Chương 115: Thiếu niên tranh bá vòng sơ loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh vừa uống là thứ gì?

Tinh Vân rùng mình quay đầu lại, chỉ thấy Tư Nguyệt mặt đã đen một mảng, bàn tay nắm chặt kiềm chế. Cậy vẫn quá sơ xuất rồi, không ngờ lại để Tư Nguyệt nhìn thấy.

Rất nhanh sau đó, cậu lấy lại dáng vẻ tươi cười thường nhật đáp:

- Không có gì, một chút dược vật thúc đẩy tu luyện thôi.

Sắc mặt Tư Nguyệt mỗi lúc một kém, tiến đến đè cậu nằm xuống giường. Cô dùng một tay giữ chặt hai cổ tay cậu, tay kia, lục lọi túi phép của cậu lấy thứ kia ra. Đưa lên mũi ngửi thử, cô nhíu mày càng chặt. Mùi thuốc nồng lại bị pha trộn quá nhiều thứ khiến cô nhất thời không thể xử lý được hết.

Tinh Vân mạnh cựa mình, tính xoay người dành lấy chiếc lọ kia. Nào ngờ Tư Nguyệt lại dốc đến hơn nửa lọ kia vào miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt xuống khiến Tinh Vân phát hoảng.

Cậu cắn chặt răng dùng sức rút tay lại, đồng thời ghim xuống ngực Tư Nguyệt một chưởng, để cô đem số thuốc viên kia nôn ra. Thuốc này có tác dụng rất mạnh, Tư Nguyệt còn chưa ngậm bao lâu, sắc mặt đã trắng nhợt không chịu nổi rồi. Nếu để cô đem toàn bộ chỗ kia nuốt xuống, không phải là muốn tự sát sao?

Tinh Vân lo đến phát cáu, ánh mắt còn mang theo một chút sợ hãi quát:

- Sao lại tùy tiện lục đồ của anh như vậy? Còn dám đem cái đó tùy tiện uống, không muốn sống nữa sao?

Tư Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt có phần đáng thương cùng đôi mắt đã đỏ hoe như muốn khóc. Cô nắm chặt ga trải giường, giọng hơi run lên lại bị áp chế xuống:

- Nếu đã biết uống cái đó là tự sát, vì cái gì anh vẫn còn dùng? Hôm nay nếu em không đến đây, chẳng lẽ đợi đến khi anh tự sát thành công mới có thể biết chuyện này sao?

Tinh Vân mím môi, thật sự không biết nên phải nói gì tiếp theo cho phải. Cậu thở dài một hơi, nói một tiếng xin lỗi liền cúi mặt bỏ về phòng. Cậu không muốn giải thích, càng không thể giải thích chuyện này được. Từ khi cậu có thể kích thích mạch nguyên lực đã sử dụng thứ này. Tử Nguyệt dù nói nó là để áp chế thể trạng của cậu, nhưng Tinh Vân vẫn có thể nhận ra trong thứ đó có chứa một loại dược liệu gọi là Tử Lan Thảo. Thứ dược liệu này có hai tác dụng chính, một là để phong ấn một phần mạch nguyên lực, tác dụng còn lại là để ức chế thần kinh. Nếu cậu không sai, tác dụng ức chế thần kinh chính là vì cơn bão màu đen tím trong thần kinh trung ương của cậu. Chỉ là thứ này cũng có tác dụng phụ khá mạnh, giả như quá lạm dụng thì tuổi thọ sẽ giảm đi, hoặc là sẽ tích tụ độc thần kinh trong não, đến một ngày sẽ phát nổ mà chết. Tư Nguyệt kích động như vậy, có lẽ là vì nhận ra được điều này. Như vậy cũng không tốt. Chi bằng thời gian này ít chạm mặt thì hơn.

Hai ngày tiếp theo, Tây Môn Huyền Vũ và Thanh Linh đồng thời biến mất, Thanh Long đến thế chỗ vô cùng ngượng nghịu. Ngoài thời gian ở cùng con gái ra, anh hầu như không thể tiếp xúc với 9 đứa nhỏ kia, đặc biệt là đám năm nhất.

Tinh Vân và Tư Nguyệt tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cũng chẳng hề ra ngoài. Vân Thiên có qua chỗ ông nội hai lần, sau đó cũng không nói câu nào về phòng. Lam Hà vốn lạnh nhạt, thỉnh thoảng cũng ra ngoài mấy tiếng lại trở về.

Sáng ngày thứ ba, vòng loại bắt đầu, Tinh Vân mới chịu ra khỏi cửa. Sắc mặt của cậu có vẻ không được tốt lắm, trang phục thường nhật cũng bị thay đổi hoàn toàn. Quần ngố năng động bị thay bằng quần dài, áo phông cũng bị đổi thành áo da, mái tóc màu vàng kim đã hơi loà xoà đều được buộc gọn phía sau, bên hông đeo túi phép đã được cải biến vô cùng gọn nhẹ. Cậu gượng gạo mỉm cười, hơi cúi đầu chào Thanh Long một tiếng liền lặng yên đứng tại một góc.

Tư Nguyệt nhìn thấy hầu như cũng không có phản ứng gì, đôi mắt cô vô cùng tĩnh lặng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bộ đồ thường ngày cô rất yêu thích cũng đã bị đổi lại, một bộ nhuyễn giáp màu nguyệt bạch, một thanh đoản kiếm giắt phía sau eo, một đôi găng hở ngón cùng màu với bộ đồ và giày da cao cổ. Tính ra còn vừa thành một đôi với Vân Thiên đứng ngay bên cạnh.

Thấy không gian yên lặng như vậy có phần không đúng lắm, Thanh Long đành phải lên tiếng trước giải vây:

- Hiệu trưởng và Thanh Linh học tỷ của mấy đứa có việc đột xuất phải rời đi. Trước khi đi ngài ấy có nhắn tôi quan lựa các em giúp, hy vọng các em có thể hợp tác.

Mấy đứa lớn hơn đã biết chuyện chỉ gật đầu một tiếng cũng không nói. Tinh Vân dường như không đi định hỏi cái gì. Vân Thiên vậy mà là cái đầu tiên hỏi:

- Con có thể hỏi hai người họ đi đâu được không ạ?

Thanh Long lập tức cười hiền hoà, trả lời hết mức trôi chảy:

- Phía liên minh có chút chuyện, Hiệu trưởng cần đi rất gấp nên mang theo Thanh Linh phụ tá, rất nhanh có thể trở lại thôi. Nói không chừng còn có thể theo dõi mấy đứa đánh trận tứ kết.

Vân Thiên đã nhận được câu trả lời tuyệt không hỏi thêm nữa. Không gian lần hai bị đẩy vào trầm lặng. Thanh Long hoàn toàn bó tay rồi, đánh nhắc nhở mấy đứa xuất phát rời đi.

Cả một quảng trường rộng lớn hôm nay đã chặt kín chỗ ngồi. Sân thi đấu rộng đến hơn nghìn mét vuông đã tập chung đầy đủ đội viên của 63 đội. Không chỉ đội viên chính mà ngay cả dự bị đều không thiếu một ai. Tuyên bố khai mạc đã có từ hôm trước, hôm nay tập chung chỉ coi như lấy lệ để chia khu vực thi đấu thôi.

Nhận khu vực xong xuôi, Hỗn Nguyên phân nhánh cũng trở về với khu vực chiếu nghỉ của mình. Tâm trạng Tinh Vân hôm nay cực kì không tốt, cậu càng không muốn để ý cái gì. Thanh Long chỉ đại loại phân phó một chút trực tiếp cho Tinh Vân ngồi dự bị. Đội hình lên sân gồm có Tư Nguyệt, Ý Đạt, Tố Tố, Ninh Phong, Thiên Thiên và Mộc Lan.

Tinh Vân thậm chí không hề phản đối, đan hai tay chống cằm vô thức nhìn xuống sân thi đấu.

Vân Thiên ngồi bên cạnh Tinh Vân không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, cứ nhàn nhạt hỏi:

- Cậu vời Tư Nguyệt có chuyện gì sao?

Tinh Vân không phủ nhận, dùng một giọng tương tự đáp lại:

- Có chút chuyện. Chỉ là không phải cứ giải thích là được.

Vân Thiên hơi ngửa người ra ghế, đôi mắt vàng kim hơi ánh lên:

- Làm sao cậu biết có giải thích cũng không giải quyết được?

Tinh Vân hơi rũ mắt, nhẹ thở dài:

- Nếu cậu để cô ấy biết cậu muốn tự sát, cậu nghĩ cô ấy sẽ phản ứng thế nào?

Vân Thiên lập tức ngồi thẳng dậy, giọng đầy nghi vấn:

- Cậu muốn tự sát? Đó là chuyện từ khi nào?

Câu này của Vân Thiên không tính là nhỏ, toàn bộ người của Hỗn Nguyên phân nhánh ngồi đó đều có thể nghe rõ, nhất thời đổ dồn ánh mắt về phía Tinh Vân.

Tinh Vân nhẹ lắc đầu, rất muốn đứng dậy bỏ đi lại bị Lam Hà nhất nhất giữ lại. Hắn nhìn xuống sân thi đấu, trầm giọng:

- Ít nhất đừng để Tư Nguyệt lo cho cậu thêm nữa.

Tinh Vân nhìn xuống dưới, lại nhẹ thở dài. Tư Nguyệt hôm nay phong độ rất kém, động tác cũng kém linh hoạt hơn rất nhiều. Thực ra với đội đối thủ như vậy, Tư Nguyệt dùng chỉ đến ba phần thực lực, những người khác cùng lắm 5 phần, coi như trận này có thể thắng đẹp. Chỉ là Tư Nguyệt hiện tại cũng đã dùng đến năm phần lực rồi, kết quả vẫn như cũ giằng co có lẽ sẽ tạo ra phần nào ức chế. Phải đến khi Tố Tố dựa vào hỗ trợ của Mộc Lan tăng tốc kết thúc, kết quả mới được xác định. Hỗn Nguyên phân nhánh nổi tiếng đánh nhanh thắng nhanh, không ngờ lần này chỉ gặp phải một đội hạng bét lại mất đến hơn nửa tiếng đồng hồ giải quyết.

Kết quả thắng đã định, Tinh Vân mới đứng dậy bỏ đi. Cậu thật sự không có tâm trạng theo dõi những trận khác nữa. Vòng sau nghe nói sẽ có thay đổi về quy cách thi đấu, đến khi đó có lẽ lại tính tiếp cũng không sao. Dù sao thực lực của đối phương cậu cũng đã nắm được kha khá rồi.

Thanh Long hơi nheo mắt, xem ra tình trạng trầm mặc này đều do cậu nhóc kia mà ra. Nếu không can thiệp, không biết chuyện sẽ còn tiếp diễn đến độ nào.

Vừa trở về dịch quán, Tinh Vân lập tức bị Thanh Long gọi tới gặp riêng. Tinh Vân một chút cũng không phản đối, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu gõ cửa bước vào phòng, chọn vị trí đối diện với Thanh Long ngồi xuống, yên lặng chờ được hỏi.

Thanh Long hơi nheo mắt, khoanh tay trước ngực, ngả lưng dựa vào ghế hỏi:

- Chú nghe nói sự việc lần này lỗi là do con trước, có phản đối gì không?

Tinh Vân không ngần ngại nhìn vào mắt đối phương, nhàn nhạt đáp:

- Không có.

Thanh Long gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Vậy thì nguyên nhân là gì?

Tinh Vân hít sâu một hơi, đáp:

- Nhất thiết phải nói ra ạ?

Thanh Long hơi nghiêng đầu ngồi thẳng dậy, đối mặt với Tinh Vân nói:

- Không cần thiết... Nhưng nếu con và Tư Nguyệt còn ở tình trạng này, chú buộc phải tước đi tư cách đội viên của hai đứa. Vấn đề hai đứa không tự giải quyết được, chưa chắc mọi người không thể giúp hai đứa giải quyết được.

Tinh Vân thoáng một chút ngạc nhiên, rất nhanh sau đó liền lấy lại được thái độ nhàn nhạt ban đầu. Cậu hướng mắt nhìn thẳng, ánh vàng kim hơi loé lên một chút biến đổi:

- Ba con có biết chuyện này không?

Thanh Long lập tức đáp lại:

- Không biết, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi.

- Vậy thì đừng để ba con biết. Nếu ba ngày nữa con vẫn chưa thể giải quyết được, chú cứ giữ lại Tư Nguyệt, con sẽ tự rời đi. Nếu cảm thấy tư cách thành viên chưa đủ, con sẽ rời học viện, sau này cũng không nhắc đến chuyện mình từng là học viên của học viện nữa.

Tinh Vân lạnh nhạt đáp, đôi mắt dị sắc dần hiện rõ khiến Thanh Long rùng mình. Quả thực khí chất này so với Tây Môn Huyền Vũ tuyệt không kém hơn. Nếu gương mặt có chút giống, sợ là anh sẽ nghĩ họ thực sự là cha con ruột.

Đến nước này Thanh Long cũng coi như hết cách, miễn cưỡng gật đầu đồng ý:

- Cũng được. Vậy tạm thời chú sẽ để con dự bị không tham chiến, khi nào nghĩ thông lại tính tiếp.

Tinh Vân vậy mà còn tiếp tục giam mình trong phòng thêm hai ngày nữa. Căn phòng hình như còn cố ý bị đặt cấm chế không ai vào được. Thanh Long lại nhất quyết không chịu can thiệp khiến bọn nhỏ có lo lắng cũng không làm được gì.

Tinh Vân trong phòng lại chẳng phải không muốn ra ngoài. Suốt hai ngày trời cơ thể có phản ứng lạ khiến cậu chịu dày vò không ít. Tuy cơn lốc màu đen tím kia không còn xuất hiện lại nữa, cơ thể cậu như cũ vẫn có cảm giác bài xích, hạt giống trung tâm bộc phát năng lượng như muốn nổ tung. Nếu không nhờ trung tâm thần kinh có chút phản ứng liên tục đem nguyên lực rò rỉ hấp thụ đến bảy phần, sợ là cậu sẽ không chịu nổi bị nổ tung mà chết.

Qua đến ngày thứ ba, phản ứng bớt đi phần nào, cậu mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Lau đi mồ hôi trên trán, cậu không nghĩ nhiều dốc nửa lọ thuốc vào miệng nuốt xuống, lảo đảo bước vào nhà tắm thay đồ. Hôm nay là ngày thi đấu thứ hai của vòng hai, có lẽ mọi người đều đã đến quảng trường từ sớm.

Tinh Vân chỉnh lại trang phục đôi chút, tự ngắm mình trước gương cũng không khỏi giật mình. Chỉ mới có hai ngày trôi qua, gương mặt của cậu đã biến đổi mạnh đến như vậy. Đôi mắt dị sắc và vết bớt hình lôi điện đã không còn che dấu được nữa. Ngay cả ngũ quan cũng đang dần biến đổi trở lại hình dáng thật rồi. Xem ra phong ấn của sư phụ không còn tác dụng nữa. Ngày trước Tử Nguyệt một mực không để cậu lộ ra mặt thật, nhất định là vì nó sẽ gây đến chuyện không hay. Nay lại đến nước này, xem ra phải sớm tìm cách giải quyết.

Cậu tùy tiện lấy một khăn choàng che đi phần lớn gương mặt, lại lấy thêm một áo choàng rộng bao trọn cơ thể chạy ra ngoài. Bây giờ đã là gần trưa, xem chừng Hỗn Nguyên phân nhánh cũng đã thi đấu xong. Nếu có thể đến kịp lúc là tốt nhất.

Nhóm Tư Nguyệt quả nhiên vừa lúc thi đấu xong rời khỏi. Cô chỉ vừa bước ra khỏi cửa quảng trường, một bóng đen đã phóng đến mang theo cô đi. Vân Thiên còn đang tính phóng theo, Lam Hà đã lập tức kéo lại lắc đầu. Chuyện nhà người ta, để họ tự giải quyết vẫn tốt hơn.

Dù vậy Lam Hà cũng hơi nhíu mày cảm giác có phần khó chịu. Dường như có chuyện gì đó sắp diễn ra mà hắn không thể đoán ra vậy.

Tư Nguyệt dù bị bất ngờ ôm đi cũng không phản ứng nhiều. Cô có thể nhận ra được người đến là ai. Có điều cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của Tinh Vân đang đập rất nhanh, cơ thể cũng run lên từng đợt.

Mãi khi đến ngoại thành, Tinh Vân mới chịu dừng lại thở không ra hơi. Cậu không hề tháo khăn choàng xuống, cũng không dám tháo mũ áo choàng, chỉ hướng Tư Nguyệt một chút xem thái độ của cô ra sao. Chắc chắn cô không nổi giận mới dám điều tiết lại hơi thở nắm tay cô đưa đi.

Tư Nguyệt lại có phần không hài lòng giật tay lại, giọng nhàn nhạt vang lên:

- Có chuyện gì nói luôn đi, sáng mai còn có trận đấu sớm, hiệu phó nói phải bàn đối sách.

Tinh Vân mím chặt môi, mãi mới thốt lên thành lời:

- Tư Nguyệt, thực ra anh vốn định chờ thêm một thời gian, nhưng đến hiện tại thì không được nữa rồi.

Tư Nguyệt hầu như chẳng chút phản ứng, Tinh Vân bất đắc dĩ mới phải tháo khăn choàng xuống. Đôi mắt dị sắc ánh lên, mang theo đó còn là lo lắng cùng một chút hoảng sợ.

Tư Nguyệt bấy giờ mới rùng mình, đôi đồng tử co rút liền đem mũ chùm của Tinh Vân kéo lên. Cô nào còn giận hờn gì nữa, thay vào đó là lo lắng. Tinh Vân từng nói khuôn mặt thật của cậu có thể sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm, sao lần này lại vô ý đến như vậy? Cô vô thức hỏi:

- Sao anh lại thành ra như vậy? Không phải nói không thể để lộ mặt thật này ra sao?

Tinh Vân hơi mím môi, cho cô một cái nắm tay an tâm, nhỏ giọng:

- Đừng sợ. Anh tạm thời không sao. Chỉ cần không có ai nhìn thấy, anh vẫn sẽ được an toàn. Anh vội vàng đưa em tới chỗ này là muốn nói chuyện khác. Một bí mật mà ngay cả sư phụ cũng không hề biết.

Tư Nguyệt đang lúc lo lắng, nào có thể nghe mấy lời kia. Cô gần như gắt lên:

- Giờ phút này cái gì cũng không quan trọng. Anh dấu cái gì cũng được, muốn có bí mật gì cũng được, em sẽ không thắc mắc nữa, cũng không đòi hỏi phải biết nữa. Trước hết anh phải an toàn đã, chuyện sau đó từ từ nói cũng không muộn.

Tinh Vân nắm chặt vai cô an ủi:

- Tin anh. Anh thực sự không sao. Anh biết em rất hoang mang vì biết anh uống thứ kia. Anh thực sự không phải muốn tự sát, càng không phải vì muốn tự hại chính mình. Anh có thể không yêu gì cuộc sống này, nhưng cha mẹ sinh ra anh, không phải để anh tự hủy hoại nó. Ba ba Tử Nguyệt từng nói thể trạng của anh không tốt, phải uống thứ kia để ổn định thể trạng. Thực ra đằng sau nó là một nguồn năng lượng được phong ấn tại trung tâm thần kinh của anh. Gần đây có vẻ phong ấn có chút động, cơ thể anh đang dần có phản ứng bài xích, vì vậy mới dẫn đến gương mặt trở lại hình dáng ban đầu.

Tư Nguyệt hơi mím môi, đưa tay vuốt lên vết bớt hình lôi điện trên trán cậu. Nào ngờ cô vừa chạm đến, một luồng lôi nguyên tố đã bạo phát phóng ra, đem cả một khoảng rộng quét sạch sẽ.

Tinh Vân giật mình đảo mắt một vòng, vội vàng ôm theo Tư Nguyệt bay vụt đi. Trấn động lớn như vậy sẽ thu hút những thứ không thể lường trước được.

Có thể đó là một sự không may, Tinh Vân còn chưa đi được bao xa, một luồng phong nguyên tố đã đem toàn bộ khoảng không kia phá nát thêm một lần nữa. Bóng đen từ trong luồng phong nguyên tố cảm nhận rất nhạy, lập tức hướng phía Tinh Vân bỏ chạy bám theo.

Thanh Linh thấy động đã lập tức chạy đến chỗ này, nào ngờ vẫn chậm một bước, chỉ còn lại tàn cuộc đổ nát. Cô đem ngọc bài truyền tin đi, lại tiếp tục phi thân tìm kiếm dấu vết. Hôm trước mới chỉ có phong và băng, hôm nay còn thêm lôi nữa. Có khi nào mấy hôm sau sẽ lại thêm một luồng khác hay không.

Tinh Vân bị người lạ kia đuổi theo đã sớm thở không ra hơi. Tư Nguyệt so với Tinh Vân còn yếu hơn, chỉ còn lại một tia cố chấp. Tinh Vân hết cách đành phải cõng theo cô tiếp tục chạy đi.

Người lạ kia thật sự đuổi theo không biết mệt đuổi đến tối muộn còn chưa chịu dừng lại. Tinh Vân hoàn toàn bất đắc dĩ, đành phải trú tạm ở một căn nhà nhỏ cách đó không xa. Để chắc chắn tên kia sẽ không làm quá, cậu buộc phải nhờ vào năng lực của Phong Linh Lang che dấu khí tức của mình. Mãi đến khi áp lực trôi đi hết, cậu mới dám thở ra một hơi, cõng theo Tư Nguyệt đã mệt đến thiếp đi trở về dịch quán.

Tinh Vân dù đã cố gắng không tạo ra tiếng động, cậu có vẻ như vẫn bị phát hiện ra.

Thanh Long vừa nhìn thấy gương mặt thật của Tinh Vân liền rùng mình, vô thức lẩm bẩm gọi:

- Nhã... Nhi?

Tinh Vân không nghĩ được nhiều lắm. Chỉ nhẹ lắc đầu đem Tư Nguyệt trở về phòng ngủ.

Thanh Long đi theo một bước cũng không rời, Tinh Vân vừa quay lại đã lập tức đem cậu về phòng khách. Anh còn chưa hết bàng hoàng, bàn tay từng chút từng chút vuốt nhẹ trên gương mặt non nớt. Thanh Long ngày đó luôn cảm thấy có lỗi với Nhã Nhi, sau khi cô gặp chuyện cũng không thể giúp được gì lại càng thêm tội lỗi. Đột nhiên một người giống hệt cô xuất hiện, tất nhiên anh khó lòng có thể bình tĩnh nổi.

Đến khi Tinh Vân chặn lại tay anh, không để anh chạm tới vết bớt kia, anh mới tỉnh táo hơn đôi chút.

Thanh Long cuối cùng cũng chịu buông tay khỏi gương mặt cậu. Anh nhẹ thở dài, nhỏ giọng nói:

- Chú xin lỗi. Vì con rất giống một cô em gái của chú ngày trước nên...

Tinh Vân dường như chẳng lạ chuyện này, rất nhanh tiếp lời:

- Giống với Nhã Nhi phải không ạ?

Thanh Long hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc:

- Làm sao con biết được?

- Vì đó là mẹ của con.

Tinh Vân nhìn thẳng vào mắt Thanh Long đáp. Cậu không ngại cho Thanh Long biết chuyện này. Trong số những bức ảnh mà ba cho cậu, có không ít ảnh chính là chụp với Thanh Long, hơn nữa quan hệ hình như cũng rất tốt. Vậy nên có lẽ có nói cũng không sao cả.

Thanh Long gần như chết sững. Nhã Nhi còn có một đứa con trai, hơn nữa còn lớn đến độ này rồi. Anh thật sự muốn ôm cậu vào lòng, giống như muốn bù lại ngày đó anh không thể trả lại nợ cho Nhã Nhi vậy. Chỉ là dường như nghĩ đến bản thân còn không xứng đáng nên không dám tiến lại. Chần chờ hồi lâu, anh đành ngồi xuống ghế, giọng có phần mơ hồ:

- Tây Môn có biết con là con trai của Nhã Nhi không?

Tinh Vân nhẹ gật đầu:

- Biết ạ.

Thanh Long thở dài dựa hẳn vào ghế. Cũng không sai. Có lẽ vì cậu ta biết đó là con trai của Nhã Nhi nên mới tỏ thái độ như vậy.

Không đến một phút sau, Thanh Long lập tức bật dậy. Anh nắm chặt vai Tinh Vân, nhìn thẳng vào đôi mắt dị sắc đặc biệt không khỏi rùng mình. Hoàn toàn giống nhau. Lẽ nào Tinh Vân chính là con của cậu ta? Nhưng chuyện là từ khi nào? Vì sao dường như chính cậu ta cũng không nhận thức được?

Tinh Vân chợt cảm thấy vai mình hơi nhói một chút, Thanh Long đã theo đó rút ra một ống máu nhỏ. Anh đã cố gắng làm rất nhẹ, hơn nữa còn lập tức phục hồi lại vết rách để Tinh Vân không cảm thấy gì. Có điều ống máu kia vẫn bị Tinh Vân nhìn thấy. Cậu chẳng phải không thắc mắc, chỉ là biết chắc chắn dù hỏi cũng sẽ không có câu trả lời đành phải bỏ qua.

Thanh Long đại loại còn lấy thêm một chiếc mặt nạ bạc che đi hơn nửa gương mặt, lại thêm một lọ dung dịch đổi màu mắt dặn dò:

- Nhớ kĩ, gương mặt này của con càng ít người biết càng tốt. Nếu có thể, chú thật sự không mong con ở lại chỗ này, có thể sẽ gây bất lợi cho con. Nhưng chú biết việc đi hay ở là quyền của con nên không thể can thiệp. Chỉ cần hứa với chú một chuyện. Tuyệt đối không để ba thế lực biết đến gương mặt này của con. Thứ nhất là Hắc Long Thần điện, thứ hai là Hồng Phong công hội, còn lại là Hỗn Nguyên Thương Hội. Đã nhớ hay chưa?

Tinh Vân mạnh gật đầu coi như đã hiểu. Thanh Long lại tiếp lời:

- Chú sẽ vẫn để con ở lại đội hình, nhưng con chỉ được phép hỗ trợ ở hàng cuối cùng. Nếu gặp phải đơn chiến lập tức nhận thua, song chiến cũng chỉ được hỗ trợ. Chú biết con sẽ rất thắc mắc chuyện này, nhưng đó là vì sự an toàn của con. Con có thể đồng ý với chú được không?

Tinh Vân hơi nhíu mày, rất lâu mới lên tiếng:

- Con sẽ cố gắng. Còn chuyện con đã hứa chú cứ yên tâm, đó cũng là điều con vẫn làm suốt bao nhiêu năm qua. Sẽ không có sai sót.

Dù Tinh Vân có nói như vậy, anh cũng không thể hết lo lắng được. Hắc Long Thần điện ngày trước là chỗ ẩn mình của Hắc Long tông, không ngờ Hắc Long

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net