Chương 106: Đội tuyển hạt giống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cường độ huấn luyện tại học viện cùng với kiến thức bổ ích trên lớp khiến Tinh Vân cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều. Thoáng một cái đã gần nửa năm, đến thời điểm lần nữa tuyển chọn đội tuyển hạt giống để tham gia tranh bá các phân nhánh.

Từ sau khi bát đại học viện hợp nhất, cuộc thi tranh bá một mất một còn liền đổi thành cuộc thi thiếu niên tranh bá. Độ tuổi tham gia cũng được giới hạn lại, chỉ dành cho học viên dưới 18 tuổi, thời gian thi đấu cùng rút xuống 2 năm một lần. Phân nhánh dành giải nhất sẽ được nhận phần thưởng đặc biệt từ Liên Minh, những xếp loại thứ hai hay thứ ba cũng sẽ không bị chịu thiệt. Liên Minh Hỗn Nguyên học viện có tổng cộng 20 phân nhánh tất cả, mỗi phân nhánh đều có tên gọi riêng tùy theo vị trí địa lý hoặc cách đặt tên của hiệu trưởng nơi đó.

Lam Hà dường như khá lạnh nhạt với vấn đề này. Hắn ta chỉ cần muốn, tư cách kia hoàn toàn không khó để hắn đạt được. Tinh Vân lại có chút khẩn trương, vô cùng háo hức. Cậu cũng không hiểu vì sao lại cảm giác như vậy, chỉ là trong tim cứ dâng tràn lên cái gì đó rất mãnh liệt, thôi thúc cậu nhất định phải tham gia, hơn nữa còn phải dành được thắng lợi đem về.

Có điều nói đi cũng phải nói lại. Tư Nguyêt, Vân Thiên và Tố Tố đã tham gia đội tuyển hạt giống gần nửa năm, thực lực tiến bộ trông thấy. Cậu chút luyện tập ở bên ngoài, tư cách đội tuyển hạt giống còn chưa đạt được, thực lực lại tăng trưởng khá chậm khiến cậu có chút lo lắng. Đội tuyển hạt giống năm hai và năm ba cũng có, tất nhiên thi tư cách cũng không sai biệt lắm. Cậu hứa với ba ba không thể lộ ra thực lực thật sự, thật có thể vượt qua tư cách chiến này thuận lợi hay không?

Ngày dành tư cách chiến ngày càng đến gần, ba đứa Tư Nguyệt cũng bận rộn hơn hẳn. Khó khăn lắm mới có một ngày được nghỉ, Tinh Vân liền tìm cách hẹn cô ra ngoài chơi. Cũng đã lâu lắm rồi hai người mới được đi cùng nhau như vậy.

Nào ngờ kế hoạch bất thành, Tư Nguyệt liền kéo theo cả Vân Thiên và Tố Tố đi cùng, bên này Lam Hà lại bám Tinh Vân như sam không rời ra. Vốn là Tinh Vân muốn đánh lẻ, không ngờ liền biến thành năm đứa đi chơi chung.

Có điều tâm lý không thoải mái kia của Tinh Vân thậm chí không duy trì quá 15 phút. Tư Nguyệt chỉ một chút liền dắt cả đám đi chơi hết chỗ này đến chỗ kia, từ trò thám hiểm đến trò trí tuệ đều chẳng thiếu cái gì, thậm chí ngay cả đoán số trúng thưởng cũng được chơi qua một lượt.

Chiều tối, Vân Thiên lại dắt cả đám về nhà Tư Nguyệt trổ tài nấu bếp, đãi cả bọn một bữa no nê. Còn làm thêm mấy phần cho Tinh Vân mang theo đề phòng cậu nửa đêm đói bụng nữa.

Cả nhóm vui vẻ, chơi đến tối muộn mới giải tán trở về.

Lam Hà thừa biết Tinh Vân có chuyện muốn nói riêng với Tư Nguyệt, kiếm cớ bỏ về kí túc xá trước.

Tinh Vân nhìn theo dáng con trai kia chỉ cười, rất nhanh kéo theo Tư Nguyệt dạo ở sân luyện tập.

Tư Nguyệt từ đầu đến cuối bảo trì yên lặng, chờ đợi Tinh Vân nói trước.

Tinh Vân cũng không để cô chờ lâu, hít một hơi dừng lại, hai tay nắm lấy tay cô nói:

- Tư Nguyệt, cậu còn nhớ hồi đó chúng ta quyết định cùng thắng trên lôi đài không? Chuyện kia cả hai người chúng ta đều chưa hề thực hiện. Hiện tại tớ muốn cậu thực hiện, cậu có đồng ý không?

Tư Nguyệt vẫn yên lặng không đáp lại, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào đối phương biểu tình sẽ tiếp tục lắng nghe.

Tinh Vân có thể nhận ra rất rõ được điều này khẽ tiếp lời:

- Tớ từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, chỉ có duy nhất một người thân là ba ba. Có điều ba ba chết đi, tớ liền không còn ai thân thích nữa. Nhưng mà Tư Nguyệt, từ khi gặp cậu, tớ có cảm giác như lần nữa được sống cạnh gia đình của mình vậy. Cảm giác rất muốn bên cạnh cậu, rất muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.

Giọng Tinh Vân cứ đều đều, hầu như không có luyến láy gì cả. Nói đoạn, cậu đặt lên tay cô chiếc nhẫn luôn đeo trên cổ mình, giọng cũng dần đổi, mang theo một chút khẩn cầu:

- Hôm nay hẹn riêng cậu vốn là để nói nhiều hơn, nhưng gặp cậu rồi tớ thật sự chẳng biết nói gì cả. Cho đến hiện tại, đây là thứ duy nhất tớ còn giữ lại được của mẹ, bây giờ tặng lại cho cậu. Tư Nguyệt, cậu có đồng ý trở thành em gái tớ, về sau sẽ là người thân của tớ hay không?

Tư Nguyệt nhẹ vuốt chiếc nhẫn trên tay, một cảm giác quen thuộc lại dâng tràn lên trong tâm trí. Cô hoàn toàn có thể chắc chắn cô chưa từng thấy vật này, chỉ là cảm giác quen thuộc kia cứ dần xâm lấn lấy cảm xúc của cô, giống như có một dòng nước ấm chảy theo mạch máu lan tỏa khắp cơ thể vậy. Cô hơi rùng mình, một giọt trong suốt như pha lê vô thức rơi xuống bàn tay, men theo vành chiếc nhẫn như muốn hòa làm một vậy. Cô nghẹn ngào:

- Từ nhỏ tớ cũng không biết cha mẹ của mình là ai, chỉ có ba là người thân duy nhất luôn bên cạnh yêu thương tớ, cho tớ cảm giác của một gia đình. Có điều đôi khi tớ có thể nhận ra được, ba thật sự rất bận rộn, không còn thời gian cho tớ nữa. Ba vì tớ mà bỏ đi cả thanh xuân, cũng không lập gia đình, có lẽ đều vì tớ mà ra cả. Cho đến khi gặp cậu, dù là lần đầu tiên, tớ đã có cảm giác rất thân thiết. Thực ra nếu hôm nay cậu không nói, tớ cũng sẽ muốn nói chuyện này. Thật tốt, cậu lại là người nói ra trước. 

Tư Nguyệt đưa tay gạt giọt nước còn vương trên khóe mắt, vươn người ôm lấy cậu con trai không cao hơn mình bao nhiêu nhỏ giọng nói:

- Anh, em thật sự rất vui vì anh đã chấp nhận em. Em cũng muốn trở thành em gái anh.

Tinh Vân chỉ cảm thấy tim dâng lên một cảm xúc vô cùng mãnh liệt, hốc mắt nóng lên, mơ hồ rơi xuống một giọt lệ nóng. Cho dù biết Tư Nguyệt chẳng cùng huyết thống với mình, cậu vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, giông như cả thế giới từng chối bỏ sự tồn tại của cậu nay lại quay về vậy. Cậu vươn tay ôm đáp trả, vùi sâu vào hõm vai cô thì thầm:

- Tư Nguyệt, cảm ơn em đã chấp nhận đứa anh trai như anh.

Tư Nguyệt mỉm cười, cảm nhận cậu con trai hình như đang run lên từng chút một, Tinh Vân không còn ai thân thích, có lẽ hôm nay có thêm một đứa em gái, cậu cũng sẽ vì đó mà thoải mái hơn. Đối với cô mà nói, Tinh Vân từ sớm đã là người thân của cô rồi, một cái danh phận, chỉ là để đảm bảo mà thôi.

Lam Hà trên phòng nhìn thấy cảnh này dường như có chút không hài lòng nhíu mày, miệng liên tục lầm bầm:

- Mới nhiêu đó tuổi mà học đòi tỏ tình yêu đương. Lần tới nhất định cầu cho cậu thi trượt.

Dứt lời, hắn xoay người nằm xuống, chùm trăn ngủ một mạch. dù sao bây giờ cũng chẳng nghe được hai tên kia nói gì, đợi khi nào Tinh Vân về thì hỏi một thể.

Tinh Vân bên dưới mà biết tên bạn cùng phòng nghĩ mình thành cái dạng kia, nhất định sẽ cười đến không thể ngậm được miệng. Sao mà nghe giống hắn đang ghen ăn tức ở như vậy?

Tư Nguyệt đại loại đợi Tinh Vân có thể ổn định tâm trạng mới nhẹ đẩy cậu ra, mỉm cười nói:

- Anh, em cũng muốn anh thực hiện cho em một điều.

Tinh Vân càng đang vui không ta xiết lập tức gật đầu, đừng nói là một, cho dù là mười hay 100 bây giờ đều không thành vấn đề.

Tư Nguyệt biết vậy, nụ cười trên môi càng thêm sâu, gương mặt giống Tây Môn Huyền Vũ đến bảy phần còn toát ra thêm một tia ranh mãnh:

- Em muốn lần thi đội hạt giống tới anh nhất định phải đậu, hơn nữa còn phải đậu hạng đầu.

Tinh Vân không suy nghĩ gật đầu một cái, sau đó lập tức mở mắt rùng mình, mặt có phần biến sắc:

- Tư Nguyệt, em thừa biết anh không có khả năng đó mà, như vậy không phải muốn đánh đố anh sao?

Tư Nguyệt chu cái mỏ nhỏ, làm bộ giận dỗi quay mặt đi, giọng không mấy dễ chịu:

- Không phải nói muốn bảo vệ em sao. Chỉ một cái hạng nhất đội hạt giống cũng không làm được thì bảo vệ cho em thế nào?

Tinh Vân hoàn toàn bất đắc dĩ, đầu chảy xuống mấy cái xổ đen. Một phút nông nổi liền trúng kế rồi. Lần tới xem ra phải đề phòng hơn mới được. Cậu đưa tay lên, xoay Tư Nguyệt đúng nửa vòng quay lại phía mình thở dài nói:

- Được rồi, hạng nhất thì hạng nhất. Anh hứa với em.

Tư Nguyệt bật cười đắc thắng, gật gật đầu vô cùng vui vẻ khiến Tinh Vân cũng dễ chịu hơn phần nào. Cậu đưa tay vén mái tóc dài mượt của cô, mặt cũng có thêm phần nghiêm túc:

- Tư Nguyệt, đã nhận em là em gái, vậy anh cũng sẽ không dấu em điều gì. Đây là bí mật của anh, ngoài ba ba và sư phụ ra còn chưa có người nào biết. Hiện tại em chính là người thứ ba, sau này đó sẽ là bí mật chung của chúng ta nhé.

Tư Nguyệt nghiêng đầu, hơi khó hiểu một chút. Chỉ thấy Tinh Vân hơi rũ mắt, toàn thân cậu như toát ra một luồng khí tức kì lạ. Tiếp đó gương mặt có phần biến đổi, từ hết sức tầm thường chuyển thành vô cùng xuất sắc. Lông mày thẳng dài, gương mặt thanh tú, mũi cao, đôi môi mềm mại như con gái vậy. Khi cậu mở mắt ra, một ánh sáng kì lạ dường như cũng thoát ra.

Tư Nguyệt ngẩn người, đó là một đôi đồng tử dị sắc mang hai màu lục đỏ vô cùng tinh anh, còn mang chút gì đó khí chất bức người, kết hợp với gương mặt kia còn khiến người ta cảm thấy chỉ cần nhìn một lần cũng khó lòng mà quên được. So với Lam Hà, Tinh Vân này còn xuất sắc hơn mấy phần đây.

Tư Nguyệt nuốt nước miếng, mãi mới nói thành lời:

- Tinh Vân, em không biết anh có nhan sắc hại người đến độ này đấy. Thảo nào bình thường anh phải che mặt thật đi, bằng không đi đến đâu nhất định sẽ có hoạ đến đó.

Đầu Tinh Vân lại chảy xuống mấy cái xổ đen, cái đầu nhỏ của cô lại nghĩ đi đâu rồi. Cậu nắm tay cô, thu lại khí tức lấy lại gương mặt thường nhật nhẹ giọng giải thích:

- Ba ba nói gương mặt này của anh để người ngoài nhận ra được không tốt, dường như có liên quan đến thể chất của anh thì phải. Vậy nên sư phụ đã dùng bí pháp phong ấn lại, để thành hình dáng bây giờ, còn nói anh không được dùng toàn bộ thực lực của mình, sợ sau này có hoạ ập đến.

Tư Nguyệt gật đầu hiểu chuyện, nhỏ giọng hỏi:

- Ba ba đã nói không thể dùng hết toàn bộ thực lực, vậy tối đa đến hiện tại anh có thể phát huy đến độ nào?

Tinh Vân ngưng lại một chút, sau đó lắc đầu cười cười:

- Anh chưa thử bao giờ. Hiện tại như mọi người vẫn biết có lẽ chẳng đến Bạch Kim cảnh, nhưng dường như khi chạm mặt Lam Hà dùng thực lực Bạch Kim đỉnh cũng không sai biệt lắm, cũng không biết có thể hơn nữa hay không.

Tư Nguyệt theo đó không hỏi nữa, để Tinh Vân trở về phòng nghỉ ngơi. Cô có lẽ cũng nên chuẩn bị chút gì đó cho kì thi loại đội tuyển sắp tới, bằng không nếu Tinh Vân thật sự đậu, cô lại bị loại ra cũng chẳng hay ho gì.

----------------------------------------------

Lại thêm kết thúc một tuần chuẩn bị, kì thi thật sự đến. 

Nếu xét ra, kì thi này thực chất khá đơn giản, đủ để cho dù là học viên nào cũng có chút cơ hội. Nói một cách văn hoa thì chính là chưa muốn dập nát một chút hy vọng còn sót lại của học viên mới, mà phũ phàng một chút liền chính là thực lực mặt bằng chung của học viên chính quy năm nay không có thành phần nào quá nổi trội nên đành hạ tiêu chuẩn cũng thấp hơn một chút. Tuy nhiên, có một điều có thể đảm bảo: Tây Môn Huyền Vũ nhận chức hiệu trưởng đã 7 năm, trong khoảng thời gian đó, năm nhất khảo hạch chưa từng qua được quá một phần ba. Tức là năm nay tổng cộng 100 đứa, ngoài 10 đứa được tuyển chọn từ đầu ra, trong số 90 đứa kia khẳng định sẽ rớt không dưới 60 đứa.

Mới sáng sớm, 90 đứa nhỏ đã được tập chung lại tại sân luyện tập. Thầy Mạc, giáo viên phụ trách thực hành nào đó của đám nhỏ sau khi phải chạy 350 vòng quanh sân này liền không dám phạt nặng đám nhỏ nữa, thái độ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Hắn cao giọng phổ biến:

- Bài thi của các trò lần này rất đơn giản, so với những năm trước coi như có chút ưu tiên rồi. Quy tắc là, trong vòng 4 tiếng, các em phải tìm được ra tấm thẻ này tại khu rừng nhân tạo ở địa phận phụ cận học viện. Nhớ kĩ, chúng ta chỉ có duy nhất 30 tấm thẻ, chỉ cần không động chạm đến tính mạng đối phương, mọi hành động chạm trán dành thẻ tư cách đều được chấp nhận. Giám sát trực tiếp bài thi lần này của các trò sẽ là học huynh và học tỷ được hiệu trưởng phân công nên đừng nghĩ có thể gian lận. Thời gian hiện tại bắt đầu tính, bài thi bắt đầu.

Chữ bắt đầu vừa vang lên, đám học trò lập tức đã tản đi hết. Không ít đứa còn gọi cả tọa kị rút ngắn thời gian. Tính ra khoảng cách từ chỗ này đến khu rừng phụ cận liền đã đến gần 10km, không nhanh chân chạy đi liền đến đó rồi trở về đây cũng đã mất nửa thời gian rồi.

Lam Hà vô cùng ung dung không cứ từ từ, mà Tinh Vân giống như hoàn toàn chưa xử lý được thông tin vậy, còn đứng đó khá lâu mới chịu chạy theo Lam Hà.

Thầy Mạc nhìn cảnh này còn có phần hả hê, thật mong hai tên nhóc thật sự sẽ trượt. Hắn vẫn còn ôm hận chuyện lần trước đây, chưa trả được chút hận nào thật không hả.

Hắn hoàn toàn không biết, Lam Hà cùng Tinh Vân vừa khuất tầm mắt của đám người liền hoàn toàn thay đổi. Lam Hà chỉnh lại băng đeo tai cổ chân và cổ tay, nhếch môi đầy thách thức:

- Như đã trao đổi ở phòng, ai thắng người ấy được ra lệnh cho tên kia. Cậu lần này đừng hòng hối hận đấy.

Tinh Vân hoàn toàn chẳng bị dọa chút nào, dép quai hậu bị cất đi, thay vào đó là giày cao cổ ôm sát chân, quần ngố áo phông không hề thay đổi, chỉ thêm ở trên tay một đôi găng hở ngón thoải mái. Cậu dương cao môi, vô cùng tự tin đáp:

- Tất nhiên không hối hận, hơn nữa so về tốc độ tôi cũng chưa chắc đã thua cậu. Tới đi.

Chỉ một cái ra hiệu, cả hai tên nhóc đã hết tốc lực men theo bóng cây ven đường một nước chạy đi. Tốc độ này của hai đứa, đừng có nói mà tu luyện giả Nguyên Anh bình thường, cho dù là một cái thích khách thuần tốc độ Nguyên Anh cảnh có thêm quang nguyên tố cường hóa chắc cũng phải níu lưỡi. Người nào nhìn không kịp, liền sẽ chỉ thấy một vệt màu băng lam, một vệt đen đuổi nhau sát nút lướt qua mà thôi.

Thiếu nữ 17 18 tuổi thoạt nhìn có vè là giám sát ngày hôm nay bí mật bám theo chỉ câu môi mỉm cười. Là tên nào nói năm nay không có học viên nổi trội hơn mấy đứa nhỏ kia? Chỗ này liền có tới hai cái tiểu quái vật ẩn thân đây.

Tinh Vân cùng Lam Hà theo nhau sát nút, chưa đến 20 phút đã có thể chuẩn xác đến đúng bìa rừng. Trên mặt hai đứa dù có chút đỏ lên vì mệt, nhưng nụ cười kia rõ ràng đang biểu thị sự hài lòng. Hai đứa cũng không hề chia ra, trực tiếp lập thành đội đi cùng nhau. Ở chỗ này mà nói, gây chiến chẳng thiếu. Đi hai vẫn an toàn hơn đi một mình nhiều lắm.

Quả nhiên, hai đứa còn chưa đi vào được bao lâu, bên trong đã có kẻ tập kết từ trước, chỉ là mục đích của chúng dường như chẳng phải thẻ tư cách vượt qua khảo hạch, mà là tích phân trên thẻ học viên của hai cậu. Tên con trai kia nếu Tinh Vân nhớ không nhầm thì là một tên lưu ban đã ba năm, dường như không ưa gì việc cậu được Lam Hà bảo kê. Tuy vậy, hắn lại không thể gây gổ quá nhiều trong trường lo bị phát hiện, ở đây đã không phải trong học viện nữa, hắn càng không có gì phải sợ cả. 

Tốp kia nhìn qua cũng cỡ đến chục người, nam nữ đều có cả. Tất cả đều có chung một mục tiêu, chính là nhìn Tinh Vân vô cùng chướng mắt. Trong mắt đám học viên mới, Lam Hà là nam thần không thể thay thế, Mộ Dung Vân Thiên là một cái người người theo gót không được, Tây Môn Tư Nguyệt là nữ thần ai ai cũng muốn bảo vệ. Tinh Vân này vừa đến liền cướp cả ba người, nào có ai mà không chướng mắt đây? Chỗ này mười đứa tập kết, xem ra còn tính là ít.

Lam Hà câu môi cười lạnh, giọng vô cùng khiêu khích:

- Cậu muốn tấn công để tôi hỗ trợ, hay là đứng sau lưng tôi như thường lệ đây?

Tinh Vân hiển nhiên biết câu kia là dành cho mình, nhún vai một cái coi như không có chuyện gì đáp:

- Còn hỏi sao? Cậu là nam thần cơ mà, tiếp tục con đường nam thần thôi.

Dứt lời, Tinh Vân đã mở ra một ma pháp ấn trực tiếp vào lưng Lam Hà đẩy đi. Lam Hà thuận theo đà phóng tới, băng đoản kiếm trên tay chỉ vẽ đúng hai cái liền mang một tên cuối cùng đóng băng. 

Đám con gái ngu ngốc ban đầu còn làm bộ dáng vô cùng sùng bái, nhìn thấy một cái cười nhếch môi của Lam Hà trực tiếp đổ máu mũi ròng ròng. Mãi sau khi thấy tên thứ ba bị Lam Hà đóng băng mới có chút phản ứng, chạy tới tấn công cũng hết mức hời hợt. Lam Hà thậm chí chỉ cần xoay trên không đúng hai vòng, làm ra bộ dáng hoàn mỹ đã khiến mấy đứa con gái hoa si kia đứng tại chỗ chịu cảnh bị đóng băng.

Tinh Vân phía sau bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhan sắc hại người một chút hóa ra còn có tác dụng này. Thảo nào Vân Thiên lúc nào cũng tránh gây chiến với mấy đứa con gái, chẳng phải không cần đánh liền rõ kết quả sao? Lam Hà có thể làm ra đến mức độ này, Vân Thiên đảm bảo cũng phải được tới tám phần như vậy.

Tên lưu ban kia vốn đã bực lắm. Rõ ràng là mười đánh hai, vậy mà hai đứa kia cứ thong thả như đi chợ vậy, trong khi bên hắn liền có tới 7 cái vô dụng rồi. Hắn nắm chặt tay, đem trường kiếm trên lưng dỡ xuống, khí tức vậy mà lại tới đến Nguyên Anh trung kì.

Cô gái vẫn theo dõi nãy giờ dường như có phần khó hiểu, một cái Nguyên Anh vì cớ gì lại lưu ban đến ba năm? Rõ ràng bài thi không khó đến như vậy, trừ khi hắn chẳng hề tham gia. Khoan đã, tên này tên gì? Vì sao những năm trước cô vẫn tham gia giám sát lại không hề thấy mặt? Lưu ban ba năm? Quá vô lý.

Bên dưới Tinh Vân rõ ràng nghiêm túc hơn mấy lần. Dù chưa từng lĩnh giáo toàn bộ thực lực của Lam Hà, cậu cũng thầm đoán được thực lực của Lam Hà đến đâu. Khí tức tên kia thoát ra đã là Nguyên Anh trung kì, hơn nữa dường như không hề có chiều hướng dừng lại, còn tiếp tục tăng lên nữa. Cậu mím môi, ma pháp hỗ trợ cho Lam Hà cũng tăng gấp đôi, đảm bảo Lam Hà sẽ không bị thua thiệt.

Tên kia gầm lên một tiếng, đem không gian xung quanh mạnh mẽ chấn động. Hai đứa nhóc hồi nãy theo chân hắn còn chưa ra tay đã bị chấn động kia làm cho bất tỉnh nhân sự. Tinh Vân lại càng thêm căng thẳng mấy lần. Khí tức này... là chạm mốc Thanh Anh cảnh? Thủ đoạn gì khiến hắn có thể che dấu đến độ này? Hay về căn bản hắn đang bị kích thích đây?

Lam Hà hít một hơi sâu, băng kiếm đã bị thu lại, thay vào đó là một băng trượng cao đúng bằng thân lạnh giọng chỉ đạo:

- Lui lại phạm vi 10 mét đi, tăng cường độ hỗ trợ gấp bốn.

Tinh Vân không cần suy nghĩ lập tức lui lại, cường độ ma pháp trên tay cũng tăng lên theo như lời Lam Hà nói.

Lam Hà cảm nhận năng lượng đang chảy trong cơ thể, lập tức lách mình thoát khỏi tấn công như vũ bão của tên kia phóng đến, ma trượng giữ nguyên một tư thế, miệng liên tục lẩm nhẩm đọc phép. Tốc độ của Lam Hà vốn đã không chậm, thêm cường hóa của Tinh Vân còn tăng theo gấp mấy lần. Vậy mà tốc độ của tên kia cũng không chậm, nhất nhất áp sát, mất lần còn xem chút chém trúng đề là do Tinh Vân nhanh nhẹn điều cường độ cường hóa pháp mới có thể thoát thân.  

Né tránh liên tục mười phút, Lam Hà mới dừng việc đọc phép, ánh mắt tràn ra băng lạnh rợn người. Chỉ trong khoảnh khắc tên kia phóng đến, Lam Hà lập tức cứng đối cứng, đem toàn bộ phạm vi bán kính 50 mét đóng băng. Tên kia tất nhiên không thoát khỏi, đành chịu số phận giống như chín tên kia không thể di chuyển.

Lam Hà tiếp đất trực tiếp quỳ một chân xuống thở hồng hộc, hiển nhiên do mất quá nhiều nguyên lực mà thành. Tinh Vân cũng không quan tâm nhiều như vậy, lập tức kéo tay Lam Hà quàng lên vai cõng đi. Chỗ này khiến cậu cảm thấy có phần bất an, ở lại lâu sợ là sẽ có chuyện mất.

Quả nhiên hai cậu còn chưa đi khỏi được bao lâu, tên lưu ban vốn bị đóng đá liền thoát được ra ngoài, khí tức còn mạnh gấp mấy lần.

Cô gái luôn theo dõi nhíu mày, không ngờ một cái tam tầng băng nguyên tố phong bạo cũng không cản được. Cô rút ra một thứ như ngọc bài, truyền vào đó nguyên lực nói:

- Hiệu trưởng, là con, Thanh Linh đây ạ. Phát hiện tử thi xâm nhập học viện, ở khu vực Hoàng Tinh Vân và Lam Hà đang tham gia khảo hạch.

Miếng ngọc kia dường như có chút động tĩnh, vang lên âm thanh từ tính:

- Tạm thời cứ theo dõi, nếu còn gây bất lợi lập tức trừ khử.

- Tuân lệnh.

Thanh Linh rõng rạc nhận lệnh cất miếng ngọc đi, thoắt cái liền biến mất khỏi hiện trường.

Tại nơi đóng băng kia, chín cái tưởng chừng không uy hiếp được ai lại phá băng đứng dậy, ánh mắt dại hẳn đi vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net