Chương 109: Thực lực cho dù cao, ngạo mạn chỉ có đường chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian một màn vân vũ. Phía trước sư huynh muội Viêm Băng vẫn đang dốc lực tấn công một tên áng chừng còn không đến 17 tuổi. Tên kia thực lực dường như cao vô cùng, dưới chân Viêm Băng đã có thêm một tầng cường hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngang tay. Tòa tháp dưới chân vốn sừng sững lại bị một lực mạnh mẽ đánh sập.

Tây Môn Huyền Vũ quay mặt lại, trước mắt anh là một cô gái tóc vàng kim, một thân váy trắng thuần khiết. Cô gái dùng hết tốc lực phóng đến, chắn trước mặt anh nhận toàn bộ luồng ám khí từ dưới đống đổ nát phóng lên.

Tây Môn Huyền Vũ chợt cảm thấy toàn thân run rẩy, tay vừa định chạm đến, cô gái đã lão đảo lăng không cách ly khỏi phạm vi đó, ngửa cổ đau đớn hét một tiếng như xé nát không gian. 

Trên đầu cô gái, luồng ám khí liên tục thoát ra, hình thành một con phượng hoàng đen huyền, đôi mắt đỏ dữ tợn càn quét cả một vùng. 

Cô gái đứng đó, bóng lưng nhỏ trở lên cô độc vô cùng. Cô gái cúi đầu hít sâu một hơi, hạt giống trung tâm của cô dần phát ra một luồng sáng chói mắt. Chỉ một chút lưỡng lự, cô quay mặt lại nhìn anh, đôi môi câu lên mỉm cười hiền hòa, môi mấp máy không thành tiếng liền lập tức quay đi, lao thẳng vào con vật màu đen khổng lồ kia. 

Trong cơn hỗn loạn, Tây Môn Huyền Vũ vẫn có thể nghe thấy tiếng hét xé lòng của Băng từ phía bên kia:

- Nhã Nhi... đừng mà...

Tây Môn Huyền Vũ dường như chỉ cảm thấy bản thân như có gì đó thôi thúc, muốn phóng lên phía trước lại không thể được, tay anh cố đưa ra chạm đến cô gái cũng chỉ chạm vào khoảng không vô định...

Tinh Vân cùng Tư Nguyệt vừa đến phòng hiệu trưởng không bao lâu đã thấy đầu ba ba toát đầy mồ hôi, lông mày nhíu chặt khó chịu. Tư Nguyệt lo lắng lay gọi mãi không có phản ứng khiến cô có chút hoảng sợ. Lần trước ba ba cũng bị như vậy một lần. Sắc mặt ba ba kém như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ? 

Tinh Vân hít sâu một hơi lấy tinh thần, nói Tư Nguyệt hơi lui lại đôi chút. Cậu áp bàn tay lên tim ba ba, huy động một lượng nhỏ lôi nguyên tố đánh xuống kích thích. Tây Môn Huyền Vũ bấy giờ mới có chút phản ứng giật mình tỉnh lại, tay theo đà hất văng Tinh Vân va vào bức tường đối diện khiến cậu đau đến nhíu mày. Ba ba sao lại xúc động như vậy?

Tây Môn Huyền Vũ thở hồng hộc, mồ hôi trên trán chảy xuống mắt cay xè. Anh khó khăn lắm mới ổn định lại được thể trạng, nhìn lại Tinh Vân vừa bị mình vô tình đánh bay cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ đưa tay day trán khó chịu. Dạo dần đây giấc mơ kia xuất hiện ngày càng nhiều. Anh còn nhớ được đó là ngày hơn 13 năm trước, anh được lệnh triệu tập gấp đến tiếp ứng triệt phá Nguyệt Minh Thần giáo. Tuy vậy, về cô gái gọi là Nhã Nhi kia, anh thật sự không tài nào nhớ được. Cho đến hiện tại, ngoại trừ mái tóc vàng kim, bộ váy trắng và bóng lưng cô độc đó ra, anh hoàn toàn không có ấn tượng gì thêm về người đó cả. Có điều, mỗi lần mơ về giấc mơ kia, anh đều cảm thấy tim mình như thắt lại, đầu đau như búa bổ. Ý thức anh cứ thôi thúc anh phải chạm được đến cô, chỉ là cơ thể lại không thể phản kháng di chuyển được. 

Nhã Nhi? Rốt cuộc cô gái đó thực sự là ai?

Tinh Vân men theo tường đứng dậy, tay ôm ngực mà mặt không dấu nổi lo lắng. Hồi bãy cậu áp tay lên ngực ba ba đã rùng mình, nhịp tim khi đó quá nhanh, thậm chí còn giao động rất mạnh. Nếu là người bình thường, sợ là đã sớm không chịu nổi rồi. Cậu cố ý ghim xuống một chút lôi nguyên tố hy vọng có thể ổn định nhịp tim, không ngờ phản hệ lại mạnh đến như vậy.

Tư Nguyệt vội chạy đến đỡ Tinh Vân, trán đã chảy xuống mồ hôi lạnh, đôi mắt chỉ còn sự hoảng sợ. Tinh Vân chỉ nắm tay cô nhẹ lắc đầu, tiến đến phía ba ba rót cho anh chút trà an thần, nhỏ giọng nói:

- Ba ba, bình tĩnh điều hoà lại nhịp thở một chút. Tình trạng ba hiện tại xúc động không tốt đâu.

Tây Môn Huyền Vũ mạnh lắc đầu cho tỉnh táo, hơi thở cũng đều hơn đôi chút. Anh nhận ly trà uống một hơi, cơ thể cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Nhìn cậu con trai đã có phần chật vật, trong lòng anh lại dâng lên cái gì đó khó tả, một chút có lỗi, cũng có một chút đau lòng.

Tinh Vân chỉ nhẹ mỉm cười, giúp ba ba lau đi mồ hôi trên trán nói:

- Ba ba không sao là tốt rồi. Hôm nay ba không khoẻ, hay là nghỉ ngơi thêm một chút đi.

Tây Môn Huyền Vũ có phần mệt mỏi, cả cơ thể dựa hẳn vào thành ghế. Anh hít một hơi sâu lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói:

- Vốn hôm nay ba gọi hai đứa đến là muốn nói chuyện cuộc thi kia. Thời gian chỉ còn ba tháng không nhiều, hai đứa phải nghe lời Thanh Linh có biết không?

Tư Nguyệt từ đầu đã lặng yên không nói, tay nắm chắc tay Tinh Vân không buông. Tinh Vân lại bình tĩnh hơn nhiều, đẩy Tư Nguyệt tới gần phía ba ba, cười cười nói:

- Ba yên tâm, bọn con nhất định cố gắng thật tốt. Bây giờ quan trọng hơn là ba nghỉ thêm chút đi, để em ở lại chăm sóc ba. Con ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.

Tây Môn Huyền Vũ đang mệt mỏi không thể chú ý nhiều, khép hờ mắt tĩnh tâm. Tư Nguyệt chỉ ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ giúp ba lau đi mồ hôi trên trán. Ba rốt cuộc đã ở tình trạng này bao lâu rồi, sao một chút cô đều không biết như vậy?

Tinh Vân ra đến cửa lập tức núp vào góc tường gần đó ho khù khụ. Cậu cảm giác được dù đòn đánh kia chỉ là vô tình đánh ra, nó cũng khiến nội tạng của cậu như muốn đảo lộn vị trí vậy. Lau đi vết máu còn vương trên khoé miệng, cậu vẩy tay lấy ra lọ thuốc nhỏ nuốt xuống hai viên, sau đó mới nhanh chóng rời đi như sợ ai đó phát hiện.

Chỉ là cậu vừa rời khỏi, một bóng băng lam cũng xuất hiện tại đó. Nhìn vết máu đỏ sậm còn chưa khô hẳn, người kia chỉ nhíu mày một cái lập tức bỏ đi. Bị nội thương nặng như vậy vẫn có thể chịu đựng được, thể trạng kia đúng là khiến nhiều thế lực thèm khát đi.

Phải đến gần trưa, Tinh Vân mới quay trở lại. Gương mặt dù được ngụy trang rất kĩ vẫn không dấu nổi một chút tái nhợt. Tây Môn Huyền Vũ đã hoàn toàn tỉnh hẳn, nhìn lại cậu con trai chỉ còn toàn đau lòng. Anh vẫy tay ra hiệu Tinh Vân đến gần phía mình, nhẹ nhàng nói:

- Sắc mặt con hình như không tốt lắm, để ba kiểm tra lại giúp con.

Tinh Vân có vẻ rụt rè chỉ cười cười, coi như không biết giả ngu đáp:

- Con khoẻ mà ba. Chỉ là ngoài kia hơi nắng một chút nên vậy thôi.

Tây Môn Huyền Vũ nhíu mày, tất nhiên không tin những gì cậu nói. Anh vốn là điều dưỡng pháp sư, sẽ có chuyện nhìn nhầm người có bệnh hay không sao?

Tư Nguyệt chẳng để ba phải nói thêm, lập tức đứng dậy kéo tay Tinh Vân đi đến, ấn xuống bên cạnh ba ba. Sắc mặt Tinh Vân kém như vậy, cô cũng tuyệt đối không tin chỉ là đi nắng mà thành.

Tinh Vân một chút cũng không kịp phản đối, chỉ cảm thấy một nguồn năng lượng khổng lồ đột nhiên tràn vào cơ thể mình. Đối với thể trạng bình thường, đây có lẽ là thời điểm tốt nhất. Với cậu lại hoàn toàn ngược lại.

Tinh Vân cắn chặt răng nhịn đau, mồ hôi trên trán bắt đầu vã ra như tắm. Tây Môn Huyền Vũ có thể cảm nhận rất rõ ràng cơ thể Tinh Vân như đang điên cuồng hấp thu nguyên lực của anh truyền đến, có điều mạch nguyên lực của cậu lại liên tục biến đổi, lúc rộng lúc hẹp, đem toàn bộ nguyên lực hấp thụ xông đến hạt giống trung tâm, sau đó tạo một con đường khác dẫn đến trung tâm thần kinh.

Sống trên đời ba mươi mấy năm, lần đầu tiên Tây Môn Huyền Vũ thấy một người có thể trạng như vậy. Nếu anh tiếp tục, sợ là Tinh Vân sẽ chịu không nổi nữa. Nguyên lực tấn công hệ thống thần kinh, điều này quá mức nguy hiểm rồi.

Tây Môn Huyền Vũ di chuyển tay lên trán Tinh Vân, hướng mi tâm của cậu ấn xuống một luồng băng nguyên tố nhỏ. Thần kinh Tinh Vân lập tức bị kích thích, tạo thành một luồng lôi điện rợn người đáp trả đánh phá khiến anh giật mình thu tay lại. Ở nơi kia cư nhiên lại có phong ấn một nguồn năng lượng đáng sợ như vậy? Thứ đó tuy không uy hiếp Tinh Vân, nhưng thể trạng hiện tại của cậu hiện tại đều do cái kia mang đến cả. Có lẽ nên tìm cách giải phóng nguồn năng lượng kia trước, sau này Tinh Vân mới bớt phần nào nguy hiểm.

Tinh Vân thở hồng hộc, bàn tay nắm chặt cũng được buông lỏng đôi chút. Nhìn Tư Nguyệt bên cạnh có vẻ đã có chút sợ hãi, cậu liền lấy tay quệt đi mồ hôi trên mặt, hướng ba cười cười:

- Con đã nói chỉ là đi nắng ba lại không tin. Ba doạ Tư Nguyệt sợ rồi.

Tây Môn Huyền Vũ thu lại vẻ mặt nghiêm trọng nhẹ mỉm cười gật đầu, Tư Nguyệt mới dám buông xuống một chút. Cô bấy giờ mới giận dỗi lên tiếng:

- Ba không phải sáng nay gọi hai đứa con đến có việc sao? Cuối cùng ba ngủ liền hết đúng một buổi sáng, mà anh cũng đi đâu đến nửa ngày, bỏ lại mình con đúng là chán muốn chết ấy.

Hai tên con trai nhìn nhau bật cười, sau đó nhường một chỗ chính giữa cho Tư Nguyệt ngồi xuống, hai tay cùng quàng qua ôm lấy cô, hôn lên hai má cô một cái. Đối với Tư Nguyệt, không cần dỗ dành gì cả, cô chỉ muốn như vậy thôi là đủ rồi.

Tây Môn Huyền Vũ lại vòng rộng tay ôm cả Tinh Vân, ánh mắt dịu dàng hơn mấy lần nói:

- Ba tất nhiên có việc mới gọi hai đứa đến rồi. Không lâu nữa hai đứa phải theo đoàn đến nơi tập kết thi đấu rồi. Nếu là trước kia, ba hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của hai đứa. Chỉ là sau khi Tinh Vân bị người lạ kia tấn công, ba đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện thi đấu có dành giải hay không không quan trọng, ba chỉ muốn tất cả bọn con an toàn thôi.

Tư Nguyệt đã thoáng một chút thất vọng. Cô có thể thầm đoán được những gì ba định nói tiếp theo. Với tính cách của ba, nhất định là không muốn hai đứa cô rời khỏi đây.

Tinh Vân ngược lại vô cùng tĩnh lặng lắng nghe, bàn tay nhỏ nắm tay Tư Nguyệt giúp cô ổn định cảm xúc, mắt nhìn thẳng ba ba chờ đợi.

Tây Môn Huyền Vũ bật cười, giang nó tay kia ôm lấy hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói:

- Đừng căng thẳng. Ba chỉ định nói là, lần này ba muốn đi cùng bọn con, vừa để cổ vũ cho mấy đứa, vừa để đảm bảo không có gì bất trắc xảy ra.

Tư Nguyệt lập tức sáng mắt lên, giống như vừa bắt được thứ gì đó vô cùng yêu thích vậy, chỉ là không đến 10 giây sau, cô lại lập tức xụ xuống:

- Ba đi rồi, chỗ này thì làm thế nào ạ?

Tây Môn Huyền Vũ mỉm cười, vò lên hai cái đầu nhỏ:

- Không sao. Ba đi rồi, vẫn còn hiệu phó mà.

Tư Nguyệt càng lúc càng khó hiểu, hỏi:

- Chỗ này có hiệu phó? Từ khi nào mà con không biết vậy?

Tây Môn Huyền Vũ chỉ cười không đáp lại, dặn dò thêm hai đứa nhỏ vài câu lại để chúng trở về khu đặc cách.

Ngoài cửa sổ, một bóng người lâu lắm mới bước vào, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu:

- Cậu hay lắm. Gọi tôi đến liền cho leo cây hết nguyên nửa ngày.

Tây Môn Huyền Vũ nhếch môi, đôi mắt sáng lên ranh mãnh như hồ ly đáp:

- Là tại cậu không chịu vào, không phải tại tôi cho cậu leo cây.

Người đến càng lúc càng uất hơn, đôi mắt màu ngọc bích lộ rõ ra vẻ bực bội lại không thể làm gì được. Anh thở hắt ra một hơi, chẳng mấy thiện cảm nói:

- Còn muốn tôi ở lại đỡ đạn cho cậu đi chơi sao? Còn khuya đi, đổi lại có vẻ còn nghe được.

Tây Môn Huyền Vũ hoàn toàn xem cái kia là không khí, thản nhiên uống trà nói:

- Không muốn sao? Tốt. Vậy thì Tố Tố...

Tây Môn Huyền Vũ cố ý bỏ dở câu nói, tên kia lại nhảy dựng lên một cái giật mình, có chút hoảng thoả hiệp:

- Bạn già à, bình tĩnh lại chút không được sao? Cậu cũng biết chuyện đó không thể nói, cái gì cũng thoả thuận được.

Tây Môn Huyền Vũ đắc thắng mỉm cười, giọng điệu mang theo chút khiêu khích:

- Thoả hiệp sớm mới tốt. Dù sao tôi chỉ đi có bốn tháng, không lâu lắm mà. Việc ở nhà chẳng lẽ cậu lo không nổi? Bằng không, để Tiểu Hồ lo giúp đi.

Nhắc đến Tiểu Hồ, tên kia hoàn toàn bó tay rồi. Đành phải ngoan ngoãn thoả hiệp.

Người này chỉ mới đến hơn nửa năm trước, chính là Thanh Long. Mười năm trước Thanh Long cuối cùng cũng qua ải thành công, cưới được Thánh Nữ Nhân thú tộc Bạch Ngọc Hồ, còn có một đứa con gái vô cùng khả ái. Chỉ là tính cách Tiểu Hồ đã rất mạnh, hai cha con chỉ có nước nhường nhịn mà thôi.

Tố Tố không sai chính là con gái rượu của Thanh Long. Chính vì cái tội chiều con gái tận trời, anh mới dắt Tố Tố đến đây để cô khai man tuổi theo học. Tất nhiên chuyện này Tiểu Hồ không hề hay biết, chỉ cho rằng hai cha con thật sự về Thiên Không Thành thăm bà nội mà thôi.

Tây Môn Huyền Vũ một khắc bắt được điểm kia, lập tức gán cho Thanh Long cái mác Hiệu phó, lấy chính cái bí mật này ra uy hiếp khiến Thanh Long hết cách đầu hàng, đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Gặp phải tên bạn cỡ này, cũng chẳng biết Thanh Long có nên cảm thấy bất hạnh hay không nữa.

Trong khi Thanh Long còn đang bận xót mấy tháng tới mất đi tự do, Tây Môn Huyền Vũ lại có chút mông lung, đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Thanh Long, tính ra cậu quen tôi lâu như vậy, cậu có biết Nhã Nhi là ai không?

Thanh Long rõ ràng xẹt qua một chút ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói:

- Sao vậy, cô độc bao năm lại muốn tương tư cô nào đó ư? Nhã Nhi, nghe tên hay như  vậy, có lẽ người cũng không tệ đi.

Tây Môn Huyền Vũ không đáp lại, chỉ nhẹ lắc đầu coi như không có gì. Thanh Long cảm thấy hết chuyện của mình cũng chào một tiếng rời đi.

Phóng qua ô cửa sổ, Thanh Long đột nhiên câu môi lên mỉm cười, trên tay nhiều thêm một ngọc bài truyền âm vô cùng vui vẻ nói:

- Cậu ta cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi.

---------------------------------------------

Khu đặc cách đang tập chung huấn luyện, hai đứa Tinh Vân lại đi đến nửa ngày trời khiến không ít người uất ức. Đám Lam Hà đã quen không nói, năm đứa còn lại không thể không ý kiến gì. Ninh Phong năm bốn là cái đầu tiên lên tiếng. Hắn dù gì cũng là học viên đứng đầu năm bốn, sao có thể chịu nổi đãi ngộ như vậy.

- Thanh Linh học tỷ, bọn em đều biết Tây Môn Tư Nguyệt là con gái của Hiệu trưởng, nhưng mà Tinh Vân kia không phải. Vì cái gì cậu ta lại được hưởng đãi ngộ giống với Tây Môn Tư Nguyệt mà bọn em không được?

Thanh Linh đảo mắt qua, biết tính của Ninh Phong bình thường cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì chỉ lạnh nhạt đáp:

- Muốn được đãi ngộ tốt thì phải có thực lực. Tôi hỏi em, em đã học bốn năm ở đây, thực lực của em ở độ nào?

Ninh Phong ưỡn ngực, hỏi về thực lực chính là cái hắn tự hào nhất:

- Nguyên Anh trung kỳ ạ.

Thanh Linh chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào, chỉ nhẹ gật đầu:

- Không tệ. Vậy kiểm tra năng lực tổng thể của em, chỉ số thế nào?

Ninh Phong ngẩng cao đầu, nhìn xuống đám năm hai năm ba được chọn còn có một chút coi thường:

- 289 điểm sức mạnh, 350 điểm ma pháp, 269 điểm tốc độ, 1200 điểm thể lực.

Thanh Linh nhìn thái độ kia chỉ câu môi cười lạnh, giọng nói rõ ràng càng mang theo chút đả kích:

- Năm bốn được đến cỡ đó, xem như không tệ lắm. Nhưng mà so với đám năm nhất năm nay, không nói riêng Hoàng Tinh Vân, em chưa chắc đã có thể qua được đứa nào. Em ở đây là lớn nhất lại cảm thấy đối xử với mình quá vô lý. Vậy tốt, tôi sẽ em tự nhận mình có đủ tư cách hay không.

Ninh Phong không cam lòng ném lại ánh mắt hung ác phía ba đứa Lam Hà. Hắn không tin hắn lại không thể bằng mấy đứa nhóc năm nhất.

Lam Hà nhún vai coi như chẳng có gì xảy ra, hướng Thanh Linh lên tiếng:

- Chị à, em có thể phản đối hay không? Dù sao Tố Tố chưa từng thắng được em, để Tố Tố kiểm tra được rồi.

Tố Tố quay mặt lại có phần hơi run lên, mắt mang theo chút uất ức:

- Ai nói em không thắng được anh. Em thuần một cái hoả nguyên tố, chẳng qua anh có băng nguyên tố mà thôi.

Lam Hà lại nhún vai thêm một cái vô tội, cứ thế đáp:

- Em không biết đôi khi may mắn cũng tính là thực lực sao?

Tố Tố giận đến đầu bốc khói, lại chẳng nói được câu nào chỉ đứng đó dậm chân. Lam Hà lại coi như chẳng nhìn thấy gì khiến cô càng thêm giận.

Tinh Vân vừa trở về đã thấy cảnh này bật cười, chen giữa đưa tay quàng qua vai cả hai đứa, cười cười nói:

- Sao vậy, không phải chỉ là học trưởng muốn kiểm tra thôi sao? Cũng không phải đánh nhau, đi thì đi thôi.

Lam Hà chậc lưỡi một cái, coi như đồng ý. Tố Tố lại chưa bao giờ phản đối Tinh Vân nên cứ vậy đi theo. Bên kia chỉ cần Tư Nguyệt đi, Vân Thiên tuyệt sẽ không phản đối dù chỉ một chút.

Ninh Phong đột nhiên có chút chần chờ, đứng lại đó hồi lâu không chịu bước. Thanh Linh liền câu môi, đến bên cạnh lạnh giọng:

- Em không phải luôn tự hào về thực lực của mình sao? Tự đến nhìn đi.

Nói đoạn, cô lại hướng đến bốn đứa bên kia:

- Mấy đứa cũng đi cùng đi, chị muốn biết tổng thể thực lực mấy đứa.

Bốn đứa kia ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng theo tới.

Căn phòng bên trong này không quá rộng, chỉ vừa đủ vị trí cho một bảng điện tử và hơn chục chỗ ngồi.

Thanh Linh tiến vào trước, đứng trên sân khấu nhìn xuống. Mười đứa nhỏ theo sau cũng nhanh chóng tập hợp, ngoan ngoãn đứng thành một hàng ngang chờ được gọi tên.

Thanh Linh quét mắt một lượt, lạnh giọng nói:

- Tôi vốn dĩ không có ý định để các em làm bài kiểm tra này, nhưng vì hôm nay Ninh Phong đã nói, tôi sẽ để tất cả các em thử một lượt.

Nói đoạn, Thanh Linh hướng Ninh Phong nói:

- Lần kiểm tra trước cũng là cách đây nửa năm. Ninh Phong, để đảm bảo công bằng, em trước đi.

Ninh Phong hất mặt, hiển nhiên không tin mình không bằng mấy đứa nhóc. Hắn ưỡn ngực bước lên đài, tụ nguyên lực vào bàn tay đấm mạnh vào bảng điện tử.

Bảng điện tử rung lên, một luồng sáng phát ra bao trọn lấy cơ thể Ninh Phong. Ánh sáng kia kết thúc, phóng trở lại bảng điện tử, tạo thành bốn cột sáng mang bốn màu sắc khác nhau.

Thanh Linh đảo mắt nhìn qua, giọng nói không hẳn là coi thường, nhưng cũng vô cùng lạnh nhạt:

- 202 điểm sức mạnh, 240 điểm ma pháp, 189 điểm tốc độ, 885 điểm thể lực. Quả nhiên mấy cái máy đo bên ngoài đều không đáng tin.

Ninh Phong còn không tin vào mắt mình, lập tức kháng nghị:

- Làm sao có thể? Chỉ số sao có thể giảm mạnh như vậy?

Hắn còn rõ ràng nửa năm trước kiểm tra, mọi chỉ số của hắn đều đạt đến mức khá giỏi, làm sao có thể toàn bộ đều tụt xuống mức trung bình thế này?

Thanh Linh không phải muốn đả kích người, chỉ là Ninh Phong quá mức kiêu ngạo cô mới làm như vậy. Cô giải thích:

- Năm nhất có thể không biết, nhưng từ năm hai trở đi tuyệt đối không lạ thứ này. Máy kiểm tra chỉ số năng lực mà các em được tiếp xúc là bản sao, đây chính là bản đầu tiên, cũng là bản có điểm chấm chỉ số chuẩn xác nhất. Đồng thời, thứ này có thể nhận ra tiềm lực của các em thông qua hệ thống quét thể trạng để hướng các em đến con đường tốt nhất. Ninh Phong chính là một ví dụ điển hình. Tuy toàn bộ chỉ số ở mức trung bình, thể lực và kĩ thuật của câụ ấy lại khá tốt, đó là lý do tôi huấn luyện cậu ấy suốt thời gian qua ở vị trí tấn công bổ trợ hàng trước. Các em cũng nên thử một lần đi. Bắt đầu từ nhóm năm hai và năm ba.

Bốn đứa nhóm năm hai năm ba nhìn nhau, cuối cùng lại để Mã Bân tiến lên trước. Cậu vững chân bước lên sân khấu hít sâu một hơi, tụ nguyên lực áp tay lên bảng điện tử. Quá trình kết thúc, cậu nhìn kết quả chẳng hy vọng nhiều lắm lui qua vài bước. Tiếng Thanh Linh lại nhàn nhạt vang lên:

- Bạch Kim trung kỳ, 165 điểm sức mạnh, 105 điểm ma pháp, 205 điểm tốc độ, 590 điểm thể lực. Với thực lực của em có thể đạt đến tốc độ đó đã không tồi rồi. Để em trinh sát không sai vị trí chứ?

Mã Bân ngoan ngoãn gật đầu. Cậu thừa biết trong đội tuyển có lẽ mình là người kém nhất. Không chỉ ở phương diện thực lực, mà ngay cả năng lực kết hợp nữa. Cậu luôn hâm mộ đám nhỏ năm nhất ăn ý với nhau, thật sự chỉ mong một ngày bản thân cũng có cơ hội như vậy.

Mã Bân đi xuống, đến lượt Thiên Thiên tiến lên. Thiên Thiên cho đến hiện tại là học viên nữ duy nhất của năm hai. Năm hai loại vòng đầu vốn dĩ vẫn còn hơn mười học viên nữ. Không ngờ chỉ đến giữa năm toàn bộ đã không chịu nổi huấn luyện bỏ đi. Thiên Thiên cũng có lúc chán nản, chỉ là cho đến hiện tại cũng cảm thấy không vô nghĩa lắm.

Cô hơi rũ mắt, áp tay lên bảng điện tử mà toàn thân phát ra uy áp mạnh mẽ. Thanh Linh thoáng chút ngạc nhiên, sau đó nhẹ mỉm cười:

- Bạch Kim đỉnh. 100 điểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net