Hoà li

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
còn khiến Quý Duệ sợ hãi hơn so với những dụng cụ tra tấn hắn mấy ngày nay, hắn liên tục lui về sau, dường như muốn rời xa cái đồ vật đáng sợ kia.
"Ta không ký, nàng đi đi! Dù nàng có chết, thì vẫn phải là nương tử của ta!"
Người tra tấn thấy Lâm Phong không vui, lập tức hung hăng đánh một roi.
"Bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó! Sao nói nhiều lời vô nghĩa vậy?"
Lâm Phong kiềm chế lửa giận, vươn tay về phía Diệp Ngọc: "Ngọc Nhi, muội đưa thư hòa li cho ta, ta sẽ khiến hắn ấn dấu tay."
Diệp Ngọc hơi chần chờ, giao tờ giấy trong tay ra.
Quý Duệ đã co thành một khối ở ven tường, ôm chặt tay mình lẩm bẩm lặp lại: "Ta sẽ không ký."
Lâm Phong đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, bọn họ lập tức hiểu ra đi lên túm tay Quý Duệ.
Quý Duệ vừa giãy giụa vừa khẩn cầu nhìn Diệp Ngọc đứng ngoài phòng giam: "Diệp Ngọc! Diệp Ngọc, đừng đối xử với ta như vậy, ta không hòa li! Ta không đồng ý hòa li!"
Lâm Phong nhìn mấy người cũng không làm gì được hắn, nhíu mày mất kiên nhẫn, tự mình túm lấy tay Quý Duệ.
Cả người hắn đều là vết máu, thậm chí không cần mực đóng dấu cũng có thể ấn dấu tay ngay lập tức.
Giây phút tay bị ấn xuống, giọng điệu của Quý Duệ cũng càng thêm thê lương: "Diệp Ngọc!"
Hắn muốn cướp lại tờ giấy kia, lại bị mấy người ấn chặt không thể nhúc nhích.
Vết dấu tay dùng máu ấn ra ở trên giấy có vẻ cực kỳ chói mắt, trên mặt Lâm Phong có ý cười, cũng không thèm nhìn Quý Duệ, lập tức đi về phía Diệp Ngọc.
"Ngọc Nhi."
Diệp Ngọc nhận lấy thư hòa li trong tay hắn ta, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Quý Duệ.
"Quý Duệ, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì." Nàng xoay người đi ra ngoài, về sau dù sống hay chết, nàng và người này, sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Quý Duệ kéo lê thân thể muốn đến gần Diệp Ngọc, đổi lấy là mấy người kia càng tay đấm chân đá mãnh liệt hơn, dường như hắn không cảm nhận được đau đớn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Ngọc đang rời đi
Không còn quan hệ gì? Không đời nào! Cuối cùng Quý Duệ cuộn tròn người lại chống cự trận hành hạ, hắn thầm phát hận trong lòng, hắn không thể chết được, hắn phải cướp người lại.
Diệp Ngọc vừa ra khỏi nhà giam, giống như mất hết sức lực, nàng ngã xuống, rơi vào hôn mê.

Nàng chỉ có thể cảm giác được có người đỡ mình, sau đó là Lâm Phong kinh hoàng thất thố gọi: "Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!"
Nàng rơi vào một cảnh tượng dài dòng trong mơ, trong mơ nàng vẫn là tuổi hoa mười ba mười bốn, không lo không sầu.

Sau đó là cha, Diệu Tình, Lâm Phong, Quý Duệ, Quý Ninh, nàng như một người khách qua đường, nhìn cả đời hoang đường của mình, cuối cùng đột nhiên gương mặt của Đoạn Vân Tri xuất hiện.
Diệp Ngọc nghi hoặc vì sao Đoạn Vân Tri lại xuất hiện, chỉ cảm thấy cảnh trong mơ ngày càng chân thật, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng của Đoạn Vân Tri.

"Đúng! Ta đã nói nàng còn một năm, nhưng bây giờ chính nàng không có ý chí sống sót, ta có thể làm gì bây giờ?"
"Ngươi là đại phu! Ngươi là đại phu mà sao lại không có cách nào?"
Diệp Ngọc cảm thấy Đoạn Vân Tri thật xui xẻo, bởi vì mình, mà luôn dính dáng đến những kẻ có tinh thần không bình thường.
"Lâm Phong," nàng gọi một tiếng, nhưng nghĩ nghĩ, lại sửa miệng, "Lâm Phong ca ca."
Lâm Phong nghe được câu trước đã không hồi thần được, lại nghe được tiếng "Lâm Phong ca ca" kia, mũi đau xót suýt nữa rơi nước mắt.
"Ừ," hắn ta vẫn nở nụ cười, "Ta đây."
"Ta muốn nhờ huynh làm một việc, có thể không?"
Lâm Phong nắm tay nàng không nói lời nào, trong trí nhớ cũng là vậy, mỗi lần Diệp Ngọc cho hắn ta cái ngon ngọt gì, chắc chắn phía sau là cục diện rối rắm đang đợi mình thu dọn.
Trước nay hắn ta đều vui vẻ chịu đựng, nhưng giờ phút này chỉ còn tuyệt vọng.
"Được, có thể."
Diệp Ngọc không nói gì thêm, Lâm Phong cũng không hỏi, chuyện nàng đang nhớ thương bây giờ, làm sao Lâm Phong lại không hiểu.
Bàn tay hắn nắm lấy vô lực rơi xuống, Lâm Phong nhanh chóng nắm chặt hơn.
"Các ngươi đều đi ra ngoài."
Người trong phòng không dám chậm trê đều lui ra ngoài, Đoạn Vân Tri là người cuối cùng rời đi, chàng chưa nói lời nào, khi đóng cửa lại thì nhìn thấy Lâm Phong ôm nàng yên lặng rơi nước mắt.
Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng lại tối tăm và yên tĩnh.
Trong kinh thành, mấy ngày hôm trước mọi người đều đang thảo luận phủ Thừa tướng thịnh vượng quyền thế đột nhiên rơi đài, nhưng hôm nay lại có đề tài tám chuyện lớn hơn nữa.
Tướng quân đương triều Lâm Phong của bọn họ muốn ở rể Diệp gia, vốn dĩ hai chữ ở rể đã đủ kinh hãi thế tục, huống chi lại còn là Diệp gia, năm đó vì mưu nghịch nên cả nhà bị xử trảm, dù gần đây đã được lật lại bản án, nhưng làm gì còn ai, thế ở rể gì vậy?
Lính canh trong ngục cũng đang thảo luận chuyện này.
"Diệp gia? Chẳng lẽ là nữ nhân đến hôm trước?"
"Ta nghĩ là thế, ngươi không thấy dáng vẻ nhu tình mật ý kia của tướng quân đâu."
"Hây, nữ nhân kia tuy rằng đẹp, nhưng trong kinh thành có rất nhiều nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, tướng quân sao lại luẩn quẩn trong lòng thế? Cưới một người vừa mới hòa li."
"Không chỉ có thế, lại còn là ở rể.

Không nhìn ra tướng quân là kẻ si tình đấy."

Bọn họ thảo luận rôm rả sôi nổi, không nhìn thấy người vốn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đột nhiên mở mắt.
Đạp đổ Quý Duệ, hiện nay Lâm Phong hoàn toàn xứng đáng là quyền khuynh triều dã, hôn lễ tất nhiên sẽ thanh to thế lớn, toàn bộ kinh thành đều tò mò vị con gái Diệp gia kia, chỉ tiếc đến tận khi hôn lễ kết thúc, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Lâm Phong.
Nhìn một mình Lâm Phong ở đó nghiêm túc bái đường, người ở đây đều không rét mà run.

Hôn lễ không có tân nương, là hôn lễ gì?
Nhưng Lâm Phong kiên trì làm đủ các bước.

Khi hắn ta trở về phòng, đám mama già và nha hoàn đều sợ đến mức tay run run rẩy rẩy.
Người trên giường đã bị thay hỉ phục, trang điểm đẹp, Lâm Phong vừa lòng gật đầu.
"Đều đi ra ngoài đi!"
Mọi người nhận được lệnh, sôi nổi rời khỏi phòng như đang chạy trốn.
Lâm Phong cầm lấy rượu mừng trên bàn, uống một ngụm rồi đưa vào miệng Diệp Ngọc, khi chảy xuống từ khóe miệng Diệp Ngọc, hắn ta ôn nhu lau đi.
"Còn nhớ khi tám tuổi không, ta đã nói muốn cưới muội.

Khi đó là may mắn lớn nhất của ta, giữa chúng ta đã có hôn ước từ lâu, vốn dĩ ta cho rằng...."
Cho rằng sẽ bạch đầu giai lão với người này, cứ như vậy cả đời.

Lâm Phong cố nén nghẹn ngào: "Thôi, tuy chậm ba mươi năm, cuối cùng ta cũng cưới muội được rồi.

Nếu Diệp thúc thúc biết ta ở rể Diệp gia, chắc chắn sẽ không đồng ý, chờ đến khi sang bên kia, ta để ông ấy phạt như nào cũng được.

Nhưng mà Ngọc Nhi, chúng ta bây giờ, là phu thê."
Hắn ta lải nhải, bên kia bỗng truyền đến giọng của phó tướng.
"Tướng quân, Quý Duệ trốn thoát khỏi phòng giam rồi."
Tiếng nói của Lâm Phong dừng lại, chỉ trong chốc lát, cửa trước mắt phó tướng bị mở ra, Lâm Phong mặc hỉ phục đứng ở cửa.
"Trốn rồi?"
Phó tướng co rúm lại vì sự lạnh lẽo trong lời nói này, nhưng vẫn căng da đầu trả lời: "Chúng thần không ngờ hắn còn dư đảng."
Trên mặt Lâm Phong lập lòe cơn tức giận, tay phất một cái đi về phía trước.
"Phong tỏa kinh thành cho ta, phái người đi lục soát, nhớ kỹ, bắt sống.

Hắn muốn chết nhưng ta sẽ không để hắn chết.
"Vâng."
Lâm Phong tự mình sắp xếp quân, khi quay đầu, lại nhìn thấy bên phòng Diệp Ngọc có ngọn lửa lớn cháy hừng hực.
"Đi lấy nước! Đi lấy nước!" Xa xa có thể nghe thấy người hầu hoảng loạn kêu to.
Hắn ta hơi ngẩn ra sau đó cất bước chạy về bên kia: "Ngọc Nhi!"
Quý Duệ ôm Diệp Ngọc đi từ mật đạo của hắn ra ngoài thành, vừa đi ra, đã thấy Đoạn Vân Tri chờ ở đó.

"Ngươi buông nàng ra."
Mắt Quý Duệ lộ ra sự hung bạo, càng ôm chặt hơn.
Đoạn Vân Tri bất đắc dĩ thở dài: "Quý Duệ, nàng chưa chết, ngươi buông nàng, giao cho ta."
Quý Duệ hơi sửng sốt, hắn là dò xét hô hấp của Diệp Ngọc, không hề có phản ứng gì cả.
"Ngươi gạt ta!" Hắn gào rống như con mãnh thú.
Đoạn Vân Tri nhíu mày: "Ta cho nàng thuốc giả chết.

Ta có thể cứu nàng."
Không đợi Quý Duệ vui mừng, chàng lại mở miệng: "Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta trước, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt nàng.

Nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục gặp nàng, thà rằng không cứu còn hơn, cứ để nàng như vậy đi."
Đầu tiên Quý Duệ ôm càng chặt hơn, sau đó chậm rãi buông lỏng tay: "Được, ta không gặp nàng."
"Vậy bây giờ ngươi rời đi ngay đi."
"Ngươi thật sự có thể cứu nàng?"
Đoạn Vân Tri hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng có thể không tin ta."
Mặt Quý Duệ đã vỡ nát không thể nhìn rõ biểu cảm, hắn lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực, cuối cùng thả nàng xuống.
Nhìn thấy hắn đi rồi, một ông lão mới đi ra từ chỗ tối.
"Đây là người con muốn ta cứu?"
Đoạn Vân Tri quỳ phịch xuống: "Đúng vậy, sư phụ, cầu người cứu nàng."
Ông lão sờ râu: "Đây là người con cướp từ chỗ thủ hạ của Lâm Phong à? Con biết sẽ gây phiền toái nhường nào cho Dược Vương Cốc không?"
"Con sẽ đưa nàng rời đi, sẽ không để Dược Vương Cốc liên lụy."
Ông lão ngồi xuống, nhét một viên thuốc vào miệng Diệp Ngọc, lại bắt mạch cho nàng.
"Ta đồng ý cứu nàng, là bởi vì ta chỉ có thể cho nàng thời gian ba năm.

Ba năm sau, con xử lý hậu sự của nàng xong thì ngoan ngoãn trở về."
Ba năm.....

Trong mắt Đoạn Vân Tri hiện lên thất vọng.

Nhưng mà cũng đủ rồi, chàng sẽ bảo vệ nàng ba năm chu toàn.
Đoạn Vân Tri dập đầu mấy cái trên đất: "Cảm tạ sư phụ.

Nhưng mà, con còn một thỉnh cầu nữa."
Ông lão nhìn qua, chờ chàng nói tiếp.
"Có thể khiến nàng quên những việc này không? Ba năm cuối cùng, con hy vọng nàng có thể quên hết những thứ không vui.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net