Chương 135:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Vân chỉ cảm thấy chút hơi lạnh bao quanh mình, sau đó đã hoàn toàn bị phong tỏa trong kết giới băng của Hà Lam Nhi.

Phía đối diện, Viên Khải cũng chung một tình trạng vô cùng khó chịu nhíu mày. Rõ ràng là cố ý tách riêng hắn và Tinh Vân ra, không để bên ngoài có thể can thiệp vào. Thực ra như vậy cũng chẳng sao cả, dù sao hắn cũng sẽ không tin kẻ đứng tại vị trí cao nhất trong bảng Thánh thú như hắn lại có thể thua.

Tinh Vân đảo mắt qua phía kia, sương kiếm nắm chặt trong tay liên tục thoát ra những tia lam điện rợn người bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan lớp băng mỏng manh kia. Cậu không chút che dấu để lộ ra đôi mắt tím sẫm của Thiên Tinh, giọng cũng trầm xuống:

- Có những chuyện nên giải quyết riêng mới tốt. Biết đâu chỉ có như vậy mới có thể thành thành thực thực mà đối đầu với nhau.

Viên Khải hừ lạnh, đôi mắt đỏ rực như lửa bắt đầu ánh lên, trường kiếm trên tay cũng mơ hồ hình thành hỏa nguyên tố bao bọc. Hắn ném lại ánh mắt kia cho Tinh Vân, giọng lại lạnh như băng:

- Chỉ là đánh mà thôi, không cần phải rườm rà như vậy. Tới đi.

Tinh Vân lại lóe lên một tia rảo hoạt, tay trái nhiều thêm một thanh hắc đoản kiếm mang theo tử điện tăng cường sức mạnh lao tới, giọng vô cùng cợt nhả:

- Cái này ngươi nói sai rồi. Cái gì gọi là chỉ là đánh cơ chứ? Đừng có quên chỗ này có biết bao nhiêu người đang theo dõi, lộ ra quá nhiều thì sẽ thảm bại càng nhiều, hơn nữa cũng tự tạo điểm yếu cho bản thân, giả dụ như một bí mật không thể bật mí chẳng hạn...

Viên Khải hơi cau mày, chiến ý mang theo hỏa nguyên tố mười phần đánh xuống phá nát cả một phần sân thi đấu bị bao bọc, va chạm vào hai thanh đoản kiếm của Tinh Vân lại tạo ra âm thanh vô cùng chói tai.

- Ngươi rốt cuộc có ý gì thì nói thẳng. Lôi Thiểm các ngươi chẳng lẽ đời nào cũng thích mấy trò lươn lẹo như vậy?

Tinh Vân thực có đôi chút vất vả đón đòn kia đánh xuống. Cho dù đã nhận truyền thừa, thực lực tăng trưởng cũng không tệ lắm. Nhưng trên phương diện cùng là truyền nhân của Thánh Thú, cậu đã kém Viên Khải đến hơn một năm hấp thụ linh nguyên rồi, đó là chưa nói đến Hoả Linh Thành này đối với Viên Khải hắn chỉ có lợi chứ không có hại, cho dù chưa có truyền thừa, thực lực của hắn cậu có lẽ cũng chỉ miễn cưỡng ngang tay mà thôi. Tuy nhiên, Tinh Vân lại không hề tỏ ra bản thân đang yếu thế, đôi môi hơi câu lên tự tin mười phần đáp:

- Ai nha... Cái gì mà lươn lẹo đây? Nói như vậy quá nặng lời rồi. Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Viên Khải ghét nhất là mấy tên thừa lời như vậy, mạnh tay hất mạnh Tinh Vân bay ngược về phía sau. Tiếp đó, một đạo hỏa trảm phóng ra hướng Tinh Vân đánh tới, mang theo mười phần sát khí thật muốn đem tên lắm lời kia chém đôi.

Tinh Vân hầu như không chút nao núng, biết bản thân không có nhiều lợi thế liền mở linh vũ lộn hai vòng trên không. Vừa chạm chân trên sàn đấu, cậu lập tức chủ động phóng lên tấn công, đôi mắt vẫn mang theo đôi chút gian xảo như thế, giọng nói ngoài cợt nhả lại thêm một tầng khiêu khích:

- Không cần nóng như vậy. Hay để ta nói cho ngươi một cái bí mật nho nhỏ mà bất cứ ai trong số chúng ta cũng không muốn để lộ ra nhé. 

Viên Khải như bị chọc giận, trường kiếm liên tục đánh ra, sát khí theo đó cũng tăng vọt. Hắn hiện tại chẳng giống như đang bị chọc giận đến đỉnh điểm, mà đôi mắt kia còn mang theo chút gì đó như sợ bị người ta khai quật lên bí mật đã cố che dấu bấy lâu vậy.

Tinh Vân càng lúc càng bình tĩnh hơn, tay trái trực tiếp thu lại hắc đoản kiếm, giơ cao tay không đỡ lấy một nhát Viên Khải chém xuống. Nếu như đó là thường lệ, chắc chắn cánh tay này của Tinh Vân sẽ bị chém xuống, không chỉ thế, nửa thân trên dưới của cậu cũng phải xác định sẽ phải vĩnh viễn tạm biệt nhau. Chỉ là bây giờ không giống như vậy.

Viên Khải mở to mắt. Hắn nhìn một vết máu vô cùng nhỏ chảy xuống trên tay Tinh Vân mà không khỏi bất ngờ. Cánh tay kia... đang bị bao trọn bởi lân phiến màu tím sẫm. Đòn đánh hồi nãy của hắn đánh ra mười phần lực lại chỉ có thể làm cho Tinh Vân xước xát đôi chút như vậy thực đã quá đả kích rồi. Hắn cắn chặt răng, lần nữa chém xuống quát:

- Không thể nào. Ta mới là kẻ đứng đầu trong bảng Thánh thú, sao có thể chứ?

Tinh Vân thu lại vẻ mặt cợt nhả, đôi mắt tím sẫm càng ánh lên đáng sợ. Cậu gằn từng chữ:

- Ngươi còn chưa hiểu sao? Sức mạnh mà chúng ta khiếm khuyết hiện tại chính là truyền thừa. Cho dù ngươi tại Hỏa Linh Thành này có hấp thụ bất diệt chi hỏa suốt 15 năm, chuyện ngươi chỉ là một vật chứa vẫn không thể thay đổi. Ngươi còn không hiểu tại sao Vân Phong Phong mới chỉ có 14 tuổi rưỡi có thể đạt đến cái trình độ đó sao? Còn có bốn cánh màu biếc đó, bất cứ ai cũng không thể có được, đó là vì cái gì? Ngọc Vân Tước đã nhận được truyền thừa từ rất lâu rồi, đó là lý do khiến cô ta kiêu ngạo như vậy. Còn ngươi, một cái vật chứa đầy khiến khuyết lấy cái gì mà đòi kiêu ngạo trước mặt chúng ta?

- Câm miệng.

Viên Khải giống như nổi điên quát lên, năng lực trong cơ thể như muốn bạo phát mà chém xuống một đòn thực mạnh. 

Tinh Vân hơi rũ mắt, biết những lời cậu nói tên kia đều có thể nghe. Cậu thu lại sương kiếm, hai tay đưa lên bắt gọn trường kiếm đánh tới. Từ bàn tay cậu, lân phiến màu tím sẫm dần hiện rõ bao trọn từ mặt lan rộng đến khắp cơ thể. Một luồng lôi điện dần được tích tụ, từ bàn tay cậu theo trường kiếm của Viên Khải mà bạo phát phóng ra ngoài. Lôi cùng hỏa đối chọi, đem toàn bộ phần sàn thi đấu bên trong kết giới đục một cái hố sâu hoắm, kết giới băng cũng nứt toác, nương theo năng lượng bạo phát mà vỡ tung, tan biến như chưa từng có. Bụi đất mù mịt dần bao phủ, lôi điện và hỏa diễm chưa dừng lại, tiếp tục cộng hưởng đem võ đài càn quét thêm một lượt.

Khán đài nhất thời đều đứng bật dậy, không biết hai tên kia đã làm gì mà gây đến kết quả kinh khủng như vậy?

Đến khi bụi đất có thể tan bớt phần nào, để lộ ra hai tên đã nằm vật trên đất thực khiến cho bất cứ ai cũng rùng mình. Viên Khải đã bị lôi điện đánh cho tới da thịt nứt toác, một thân đầy máu. Mà Tinh Vân phía bên cạnh đã bị bỏng đến nửa thân, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Hà Lam Nhi sợ đến toát mồ hôi, dùng hết tốc lực chạy đến, đem băng nguyên tố trung hòa bớt hỏa nguyên tố tàn dư trong cơ thể Tinh Vân, hốc mắt hơi nóng lên liên tục gọi:

- Tinh Vân... Tinh Vân... Cậu nghe tôi nói không? Tinh Vân... Hoàng Tinh Vân...

Tư Nguyệt dù đến chậm hơn một bước, bàn tay cũng nhanh chóng chạm tới ngực Tinh Vân ép xuống một luồng mộc nguyên tố kích thích. Cô không dám lên tiếng, sợ bản thân sẽ hoảng mà phân tâm, chỉ dám men theo băng nguyên tố của Hà Lam Nhi tẩy rửa cơ thể cho Tinh Vân để hồi phục phần nào. 

Phải đến khi Tinh Vân ho khan hai tiếng, mơ hồ tỉnh lại, hai cô gái mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm, thực muốn mỗi người một quyền đánh cho tên ngốc nào đó một trận nhớ đời. Chỉ là nhìn bộ dáng kia còn đau lòng không hết đây, sao có thể đánh nữa.

Tinh Vân nén đau nhẹ mỉm cười, bộ dàng đùa cợt lại chưng ra mà không nói được lời nào. Cuối cùng cậu chỉ hơi đảo mắt về phía Viên Khải như muốn nói gì đó. Tư Nguyệt nhẹ rũ mắt một cái, mỉm cười gật đầu. Dù không hiểu vì sao, nhưng cô hoàn toàn có thể hiểu những gì Tinh Vân muốn nói. Có thể vì họ là song sinh chăng?

Tư Nguyệt hướng Hà Lam Nhi nhẹ gật đầu, để Hà Lam Nhi và Ngân Nhi đem Tinh Vân rời đi. Cô lại cũng Vân Thiên tiến về phía Viên Khải, hai tay nồng đậm mộc nguyên tố áp xuống Viên Khải nhẹ giọng hướng Vân Thiên nói:

- Giúp em một tay.

Vân Thiên tuyệt không hỏi dù chỉ một câu, quỳ xuống đối diện với Tư Nguyệt, đặt hai tay lên tay cô bắt đầu đem quang nguyên tố trung hoà với mộc nguyên tố chảy khắp cơ thể Viên Khải. Sức hồi phục của Thánh thú thực sự rất kinh khủng, nhưng năng lượng mà nó thôn phệ cũng cao hơn rất nhiều. Tư Nguyệt có Hoa Mộc Thiên Linh hỗ trợ có thể miễn cưỡng chịu đựng được, Vân Thiên lại không được như vậy, gương mặt có chút trắng vẫn chỉ mím môi không nói câu nào.

Tư Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Vân Thiên đã không ổn cũng thoáng đau lòng. Cô nhẹ lắc đầu, mộc nguyên tố tăng thêm cường độ một phần chảy vào cơ thể Vân Thiên áp chế giọng nói:

- Giảm cường độ xuống một chút, còn lại giao cho em.

Vân Thiên vốn đã định phản đối, lại cảm thấy mộc nguyên tố chảy trong cơ thể đành phải đồng ý điều chỉnh lại cường độ, sau đó thu tay ngồi yên lặng ở đó. Xem ra nếu thực lực của cậu không thể nhanh chóng tăng trưởng, cậu sớm muộn cũng sẽ thành gánh nặng cho anh em họ thôi.

Tư Nguyệt đại loại điều trị cho Viên Khải đến khi vết thương không còn quá nghiêm trọng nữa mới lảo đảo đứng dậy, gần như nép hẳn vào lòng Vân Thiên để cậu dìu đi.

Viên Khải tất nhiên không bị bỏ lại ở đó, nhanh chóng được người đưa đi mất.

Phía trên khán đài lớn, Thiên Nhã hơi cau mày nhìn xuống, cuối cùng vẫn quyết định không đứng dậy. Chẳng phải cô không có chút cảm giác lo lắng nào. Đó còn là con mà cô rứt ruột sinh ra. Chỉ là đến khi Hà Lam Nhi xuất hiện cùng với băng nguyên tố đó, lại thêm đám nhỏ có vẻ đã tìm ra hướng giải quyết, cô mới mím môi nén xuống lo lắng mà ở lại đó.

Hai người bên cạnh thấy đã kết thúc liền đứng dậy, hữu lễ chào một tiếng nhanh chóng rời đi. Bạch viện trưởng bấy giờ mới có cơ hội tiến đến, gương mặt hơi trầm xuống hỏi:

- Sao em đột nhiên tới chỗ này? Anh nghe Nhã Phi nói em còn tỉnh lại chưa lâu, đột nhiên ra ngoài nếu gặp phải người của ám giới sẽ rất nguy hiểm. Đó là chưa nói đến...

Đến đây, Bạch viện trưởng bỗng nhiên dừng lại, quan sát sắc mặt tiểu sư muội không mấy tốt liền không nói nữa. Thiên Nhã bấy giờ mới ngẩng đầu, giọng nói trong vắt đã trầm hẳn xuống:

- Viên Khải này rốt cuộc là như thế nào?

----------------phân cách tuyến-------------

Tinh Vân nheo nheo con mắt khó chịu tỉnh lại, do đột ngột chạm phải ánh sáng không kịp thích nghi mà rên lên một tiếng khó chịu. Cậu chỉ thấy chẳng lẽ là quá đà rồi, cả cơ thể đều nặng nề như vậy, đến cánh tay cũng không thể động được.

Đến khi cậu hoàn toàn tỉnh giấc, đầu mới chảy xuống mấy cái hắc tuyến đen xì. Ngân Nhi này sao không qua phòng Tư Nguyệt, lại như vậy ôm cậu ngủ rồi?

Tinh Vân hơi cựa mình, Ngân Nhi lại ôm càng thêm chặt không chịu rời ra, đôi mắt nhắm tịt mà cái đầu vẫn liên tục cọ cọ vào tay cậu chẳng biết là đang mơ cái gì.

Run rủi thế nào, cửa phòng vậy mà mở ra. Từ bên ngoài, một thân đồ băng lam gọn gàng bước vào. Nhìn bộ dáng của Tinh Vân và Ngân Nhi hiện tại, Hà Lam Nhi lập tức hừ một tiếng, toàn thân toả ra băng nguyên tố lạnh toát, còn mơ hồ mang theo cả sát khí thì phải.

Tinh Vân tất nhiên là bất đắc dĩ vô cùng. Cậu hơi lay Ngân Nhi, nhẹ nhàng nói:

- Ngân Nhi, em trở về phòng ngủ đi, sao đột nhiên lại qua đây rồi?

Ngân Nhi mơ hồ tỉnh lại, cảm giác không khí có gì đó thật không đúng. Hoả Linh Thành từ khi nào mà lạnh như vậy. Tuy nhiên, cô liền lập tức gạt phắt qua, đưa tay sờ sờ lên mặt Tinh Vân một cái vui mừng nói:

- Vân ca ca, anh cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi. Em đi báo cho mọi người biết.

Nói đoạn, Ngân Nhi lập tức bật dậy, theo tốc độ ánh sáng mà chạy ra khỏi cửa khiến Tinh Vân bật cười. Đâu có cần làm quá như vậy.

Hà Lam Nhi bên cạnh phảng phất càng thêm khó chịu, không khí càng lúc càng lạnh hơn khiến Tinh Vân có phần rùng mình run lên một chút. Cậu gom lại chút sức lực ngồi dậy, gần như dựa hẳn vào thành giường, gương mặt có chút xanh xao vẫn nở nụ cười yếu ớt bông đùa:

- Sao vậy? Có phải cảm thấy tôi có mị lực rất tốt hay không? So với cậu hồi còn ở học viện còn hơn mấy lần ấy chứ.

Hà Lam Nhi hơi cúi đầu, gương mặt tối om đứng dậy, mạnh tay gõ xuống đầu Tinh Vân một cái rõ đau quát:

- Cậu rốt cuộc có bị ngốc hay không vậy? Còn dám làm cái trò đó, mạng cũng muốn ném đi luôn rồi sao?

Tinh Vân hình như có đôi chút choáng váng, đôi mắt lần nữa khép lại gục hẳn xuống khiến Hà Lam Nhi phát hoảng. Giận quá mất khôn, người ta vừa mới tỉnh liền đánh ngất đi rồi.

Nào ngờ Hà Lam Nhi chỉ vừa cúi xuống, Tinh Vân lập tức giang tay ôm lấy cô. Sức khỏe chưa hồi phục, cái ôm này của Tinh Vân kì thực chẳng có bao nhiêu lực. Chỉ là Hà Lam Nhi không hề từ chối, lặng yên ngồi đó nghe âm thanh khàn khàn như vỡ giọng bên tai:

- Thực xin lỗi, khiến cho cậu lo lắng như vậy. Tôi hiện tại không sao rồi, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.

Hà Lam Nhi nhẹ gật đầu, hít một hơi sâu cảm nhận hương vị thảo dược nhàn nhạt quen thuộc của Tinh Vân. Kì thực khi đó cô đã sợ đến muốn rớt tim ra ngoài đây. Vết bỏng bên ngoài không đáng ngại, cái đang ngại là trong một khắc đó, tim Tinh Vân đã ngừng đập rồi. Nếu Tinh Vân thực sự có chuyện, cô hoàn toàn không thể chắc chắn có thể giữ bình tĩnh mà không giết người lúc đó.

Bên ngoài có tiếng cạch nhẹ khiến Hà Lam Nhi giật mình đứng dậy. Phía ngoài cửa, bốn cái đầu nhỏ đang xếp thành đúng một đường thẳng dọc theo mép cửa ngó vào. Thấp nhất là Ngân Nhi đã bị Bạch Ngọc che mắt lại, tiếp đó là Bạch Ngọc đang cố ý kéo đôi tai trắng xuống nửa che nửa không đôi mắt màu hồng ngọc. Cao hơn một chút là Vân Thiên còn đang cười cười vô cùng gian tà, mà cuối cùng tất nhiên là cô em gái bảo bối nào đó trên tay còn cầm pháp cụ lưu trữ hình ảnh tiện tay chụp lại một cái.

Tinh Vân nhất thời cảm thấy dựng tóc gáy, đảo mắt sang phía Hà Lam Nhi đang muốn bốc hoả dùng tốc độ ánh sáng bỏ đi. Cậu bất đắc dĩ bật cười, hướng ra cửa đùa cợt nói:

- Mấy người không thể đến muộn hơn một chút hay sao? Thực khiến cho người ta mất hứng mà.

Tư Nguyệt đảo mắt xuống nhìn Vân Thiên một cái, rất ăn ý dắt nhau vào phòng tìm một chỗ đặt mông ngồi cười. Bạch Ngọc mặt hơi phiếm hồng một chút cũng không nói, chỉ có Ngân  Nhi vô cùng ngây thơ hỏi:

- Vân ca ca, hoá ra anh thích con trai sao?

Tinh Vân sặc nước miếng ho khù khụ, một tiếng đều không nói ra được. Lam Nhi hiện tại đúng là đang giả dạng con trai, có muốn giải thích cũng phải được sự cho phép của người ta cái đã.

Tư Nguyệt liền theo đó ôm bụng phá lên cười. Vẫn là Ngân Nhi giỏi nhất, câu kia cũng nói ra được.

Tính ra Vân Thiên coi như ý tứ tốt nhất, chỉ nhẹ nhàng cười cười chút thôi.

Tinh Vân hoàn toàn bó tay với cái cảnh này rồi. Miễn cưỡng mới nuốt xuống được cơn ho, cậu khàn khàn giọng hỏi:

- Nghiêm túc một chút, Viên Khải thế nào rồi?

Tư Nguyệt đến khi đó cũng không cười nữa, lấy lại thái độ lạnh nhạt hàng ngày đáp:

- Hắn còn tỉnh sớm hơn anh một chút, được Thánh Nữ cô cô đưa đến Hoả Chi Linh thần điện rồi.

Tinh Vân nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Vậy anh rốt cuộc hôn mê bao lâu rồi?

Tư Nguyệt đảo mắt qua nhìn Vân Thiên một cái không muốn nói. Tinh Vân liền ngẩng lên nhìn hướng Bạch Ngọc, cuối cùng nhận được câu trả lời:

- Kì thực với vết thương đó của anh thì cũng không lâu lắm, chỉ có 10 ngày thôi. Chủ nhân, một chị đã đến đây khám qua cho anh, nói là năng lực của anh có lẽ không thể phục hồi ngay được, vẫn cần thêm thời gian nữa.

Dù không nói ra, Tinh Vẫn vẫn có thể chắc chắn trăm phần trăm chị gái trong lời nói của Bạch Ngọc chính là mẹ của cậu. Thể trạng của cậu, bản thân cậu hiểu rõ nhất. Hôm đó cưỡng chế xuất ra chín phần năng lượng truyền thừa, có bị phản hệ cũng là chuyện đương nhiên mà thôi. Nói là cần thêm một chút thời gian, đà này hẳn là cũng đến cả tháng nửa mới ổn định lại được.

Có điều cậu làm gì cũng đều có chủ đích cả thôi. Sau trận vừa rồi, cậu lãnh 10 phần, Viên Khải cũng phải chịu đến bảy phần chứ không kém hơn. Đả kích hắn đến độ đó, có thể nói chuyện coi như được rồi.

Tinh Vân mệt mỏi dựa hẳn vào thành giường, hơi rũ mắt khàn khàn nói:

- Xem ra lần này phải vô dụng một thời gian rồi. Chuyện còn lại trông chờ vào mọi người thôi. Tư Nguyệt, nếu em rảnh thì ra ngời cùng Vân Thiên một chút giúp anh thăm dò tin tức, để Bạch Ngọc ở đây với anh là được rồi.

Tư Nguyệt không biết nghĩ đến cái gì hơi nhíu mày, sau đó cũng gật đầu một cái. Cô hỏi thăm thêm một chút, tiến đến đem mộc nguyên tố phần nào giúp Tinh Vân dễ chịu hơn mới mang theo Vân Thiên rời đi.

Tinh Vân khẽ mở mắt, tiếp tục giao cho Ngân Nhi một phong bì thư:

- Em mang đồ đến Hỗn Nguyên thương hội giúp anh, dù sao cũng không thể trễ nợ với người ta mãi được.

Ngân Nhi chỉ mang tâm hồn của đứa nhỏ 10 tuổi, hoàn toàn không thể suy nghĩ quá sâu xa gì, cũng không để ý lần trước giao tiền đến cũng chỉ mới cách đây có nửa tháng. Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn cầm đồ vội vã bay đi, thực muốn đi sớm về sớm.

Bạch Ngọc ngồi bên cạnh luôn giữ im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

- Chủ nhân, sao anh lại cố ý đuổi họ đi?

Tinh Vân thoáng qua một chút ngạc nhiên, sau đó nhẹ mỉm cười:

- Dấu kĩ như vậy cũng bị em nhìn ra rồi? Đúng là không thể coi thường siêu cấp thần thú đời đầu sống đến mấy ngàn năm. 

Bạch Ngọc nhíu sâu mày, bàn tay đưa ra nắm lấy tay Tinh Vân, đôi mắt tràn ngập quyết tâm:

- Chủ nhân, em biết anh có tính toán riêng, nhưng với tình trạng hiện tại của anh, anh tốt nhất nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Đến khi anh hồi phục hoàn toàn, chuyện đó lại tính tiếp.

Tinh Vân vẫn giữ nụ cười trên môi, biểu cảm không phải quá gay gắt đáp:

- Anh có thể chờ, nhưng đám người đó thì không thể chờ nữa rồi. Tiểu Mi, lần này coi như là em vì Thiên Tinh được không?

Bạch Ngọc mím chặt môi, khó khăn lắm mới thốt lên thành lời:

- Trừ khi anh chịu khế ước với em. Hiện tại cũng chỉ có cách này mới thúc đẩy được quá trình hồi phục của anh thôi.

Tinh Vân cười đến rạng rỡ, đôi mắt dị sắc cùng với gương mặt không chút tì vết dường như đang vô cùng tự tin mà đáp:

- Không cần thiết. Thực ra anh cũng không thích cái danh tự chủ nhân này. Nếu em thực sự quan tâm anh như vậy, gọi anh như mọi người vẫn gọi là được rồi. Anh sớm muộn cũng sẽ hồi phục lại, chuyện đó cứ để tự nhiên đi. Còn lần này hành động, chỉ cần có em bên cạnh, anh tin em có thể bảo vệ cho anh thật tốt.

Bạch Ngọc coi như bị đánh bại triệt để, đành miễn cưỡng gật đầu. 

Tinh Vân lần mò theo mép bàn, tiến đến lấy túi ma pháp lôi ra lủng củng chai lọ cùng với thảo dược còn mới, giã nát một hồi liền bọc vào vải mỏng băng trên bắp tay. Thứ này có thể giúp cho máu trong cơ thể lưu thông tốt hơn, cũng khiến cho mạch nguyên lực còn bị tắc nghẽn được khai thông từ từ, tránh bị quá tải mà nứt ra. Cậu bấy giờ mới hướng phía Bạch Ngọc mỉm cười:

- Lần này thực là phiền em rồi, đưa anh đến Hỏa Chi Linh thần điện nhé.

Bạch Ngọc không phản đối dù chỉ một chút, bộ dáng thoắt cái hóa thành một thân tím sẫm, quàng qua cõng Tinh Vân lên vai dù hết tốc lực rời đi. 

Bên ngoài cửa, Hà Lam Nhi đã vừa đến nơi. Cô hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi chuyện, cuối cùng lại nhắm mắt làm ngơ quay mặt rời đi, coi như cái gì cũng không biết. Lần này cô trốn khỏi Hắc Long Thần Điện chạy tới chỗ này, thực không phải vì muốn gây bất lợi cho Tinh Vân. Là cô nợ Hắc Long Thần Điện một cái ân tình, nhưng cô không giống Vân Phong Phong, có thể bất chấp bán mạng vì họ. Cho đến hiện tại, chỉ cần là chuyện gây hại đến bạn của cô, đến ba đứa Tinh Vân, cô tuyệt đối không muốn làm.

Dưới ánh nắng gay gắt của Hỏa Linh Thành, bốn cánh màu biếc giao động trên không của Vân Phong Phong lại giống như bị thiêu đốt. Cô nhìn xuống bóng tím liên tục di chuyển hướng Hỏa Chi Linh thần điện, đôi mắt hơi lóe lên như có như không, sau đó biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net