Chương 18 - 20: Ai là nỗi đau của ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Ai là nỗi đau của ai?

Đêm hôm đó, tôi như trở về quê hương nhỏ phương bắc, trở về buổi sáng sớm có tuyết rơi đầu mùa. Tĩnh Ảnh đứng giữa khung cảnh đầy tuyết rơi trắng xóa, nói với tôi, "Phi Yên, nụ cười của anh chỉ thuộc về em. Nên nước mắt của em sẽ chỉ dành cho anh thôi nhé?"

Tĩnh Ảnh, Tĩnh Ảnh...

Trong lúc mơ màng, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thấp vội vàng, "Phi Yên, tỉnh lại mau, có người!"

Vừa nghe được có người, tôi sợ tới mức giật bắn mình, lập tức choàng tỉnh. Lôi đứng trước mặt tôi, đêm hôm qua tôi thế nhưng ngủ quên mất.

Hắn kéo tôi dậy, giấu tôi ở một nơi bí mật gần đó, còn bản thân đứng mai phục ngay cửa hang.

Rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng nhánh cây bị gạt đi, một bóng người chui vào, nhưng nhất thời chưa thấy rõ bên trong, ánh mắt cần chút thời gian để thích ứng với bóng tối.

Lôi Trạm bịt miệng kẻ địch từ phía sau, làm đối phương kêu không thành tiếng, sau đó bàn tay dùng lực, "Rắc" một tiếng, vặn gãy cổ người kia, gọn gàng nhanh chóng.

Tôi chưa bao giờ thấy Lôi Trạm giết người, không ngờ lại là như thế này... Tôi theo bản năng sờ sờ cổ.

Lôi Trạm nhìn tôi, ánh mắt lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

"Đằng sau!" Tôi hoảng sợ kêu lên, thì ra có hai người.

Lôi Trạm nhanh chóng quay lại, đá bay súng lục của đối phương, sau đó lao vào vật lộn tay không.

Lôi Trạm đang bị thương, đêm qua còn hạ nhiệt độ, thể lực cạn kiệt, chẳng mấy chốc liền rơi xuống thế yếu.

Nếu hắn chết, tôi đây cũng không sống được, kẻ địch sẽ không lưu người sống. Giờ khắc này, tính mạng của hai chúng tôi đã trói buộc cùng nhau.

Làm sao bây giờ? Tình thế cấp bách, tôi nhìn thấy khẩu súng dưới đất, nhưng lập tức bỏ qua suy nghĩ này. Tiếng súng sẽ kéo thêm nhiều người nữa đến, làm sao bây giờ? Trái tim tôi như nhảy ra ngoài cổ họng... Tôi đột nhiên nhớ tới con dao tối qua...

Cuối cùng, kẻ địch ngã gục trên người Lôi Trạm, tôi găm sâu lưỡi dao vào lưng hắn.

Tôi ngã ngồi dưới đất, nhìn hai tay, không thể tin được điều mình vừa làm, trái tim đập thình thịch thình thịch. Đôi mắt người chết trợn trừng nhìn tôi, trong lòng tôi không khỏi run rẩy. Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, những lời này quả thật không sai.

Lôi Trạm ngồi dậy, cười tao nhã, giơ ngón tay cái với tôi, "Làm tốt lắm!"

Nghe hắn khen, tôi không có lòng dạ nào cảm tạ, ngay lúc đó tôi không còn lựa chọn nào khác, đứng trước ranh giới sinh tử, ai ai cũng sẽ hành động theo bản năng, bản năng sinh tồn, về điểm này, người và thú không có gì khác biệt.

"Đừng thẫn thờ nữa, nơi này không còn an toàn, chúng ta phải đi ngay." Hắn kéo tôi dậy, nhặt khẩu súng.

Ra khỏi hang, chạy chưa được bao xa, chúng tôi đã bị phát hiện. Bọn chúng không bỏ cuộc, nhất quyết phải dồn Lôi Trạm vào chỗ chết. Lần này e là...

Viên đạn gào thét bay qua, Lôi Trạm nắm chặt tay tôi, đột nhiên một viên viên đạn xẹt qua cẳng chân của tôi, tôi ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh chạy đi!" Mang theo tôi là gánh nặng, chạy một mình mới là lựa chọn sáng suốt nhất, cho dù không cam lòng, hắn cũng sẽ không đem mạng mình ra giỡn, phải không?

Hắn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, có phẫn nộ, có bất đắc dĩ, còn có cả... Đau lòng, tại sao lại là đau lòng?

Sau đó, hắn ôm lấy tôi, lạnh lùng nói, "Đời này em đừng hòng thoát khỏi anh."

Nhìn ánh mắt thâm thúy mà kiên định của hắn, tôi nói không nên lời.

Cứ như vậy, một người bị thương ôm một người bị thương khác, trốn chạy, viên đạn không ngừng xẹt qua, tôi thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, ngay cả môi cũng bắt đầu nhợt nhạt. Vết thương trên vai hắn lại bắt đầu rỉ máu, nhưng cánh tay ôm tôi không nơi lỏng chút nào.

Tôi không khỏi hoang mang, Lôi Trạm, vì một trò chơi, vì một chấp niệm, có đáng để anh làm vậy không?

Ngay tại thời khắc mành chỉ treo chuông, phía trước chợt xuất hiện mấy bóng người, bọn họ tạo vòng vây nghiêm mật. Lòng tôi nghĩ, lần này hẳn phải chết.

Đang tuyệt vọng hết sức, đột nhiên tôi nghe thấy người cầm đầu gọi một tiếng "Thiếu gia".

Lòng tôi vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, là Cảnh Sanh...

Anh ta đón tôi từ tay Lôi Trạm, sắc mặt lập tức xanh trắng, hoảng sợ kêu, "Thiếu gia!"

Tôi quay đầu, thấy Lôi Trạm ngã gục, sau lưng có ba vết đạn, một trong số đó rất gần tim.

Lôi Trạm hôn mê mấy ngày, luôn ở trong phòng điều trị. Bác sĩ nói hắn mất máu quá nhiều, bị thương rất nặng, nếu viên đạn kia chệch thêm nửa centimet, hiện tại hắn đã ở nhà xác.

Mấy ngày nay tôi luôn ở cạnh hắn, không phải vì muốn, mà là vì căn bản không đi được. Chỉ cần vừa buông tay, nhịp tim của hắn sẽ không ổn định, ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích tại sao.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người nằm trên giường, quả thật khác biệt một trời với Lôi Trạm mọi khi. Lúc này hắn yếu ớt là thế, sinh mệnh tựa như đốm lửa sắp tàn, chỉ cần nhẹ nhàng thổi cũng sẽ dập tắt.

Từ khi quen hắn, tôi chưa từng coi hắn là người. Thậm chí việc lần này xảy ra, tôi còn hoài nghi, liệu đây có phải là một cái bẫy khác hay không? Nếu thật là bẫy, hắn không khỏi quá tuyệt tình, nhất thiết phải tự tổn hại bản thân như vậy sao?

Tôi thật sự không tìm thấy đáp án.

Nhìn nghiêng mặt hắn, tôi mới nhận ra, đây là một sinh mệnh, sau lưng hắn cũng có một kí ức đau thương, đáy lòng hắn cũng có nơi mong manh dễ vỡ.

Nghĩ tới ánh mắt khi đó của hắn, tựa như con sói bị nhốt trong lồng sắt, phẫn nộ, ai oán, đớn đau, thậm chí... Cả tuyệt vọng. Lại vẫn kiêu ngạo như vậy, lạnh lùng nhìn chúng sinh. Ngày xưa, trái tim tôi thường đập nhanh vì ánh mắt ấy của sói.

Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Rõ ràng chính hắn mới là người làm tôi tổn thương cơ mà...

Lúc này Cảnh Sanh bước tới, nhìn tôi khó xử, dường như có hơi bất ngờ, sau đó lắc đầu, chất giọng pha chút bất đắc dĩ.

"Phi Yên, em có thể hận cậu ta, có thể oán, có thể ghét, thậm chí... Có thể yêu. Nhưng đừng bao giờ thương xót cậu ta! Có những người không được phép thương xót!"

Nghe xong, trong lòng tôi chấn động, tôi... Đang thương xót Lôi Trạm ư?

Tôi ngơ ngác nhìn Cảnh Sanh, ánh mắt anh ta tràn ngập cô đơn, ánh mắt ấy, vẫn khiến tôi đau lòng như trước.

"Chính như em nói, sau lưng ai cũng có nỗi khổ riêng, Lôi không phải là ngoại lệ. Cậu ta lạnh lùng mạnh mẽ cũng chỉ để sinh tồn trong gia tộc này. Quá khứ của cậu ta, em căn bản không thể tưởng tượng nổi. Liên tiếp bị người nhà hãm hại, hơn nữa lần sau tàn ác hơn lần trước, lần sau tuyệt tình hơn lần trước. Tàn nhẫn đã trở thành bản năng, nhưng sâu trong nội tâm, Lôi vẫn tồn tại một nơi yếu ớt."

Sau đó, Cảnh Sanh thở dài, ánh mắt nhìn phương xa, dường như đang lục tìm hồi ức.

"Em biết không, ngày anh tới nhà họ Lôi, Lôi Trạm mới mười tuổi, khi đó cha mẹ cậu ta vừa qua đời. Lần đầu tiên thấy Lôi, cậu ta ngồi co ro trong góc tường, không ngừng nói, "Con xin lỗi ba, con xin lỗi..."

Khi đó anh mười hai tuổi, thấy vậy không đành lòng. Vì thế đi qua nói, "Thiếu gia, không ai trách cậu hết. Không ai trách hết, Cảnh Sanh sẽ luôn ở bên cậu."

Lôi nhìn anh, ôm anh rồi khóc rống, thế nhưng kể từ đó, cậu ta không rơi thêm một giọt nước mắt nào, kiên cường đến không giống một đứa trẻ mới mười tuổi. Nhiều năm trôi qua, cậu ta đã sống bằng cách đó."

Tôi im lặng lắng nghe Cảnh Sanh, nghĩ lại điều Lôi Trạm nói trong hang, "Người đầu tiên anh giết, là ba anh." Ánh mắt bình tĩnh là vậy, không có một chút gợn sóng.

"Phi Yên, nếu em không thể cho thứ Lôi muốn, tuyệt đối đừng bao giờ chạm đến điểm yếu lòng của cậu ta. Làm vậy sẽ rất nguy hiểm với cả hai, hậu quả là thứ em sẽ không thừa nhận nổi."

Sau đó, anh ta lại thở dài, nói, "Nếu lúc trước, không phải vì em thương xót anh... Em đã không gặp Lôi, mọi chuyện bây giờ cũng đã không xảy ra."

Nhìn Cảnh Sanh đau lòng mà bất đắc dĩ, trái tim tôi không khỏi run rẩy. Cảnh Sanh, vì sự thương xót của em, phải chăng đã khiến anh tổn thương không cách nào cứu vãn?

"Cảnh Sanh, em xin lỗi."

Cảnh Sanh nghe xong, buồn bã đáp, "Phi Yên, đừng nói ba chữ này với cậu ta, sự dịu dàng của em, chính là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất."

Tôi khiếp sợ đến không nói nên lời, Cảnh Sanh đi rồi, chỉ còn lại mình tôi với Lôi Trạm còn chưa thức tỉnh.

Cảnh Sanh, lời khuyên của anh đến muộn quá, nếu em lỡ chạm vào nơi ấy, vậy phải tính sao bây giờ?

Chương 19: Gặp lại

Hắn rốt cục tỉnh.

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lôi Trạm, hỏi hắn, "Có đáng không?" Nếu hắn chỉ coi đây là một trò chơi, như vậy hắn chính là tay bạc liều mạng.

Hắn nâng tay vuốt nhẹ mặt tôi, "Em gầy."

Tôi yên lặng thở dài trong lòng.

Lôi Trạm cần nằm viện theo dõi thêm, Cảnh Sanh sẽ bảo vệ hắn, để đề phòng ám sát, hắn huy động rất nhiều người lại đây. Nhìn phòng bệnh được gác kín trong ngoài, nét mặt ai nấy đều căng thẳng, tôi nghĩ, sống như hắn... Cũng thật là mệt.

Lôi Trạm bảo tôi về nghỉ ngơi, cũng phải, mấy ngày không được ngủ ngon, nhất định trông tôi rất tiều tụy, nhìn biểu cảm của Lôi Trạm thì biết.

Cảnh Sanh điều một vệ sĩ hộ tống tôi. Thật ra tôi không lo lắng cho bản thân lắm, trong mắt người ngoài, tôi chỉ là một con rối của Lôi Trạm, là thứ hắn muốn độc chiếm trên giường, không phải là nhân vật quan trọng.

Trên đường về biệt thự, tuy rằng tôi rất mệt, nhưng tâm trí lại rối bời căn bản không ngủ được, đành nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này, xe đột nhiên ngừng, tôi mở mắt, nhận ra đây là vùng ngoại ô.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Cô Bộ, phía trước có tảng đá chắn đường. Cô chờ một chút, để tôi xuống xem." Vệ sĩ xuống xe.

Tôi gật gật đầu, lại nhắm mắt.

Nhưng một lát sau, không thấy tiếng xe khởi động, tôi nghĩ không ổn, vừa mở mắt liền thấy lái xe chạy, vệ sĩ nằm dưới đất.

Tôi lập tức xuống xe, chưa chạy vài bước đã bị tóm, tôi vừa định kêu, liền bị người kia che kín miệng. Tôi ra sức giãy dụa, bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc.

"Phi Yên, là anh. "

Tôi quay đầu, quả thực không thể tin nổi, "Tĩnh Ảnh!"

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau...

"Tĩnh Ảnh, anh còn sống!" Nước mắt tràn mi, nước mắt này đã tích góp vì anh quá lâu, lâu đến mức tôi gần như lãng quên cảm giác khóc.

"Phi Yên, Phi Yên của anh, anh còn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em được nữa." Giọng anh cũng run rẩy giống tôi.

Tôi nâng tay vỗ nhẹ mặt anh, cảm nhận rõ khuôn mặt mà tôi hằng thương nhớ. Nỗi nhớ anh đã thấm sâu vào máu thịt, tôi luôn sợ mình sẽ quên mất anh, ngày ngày đều mường tượng về anh. Nhưng trí nhớ là thứ rất kỳ lạ, càng sợ quên lại càng mau quên, càng muốn quên, lại càng nhớ rõ.

Dường như anh đã trưởng thành thêm chút, cao lớn hơn, mặt mày cũng càng có nét, ánh mắt không thay đổi, lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, chỉ khi nhìn thấy tôi mới lộ ra ấm áp.

"Ngày đó Cảnh Sanh phái người đưa anh đi, anh nhận ra bọn họ có biểu hiện lạ, liền chủ động ra tay trước. Quả nhiên, bọn chúng muốn giết anh. Tuy anh có chút lợi thế, nhưng bọn chúng quá đông, hơn nữa đều là cao thủ, anh chỉ đành giả bộ ngã xuống biển, sau đó lặn bơi về bờ. Anh dưỡng thương ở một nhà dân vùng ngoại thành, sau khi hồi phục, anh nghe nói mình bị nhà họ Lôi ban lệnh đuổi giết, còn nghe nói, em..."

Nghe đến đây, tôi giật mình, anh không nói thêm gì, tôi không nhìn anh, lại cảm nhận được đau đớn trong mắt anh.

"Anh muốn tìm em, nhưng thế lực nhà họ Lôi quá lớn, đành phải đào vong ra nước ngoài. Dạo này mọi chuyện lắng xuống mới dám trở về, muốn đến gặp em ngay, nhưng căn bản không có cơ hội."

Giọng anh hơi chua xót, đương nhiên tôi biết anh không có cơ hội. Lôi Trạm quản lý tôi rất chặt, trong phạm vi mười thước, ngay cả con ruồi cũng đừng hòng tới gần.

Anh đột nhiên nắm hai vai tôi, kích động nói, "Vất vả lắm mới đợi được cơ hội này, Phi Yên, theo anh đi!"

Nhìn ánh mắt nóng cháy ấy, tôi ôm chặt lấy anh. Tôi chờ cái ôm này lâu quá rồi, lâu đến mức tôi không nghĩ mình chờ được, giá như có thể cứ thế đi theo anh, cho dù ngày mai là tận thế tôi cũng không sợ. Trước mắt hết thảy, tựa như một giấc mộng. Nhưng mộng, chung quy là phải tỉnh.

Đi? Chúng tôi biết đi đâu? Lái xe chạy, lát nữa Cảnh Sanh sẽ dẫn người đến. Nếu Lôi Trạm biết tôi trốn, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Thế lực của hắn không giới hạn trong thành phố này, chúng tôi có thể trốn bao lâu? Nếu lại để Tĩnh Ảnh rơi vào tay hắn, hắn sẽ khiến anh muốn sống không được, muốn chết không xong.

Nếu lúc trước tôi không đụng vào đám người này, anh đã không gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Tôi hại anh một lần, chẳng lẽ còn muốn hại anh lần thứ hai?

"Phi Yên?" Anh thấy tôi không nói lời nào, nghi hoặc hỏi.

Ngạo mạn buông anh ra, "Tĩnh Ảnh, em không theo anh đâu." Tôi thản nhiên nói.

"Vì sao?" Anh cực kì kích động, bóp chặt làm vai tôi đau đớn.

"Ở đây cái gì em cũng có, sao phải đi? Tiếp tục sống cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, chạy trốn cùng anh chắc? Tĩnh Ảnh, em mệt rồi, em chỉ là một cô gái, chung quy muốn tìm chỗ dựa vững chắc, đáng tiếc, chỗ đó không phải là anh."

"Phi Yên, em nghĩ vậy thật sao?" Anh nhìn tôi bằng ánh mắt trong trẻo.

Tôi cũng nhìn anh, thản nhiên cười.

"Đương nhiên em nghĩ vậy, trước kia yêu anh là vì thấy mới lạ, chơi cho vui thôi. Nhưng ai cũng phải trưởng thành, mà anh vĩnh viễn giống đứa trẻ không chịu lớn, nên em phải tự tìm đường cho mình."

Tôi biết, ánh mắt tôi đã đủ lạnh, nét mặt tôi đã đủ vô tình, nhưng tôi không dám chắc anh đã tuyệt vọng hay chưa, vì thế...

Tôi vạch cổ áo, để lộ dấu răng trên vai, đó là lần đầu tiên làm tình, Lôi Trạm cắn rất mạnh, để lại sẹo, cả đời đều không xóa được. Lúc ấy tôi cảm giác mình như một con vật bị hắn đóng dấu.

Tôi lạnh lùng cười, "Anh không nghĩ đây là chính em cắn đấy chứ? Em không phải kiểu người trinh tiết gì đâu. Hàn Tĩnh Ảnh, tỉnh mộng đi!"

Đúng vậy, chúng tôi đều nên tỉnh mộng.

"Vậy ư? Anh hiểu rồi." Ánh mắt anh lạnh buốt, giọng điệu tỏ rõ khinh thường.

Trái tim tôi... Đau quá.

"Thế thì tốt, đi đi, em không muốn gặp lại anh nữa!"

Tôi lạnh lùng quay lưng, nước mắt tuôn rơi không kìm được. Nhớ có người từng nói, khoảng cách chia tay chỉ cần ba bước: Bước đầu tiên hai ta không gặp, bước thứ hai lòng tôi đã chết, bước thứ ba cắt đứt tôi một kiếp tình duyên.

Tôi không biết đã đi đủ ba bước hay chưa, chỉ cảm thấy mỗi bước chân đều như dẫm lên dao sắc.

Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, đôi môi nóng cháy hôn lên tai, lên cổ tôi, dường như muốn đem tôi thiêu đốt.

"Em nghĩ vậy sẽ làm anh đi? Bộ Phi Yên, em coi thường anh quá. Em dùng chính mình để bảo vệ anh, em muốn anh xử sự thế nào?" Nụ hôn thật nóng, giọng nói lại đau thương đến lạ.

Tôi hiểu giờ phút này nói gì nữa cũng đều dư thừa, bèn xoay người hôn lên môi anh.

"Tĩnh Ảnh, đi đi! Anh tự do, em mới tự do. Anh mạo hiểm, em sẽ phải quỳ dưới chân hắn."

Anh hiểu ý tôi. Giữa chúng tôi không cần biểu đạt nhiều.

"Phi Yên, chờ anh, anh sẽ mạnh hơn!" Anh cắn răng nói.

"Tĩnh Ảnh, em chỉ mong anh sống. Anh đã nói, còn sống mới còn hi vọng." Sự phẫn hận của anh làm tôi hoảng sợ, tôi không cần anh làm gì, tôi chỉ mong anh sống tốt, cùng tôi đứng dưới bầu trời này, như vậy, tôi mới có dũng khí tồn tại tiếp. Thể xác và tâm hồn tôi đã khuyết trăm ngàn lỗ, tàn phá không chịu nổi, tôi sống là để hít thở chung bầu không khí với anh, để nhìn thế sự xoay vần, sao dời vật đổi.

"Anh sẽ sống vì em, Phi Yên, chờ anh."

Không lâu sau, Cảnh Sanh liền dẫn người chạy tới.

"Cô Bộ, không sao chứ?"

Nhìn nét mặt kính cẩn của anh ta, tôi đột nhiên rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi.

"Không sao, cướp đường thôi, đồng hồ của em bị lấy rồi."

Đồng hồ là Lôi Trạm tìm thợ thiết kế riêng cho tôi, hắn biết tôi thích hoạt hình, vậy nên mặt đồng hồ in hình thiên sứ, quanh thân còn đính kim cương. Tôi thích thiên sứ, nhưng không thích kim cương, tôi căm ghét những thứ lạnh lẽo.

Tôi không nói dối, xác thực là tôi đưa đồng hồ cho Tĩnh Ảnh.

Cảnh Sanh chăm chú nhìn tôi, "Cướp đường giỏi như vậy? Vệ sĩ còn chưa kịp giãy dụa đã bị hắn quật ngã."

Tôi gằn từng tiếng đáp, "Cảnh Sanh, anh hiểu tính em, thứ gì em cũng mất được, riêng thứ đó là không, đừng ép em đến đường cùng."

Anh ta nhìn tôi, thở dài, "Em không sao là tốt rồi, nếu không thiếu gia sẽ nổi điên mất."

Tôi hiểu hàm nghĩa của lời này, "Cảnh Sanh, hắn thế nào?"

"Còn đang ngủ, bác sĩ nói vẫn còn yếu lắm."

"Chuyện hôm nay... Đừng nói với hắn."

"Yên tâm, chỉ cần ai nên đi đã đi, ai nên ở còn ở, anh sẽ không làm phức tạp vấn đề." Anh ta cười cười.

Tôi biết, Cảnh Sanh là người thông minh.

Lôi Trạm hồi phục rất nhanh, chưa đầy hai tháng đã gần như khỏe hẳn. Trong khoảng thời gian này tôi luôn ở cạnh hắn, dù sao lần này hắn bị thương nặng, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì tôi. Nếu không vì che chở cho tôi, hắn đã không đặt một chân vào quỷ môn quan. Theo như hắn thì, đây là lần hắn đến gần cái chết nhất.

Phải chăng khi người ta bị bệnh, tính cách cũng sẽ thay đổi theo? Nếu mở mắt không nhìn thấy tôi, hắn sẽ cáu giận, hơn nữa sẽ mất hứng cả ngày. Hỏi hắn vì sao, hắn nói, hắn sợ. Lần này mở mắt thấy tôi ngồi cạnh giường, cho nên hắn vui vẻ.

Không phải tôi muốn, mà là căn bản hắn không buông tay.

Nhìn hắn như vậy, tôi gần như hoài nghi Lôi Trạm tàn nhẫn khát máu mà mình biết trước đây chỉ là ảo giác.

Nhưng đó không phải ảo giác, như vậy chỉ có hai khả năng:

Hoặc là tôi bị tâm thần, hoặc là hắn bị đa nhân cách.

Nhưng hiển nhiên cả hai đáp án đều không đúng, lúc đối diện người khác, hắn vẫn là Lôi Trạm trước kia.

Nhìn Cảnh Sanh ngày càng lo lắng, tôi cũng thấy vô cùng bất lực.

Tĩnh Ảnh không chết, hận thù với anh ta xác thực vơi đi ít nhiều, nhưng không có nghĩa là biến mất. Dẫu sao, cuộc đời tôi bị anh ta đẩy ra ngoài quỹ đạo, bắt ép dây dưa với thế giới phức tạp này, mặc tôi phản kháng thế nào cũng không thoát. Tôi không thích cảm giác bị khống chế, tôi không muốn làm con rối trong tay người ta. Dù chủ nhân cao quý cỡ nào, con rối cũng vẫn là con rối, sự thật đó không cách nào thay đổi.

Vậy nên, so với chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt, tôi muốn làm một con mèo hoang tự do tự tại hơn. Nhưng tôi biết, hắn sẵn sàng cũng đáp ứng mọi điều, trừ điều tôi muốn.

Hôm nay, hắn nhìn dấu răng trên vai tôi, đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn xăm hình lên đó, hắn nghĩ dấu răng này ảnh hưởng đến mỹ quan chung.

Hắn còn nói, bác sĩ sẽ tiêm thuốc an thần, tôi sẽ không thấy đau.

Ổn thôi, hồi đại học tôi cũng định xăm hình, thấy thú vị, nhưng nghĩ đến nghề nghiệp tương lai nên đành từ bỏ. Sau còn muốn xăm hình đôi với Tĩnh Ảnh, nhưng anh bảo rất đau, tôi sợ đau, vậy nên lại từ bỏ.

Bây giờ Lôi Trạm muốn đánh dấu chủ quyền, tôi mặc kệ nó là tròn là méo, tôi chỉ không thích mà thôi. Tuy hắn đang cười, nhưng tôi lại cảm thấy áp lực.

Sau đó ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã xăm xong rồi. Thật sự không đau chút nào. Tôi nhìn vào gương, là hình sư tử, không thể phủ nhận nó rất đẹp, rất nghệ thuật, thanh lịch mà không hề cuồng dã, hơn nữa còn che kín được toàn bộ vết sẹo. Tôi biết, đây là ký hiệu của Lôi Trạm.

Lôi Trạm nhìn tôi cười cười, nụ cười lộ ra thỏa mãn, hắn thỏa mãn điều gì?

Sau này tôi mới biết, hắn cũng xăm một hình tương tự ở ngực, lớn hơn một chút, đã vậy còn không dùng thuốc tê. Tôi hỏi hắn vì sao, hắn nói, muốn trải nghiệm một chút cảm giác đau khắc cốt ghi tâm, nhìn hắn cười, đáy lòng tôi đột nhiên hoảng hốt.

Tôi biết, giữa chúng tôi, có điều gì đó vừa bắt đầu thay đổi.

Chương 20: Hai người lữ khách

"Anh nói cái gì?" Tôi quả thực không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm người nào đó như một đứa ngốc.

"Anh muốn đưa em đi thực hiện giấc mộng, điều em nói trong hang lúc ấy." Hắn cười.

"Vết thương của anh..."

"Lành lâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net