Chương 129:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Vân không nói một lời, chỉ hơi cúi đầu coi như cảm ơn thông tin kia liền kéo theo ba đứa lên phòng. Đúng như Hiểu Linh nói, Hoả Chi Linh Thần điện là nơi các cậu hiện tại không đến được. Có lẽ Viên Khải bây giờ cũng ở đó, vậy nên Bạch viện trưởng mới cố ý không muốn nói cho Tinh Vân biết.

Vân Thiên sau khi về phòng hoàn toàn đổi thái độ. Sự nhút nhát hồi nãy đã bị thay bởi chán ghét cực điểm. Cậu kéo mái tóc dài ném xuống giường, để lộ mái tóc vàng kim đã dài thêm đôi chút bắt đầu che tầm mắt. Cậu tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt lộ ra đôi chút sát ý nói:

- Mấy tên thiếu gia kia đúng là ăn no rửng mỡ. Ngồi không tưởng sẽ an nhàn, nào ngờ liền chạm đúng Viên gia. Muốn phiền cỡ nào thì phiền cỡ đó.

Tinh Vân cũng hơi nhíu mày, biết rõ thời điểm này không có lợi cho phe mình chỉ mím môi không muốn nói nhiều.

Tư Nguyệt biết tình hình có phần căng thẳng cũng không biết làm gì hơn, chỉ tiến đến chỗ Vân Thiên nhẹ nhàng khuyên một chút:

- Đừng nóng. Chạm mặt Viên gia chưa chắc đã là chuyện không tốt. Phần khác cũng là vì nhan sắc của anh vô cùng tốt, khiến tên kia chết ngay từ ánh nhìn đầu tiên thôi. Tinh Vân nhất định có cách, hiện tại nội chiến đều không có kết quả gì.

Vân Thiên thở hắt ra một hơi, thật muốn đem nguyên cái bộ dáng này ra ngoài tìm hiểu một phen. Cũng may đầu óc đủ tỉnh táo, cậu vẫn có thể nhịn lại đôi chút. Nếu hiện tại ra ngoài mà chạm mặt người của Yêu Thần. Đừng nói cậu, cho dù là Tư Nguyệt hay Tinh Vân cũng đừng hòng thoát.

Tinh Vân ngồi xuống bàn trà, liên tục uống ba ly nước mới ngừng lại. Cậu hơi đảo mắt hướng Ngân Nhi có chút không đành lòng, cuối cùng đành nói:

- Đêm nay em giúp anh thăm dò một chút Hoả Chi Linh thần điện, nếu không cần thiết đừng sử dụng bản thể, hoá hình chim ưng nhỏ được rồi.

Ngân Nhi lập tức gật đầu. Dù chưa chính thức khế ước, cô vẫn mặc định coi Tinh Vân như chủ nhân của mình. Lệnh của chủ nhân, nô thú sẽ không từ chối.

Đến đoạn, Tinh Vân lại tiếp tục hướng phía Tư Nguyệt nói:

- Hai người tạm thời cứ ở lại đây, cố gắng đừng ra ngoài. Anh cũng cần ra ngoài liên hệ với người của ba ba Tử Nguyệt một chút. Nhất định sẽ về sớm thôi.

Tư Nguyệt nhíu chặt mày, rất muốn phản đối lại bị gạt đi. Cảm giác bị cho ra rìa chẳng dễ chịu chút nào. Vân Thiên vẫn ngồi yên tại đó, hơi nắm bàn tay hừ lạnh khó chịu. Cũng tại thực lực không đủ, bằng không sao có thể chật vật như vậy?

Tinh Vân không nói gì thêm nhẹ lắc đầu, thoáng cái lại rời khỏi phòng trọ. Vốn còn tính về đây trút đi cảm giác khó chịu, không ngờ còn căng thẳng gấp mấy lần. Chẳng bằng cứ ra ngoài kia còn hơn.

Tinh Vân vừa rời khỏi không lâu, Vân Thiên đã cảm thấy xung quanh có chút lục đục. Lại có người muốn đến gây sự rồi. Cậu đem mớ tóc giả đội lại lên, đảo mắt ra hiệu cho Tư Nguyệt chuẩn bị một chút.

Nào ngờ cậu chỉ vừa mới đảo mắt qua, Tư Nguyệt đã ngã vật xuống đất, cánh tay còn bị ghim một cây châm nhỏ như sợi tóc. Vân Thiên mím chặt môi, mặt hơi tái đi dường như có phần sợ hãi. Phía bên ngoài, hai tên Viên gia thiếu gia nào đó mang theo một đám cảnh vệ đi vào, toàn bộ chỉ giao động ở khoảng Nguyên Anh sơ kỳ, hai trong số đó là Nguyên Anh cao cấp.

Vân Thiên hơi lùi lại, chạy tới phía Tư Nguyệt nằm kia có phần hoảng hốt. Gương mặt trắng nõn thanh tú lại càng trắng hơn. Mấy tên này lại quay lại nhanh như vậy. Thực lực mấy tên này cậu thừa sức thoát được, chỉ là Tư Nguyệt vẫn nằm đây, chuyện không biết sẽ còn đến độ nào.

Viên Đình tiến đến, thô bạo nắm cổ tay Vân Thiên kéo ngược lên, vô cùng giữ tợn nói:

- Tôi vốn đã không muốn dùng cách này với các cô, các cô lại không biết điều như vậy. Tốt, tôi cho cô thấy các cô rốt cuộc sai lầm đến độ nào.

Nói đoạn, hắn kéo hai tay Vân Thiên, giật xuống đai áo của cậu trói chặt tay cậu lại, còn cố định đầu còn lại vào khung giường, ép cậu nhìn xuống Tư Nguyệt còn đang nằm đó dưới ánh nhìn thèm thuồng của đám con trai du côn.

Vân Thiên đã khó chịu lắm. Chỉ một đai áo vải này sao có thể làm khó cậu. Mấy tên này lại muốn giở trò với Tư Nguyệt, vậy đừng trách cậu ác.

Viên Đình nhìn ánh mắt người đẹp còn đang tức giận liền ngửa cổ cười lớn. Hắn vung tay, đem toàn bộ không gian phong toả lại cách ly với bên ngoài, giọng nói vô cùng thô bỉ cất lên:

- Con bé đó dáng người không tệ. Người đẹp, cô nói xem cô ta có thể chịu được mấy tên?

Vân Thiên nắm chặt tay, mắt hơi rũ xuống tỏ ra bộ dáng không muốn nhìn thấy, thực tế đã nén giận đến muốn nổ. Mấy tên cái con mẹ các ngươi. Muốn động đến bạn gái của cậu, cậu cho chúng chết không toàn xác.

Viên Đình lại cho rằng Vân Thiên đang sợ, ép sát gương mặt cậu phả ra hơi nóng khó chịu tiếp tục nói:

- Vậy thì tất cả chúng cùng lên, cô nghĩ thế nào? Vân tiểu thư.

Hai bên thái dương của Vân Thiên đã giật giật, cơ hồ còn thấy cả gân xanh nổi lên. Làm bậy với bạn gái bổn thiếu gia, các ngươi quả nhiên không cần mạng nữa.

Phía bên kia, mấy tên hoa si nghe thấy tất cả cùng lên đã chảy rãi ròng ròng. Dáng vẻ ngon như vậy, không đến cũng uổng.

Nào ngờ chúng vừa cách Tư Nguyệt đúng một mét, toàn bộ đều ngã xuống không chút phản ứng. Tư Nguyệt thuận thế đứng dậy, ghét bỏ ném cây châm kia xuống. Cô hướng thẳng phía Viên Đình, vô cùng bất bình mà chửi thề một tiếng:

- Cùng lên cái con mẹ các ngươi ấy. Cho rằng ta là hồng mềm thích nắn sao thì nắn chắc. Còn dám động đến Vân Thiên nhà này, đừng có trách bổn cô nương ác.

Viên Đình thoáng cái bất ngờ, tiếp đó nhếch môi cười lạnh kéo Vân Thiên phía sau chắn trước mặt mình:

- Chủ nhân còn trong tay ta mà dám lớn tiếng như vậy. Chỉ cần ta mạnh tay một chút, mạng cô ta cũng không giữ được. Đến khi đó ta xem cô to tiếng với ai.

Tư Nguyệt càng thêm ghét bỏ tặc lưỡi một cái, càng lúc càng muốn phát hoả hơn văng tục thêm một câu:

- Uy hiếp con mẹ ngươi, có giỏi thì cứ thử động một cái, lão nương cho ngươi tuyệt hậu.

Viên Đình đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy. Hình như hắn không làm sai phương pháp thì phải, vì cái gì bà cô kia lại chẳng có chút nào hoảng sợ như vậy? Chân hắn đã không tự chủ run lên một chút, một tay ôm chặt Vân Thiên áp sát người mình, tay kia liên tục quơ loạn con dao găm uy hiếp để Tư Nguyệt không tiến lại.

Tư Nguyệt mặt tối một mảng, hai ngón tay chụp lại dứt khoát giật một cái liền đem cửa đóng lại chặn hậu. Cô hơi xoè tay, ba mảnh phi đao liền xuất hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra mà tiến đến.

Vân Thiên cũng đến vã mồ hồi. Ngày trước vẫn biết Tư Nguyệt không phải loại con gái hiền lành gì, có điều cậu cũng chưa từng thấy cô tỏ cái thái độ này. Cũng không biết là Viên Đình này đã làm cái gì khiến cô nóng đến như vậy. Tốt nhất là cô đừng nóng đến nỗi lấy mạng người ta, bằng không đã đắc tội Viên gia, sau này chuyện Viên Khải chắc không cần nghĩ đến nữa.

Tư Nguyệt hoàn toàn không có ý định dừng bước, vẫn đằng đằng sát khí tiến lên. Ba mảnh phi đao ném qua mất hẳn một mảng tóc của Viên Đình khiến hắn sợ đến tè ra quần.

Viên Đình run cầm cập, đẩy Vân Thiên về phía Tư Nguyệt vừa khóc vừa ôm đầu chạy. Còn hét lên ầm ĩ cái gì mẹ ơi cứu con. Đúng là vô dụng.

Với đà đẩy kia, Vân Thiên vốn dĩ chẳng thể ngã được. Có điều, Tư Nguyệt vẫn tiến lên hai bước đỡ lấy cậu, gương mặt mang theo chút gì đó chẳng dễ chịu, bàn tay nhẹ nhàng tháo đai áo đang thắt chặt đỏ cả cổ tay Vân Thiên.

Vân Thiên mỉm cười, bàn tay đưa lên vuốt mái tóc dài, nhẹ nhàng nói:

- Anh không sao. Tên đó không làm khó anh được. Chỉ là hồi nãy anh lo em có chuyện mới ở lại đây thôi. Bây giờ không sao rồi, đừng giữ bộ mặt này, không đẹp chút nào.

Tư Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rõ ràng vẫn còn mang một tia lửa giận. Cô lập tức bắt lấy cổ tay Vân Thiên, giọng có phần lạnh:

- Lần tới bất kể anh đang trong thân phận con gái hay con trai, không cho phép anh tới gần tên nào như hôm nay. Kể cả anh trai em cũng không được.

Vân Thiên hơi nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng thêm sâu:

- Chị Thanh Linh cũng không được?

Tư Nguyệt lập tức lắc đầu:

- Không được.

Vân Thiên lại tiếp tục:

- Cô cô cũng không được?

- Không được.

Tư Nguyệt vô cùng cương quyết, ánh mắt dần chuyển sang giận dỗi.

Vân Thiên cười đến rạng rỡ, giọng nói còn mang theo chút bông đùa:

- Vậy còn em thì sao? Có được hay không?

Tư Nguyệt còn đang thuận miệng muốn nói không, chỉ là lời nói vừa đến cổ họng chưa kịp thoát ra đã thấy gương mặt yêu tinh của tên nào đó. Mặt Tư Nguyệt đỏ bừng, mắt nhìn xuống đất, chân dậm mấy cái như muốn xả giận. Thời điểm này còn bị bẫy một cái, chẳng vui chút nào.

Vân Thiên nhẹ lắc đầu, giang tay ôm cô vào lòng. Cậu vuốt trên mái tóc dài, giọng nói cũng áp chế nhỏ xuống:

- Sau này anh sẽ chú ý, không có chuyện này xảy ra nữa đâu. Có chuyện gì cũng để anh giải quyết, không cần động tay như vậy, tránh tự gây phiền phức cho mình.

Tư Nguyệt không nói gì, nhẹ cựa mình thoát khỏi vòng tay Vân Thiên rời đi.

Vân Thiên cũng thu lại ý cười trên gương mặt, nhìn lại mấy tên đã bị Tư Nguyệt xuống tay lại lạnh hơn mấy lần. Cậu nhẹ búng tay, đem toàn bộ mấy cái xác thiêu hết dấu vết, bàn tay vừa động liền lấy một tấm áo choàng khoác lên rời đi. Tinh Vân một mình chạy bên ngoài cũng không an toàn, cậu nên giúp đôi chút sẽ bớt đi phần nào gánh nặng.

Ban đêm ở Hoả Chi Linh thần điện vô cùng yên tĩnh, dù cho vẫn có người canh gác, không gian vẫn mang cái gì đó nghiêm trang vô cùng. Một bóng trắng chợt thoáng qua, rất nhanh lại biến mất. Trong sương khói, dường như không ai nhìn thấy một bóng đen rơi xuống chính đỉnh của thần điện.

Tinh Vân kéo thấp áo choàng, cẩn trọng từng chút bước đi, đôi mắt dị sắc không ngừng hướng vào bên trong thần điện đánh giá. Chính giữa thần điện, một ngọn lửa vĩnh cửu vẫn đang toả ra năng lượng hiền hoà, bên cạnh đó còn có thêm một số người khác nữa. Tất nhiên những người này Tinh Vân cũng có thể nhận ra đưỡc một số, giả như Viên Khải, Bạch viện trưởng, Tố Tố. Và đặc biệt, một dáng người vô cùng cao quý, mái tóc bạch kim dài được chải chuốt cẩn thận, nếu cậu đoán không sai, hẳn là Đương nhiệm Thánh nữ của Nhân Thú tộc hiện tại, cũng là mẹ của Tố Tố, Bạch Ngọc Hồ.

Xem ra cậu chọn không đúng thời điểm đến, Viên Khải hình như đang bị chất vấn cái gì đó. Có điều hắn hầu như chẳng để tâm cho lắm, chỉ yên lặng rũ mắt ngồi khoanh chân ở phụ cận ngọn lửa vĩnh cửu đang bừng bừng cháy kia mà thôi.

Một hồi sau đó, mấy người lớn cũng chịu rời đi. Tố Tố rõ ràng còn ở lại đó rất không đành lòng một lúc mới quay đầu rời khỏi.

Tinh Vân biết đó là cơ hội của mình, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn tiến đến cửa thông gió muốn xâm nhập vào bên trong. Chỉ là cậu không ngờ, cậu còn chưa tiến được vài bước, một tiếng đánh động khó chịu đã vang lên. Cậu nào kịp nghĩ nhiều, lập tức tung mình nương theo bóng tối để Ngân Dực Phi Ưng đưa đi.

Tinh Vân lại không hề biết rằng cậu vốn chẳng hề chạm phải hệ thống báo động, người đang chạm phải vẫn còn gặp rắc rối bên dưới kia.

Sân lớn của Thần điện vô cùng hỗn loạn, lính gác và cả trưởng lão túc trừ ở đây đã cùng nhau có mặt, bao vây quanh hai bóng người mặc áo choàng đen che đi toàn bộ dáng hình cơ thể. Một trong hai người dường như đã có chút hoảng, loanh quanh tìm lỗ hổng thoát thân. Người còn lại lại bình tĩnh hơn một chút, trong một khắc liền nắm lấy cổ tay người kia. Một vầng sáng rực rỡ hiện ra vô cùng chói mắt, cả hai người lạ kia đều biến mất không còn chút tăm hơi.

Mấy vị trưởng lão ở đây tất nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy lập tức phân phó người lục tung khu vực phụ cận tìm kiếm kẻ tình nghi.

Trên cây cổ thụ cách đó không xa, hai cái bóng đen vẫn còn đang ở đó thở hồng hộc. Tên hồi nãy còn hoảng sợ tất nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, định nói cái gì lại bị giữ chặt miệng ra hiệu yên lặng. Hắn gật đầu hiểu ý, nhìn thật kĩ dáng hình nhỏ nhắn trước mặt mình. Trong bóng tối, cái hắn thấy rõ nhất chính là mái tóc đen dài cùng với đôi mắt nâu sáng vô cùng thu hút, đôi môi đỏ mọng như trái chín, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy không hoàn toàn nhìn rõ vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp. Mặt hắn hơi nóng lên, bàn tay lại không tự chủ nắm lại một chút. Khi thấy người đi hết, hắn lại cảm nhận mình lần nữa bị dịch chuyển đi, liên tục vài lần đến khi rời hẳn khỏi phạm vi Hoả Chi Linh thần điện mới dừng lại.

"Cô gái'' nào đó bấy giờ mới ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt không tỳ vết hiện ra khiến tên kia giật mình, tim hình như cũng rớt mất một nhịp. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là cô gái đẹp nhất mà hắn từng thấy. Tuy nét mặt rất dịu dàng, nhưng không thiếu đi anh khí bức người. Hắn thề, có lẽ hình ảnh này hắn mãi mãi không thể quên được. Chỉ là nếu hắn biết trước mặt hắn căn bản là một tên con trai, cũng không biết trạng thái hiện tại sẽ biến đổi đến như thế nào.

Vân Thiên kể ra cũng đủ đen đủi. Vừa tính ra ngoài một chút liền chạm phải đúng tên ôn thần này. Bằng thân pháp của cậu, làm gì có chuyện dễ dàng đạp trúng hệ thống báo động như thế. Cũng là do tên kia gây chuyện, cậu nghiễm nhiên lại bị vạ lây. Hôm nay nếu là người khác, sợ là một kiếm đâm chết tên này từ lâu rồi.

Vân Thiên thở hắt ra một hơi, giọng nữ vẫn theo cải trang ở đây còn chưa thể thay đổi trầm xuống mắng:

- Không đủ thực lực thì thôi đi, đến cái gan nhỏ như vậy cũng dám chạy đến chỗ kia, thực chán sống. Đã vậy cũng không chịu chết một mình, nhất quyết còn kéo người chết theo. Đúng là không biết điều.

Tên kia bây giờ mới giật mình ngẩng đầu lên, thân hình còn cao hơn Vân Thiên một chút nên tất nhiên cậu có thể nhìn rõ. Một đầu bạch kim ngắn tỉa gọn gàng, gương mặt còn mang theo mấy phần non nớt, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một tên nhóc 15 16 tuổi. Đôi mắt hổ phách vô cùng tinh anh cũng một đôi tai đặc trưng của nhân thú tộc. Hình dáng này không nhầm thì thuộc Bạch Hổ gia tộc đi. Chấp pháp Bạch Hổ gia tộc hậu duệ đến chỗ kia lén lút như vậy để làm gì?

Bạch Hổ nào đó hơi gãi gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ, chống chế nói:

- Thực xin lỗi làm liên lụy đến cô. Tôi vẫn biết bản thân vụng về, vào kia cũng chỉ là để chứng tỏ mình có khả năng đó mà thôi. Hôm nay cảm ơn cô đã cứu mạng, sau này sẽ báo đáp. À phải rồi, tôi là Đường Chính Nhân. Có thể mạn phép hỏi quý danh tiểu thư không?

Vân Thiên hừ lạnh một tiếng, chán nản quay mặt đi. Xem ra tên này không chỉ là ngốc, não hắn hẳn là có hố rồi. Còn nói vào kia để chứng tỏ khả năng bản thân? Đường đường chính chính không thích lại chọn kiểu cửa lách này?

- Không cần, tốt nhất đừng nên gặp lại.

Vân Thiên lạnh lùng đảo mắt ném lại một câu, tiếp đó liền dịch chuyển đi mất. Ở chỗ này tốn thời gian thật. Hôm nay tiếng động lớn như vậy chắc Tinh Vân không thể tra được cái gì, về khách sạn lại tính tiếp vậy.

Đường Chính Nhân nghệt ra một lúc vẫn chưa tỉnh lại được. Cô ấy nhất định còn ở chỗ này, hắn vẫn còn cơ hội gặp thêm lần nữa.

Khách sạn Thiên Miêu Yêu một mảnh yên lặng. Hiện tại dù sao cũng đã là nửa đêm, không khí như vậy xem như không sai biệt lắm. Có điều khi Vân Thiên trở lại, không gian lại phảng phất theo một chút oán khí chưa thể tan biến. Cậu hít sâu một hơi, linh nhãn vừa động liền đem toàn bộ khách sạn vào tầm mắt. Trong căn phòng lớn nhất các cậu vẫn ở từ đêm qua, Tinh Vân còn nổi giận thở phì phì, xem chừng chính là nguyên nhân gây oán khí này đây.

Vân Thiên nhẹ thở dài, chưa vội thu linh nhãn ngay mà còn dò thêm một lượt nữa để chắc chắn an toàn. Xong việc, cậu yên lặng trở về phòng, nhẹ nhàng hết mức có thể không đả động bên ngoài.

Tinh Vân hơi đảo mắt qua, thấy Vân Thiên trở về cũng không nói gì. Tư Nguyệt đành lên tiếng trước:

- Anh đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về? Chẳng lẽ gặp chuyện gì đó sao?

Vân Thiên nhẹ lắc đầu, ra hiệu Tư Nguyệt không cần lo lắng tiến đến gần Tinh Vân nhẹ giọng hỏi:

- Cậu đến Thần điện có thu hoạch gì không?

Tinh Vân thở hắt một hơi, nói có vẻ không mấy dễ chịu:

- Đã xác định được Viên Khải ở đó, có điều lỡ chân chạm phải báo động nên chỉ đành thoát thân sớm.

Vân Thiên nhẹ thở ra, nhỏ giọng nói:

- Chuyện hôm nay thực ra cũng không phải do cậu. Tớ nghĩ nên xin lỗi cậu một chút. Hôm nay tớ cũng đến Thần điện, nếu có thể ngăn tên ôn thần kia lại, có lẽ cậu đã có thể hoàn thành chuyện rồi.

Tinh Vân hơi quay đầu lại, hơi nhíu mày một cái:

- Ôn thần? Đó là tên nào?

Vân Thiên thành thật đáp:

- Hậu duệ của Bạch Hổ gia tộc, nhìn qua hình như khoảng 15 16 tuổi, tên gọi Đường Chính Nhân.

Tinh Vân nghi hoặc nhắc lại:

- Đường Chính Nhân? Bạch Hổ gia tộc?

Vân Thiên mạnh gật đầu, Tinh Vân lại lập tức trầm xuống. Tư Nguyệt thấy không đúng liền nghiêng đầu hỏi:

- Anh, tên đó có gì không tốt sao?

Tinh Vân gật đầu, đôi mắt đảo qua Vân Thiên và Tư Nguyệt có chút nghiêm trọng. Cậu trầm giọng nói:

- Sau này nếu có gặp hắn ta thì cứ đi đường vòng, tốt nhất tránh hắn càng xa càng tốt.

Hai đứa kia vẫn đầy nghi hoặc, Tinh Vân liền tiếp tục:

- Đường Chính Nhân là người thừa kế chấp pháp giả Bạch Hổ gia tộc đời này. Nói cho đúng thì hắn chính là kẻ có quyền lớn nhất ngay sau Thánh nữ hiện tại. Tuy tớ không biết vì sao hắn lẻn đến chỗ kia, nhưng chắc cũng chẳng có gì hay ho cả. Suy cho cùng chúng ta đến đây chạm phải càng ít người càng tốt. Bạch viên trưởng và Tố Tố biết tớ ở đây, xem như các cậu cũng phần nào bị lộ rồi. Sau này phải cẩn thận một chút.

Hai đứa kia biết điều chỉ nhẹ gật đầu đi nghỉ, Tinh Vân tiếp tục ngồi đó một hồi lại đứng dậy đi đâu đó, mãi đêm muộn mới trở về.

Tư Nguyệt tỉnh lại khi trời còn chưa sáng hẳn, chỉ thấy có một mình mình trên chiếc giường lớn có phần ngơ ngác. Giường bên cạnh cũng bị Vân Thiên chiếm lấy từ lâu khiến cô có chút chột dạ. Anh trai cô đâu? Chẳng lẽ cả đêm qua lại không ngủ ra ngoài rồi? Anh ấy đã chạy qua chạy lại mấy ngày trời, cứ như vậy sao mà chịu nổi chứ?

Tư Nguyệt hốt hoảng bật dậy, thật muốn lao ra khỏi cửa tìm Tinh Vân. Chỉ là cô còn chưa tới cửa, cảnh tượng đập vào mắt cô đã là tên anh trai nào đó nằm trên sàn lạnh ngay dưới ghế sofa kia. Còn sofa rộng rãi lại bị Ngân Nhi nằm chiếm mất. Căn phòng này rộng như vậy, ai mà nghĩ đến vẫn còn phải đo sàn cả đêm như vậy đây?

Cơn gió buổi sớm lọt qua khe cửa khiến cơ thể Ngân Nhi hơi run lên. Cô không co mình, trực tiếp lăn xuống hơi ấm gần nhất mà ôm chặt lấy ngủ tiếp. Tinh Vân bị động tất nhiên không thể ngủ tiếp, vừa mở mắt ra đã thấy cô em gái vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình chỉ mỉm cười:

- Dậy sớm vậy làm gì, quay trở về ngủ thêm chút nữa đi.

Tư Nguyệt cảm thấy mắt hơi nóng lên một chút. Cô tiến đến nhìn gương mặt đã có phần trắng vì lạnh của anh trai mà không đành lòng:

- Sao anh không để Ngân Nhi ngủ chung với em? Hơn nữa giường cũng rất rộng, việc gì phải nằm sàn lạnh cả đêm như vậy?

Tinh Vân vẫn giữ nụ cười nhẹ đó, lách mình ôm Ngân Nhi nằm lại lên ghế, vén thêm cho cô bé một tấm chăn mỏng, nói:

- Anh không sao. Ngân Nhi nói sợ hai người tỉnh giấc mới không dám đến gần. Anh hiện tại còn là chàng trai duy nhất, lý nào sẽ ngủ trên giường của hai cô gái chứ?

Tư Nguyệt càng không đành lòng, bàn tay nhẹ đặt lên trán cậu dò thử một chút. Hình như có chút nóng rồi. Khí hậu sa mạc rất khắc nghiệt, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm thực sự quá lớn. Nằm sàn lạnh cả một đêm, không phát sốt cũng lạ. Cô rất muốn nói hôm nay hay là cậu đừng ra ngoài nữa, chỉ là lời còn chưa ra đến cổ, cậu lại đoán được mà chặn trước:

- Đừng lo, anh thực sự không sao đâu. Giúp anh trông chừng Ngân Nhi, nói Vân Thiên hạn chế ra ngoài một chút. Sáng nay anh muốn ghé qua học viện, đầu giờ chiều sẽ trở về nên không cần lo lắng. Bây giờ thì ngoan, nghe lời anh ngủ thêm chút nữa đi, anh sẽ nhờ Hiểu Linh mang bữa sáng lên cho mấy đứa.

Tư Nguyệt hơi mím môi, chẳng kịp phản ứng gì nhiều đã bị Tinh Vân kéo qua ấn xuống giường. Cậu giúp cô vén thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net