Chương 10 - 12: Cảnh Sanh - Địa ngục có mấy tầng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Cảnh Sanh - Địa ngục có mấy tầng?


Rốt cuộc địa ngục có mấy tầng? Tôi không biết, tôi chỉ biết bắt đầu ngày đó, Lôi luôn có thể đẩy Phi Yên xuống một tầng sâu hơn.


Vết thương của em chưa lành, Lôi cũng đã sốt ruột.


"Ngài Lôi, ngài đã hứa sẽ để tôi biết anh ấy an toàn trước." Giọng em rất trong trẻo, nhưng không hề sợ hãi.


"Cảnh Sanh, đưa điện thoại cho cô ta."


Tôi đưa điện thoại cho em, một giọng nói vội vã vang lên, "Phi Yên, em ổn không?"


"Em ổn, anh thì sao?" Giọng em hơi run run.


"Anh không sao, ngài Cảnh dẫn người đến cứu anh, nhưng anh phải lập tức rời khỏi nơi này. Phi Yên, em đang ở nơi đâu, anh tới đón em, mình sẽ đi cùng nhau!"


"Em không theo anh được nữa, em... Mệt rồi."


"... Phi Yên, liệu mình còn gặp nhau nữa không?"


"Đương nhiên."


"Phi Yên, anh không bỏ em lại được."


"Cảnh Sanh sẽ chăm sóc em, anh đừng lo."


Lúc em nói lời này, Lôi tủm tỉm liếc nhìn tôi một cái.


"Tĩnh Ảnh, còn nhớ em từng nói với anh câu gì không?"


"Anh nhớ, 'Tựa lầu nghe gió mưa rơi. Lặng xem đường lối nổi trôi giang hồ'."


"Vậy là tốt rồi, phải nhớ anh từng nói với em, muốn sống, còn sống mới còn hi vọng."


"Phi Yên, anh yêu em."


"... Em cũng vậy." Có điều gì đó thoáng qua trong mắt em, là hạnh phúc, hay đau khổ?


Điện thoại tắt, em lại vẫn nắm chặt trong tay. Giọt nước mắt chảy qua gò má, chảy qua cằm, rơi xuống tay em, thấm vào lòng em. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất, phủ lên người em một tấm lụa vàng óng...


Em đưa điện thoại đưa cho tôi, từ đầu đến cuối không nhìn tôi một lần, em nhìn Lôi, cười dịu dàng, nụ cười vô cùng thánh khiết. Tôi cảm thấy đáng thương quá, nhưng kẻ đáng thương là em hay là tôi?


"Vì cứu người mà bán đứng chính mình, tiết mục cũ rích, nhưng tôi sẵn lòng chịu đựng. Ngài Lôi, cám ơn ngài đã cứu anh ấy, tuy phải trả giá lớn, nhưng tôi vẫn muốn cám ơn ngài, bởi vì, anh ấy quá quan trọng với tôi."


Sau đó em đến trước mặt Lôi, thản nhiên nói, "Hiện tại tôi có thể thực hiện lời hứa của mình."


Em bình tĩnh khiến tôi kinh ngạc, khác một trời một vực với cô gái hoảng sợ ban đầu, giống như điều em vừa nói không phải giao dịch, mà chỉ là chuyện thời tiết mà thôi.


Lôi nở nụ cười, tiến thêm một bước tới gần em. Đôi tay nắm chặt đến trắng bệch bán đứng em, Lôi biết em sợ hãi. Đúng vậy, Phi Yên sợ bị đàn ông đụng chạm, chỉ duy nhất một người sẽ không...


"Không sợ điều tôi sắp làm với cô?" Lôi vỗ nhẹ gò má trắng bệch của em, nói trêu tức.


"Nếu tôi sợ, ngài sẽ thả tôi đi?" Em cười thản nhiên, nhưng bi thương ngập tràn đôi mắt.


"Đương nhiên... Là không."


"Vậy tôi sợ cũng vô dụng."


Lôi dùng hai tay ôm lấy mặt em tựa như đang cầm một món đồ quý giá, nhưng lời nói ra lại khiến người ta ớn lạnh.


"Thật muốn mở cái đầu nhỏ nhắn của cô ra nhìn xem, rốt cục trong đó chứa thứ gì vậy?"


Phi Yên ngơ ngác nhìn Lôi.


Lôi cười cười, "Cô dựa vào đâu mà cho rằng hai người sẽ gặp lại?"


"Tôi biết tự lượng sức mình, tôi không đẹp đến mức làm người ta muốn ngừng mà không được, ngài sẽ chán tôi nhanh thôi, không phải sao?"


Lôi vén gọn tóc mái của em, khẽ hôn lên trán em, giống như người kia từng làm.


"Chậc, cô em đáng yêu quá, thứ đồ chơi tôi chán ngấy có kết cục thế nào, Cảnh Sanh biết rõ nhất." Vừa lòng thấy em run rẩy, Lôi cười càng tươi hơn.


Lôi hôn xuống dưới, hôn lên hàng lông mày thanh tú của em, lông mi dài cong, khuôn cằm đầy đặn, không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Lôi đang hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình.


Tôi cố gắng giữ tâm trí mình chết lặng, tôi không biết Phi Yên có như vậy hay không, bởi ánh mắt trong veo của em không chứa đựng cảm xúc, chỉ tồn tại hư vô, em đã bao giờ có ánh mắt ấy?


Tôi không khống chế được trái tim run rẩy, tôi không muốn thấy em trong vòng tay người đàn ông khác, cho dù người đó là Lôi, nhưng đồng thời, tôi cũng không ngăn cản được, bởi lẽ Lôi mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, kẻ đáng thương nhất vẫn chính là tôi, dù khát vọng cỡ nào, em cũng không bao giờ là của tôi.


Lôi bồi hồi bên môi em, đột nhiên hỏi, "Câu kia có ý nghĩa gì?"


"Câu nào?" Phi Yên hoàn hồn, nhìn Lôi không đáp hỏi lại.


"Tựa lầu nghe gió mưa rơi. Lặng xem đường lối nổi trôi giang hồ." Rõ ràng Lôi có chút hờn giận.


"Cái đó ngài không cần biết."


Ánh mắt Lôi lạnh xuống, "Xem ra tôi cần dạy cô hai điều, thứ nhất, không ai được phép nói không với tôi. Thứ hai, ở cạnh tôi không được nghĩ đến người đàn ông khác." Lôi nhìn em chằm chằm, ánh mắt ấy khiến chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi.


Em lẳng lặng nhìn Lôi , thản nhiên nói bốn chữ, "Ngài thật đáng thương."


Lại một lần nữa em đánh nát bộ mặt giả dối của Lôi, tôi chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy. Cho tới bây giờ, dù gặp chuyện động trời đến đâu cậu ta cũng có thể bình tĩnh mỉm cười, mà lần này, Phi Yên lại khiến Lôi mất kiềm chế.


Trái tim tôi căng thẳng đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, em vừa chọc giận một con sư tử.


Lôi híp đôi mắt hẹp dài đầy nguy hiểm, ngay sau đó ấn em xuống giường, không chút do dự vì vết thương của em. Áo sơmi bị xé rách, động tác quá mạnh làm vết thương lại nứt, máu lập tức rỉ ra, thấm đỏ tấm ga giường màu trắng. Cơ thể yếu ớt của Phi Yên run rẩy dưới thân Lôi, không biết vì đau đớn hay sợ hãi. Em cắn chặt môi dưới, không khóc, không cầu xin, nét mặt nhẫn nhịn chịu đựng lại có một nét quyến rũ khác trong mắt Lôi, thôi thúc bản năng tàn bạo trong cậu ta. Da thịt trắng nõn rịn mồ hôi vì đau đớn, vết máu trên vai tựa như đóa hoa hồng nở rộ, đẹp đến lạ thường...


Lôi giống con sói đói, cắn lên đầu vai của em.


Lôi điên rồi! Tôi chưa từng thấy cậu ta tàn bạo với bạn tình nào như vậy.


Tôi thật sự không nhịn được, lập tức ngăn cản, "Thiếu gia, vết thương của cô ấy vẫn chưa..."


Chưa dứt lời, Lôi đã nhìn tôi bằng ánh mắt dã thú, "Không muốn xem thì cút đi!" Giọng nói đan xen dục vọng và phẫn nộ.


Tôi cứng người, không biết vì thói quen từ nhỏ phục tùng cậu ta, hay xuất phát từ bản năng sợ hãi. Tôi chỉ biết hèn nhát chạy trốn...


Lúc nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, tôi nghe thấy tiếng rít gào giận dữ của Lôi, "Nhớ kỹ cho tôi, thằng đàn ông đè trên người cô hôm nay là ai!"


Tôi tựa vào cửa phòng thở hổn hển, chậm rãi trượt xuống mặt đất, hiện tại run rẩy không chỉ có trái tim tôi, mà còn cả cơ thể tôi. Tôi gục đầu lên hai đầu gối, tựa như khi còn ở phòng tối. Tôi chưa từng thấy Lôi như vậy. Phi Yên, sự ích kỷ của anh, rốt cuộc sẽ đẩy em xuống vực sâu nào?


Tôi không dám nghĩ tiếp, tôi hối hận muốn giết chết chính mình. Tôi chỉ dám hy vọng Phi Yên nói đúng, Lôi sẽ chán em nhanh thôi. Dù sao, những bạn tình trước của Lôi đều xinh đẹp hơn em nhiều, đầy đặn hơn em nhiều, cũng... Nghe lời hơn em nhiều.


Đợi lúc Lôi chơi chán, ít nhất tôi có thể bảo vệ em chu toàn.


Không biết qua bao lâu, Lôi thỏa mãn đi ra, giống như con sư tử ăn no. Tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, nhìn tôi ngồi dưới đất, thế nhưng vỗ vỗ vai tôi cười nói, "Vào xem cô ta đi."


Tôi ngơ ngẩn nhìn Lôi. Sau này mới biết, thì ra nguyên nhân khiến cậu ta vui vẻ chính là, Phi Yên vẫn còn trong trắng... Từng trải như Lôi thế nhưng vẫn để ý chuyện này?


Lúc ấy cậu ta còn tủm tỉm nói, "Thân thể tuyệt vời như vậy mà cậu chưa hưởng thụ?" Làm tôi lại muốn đấm lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta, nhưng tất nhiên, tôi vẫn không dám. Nhìn Lôi hành động tàn nhẫn quá nhiều lần, sự sợ hãi cậu ta đã thâm căn cố đế. Phi Yên dũng cảm hơn tôi, em nâng tay bạt tai cậu ta, dù lúc ấy dục vọng của Lôi vẫn chôn trong cơ thể em...


Tôi mở cửa phòng, bóng lưng mảnh khảnh của em quay về phía tôi, không khóc, nhưng còn đang run rẩy, em đã phải chịu đựng nhiều đau khổ cỡ nào?


Vết hôn phủ kín bóng lưng gầy yếu, nhìn thấy ghê người. Lôi điên rồi, tôi cũng điên rồi. Mà người chân chính bị thương còn đang chậm rãi kéo áo sơmi che thân thể, dấu răng trên vai rỉ máu, ga giường nhăn nhúm...


Tôi gần như đánh mất giọng nói, tôi sợ em bỗng nhiên quay đầu, bởi vì tôi không dám đối diện ánh mắt lóng lánh như vì sao đêm của em, tôi không dám tưởng tượng ánh mắt ấy hiện tại đã thay đổi, mà em... Sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào?


"Cảnh Sanh." Em không quay đầu, "Nói với em tương lai trông thế nào được không?"


"..." Tôi ngỡ ngàng vô thố, "Phi Yên..." Tôi không biết trả lời ra sao.


"Em không thấy tương lai." Em run rẩy nhiều hơn, giọng nói êm tai tràn ngập đau khổ, "Nói với em đi, nói em sẽ nhìn thấy nó... Đừng để em tuyệt vọng."


Chương 11: Cảnh Sanh - Khiếp sợ


Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ Phi Yên mỉm cười ấm áp, ánh mắt trong veo như ngày nào, em gọi tôi bằng giọng nói dễ thương.


"Anh Cảnh Sanh, mau tới đây, mình sẽ chơi tàu lượn siêu tốc!"


"Cảnh Sanh, đừng để đôi mắt chỉ toàn là sa mạc."


Bất chợt, hết thảy đều thay đổi, nét mặt Phi Yên biến thành kìm nén đau khổ, tiếng rên rỉ trôi ra từ đôi môi đỏ mọng. Lôi đè trên người em giống như con dã thú, điên cuồng tàn sát. Phi Yên muốn kháng cự nhưng không thể, chỉ biết đong đưa theo động tác của cậu ta. Cơ thể trắng nõn gầy yếu đẹp một cách kì lạ, đột nhiên, em nhìn thấy tôi, ánh mắt xinh đẹp của em như đang nói, "Cảnh Sanh, cứu em với..."


Mà tôi lại cuộn mình trong góc, run rẩy.


Hình ảnh lại thay đổi, Phi Yên đứng trước mặt tôi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể dính đầy máu, đôi môi tím tái, ánh mắt phẫn hận nói rằng, "Cảnh Sanh, anh là đồ hèn!"


Tôi bừng tỉnh trong sợ hãi, cả người mướt mồ hôi lạnh, ngồi dậy, châm một điếu thuốc, hút mấy hơi thật sâu, cảm xúc mới dần dần ổn định.


Tôi là một thằng hèn, từ xưa tôi đã biết điều đó, tôi biết cách vừa bảo vệ mình, vừa lấy được thứ mình muốn. Thí dụ như cơ hội sinh tồn, thí dụ như tình yêu...


Tôi biết, tôi phải chờ đợi, tựa như nhiều năm trước chờ đợi miếng thịt kia. Cho dù... Nó đã thay đổi mùi vị.


Vốn định ngủ thêm một lúc, nhưng hình ảnh đáng thương của Phi Yên luôn xuất hiện trong đầu, quá mức rõ ràng, kết quả một đêm thức trắng. Hôm nay, Lôi muốn tôi giải quyết một chuyện, một chuyện tôi cũng cực kì muốn làm...


Thằng nhãi Hàn Tĩnh Ảnh quả thật không đơn giản, vừa nhận ra tình thế không ổn liền ra tay trước, làm vài anh em của chúng tôi bị thương. Nhưng cậu ta còn thê thảm hơn, rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa nổi lên, khả năng bị chìm sâu, chẳng mấy chốc sẽ thành mồi cho cá.


Nếu Hàn Tĩnh Ảnh không phải người trong lòng của Phi Yên, thật ra tôi có thể đề nghị Lôi thu cậu ta làm thuộc hạ, dù sao cũng là nhân tài hiếm có. Đáng tiếc, Phi Yên yêu cậu ta, chỉ bằng một điều này thôi, cậu ta chết ngàn vạn lần cũng không đủ...


Thời gian trôi qua ba tháng, điều tôi dự tính không xuất hiện, tương phản, Lôi càng ngày càng hứng thú với Phi Yên. Tại sao lại như vậy? Thật sự quá khác thường.


Trước kia Lôi luôn có đồng thời vài bạn tình, bất kể nam nữ, hơn nữa không vượt quá nửa tháng. Hiện tại, ngày nào cũng chỉ có mình em. Các anh em đều nói Lôi thay đổi, phải lòng một cô gái kì lạ, một cô gái im lặng không khác gì vô hình.


Đúng vậy, nhìn vào mặt ngoài, Lôi đối xử với em khá tốt, không cấm đoán tự do, chu cấp áo cơm đầy đủ, nhưng lúc em ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ đi theo.


Lôi cũng thích đưa em theo cùng, kể cả trong lúc họp. Nếu có hứng, cậu ta không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, thản nhiên ôm em vào lòng. Cậu ta còn đang chơi, hơn nữa càng chơi càng hăng.


Đôi lúc khi ôm em, Lôi nhìn tôi cười, nụ cười ấy làm cho tôi run sợ.


Vết thương của Phi Yên lành rất chậm, tôi nghĩ việc này có liên quan đến Lôi, cậu ta không quan tâm đến sức khỏe của em, vậy nên vết thương cứ lành lại nứt, lành lại nứt, không ngừng lặp lại. Lôi hào phóng cho em dùng thứ thuốc tốt nhất, đồng thời, cũng không kìm nén dục vọng của mình.


Trước kia Lôi lên giường với bạn tình, tôi luôn đứng trông coi bên cạnh. Nhưng từ sau lần đó, mỗi khi hoan ái với Phi Yên, cậu ta đều điều tôi ra ngoài cửa. Thật may mắn, nếu ngày ngày nhìn thấy... Tôi sẽ phát điên lên mất.


Mỗi lần Lôi xong việc, tôi đều phải thu dọn giúp cậu ta, tôi trực giác cảm thấy Lôi cố ý, nhưng vì sao phải làm như vậy? Là cảnh cáo, hay xuất phát từ ghen tị?


Thật ra, thu dọn với tôi là một loại khổ hình. Lần nào Lôi cũng rời đi trong thỏa mãn, nhưng Phi Yên, em cuộn mình trên giường lớn lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bị cắn ra dấu răng đỏ tươi. Để ý đôi lúc ga giường có vết máu, ban đầu tôi còn nghĩ do vết thương trên vai em, nhưng về sau mới phát hiện, sự thật căn bản không phải vậy.


Tôi thấy hoảng sợ, tuy biết Lôi có dục vọng mãnh liệt, nhưng cậu ta chưa bao giờ ham mê SM. Chẳng lẽ, ngay điều này cũng đã thay đổi?


Tôi muốn hỏi Phi Yên, nhưng không biết mở miệng ra sao.


Hiện tại em giống như một làn khói mỏng, một cơn gió cũng có thể thổi tan. Cơ thể vốn gầy gò nay càng trở nên suy nhược.


Lôi thuê rất nhiều người tới chăm sóc em, em lại ít khi trò chuyện cùng bọn họ.


Lôi không hạn chế tự do của em, em lại ngày ngày ôm gối, ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời, ánh mắt bình lặng như hồ nước, hoàn toàn không thấy hình bóng cô gái hoạt bát ngày xưa. Hàn Tĩnh Ảnh mang linh hồn em đi, để lại một thân xác không hơn không kém.


Lôi, cậu dùng trăm phương ngàn kế để đoạt về điều này, rốt cuộc trò chơi kia ai thua ai thắng?


Chỉ những lúc nhìn đàn chim bay lượn ngoài bầu trời, khuôn mặt ảm đạm của em mới rạng rỡ đôi chút. Tôi biết em mong đợi điều gì, nhưng tôi không chắc em có đợi được ngày đó hay không.


Phi Yên lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, cho dù vừa hoan ái xong, Lôi muốn em mặc váy khoét ngực, em cũng thản nhiên làm theo, để lộ những vết hôn trên cổ. Chỉ riêng lúc Lôi ôm em vào lòng, khuôn mặt em mới trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng hơi run run. Tôi biết em sợ hãi, Lôi cũng vậy. Nỗi sợ của em làm tôi phẫn nộ, còn Lôi thì hưng phấn...


Mỗi khi gặp tôi em vẫn cười, nhưng không còn giống ngày trước. Phi Yên có rất nhiều kiểu cười, nghịch ngợm, giống cỏ xanh mùa xuân; Ấm áp, như tia nắng ban hè; Mà hiện tại, phiêu dạt như mây, gió thổi sẽ mất. Tôi hổ thẹn trong lòng, thường xuyên tránh ánh mắt của em, em cũng biết.


Có lần em nói, "Cảnh Sanh, anh tin không? Em chưa từng trách anh. Đường này do em tự chọn."


Khi đó, tôi cảm thấy chính mình là một tên súc sinh!


Đến ngày nọ, khi vô tình bắt gặp một cảnh tượng đáng sợ, tôi mới có câu trả lời cho nghi vấn bấy lâu nay.


Phi Yên hơi nhíu mày, ánh mắt thất thần, khuôn mặt chịu đựng, đôi môi cắn chặt...


Lôi chiếm lấy em một cách tàn bạo, như muốn hòa tan cơ thể gầy yếu của em vào cốt nhục của mình. Em cúi đầu gào thét trong đau đớn, đúng vậy, là gào thét, nước mắt chảy dài, tuyệt đối không phải kiểu rên rỉ sung sướng, nhưng Lôi nghe thế lại hài lòng mỉm cười, động tác đưa đẩy không hề ngừng lại.


Tôi sững người đứng đó, khiếp sợ đến không thể động đậy, tất cả máu như vọt lên đỉnh đầu, nghe tiếng Phi Yên rên rỉ đau đớn, tôi thế nhưng lại... Hưng phấn.


Lôi không phát hiện ra tôi, nhưng Phi Yên thì có. Tâm trí tôi nhất thời trống rỗng, đôi mắt em không tuyệt vọng cầu cứu như tôi từng mơ, mà là thứ cảm xúc nào đó khó miêu tả bằng lời, như bi ai, lại như bất đắc dĩ. Tôi thấy đôi mắt em phản chiếu một bóng người, là linh hồn xấu xí của tôi.


Tôi, lại hèn nhát chạy trốn.


Tôi ngâm mình trong làn nước lạnh buốt, dục vọng không sao bình ổn nổi. Tôi rốt cục hiểu vì sao Lôi càng chơi càng hăng. Bản năng đàn ông luôn tồn tại thú vui bạo hành, cuộc sống của Lôi tạo điều kiện cho cậu ta hưởng thụ thú vui ấy. Tính tình Phi Yên quật cường khiến Lôi chú ý, mà bề ngoài yếu ớt của em lại càng là chất xúc tác mạnh mẽ.


Tôi tưởng tượng đến cảnh em hơi nhíu mày, đôi mắt tĩnh lặng, làn da trắng nõn...


Không xong, tôi phải tiếp tục ngâm mình trong nước đá.


Cho đến hoàn toàn bình tĩnh, tôi mới có khả năng phân tích vấn đề. Kỹ thuật làm tình của Lôi rất tốt, cho dù đàn ông cũng chưa từng tỏ ra đau đớn như vậy, rốt cuộc có chuyện gì không ổn xảy ra?


Sau khi Lôi đi, tôi vào phòng dọn dẹp, Phi Yên không cuộn mình trên giường như mọi khi, mà là nôn khan trong toilet.


"Phi Yên, em sao vậy?" Tôi bất chấp hoàn cảnh xấu hổ, lo lắng hỏi.


"Không sao, phản ứng sinh lý thôi, cũng mấy ngày rồi." Em khoát tay.


Trong lòng tôi bỗng nhiên căng thẳng, chẳng lẽ...


"Phi Yên, em..." Tôi không nói nên lời.


Thấy tôi như vậy, em chỉ cười, "Em không mang thai, hơn nữa, sẽ không bao giờ mang thai."


Tôi nghe xong giật mình, "Tại sao?"


"Tử cung của em từng bị thương, hết đời này cũng không mang thai được."


"Sao? Bị thương thế nào? Sao em chưa bao giờ nói?"


"Tự đâm mình, có gì để nói?" Em thế nhưng trả lời vô cùng thoải mái.


"Vì sao?"


"Không muốn bị một đám chó điên cắn càn."


"Chó điên?" Tôi có chút không hiểu.


"Đàn ông không khống chế được dục vọng chính là chó điên."


Tôi không nói gì.


Ngày hôm sau, tôi đi hỏi bác sĩ. Ông ta nghe xong tình huống, thoáng trầm tư một lát.


"Bệnh cảnh này rất ít khi xuất hiện, có hai khả năng, một là do sinh lý, cơ thể từng bị sang chấn dẫn đến giảm khả năng tình dục. Hai là do tâm lý, có thể do kí ức không thoải mái nào đó."


"Rốt cuộc cô ấy thuộc loại nào?" Tôi không chịu nổi bác sĩ thao thao bất tuyệt, sốt ruột hỏi.


"Cả hai, vậy nên mới nghiêm trọng. Dịch nhờn ở âm đạo giúp phụ nữ không đau đớn khi giao hợp, nhưng bệnh nhân chẳng những không tiết loại dịch này, ngược lại vì ảnh hưởng tâm lý mà còn gây co thắt âm đạo, dễ dẫn đến sang chấn."


Tôi giật mình, Phi Yên có vấn đề tâm lý như vậy nhưng tôi lại không hề hay biết, chẳng trách em lại sợ bị đàn ông đụng chạm.


"Hơn nữa vừa rồi nghe anh miêu tả, tôi nghĩ bệnh nhân nên tìm một bác sĩ tâm lí càng sớm càng tốt, có khả năng cô ấy bị trầm cảm mức độ nặng, nôn khan chính là một triệu chứng. Nếu kéo dài, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."


"Xuất phát từ góc độ bác sĩ, tôi khuyên anh nên để cô ấy nghỉ ngơi một thời gian, giảm bớt áp lực, đừng tiếp tục..."


Bác sĩ không nói hết, nhưng tôi hiểu. Phi Yên, cô gái hoạt bát,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net