Chương 104: Phần thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Nguyệt thuận lợi vượt qua khảo hạch, tất nhiên Tây Môn Huyền Vũ phải giữ lời hứa dành cho con gái nguyên một ngày. Chỉ là người được hưởng phần thưởng này không chỉ có một mình Tư Nguyệt, Tinh Vân đã bị cô giữ lại luôn nhà mình, Vân Thiên vốn dĩ đã ở đây, thậm chí cả Tố Tố cũng được hưởng lây. Tây Môn Huyền Vũ từ chỉ có một đứa con gái liền nâng lên thành bốn đứa. Đã hứa dành riêng cho con gái một ngày, cũng không thể không đồng ý được.

Tư Nguyệt hôm nay dậy từ khá sớm, có lẽ vì lâu lắm chẳng được ở cùng ba ba nên thấy hào hứng. Cô tùy ý mặc một chiếc váy ngắn điệu đà, hoàn toàn khác với trang phục gọn gàng thường lệ. Chăm chút một hồi cô mới chạy xuống nhà, vẻ mặt hớn hở vô cùng, nào có giống cô bé con nghiêm túc mọi ngày đây. 

Vân Thiên luôn nhận nhiệm vụ nấu nướng, vừa nhìn cô chạy xuống liền sặc nước ho khù khụ, mặt đỏ nựng như cà chua chín. Quen nhau thời gian không ngắn, đây là lần đầu tiên Vân Thiên thấy Tư Nguyệt mặc váy. Thấy thế nào ư? Thật sự rất dễ thương.

Tinh Vân cũng dậy sơm hơn thường lệ, nhìn thấy cảnh này chỉ bật cười. Cậu nắm tay Tố Tố dắt ngược lên phòng, mặc cho hai đứa kia tiếp tục. Sát cánh với nhau một tháng, Tinh Vân mà không nhận ra được Vân Thiên kia thích Tư Nguyệt, vậy thì cậu không xứng đáng mang họ Hoàng.

Tố Tố vô cùng ngây thơ, lại thấy Tinh Vân đưa tay lên miệng ý nói trật tự, còn mang theo một nụ cười vô cùng gian tà liền rùng mình một cái. Cô khẽ hỏi:

- Sao mà anh trông giống như sắp làm điều xấu vậy. Anh chắc là đang không tính kế hai anh chị ấy đấy chứ?

Tinh Vân chưa hề thu lại nụ cười đểu cáng kia, một mực kéo Tố Tố lên tầng nhỏ giọng nói:

- Anh thề không tính kế hai người họ. Anh chỉ đang tạo điều kiện cho người ta trau dồi tình cảm thôi.

Tố Tố nghiêng đầu hoàn toàn không hiểu, Tinh Vân lại càng cười gian hơn. Đến khi một cái búng đau điếng hướng xuống trán, cậu mới suýt xoa ôm đầu kêu oai oái. Tây Môn Huyền Vũ vốn rất nghiêm khắc lại không tự chủ bật cười, giọng cũng nhu hoà gấp mấy lần:

- Nhóc con, mới nhiêu đó tuổi đã suy nghĩ bậy bạ. Mấy đứa còn nhỏ lắm hiểu chưa.

Tinh Vân vô cùng uất ức ôm đầu, miệng còn lầm bầm giận dỗi:

- Ba ba con nói cha mẹ con có tình cảm chính là từ năm mẹ con 13 tuổi, Tư Nguyệt năm nay cũng 13 tuổi sao có thể coi là nhỏ cơ chứ. Hơn nữa cũng chỉ là có tình cảm thôi thì có gì sai đâu, người lớn các người mới nghĩ lung tung ấy.

Nghe cái lý luận ngây ngô của Tinh Vân khiến Tây Môn Huyền Vũ bật cười. Anh đưa tay vò mái tóc vàng kim rối bù của tên nhóc con, đùa cợt hỏi:

- Vậy ba ba của nhóc là thần thánh phương nào lại có thể làm con gái nhà người ta điêu đứng từ năm mới 13 tuổi cơ chứ?

Tinh Vân rõ ràng hơi trầm xuống, thái độ nhạt nhoà đi rất nhiều:

- Ba ba là người đã nuôi con từ lúc con mới sinh ra, người không phải cha ruột của con, mà là nô thú dưới chân mẹ con.

Tây Môn Huyền Vũ thu lại vẻ đùa cợt, gương mặt mang theo một chút đồng cảm:

- Vậy cha mẹ của con đâu, sao lại để ba ba chăm sóc con?

Tinh Vân nhẹ lắc đầu, gương mặt non nớt nhìn qua chẳng có gì xuất chúng lại mang một nét buồn buồn khiến người nhìn đau lòng. Cậu nhỏ giọng lễ phép đáp:

- Ba ba chỉ nói mẹ rất đẹp, còn là một người tuyệt vời, còn cha con là thiên tài xuất chúng, cũng là người đáng để người người ngưỡng mộ. Chuyện khác dù con có hỏi ba ba cũng không nói. Có điều con đoán... Họ có lẽ đều không còn nữa. Đối với con, chỉ cần con biết cha mẹ con là người tốt, trên hết là họ yêu nhau, vậy là đủ rồi, nhưng điều khác hết thảy đều không quan trọng.

Tây Môn Huyền Vũ không ngờ bản thân lại chạm phải nỗi đau của cậu nhóc. Anh đặt tay lên vai cậu, cố gắng vớt vát chút nào đó:

- Vậy ba ba con đâu, biết đâu khi gặp ông ấy, ta có thể giúp gì đó cho con?

Tinh Vân chỉ nhẹ lắc đầu, miệng mỉm cười nhưng mắt đã tối hẳn đi:

- Ba ba con ở chỗ này.

Cậu giơ cổ tay lên, để lộ ra viên linh hạch màu tím sẫm thỉnh thoảng lại toát ra hơi lạnh nhàn nhạt.

Tây Môn Huyền Vũ lần này thật sự chẳng biết nên nói gì mới đúng. Một đứa bé mới 13 tuổi mà phải chịu nỗi đau như vậy, có lẽ cũng phần nào giống hoàn cảnh của anh ngày trước. Anh hiểu cái cảm giác một mình cô độc giữa dòng người này là như thế nào. Không có tình yêu thương, đối với một đứa nhỏ thật sự quá tàn nhẫn.

Tư Nguyệt dưới nhà chờ đến nửa tiếng còn chưa thấy người xuống có chứa nóng ruột. Cô chạy lên cầu thang, vừa đi vừa gọi:

- Ba, Tinh Vân, Tố Tố, ba người không định xuống ăn sáng sao? Chúng ta còn hẹn đi chơi nữa cơ mà.

Tây Môn Huyền Vũ chỉ nhẹ thở dài, không nói câu nào vỗ nhẹ lên vai Tinh Vân ba cái liền đứng dậy ra ngoài với con gái.

Tố Tố bên trong phòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy Tinh Vân đang run lên liền cúi xuống, vén tóc mái loà xoà của cậu lên hỏi:

- Tinh Vân, anh đang khóc sao?

Tinh Vân không ngẩng mặt lên, quàng tay qua ôm lấy Tố Tố, giọng run run cất lên:

- Anh xin lỗi Tố Tố, cho anh năm phút thôi có được không?

Tố Tố yên lặng không nói, Tinh Vân cũng chỉ giữ nguyên trạng thái như vậy. Từ nhỏ lớn lên không có cha mẹ bên cạnh, cậu còn cho rằng bản thân đã có thể quen với việc này rồi. Không ngờ hôm nay nói ra, cảm xúc giống như lần đầu tiên được ba ba nói cho biết sự thật vậy. Có chút gì đó... rất tủi thân.

Đại loại 15 phút sau, Tinh Vân cũng dắt Tố Tố xuống nhà. Gương mặt non nớt vẫn mang vẻ ngô nghê cười toe toét như thường lệ chạy tới bàn ăn, không khách khí mà ăn hết hai phần bánh mì lớn, lại tiếp đến bốn tô mì kéo mới chịu sự lại xoa bụng.

- Vân Thiên, tớ đề nghị cậu tốt nhất nên mở nhà hàng rồi đi làm đầu bếp đi. Chứ sau này nếu chúng ta ngộ nhỡ không gặp nhau được, tớ biết đi đâu tìm đồ ăn của cậu đây?

Tinh Vân vô ý ợ lên một tiếng, bộ mặt giống như mất của lầm bầm khiến Tư Nguyệt bật cười. Cô nhẹ giọng nói:

- Làm gì có chuyện ngộ nhỡ chứ? Chúng ta không phải vẫn sống cùng nhau sao?

Tinh Vân theo đó cũng không nói nữa cười cười, có điều trong đáy mắt vẫn chất chứa một điều gì đó vô cùng phức tạp. Điều này có vẻ bọn nhỏ không nhìn thấy, nhưng Tây Môn Huyền Vũ đã thu lại toàn bộ trong tầm mắt. Anh không hề trực tiếp phản đối, chỉ nhắc đám nhỏ mau chóng dọn dẹp chén đĩa chuẩn bị ra ngoài.

Cả một ngày trời chỉ đi dạo phố bình thường, cũng vào khu vui chơi một chút, thế nhưng Tư Nguyệt hôm nay đặc biệt vui vẻ. Cô một tay kéo ba ba, một tay kéo Tố Tố chạy đi thăm thú hết cái này tới cái kia, sau đó lại chơi mấy trò trúng thưởng nhận quà. Phải đến khi chiều tối, hai cô gái hình như đã có phần mệt mỏi ngủ thiếp đi, Tây Môn Huyền Vũ mới để Vân Thiên cõng Tư Nguyệt về nhà trước.

Anh ngồi bên cạnh Tinh Vân vẫn đang chăm chút từng ly cho cô gái nhỏ đang ngủ gục, khẽ hỏi:

- Câu nói sáng nay của Tư Nguyệt, con thấy thế nào?

Tinh Vân là đứa thông minh, rất nhanh có thể nhận ra Tây Môn Huyền Vũ đang muốn nói về chuyện gì chỉ nhẹ mỉm cười lắc đầu:

- Ngày mai con sẽ chuyển tới kí túc xá. Dù biết có lẽ Tư Nguyệt sẽ buồn, nhưng con thật sự không muốn làm phiền chú.

Tây Môn Huyền Vũ không hề nhìn xuống cậu bé con, chỉ nhàn nhạt hỏi:

- Vì sao con lại nghĩ là con đang làm phiền chú?

Tinh Vân ngẩng mặt lên, đôi mắt vàng kim chạm thẳng vào đôi mắt dị sắc đặc biệt đáp:

- Con biết chú sẽ vì Tư Nguyệt mà không để ý, nhưng những gì hôm nay trên phố mọi người nói con đều có thể nghe thấy rất rõ ràng. Đúng như họ nói, con chỉ là một đứa con hoang không cha không mẹ, con đi cùng với chú, chẳng khác nào đang lợi dụng lòng tốt của ba con chú cả. Hơn nữa, với địa vị của chú bây giờ, con ở lại nhất định sẽ gây ảnh hưởng xấu tới tên tuổi của chú thôi.

- Mẹ Vân Thiên là Tuyết Vũ danh tiếng lẫy lừng, chú lại là hiệu trưởng phân nhánh này, Tố Tố dù không nói ra, còn vẫn biết Bạch vĩ hồ là vô cùng cao quý. Đến cuối cùng, con chính là đứa duy nhất không phù hợp ở lại đó. Dù con có khiên cưỡng, mọi người cũng sẽ nói con lợi dụng lòng tốt của mọi người để trèo cao thôi. Họ nói con thế nào cũng được, nhưng con hy vọng những lời này chỉ mình con nhận thôi, Tư Nguyệt không có lỗi, mọi người cũng không có lỗi, không đáng để phải nghe lời như vậy.

Tây Môn Huyền Vũ nhẹ câu môi mỉm cười, quàng tay qua vai cậu nhóc hiểu chuyện. Anh chưa từng nghĩ một đứa nhỏ sẽ có thể nói ra đến những lời này. Anh vỗ vỗ lên vai cậu vài cái, nói:

- Nhóc con, nếu vậy chỉ cần con không còn là đứa trẻ không thân thích nữa, con sẽ chấp nhận ở lại cùng đám Tư Nguyệt đúng không?

Tinh Vân mỉm cười, bông đùa đáp:

- Rất có thể ạ. Đáng tiếc, chuyện đó sẽ không xảy ra.

Tây Môn Huyền Vũ thoáng chút ngạc nhiên, sau đó yên lặng để Tinh Vân tiếp tục giải thích:

- Con biết chú rất thương Tư Nguyệt, cũng có thể vì Tư Nguyệt mà chấp nhận con. Nhưng mà con xin phép được từ chối ạ. Không phải con không mong muốn có một gia đình, mà là con không muốn tai tiếng của con ảnh hưởng đến chú. Chú là ba của Tư Nguyệt, cũng là trưởng bối của con, con không muốn vì con mà chú phải chịu bất cứ dư luận nào cả. Chuyện con dọn đi, con sẽ tự giải thích với Tư Nguyệt nên chú đừng lo. Con tin cô ấy sẽ hiểu thôi ạ. Trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.

Tinh Vân đứng dậy, nhẹ kéo tay Tố Tố quàng lên vai cõng đi. Bóng lưng nhỏ bé dưới ánh hoàng hôn càng lộ rõ ra vẻ quật cường. Đôi mắt màu vàng kim càng thêm tĩnh lặng như nước hồ thu. Cậu chẳng muốn bản thân phải suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy, đó xem như lựa chọn tốt nhất.

Đêm hôm đó, Tinh Vân rời đi, lặng lẽ chuyển tới kí túc xá được sắp xếp từ trước.

Sáng hôm sau, Tư Nguyệt tỉnh lại khi trời còn chưa sáng hẳn. Đêm qua cô ngủ rất ngon, có điều ngủ từ khá sớm khiến hiện tại liền đã thấy tỉnh táo. Cô bước xuống nhà, không gian hoàn toàn yên lặng. Trên bàn ăn còn có một bức thư tay, nội dung viết:

Gửi Tư Nguyệt.

Rất xin lỗi vì sự đường đột này của tớ nhé. Tớ biết các cậu rất tốt với tớ, nhưng cũng vì vậy mà tớ không muốn các cậu vì tớ mà chịu thiệt thòi. Tớ đã quyết định rồi, tớ sẽ chuyển qua ký túc xá sống. Dù không sống chung một nhà, chúng ta vẫn sẽ học chung nên đừng lo lắng cho tớ nhé.

Thân mến, Tinh Vân.

Tư Nguyệt ngồi hẳn xuống ghế, mà đã tối đi mấy phần. Cô không nói gì, càng không làm lớn chuyện như thường lệ, chỉ yên lặng ngồi đó. Kí túc xá đã từng rất yên bình, cho đến khi đám người kia đến đóng quân ở đó. Kí túc xá ư? Chỗ đó hiện tại có khác gì ổ du côn đâu. Cho dù Tinh Vân bản lĩnh có lớn, cậu thật sự có thể ở chỗ kia an toàn sao?

Trời vừa sáng hẳn, cô liền nhanh chân chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng, mặt tối hẳn đi, tâm trạng cũng có phần bất ổn:

- Ba, ba đồng ý để Tinh Vân dọn ra ngoài ký túc xá phải không?

Tây Môn Huyền Vũ không hề ngẩng lên, tay vẫn bận bịu với đống giấy tờ, nhàn nhạt đáp:

- Đó là quyết định của cậu ấy. Con nên tôn trọng mới phải.

Tư Nguyệt dù biết đó là quyết định của Tinh Vân, trong lòng vẫn mang theo cái gì đó vô cùng khó chịu. Cô dù từ nhỏ được chiều chuộng, nhưng Tây Môn Huyền Vũ cũng là người nghiêm khắc khiến cô hiểu chuyện hơn nhiều. Chỉ là chuyện Tinh Vân, cô lại thật muốn phát hỏa, trong ánh mắt chỉ toàn sự lo lắng lớn tiếng nói:

- Ba thừa biết chỗ kia là địa phận của đám côn đồ, kí túc từ vô cùng hiền hòa thành chỗ không ai dám đến. Tinh Vân ở đó thật có thể an toàn sao?

Tây Môn Huyền Vũ mãi mới chịu ngẩng mặt lên, đôi mắt dị sắc không mang theo sự lạnh nhạt nhưng chứa chất trong đó là sự chắc chắn:

- Hai đứa là bạn của nhau. Con lo lắng như vậy là đang coi thường thực lực của Tinh Vân, hay là không tin tưởng cậu ấy?

Tư Nguyệt nghẹn lời, không nói thêm được câu nào cúi mặt bỏ đi. Cô không coi thường Tinh Vân, có lẽ thật sự như ba nói, cô là không tin tưởng cậu.

Tinh Vân và Tư Nguyệt không cùng lớp lý thuyết, cô dù đến lớp cũng không thể gặp cậu, chỉ có thể chờ đến giờ thực hành. Hôm nay chẳng qua lại không hề có tiết thực hành khiến cô càng thêm loạn. Có thứ gì đó rối như tơ vò cứ quanh quẩn khiến cô không thể tập trung được. Cho dù Vân Thiên có nói thế nào cô cũng không cảm thấy lọt tai.

Hết tiết học, Tư Nguyệt vội lao ra ngoài, chạy sang lớp bên cạnh tìm người. Tinh Vân có vẻ mệt lắm đã sớm gục xuống bàn ngủ một giấc. Cô không kiêng nể đi thẳng vào, nhìn cánh tay cậu có thêm mấy vết bầm tím mắt rõ ràng đã tối đi rất nhiều. Cô hừ lạnh một tiếng, nổi giận xách áo cậu lên quát:

- Hoàng Tinh Vân, cậu đứng lên cho tôi.

Tinh Vân dường như đã rất mệt mỏi, nghe thấy tiếng nói quen thuộc hơi ngẩng lên, cuối cùng cùng đứng dậy. Cậu miễn cưỡng mỉm cười nói:

- Tây Môn tiểu thư, rốt cuộc có chuyện gì lại đến tìm tôi như vậy?

Tư Nguyệt nghe cách xưng hô xa lạ kia gần như chết sững, lại thấy trên trán Tinh Vân đã bị băng kín liền lo lắng đến phát cáu. Chỉ mới qua một đêm cậu đã thành bộ dáng này, vậy thì ở đó một thời gian nữa, có khi nào mạng cậu cũng không giữ được hay không?

Cô vô thức đưa tay lên định chạm đến gương mặt kia, cuối cùng lại chỉ chạm tới khoảng không có phần hụt hẫng. Tinh Vân vậy mà lại cố ý tránh khỏi tầm với của cô, mệt mỏi ngồi xuống vị trí cũ.

Mặt Tư Nguyệt tối hẳn đi, bàn tay đưa xuống nắm chặt. Cô hít một hơi sâu, thân cơ hồ lại thoát ra sát khí:

- Hoàng Tinh Vân, tôi muốn thách đấu cậu. Nếu tôi thắng, cậu nhất định phải thực hiện cho tôi một việc, nếu tôi thua, tôi sẽ không can dự vào chuyện của cậu nữa.

Tinh Vân nhìn lên vẻ mặt đã lạnh đi của Tư Nguyệt hơi rũ mắt. Cậu thở ra một hơi, nhàn nhạt đáp lại:

- Được rồi. Giả sử tôi thắng, cậu cũng nên thực hiện cho tôi một việc mới đúng. Còn nếu tôi thua, tôi nhất định sẽ rời khỏi học viện này.

Vân Thiên đến đã là lúc quá muộn. Hai đứa kia đã đập tay chấp nhận điều kiện rồi.

Tư Nguyệt không nói một câu nào, ánh mắt càng ngày càng dại đi chỉ mang theo đầy sát ý. Tinh Vân đứng dậy có phần lảo đảo, mắt đã hoa lên không nhìn rõ cái gì. Cậu mím chặt môi, mặc cho ánh nhìn hả hê của đám người đang hướng nhìn mình, lấy lọ thuốc nhỏ trong túi ra dốc vào miệng hai viên cuối cùng nuốt xuống. Cậu không biết Tư Nguyệt vì sao lại giận như vậy, nhưng có lẽ nguyên nhân cũng từ cậu mà ra. Vậy thì chiều ý Tư Nguyệt một chút, miễn cô cảm thấy thoải mái hơn là được.

Võ đài thi đấu hôm nay rõ ràng đông gấp mấy lần. Tin tức con gái của hiệu trưởng khiêu chiến tên độn sổ lập tức thu hút được không ít người muốn đến xem trò hay. Tất nhiên, chẳng thiếu được những thành phần vẫn luôn gây gổ trong trường.

Tư Nguyệt đứng trên đài đã phóng ra đầy sát khí, cả cơ thể lạnh như tu la. Tinh Vân hoàn toàn ngược lại có phần mệt mỏi, nếu để ý kỹ có thể thấy gương mặt cậu có chút trắng, quầng mắt cũng hơi thâm một chút.

Hai đứa tự mình thi đấu, thậm chí không cần đến trọng tài. Vừa ổn định tư thế chuẩn bị xong, Tư Nguyệt đã tung mình lao đến. Cô hoàn toàn không dùng vũ khí, Tinh Vân cũng sẽ không xuất ma trượng, chỉ xoay người tay không đáp trả. Cuối cùng cũng không hiểu do phòng thủ quá sơ hở hay vô ý, kết thúc đòn đầu tiên, cậu liền bị Tư Nguyệt đánh văng hơn chục mét trên đài.

Tinh Vân hơi co mình, cảm nhận cơn đau nhức từ đòn đánh hồi nãy, cơ thể dường như có chút khó chịu khó khăn lắm mới có thể lảo đảo đứng lên. Cậu nắm chặt bàn tay, lần này tự mình công kích trước. Cho dù cơ thể có phần lảo đảo, tốc độ di chuyển lại nhanh vô cùng.

Tư Nguyệt đang trong cơn giận chẳng thèm để vào mắt, hơi kiễng chân xoay một vòng liền chẩn xác tung một cước đánh bay cậu ra. Cô cũng chưa dừng lại ở đó lập tức áp sát, trên không đá xuống năm cú liên cước khiến Tinh Vân gục xuống đo sàn.

Tinh Vân lần nữa đứng dậy, liên tục lắc đầu mấy cái giữ tỉnh táo. Cậu lần nữa phát lực tấn công, dù lực không phải quá mạnh, độ chính xác cũng là 100% không hề chệch đi. Bàn chân bước vô cùng nhịp nhành, cơ thể cậu cũng mơ hồ toát ra một tầng lôi nguyên tố nhàn nhạt, đôi mắt ẩn hiện lúc ánh lên đổi màu, lúc lại nhàn nhạt như cũ.

Tư Nguyệt tất nhiên sẽ không tránh né, càng không để bị đánh trúng một cái nào. Cô mạnh cắn răng, móc chân cao đá bổng cậu lên, tiếp đó phi thân theo nhất định phải đánh được cậu thêm một lần nữa đo sàn đài.

Tinh Vân trên không đã dần mất đi tỉnh táo, ngực còn cuồn cuộn khó chịu dâng lên liền nôn ra một ngụm máu tươi. Cậu vô thức mở lăng không ma pháp làm trụ, nhún chân hướng về phía Tư Nguyệt đáp trả.

Tư Nguyệt cũng tăng lực đạo đến mấy lần, nhất nhất cứng đối cứng phóng đến. Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ đến một khắc kia, Tinh Vân lãnh trọn một đòn của cô vẫn cố gắng kéo cô ôm trong ngực, theo đà cùng văng xuống dưới lôi đài.

Tư Nguyệt đến khi có thể tỉnh táo cũng là lúc Tinh Vân có phần thảm thương. Vết thương trên trán dường như lại bắt đầu chảy máu thấm đỏ cả băng gạc. Cậu vừa lãnh cho cô nguyên một cú va chạm mạnh, nội tạng có phần bị ảnh hưởng, vai cũng bị trật khớp khó khăn không thể hoạt động.

Cậu ôm cô trong lòng, giọng đã vô cùng mệt mỏi thì thầm:

- Tư Nguyệt, tớ không muốn lúc nào cũng thua cậu, không muốn thành gánh nặng của cậu. Nhưng nếu thắng, cậu nói sẽ không quan tâm chuyện của tớ nữa, tớ càng không muốn điều đó xảy ra. Cho dù lần này tớ dùng thủ đoạn, chúng ta cũng coi như đã hoà rồi. Cậu muốn cùng thắng... hay là cùng thua đây? Nếu cậu không còn muốn quan tâm đến chuyện của tớ... tớ cũng không ở lại chỗ này nữa... Người duy nhất từ nhỏ đến giờ có thể đánh tớ chỉ có mình cậu, sau này... cũng chỉ có mình cậu.

Đôi đồng tử Tư Nguyệt co rụt lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng tay Tinh Vân đang dần vô lực rơi xuống. Cô hơi cựa mình, mắt còn nhiều thêm một tầng nước. Cô không còn giận nữa, mà là cảm thấy sợ hãi. Tinh Vân đã hoàn toàn bất tỉnh, gương mặt trắng bệch không còn tia huyết sắc nào, quần áo trên người có phần tả tơi, mơ hồ có thể thấy cả vết máu dần loang thấm qua áo phông tối màu. Cô rốt cuộc vừa làm cái gì? Miệng nói lo lắng cho cậu, cuối cùng lại đánh cậu thành ra như vậy. Cậu từ đầu đã không muốn thua, nhưng cô lại nói nếu cậu thắng sẽ để mặc chuyện của cậu, đó là lý do cậu không còn muốn thắng nữa. Tinh Vân từ đầu đến cuối đều nghĩ cho cô, cuối cùng thì sao? Tây Môn Tư Nguyệt cô rốt cuộc đã làm gì?

Vân Thiên từ sớm đã đứng ngồi không yên, vừa thấy hai đứa cùng hạ đài liền lập tức chạy đến. Cậu không có thời gian giải thích, chỉ vội vàng kéo tay Tinh Vân cõng lên vai một mực chạy đi.

Tư Nguyệt phải mất một lúc ngây ngốc mới lấy lại được tinh thần, hướng theo phía Vân Thiên rời khỏi mà chạy, mặc cho đám đông dường như còn đang bàn tán xì xào.

Phòng bệnh nồng mùi thuốc sát trùng khiến Tư Nguyệt nhíu mày khó chịu. Trên hai giường bệnh, hai đứa nhỏ dường như đã an ổn ngủ. Tư Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả cơ thể lảo đảo mãi mới tiến đến gần được, tay cứ nâng lên lại hạ xuống không dám chạm tới cậu trai kia.

Vân Thiên nhẹ thở dài không đành lòng, đứng dậy nhường chỗ cho Tư Nguyệt kể lại chuyện.

Đêm qua, Tinh Vân nói vì không muốn làm phiền cô mới nhất quyết chuyển ra kí túc sống. Vân Thiên và Tố Tố khuyên mãi không được, đành phải chiều ý giúp cậu một tay. Không ngờ nửa đường gặp tai nạn, căn nhà tạm đang trong quá trình sửa lại đột nhiên đổ sập. Vân Thiên may mắn được Tinh Vân đẩy ra không có chuyện gì, Tố Tố dù được Tinh Vân bảo vệ vẫn bị va đập chưa tỉnh lại. Tinh Vân bị ảnh hưởng không tính là nhẹ, ngực bị một thanh thép đâm qua, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng lại mất quá nhiều máu, cơ thể cũng bị bầm tím ít nhiều. Vốn là bác sĩ đã nói cậu nhất định phải nằm đó một tuần, Tinh Vân lại sợ Tư Nguyệt lo lắng liền trốn viện chạy đến lớp. Chuyện xảy ra tiếp đó Tư Nguyệt đã biết, Vân Thiên cũng không nói gì thêm.

Tư Nguyệt cứ dại hẳn đi, nước mắt ướt nhoè trên gương mặt thanh tú. Cô còn tự cho là mình đúng, cho rằng cậu không biết điều để bị đánh, lại vì sĩ diện nhất quyết không chịu ở lại cùng cô. Nhất nhất muốn đạp nát cái lòng tự trọng kia của cậu, để cậu ngoan ngoãn trở về, lại căn bản không nghĩ tới cậu nhất định không để cô bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net