Chương 30: Một mình rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Một mình rời đi

"Phi Yên, mắt của em?"

"Đã ổn rồi."

Tĩnh Ảnh ôm chặt tôi vào ngực, sau đó quay sang Lôi, nghiến răng nghiến lợi, "Lôi Trạm, tao sẽ không để yên đâu. Những gì Phi Yên phải chịu ở chỗ mày, tao sẽ đòi lại gấp bội!"

"Sẵn lòng chờ đợi. Thế nhưng Hàn Tĩnh Ảnh, trên thế giới này chỉ một người có thể lấy mạng tao, mà người đó không phải là mày. Chỉ cần cô ấy không nói lời nào, tao sẽ không ngồi yên chờ chết."

Trái ngược với Tĩnh Ảnh phẫn hận, Lôi biểu hiện vô cùng lạnh nhạt.

Tôi thở dài một hơi, "Tĩnh Ảnh, đi thôi."

"Được, chúng ta đi."

Tĩnh Ảnh ôm tôi rời đi, tôi cảm giác tấm lưng mình nóng ran lên vì một ánh mắt, đau khổ mà tuyệt vọng.

Ở nơi Tĩnh Ảnh ẩn náu, tôi gặp được cộng sự của anh, chính là "Sát thủ Ảnh Đường" mà Cảnh Sanh từng đề cập.

Nói thật, bọn họ một chút cũng không giống sát thủ. Tôi chưa từng thấy dân xã hội đen nào lại thoát tục như vậy, hơi thở không chứa chút thô bạo hay sát khí.

Ai ai cũng xinh đẹp như hoa, hơn nữa khí chất mỗi người mỗi vẻ.

Nóng như lửa, lạnh như băng, phiêu dật như mây, cao quý như sao.

Ngay cả tên cũng tràn đầy ý thơ: Sóc Tuyết, Lưu Phong, Phi Sa, Lạc Hồng.

Tĩnh Ảnh nói cho tôi biết, đó chỉ là bí danh, tên thật của bọn họ sẽ không bao giờ để người khác biết, ngay cả người trong Xích Vũ cũng không.

Tôi hiểu, tôi lại vừa xâm nhập một thế giới xa lạ, một thế giới không thuộc về mình.

Thế nhưng ở chung một thời gian, tôi dần cảm thấy chuyện không có gì đáng bận tâm, bọn họ trừ ngoại hình không giống người bình thường ra, các phương diện khác đều tương đối bình thường.

Trong số bọn họ, tôi thích nhất Lưu Phong – người có vẻ nhiều tuổi nhất, luôn quan tâm chăm sóc thành viên khác như một người anh trai. Tôi thích nói chuyện phiếm cùng anh ta, rất thông minh, cũng rất hài hước.

Lạc Hồng là chàng trai đáng yêu, nhỏ nhất trong bốn người, có lẽ còn nhỏ hơn Tĩnh Ảnh, thái độ lúc nào cũng nhiệt tình. Cậu ta đặc biệt thích món táo đường tôi làm, nhìn nét mặt thỏa mãn của cậu khi ăn, tôi thật sự không tưởng tượng ra, đây là một sát thủ giết người không chớp mắt.

Sóc Tuyết không thích nói chuyện, câu duy nhất anh ta nói với tôi là: "Cô là cô gái rất kì lạ".

Sau đó không để ý đến tôi nữa, khiến tôi không hiểu ra làm sao.

Phi Sa thì cả ngày không nhìn tới bóng người, tôi biết, anh ta phụ trách nhiệm vụ ám sát lần này, ám sát Lôi.

Tĩnh Ảnh nói với tôi, bọn họ đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, Xích Vũ có ngày hôm nay, ít nhiều là nhờ công lao của bọn họ.

Tôi nghĩ, nếu tất cả bốn người ra tay, e rằng Lôi sẽ khó lòng chống đỡ. Bên cạnh Lôi trừ Cảnh Sanh ra, không ai là đối thủ của bọn họ.

Tôi biết, Phi Sa đến bây giờ chưa thành công, đương nhiên là vì Lôi không ngồi nhàn rỗi. Nhưng tôi cũng biết, Xích Vũ còn chưa xuất toàn lực.

Đứng trước cửa sổ sát đất yên lặng thở dài, trong khoảng thời gian này, rất ít khi Tĩnh Ảnh ở cùng tôi. Tôi hiểu, anh bận rộn đối phó Lôi Trạm. Tĩnh Ảnh hiện giờ và trước kia không có gì khác nhau, dịu dàng trong mắt anh, tôi vẫn nhìn thấu được, vậy nhưng, không hiểu sao lại có chút xa lạ.

Tôi hoài niệm chàng trai kiêu ngạo đứng trước đại hội toàn trường, cầm micro dõng dạc nói yêu tôi; Hoài niệm chàng trai sơmi trắng trong nóng ngoài lạnh. Tôi không biết trên tay anh đã dính bao nhiêu mạng người, có lẽ không ít hơn Lôi, có lẽ thủ đoạn không thua kém gì Lôi.

Nói thật, đây không phải Tĩnh Ảnh mà tôi muốn.

Đợi lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy, cố chấp lâu như vậy, rốt cục cũng chờ đến ngày má kề má, tay chạm tay, vì sao tôi chỉ cảm thấy nội tâm tràn ngập hư vô, mờ mịt?

Rốt cuộc nơi nào đã xảy ra vấn đề?

"Phi Yên, em đang nghĩ gì?" Anh ôm tôi từ phía sau, bất chợt, làm tôi nghĩ đến một người khác.

"Không có gì. Chuyện của anh xử lý xong rồi?"

"Xin lỗi, gần đây không quan tâm đến em."

Tôi thở dài, "Tĩnh Ảnh, ý em không phải vậy. Em lo cho anh. Em cảm thấy, anh thay đổi."

"Phi Yên, anh vẫn yêu em như cũ." Anh xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Em biết, nhưng anh hiện giờ làm em thấy sợ. Tĩnh Ảnh, buông tay đi."

"Phi Yên, hắn ta đối xử với em như vậy . . ."

"Em biết, anh muốn trả thù cho em. Nhưng anh nghĩ tới không, Xích Vũ dù lớn mạnh hơn nữa, nơi này cũng là địa bàn của Lôi Trạm. Tranh chấp kéo dài, chắc gì bên anh đã chiếm được thế thắng?"

Tôi thở dài tiếp tục, "Em nghe Lưu Phong nói, thật ra Xích Vũ không có ý định khuếch trương thế lực sang châu Á, nếu không phải vì anh, bọn họ đã không nấn ná ở đây lâu như vậy. Bọn họ đều là cộng sự của anh, để cộng sự mạo hiểm vì kẻ thù riêng, anh nỡ nhẫn tâm vậy sao?"

"Anh hiểu, nhưng cứ nghĩ đến em chịu khổ, anh liền..."

"Tĩnh Ảnh, em ghét giết chóc. Càng ghét anh trầm mê trong giết chóc."

"Thôi được rồi, Phi Yên, chờ anh giải quyết chuyện ở đây xong, anh sẽ đưa em sang Hà Lan."

Sang Hà Lan? Tâm trí tôi bỗng trào lên một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Lần trước đi, là cùng với Lôi Trạm.

"Em không biết nơi đó đẹp thế nào đâu, nhất định em sẽ thích."

"Em biết, cối xay gió đẹp lắm."

"Ồ, em đi rồi?"

"Không, chỉ xem trên tivi thôi." Tôi không biết vì sao mình nói dối.

"Vậy sao? Cảnh thật còn hấp dẫn hơn nhiều."

"Phi Yên..." Anh ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi, nóng cháy triền miên.

"Đêm nay anh muốn ôm em, có thể chứ?" Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi.

Vừa nghe câu ấy, thân thể tôi cứng đờ, bối rối.

"Phi Yên..." Giọng anh run rẩy vội vàng.

Dạo gần đây không biết vì sao, tôi bắt đầu trốn tránh anh.

"Anh muốn em, muốn đến trái tim quặn đau." Anh thở dồn dập, lại hôn lên mặt tôi.

Tôi theo bản năng định đẩy anh ra, lại đối diện với đôi mắt khẩn cầu, bao hàm cô đơn mà buồn bã.

Hoàn toàn bất lực.

Anh bế tôi lên, đi về phía giường.

Ga giường là màu xanh biển, bởi vì tôi từng nói với Tĩnh Ảnh, tôi ghét ga giường màu trắng.

Đặt tôi lên giường, anh chậm rãi cởi quần áo của tôi, động tác mềm nhẹ, đôi tay còn phát run, tựa như sợ tôi vấy bẩn.

Điểm ấy, quả thật tốt hơn Lôi Trạm nhiều. Hắn lần nào cũng chỉ xé, có lẽ nghĩ vậy sẽ bớt việc.

"Phi Yên?" Nét mặt Tĩnh Ảnh vô cùng khiếp sợ, bởi vì anh nhìn thấy cơ thể tàn phá khó coi của tôi.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, hung hăng gằn từng chữ, "Lôi Trạm, thằng súc sinh!"

Tôi thở dài, muốn mặc lại quần áo. Đoán chắc anh cũng không còn tâm tình muốn làm. Không người đàn ông nào muốn làm tình với cô gái có dấu ấn của người đàn ông khác.

Tôi vừa muốn đứng lên, lại bị anh đè ép trở về.

"Tĩnh Ảnh?" Vẻ mặt anh khiến tôi sợ hãi. Sau đó... Tôi nhìn thấy nước mắt của anh, anh thế nhưng bật khóc.

Anh chưa từng khóc, ngay cả khi mẹ anh qua đời, anh cũng chưa từng khóc. Nước mắt của anh còn hiếm hơn cả nụ cười.

"Xin lỗi em, xin lỗi em, đều tại anh quá vô dụng..." Anh không ngừng oán trách bản thân, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống ngực tôi, thấm vào tim tôi.

Đáy lòng tôi như bị dao cắt.

"Tĩnh Ảnh, đừng buồn, không phải lỗi của anh."

Đây là yêu hận khúc mắc giữa tôi và Lôi Trạm, đâu phải lỗi của anh? Là vận mệnh muốn trói chặt chúng tôi cùng nhau, ai cũng không cứu được.

Tôi hôn khô nước mắt của anh, đôi mắt anh đau xót mơ màng, tựa như ngày ấy tôi đưa anh về từ ngõ nhỏ.

"Phi Yên, anh yêu em." Anh lại hôn tôi.

Tôi nghe xong cười cười, "Em biết." Rốt cục, tôi để anh đặt mình dưới thân, mặc anh làm những gì anh muốn, vì nỗi đau của anh, vì nước mắt của anh, vì tình yêu anh dành cho tôi chưa từng hối hận.

Nửa đêm, tôi nhìn trần nhà, một chút buồn ngủ đều không có, đầu óc trống rỗng.

Thế nhưng, tôi vẫn nằm tiếp trong vòng tay Tĩnh Ảnh, bỏ quên ý định một mình lang thang trong bóng đêm tĩnh lặng.

Bởi vì tôi còn nhớ rõ, mỗi lần đứng dậy rời khỏi vòng tay người kia, một mình đi nước mắt ròng ròng. Tôi chỉ biết đến bản thân đau xót, lại xem nhẹ người ấy cũng tổn thương vì nước mắt của tôi.

Chuyện tương tự, tôi không muốn lặp lại lần hai.

Nhìn khuôn mặt Tĩnh Ảnh, góc cạnh rõ ràng, đã sớm không còn nét ngây ngô ngày trước, cơ thể cũng không hề thon gầy. Anh đã là một người đàn ông, trong khoảng thời gian qua lại thay đổi không ít.

Duy nhất không đổi là ánh mắt của anh, nồng ấm nhiệt thành chỉ mình tôi được thấy.

Tôi thế này mới nhớ đến, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cẩn thận nhìn Lôi Trạm khi ngủ.

Hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại...

Hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi ngồi trong vườn hoa phơi nắng.

"Trông em như con mèo nhỏ vừa ăn no vậy." Một giọng nói hiền hoà vang lên.

Tôi mở mắt cười cười, là Lưu Phong.

"Anh đến tìm em nói chuyện phiếm?"

"Đúng vậy, dạo này không có thời gian gặp em, nhớ em ghê!"

"Những lời này mang đi lừa cô gái khác đi!" Tôi trêu chọc.

"Phi Yên, em thật đặc biệt." Giọng anh ta đột nhiên nghiêm túc.

"Ồ?"

"Em có thể bình tâm đối diện mọi biến cố, núi lở trước mặt không đổi sắc, sóng thần sau lưng chẳng quan tâm. Đi lưu tùy ý, không quan tâm hơn thua. Đừng nói là phụ nữ, ngay đến chính đàn ông cũng ít ai có khí phách này."

"Anh quá khen." Sự thật là từ nhỏ đến lớn gặp quá nhiều biến cố, bị đả kích quá nhiều lần vì biến cố, cuối cùng không thản nhiên không được.

"Em cũng rất thông minh, Tĩnh Ảnh quyết định tháng sau trở về căn cứ chính ở Hà Lan, anh biết, là nhờ em thuyết phục."

"Sự việc vốn do em dựng lên."

"Phi Yên, dạo này tâm trạng Tĩnh Ảnh không được tốt. Chắc hẳn em biết vì cớ gì?"

Tôi không đáp.

"Lấy lại được em, cậu ta rất hạnh phúc, nhưng rồi cậu ta phát hiện đau thương trong ánh mắt của em. Cậu ta không hiểu vì sao, vậy nên nảy sinh buồn rầu."

"Anh ấy nhận ra?"

"Đương nhiên, đến anh cũng có thể nhận ra. Em luôn tỏ thái độ vui vẻ, nụ cười lại gượng gạo cực kì. Phi Yên, Tĩnh Ảnh vì em mà ăn không ít khổ, vài lần suýt toi mạng khi thực hiện nhiệm vụ, có thể có địa vị ngày hôm nay, cậu ta đã đánh cược bằng mạng sống."

Tôi gật gật đầu.

"Phi Yên, nói chuyện với Tĩnh Ảnh đi, nói ra suy nghĩ trong lòng em. Muốn thế nào, em cần thẳng thắn."

"Cảm ơn anh, em hiểu rồi."

Anh ta mỉm cười khoát tay.

Yên tĩnh ban đêm, trong phòng là cảnh xuân vô hạn.

Mặn nồng qua đi, tôi nằm trong vòng tay Tĩnh Ảnh, chúng tôi trần trụi ôm lấy nhau.

"Phi Yên, em vui không?" Giọng nói anh hàm chứa đau thương.

Tôi thở dài, vấn đề này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

"Phi Yên, anh làm nhiều như vậy, đều là muốn em vui vẻ. Anh sống vì em, đổ máu vì em, sinh mệnh của anh tồn tại là vì em. Nhưng Phi Yên, tại sao, tại sao anh lại thấy đáy mắt em tràn ngập đau thương? Em giấu nỗi buồn ở nơi anh không thể chạm đến."

"Tĩnh Ảnh..." Đối mặt anh bi lụy, tôi có chút chần chừ.

"Phi Yên, anh đã từng nói, nụ cười của anh chỉ dành cho em, vậy nên nước mắt của em hãy chỉ thuộc về anh. Nhưng giờ đây anh biết, nước mắt của em... Đã không thuộc về riêng anh nữa rồi."

"Tĩnh Ảnh... Em xin lỗi." Tôi biết ba chữ này có ý nghĩa thế nào, vậy nhưng, tôi vẫn cần phải nói. Tôi biết, tôi thực tàn nhẫn, nhưng tôi thật sự không thể lừa gạt trái tim của mình.

Vô số đêm trước kia, tôi đưa lưng về phía Lôi rơi lệ đầy mặt, lúc ấy tôi không rõ vì sao, đến sau này mới biết, là trái tim tôi đang hướng về phía Tĩnh Ảnh...

Từ biệt.

Cơ thể Tĩnh Ảnh run lên, nở nụ cười thê thảm, "Phi Yên, anh sợ nhất em nói ra lời này. Nó khiến anh ngay cả dũng khí lừa dối bản thân cũng không có. Thật ra lần đó hắn bắt anh, anh đã mơ hồ phát hiện. Ánh sáng và bóng tối nguyên bản phải đối lập, ai ngờ lại vô thức hấp dẫn lẫn nhau..."

Sau đó, anh cười cười tự giễu, "Phi Yên, anh muốn giết Lôi Trạm không chỉ vì tức giận, mà còn vì... Ghen tị càng nhiều. Phi Yên, anh còn có hội cơ hội nào không? Nếu muốn anh từ bỏ em, anh chẳng thà tự sát..."

Ngữ điệu thê lương, thái độ lại cực kì dứt khoát.

Tôi khóc, không biết vì anh, hay là vì tình yêu đã hoàn toàn thay đổi của mình.

Tĩnh Ảnh ôm chặt tôi, câu an ủi không thốt thành lời. Chúng tôi trần trụi ôm nhau, trái tim lại đôi bờ xa cách. Chuyện này với anh, với tôi, đều vô cùng đau khổ.

"Tĩnh Ảnh, em đánh mất trái tim của mình, em muốn đi tìm nó trở lại."

"Anh sẽ đi cùng em."

"Anh không quan tâm chuyện nơi này?"

"Em mới là tất cả."

"Không, em muốn đi một mình, chờ em tìm trái tim trở về, sẽ cho anh đáp án."

"Được, anh chờ em, bao lâu... Cũng chờ em."

"Còn nữa, Tĩnh Ảnh, đừng tiếp tục đấu với anh ấy, em sẽ đau lòng..." Giọng nói tôi tràn ngập khẩn cầu.

"Anh hiểu."

Ngày hôm sau liền chuẩn bị rời đi, tôi chỉ muốn rời đi một mình. Sau này dù đưa ra quyết định thế nào, đối với một trong hai người bọn họ cũng là tổn thương quá lớn, vậy nên tôi muốn rõ ràng hiểu được, trái tim tôi mong muốn điều gì.

Tĩnh Ảnh nói sẽ không tiễn tôi ra sân bay, anh sợ anh luyến tiếc, tôi cười cười nói không sao hết, tôi cũng không muốn thấy đôi mắt anh nhuốm một màu buồn.

Trước khi rời đi, Tĩnh Ảnh muốn giữ thanh Xạ Nguyệt của tôi làm kỷ niệm, tôi có chút chần chừ, nhưng rốt cục vẫn đồng ý để lại.

Ngồi trong đại sảnh chờ đăng ký, trong lòng tôi không cách nào bình tĩnh, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Cảnh Sanh.

Chuông reo rất lâu không có người nghe, ngay khi tôi định bỏ cuộc, Cảnh Sanh lại tiếp máy.

"Cảnh Sanh, em Phi Yên đây."

"Phi Yên? Em đang ở đâu? Em không sao chứ?" Giọng anh có vẻ gấp gáp.

"Em không sao hết, đang ở sân bay chuẩn bị đăng ký, em sẽ rời khỏi nơi này."

"Em ở sân bay? Phi Yên, Lôi gặp chuyện rồi, Hàn Tĩnh Ảnh bày mưu hại cậu ta."

"Cái gì?" Trái tim tôi ngừng đập, Tĩnh Ảnh bày mưu hại Lôi?

"Cảnh Sanh, mau nói cho em biết, bọn họ đang ở đâu?" Lúc hô những lời này, tôi gần như phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net