Chương 102: Tây Môn Tư Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗn Nguyên thành những ngày cuối cùng của mùa xuân còn đông đúc gấp mấy lần. Lý do hết sức đơn giản, chính là vì thời điểm này là lúc  Liên Minh Hỗn Nguyên học viện tuyển sinh.

Mười ba năm trước, khi đại lục chính thức bị chia đôi, bát đại học viện đã quyết định liên kết thành liên minh, gọi là Liên Minh Hỗn Nguyên học viện. Nơi mà Hoàng Tinh Vân đến lần này chính là phân nhánh của liên minh tại Hỗn Nguyên Thành. 

Liên Minh Hỗn Nguyên học viện sau khi thành lập không chỉ dừng lại ở mức đào tạo tu luyện giả nữa. Thiên phú của học viên tốt liền đào tạo thêm cả dược sư và luyện khí sư. Hai ngành nghề này ngày trước không mấy được coi trọng, tuy nhiên đứng trước nguy cơ đại lục bất cứ khi nào cũng có thể bị xâm chiến, hai ngành nghề này nghiễm nhiên được đẩy lên hàng đầu. Một sự trùng hợp nho nhỏ, Tinh Vân chưa từng nghĩ bản thân là một cái tu luyện giả. Nếu có thể, cậu tình nguyện chỉ là một dược sư ngồi tại hậu phương đây. Chỉ là nếu thực lực không đủ, học viện còn không vào nổi, cậu căn bản cũng chẳng có cơ hội làm luyện dược sư nữa.

Tinh Vân lắc lắc đầu, nhìn bộ đồ trên người cũng cảm thấy một chút chật vật. Đi bộ từ Nguyên Mộc Thành đến đây liền mất đến đúng một tháng, cả túi phép ngoài đồ sư phụ cho liền chỉ có đúng bốn bộ quần áo đều đã cùng một tình trạng. Xem chừng không thay một chút, cậu còn chưa đến cửa học viện, liền bị mặc nhiên coi như ăn mày đuổi ra đường.

Nghĩ vậy, Tinh Vân chỉ lắc lắc đầu tùy tiện ghé vào một tiệm đồ. Bên trong này không gian không tệ lắm, rộng rãi và rất sạch sẽ nữa. Cậu chỉ vơ đúng ba bộ đồ mới, một mặc tại chỗ, hai còn lại coi như dự phòng liền ra thanh toán. Đồ cậu mặc tất nhiên chọn loại đơn giản nhất, áo phông cùng quần ngố năng động, vừa trẻ trung, vừa không rườm rà, lại rẻ và tiện lợi nữa.

Bên cạnh cậu, một cô bé có lẽ cũng chạc tuổi cậu vừa ra đến cũng định thanh toán, chẳng thể ngờ nhân viên lập tức gạt cậu ra một bên, hướng cô bé kia lễ phép:

- Tây Môn tiểu thư, cô lựa đồ xong rồi sao? Để tôi giúp cô gói lại.

Tinh Vân chẳng phải loại thích gây sự, chẳng qua nhìn cảnh này quá chướng mắt rồi. Vì cái gì cô ta được đãi ngộ như vậy? Nhà giàu, xinh đẹp một chút thì hơn người lắm sao? Cậu tiến lên chắn trước mặt cô bé kia, giọng có một chút không hài lòng:

- Chị à, chị có nhầm hay không? Rõ ràng tôi mới là người ra thanh toán trước, vì cái gì mà cô ấy lại được ưu tiên cơ chứ?

Cô bé kia đảo mắt nhìn lại. Một gương mặt đẹp như thiên sứ cùng đôi mắt đen tinh anh tỏ rõ vẻ không hài lòng đáp:

- Bởi vì tôi có đặc quyền đó, cậu có gì rất thắc mắc sao?

Tinh Vân hừ lạnh một tiếng, chẳng mấy thiện cảm đáp:

- Gia đình có thế lực một chút rất hay ho sao? Có giỏi thì dùng chính năng lực của mình ấy.

Cô bé kia hơi nhíu mày, bàn tay vừa động đã tiến đến gần Tinh Vân, kề lên cổ cậu một thanh đoản kiếm, ánh mắt tràn ra một tia sát khí:

- Tôi nói là tôi có tư cách đó, không phải gia đình cho tôi cái tư cách đó. Cậu nghe có chỗ nào không hiểu sao?

Tinh Vân thoáng một chút ngạc nhiên, không ngờ cô bé kia lại có tốc độ nhanh như vậy. Chiêu vừa rồi không phải cậu tránh không được, mà là cậu căn bản chẳng muốn tránh. Chỉ là cậu không ngờ một cô bé con mới 12 13 tuổi lại mang theo sát khí nặng như vậy.

Không khí trong tiệm đột nhiên căng thẳng gấp mấy lần, Tinh Vân từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, cũng không hề có chút run sợ nào như đây là chuyện rất bình thường vậy. Cô bé kia lại càng chẳng có ý định buông tha, đoản kiếm thậm chí chẳng hề di chuyển dù chỉ một chút.

Bên ngoài cửa, một thiếu nữ nhìn qua chắc cũng 17 18 tuổi đi tới thấy cảnh này chỉ khẽ lắc đầu. Cô tiến đến gần hai đứa nhỏ, chỉ một động tác đã đem cô bé tách ra, nhẹ giọng nói:

- Đừng nóng, ba ba em tìm em đấy, mau trở về đi.

Cô bé kia hít sâu một hơi, ném lại cho Tinh Vân một cái ánh mắt cảnh cáo liền bỏ đi.

Tinh Vân nhún vai không sao cả, chẳng thèm để ý người ta đang nhìn mình như vật thể lạ quay ra thanh toán cũng rời đi. Chẳng lẽ kia là nhân vật không thể động đến sao? Đối với cậu mà nói, chỉ cần thực lực đủ mạnh, chẳng có ai là không thể động đến cả.

Cô gái mới đến nhìn theo bóng cậu thiếu niên bật cười. Không tệ lắm, chạm phải sát khí của nhóc con vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Căn phòng nội thất vô cùng đơn giản, bên trong chỉ có duy nhất một người ngồi làm việc cùng đống giấy tờ. Đôi mắt dị sắc từ đầu đến cuối một chút cũng không thay đổi đảo qua từng dòng chữ, thỉnh thoảng lại cầm bút ký xuống, nếu không cũng là ghi chú lại vài ba dòng.

Cô bé con bước vào, nhẹ hết mức không làm phiền đến người đàn ông còn đang bận việc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế chờ đợi. Một lát sau mới có tiếng gọi vang lên:

- Ba nghe nói hôm nay con tự ý ra ngoài thành? Có gây sự với ai hay không?

Cô bé nâng tách trà lên uống, biểu cảm hết mức bình thường như chuyện này đã diễn ra rất nhiều lần đáp:

- Con chỉ đi mua chút đồ thôi. Không may chạm phải một tên khó ưa, không thể coi là gây sự được.

Người kia ngẩng mặt lên, gương mặt thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy ba mươi tuổi, đôi mắt dị sắc mang hai màu lục đỏ đặc biệt như nhìn thấu tâm can người khác. Người này không sai biệt lắm, chính là Tây Môn Huyền Vũ. Anh đặt bút xuống bàn, hai tay đan lại chống cằm nhìn đứa con gái nhỏ. Mười ba năm trước anh vô tình nhặt được bé con ngoài bìa rừng, không ngờ bé con càng lớn lại càng giống anh như vậy. Xem ra đúng như người ta nói, chung sống lâu ngày sẽ đến lúc đến hình dáng cũng sẽ giống nhau.

Anh câu môi mỉm cười, đôi mắt còn mang theo một tia xảo quyệt:

- Tư Nguyệt, con cũng đã 13 tuổi rồi, có phải nên thực hiện lời hứa với ba hay không?

Tây Môn Tư Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đen tĩnh lặng như nước hồ thu. Cô nhẹ giọng đáp:

- Con chưa từng nói không thực hiện, chỉ là ba nghĩ với thực lực hiện tại của con tham gia khảo hạch, có phải là bắt nạt người quá đáng hay không?

Tây Môn Huyền Vũ vẫn bảo trì gương mặt đó. Anh biết Tư Nguyệt tư chất rất cao, 13 tuổi liền có thể chạm tới Nguyên Anh đỉnh, gần như đã có thể so với Thanh Linh ngày đó. Có điều đó chính là lý do khiến cô hoàn toàn tách biệt với bạn bè đồng lứa. Hơn nữa từ ngày anh nhận chức hiệu trưởng phân nhánh này, Tư Nguyệt càng không muốn ra ngoài, phần vì ko thích, phần còn lại là vì không muốn mang danh con gái của Hiệu trưởng.

Anh lần nữa câu môi, giọng nói mang đầy thách thức:

- Bé con, nếu con sợ bắt nạt người như vậy, không bằng ba giúp con phong ấn lại năng lực, để con cạnh tranh công bằng được không?

Tây Môn Tư Nguyệt ngẩng đầu lên chạm tới gương mặt kia đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, sau đó lại bắt gặp nụ cười đầy thách thức liền không thèm suy nghĩ gật đầu:

- Phong ấn thì phong ấn. Nếu ngay cả kì thi này con cũng không qua, vậy sau này ra đường sẽ không tự nhận là con gái của Tây Môn Huyền Vũ nữa.

Tây Môn Huyền Vũ đắc thắng đứng dậy, tiến về trước mặt cô con gái nhỏ:

- Một lời nói ra tuyệt đối không thể rút lại. Con chắc chắn chứ?

Tây Môn Tư Nguyệt cũng đứng dậy, ngẩng cao đầu đối diện với ba ba còn cao hơn mình đến hai cái đầu đáp:

- Con chắc chắn, nhưng sẽ không làm không công đâu.

Tây Môn Huyền Vũ mỉm cười hiền hoà, bàn tay nhẹ vò đầu cô bé con hỏi:

- Vậy Tư Nguyệt tiểu thư, con muốn ba đáp ứng điêù gì?

Tây Môn Tư Nguyệt cười một cái thật tươi, biểu cảm vô cùng quyết tâm đáp:

- Con muốn ba phải dành một ngày cho con. Như vậy đủ rồi.

Tây Môn Huyền Vũ hơi ngưng lại, sau đó cũng mỉm cười gật đầu. Đúng là hình như lâu lắm rồi anh không dành riêng cho con gái một chút thời gian. Bé con lại đòi hỏi điều này, phần lớn đều là lỗi của anh mà ra.

-------------ba ngày sau---------------

Tây Môn Tư Nguyệt dù nói sẽ chấp nhận, trong lòng hiện tại lại đầy không cam lòng. Ba ba chơi cũng quá ác đi, phong ấn một lần liền ép năng lực của cô xuống Tử Vân cảnh. So với năng lực đại đa số thí sinh dự thi, sợ là chỉ xếp hạng chót.

Hôm nay là ngày kiểm tra năng lực đầu tiên, Tư Nguyệt tất nhiên sẽ đến đúng giờ. Lựa chỗ đứng gần cuối hàng, cô không khỏi níu lưỡi một cái. Cô luôn cùng ba ở học viện, chẳng lạ gì thực lực thí sinh vượt qua vòng đầu cao lắm cũng chỉ đến Bạch Kim trung kỳ, năm nay liền ngay cả Bạch Kim đỉnh cũng có đến hơn chục cái. Tử Vân cảnh như cô hiện tại thậm chí chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí tuyệt không có cái nào Tử Vân trung kỳ.

Tư Nguyệt vừa bước lên đài khảo hạch vừa lầm bầm, bàn tay chạm vào cầu khảo nghiệm vừa đúng Tử Vân trung kỳ mà mặt đen một mảng.

Bên dưới đã có tiếng xì xào. Tây Môn Tư Nguyệt là con gái của hiệu trưởng, không ngờ lại kém cỏi đến như vậy. Ngày thường còn thấy cô mắt cao hơn đầu, hôm nay lại một chút phản ứng cũng không có.

Tây Môn Tư Nguyệt không nói câu nào bước xuống đài, dù nói chỉ cần qua là được, nhưng với thực lực này, đảm bảo là người yếu nhất khảo hạch hôm nay.

Nào ngờ cô còn chẳng ủ rũ được bao lâu, bên dưới tiếng chế nhạo vang lên càng lớn. Có tên còn khoa trương lớn tiếng:

- Thanh Vân cao cấp... Haha... Không ngờ còn có một cái Thanh Vân cao cấp đến đây đòi khảo hạch. Thực lực yếu như vậy, về nhà mà bú mẹ đi.

Tư Nguyệt hướng mắt lên đài, mặt liền tối một mảng, kia còn không phải tên mới giáp mặt cô mấy ngày trước sao? Tên đó giáp mặt cô còn không nhíu mày một cái lại chỉ có thực lực kia? Có quỷ mới tin ấy.

Tinh Vân mắt sáng rỡ lên như bắt được vàng, giọng còn mang theo mấy phần ngây thơ nói:

- Wa~~ không ngờ thực lực lại tăng nhanh như vậy, cuối cùng cũng đủ tiêu chuẩn rồi.

Bên dưới tiếng cười châm biếm lại càng thêm lớn, tiếng hét vẫn tiếp tục vang lên:

- Nhóc con, yếu như vậy có muốn ta bảo kê cho hay không? Chỉ cần đi theo xách giày cho ta, ta nhất định không kén chọn đâu.

Tinh Vân vẫn gãi gãi đầu giả khờ đi xuống, Tư Nguyệt mặt lại tối gấp mấy lần. Chỉ một khắc chần chờ, cô lập tức tiến đến nắm cổ tay Tinh Vân lôi đi một mạch trong tiếng cười châm biếm của đám đông.

Tinh Vân vẫn tỏ vẻ ngây thơ như vậy, mặc cho cô gái kéo tay mình lôi đi, giọng còn mang theo chút ngốc nghếch:

- Bạn học này, bạn muốn mời tôi ăn cơm sao? Đâu cần vội vã đến như vậy chứ?

Tư Nguyệt mãi đến cuối con phố mới chịu dừng lại, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm:

- Mời cậu ăn cơm cũng được, nhưng cậu phải thành thật nói cho tôi biết, vì cái gì cậu phải giúp tôi?

Tinh Vân thu lại vẻ ngây ngô hồi nãy nhún vai vô tội, ánh mắt chỉ còn toàn sự lạnh nhạt:

- Tôi không giúp cậu, chỉ là làm chuyện nên làm thôi.

Tư Nguyệt mặt càng tối, giọng càng ngày càng lạnh, toàn thân cũng mơ hồ toả ra sát khí:

- Cậu nói vậy là có ý gì?

Tinh Vân không nhíu mày lấy một cái, giọng như có như không đáp:

- Để một đứa con gái chịu tai tiếng ngay trước mặt không phải phong cách của tôi. Nếu không muốn mời cơm thì thôi đi, cáo từ.

Tư Nguyệt khi hiểu được ra chuyện vô cùng ngạc nhiên. Cô ngẩng mặt lên tìm kiếm sơ hở từ đôi mắt kia mà không thu lại được gì. Chẳng lẽ tên này thật không biết thân phận của cô? Cô thở ra một hơi, giọng nhẹ hơn mấy phần:

- Đợi chút, cậu tên gì?

Tinh Vân quay đầu lại, gương mặt chẳng có chút cảm xúc nào đáp:

- Hoàng Tinh Vân. Gọi Tinh Vân được rồi. Thế nào, vẫn muốn mời tôi ăn cơm sao?

Tư Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu bật cười:

- Mời cơm thì mời cơm. Tôi gọi là Tư Nguyệt, sau này mong cậu giúp đỡ.

Tinh Vân lập tức thay đổi sắc mặt, lấy lại vẻ ngây ngô ngốc nghếch hồi nãy, mắt sáng lên nói:

- Cậu đâu có cần tôi giúp chứ, ngược lại có lẽ sau này tôi mới cần cậu bảo kê đây. Dù nói thực lực của tôi không có kém đến mức đó, nhưng cũng chẳng cao hơn đó bao nhiêu đâu.

Tư Nguyệt lắc lắc đầu từ chối cho ý kiến, cùng Tinh Vân đến một quán cơm gần đó dùng bữa tối.

Tinh Vân được mời, một chút khách khí đều không có. Sau khi ăn hết bát mì kéo thứ năm, cậu mới có xu hướng chậm lại, từ từ nhai hai cái bánh bao thịt.

Tư Nguyệt đầu đã chảy xuống mồ hôi to như hạt đậu, nuốt nước miếng hỏi:

- Cậu bị bỏ đói cả tuần sao? Ăn uống liền không ngơi nghỉ như vậy nhất định sẽ bị đau dạ dày hiểu không?

Tinh Vân ăn hết hai cái bánh bao, lại cầm thêm hai cái khác cắn xuống một miếng đáp:

- Cậu cũng quá giỏi đi. Tôi đúng là hơn một tuần rồi chưa ăn gì. Còn đau dạ dày thì không cần lo, tôi còn là điều dưỡng pháp sư, không sợ cái đó.

Tư Nguyệt hoàn toàn bó tay rồi, để yên cho tên kia ăn thêm liền tám cái bánh bao nữa. Một bữa ăn đến năm bát mì lớn, còn thêm 12 cái bánh bao. Bụng dạ cũng không tệ đấy chứ. Chẳng phải cô không có tiền trả bữa ăn này, nhưng thực sự sức ăn quá trâu bò đi.

Hai người vừa rời khỏi quán ăn, Tinh Vân đã xoa bụng ngáp dài một cái. Người ta nói căng cơ bụng sẽ trùng cơ mắt thật sự không sai chút nào, ăn no liền muốn ngủ rồi.

Một luồng sát khí mơ hồ khiến Tinh Vân tỉnh táo. Cậu lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đảo mắt vòng quanh một vòng. Bên trong học viện lại có sát khí cỡ này, là trộm cướp, hay là nhắm ai đó mà tới?

Tư Nguyệt phía sau cũng đã thêm một tầng đề phòng. Chuyện có người muốn nhắm đến cô quả thực không thiếu. Hôm nay đi cùng Tinh Vân, coi như cậu tai bay vạ gió rồi. Cô đưa tay nắm lấy tay Tinh Vân, vốn định nhắc cậu nếu có thể cứ bỏ chạy, thật chẳng ngờ cậu liền mặc định coi là cô đang sợ, lập tức kéo tay cô chạy đi, giọng còn mang theo chút lo lắng:

- Chúng ta đến đây dự thi còn chưa có chỗ nghỉ chân, gặp phải đám người này xem như đen đủi. Yên tâm, cậu mời cơm tôi, tôi ít nhất sẽ bảo vệ cho cậu trốn thoát.

Tư Nguyệt thoáng cái ngạc nhiên, sau đó chỉ mỉm cười một câu đều không nói chạy đi. Cậu bạn này thật khiến cô cảm thấy thân thiết. Đã vậy cứ chạy một chút, mệt mỏi cũng đáng.

Sáng hôm sau, hai đứa nhỏ đến nơi tập kết có phần mệt mỏi. Cả đêm qua Tinh Vân không ngủ chút nào, hào phóng kéo Tư Nguyệt đến bìa rừng rồi canh cho cô ngủ. Đến gần sáng lại kéo cô đến nhà tắm công cộng gần đó thay đồ mới dắt đến đây. Xem ra làm người tốt thật khó vô cùng, hại bản thân lại mệt mỏi như vậy.

Trên sân khấu, người giám sát đã đọc một bài diễn văn dài, Tinh Vân vậy mà liền tranh thủ nép sau Tư Nguyệt đánh một giấc. Đến khi người giám sát tuyên bố bắt đầu, cậu mới mơ hồ tỉnh lại, theo dòng người rời đến nơi sẽ tiến hành khảo thí vòng hai.

Tinh Vân tỉnh hẳn cũng đã là giữa trưa rồi. Cậu lấy nước uống một ngụm lớn, bộ dáng vô cùng khó hiểu đảo mắt nhìn quanh, mãi mới dám lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc nhiệm vụ khảo hạch là gì vậy? Thật ngại quá, hồi nãy tôi ngủ nên không biết.

Tư Nguyệt cũng biết hồi nãy cậu không nghe liền giải thích một lượt. Tinh Vân bấy giờ mới hiểu ra, lại nhìn xuống cậu bạn bên cạnh Tư Nguyệt vô cùng lạ lẫm:

- Cậu ấy là bạn cậu sao? Đi cùng từ lúc nào mà tôi không nhận ra vậy?

Tư Nguyệt mỉm cười, để mặc cho người kia tự giới thiệu. Cậu trai kia hơi đảo mắt lại, hai đôi mắt vàng kim giống nhau đến mấy phần chạm qua nhau một cái lạnh nhạt nói:

- Mộ Dung Vân Thiên.

Tinh Vân chỉ cần biết đến vậy, cũng chỉ giới thiệu tên mình không hỏi gì thêm tiếp tục bước đi. Một người có thể đạt đến 500 điểm trong vòng một tháng tại rừng này liền đạt điểm qua. Công thức tính điểm cũng được Tư Nguyệt giải thích một lượt nên cậu cũng khá thoải mái. Chỉ là có thể săn một đàn ma thú thôi, không có gì khó khăn lắm.

Ba đứa nhỏ đi dạo trong rừng chẳng có chút khó khăn nào. Đại loại ngày đầu không có thu hoạch gì, mấy ngày sau liền đã kiếm đến hơn 100 điểm. Cứ tốc độ này, chẳng cần đến cả tháng, họ cũng dư sức ra ngoài được.

Mộ Dung Vân Thiên tuy luôn bảo trì bộ dáng ít nói, thực lực lại tốt vô cùng. Đặc biệt là cách cậu ta huy động đôi chiến đao kia quá mức đẹp mắt, khiến người ta nhìn thật không nỡ rời mắt.

Tinh Vân thì hoàn toàn ngược lại. Đã nhận là một cái điều dưỡng pháp sư, cậu hầu như không hề công kích ma thú, toàn bộ đều là cậu hỗ trợ cho Tư Nguyệt chiến, sau đó thì hưởng sái đôi chút. Như vậy cũng chẳng sao, miễn là điểm còn tăng, cậu cũng không lo không thể đậu.

Hơn một tuần lòng vòng, Tư Nguyệt cũng có phần mệt mỏi chẳng muốn đi, lại không muốn làm chậm tiến độ của hai tên kia. Tinh Vân hết cách, cứ thế kéo tay cô cõng trên lưng. Tư Nguyệt vậy mà không khách khí ngủ một mạch suốt một ngày liền.

Hai người vướng bận chân tay, Mộ Dung Vân Thiên mặc nhiên thành một cái mở đường. So với hai đứa cùng nhóm, điểm tích của cậu hiện tại là cao nhất, thậm chí chẳng mấy chốc có thể đủ điểm ra ngoài.

Một tiếng động mạnh khiến Tinh Vân đề phòng hơn. Cậu lui lại hai bước để Mộ Dung Vân Thiên chắn phía trước, lúc nào cũng sẵn sàng mở ma pháp hỗ trợ.

Tư Nguyệt có vẻ cũng đã nhận ra, có điều cô không hề mở mắt, vẫn vùi sâu đầu vào hõm vai Tinh Vân nhỏ giọng:

- Tinh Vân, nghe tôi nói. Nếu cảm thấy quá sức đừng ở lại đây, tôi và Vân Thiên có thể lo được. Pháp sư điều dưỡng giáp mặt với linh thú sẽ rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận.

Tinh Vân mỉm cười gật đầu, dù chỉ mới quen Tư Nguyệt mấy ngày qua, cậu cũng không có quá nhiều phản cảm giống như lần đầu gặp cô. Cô chính là loại người dám vì bằng hữu mà trả giá, vừa vặn cậu cũng là loại người này. Bảo cậu bỏ cô trốn đi một mình, thà bảo cậu đứng chịu đòn thay cô còn hơn.

Bụi cây rục rịch động mạnh, từ bên trong liền nhảy ra một con Thụ Tán Oa lớn, hai cái roi dài liên tục quật xuống đất cảnh cáo xâm phạm địa bàn của nó.

Mộ Dung Vân Thiên đánh mắt ra hiệu Tinh Vân tiếp tục lùi lại, song chiến đao vẽ trên không lao thẳng về phía con vật tấn công.

Thụ Tán Oa này áng chừng cũng là một con linh thú bốn sao, vậy mà Mộ Dung Vân Thiên lại có thể áp góc một cách triệt để khiến Tinh Vân cũng thầm nuốt nước miếng một cái.

Không lâu sau đó, Tư Nguyệt cũng tụt xuống phóng lên góp phần. Đoản kiếm vẽ trên không cùng với thủ pháp mềm dẻo khiến cô trông như một con bướm xinh đẹp đang khiêu vũ vậy.

Tinh Vân mỉm cười, bàn tay đưa lên liên tục kết ấn ném ra ma pháp cường hoá, khiến tốc độ cùng lực chiến đấu của hai người kia tăng gấp mấy lần.

Không đến hai mươi phút, Thụ Tán Oa đã bị hạ đo ván, trở thành chiến lợi phẩm trong tay ba đứa nhỏ.

Mộ Dung Vân Thiên tỏ vẻ không sao cả, như chuyện này là chuyện rất bình thường. Tư Nguyệt ngược lại giống như bắt được vàng vậy, miệng cười toe toét không ngậm lại được. Đây là lần đầu tiên cô trong bộ dáng thực lực này hạ được linh thú, tất nhiên cảm thấy vô cùng kích thích rồi. Tinh Vân lại vô cùng bất đắc dĩ, Tư Nguyệt cảm thấy vui tất nhiên cậu cũng thấy vui, nhưng mà vì sao lại là vui trên lưng cậu đây? Tư Nguyệt dường như ngồi trên lưng cậu rất thoải mái, vừa đánh bại con vật kia liền quay trở lại ngồi yên trên đó nhún nhảy.

Tinh Vân vô cùng bất đắc dĩ cũng kệ. Dù sao chỉ là cõng một đứa con gái thôi, còn chẳng nặng bằng một gùi thuốc cậu hái ngày trước đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net