Chương 6 - 9: Cảnh Sanh - Nghiệt duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Cảnh Sanh - Nghiệt duyên


Một lần gặp nhau là trùng hợp, hai lần gặp nhau là duyên phận, mà chúng tôi gặp nhau lần nữa, chính là nghiệt duyên.


Điều Lôi nói lần trước làm cho tôi lo lắng, lớn lên từ nhỏ với cậu ta, đương nhiên tôi là người hiểu cậu ta nhất. Thế nhưng, có nhiều lúc tôi không đoán được suy tư của Lôi, mà cậu ta lại luôn luôn nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng tôi. Đó là sự khác nhau giữa thiên tài và người thường.


Hôm nay mưa rơi không ngớt, dường như tâm trạng của ông trời cũng tối tăm giống tôi. Kết thúc cuộc họp ở hộp đêm, tôi lái xe đưa Lôi về biệt thự. Nhìn mưa ngoài cửa sổ, tôi bỗng nhớ Phi Yên từng nói, sở dĩ trời đổ mưa, là vì mây đã tích tụ quá nhiều u sầu, vậy nên khóc. Bị em lây bệnh, tôi cũng dần trở nên đa cảm.


Đúng lúc đang nghĩ về em, lại chợt thấy một bóng hình quen thuộc, không bung dù, đầu trần dưới mưa, bé nhỏ mà quật cường. Rất rõ ràng, không phải là ảo giác. Ngoài em ra thì còn ai được nữa? Phi Yên luôn khiến người ta phải bất ngờ, muốn lãng mạn cũng đâu phải chỉ có cách này, em yếu ớt như vậy, không muốn sống nữa hay sao?


Tôi nhìn Lôi, mà Lôi đang nhìn em, "Đưa cô ta lên xe đi."


Tôi không kịp nghĩ thêm, lập tức xuống gọi, "Phi Yên!"


Nhưng dường như em không nghe thấy, tiếp tục đi như người mất hồn. Có gì đó không ổn, tôi chạy tới giữ em lại.


"Cảnh Sanh?" Em thất thần nhìn tôi, đôi môi nhợt nhạt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Rốt cuộc làm sao vậy? Em chưa từng như thế này!


"Lên xe!" Tôi kéo em lên xe.


"Phi Yên, đây là ngài Lôi." Lôi là chủ nhân, tôi không được phép xem nhẹ cậu ta.


Nhưng Phi Yên lại không hề quan tâm, em cuộn mình trong lòng tôi, lạnh run, quần áo ướt đẫm, mái tóc còn đang nhỏ nước. Nhìn cảnh tượng này, trong đầu tôi xuất hiện bốn chữ: "Điềm đạm đáng yêu", yếu ớt như búp bê thủy tinh, vừa chạm vào là sẽ vỡ nát.


"Xin lỗi thiếu gia, cô ấy..." Tình huống thật xấu hổ.


"Không sao, đưa cô ta về trước đi." Lôi cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười. Từ nhỏ đến lớn, Lôi chưa từng bị ai xem nhẹ. Mà hôm nay, người xem nhẹ cậu ta, lại là một cô gái yếu đuối.


Nơi Phi Yên sống hiện tại là một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất sẽ nhìn thấy ánh mặt trời.


Đặt em xuống giường, chợt nhớ ra phải rót cho em chén nước, nhưng vừa đứng dậy, em đã giữ chặt tay tôi.


"Đừng đi, Cảnh Sanh, đừng bỏ em lại một mình."


"Không đâu Phi Yên, rốt cuộc em làm sao vậy?"


"Tiểu Nhu... Cô ấy chết rồi."


Tiểu Nhu là bạn cùng phòng của em. Lại thêm một cô gái tỉnh lẻ có kết thúc bi thảm. Chuyện như vậy, ngày nào cũng xảy ra ở thành phố này.


"Phi Yên, đã qua rồi." Tôi dịu dàng an ủi.


"Đúng vậy, đã qua rồi, đã qua rồi..." Em từ từ nhắm mắt lại.


Sau đó, em đổ bệnh một tuần.


Nhìn em cẩn thận uống cháo hoa, trái tim căng thẳng của tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.


"Em không sao rồi chứ ?"


"Điên rồi, khóc rồi, bệnh rồi, còn làm sao được nữa? Cũng đâu thể sống với cô ấy mãi được." Em cười.


"Em nghĩ thông là tốt rồi."


"Trước kia từng vì một chuyện không bỏ qua được, có thời gian rất dài em cảm thấy không vui. Sau khi lên đại học, một chị khóa trên đã nói, Phi Yên, em nhìn mọi người ngoài đường mà xem, sau lưng ai mà không có nỗi khổ, tâm hồn ai mà chưa từng chịu đựng tổn thương? Hoặc ít hoặc nhiều mà thôi. Nhớ kỹ, con người một khi bị tổn thương, thì đương nhiên phải học cách kiên cường. Từ ngày đó, em hiểu ra rất nhiều chuyện."


Trong lòng tôi lại tràn ngập chua xót, Phi Yên, để học được kiên cường, em đã phải chịu bao nhiêu thương tổn?


"Cảnh Sanh, cuộc sống luôn dành cho người ta lối thoát phải không? Đừng để..."


"Đừng để đôi mắt chỉ toàn là sa mạc." Tôi cười, em cũng mỉm cười.


Lôi khiến tôi nhìn thấy địa ngục, vậy nên tôi trở thành ác ma. Phi Yên cho tôi thấy thiên đường, tôi nhưng không cách nào trở thành thiên sứ.


Có đôi khi tôi ngẫm nghĩ về sự khác nhau giữa ác ma và thiên sứ, thì phải là thiên sứ có trái tim, còn ác ma thì không. Hiển nhiên Lôi và tôi đều không có.


Đã từng nghĩ, chỉ cần biết chờ đợi, sự ấm áp ấy chung quy sẽ thuộc về tôi. Dù sao biển người mờ mịt, có lẽ cả đời này em cũng không gặp lại người kia. Ông trời nếu đã đưa em đến bên tôi, chắc hẳn sẽ tiếp tục đứng về phía tôi. Thế nhưng, tôi lầm rồi, thần vận mệnh không còn nghe tiếng tôi cầu nguyện nữa...


Hôm nay, tôi nhận được điện thoại từ em.


"Cảnh Sanh, thật không thể tin nổi, em gặp lại anh ấy rồi, anh ấy ở đây, ở ngay trong thành phố này! Cảnh Sanh, anh có nghe thấy không?" Giọng em dường như... Vô cùng hạnh phúc.


"Anh nghe đây, chúc mừng em." Tôi tắt điện thoại.


Đêm đó tôi uống rất nhiều rượu, từ khi bước vào nhà họ Lôi, tôi chưa từng sống buông thả như thế. Lôi cũng tới, nhưng chỉ ngồi nhìn tôi.


Cuối cùng, cậu ta đứng dậy cướp lấy chén của tôi, hình như còn nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Đầu tôi đau như bị búa bổ, tôi cần phải giải tỏa, nếu không, linh hồn tôi sẽ vỡ nát mất.


"Lôi." Từ khi trưởng thành, tôi không còn gọi cậu ta như vậy, đương nhiên, trước kia gọi cũng là ở trên giường.


Lôi cười nhìn tôi, nụ cười rất đẹp, mà thực ra, cậu ta vốn đã đẹp không giống người phàm.


"Ôm tôi đi." Tôi dựa vào vai Lôi.


"Cậu... Làm sao phải thế?" Giọng Lôi có chút bất đắc dĩ, bàn tay lại luồn vào áo tôi.


Đúng vậy, làm sao phải thế? Nhưng tôi không kìm nén được. Ma quỷ phải sống trong bóng tối, dám thèm khát ánh sáng, kết cục sẽ chỉ là tan - thành - tro - bụi.


Chương 7: Cảnh Sanh - Số mệnh


Lôi nói muốn đến hộp đêm hôm trước, tôi thì không, bởi vì có Phi Yên ở đó. Hiện tại dù không muốn gặp em, nhưng tôi không thể nói 'Không' với Lôi, âu cũng là thói quen từ nhỏ.


Đến nơi, Lôi phá lệ không vào phòng riêng mặn nồng cùng mỹ nữ, mà lại muốn ra đại sảnh ngồi chơi. Chỉ cần không phải quầy bar, ở đâu với tôi cũng giống nhau, hiện tại tôi thật sự không muốn gặp em. Hoặc nói chính xác hơn, hiện tại tôi không muốn gặp người đứng bên cạnh em.


Âm nhạc du dương tràn ngập đại sảnh, giai điệu đượm buồn, làm bầu không khí náo nhiệt vừa rồi chợt trở nên trầm tĩnh. Một giọng hát thánh thót vang lên, lúc bổng lúc trầm, tựa như thiên sứ.


Tôi kinh ngạc, nơi này có ca sĩ tốt như vậy từ bao giờ? Lôi lại nở nụ cười, nhìn chằm chằm sân khâu, đôi mắt lộ ra cảm xúc hưng phấn.


Nhìn theo cậu ta, tôi bắt gặp làn váy trắng thuần khiết quanh quẩn trong giấc mộng bao lâu nay, Bộ Phi Yên.


Tôi không biết em hát hay như vậy, em chưa bao giờ cất giọng trước mặt tôi. Tôi không hiểu âm nhạc, cũng không biết em đang hát bài gì, chỉ nhớ rõ giai điệu kia rất bi thương, rất du dương, tràn ngập bất đắc dĩ.


Em ngồi ở nơi đó, hơi cúi đầu, mái tóc thẳng che khuất gương mặt nhỏ bé, khiến tôi không biết cảm xúc lúc này của em ra sao.


Giai điệu kết thúc, Phi Yên bước xuống sân khấu. Lập tức có người tiến lên đón, là một thiếu niên có khí chất rất lạnh nhạt. Phi Yên từng nói, cậu ta nhỏ hơn em ba tuổi, nhưng thoạt nhìn bọn họ lại vô cùng xứng đôi. Phi Yên vốn trông non nớt, mà chàng trai kia lại có vẻ trưởng thành hơn tuổi thật.


Em cười nhẹ với cậu ta, cũng giống như hay cười với tôi, nhưng trong mắt ẩn chứa thêm điều gì tôi chưa từng được thấy.


Chàng trai kia tuy rằng lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn em lại dịu dàng khó hiểu. Cậu ta đưa cho em một ly nước, không biết nói thêm điều gì, làm em trợn trắng mắt, liên tục đánh yêu vài cái. Cậu ta cười giữ chặt tay em, vén gọn tóc mai bị rối của em, sau đó khẽ đặt một nụ hôn lên trán. Em cười, nụ cười kia, sao mà chói mắt quá...


Lôi cũng cười, tôi không biết cậu ta cười điều gì, nhưng thế giới của tôi đã sụp đổ.


Đột nhiên âm nhạc thay đổi, là một bài hát có nhịp điệu rất mạnh, Phi Yên cười kéo chàng trai kia vào sàn nhảy, cậu ta lắc đầu, yêu chiều vỗ vỗ lưng em. Phi Yên vào đó một mình, làn váy trắng thuần khiết nổi bật hẳn giữa đám người lòe loẹt quái dị.


Nếu nói vừa rồi em khiến tôi kinh ngạc, như vậy hiện tại em làm tôi trố mắt.


Tôi vẫn cho rằng sàn nhảy chỉ có những sinh vật đánh mất linh hồn, trở về thời nguyên thủy, vặn vẹo, va chạm nhau như loài bò sát không xương, cảm xúc trên mặt là thứ tội ác giấu sâu nhất trong linh hồn.


Nhưng Phi Yên thì không, em xinh đẹp một cách tự nhiên. Ánh đèn rực rỡ sắc màu, chiếu lên mặt em, màu lam là dịu dàng, màu lục là thuần khiết, màu đỏ là lôi cuốn.


Tôi thật sự không ngờ, em lại có tố chất của một hồ ly tinh như vậy.


Mà giờ phút này, nụ cười của em, tiếng hát của em, sự lôi cuốn của em, đều chỉ vì một người.


Nhìn bọn họ cười, tôi thấy thật chướng mắt...


"Chậc chậc, sắc không mê người, người tự mê." Giọng Lôi du dương vang lên, tôi thấy dục vọng săn bắn lóe qua trong mắt cậu ta.


"Một cô gái thật thú vị, trong ngây thơ có quyến rũ, trong yếu ớt có kiên cường. Tôi không tin số mệnh, lại liên tục gặp cô ta ba lần, lần nào cũng nhận được những bất ngờ thú vị. Không biết, cô ta còn diện mạo gì nữa mà tôi chưa thấy đây?" Lôi giống như đang nói chuyện với tôi, lại giống như đang trò chuyện một mình.


Em còn những diện mạo gì nữa, chính tôi cũng muốn biết.


"Chẳng lẽ, số trời đã buộc chặt tôi với cô ta?" Ánh mắt Lôi trở nên thâm trầm, tôi biết, lúc này cậu ta không hỏi tôi.


"Cảnh Sanh, cô ta có phải là của cậu không?" Lôi đột nhiên đặt câu hỏi, lòng tôi chấn động. Lôi nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét mà vô cùng nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy áp lực lạ thường.


Tôi không biết nên trả lời ra sao, 'Phải' hoặc là 'Không', sẽ khiến vận mệnh của Phi Yên thay đổi theo hướng nào?


Chương 8: Cảnh Sanh - Lựa chọn


Tôi biết Lôi đang điều tra một việc, cậu ta không giấu giếm tôi, đương nhiên càng không cần phải gạt tôi, bởi vì cậu ta biết tôi vĩnh viễn là cái bóng, một cái bóng không bao giờ có thể phản bội chủ.


Từ lúc ở hộp đêm đã cảm thấy chàng trai đi cùng Phi Yên quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ từng gặp ở đâu.


Nhìn tài liệu điều tra mới nghĩ ra, lần trước Vệ Di tới gặp tôi, theo sau hắn chính là chàng trai này. Vệ Di là đại ca của một bang phái tầm trung ở phía đông, cực kì khôn khéo, đứng trước mặt tôi không khác gì một con chó nghe lời.


"Nghe nói gần đây bang Thanh Hồng có một nhân vật tàn nhẫn mới gia nhập, không ngờ lại là cậu ta." Lôi nhấp một ngụm rượu đỏ.


Từ lần đầu tiên nhìn thấy, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giang hồ, tôi đã cảm giác được chàng trai kia quá mức lạnh lùng, không giống người lương thiện, chỉ không ngờ rằng cậu ta lại chen chân vào thế giới ngầm. Chẳng lẽ, Phi Yên thích người như thế?


"Cảnh Sanh, điều lần trước tôi hỏi cậu... Nghĩ xong chưa?" Lôi liếc mắt nhìn tôi.


Tôi không trả lời, âm thanh như mắc nghẹn trong cổ họng.


Thấy tôi như vậy, Lôi nở nụ cười, "Không sao, cứ nghĩ kĩ đi, chỉ cần một câu mà thôi. Nhưng đừng bắt tôi phải chờ lâu quá, cậu cũng biết, tôi không phải kiểu người có kiên nhẫn gì."


Ra khỏi biệt thự, tôi trống rỗng không nghĩ được gì khác, trong đầu chỉ xoay quanh điều Lôi hỏi ngày đó, cùng nụ cười lạnh buốt của cậu ta. Nụ cười kia rất quen thuộc, đó là ám chỉ của máu tanh.


"Cảnh Sanh, cô ta có phải là của cậu không? Nếu phải, tôi sẽ không làm gì hết. Nếu không phải, như vậy trò chơi của tôi sắp bắt đầu, nhưng cậu không được nhúng tay. Bởi vì... Tôi muốn cô ta."


Vận mệnh của em tùy thuộc vào quyết định của tôi, thiên đường hoặc địa ngục...


Trước mắt tôi hiện lên cảnh tượng bọn họ cười đùa hôm đó, quá mức sáng lạn. Rõ ràng đều là một loại người, vì sao chàng trai kia có được, mà tôi nhất định phải mất đi?


Trước khi trả lời Lôi, tôi nóng lòng muốn chứng minh một việc, tôi biết nếu không hỏi, vĩnh viễn cả đời này tôi sẽ không buông tay.


"Phi Yên, bỏ cậu ta đi."


Em tròn mắt nhìn tôi, tràn ngập khó hiểu.


"Cậu ta rất phức tạp, rất..." Tôi không biết nên miêu tả ra sao, không khỏi có chút gấp gáp, "Tóm lại, cậu ta không hợp với em."


"Cảnh Sanh, trên đời này có mấy người trong sạch hoàn toàn đâu? Thật ra bản tính của anh ấy rất lương thiện, giống như anh vậy."


Tôi lương thiện? Lần đầu tiên nghe nói công cụ giết người cũng lương thiện. Tôi không lương thiện chút nào, mọi lương thiện của tôi đều chỉ dành cho em, Phi Yên. Mà không đúng, em căn bản không biết tôi ôm dục vọng lớn thế nào về em, dục vọng ấy như loài rắn độc ngày ngày quấn lấy tôi, răng nanh cắm sâu trong cơ thể tôi, thứ dục vọng đã thấm vào mắt, vào não, vào lòng tôi, khiến tôi đau khổ như bị thiêu đốt, yếu ớt đến không thể giãy dụa.


Nhìn đôi môi xinh đẹp của em, tôi đột nhiên xuất hiện một cảm xúc mãnh liệt, cảm xúc ấy đã bị kìm nén quá lâu, mà hiện tại đã sẵn sàng bùng nổ.


Tôi giữ chặt vai của em, ấn cơ thể bé nhỏ của em trên mặt tường lạnh buốt.


"Cảnh Sanh, anh sao vậy?" Em có chút bối rối.


Nhìn ánh mắt vô tội của Phi Yên, tôi cố gắng kiểm soát bản thân, vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ...


"Phi Yên, anh thích em." Tôi run rẩy tỏ tình, tôi khát cầu, tôi hy vọng em sẽ nói ra điều tôi hằng mơ mỗi tối.


Thế nhưng, em chỉ kinh ngạc nhìn tôi, môi đỏ mọng hé mở, dường như tôi có thể ngửi thấy hương mộc lan thơm ngát, thứ cám dỗ này... Dù là ai cũng không cự tuyệt nổi.


Tôi cúi đầu muốn hôn em, lại chỉ chạm vào tóc em, em né tránh quay đầu.


"Cảnh Sanh, đừng như vậy, em luôn coi anh là người nhà. Anh đừng đối xử với em như vậy..." Giọng em hơi run rẩy.


Tôi làm em sợ hãi? Em có thể thân mật với người kia, nhưng lại sợ hãi tôi. Sự thật này làm tôi phẫn nộ, tôi bóp chặt cằm em, bắt em nhìn thẳng tôi.


"Bộ Phi Yên, em nhìn kĩ đi, tôi là một thằng đàn ông, tôi không phải anh trai em, cũng không phải ba em. Em dựa vào đâu mà coi tôi là người nhà?!" Tôi gần như gầm thét.


"Nói cho em biết, tôi chưa từng coi em là người nhà, trong mắt tôi, em là một cô gái, một cô gái đáng yêu nhưng cũng rất đáng giận. Một cô gái làm tôi ham muốn đến phát điên, vì sao tôi không được đối xử với em như vậy?!" Đôi mắt tôi trở nên đỏ đậm, đó là biểu hiện của dục vọng.


Nếu không yêu, tại sao lúc trước lại cho tôi hy vọng? Cho tôi ấm áp, lại đẩy tôi xuống vực, cho tôi thấy thiên đường, lại đuổi tôi về địa ngục, nói với tôi rằng, thiên đường vốn không thuộc về tôi. Tôi chưa bao giờ biết, sự lương thiện của em cũng có thể ác độc đến vậy.


Tôi nảy sinh tàn nhẫn hôn lên môi em, liều mạng hút lấy hương thơm của em, nụ hôn này tôi chờ đợi quá lâu, lâu đến mức trái tim đã vỡ tan từng mảnh.


Cho đến khi... Người trong lòng từ bỏ chống cự yếu ớt. Cho đến khi... Tôi nếm được vị mặn từ nước mắt của em, tôi mới buông em ra.


"Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi..." Em không ngừng xin lỗi, nước mắt chảy dài từ đôi mắt mê ly, từng giọt lại từng giọt, lóng lánh rơi xuống, phản chiếu ánh mặt trời.


Vì sao em lại khóc? Trước mặt tôi em chưa bao giờ khóc. Em vẫn luôn kiên cường, vẫn luôn vui vẻ. Tình yêu của tôi khiến em muốn khóc?


Em dành nụ cười cho hắn, để lại nước mắt cho tôi, rốt cuộc là vì sao?


Vì sao em cho hắn tình yêu, lại cho tôi thương hại?


Rõ ràng em từng nói chúng tôi giống nhau, tại sao cách đối xử lại khác xa một trời một vực?


Tôi chưa từng hận một người mãnh liệt đến thế, chưa từng ao ước một người biến mất đến thế.


Tôi quay lưng, trong lòng đã có quyết định. Tôi không muốn nhìn em khóc, tôi sợ mình sẽ mềm lòng.


"Nhớ kỹ, Phi Yên, đây chính là lựa chọn của em." Tôi nghe thấy giọng mình lạnh lùng như băng giá.


Trở lại biệt thự, tôi đi thẳng vào phòng ngủ của Lôi, vệ sĩ ngoài cửa không ngăn cản, bởi vì tôi là cái bóng của cậu ta, dù cậu ta lên giường với tình nhân cũng muốn tôi đứng cạnh, không một chút ngượng ngùng.


Lôi đang đè trên một cô gái, cô gái kia có dáng người bé nhỏ, một đôi mắt xinh đẹp, dường như, khẩu vị của cậu ta thay đổi...


"Nghĩ xong rồi?" Lôi đứng dậy, cười hỏi tôi.


"Đúng vậy, thưa thiếu gia. Từ nay về sau, chuyện của cô ấy... Không liên quan đến tôi nữa." Giọng điệu bình tĩnh mà vô tình, lời nói ra khỏi miệng, tất cả đã không thể cứu vãn. Phi Yên, đừng trách anh. Nếu thiên đường không thuộc về anh, như vậy chỉ còn cách kéo em cùng xuống địa ngục.


"Cảnh Sanh, hình như tôi nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát. Là của cậu phải không? Êm tai quá."


Lôi đang nói cái gì? Tôi không hiểu, chỉ cảm thấy cậu ta mỉm cười rất không giống con người.


"Cậu và tôi, chung quy là đồng loại." Lôi cúi đầu thì thầm bên tai tôi, giọng nói ngập tràn cám dỗ đen tối.


Sau đó, cậu ta đẩy cô gái kia ra, ấn tôi xuống giường...


Đúng vậy, chúng tôi là đồng loại, chúng tôi đều là ác ma, đều bị ánh sáng hấp dẫn, đều bị thiên sứ mê hoặc. Vì sự mê hoặc ấy, chúng tôi sẽ bẻ gẫy cánh chim của em, bắt em sa đọa.


Để rồi, chúng tôi sẽ giống nhau... Đều không còn là người!


Chương 9: Cảnh Sanh - Giao dịch


Gần đây Lôi rất hưng phấn, giống như đứa nhóc thi đạt điểm tuyệt đối nóng lòng chờ phần thưởng. Tôi biết, điều khiến Lôi hưng phấn không phải quá trình trò chơi, mà là kết quả. Mọi sợi dây đã đan vào nhau, tạo thành một chiếc lưới. Chiếc lưới do chính Lôi thiết kế, có ai từng thoát được?


So với nhiều lần trước kia, trò chơi lần này quá mức dễ dàng, đối mặt với quyền thế của chúng tôi, bọn họ nhỏ bé tựa như con kiến.


Trong toàn bộ quá trình, không phải tôi chưa từng do dự, Lôi cũng nhận ra, cậu ta luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, cho dù tôi tự thấy mình đã vô cùng kín đáo.


"Cảnh Sanh, chúc phúc rất đơn giản, chỉ cần cậu chịu được nỗi đau mất mát. Chiếm đoạt cũng rất dễ dàng, chỉ cần cậu đủ độc ác mà thôi. Hỏi trái tim cậu đi, xem nó muốn cái gì?"


Nhìn vào mắt Lôi, tâm trí tôi lại xuất hiện cảnh tượng thân mật giữa bọn họ, những nụ cười, những giọt nước mắt của Phi Yên, từng ký ức vừa rõ nét lại vừa xa xăm, hết thảy đan xen với nhau, khiến tôi khó phân biệt được cảm xúc này là yêu hay hận, nó kéo tôi chìm vào bóng tối...


Tôi cười cười đáp, "Thiếu gia, tôi không có tim." Đối mặt bi kịch sắp xảy ra, tôi quyết định thờ ơ lạnh nhạt.


Ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net