Chương 114:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tinh Vân dậy từ khá sớm, nhìn căn phòng lạ lẫm một lượt không khỏi cảm thán. Đến sau khi nhìn thấy ba ba đang ngồi làm gì đó bên bàn uống nước lập tức chảy xuống mấy vạch đen xì. Vậy mà lại vào nhầm phòng ba ba ngủ. Thật là hết nói nổi rồi.

Tây Môn Huyền Vũ thấy động cũng chỉ quay lại mỉm cười, nhẹ giọng:

- Tỉnh rồi à. Còn rất sớm, hay là ngủ thêm chút nữa đi.

Tinh Vân cười hì hì lập tức bật dậy, ngoan ngoãn chạy đến rót trà cho ba, nhỏ giọng nịnh nọt:

- Ba à... Bà uống trà đi. Đêm qua lại chiếm mất chỗ ngủ của ba... Thật là...

Tây Môn Huyền Vũ thản nhiên nhận trà uống ngon lành, coi như không có chuyện gì xảy ra. Anh đặt trước mặt Tinh Vân một cuốn sổ nhỏ, mắt không rời khỏi đống tài liệu còn chưa đọc hết.

Tinh Vân ban đầu còn hơi rụt rè, sau đó cũng cả gan mở cuốn sổ ra. Đó là ảnh của một cô gái từ khi 13 14 tuổi, đến tận khi 17 18 tuổi. Tuy hình dáng biến đổi khá nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một người. Tinh Vân xém chút nữa thì nhảy lên, gương mặt vô cùng tươi tắn nghiêng đầu hỏi:

- Ba... Cái này... Cho con sao?

Tây Môn Huyền Vũ nhẹ gật đầu, Tinh Vân lập tức nhảy cẫng lên, không cần quan tâm cái gì gọi là hình tượng lập tức ôm cổ ba cảm ơn một tiếng chạy ra ngoài. Tây Môn Huyền Vũ nhìn theo cũng bật cười. Chỉ là một tập album mà khiến Tinh Vân vui vẻ đến như vậy. Xem ra đêm qua anh lục lọi lại trong túi phép ra mấy cái này cũng không uổng công lắm.

Thời gian để bọn nhỏ làm quen với môi trường mới không nhiều, vừa tới được ba ngày liền đã đến ngày khai mạc thiếu niên tranh bá. Sau khai mạc bốn ngày là đấu loại xoay vòng tích điểm. Nghe nói năm nay học viện có 20 phân nhánh đều gọi theo tên riêng, ngoài ra còn có dongbing đoàn, công hội và cả những môn phái lớn cũng góp phần, tổng có cả thảy đúng 63 đội. Tính ta nếu bốc thăm chiến sẽ có một đội không cần đánh có thể nhờ may mắn mà qua vòng loại.

Thanh Linh là người đại diện bốc thăm, tất nhiên không có may mắn đến lập tức qua vòng loại. Thẻ may mắn kia nghe nói đã được Hồng Phong công hội bốc trúng ngay từ đầu tiên rồi. Hỗn Nguyên phân nhánh bốc thăm trận đầu vào liên minh học viện phân nhánh khu vực rìa phi liên thành, lấy tên Phù Linh phân nhánh. Những phân nhánh nhỏ thường sẽ rất ít khi tham gia hoặc tham gia lấy lệ nên hầu như sẽ không có uy hiếp gì nhiều nên gần như không đáng lo.

Thủ tục xong xuôi, mấy đứa nhỏ lại trở về khu vực dịch quán. Chỗ này hình như hôm nay có phần lùm xùm nên người cũng tập chung đông hơn. Tây Môn Huyền Vũ đã đi vắng, tất nhiên chẳng còn ai ở lại chỗ này, cũng không biết là người nào lại có nhã hứng đến gây sự mà tạo ra tiếng ổn khó nghe đến vậy.

Tinh Vân lách mình qua đám đông, nhìn vào bên trong nơi gây ra tiếng động. Đó là một tên bợm rượu đã quá chén, mặt bừng như gà chọi, tay cầm một thanh kiếm dài thật muốn chém chết người trước mặt. Mà ngồi lại kia là một cô bé chỉ mới 13 14 tuổi, toàn thân mặc một bộ đồ xanh biếc đã bị mài rách đến thảm thương. Đôi mắt hổ phách chỉ toàn sự hoảng sợ, trên người cũng đã có không ít vết thương. Cho dù vết thương kia đang dần có chiều hướng phục hồi, cô bé cũng đã gần như không thể đứng lên được.

Tinh Vân không hiểu sao trong một khắc mủn lòng, cậu chẳng suy nghĩ được nhiều đem cô bé con kia ôm lấy vừa vặn né được đường kiếm chém xuống. Thanh Linh đến chậm hơn một chút chỉ vừa kịp đem tên bợm rượu hất ra, không tiếp tục để hắn làm càn nữa.

Tên bợm rượu tất nhiên không hài lòng về điều này, chỉ là cảm nhận được uy hiếp từ Thanh Linh cũng không dám tiến lên nữa, bực bội bỏ đi.

Cô bé con trong ngực Tinh Vân vẫn run lên bần bật, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi chưa hề thay đổi, tùy thời đều muốn chạy khỏi chỗ này.

Có điều cô bé con còn chưa kịp chạy, mười đứa nhỏ đã vừa vặn vây quanh thành một vòng, nhìn cô bé với đủ loại cảm xúc từ đồng cảm tới nghi hoặc. Tinh Vâm chưa từng buông tay khỏi cô bé, nhẹ lắc đầu ý bảo mấy đứa kia tránh ra đôi chút, áp chế giọng nói:

- Đừng sợ. Hắn ta sẽ không làm gì được cậu nữa đâu. Nhà cậu ở đâu, bọn tôi đưa cậu về.

Cô bé đưa mắt nhìn lên gương mặt thân thiện của cậu thiếu niên, đôi mắt cũng thu lại mấy phần sợ hãi. Cô mím môi không đáp lại, mặt cúi sâu còn không dám ngẩng lên.

Tinh Vân dù không hiểu thái độ này cũng mặc nhiên coi như tên bợm rượu kia chính là người thân của cô bé. Cậu giang tay đỡ cô đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai cô ân cần:

- Không nói thì không nói. Trước hết cậu cứ vào dịch quán của chúng tôi đã. Ít nhất cũng thay lại bộ đồ khác được không?

Cô bé gần như nép hẳn vào lòng Tinh Vân. Cơ thể nhỏ gầy yếu giống như bị suy dinh dưỡng còn thấp hơn cậu hẳn một cái đầu, hoàn toàn không có chút phản kháng ngoan ngoãn đi theo.

Mấy đứa nhỏ đã có chút phản đối. Không phải chúng không đồng cảm với cô bé, mà vì cho người lạ vào dịch quán của mình đúng là rất không hay. Đó là còn chưa nói đến nơi này còn ngay phụ cận Tứ vương tử phủ, nhất định sẽ còn có lời ra tiếng vào.

Tinh Vân còn hiểu rõ chuyện này hơn ai hết. Cậu chỉ hơi rũ mắt, nhìn lại Tư Nguyệt đã hoàn toàn đồng ý với mình chỉ nhẹ giọng nói:

- Chuyện này em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Còn hiện tại nếu mọi người vẫn nhất quyết không đồng ý, vậy thì em đành tìm cách khác thôi.

Tinh Vân đã nói đến như vậy, đám nhỏ cũng không nói gì thêm lần lượt đi vào. Cậu cẩn thận đưa cô bé vào phòng khách, giúp cô băng lại một số vết thương sâu cẩn thận, còn nhờ Tố Tố cho cô mượn một bộ đồ. Vóc dáng hai người không khác biệt lắm, có lẽ còn có thể mặc vừa.

Cô bé thay đồ mới, rửa lại mặt mũi một chút liền giống như hoàn toàn lột xác vậy. Gương mặt lấm lem hoàn toàn được thay thế bởi sự thanh tú đến thuần khiết, đôi mắt hổ phách to tròn không kém phần linh động, mái tóc đen dài xoã tùy ý, vóc người thon nhỏ lại mặc bộ váy trắng của Tố Tố nhìn thật giống một cô công chúa nhỏ vậy. Cô đan chặt hai bàn tay, thấy mọi người nhìn mình như vậy có vẻ cũng không quen lắm, cơ thể lại hơi run lên một cái.

Tinh Vân coi như người đầu tiên tỉnh mộng, vội chạy đến bên cô cười cười:

- Đừng ngại. Tại nhìn cậu xinh quá nên mọi người thất thần chút thôi. Cậu đói không, ăn chút gì đó đã nhé.

Cô bé hơi cúi đầu coi như đồng ý, để mặc Tinh Vân lôi đi.

Tư Nguyệt là cái tiếp theo tỉnh mộng thật muốn dậm chân. Anh trai cô từ khi nào lại thành cái hoa si như vậy. Nói về độ đẹp, Tây Môn Tư Nguyệt cô dám khẳng định cô gái kia được 8, cô tuyệt đối được 10 kia. Vân Thiên gần đây tâm trạng rất tốt chỉ cười cười, nói là bỏ đi liền kéo cô đến chỗ ông nội chơi. Dù sao cậu còn muốn đến đó dài dài, mang theo Tư Nguyệt ông nội còn càng thích hơn ấy chứ.

Ở một góc khuất, ít ai cảm nhận được đôi chút lệ khí thoát ra. Có điều lệ khí rất nhanh biến mất, lại hầu như không để lại chút dấu vết nào khiến người ta lầm tưởng đó là ảo giác mà thôi.

Đầu giờ chiều, Tinh Vân dắt theo cô gái nhỏ trở về. Sắc mặt của cô gái so với hồi sáng xem chừng cũng đã tốt hơn mấy phần, đôi mắt to càng thêm phần linh hoạt. Cô vẫn để yên cho Tinh Vân nắm tay mình dắt đi, bước chân dù không kịp tốc độ của cậu cũng không dám nói một tiếng. Mãi cho đến khi đến trước cửa dịch quán, cô mới hơi ngừng lại, giọng nói thanh thoát lần đầu tiên được phát ra từ đôi môi xinh đẹp:

- Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi. Chúng ta... có lẽ dừng ở đây được rồi.

Tinh Vân quay lại cười tươi, bàn tay nắm lấy tay cô còn chưa buông ra hỏi:

- Sợ làm phiền chúng tôi sao? Đừng lo, ba sẽ không giận vì chuyện này đâu. Hơn nữa nếu thực sự ba có không đồng ý, tôi cũng không thể để cậu một mình ở đó được.

Cô gái hơi cúi mặt, nhất thời không biết nói gì thêm. Cô thu tay lại, ghé sát tai cậu thì thầm:

- Hoàng Tinh Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nói đoạn, Tinh Vân chỉ cảm thấy phần gáy hơi nhói một chút, đầu óc có phần quay cuồng ngã vật xuống đất bất tỉnh.

Tinh Vân có thể tỉnh lại đã là nửa đêm. Đầu óc vẫn còn chút choáng váng có lẽ vì liều thuốc mê khi đó. Cậu ôm đầu hơi nhíu mày. Cô bé kia biết tên cậu, tức là đã cố ý tiếp cận từ đầu sao? Vậy vì lý do gì sau khi tiếp cận thành công lại bỏ đi? Thân phận của cô có lẽ không đơn giản, mà xét về thực lực, so với cậu chắc cũng không kém hơn. Nhưng nếu là tiếp cận, vậy thì mục đích là gì?

Cửa phòng hơi động liền mở ra. Bên ngoài, Lam Hà mang theo một ít nước ấm vào, gương mặt so với thường lệ còn lạnh hơn một tầng. Hắn không nói câu nào, chỉ đặt nước ở đó lại bỏ đi ngay, càng không rõ là đi đâu. Có điều Tinh Vân có thể khẳng định rằng gương mặt kia của Lam Hà, cậu chưa từng nhìn thấy. Hay ít nhất là Lam Hà đối với cậu chưa từng lạnh nhạt như vậy.

Đã ngủ hết nửa ngày, Tinh Vân cũng không thể ngủ thêm được nữa. Cậu uống chút nước cho tỉnh táo, lại lôi thêm một lọ thuốc không tem mác ra nuốt xuống hai viên. Đến khi đầu óc thực sự tỉnh táo, cậu mới thay lại bộ đồ khác ra ngoài.

Giờ này ngoài phòng của ba còn sáng đèn, toàn bộ đều đã say trong giấc ngủ. Cậu còn không gõ cửa, nhẹ bước đi vào cố gắng không làm ảnh hưởng đến ba còn đang bận rộn với đống giấy tờ.

Tây Môn Huyền Vũ đã sớm nhận ra sự có mặt của cậu con trai. Anh hầu như không ngẩng mặt lên, chỉ nhẹ giọng nói:

- Cuốn thứ năm trên tầng 2 giá sách. Nếu con không ngủ được thì lấy tạm tham khảo đi. Đó là ghi chép về đối thủ lần này của mấy đứa.

Tinh Vân không nói một lời, ngoan ngoãn tiến đến giá sách lấy cuốn ghi chép xuống.

Lần này 63 đội tham gia, thực lực học viên giao động khá mạnh. Yếu nhất đến ngay cả Hoàng Kim cảnh cũng có, mạnh nhất thậm chí có cả 5 cái Thanh Anh cảnh. Phải biết dưới 18 tuổi có thể luyện đến Thanh Anh cảnh không nhiều, thậm chí cho dù tài liệu tu luyện có mạnh đến đâu, có thể đạt Thanh Anh cảnh cũng là cả một quá trình nan giải. Năm cái tên kia bao gồm: Thiên Không phân nhánh Dương Trạch, Thanh Anh trung kỳ; Huyết Minh phân nhánh Hàn Thuyên, Thanh Anh sơ kỳ; Tuyết Linh dongbing đoàn Mạc Linh Tuyết, Thanh Anh sơ kỳ; Diệp Mặc công hội Diệp Phàm, Thanh Anh trung kỳ và cuối cùng là Hồng Phong công hội Vân Phong Phong, Thanh Anh cao cấp.

Tinh Vân dù không tỏ ra nhiều thái độ lắm, nhưng đôi mắt rõ ràng có hơi ngưng lại. Đến Thanh Anh cao cấp cũng xuất hiện? Vân Phong Phong kia không biết đã tu luyện kiểu gì, sao có thể kinh khủng đến như vậy?

Cậu tiếp tục mở cuốn cẩm nang, bên trong hầu như chỉ có thông tin của đội tuyển chính thức, mỗi đội 6 người cùng với chỉ số thu thập được. Nhiêu đó cũng phần nào để tính đối sách, nhưng Tinh Vân thực sự cảm thấy áp lực vô cùng. Năm đó mang theo năm cái Thanh Anh cảnh kia đội hình thực sự quá mạnh. Không nói đến riêng năm cái Thanh Anh cảnh, đội viên của đội cũng đều đến Nguyên Anh cảnh chứ không thấp hơn. Chưa nói đến kết hợp ăn ý hay không, chỉ xét thực lực thì tổ hợp này đã trâu bò lắm rồi. 

Tuy nhiên, cũng có những đội yếu hơn nhiều. Đó chủ yếu là những phân nhánh nhỏ hoặc công hội nhỏ, tham gia chỉ để giao lưu học hỏi thêm kinh nghiệm thực chiến hoặc tìm kiếm cơ hội được những phân nhánh lớn nhận lại làm lưu học sinh. Những người này thực lực không cao lắm, nhưng sẽ có một số năng lực đặc biệt nào đó để thu hút sự chú ý của người có thẩm quyền.

Cả thảy 63 đội, trừ đi đội của chính mình cũng còn đến 62, mỗi đội 6 thành viên, tổng cộng cũng hơn 400 người đều được Tinh Vân nhìn qua một lượt. Đối với những thí sinh từ Nguyên Anh cảnh trở lên được cậu quan tâm nghiên cứu kĩ hơn, chỉ là số lượng này còn chưa đến 100 người, vậy nên cũng không tốn thời gian lắm.

Gần sáng, Tinh Vân đã có chút mệt mỏi, vô thức nằm xuống giường. Cậu rũ mắt, đặt cuốn cẩm nang ngay ngắn ở đầu giường, nhỏ giọng hỏi:

- Ba... Ngày trước mẹ con là người thế nào vậy?

Tây Môn Huyền Vũ có thể nhận ra chút khang khác trong lời nói cỷa Tinh Vân. Anh rời khỏi bàn làm việc, đến bên cậu đưa tay dò thử. Sốt nhẹ rồi. Vậy mà còn thức cả đêm không chịu ngủ, bây giờ mệt cũng phải thôi.

Anh vuốt gọn mái tóc vàng kim loà xoà, đem nguyên lực từng chút truyền qua ổn định thể trạng cho Tinh Vân, nhẹ nhàng đáp:

- Mẹ con thực sự rất giống con bây giờ. Rất hoạt bát nhưng cất dấu thật nhiều nỗi buồn, thậm chí đôi khi dấu kỹ đến nỗi ngay cả chính bản thân cũng bị đánh lừa. Cô ấy cũng rất giỏi gắn kết mọi người, có thể tốt với bầt cứ ai, cuối cùng lại hà khắc với chính bản thân mình. Cô ấy thực sự rất giỏi, nhưng lại luôn khiến cho người ta lo lắng. Nhiều khi ba thực sự chỉ muốn giữ mẹ con lại một chỗ, để cô ấy không gặp chuyện bên ngoài nữa. Nhưng chỉ cần cô ấy nói vài câu, ba lại không tài nào giữ lại được. Dù đến hiện tại, chuyện của mẹ con ba chẳng thể nhớ được nhiều. Ba vẫn có thể chắc chắn một điều, rằng đối với ba, mẹ của con là người cực kì quan trọng.

Tinh Vân có thể đã có chút mệt mỏi, hơi thở đều dần liền ngủ mất. Còn ba ngày mới tới lúc vòng loại bắt đầu, để cậu nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ có ích hơn.

Thanh Linh có vẻ vừa làm việc bên ngoài trở về, qua đường cửa sổ bước vào phòng mặt có vẻ nghiêm trọng:

- Hiệu trưởng, con tìm thấy một số dấu vết không hay lắm. Bên ngoài phụ cận Quang Minh Thánh địa có hiện tượng kết băng diện rộng, còn có một mảnh rừng rộng lớn đều vị chặt đứt thành từng khúc, có vẻ do phong nguyên tố tạo ra. Con thực sự không muốn phải nói ra điều này, nhưng con nghi ngờ... là dấu vết của Thánh thú.

Tây Môn Huyền Vũ hơi ngưng lại, vén chăn cho Tinh Vân lập tức ra hiệu cho Thanh Linh ra ngoài.

Ngày đại lục bị chia đôi, thiên tượng xuất hiện cưỡng chế phá giải khế ước của tám con Thánh thú, đồng thời từ đó dấu hiệu của chúng cũng không còn xuất hiện nữa. Tây Môn Huyền Vũ khí đó không chỉ sở hữu Băng Bích Đế, Phong Loan sau khi theo Bạch Phụng cũng một đường thức tỉnh Thánh Huyết, trở thành Thánh thú. Cùng lúc mất đi hai cái Thánh Thú khế ước, Tây Môn Huyền Vũ khi đó gần như bất lực, phản hệ nặng khiến anh mất đúng nửa năm mới có thể hồi phục được như ban đầu. Nay dấu vết Thánh Thú lại xuất hiện, xem ra là có chuyện lớn rồi.

Trưởng công chúa phủ mới sớm đã có khách. Có điều không ai dám không tiếp người này, càng chẳng dám chậm trễ, lập tức báo tin cho Hoàng Nguyệt Anh.

Hoàng Nguyệt Anh xuất hiện, mặt có phần tối đi dường như không muốn tiếp. Dù vậy, cô vẫn ngồi xuống ghế rót trà, nhẹ giọng hỏi:

- Tây Môn Hiệu trưởng, ngài đến chỗ Nguyệt Anh sớm như vậy có chuyện gì không?

Tây Môn Huyền Vũ dù không tỏ ra mặt, ánh mắt vẫn có phần khẩn trương. Anh không uống trà, chỉ nhắn một câu:

- Tôi biết Thanh Long đã đến đây. Phiền trưởng công chúa giúp tôi nhắn lại với cậu ấy mười đứa nhỏ đội dự tuyển lần này phiền cậu ấy lo liệu. Tôi có chút chuyện cần giải quyết, sẽ sớm quay lại. Sớm như vậy làm phiền Trưởng công chúa thật không hay. Cáo từ.

Dứt lời, Tây Môn Huyền Vũ đại loại cũng đứng lên chào một câu phải phép lập tức rời đi.

Thanh Long bên trong có thể nghe được liền nhảy lên một cái. Trốn đi theo đến vậy mà vẫn vị phát hiện, đúng là đồ quái vật. Anh tiến ra bên ngoài, nhìn tới cô em gái còn đang bất đắc dĩ chỉ nhẹ lắc đầu:

- Không sao đâu. Cậu cũng mới báo tin cho anh chuyện có dấu hiệu Thánh thú hiện thế, cậu ta biết cũng là chuyện thường thôi. Em truyền tin nói Nhã Phi tới đây, giúp cậu ta một tay. Dù sao ngày trước cô ấy cũng là chủ nhân của Thánh thú, có lẽ sẽ dễ dàng hơn đôi chút.

Hoàng Nguyệt Anh hơi nhíu mày, sau đó cũng gật đầu làm theo. Thánh thú đột nhiên biệt tích, Ma Thần cũng không hoạt động theo. Chẳng lẽ lần này Thánh thú trở lại, Ma Thần cũng sẽ theo đó nổi lên. Như vậy không tốt chút nào.

Tinh Vân vậy mà ngủ mê mệt thêm đến nửa này nữa. Trong lúc ngủ, cơ thể cậu dường như có phản ứng xấu, mồ hồi vã ra như tắm, dấu ấn lôi điện màu tím sẫm trên trán cũng lúc ẩn lúc hiện. Quanh thân cậu, một luồng lôi nguyên tố nhàn nhạt liên tục đánh ra, mấy lần cọ sát bén lửa đều may mắn không gây cháy. Đến khi cậu có thể tỉnh lại thì trời cũng đã tối hẳn. Gương mặt cậu trắng bệch, cả cơ thể mệt mỏi như vừa vật lộn một trận.

Vội nuốt thêm hai viên thuốc xuống, Tinh Vân khoanh chân thiền định tĩnh tâm. Thể trạng của cậu từ nhỏ có đôi chút đặc thù, Tử Nguyệt phải chạy vạy khắp nơi mới tìm được ra một dược sư giỏi, điều chế thuốc giúp cậu ổn định thể trạng. Có điều thuốc này dường như tác dụng ngày một giảm đi, gần đây cậu như bị bóng đè vậy. Đầu gần như luôn trong trạng thái choáng váng và lồng ngực bị đè nặng rất khó thở. Còn không biết có thể chịu đến khi nào nữa.

Cơ thể Tinh Vân có chút phản ứng run lên một cái. Không gian tinh thần yên hình như có thêm một trận bão tố, mà tâm bão chính là một luồng lôi điện mạnh mẽ không rõ hình dáng. Một giọng nam trầm thấp cất lên:

- Nhóc con, không ngờ thời gian ngắn như vậy đã đánh thức được ta.

Tinh Vân mím chặt môi, mồ hôi chảy càng thêm mãnh liệt. Cậu dùng linh thức hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao nằm trong không gian tinh thần của ta?

Luồng lôi điện bí ẩn kia dường như cố ý bỏ qua câu nói, từ trong bóng tối chỉ nhìn rõ nhất một đôi mắt tím sẫm rợn người quan sát từng chút một cậu thiếu niên đứng đó. Hồi lâu, âm thanh đó lại lần nữa vang lên:

- Ngươi không được phép nói chuyện này cho bất cứ ai. Nếu chưa muốn hoạ đổ xuống đầu thì nghe lời ta, khi cần thiết ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhớ kĩ, ngươi phải tìm bằng được người mang khí tức giống với hạt giống màu lục kia, sau đó bảo vệ người đó. Khi nào thời cơ đến, ta sẽ cho ngươi biết mọi chuyện.

Dứt lời, luồng lôi điện cũng lặn mất tăm, để lại không gian yên bình với một hạt giống màu lục nhạt mang đầy sinh mệnh lực. Tinh Vân chỉ tò mò chạm tay tới một chút, cả cơ thể cậu đã như được tẩy rửa một lượt, năng lượng từ hạt giống trung tâm như muốn bạo phát phóng ra ngoài.

Vậy mà lại thăng cấp rồi? Thanh Anh cảnh, đó là khái niệm Tinh Vân chưa từng nghĩ mình có thể đạt đến. Cậy có thể kích hoạt mạch nguyên lực từ khi mới một tuổi rưỡi, đến năm 10 tuổi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong. Tốc độ thăng cấp của cậu nhanh đến nỗi bất cứ ai cũng không thể tin nổi. Vậy mà suốt bốn năm qua câun không hề tăng lên chút nào nữa, thậm chí nguyên khí hấp thu không hề chuyển hoá thành nguyên lực, càng không biết đã bị tiêu biến đi chỗ nào. Không ngờ hôm nay chỉ tùy tiện chạm vào thứ kia, cậu lại có thể đột phá Thanh Anh cảnh, hơn nữa còn gần chạm tới Thanh Anh trung kỳ. Này cũng quá thần kì rồi.

Tinh Vân còn hoàn toàn không biết rằng trong khi cậu đang vui vẻ ở đây, bên ngoài Tư Nguyệt đã sợ chết khiếp. Mặt cậu trắng không còn chút huyết sắc, mà mồ hôi vã ra đã thấp ướt hết cả khăn tay của cô. Tư Nguyệt còn không dám gọi cậu dậy, sợ cậu sẽ tẩu hoả nhập ma mà xảy ra chuyện không hay.

Tinh Vân hồi lâu mới thở ra một hơi dài, hai tay thu lại, cảm nhận cả cơ thể ướt nhẹp. Cậu không nghĩ mồ hôi lại toát ra nhiều như vậy. Vô thức lấy lọ thuốc nuốt xuống thêm hai viên, cậu định bụng đứng dậy đi tắm liền nghe tiếng hỏi đầy u ám vang lên:

- Anh vừa uống là thứ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net