Chương 3: XÁC THUYỀN ĐẮM NGOÀI BỜ BIỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi thức dậy với một cảm giác khá thoải mái, không bị đánh thức bởi tiếng kêu khó chịu của đám thổ dân ăn thịt người trên hòn đảo này nữa. Tôi gạt chiếc chăn cũ, đứng phắt dậy, vặn vẹo cổ, vung tay, quay người, vận động cơ thể với vài động tác thể dục nhẹ nhàng cho buổi sáng; tôi có thể cảm thấy cơ thể mình khoẻ hơn, những vết xước trên người đã dịu dần, lọ thuốc giảm đau mà tôi nhặt được thực sự rất hữu ích. Tôi ngó ra ngoài ô cửa sổ, nhìn ra khu rừng, có vẻ trời đã sáng hẳn, nắng đã bao trùm khắp cả hòn đảo. Bữa sáng vẫn như hôm qua, vẫn là nước lọc và những suất ăn của hành khách trên máy bay, không giống như lương khô, chúng không thể để lâu được nên tôi cần phải ăn ngay trước khi chúng bị hỏng. Hôm nay tôi sẽ quyết tâm tìm đường ra bờ biển. Sau khi đã nạp năng lượng cho cơ thể, như hôm qua, tôi lại khéo léo nhảy ra khỏi xác máy bay. Nhìn xung quanh một lượt, có vẻ như hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, thời tiết này rất phù hợp để đi khám phá mọi thứ. Tôi không giỏi trong việc xác định phương hướng, và lại đang ở giữa một rừng cây thông rộng lớn, nếu đi lang thang mà tìm đường thì sẽ rất nguy hiểm vì rất dễ bị lạc. Nên tôi quyết định sẽ lấy hướng mà có cái thác nước nhỏ dẫn đến thung lũng rộng lớn hôm qua làm mốc. Nếu như ở hướng đó là một thung lũng rộng lớn, thì rất có thể nó nằm ở giữa hòn đảo, và giờ nếu muốn ra bờ biển, khả năng cao đường ra biển sẽ là hướng ngược lại với hướng của thung lũng kia. Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của bản thân, không biết hướng đi ngược lại sẽ dẫn tới đâu, nhưng để tìm hiểu về địa hình nơi đây thì vẫn còn hơn là bị cô lập một chỗ ở xác máy bay. Hành trang vẫn như hôm qua, có lẽ cầm thêm ít lương khô với nước uống sẽ đảm bảo hơn; ngoài ra tôi còn xé đống quần áo cũ từ va li của hành khách để lấy những mảnh vải nhỏ làm mốc đánh dấu. Chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, tôi cố định cánh cửa sắt lại để đảm bảo rằng đám thổ dân sẽ không đi vào phá hoại "căn nhà" của mình.

Tôi đeo ba lô, với chiếc rìu cầm tay, tôi rảo bước về hướng ngược lại với hướng có cái thác nước nhỏ. Đi chậm rãi, cẩn thận, luôn luôn nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không có một tên Xác Xương nào gần đó bắt gặp. Tiếng lá cây, cành khô gãy "rạc rạc" theo từng bước chân tôi đi; bỗng một cơn gió lớn từ phía trước thổi thẳng vào mặt, lay những tán thông rào rạc, tôi có thể cảm thấy vị mặn của gió, có vẻ như là gió từ biển thổi vào, tôi đang đi đúng hướng. Mỗi khi đi được một đoạn, tôi liền lấy mảnh vải bị xé vừa nãy gắn cố định lên những thân cây, làm thành những dấu mốc để dẫn về xác máy bay. Khu rừng này có vẻ khá rộng, tôi đi được khoảng hơn tiếng đồng hồ nhưng nhìn xung quanh vẫn chỉ toàn những cây thông cao vút cùng tán lá đung đưa trong gió. Tôi ngồi bệt xuống đất, lấy chai nước lọc trong ba lô và tu ực một hơi, bỏ mũ trùm, vuốt mồ hôi trên trán rồi thở từng nhịp vì nắng nóng. Bỗng nhiên tôi thấy có một khoảng trắng trước mặt, nằm sau rừng thông, tôi nheo mắt, một vùng đất trống không có cây bị nắng bao trùm, hình như là bãi biển thật rồi, cách chỗ tôi đang ngồi khoảng ba trăm mét. Tôi mừng rỡ, cất chai nước đi, khoác ba lô đi về phía ánh sáng rực rỡ ấy. Càng tới gần, tiếng nước biển dâng lên đập vào bờ càng lớn, vị mặn của gió thổi từ phía ấy dễ nhận ra hơn. Bước ra khỏi khu rừng, tôi nheo mắt, biển cả rộng lớn mở ra trước mắt tôi. Tôi đang đứng trên một vách đá, cách mực nước biển khoảng hơn hai mét, phía trước là biển, sau lưng là khu rừng, chính xác là tôi đang ở bìa rừng, giáp với biển. Tôi nghiêng người quan sát, phía bên trái hình như dẫn lên vách đá cao hơn; còn bên phải địa hình có vẻ thoai thoải dần, phía bên dưới, cách đó không xa là bờ biển. Tôi liền đi dọc theo bìa rừng về phía bên phải, thoai thoải như một sườn đồi nhỏ, dẫn xuống bãi cát vàng bên bờ biển. Bờ biển có vẻ không được rộng lắm, tính từ mặt nước cho tới khu rừng thông thì khoảng cách chưa đầy chục mét. Tôi đi lang thang trên bãi cát, rải rác những xác sao biển, những hòn đá, đống hành lí, đồ đạc vương vãi, vài cái xương người lấp ló trong cát, thậm chí có cả xác cá voi, cá chết trôi dạt vào bãi biển, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Tôi đi dọc bãi cát, có một vách đá cao nằm bên cạnh bờ biển, bên cạnh là sườn dốc nhỏ thoai thoải dẫn lên phần đất liền trên bề mặt vách đá, như một phần hòn đảo hướng ra phía biển vậy. Thay vì đi lên trên đó, tôi lại tiếp tục men theo vách đá, con đường giáp bờ biển ngày càng hẹp dần, cho tới khi chỉ vừa vặn hai bàn chân của tôi nằm giữa vách đá và nước biển. Một phiến đá lớn chắn ngay trước mặt, tưởng như đến đây là hết đường đi, nhưng nước biển quanh đó không sâu lắm, vẫn có bãi cát nông ở dưới, tôi liền xắn ống quần, tháo giày ra và cầm lên tay, lội nước biển để qua phía bên kia. Sang tới nơi, thì ra con đường bờ biển này còn trải dài, bao quanh cả hòn đảo, đi hết vách đá nơi tôi đang đứng sẽ lại sang một bãi cát khác như phía bên kia, cũng vẫn là một khu rừng thông rộng lớn bên cạnh bờ biển, phía xa hình như lại có phần đất liền nhô ra nữa. Tôi nheo mắt ngước nhìn lên, mờ mờ sau lớp sương, trông như một ngọn núi khổng lồ, liệu có khi nào là ngọn núi mà tôi đã nhìn thấy khi đứng ở trong thung lũng rộng lớn giữa hòn đảo. Nhưng lúc đó chỉ là nhìn thấy mờ mờ đỉnh núi, giờ mới nhìn thấy phần thân, dù chỉ mờ mờ nhưng quả là một ngọn núi khổng lồ. Đang ngắm nhìn phong cảnh, bỗng tôi phát hiện ra có mùi gì đó hôi thối bốc lên, có khi nào là mùi tanh của nước biển? Hay là bãi cát bên cạnh có xác cá voi, cá chết rồi bốc mùi như bên kia. Không phải, cái mùi bốc lên này rất gần, mà chỗ tôi đang đứng rất hẹp, ngoài hai bàn chân của tôi ra thì còn có gì đâu, mà mùi này không phải mùi tanh của biển, nó còn nặng mùi hơn nhiều. Tôi quay đầu xung quanh, cố tìm hiểu xem cái mùi khủng khiếp đó từ đâu ra, cho tới khi quay lại phía sau lưng mình. Tôi giật mình, thật kinh khủng, thì ra là một xác người đang phân huỷ, chẳng có gì ngạc nhiên khi bước sang đây mà tôi lại không thấy nó, vì cái xác nằm trong góc khuất của phiến đá, nếu không vì mùi hôi bốc lên thì có lẽ tôi cũng sẽ không để ý có cái xác người ở đây. Dù phần thịt trên mặt đã bị phân huỷ quá nửa, để lộ ra xương sọ cùng hai hốc mắt trống rỗng, nhưng có vẻ như đây là xác của một cậu thanh niên trẻ. Xác vẫn đang trong giai đoạn phân huỷ, ruồi nhặng bám đầy trên những mảng thịt rời rạc trên những cạnh xương sườn trắng hếu, dưới phần bụng với đống nội tạng thì còn kinh khủng hơn; phần trên khuôn mặt gần như là hộp sọ, chỉ còn thịt ở dưới phần miệng đang thối rữa dần, méo mó như sợ sệt một thứ gì đó; cái xác ngồi co chân nép sát vào vách đá, trên bắp chân có vết thương khá nặng, máu đã khô lại, những vệt máu khô chảy dài ở chân. Theo như tôi suy đoán, có thể người này đã bị đám thổ dân truy đuổi, bị chúng dồn tới vách đá này, nhưng do bị thương ở chân nên không thể di chuyển được, hoặc có thể do vết thương nhiễm trùng nên đã phải bỏ mạng ngay tại chỗ này. Chắc cái xác này mới phân huỷ được vài ngày, vì vậy tôi càng phải cẩn thận hơn với đám thổ dân khi ở ngoài bãi biển nếu không muốn trở thành nạn nhân xấu số tiếp theo. Dọc theo con đường này sẽ ra tới bãi cát bên cạnh, nhưng hôm nay có lẽ chỉ nên đi đến đây thôi. Tôi sẽ quay lại và lục lọi đống hành lí vừa nãy kiếm thêm đồ, còn để khám phá hết đường bờ biển của hòn đảo thì nên để vào một hôm khác.

Tôi lại đi theo đường cũ để trở về bãi biển bên kia. Trời vẫn đang nắng oi ả, thời tiết thật nóng nực. Đống hành lí nằm ngổn ngang trên bãi cát, hi vọng sẽ kiếm được một vài thứ có ích hơn. Nhưng trước khi tiến hành công việc của mình thì có lẽ tôi nên ăn uống một chút đã, dù sao giờ cũng đang là giữa trưa, đúng lúc bụng tôi đã hơi đói. Chọn cho mình một gốc cây thông nằm ngoài bìa rừng, sát bãi cát, có tán rộng để che nắng, hôm nay tôi muốn thay đổi một chút, không phải nuốt những suất cơm khô khan trên máy bay nữa, tôi sẽ thử vài gói lương khô với nước lọc. Cắn thử miếng bánh lương khô rồi nhai mới biết, chúng cũng khô khốc không kém gì những miếng cơm, có khi còn khô hơn, và cũng khiến tôi tốn nước lọc hơn mới nuốt trôi được, nhưng ít ra lương khô còn có nhiều vị khác nhau, vẫn đỡ hơn vị của những hạt cơm trắng nguội ngắt. Ngồi dựa đầu vào thân cây, vừa ăn vừa để ý xung quanh một cách dè chừng. Đưa mắt sang bên phải, nhìn về phía dốc nhỏ thoai thoải dẫn lên phần đất liền trên bề mặt vách đá, là một thảm cỏ xanh ngát; phía ngoài cùng, rìa vách đá là một cây đại thụ lớn, những cành cây tán lá rậm rạp đâm ra hướng biển cả mênh mông. Nhìn theo hướng cây đại thụ, bây giờ tôi mới để ý ra phía biển, quả là một vùng biển rộng lớn mở ra trước mắt; phía trước chẳng có gì ngoài nước biển, cố hướng tầm mắt nhìn ra xa cũng chỉ thấy mây mù, xám xịt, thậm chí còn có chớp sáng, trông như một cơn bão đang hoành hành ngoài kia. Nhưng thật kì lạ là xung quanh hòn đảo vẫn có ánh mặt trời, nắng chói chang, nóng nực; như thể khí hậu ở hòn đảo này vẫn bình thường, nhưng toàn bộ hòn đảo bị bao bọc bởi một bức tường mây mù xám xịt cùng với những cơn bão lốc gió xoáy ngoài kia. Thật kì lạ, nhưng dù sao tôi cũng không thể khẳng định điều gì nếu chỉ dựa trên những suy đoán của bản thân. Ngó liếc xung quanh, hình như tôi nhìn thấy gì đó ở bên trái, lấp ló, thoắt ẩn thoắt hiện sau những tảng đá, trông như một mảnh vải. Tôi vội cất hết đồ ăn, nước uống vào trong ba lô, trùm mũ, tay nắm chắc cái rìu, bước chậm rãi, cẩn thận đi về hướng ấy. Có khi nào đó là một tên thổ dân không? Tôi giữ khoảng cách, tiến về hướng bên cạnh tảng đá, ngoái đầu ra để nhìn xem là cái gì. Thì ra mảnh vải lấp ló khi nãy là một lá cờ bị rách, mắc vào vách đá, gió thổi bay phất phơ. Và thứ to lớn cũng mắc vào vách đá, ngay bên dưới lá cờ là một con thuyền, trông như loại thuyền buồm hiện đại chuyên dùng để đi du lịch trên biển. Con thuyền bị đắm, mắc kẹt vào những tảng đá lớn nhỏ, nằm ngay dưới chân vách đá, ngay chỗ tôi đứng ngoài bìa rừng khi nãy để đi xuống bãi biển. Tôi muốn leo lên khám phá con thuyền này, nếu là thuyền buồm du lịch thì rất có thể sẽ có bộ đàm hoặc công cụ gì đó để phát tín hiệu liên lạc. Con thuyền bị chặn bởi những phiến đá lớn, không như khi nãy, có thể lách được thì bây giờ tôi phải leo lên những phiến đá để sang chỗ con thuyền. Tôi cởi giày, cất vào ba lô cùng với cái rìu cầm tay, vì nếu cầm rìu sẽ rất vướng víu khi leo, chưa kể đá có rêu và bị ướt, rất dễ trơn trượt, không cẩn thận sẽ tuột tay ngã vào những cạnh đá sắc nhọn. Tôi khéo léo bám vào những tảng đá, leo qua một cách nhẹ nhàng, thả tay nhảy rầm xuống, con thuyền rung lắc nhẹ. Có vẻ như đây là loại thuyền buồn nhỏ, chiều dài thân khoảng chưa đầy chục mét, nó đã phải chống chọi trong một cơn bão khắc nghiệt, cột buồm bị gãy và bị sóng đánh dạt vào vách đá trên hòn đảo này. Tôi lấy những cuộn dây thừng treo ở lan can và cột buồm, chúng sẽ rất có ích cho tôi. Bỗng tôi thấy có vệt gì đỏ đỏ ở trên lan can, hình như là vệt máu khô. Tôi bước xuống khoang dưới, đồ đạc lộn xộn, những lon bia, chai rượu, bánh kẹo, hoa quả vương vãi khắp nơi, quần áo, sách báo tạp chí rải rác, quả là một đống đổ nát, giả thuyết con thuyền đã bị cơn bão phá nát của tôi càng thêm thuyết phục. Khoang thuyền không lớn lắm, một bên là bộ ghế sofa, đối diện là gian bếp, bồn rửa và tủ nhỏ trên tường, không gian khá hẹp. Đi thẳng vào là giường ngủ, nằm ngay dưới phần đầu thuyền, bên cạnh đường dẫn xuống khoang là một cánh cửa hẹp phía bên trong, hình như là một căn phòng nhỏ nằm dưới đuôi thuyền. Tôi thử mở, cửa bị khoá, có lẽ chìa khoá ở đâu đó trong căn phòng này. Dù con thuyền này là của ai, có vẻ như chủ nhân nó đã không còn nữa, tôi nên tìm kiếm thiết bị liên lạc trên thuyền. Lục tìm đồ trong những cái tủ con, bỗng tôi thấy trên ghế sofa có vài tấm ảnh cũ kĩ, bụi bặm, thì ra là ảnh của chủ nhân chiếc thuyền cùng gia đình ông ta, họ đang đi du lịch và có những kỉ niệm đáng nhớ. Nhìn những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc trên khuôn mặt họ, tôi lại chợt nhớ tới gia đình của mình, thật đáng tiếc khi xảy ra tai nạn như vậy. Tôi xem hết những tấm ảnh, và đột nhiên rùng mình khi thấy một tấm ảnh dính máu bê bết, ảnh chụp một bé gái đang cười, nhưng hình như đằng sau bé gái là một cánh tay đen dài đang giơ lên; vì vết máu đã che quá nửa tấm ảnh, và đã khô từ lâu rồi nên không thể nhìn rõ thứ gì đang ở phía sau cô bé. Tôi liền lấy những tấm ảnh còn lại trên ghế, toàn là những tấm ảnh bị mờ, nhoè và đứt nét, rất có thể máy ảnh đã bị rung lắc dữ dội trong lúc chụp. Mỗi tấm ảnh đều dính máu và không rõ nét, nhưng đều có sự hiện diện của một cánh tay dài lêu nghêu màu đen hoặc cái chân dựng lên trời. Tấm ảnh cuối cùng không bị dính máu, có lẽ là tấm rõ ràng nhất, nhưng chỉ thấy mờ mờ bóng đen của một loại sinh vật quái dị, thân hình tròn, to lớn như một tảng thịt, với những cánh tay dài, bắp chân cắm ngược trên đầu. Tôi vẫn đang run run với những gì mình vừa thấy trong tấm ảnh, bỗng phát hiện có gì đó dưới chân, tôi liền cúi xuống, gạt đống quần áo, để lộ ra những vết máu hình bàn tay, bàn chân la liệt dưới sàn. Cảnh tượng thật đáng sợ, có lẽ gia đình của chiếc thuyền này đã bị sinh vật bí ẩn trong tấm ảnh giết, những tấm ảnh có thể nói lên điều đó, họ đã cố gắng trốn thoát, nhưng vô vọng. Ngoài đám thổ dân ăn thịt người đang rình rập, trên hòn đảo này có lẽ còn có một vài loại quái vật đột biến dị dạng sẵn sàng giết chết bất cứ sinh vật nào chúng bắt gặp. Nhưng đó là tôi suy đoán như vậy, tấm ảnh tôi vừa thấy cũng chỉ là cái bóng đen mờ mờ, có thể đó là một tên Sọ Người khoác một tấm áo choàng lớn, hoặc là một chủng loài cấp cao hơn giữa đám thổ dân; dù sao tôi vẫn cần phải đề cao cảnh giác hơn.

Mải mê với chiếc thuyền buồm, tôi quên béng mất thời gian bên ngoài, vội vàng bước ra khỏi khoang thuyền để lên trên nóc. Hoàng hôn đang buông xuống, mặt trời nổi màu đỏ rực, những ánh nắng màu cam sáng lên ở phía Tây, nhưng đang yếu ớt dần, báo hiệu kết thúc cho một ngày dài. Tôi vội vàng nhảy lên tảng đá, bám vào các góc cạnh, khéo léo trở về bãi biển. Đống hành lí trên bãi cát vẫn chưa thu lượm hết, nhưng nên để ngày mai quay trở lại, giờ tôi cần đi về xác máy bay trước khi trời tối. Tôi đi lên sườn dốc thoải, hướng về phía bìa rừng trên vách đá, rồi lần theo những mảnh vải đã được đánh dấu từ trước để trở về "căn cứ" của mình. Hôm nay không đụng phải tên thổ dân nào, thật may mắn, và tôi đã tìm được đường ra bãi biển. Ngoài bãi biển và xác con thuyền bị đắm còn nhiều thứ để khám phá, có khá nhiều thứ ở đó sẽ có ích với tôi, có thể ngày mai tôi sẽ ra đó một chuyến nữa. Thực đơn tối nay sẽ lại là lương khô, và lon bia tôi lấy được ở ngoài con thuyền, cảm giác thật tuyệt khi được thưởng thức một ngụm bia sau một thời gian dài, và cả đồ ăn nữa, đã lâu tôi chưa được thử cảm giác ăn thịt, ăn cá là như thế nào. Tôi chợt nghĩ, thay vì những gói bánh lương khô, những hột cơm nguội ngắt, có lẽ đã đến lúc tôi nên thử những loại thức ăn của tự nhiên, của kẻ sinh tồn thực sự như thịt,cá, hoa quả, rau xanh trên hòn đảo này. Ngày mai tôi sẽ thử đi săn để kiếm thức ăn, sẽ phải chuẩn bị nhiều thứ đây, nhưng về lâu dài thì đồ ăn từ thịt, từ rau sẽ có nhiều chất dinh dưỡng hơn. Bia ngấm, tôi hơi ngà ngà, nằm suy nghĩ vẩn vơ về những thứ linh tinh, về con quái vật, về hòn đảo chết chóc này. Trong khi đó, trên vùng đồi thoai thoải với thảm cỏ xanh ngát dẫn lên phần đất liền có cây đại thụ, dưới ánh trăng sáng, những tên Xác Xương hét lên những tiếng ghê rợn,từ trong rừng thông lao lên đồi, chạy lông nhông khắp nơi. Bỗng có những đốm sáng lơ lửng trong rừng lao ra, hai chiếc sọ người sáng rực gắn trên hai đầu gậy,được cắm sau lưng tên thổ dân. Hắn trông béo hơn tên Sọ Người, cạo trọc, nổi sần sùi trên đầu; những chiếc răng sắc nhọn dính máu há hốc, trước bụng có đeo một cái đầu lâu, đôi mắt đỏ rực, hung tợn hơn. Di chuyển chậm chạp với cái bụng to,đám Xác Xương nhìn thấy hắn lại gần thì có vẻ dè chừng, như sợ hãi một con quái vật sẵn sàng giết chết chúng vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net