Chương 118: Tiểu U xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tinh Vân đến, Vân Thiên chỉ đơn giản đang ngồi bên cạnh mấy cuốn sách y học cũ mượn được từ thư viện, bàn tay lại lần mò chạm vào khung ảnh của ba mà lần trước xin được ở chỗ ông nội. Nhìn qua tình trạng của cậu, có lẽ chẳng ai nghĩ cậu còn đang bị thương cả. Gương mặt tuy có chút tái nhưng vẫn vô cùng khoẻ mạnh, đôi mắt vẫn linh động như ngày thường.

Thấy có người đến, cậu hơi ngẩng lên mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đến tìm tớ có chuyện gì không? Nghe nói Tinh Vân vừa mới tỉnh, cậu lại không đến đó cậu ấy sẽ buồn lắm đấy.

Tinh Vân mím chặt môi không nói gì. Không ngờ Vân Thiên lại bị ảnh hưởng đến thị lực. Xem ra cậu ấy nghĩ cậu là Tư Nguyệt nên mới nói như vậy.

Lam Hà hơi rũ mắt nhẹ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:

- Là tôi, Lam Hà. Tư Nguyệt đến chỗ Tinh Vân rồi nên nói tôi đến xem chừng cậu một chút. Hôm nay cảm thấy khá hơn chút nào chưa?

Vân Thiên vẫn như vậy mỉm cười, giọng nói cũng không có chút đau buồn hay thất vọng nào:

- Hiện tại không có. Cửu thúc thúc nói có lẽ cần thêm một thời gian nữa. Tôi chỉ tiếc không thể cùng các cậu tham gia trận sau nữa thôi. Chỉ có thể tham gia vòng loại, thật sự có đôi chút luyến tiếc.

Tinh Vân cố gắng điều tiết nhịp thở, không để bản thân xúc động hỏng việc. Lam Hà phía bên cạnh nhìn thấy chỉ còn biết lắc đầu. Hắn hướng Vân Thiên nói:

- Vậy cậu nghỉ ngơi thêm đi. Cần gì cứ gọi tôi nhé.

Vân Thiên mỉm cười gật đầu, Lam Hà cảm thấy có ở lại cũng không được gì đành phải rời đi, để lại Tinh Vân còn đang xúc động ở đó.

Tinh Vân nhẹ tiến đến bàn uống nước ngồi xuống, yên lặng để Vân Thiên không cảm nhận được sự có mặt của mình. Thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ bí mật giúp Vân Thiên đẩy đồ đến gần tầm với để cậu ấy có thể tự mình lấy được.

Mãi đến chiều tối, Vân Thiên mới rời khỏi ô cửa sổ trở về giường mình. Mắt không nhìn thấy, bước đi tất nhiên sẽ có mấy phần loạng choạng. Một chút vướng chân khiến Vân Thiên suýt nữa ngã xuống. Tinh Vân vẫn không đành, cuối cùng chạy đến đỡ lấy. Vân Thiên thậm chí không chút nào cảm thấy lạ, còn mỉm cười nói:

- Vẫn biết là Tư Nguyệt nói cậu đến trông chừng tôi, cậu cũng không cần yên lặng đến vậy đâu. Lam Hà, cậu không muốn đến gặp Tinh Vân sao?

Tinh Vân cảm giác sống mũi hơi xộc lên khó chịu. Cậu dìu Vân Thiên ngồi ngay ngắn trên giường, giọng hơi run run cất lên:

- Tớ không phải Lam Hà. Mấy ngày qua đều do tớ không tốt, còn không biết tình trạng cậu xấu như vậy.

Vân Thiên thoáng chút lo lắng, bàn tay đưa lên nắm chặt tay Tinh Vân khẽ hỏi:

- Tớ nghe Lam Hà nói tình trạng của cậu rất xấu, sao không chịu nghỉ ngơi cho tốt còn đến chỗ này? Để Tư Nguyệt biết được không hay đâu, cậu trở về đi.

Tinh Vân chỉ cảm giác hốc mắt nóng lên, bao nhiêu lời muốn hỏi lại không thể thốt ra được. Cậu lấy trong túi phép một vài gốc thảo dược có mùi rất thơm, tùy tiện giã nát bọc vào vải trắng quấn lên mắt Vân Thiên, sau lại lấy thêm một viên linh nguyên đeo lên cổ Vân Thiên, nhỏ giọng:

- Thứ này sẽ có tác dụng rất tốt cho mắt của cậu. Không cần lo cho tớ, cũng đừng cảm thấy tiếc nuối gì cả. Tớ nhất định có thể đưa cậu trở lại vào vòng Tứ cường.

Vân Thiên vẫn mỉm cười nhẹ gật đầu. Cậu thực sự không có hy vọng nhiều lắm. Tình trạng của cậu, cậu là người hiểu rõ nhất. Cửu thúc thúc rõ ràng là vì muốn an ủi cậu mới bói vậy thôi. Đôi mắt này, xem chừng nên chuẩn bị tâm lý cho chuyện không thể sử dụng được nữa. Tinh Vân đã chắc chắn đến vậy, cậu cũng không nên để cậu ấy mất hứng.

Tinh Vân không dám ở lại đó lâu hơn. Tư Nguyệt vừa đến mang bữa tối cho Vân Thiên, cậu cũng nhanh chóng đến xem qua tình trạng ba vị sư huynh còn đang bất tỉnh nhân sự.

Diệp Mặc công hội ra tay xem ra cũng đủ độc. Toàn bộ đều là một chiêu tất sát, họ còn giữ được mạng còn xem như phúc rất lớn rồi.

Tinh Vân hơi nhíu mày, lấy trong túi phép một túi trên dưới 200 cây ngân châm ngắn dài khác nhau, lần lượt đâm xuống cơ thể Ninh Phong thử nghiệm. Thực lực Ninh Phong cao nhất, có lẽ sẽ dễ kích thích hơn.

Châm thứ 64 vừa đâm xuống, Ninh Phong liền ho khù khụ, hơi xoay người đã nôn ra một ngụm máu đen xì. Nhìn vũng máu đen còn đang có dấu hiệu kết băng, lòng Tinh Vân lại dần lạnh đi từng chút một. Cậu tiếp tục đâm xuống thêm 35 châm nữa, kích thích bài tiết độc tố nhanh hơn.

99 cây ngân châm bị nhuốm đen vừa rút ra, Ninh Phong cũng dần có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn hiện tại rất yếu, đến mở mắt cũng khó khăn. Lờ mờ nhìn thấy Tinh Vân ngồi đó, hắn liền mấp máy môi như muốn nói gì. Tinh Vân phải ghé sát tai mới nghe được hắn nói gì, sau đó lại nhẹ gật đầu khuyên hắn nghỉ ngơi cho thật tốt, hắn mới lịm đi.

Tinh Vân cầm theo 99 cây ngân châm đen rời đi, gương mặt không tỏ ra cảm xúc, trong lòng, lại lạnh như băng. Thì ra là như vậy. Xem ra kẻ khiến Vân Thiên thành như hiện tại và người đánh ba vị sư huynh kia là cùng một người.

Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ, Tinh Vân liền nói Tư Nguyệt để lại Vân Thiên cho mình, sau đó đến phòng Vân Thiên ở yên tại đó không rời đi. Thỉnh thoảng Tư Nguyệt, Lam Hà hay Tố Tố cũng đến hỏi han đôi chút. Tinh Vân chỉ giữ thái độ khá căng thẳng, một lời không nói lắc đầu. Ba đứa kia tự biết bản thân không thể giúp gì lại rời đi. Dù sao chỉ có Mộc Lan và Thiên Thiên cũng không thể lo hết cho cả ba tên còn đang bất tỉnh được.

Tinh Vân trong một ngày kia đã châm cứu cho Vân Thiên đến 12 lần, mỗi lần một loại thủ pháp khác nhau. Học châm cứu từ năm 6 tuổi, đến nay thủ pháp cậu biết không ít, có tác dụng với mắt của Vân Thiên lại chẳng được mấy cái. Thử liền đến 13 lần, đến cả quang và lôi nguyên tố cũng đã hết mức xuất ra, độc tố và ám nguyên tố bị đào thải hết, mắt của Vân Thiên lại một mực không có phản ứng gì. Thật giống như...

Tinh Vân đột nhiên rùng mình. Cậu nói Vân Thiên ngồi yên trên giường, tháo bỏ băng thuốc xuống. Một đường vân máu đỏ kéo theo một hoa văn không lớn hơn đầu đũa dần xuất hiện khiến Tinh Vân rùng mình. Thảo nào cậu đã thực hiện bao nhiêu cách đều vô dụng, thì ra là phù chú. Ra tay đủ độc, một phù chú liền cướp đi ánh sáng của Vân Thiên. Phù chú này chắc chắn chẳng phải của Như Cơ, người ra tay sợ là còn cao tay hơn nhiều.

Cậu nhẹ vuốt trên phù chú kia, áp chế giọng hỏi:

- Cậu cảm thấy chỗ này thế nào?

Vân Thiên yên lặng một chút, sau đó thành thật đáp:

- Bên trong hốc mắt đôi lúc rất đau, nhưng chỗ đó chỉ hơi giật giật thôi.

Tinh Vân hít sâu một hơi, nhỏ giọng:

- Cậu tin tớ không?

Vân Thiên hơi mím môi, sau đó cũng liều mình gật đầu.

Tinh Vân hơi nhíu mày, đôi mắt loé lên một tia ác ý. Cậu trầm giọng:

- Vân Thiên, xin lỗi cậu.

Dứt lời, Tinh Vân đem ba cây ngân châm chuẩn xác đâm xuống mi tâm khiến Vân Thiên đau đớn hét lên một tiếng. Tư Nguyệt cùng Lam Hà vừa định đến thăm Vân Thiên, lại nghe tiếng hét vội vàng chạy đến.

Tinh Vân lảo đảo đứng dậy, mặt tối om đi ra ngoài. Hiện trường còn lại Vân Thiên đã bất tỉnh, từ đôi mắt chảy ra hai dòng máy đỏ tươi, thấm ướt cả gối.

Tư Nguyệt hoảng sợ chạy đến, có gọi thế nào Vân Thiên cũng không hề có phản ứng. Lam Hà cũng nhíu mày, quay người chạy theo Tinh Vân muốn hỏi cho rõ vấn đề.

Tinh Vân trở về phòng gần như bị hoảng loạn. Đôi mắt linh động ngày thường dại ra vô hồn, tay vẫn còn vương máu ổm chặt đầu, miệng liên tục lẩm bẩm:

- Vân Thiên, xin lỗi cậu...

Lam Hà đến gần, cảm giác nhịp tim Tinh Vân đang đập quá nhanh, chưa nói đến trạng thái này thực sự quá kém, sớm muộn sẽ chịu không nổi. Hắn giơ cao tay, tụ thêm một luồng băng nguyên tố bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống. Ngay sau đó lại có đôi chút suy nghĩ lại, đem nguyên lực áp xuống gáy giúp Tinh Vân lấy lại tinh thần.

Tinh Vân khó khăn lắm mới điều hoà được nhịp thở, đôi mắt vẫn như vậy dại ra vô hồn.

Lam Hà lại càng không đành, giữ chặt vai cậu nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đó không phải lỗi của cậu. Mắt của cậu ấy đã không giữ nổi nữa, cậu chỉ giúp cậu ấy bớt đi đau đớn thôi. Nghe tôi nói, lý trí lên một chút. Cậu không có lỗi gì cả.

Lời nói của Lam Hà như có ma lực. Mắt Tinh Vân càng dại đi, miệng lẩm bẩm:

- Không phải lỗi của tôi.

Lam Hà lần nữa khẳng định:

- Đúng vậy, không phải lỗi của cậu.

- Không phải lỗi của tôi...

Cả cơ thể Tinh Vân dần thả lỏng, cậu chỉ lẩm bẩm thêm được vài câu, đôi mắt đã khép lại ngã vật xuống.

Lam Hà nhanh tay đỡ được, dìu Tinh Vân trở về giường, đôi mắt màu băng lam lạnh giá hơi đảo lại một cái lập tức rời đi.

------------------------------------------------

Vòng bát cường ngày thứ nhất.

Vì Vân Thiên một mực đòi đến cổ vũ, Tư Nguyệt bất đắc dĩ phải đưa cậu theo. Dù vậy, mặt Tư Nguyệt cũng tối hẳn đi. Đã đúng một tuần trời cô và Tinh Vân không nói với nhau câu nào. Tinh Vân một tuần qua lại luôn ở bên cạnh Lam Hà, thái độ hoà đồng bình thường hoàn toàn bị thay bằng sự lạnh nhạt. Tố Tố ở giữa mấy lần muốn giải hoà, Tinh Vân đều chỉ trả lời duy nhất một câu "không cần" liền bỏ đi.

Bốc thăm lượt đấu thứ nhất. Bát cường bốn trận, mỗi trận ba hiệp, được kéo dài tùy theo tiến độ thi đấu mà chia một ngày hay nửa ngày. Và hơn thế nữa cách chấm điểm cũng có phần thay đổi. Ba hiệp đấu, thắng 2 coi như thắng, trường hợp hoà phải đấu hiệp phụ. Nếu hiệp phụ vẫn không thể giải quyết vậy thì gắp thăm để loại. Các cặp thi đấu sẽ rút số theo thứ tự từ 1 đến 4, cùng số thứ tự sẽ là đối thủ của nhau. Tinh Vân lên đài bốc thăm, vừa vặn bốc được số 4, đối thủ là Hoả Linh phân nhánh. Ba trận còn lại lần lượt là số 1 Thiên Không phân nhánh với Nguyệt Lam công hội, số 2 Huyết Minh phân nhánh với Tuyết Linh dongbing đoàn, số 3 Hồng Phong công hội với Nguyên Mộc phân nhánh.

Nhìn qua trận thế, khó ai có thể đoán được đội nào có thể vào trong. Sau ngần ấy trận đấu, tất cả các đội vào được đến vòng này đều biểu hiện quá xuất sắc. Tuy nhiên, khán giả cũng nhận thức được một điều, cho đến vòng thi này, các đội hầu như không còn dự bị nữa. Đồng nghĩa với nếu có người bị thương, họ xem như có thắng cũng chưa chắc có thể trụ được ở vòng tiếp theo.

Trận đầu tiên Thiên Không phân nhánh với Nguyệt Lam công hội. Hai bên đều đã xuất ra đội hình mạnh nhất của mình. Thiên Không phân nhánh dẫn đầu là Dương Trạch bước lên. Ngoài Dương Trạch đã đạt đến Thanh Anh cảnh, toàn bộ đều đã đạt đến Nguyên Anh cảnh không kém hơn. Huấn luyện trực tiếp của họ, Lục công chúa Dương Khả bên dưới có thể nói là đầy tự tin. Rất đơn giản, vì cô có thể chắc chắn trận này họ nhất định thắng.

Nguyệt Lam công hội dù vậy cũng chưa từng tỏ ra yếu thế hơn. Dẫn đội là một cô gái dáng hình thon gọn, nhìn qua 17 18 tuổi, gương mặt tạm coi là thanh tú, thực lực Nguyên Anh đỉnh phong, gọi là Nguyệt Hoa. Năm người phía sau đều cùng đạt đến Nguyên Anh trung kỳ. Công hội có thể đào ra ngần này cái nhân tài, vậy đã coi như tốn không ít tài nguyên rồi.

Nguyệt Hoa đối đầu với Dương Trạch chưa hề yếu thế chút nào, thẳng tay bắt lấy bàn tay Dương Trạch dù ra, giọng cũng đanh thép nói:

- Mong được chỉ giáo.

Dương Trạch chỉ gật đầu, lập tức quay lưng trở về khu chờ. Hắn không phải người đầu tiên đơn chiến, sẽ không cần thiết ở lại trên đó làm gì.

Nguyệt Hoa hoàn toàn ngược lại, đứng yên tại võ đài chờ đối thủ. Chiến lược của Nguyệt Lam công hội rất rõ ràng. Đơn chiến chỉ có duy nhất Nguyệt Hoa ứng chiến. Nguyệt Hoa nhận thua, vậy liền bỏ qua đơn chiến, tiếp tục song chiến.

Bên đối diện Dương Khả lại không nghĩ như vậy. Bất cứ thành viên nào cũng nên tiếp xúc với võ đài ít nhất một lần. Vì vậy mà Dương Trạch có kinh nghiệm chiến đấu khủng nhất lại bị xếp tận thứ năm. Cái cuối cùng chính là pháp sư hỗ trợ duy nhất hầu như không thể chiến đấu.

Nguyệt Hoa này xem ra cũng đủ đáng sợ. Chỉ một cái Nguyên Anh đỉnh phong, vậy mà có thể một lèo đánh bật liên tiếp 3 tuyển thủ của đối thủ, hai trong số đó thậm chí còn không thể đứng vững rời khỏi võ đài.

Đối thủ thứ tư bước lên, Nguyệt Hoa đã đuối ít nhiều. Cô dứt khoát giơ cao tay, nhận thua đi xuống. Nguyệt Lam công hội đang dẫn trước, đột nhiên lại nhận thua đơn chiến khiến bên dưới khán đài liên tục xì xào. Đây là ý gì?

Tiếp theo còn đáng ngạc nhiên hơn, Thiên Không phân nhánh không đánh đã nhận thu song chiến. Thứ tự đưa lên ban tổ chức hai người bị thương không may lại nằm trong hai cặp khác nhau. Hai cặp này dù có đánh cũng nhất định thua, không bằng nhận thua ngay từ đầu bảo toàn thực lực.

Dương Khả còn gọi riêng Dương Trạch nói chuyện hết thời gian cách hiệp, đến khi trọng tài hô đoàn chiến bắt đầu, hắn mới cúi đầu chào Dương Khả chạy lên võ đài.

Đoàn chiến thế trận 4 đấu 6, khán giả hầu như đã định trước kết quả Hỗn Nguyên phân nhánh không thể không thua. Thế nhưng một điều vô cùng bất ngờ khác lại diễn ra. Dương Trạch vừa bắt đầu trận hình đã xông đến một chiêu khống chế Nguyệt Hoa thành công, một cái xoay người liền đem Nguyệt Hoa ném khỏi võ đài trước con mắt thán phục của bao nhiêu người.

Tiếp đó, cô bé vốn hỗ trợ hàng cuối cùng của Thiên Không phân nhánh lại chạy lên vị trí ngay sau Dương Trạch, áp vào lưng hắn một cái trận pháp tiếp tục thúc đẩy tốc độ tấn công như vũ bão ban đầu của hắn.

Trước khả năng di chuyển đáng sợ của Dương Trạch, toàn bộ trận hình của Nguyệt Lam công hội bị xuyên thủng chỉ trong không đến nửa tiếng đồng hồ. Người cuối cùng của Nguyệt Lam công hội rời khỏi võ đài cũng là lúc trọng tài tuyên bố Thiên Không phân nhánh thắng.

Lần này Nguyệt Lam công hội thua là tâm phục khẩu phục. Vì sao ư? Rất đơn giản. Dương Trạch chỉ cần một cô bé hỗ trợ hoàn hảo đem sáu thành viên của đối thủ hạ đài, quan trọng hơn là cả 6 thành viên của Nguyệt Lam công hội dù bị loại, một chút xây xát cũng không có. Chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy khả năng đi chuyển và độ chính xác khi ra tay của Dương Trạch kinh khủng đến độ nào.

Để đáp lễ, Nguyệt Hoa trực tiếp đến phía Thiên Không phân nhánh, giúp hai thành viên bị cô đánh bị thương hồi phục nhanh. Tất nhiên không ai có thể ngờ Nguyệt Hoa chiến đấu mãnh liệt như vậy lại là một phục hồi pháp sư cả.

Trận đầu tiên diễn ra như vậy, coi như còn rất hoà bình rồi.

Trận đầu diễn ra khá nhanh, ban tổ chức tất nhiên quyết định trận thứ hai sẽ được tiếp tục ngay buổi chiều. Khán giả có chút tiếc nuối cũng rời khỏi quảng trường, tiếp đó tuyển thủ cũng nhanh chóng rời đi, trở lại dịch quán bàn bạc đối sách.

Về đến Cửu vương tử phủ, Tinh Vân lập tức giam mình trong phòng, có gọi thế nào cũng không ra. Thanh Long bất đắc dĩ đành tập hợp năm đứa còn lại nói chuyện.

Phòng Tinh Vân tối om đột nhiên nhiều thêm một điểm sáng. Cậu hơi đảo mắt, tiến đến lấy đồ vừa được đưa vào qua điểm sáng kia mà toàn thân phát lạnh. Cậu đoán cuối cùng đều không sai, nhưng cảm giác đã đúng này thật khiến cậu bức bối. Giống như chẳng thà ngay từ đầu cậu đoán sai còn tốt hơn vậy.

Tinh Vân nắm chặt bàn tay, khoác thêm một tấm áo choàng bí mật rời phòng.

Vân Thiên mắt bị băng kín không thể tùy tiện đi chuyển, chỉ yên lặng ngồi hóng gió bên ô cửa sổ. Vừa thấy chút động tĩnh, cậu đã quay lại, câu môi mỉm cười:

- Cậu đến rồi.

Tinh Vân gật đầu, tiến đến đưa tay dò qua đôi mắt của Vân Thiên. Xem ra vẫn cần thêm chút thời gian nữa thật. Cậu tháo băng bịt mắt của Vân Thiên, nhỏ xuống hai giọt chất lỏng sền sệt như dầu thô, sau đó lại thay thuốc băng lại. Dù sự nghiêm trọng đã hiện rõ trên gương mặt, Tinh Vân vẫn áp chế xuống nhẹ giọng nói:

- Phù chú tớ đã giải, nhưng vẫn cần thêm vài ngày hồi phục nữa. Thời gian này giúp tớ bên cạnh Tư Nguyệt nhé. Chuyện không tiện giải thích, tớ sẽ nói với mọi người sau. Bây giờ cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi trước.

Vân Thiên không nói câu nào, mặc cho Tinh Vân phóng qua cửa sổ đi mất. Cả tuần qua Tinh Vân luôn xuất hiện rồi biến mất theo cách này, cậu cũng không cảm thấy lạ nữa. Tinh Vân không phải đứa không biết suy nghĩ, cậu ấy nói sao, cậu làm theo như vậy ổn rồi.

Đầu giờ chiều, Tư Nguyệt lại đến đưa Vân Thiên đi. Lam Hà còn lạnh nhạt hơn cả lúc trước, ngay cả Tinh Vân không đi cùng hắn cũng chẳng thèm đề cập.

Tư Nguyệt còn đang giận chuyện Tinh Vân dám vậy mà làm hỏng mắt Vân Thiên, cậu có đi hay không cô thậm chí cảm thấy thoải mái ít nhiều, chạm mặt dù sao cũng không có cái gì tốt.

Tinh Vân sau khi mọi người đi hết cũng nhanh chóng rời khỏi Cửu vương tử phủ, chạy đến rìa Thiên Không Thành thám thính. Tin tình báo cậu nhận được khi nãy nội dung không nhiều lắm, một trong số đó chính là nói ở nơi này tìm thấy sự xuất hiện của ám nguyên tố rất mãnh liệt. Thiên Tinh nói, thứ có thể tạo ra ám nguyên tố kinh khủng độ này cho đến nay chỉ có 1, chính là Ám hệ Thánh thú đứng thứ 5 trong bảng Thánh thú, Cửu Âm U Minh Tước. Có điều dấu hiệu Thánh thú đã mất rất lâu rồi, hiện tại đột nhiên xuất hiện chỉ có một trường hợp, đó là giống như cách Thiên Tinh bị phong ấn trong cơ thể cậu, dần dần rò rỉ năng lượng ra bên ngoài.

Dù cậu không hiểu tại sao chủ thể phong ấn của U Minh Tước lại chọn nơi phụ cận Thiên Không Thành làm chỗ chú chân, nhưng cũng có thể nghĩ rằng vì nơi này có thứ gì đó thu hút sự chú ý, khiến người kia không thể rời đi được.

Đợi đến hơn nửa buổi chiều, một bóng đen cũng ẩn hiện từ trong rừng rậm phóng ra. Tinh Vân hơi nhún chân, thoáng động liền hết tốc lực phóng đến nắm chặt lấy tay người kia.

Người kia giật mình quay đầu, để lộ gương mặt của một cô gái 14 tuổi đẹp không tì vết cùng đôi mắt to đen láy. Cô gái lạnh nhạt giật tay mà bất thành, gằn giọng cảnh cáo:

- Buông ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Tinh Vân hơi khép mắt, sau đó mở mắt. Đôi mắt vàng kim được thay thế bằng một màu tím sậm, mặt nạ tháo xuống lộ ra gương mặt giống Nhã Nhi đến chín phần. Cậu nhẹ giọng nói:

- Tiểu U, ta là Thiên Tinh.

Tiểu U cảm nhận rất rõ ràng cực hạn lôi nguyên tố đang bao quanh thân mình. Cô không phản ứng mạnh như trước nữa, ngược lại có phần nghiêm trọng:

- Ngươi bị phong ấn trong đứa bé này? Vậy Nhã Nhi đâu?

Thiên Tinh hơi lắc đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, cảm nhận thấy dường như có kẻ đang theo dõi lập tức đem Tiểu U chạy trốn.

Khi đã chắc chắn không còn người bám đuôi, Thiên Tinh mới quay lại hỏi:

- Ngươi rõ ràng không mất đi kí ức, tại sao không quay lại tìm Hàn Nhã Phi. Nếu để bị bắt được, ngươi thực sự cũng không có cách nào chống trả.

Tiểu U hơi mím môi, sau đó ngẩng lên đáp:

- Thực lực của ta không đủ, có quay về tìm chủ nhân cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa gần đây ta cảm nhận được khí tức của Bạch Phụng ở chỗ này, chỉ cần tìm được Bạch Phụng, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Mắt Thiên Tinh hơi tối đi, nói:

- Bạch Phụng đã sớm bị cưỡng chế đoạ hoá thành Ma Thần, hiện tại còn là Hắc Ám Phụng Hoàng của ma giới. Chút khí tức còn sót lại của hắn thật có tác dụng sao?

Tiểu U vô cùng cố chấp gật đầu, giọng điệu chắc chắn:

- Ta nói không phải là tàn dư khí tức của Bạch Phụng, mà là căn nguyên khí tức của anh ấy. Ngày đó Bạch Phụng vẫn nói anh ấy chỉ được truyền thừa một nửa, tức là căn nguyên Bạch Phụng Thánh thú vẫn còn. Ta chỉ cần tìm thấy căn nguyên kia, Bạch Phụng nhất định có thể trở lại.

Thiên Tinh thoáng một chút do dự, sau đó miễn cưỡng gật đầu coi như đồng ý. Tuy vậy, hắn vẫn kéo Tiểu U theo dặn dò:

- Tìm Bạch Phụng rất quan trọng, nhưng mạng của ngươi cũng vậy. Hiện tại thực lực của cô bé này có lẽ chỉ mới tấn thăng Nguyên Anh cao cấp không lâu. Cho dù thêm sự hỗ trợ của ngươi, đối đầu với Thanh Anh cảnh cũng có khó khăn nhất định. Trước hết đến trưởng công chúa phủ tìm Hoàng Nguyệt Anh giúp đỡ, nói cô ấy đưa ngươi về Hắc Long tông, phần sau đó sẽ có người giúp ngươi làm.

Tiểu U lập tức lắc đầu, vô cùng cố chấp đáp:

- Không được. Ta tuyệt đối không rời Thiên Không Thành lúc này.

Thiên Tinh nhíu mày, rất lâu sau mới tiếp tục nói:

- Vậy được rồi. Trước hết chê dấu khí tức, sau đó đến Cửu vương tử phủ, ta tự có cách tiếp nhận cô bé này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net