩ lung tung, việc này em không hề có lỗi, đã hiểu chưa đồ răng thỏ"

Jungkook trong lồng ngực hắn nghe rõ những gì hắn nói không sót một chữ. Suy cho cùng, hắn dù có ra sao, có đau đớn như thế nào vẫn không muốn làm cho Jungkook cậu buồn, một chút cũng không. Có lẽ cậu của hiện tại chính là bảo vậy quý giá nhất của Taehyung hắn, là người mà hắn hận không thể đem khảm vào tận sâu trái tim mình mà hết mực cưng chiều.

Ngoài kia dù ai yêu thích hắn, có ý với hắn, dùng lời ngon tiếng ngọt để lấy được lòng tin của hắn thì đối với hắn những thứ đó chỉ là gió thoảng qua tai, một chút cũng không thể thu hút sự chú ý của Kim Taehyung. Nếu muốn Taehyung chú ý tới, trừ khi người đó là Jeon Jungkook !!

Jungkook hiện tại chỉ biết gục mặt vào ngực hắn mà nghĩ ngợi, hai tay lại không kiềm được mà nắm lấy vạt áo bệnh nhân của hắn mà vò lấy vò để.
Kim Taehyung này rõ ràng là có hai tính cách, đối với người khác hắn một chút cũng không dùng điệu bộ với lời nói này mà hoàn toàn là một mặt lạnh tanh, kiệm lời. Nhưng với cậu hắn hoàn toàn khác với hình ảnh đó, hắn ngọt ngào, ấm áp, luôn dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất. Hiện tại việc hắn bị thương cũng là do cậu ngang bướng không nghe lời, vậy mà hắn một câu trách móc cũng không có, ngược lại còn lo lắng cho cậu, Jungkook biết cậu hiện tại rất quan trọng với hắn nên đâm ra cậu có một nỗi sợ luôn ẩn sau trong chính bản thân mình, cậu một chút cũng không muốn nỗi sợ ấy một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật, nếu không cậu sẽ không chịu nổi mất !!

"Thượng tướng.."

Giọng nói tựa như lời thỏ thẻ với thanh âm nhỏ phát ra từ miệng của Jungkook, Kim Taehyung đang vuốt vuốt tấm lưng mảnh khảnh kia của cậu liền lên tiếng

"Tôi đây"

"Em thật sự rất yêu ngài..."

Cuối câu giọng nói của cậu trở nên nhỏ lại dần nhưng người phía trên hoàn toàn nghe rất rõ. Jungkook khi dứt lời liền gục hết cả mặt vào mặt hắn, bản thân cảm nhận được gương mặt cũng dần nóng lên rồi.

Taehyung nhìn cái người vừa mới ngỏ ý yêu thương với hắn giờ lại một mặt ngượng ngùng mà rút vào ngực hắn liền phì cười trước độ đáng yêu này của cậu, may thay hắn đang bị thương, nếu không bản thân lại không nhịn được mà "yêu thương" cậu mất.

Nhắc tới việc này thì đầu hắn cũng liền nhảy số một tí, mặc dù cả hai đã yêu nhau một thời gian, nhưng đề cập tới việc "yêu thương" nhau trên giường hắn lại hoàn toàn không quan trọng mấy. Vì hắn tôn trọng người yêu của mình, cả hai đồng lòng vẫn sẽ tốt hơn rất nhiều, dù gì trước giờ Jungkook cậu cũng là thẳng nam, hắn không vội đề cập tới vấn đề này, để cậu làm quen một thời gian đã, Jungkook cậu cũng chỉ là của mình hắn thế nên hắn cũng không vội mấy.

Mặc dù Kim Taehyung là lần đầu yêu đương, nhưng phản ứng của đàn ông không thể chối bỏ được, bản thân hắn cảm thấy may mắn vì có thể kiềm chế được trước đứa nhỏ này, nếu không hắn sẽ phạm tội "bắt nạt" trẻ nhỏ mất, mặc dù Jungkook đã 23 tuổi rồi nhưng với hắn cậu cũng còn khá nhỏ, người ở ngưỡng 30 như hắn không nỡ làm vậy với một bạn nhỏ đâu, đây còn là tiểu tâm can của hắn nữa.

"Kim Taehyung, mày làm tốt lắm, em ấy còn nhỏ nên không vội mấy là điều đúng đắn nhất"

"Jeon Jungkook, Taehyung tôi cũng yêu em, bạn nhỏ!"

Tháng 12 tại Seoul đã trở nên lạnh hơn ngày thường, tuyết cũng đã rơi phủ đầy khắp nơi rồi. Ngoài kia dù lạnh buốt đến bao nhiêu, thì nơi gian phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện này lại trở nên ấm áp bấy nhiêu, chắc có lẽ là do hai ta cùng nhau, trao cho nhau những lời yêu thương chân thật nhất nên cái lạnh ở Seoul này cũng dần phai mờ với hai ta, chỉ có hai trái tim nơi ngực trái dần ấm lên từng đợt và không hẹn mà cùng nhau chung nhịp đập.

Chỉ tiếc lẳng lặng sau niềm vui của đôi trẻ chính là một điều mà cả hai dường như không hề nghĩ tới, ông trời đâu thể lương thiện đến mức cho không như vậy, phía trước kia còn đầy ấp những việc bất ngờ, chỉ là thời điểm hiện tại có thể chưa đúng lúc thôi.

Hôm qua tui có đăng thông báo, không biết bồ nào có nhận được thông báo đăng truyện không huhu ㅠㅠ
Chẳng ai nói năng gì nên tui lo sốt vó luôn 😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net