Bích Nguyên môn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tham gia tranh đoạt phần thưởng, cũng là ngày đầu tiên đến sư môn, ba đứa nhóc Thiên Nhã liền giành giải nhất khiến toàn bộ sư huynh sư tỷ trong sư môn phải nhìn bằng con mắt khác. Không ai có thể tưởng tượng dù ba đứa nhỏ không hề có triệu hồi thú hay toạ kỵ gì có thể lên đến đỉnh núi đầu tiên.

Thật ra chiêu trò ba đứa đã dùng rất đơn giản. Chỉ cần để ý kỹ một chút là có thể nhận ra ngay. Thay vì việc chạy bộ hay dùng nguyên lực leo từng chút một như mấy vị sư huynh kia, Thiên Nhã lại chăng dây leo khắp nơi, từ đó dùng dây leo kết hợp với thân pháp của thích khách một nước lên tới đỉnh. Hơi mất sức nhưng lại hiệu quả vô cùng. Hơn nữa cũng nhờ đó mà cả Tiểu Bạch và Anh Vũ cũng có thể leo lên với tốc độ lớn nhất.

Phần thưởng như đại sư huynh đã nói, quả nhiên là vô cùng giá trị. Bên trong hộp giải thưởng là ba lọ thuốc tăng trưởng nguyên lực loại tốt nhất. Chỉ ngửi qua thôi cũng cảm thấy năng lượng toàn thân rục rịch rồi. Đang lúc mệt mỏi lại vớ phải đồ tốt, Thiên Nhã thuận tay tu một lần nửa bình.

Nguyên lực đang đạt đến giới hạn vận động, lại được kích thích thêm thuốc tăng trưởng hấp thụ trực tiếp giống như muốn bùng nổ trong cơ thể làm Thiên Nhã tăng liền hẳn một cảnh, lên Thanh Vân cao cấp. Động tĩnh của việc thăng Thanh Vân cảnh gần như không thể cảm nhận được, ngày cả Anh Vũ và Tiểu Bạch luôn ở đó cũng không hề hay biết gì về chuyện này. Chỉ biết Nhã Nhi lấy được đồ tốt nên đặc biệt vui hơn bình thường mà thôi.

Chiều muộn, các vị sư huynh hoàn thành đã trở về hết, mặt chỉ toàn tiếc nuối. Đại sư huynh phải hỏi mãi, Vân sư tỷ mới nói ra. Hoá ra hôm nay mọi người mất hứng như vậy là vì ba đứa nhỏ mới nhập môn đã tranh mất giải nhất, chỉ miễn cưỡng qua nên không có hứng thú làm gì cả.

Đại sư huynh chỉ cười trừ qua chuyện, trong lòng lại thầm khen tiểu sư muội rất tài năng, không ngờ chỉ ngày đầu đã dành chiến thắng.

Thiên Nhã về phòng ngủ cũng là lúc tối muộn lắm rồi. Cô biết giờ này có lẽ mấy vị sư tỷ đã đi ngủ hết nên không dám về phòng, chỉ tùy tiện ngồi trên mái nhà ăn khuya một chút. Đại sư huynh vừa lúc đi tuần một vòng trở về, nhìn thấy cô bé nhỏ liền ngồi bên cạnh hỏi:

- Không ngủ được à? Sao lại lên chỗ này phơi sương thế?

Thiên Nhã cố nuốt xuống miếng bánh mì khô khốc cuối cùng, uống thêm một ít nước nữa mới đáp lại:

- Em mới trở về thôi. Sợ mọi người tỉnh giấc nên không nỡ về phòng. Dù sao em cũng không ngủ nhiều, lên đây ngắm sao một chút cũng không sao.

Đại sư huynh mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc dài nói:

- Con gái nên chăm chút cho bản thân nhiều một chút. Hôm nay em đi luyện tập nên về muộn phải không?

Thiên Nhã gật đầu, không từ chối bàn tay lớn vẫn đặt trên đầu mình kia. Đại sư huynh nói tiếp:

- Em không cần vội vàng cố gắng như vậy. Chỗ này là sư môn, em là tiểu sư muội của bọn anh. Đừng lo gì cả, mọi chuyện đã có đại sư huynh và các sư huynh sư tỷ lo.

Thiên Nhã chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt chợt tối đi vài phần. Mười năm trước, anh trai chết tiệt cũng nói với cô như vậy. Mọi thứ cứ để anh lo, em chỉ cần sống tốt là được. Cuối cùng thì sao chứ? Anh mất tích đến 10 năm rồi, cô vẫn phải bon chen lo lắng cuộc sống của chính mình, mà anh thì đến giờ vẫn có quay lại đâu.

Đại sư huynh không hề thấy ánh mắt kia, chỉ là thấy Thiên Nhã đột nhiên im lặng, anh liền nằm xuống, giơ tay ra hiệu cho cô nằm bên cạnh. Thiên Nhã hiểu ý nằm lên cánh tay của anh, hướng mắt lên bầu trời đầy sao lấp lánh. Đại sư huynh nhẹ giọng nói:

- Tiểu sư muội, em đoán xem sao trên trời có nhiều sao như vậy?

Thiên Nhã không đáp lại. Đối với nghiên cứu chiêm tinh vật lý ngày trước còn không phải là do có quá nhiều thiên thạch hay sao. Có điều mấy thứ khoa học đó nói ở chỗ này cũng không có ai hiểu nên nói cũng như không mà thôi.

Đại sư huynh có vẻ biết Thiên Nhã sẽ không đáp lời, tiếp tục nói:

- Có thể anh nói thế này rất ngốc, nhưng mà anh luôn cảm thấy, vì mỗi vì sao đều sợ cô đơn nên mới kéo nhau xuất hiện đông như vậy. Về điểm này, chúng có vẻ rất giống anh, và có vẻ giống cả em nữa.

Thiên Nhã không hề đáp lại câu nào, chỉ khẽ nhắm mắt hưởng thụ từng đợt gió đêm thổi qua. Có lẽ đại sư huynh nói đúng. Nhưng người duy nhất ngày đó nói bảo vệ cho cô cũng đã đi rồi, cô còn tin tưởng được ai nữa đây. Cái cô muốn chỉ là một gia đình có thể yêu thương bảo vệ cho cô mà thôi.

Đại sư huynh thấy hơi thở của Thiên Nhã đều dần mới đặt cô nằm xuống mà ngồi dậy. Ánh mắt anh có một chút gì đó thương tâm vô cùng, cũng có chút gì đó cô đơn lạc lõng. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài của cô gái nhỏ, anh ngẩng đầu tự nói một mình:

- Nếu em còn sống, chắc cũng cỡ tuổi này nhỉ. Bé con, anh thật sự rất nhớ em.

Hoàn cảnh của đại sư huynh cũng rất éo le. Anh năm nay vừa tròn 17 tuổi. Mười năm trước, khi em gái nhỏ của anh vừa ra đời không bao lâu đã bị người ta bắt đi mất, nói là phục vụ cho thí nghiệm nào đó. Nửa năm sau, thí nghiệm vỡ lở, người ta đưa tin về em gái anh không còn nữa. Mẹ anh vì quá đau lòng mà tự sát, cha anh lại vì quá thù hận mà bỏ đi. Anh lang thang khắp nơi suốt mấy tháng trời, cuối cùng được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng. Cũng chính vì vậy mà anh rất đồng cảm với mấy đứa nhỏ tuổi đời còn chưa được bao nhiêu đã phải vất vả bon chen bên ngoài.

Sáng hôm sau, Thiên Nhã thức dậy từ khá sớm. Như đã nói, cô vốn ngủ rất ít, thêm vào việc tu luyện hiện tại khiến nhu cầu ngủ của cô cũng ít đi nhiều. Bên cạnh cô hôm qua vốn là đại sư huynh, hôm nay lại không thấy đâu, thấy vào đó là một vị sư huynh kỳ lạ. Sư huynh này từ trên xuống dưới nặc một bộ đồ gọn gàng màu đen, bên ngoài còn phủ thêm một lớp áo choàng. Ngay cả mặt cũng bị mũ áo che hết. Thiên Nhã hơi nhíu mày nhưng cũng giữ lễ chào một tiếng:

- Sư huynh, anh cũng có nhã hứng lên mái nhà ngắm cảnh sao?

Người kia gật đầu, còn quay lại như nhìn cô một cái rồi mới tiếp tục ngắm cảnh. Thiên Nhã cũng không muốn làm phiền người ta, định đứng dậy đi lại nghe tiếng hỏi:

- Em tên là gì?

Thiên Nhã lễ phép đáp:

- Hoàng Thiên Nhã ạ.

Sư huynh kia hơi nghiêng đầu, có vẻ thấy cái tên này rất lạ bèn hỏi:

- Em là tiểu sư muội hôm qua giật giải?

Thiên Nhã gật đầu khẳng định, cũng không muốn nói gì hơn.

Sư huynh kia lại cứ thế ngồi im, đối diện luôn với Thiên Nhã, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu một cái như chờ cái gì. Thiên Nhã vốn cũng chẳng hiểu người này muốn gì, bèn tùy tiện hỏi:

- Sư huynh, em có thể gọi anh thế nào đây ạ?

Vị sư huynh kia giống như đã chờ được cái mình cần, đáp:

- Khải Hiên.

- Vậy gọi anh là Khải sư huynh được không ạ?

Thiên Nhã nói, sư huynh kia lập tức gật đầu, không lâu sau đó cũng đi mất, bỏ lại Thiên Nhã một mình cùng một đống khó hiểu.

Tiểu Bạch mới sáng sớm đã chạy khắp nơi, khuôn mặt có nét sợ hãi vô cùng. Đại sư huynh vốn còn tưởng Tiểu Bạch bị mấy vị sư tỷ bắt nạt, ai ngờ Vân sư tỷ đằng sau cũng vừa tới, nói cái gì mà đêm qua Nhã sư muội không về phòng, sáng nay Tiểu Hồ sư muội không thấy nên mới đi tìm như vậy. Đại sư huynh khẽ cười, một tay nắm lấy tay Tiểu Bạch, tay còn lại chỉ thẳng lên mái nhà. Cùng lúc đó, Thiên Nhã cũng từ mái nhà nhảy xuống, trên mặt vẫn còn một đống khó hiểu mà Khải sư huynh kia bỏ lại.

Tiểu Bạch như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến ôm rịt không buông làm Thiên Nhã có chút không thoải mái. Cô nhẹ vò mái tóc ngắn, nói:

- Ngốc, đã đến đây rồi còn lo tớ đi mất sao? Mình đã đến cùng nhau, vậy có đi cũng phải cùng nhau chứ.

Tiểu Bạch mạnh gật đầu, như tay một chút cũng không buông ra. Anh Vũ phải dỗ mãi, Tiểu Bạch mới chịu buông tha cho Thiên Nhã một chút.
Mới là ngày thứ hai ở sư môn. Về căn bản, đại sư huynh cũng không bắt ba đứa nhỏ làm cái gì cả, chỉ nói ba đứa muốn luyện tập thì đến thư phòng có mấy cuốn rất hay mà thôi. Thiên Nhã vốn không thích việc máy móc theo sách vở, liền ra sau núi tìm mấy con ma thú luyện tập chơi.

Sư phụ nói không được liệp sát linh thú, mà ma thú thì phải hạn chế tối đa nên Thiên Nhã một lần chọn liền chọn con mạnh nhất mà đánh. Như vậy cơ thể vừa đạt đến giới hạn, bản thân lại không lo sẽ nhỡ tay mà đánh chết con vật kia.

Ma thú quanh khu vực Bích Nguyên môn cấp cũng không cao lắm, cao nhất cũng chỉ có 6 sao, tương đương với một cái Tử Vân cảnh mà thôi. Thiên Nhã mới hôm qua tấn thăng lên Thanh Vân cao cấp, hôm nay tìm ma thú 6 sao để củng cố là hợp lý đi.

Đứng trên một cành cây cao, Thiên Nhã thầm nhẩm tính vị trí so với sư môn, phương hướng ra sao, địa phận chỗ nào, khả năng cao sẽ gặp ma thú gì. Sau một hồi, cô nhảy xuống, đặt vài ba miếng cá nhỏ dấu từ bữa tối hôm qua xuống gần gốc cây, lại tiếp tục nhảy lên cây lần nữa. Theo tính toán, không khí chỗ này khá ẩm thấp, nhiệt độ vừa phải, hẳn là gặp mấy con ếch mộc hệ, nếu không cũng chỉ cỡ mấy cái Nhược Thủy thú là cùng thôi.

Ngoài dự đoán của cô, kẻ đến là một con thằn lằn cỡ lớn, trên miệng còn càm một quả trứng to cỡ quả trứng đà điểu. Vừa thấy mồi, còn thằn lằn liền thả quả trứng xuống, cố nhai thật nhanh đồ ăn rồi lại càm quả trứng đi tiếp.

Thiên Nhã khẽ nhíu mày, còn Địa Long chết tiệt lại dám ăn hết mồi của cô, này quá láo rồi. Mồi hết rồi thì cô dụ mấy con kia kiểu gì đây chứ. Nhân tiện con Địa Long này cũng là ma thú năm sao, đánh trước chắc cũng chẳng mất gì.

Thiên Nhã rút đoản kiếm, nháy mắt liền lại xuống đánh Địa Long tới tấp. Con vật chẳng phải thuộc dạng hiền lành gì, xoay người liên tục, cái đuôi theo đó mà phản công làm cô cũng gặp không ít rắc rối.

Thiên Nhã nhanh chóng đi chuyển, vừa đánh vừa quan sát từng chút một điểm yếu của đối phương. Chẳng mấy chốc, còn Địa Long cũng lộ ra sơ hở. Dưới có con vật có một vệt trắng mỏng, có vẻ là yết hầu của nó đi.

Khẽ lách mình qua một cái, Thiên Nhã quơ kiếm đâm xuống một nhát thật sâu khiến con vật gầm lớn một tiếng. Không lâu sau, còn vậy lăn đùng ra chết, quả trứng hồi nãy ngậm trong miệng cũng lăn ra.

Thiên Nhã ôm lấy quả trứng, cảm thấy có gì đó rất không đúng. Vừa quay đầu lại, một đàn Địa Long không biết từ đâu tiến đến làm cô dựng tóc gáy, chạy đến bạt mạng. May mắn là lúc mấy con vật kia sắp tóm được mình, cô cảm thấy có người nhấc bổng mình nhảy lên gốc cây gần đó. Người này không ai khác chính là người Thiên Nhã vừa gặp sáng sớm nay, Khải sư huynh.

Thiên Nhã tay vẫn ôm khư khư quả trứng, hơi cúi đầu nói:

- Cảm ơn anh. May mà có anh, nếu không chắc em bị chúng nó đè chết rồi.

Khải sư huynh khẽ gật đầu, nhìn thành đoản kiếm đã gãy đôi, nói:

- Cái đó hỏng rồi.

Thiên Nhã cười cười gật đầu, quăng chuôi kiếm qua một bên, nói:

- Cái này phẩm chất không cao, em cũng sớm đoán được là dùng không lâu rồi.

Khải sư huynh có vẻ chẳng mấy quan tâm đến lời cô nói, bỏ lại một câu theo anh rồi đi ngay. Thiên Nhã rất biết điều, lấy một miếng vải bọc quả trứng lại đeo bên hông cũng lập tức đi theo.

Bích Nguyên môn hôm qua vừa tổ chức giành phần thưởng, hôm nay lại có vẻ có người không cam tâm chạy đi luyện tập thêm, nhất định tuần sau phải tránh giải nhất. Cũng vì thế mà sư môn vắng tanh, chỉ có vài vị sư tỷ vẫn thường lo chuyện bếp núc là xuất hiện.

Đi mãi tới mấy căn phòng sau núi, Khải sư huynh mới dừng lại, đẩy cửa ra hiệu Thiên Nhã đi vào.

Bên trong hơi nóng đột nhiên phả ra khiến Thiên Nhã khó chịu mà lui lại. Phải đến khi Khải sư huynh lần nữa vẫy tay gọi, cô mới miễn cưỡng đi vào.

Một vị sư huynh có vẻ vừa dừng tay lại, nói:

- Khải Hiên phải không? Sao đột nhiên lại tới chỗ này?

Khải sư huynh hình như không có ý định trả lời, chỉ khẽ hất mặt qua Thiên Nhã bên cạnh rồi bỏ đi.

Thiên Nhã có chút mất tự nhiên, ngại ngùng nói:

- Xin lỗi sư huynh, em có làm phiền anh không?

Vị sư huynh kia nhìn khuôn mặt lạ hoắc có hơi nhíu mày, sau đó cũng cười hỏi:

- Em là tiểu sư muội mới đến đúng không? Khải Hiên đưa em tới chỗ này, là do trang bị hay vũ khí có vấn đề vậy?

Thiên Nhã bị hỏi thẳng càng mất tự nhiên hơn, đáp:

- Chỉ là đoản kiếm của em mới gãy thôi. Em biết phẩm chất của nó khá kém nên cũng không giữ được lâu. Hôm nay vừa định luyện tập một chút thì gãy mất.

Vị sư huynh kia quay vào trong, còn ra hiệu cho Thiên Nhã theo cùng, đến cuối căn phòng mới dừng lại, nói:

- Em chọn thử xem cái nào là vừa tay nhất. Nếu không thì ưng cái nào anh sẽ sửa kích cỡ cho.

Thiên Nhã chần chừ không dám động vào, khẽ nói:

- Sư huynh, em...

- Anh tên là Dương Tư.

Người kia ngắt lời, Thiên Nhã cũng theo đó nói tiếp:

- Tư sư huynh, cái này là công sức anh làm ra, em không thể lấy không được.

Tư sư huynh có vẻ rất thoải mái nói:

- Vậy tiểu sư muội muốn trả công thế nào?

Thiên Nhã không mấy dễ chịu khi nghe vậy, chỉ thú nhận:

- Cái này... Em không có tiền, cũng đến đây chưa lâu, không có gì đáng giá để đổi cả.

Tư sư huynh lại vô cùng hào phóng, cười cười nói:

- Vậy thì không cần đổi. Hiện tại chưa có, vậy anh để em nợ, sau này có tiền hay có gì đổi được thì trả cho anh. Nếu không thì giúp anh tìm chút nguyên liệu cũng được. Như vậy là không lấy không rồi đúng không?

Thiên Nhã đắn đo mãi, Tư sư huynh nói tiếp:

- Chỗ này biệt lập với bên ngoài, em không thể tìm vũ khí ở đâu được cả. Hiện tại cứ dùng tạm mấy cái này đi, sau này tính tiếp.

Thiên Nhã cuối cùng phải gật đầu, tùy ý chọn lấy một cây vừa tay. Tư sư huynh lại thầm gật đầu khen mắt nhìn không tệ, tùy ý chọn cũng là cái tốt nhất. Tạm biệt Tư sư huynh ra ngoài, cô cũng không còn tâm trạng đi luyện tập nữa, liền quay trở về phòng.

Đại sư huynh vốn ở phòng bên cạnh, vì lúc ra ngoài trở về. Thấy Thiên Nhã có vẻ không tốt lắm, bèn hỏi:

- Tiểu sư muội, em thấy không khoẻ chỗ nào à? Tại hôm qua ngủ trên mái nhà lạnh sao?

Thiên Nhã lắc lắc đầu, sau đó ngước mắt lên hỏi:

- Đại sư huynh, anh biết chỗ nào tìm được nguyên liệu luyện trang bị không? Còn có muốn kiếm tiền thì làm thế nào ạ?

Đại sư huynh khẽ vò đầu cô một cái, hỏi:

- Em cần tiền để làm gì chứ? Chỗ này đã có đại sư huynh lo, em không cần thứ đó đâu. Có điều muốn tìm nguyên liệu chế tạo trang bị ở đây thì có thể được. Đơn giản nhất chính là trên đỉnh núi có gạch lân phiến ấy. Anh từng nghe sư phụ nói gần đó có một tàn tích, chắc là có đồ tốt.

Thiên Nhã mắt đã có phần sáng lên. Cô nhảy lên ôm cổ đại sư huynh cảm ơn một tiếng rồi chui vào phòng, lục lọi mấy đồ lặt vặt. Không đến một tiếng sau, cô để lại một tờ giấy nhắn trong phòng, nhân lúc mọi người chưa về liền phóng đi một mạch.

Đỉnh núi chứa gạch lân phiến vốn là một nơi rất cao, thậm chí có thể thấy được mây vờn dưới chân mình. Tuy nhiên, chỗ này sương mù dày đặc, khó khăn lắm mới có thể mò lên chính đỉnh núi được.

Đúng như đại sư huynh nói, chỗ này có một tàn tích cổ, có vẻ như niên đại cũng đến hàng nghìn rồi. Cánh cổng vào cũng không đóng, giống như toàn bộ nơi này đã bị phá đến hoang tàn vậy.

Kết cấu tàn tích này khá giống một giáo đường. Chính giữa tàn tích là một khoảng không rộng, không có mái che để ánh sáng trực tiếp chiếu xuống như cổng trời. Xung quanh hầu như đều là thủy tinh trong suốt nhưng kỳ lạ là lại hoàn toàn cách nhiệt.

Vô thức bước về phía trung tâm tàn tích, Thiên Nhã chỉ cảm thấy như bản thân dường như sắp tìm thấy cái gì đó đã đánh mất từ rất lâu vậy. Một luồng sáng quang nguyên tố nồng đậm đột nhiên chiếu xuống khiến cô thoải mái vô cùng, có cảm giác như quang nguyên tố kia đang tràn dần vào cơ thể, tẩy rửa toàn bộ một lần vậy.

Cô không hề biết, từ bên ngoài nhìn vào, Khải sư huynh theo cô hoảng sợ vô cùng. Anh đã mấy lần muốn tiến lại gần kéo cô ra ngoài nhưng nhiệt độ bên ngoài vòng sáng kia quá lớn, lại thêm năng lượng quá mạnh làm anh không tài nào tiếp cận được.

Cường độ quang nguyên tố đột nhiên tăng gấp mấy lần, tạo ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Khải sư huynh chỉ vì theo bản năng giơ tay lên cản sáng, Thiên Nhã đã biến mất không một vết tích, vòng sáng kia cũng giống như một truyền tống trận, dần dần thu hẹp lại.

Khải sư huynh khẽ rùng mình, vừa tính lao vào theo đã bị bật ra. Vòng sáng hoàn toàn biến mất, toà tàn tích trở lại như chưa có việc gì.

Thiên Nhã không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mình hình như bị đưa đến một chỗ nguyên tố rất đậm, còn rất rộng nữa. Không gian như bị hoà làm một thể, không có trời đất gì hết, chỉ có phảng phất ánh sáng của tám nguyên tố trung hoà với nhau mà thôi. Ở chỗ này, linh khí giống như ở dạng sương, cứ thế thấm qua da toàn bộ hấp thụ vào cơ thể vậy.

Bên tai hình như có tiếng gọi làm Thiên Nhã hơi giật mình quay lại.
Không có ai.

Thiên Nhã nhíu mày, cô không hề nghe nhầm, rõ ràng có tiếng gọi. Tuy không biết từ đâu nhưng hình như là tìm mình.

Tiếng gọi lần nữa vang lên, Thiên Nhã cũng không đứng một chỗ nữa. Cô bước đi, hướng về phía âm thanh phát ra kia.

Quả trứng bên hông cô bắt đầu rục rịch muốn nở. Cô đúng là đã quên mất mà mang theo thứ này.

Vỏ trứng đột nhiên vỡ ra. Một con vật nhỏ như con chuột, toàn thân mang vảy màu xanh lam bạc, răng nanh nhỏ, mắt to cũng một màu lam bạc sáng lên, sau lưng còn xó một đôi cánh nhỏ giống như cánh dơi nhưng lại chắc chắn hơn rất nhiều.

Con vật vừa phá trứng liền bay vụt về phía âm thanh hồi nãy phát ra. Thiên Nhã gần như không kịp phản ứng gì, chỉ nhanh chóng đuổi theo con vật nhỏ.

Cuối đường một mảnh sáng chói, sau đó lại mờ mịt tối om. Con vật nhỏ vừa bay đi còn đang loay hoay trước một cánh của sắt lớn, muốn phi vào bên trong mà không được. Thiên Nhã đột nhiên cảm thấy không ổn, vội ôm con vật nhỏ lăn trên sàn mấy vòng liền.

Trực giác của cô quả nhiên không sai, từ hai bên cánh cửa sắt đột nhiên phíng ra lam điện khiến trên đất chỉ còn một mảnh cháy xém. Từ trong cửa sắt, một đôi mắt lớn màu lam bạc sáng như bảo thạch mở ra, hơi thở cũng mang uy hiếp khủng khiếp. Tuy nhiên, Thiên Nhã không hề thấy được hình dánh thật của con vật này, chỉ có đôi mắt kia là rõ nhất.

Con vật lớn trong cũi chỉ thoáng nhìn con vật nhỏ trên tay cô, sau đó quan sát thật kỹ bản thân cô mới nói:

- Không ngờ vẫn còn người có thể vào đây được. Cô tên gì?

Thiên Nhã khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao cảm thấy uy hiếp từ thứ trong cũi kia ngày càng lớn, chỉ đứng thẳng đáp:

- Hoàng Thiên Nhã.

Con vật nghe được tên này rõ ràng có một chút phản ứng, rất lâu sau đó mới nói tiếp:

- Ta là Lam Điện Quang Long. Hoàng Thiên Nhã, cô có hứng thú với triệu hồi thú hay không?

Thiên Nhã dù không hiểu mấy lời Lam Điện Quang Long cho lắm, nhưng nếu nói dối cũng chẳng ích gì. Cô mạnh mẽ đáp lại:

- Có hứng thú, vậy thì sao?

Lam Điện Quang Long rất nghiêm túc nói:

- Chỉ cần cô giúp ta thoát khỏi đây, ta sẽ trở thành triệu hồi thú của cô. Ta cảm thấy trong cơ thể cô năng lượng nguyên tố rất mạnh, nếu chỉ theo con đường công kích vật lý thì rất phí phạm. Chi bằng theo đường ma pháp, nhất định trở thành đỉnh cao của đỉnh cao.

Thiên Nhã có chút không hài lòng. Không phải cô không thích được khen, nhưng con này giống như dụ dỗ trẻ con đi bán ấy. Dù nghe lời của nó có vẻ rất nghiêm túc, nhưng lại không biết tin được mấy phần.

Lam Điện Quang Long thấy người này không có phản ứng gì có chút chán nản. Long tộc chúng nó vốn là mạnh mẽ nhất. Lam Điện Quang Long nó lại là biến dị Long tộc, mang trong mình hai dòng máu của Quang Ngân Long và Lôi Long. Nói gì thì nói hai chủng kia đều đã ở cấp thần, nó mang cả hai dòng máu sức mạnh còn lớn hơn, ấy vậy mà người kia có vẻ như muốn từ chối. Nếu không phải vì cô gái kia rất giống chủ nhân cũ của nó, nó sẽ không đề nghị như vậy.

Thiên Nhã lâu lắm mới ngẩng đầu lên, câu đầu tiên nói lại là:

- Ta lấy gì để tin ngươi?

Lam Điện Quang Long khẽ khép mắt, nói:

- Rất đơn giản. Con vật nhỏ này chính là tiền thân của ta, gọi là Phù Du Điện Long. Bây giờ ngươi ký khế ước với nó. Sau này có đủ thực lực quay lại đây, ta sẽ hợp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net