Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thiên đã phần nào đoán ra được cô bé kia không ổn, nhưng cậu ngàn vạn không ngờ đến một cái Bạch Hổ gia tộc cư nhiên lại bị ép đến chỗ này làm nô lệ. Cậu hơi nheo mắt nghi hoặc, bàn tay dấu trong tay áo dần rút ra ba cây ngân châm sắc bén. Cậu không tin có thứ gì lại từ trên trời rơi xuống như thế, nếu thực có trùng hợp, vậy thì toàn bộ đều liên quan đến người đứng sau.

Cô gái cũng không cản hành động của Vân Thiên lại, đó cũng chỉ là phản ứng đương nhiên mà thôi. Cô khéo léo rút trong bọc áo một thanh đoản trượng giao lại cho Vân Thiên, nói:

- Thiếu chủ nói với tôi cô thuộc hệ phụ trợ nên chuẩn bị cho cô cái này. Lát nữa cô theo phía sau tôi, chỉ cần chúng ta có thể ra ngoài phạm vi đồn điền, thiếu chủ sẽ cho người tới tiếp ứng.

Vân Thiên lại càng thêm nghi hoặc:

- Thiếu chủ của cô? Tôi có quen hắn sao?

Cô gái nhẹ mỉm cười đáp:

- Quen. Lát nữa cô sẽ biết thôi. Bây giờ chúng ta đi. Nhớ theo sát tôi một chút, tôi bảo vệ cô.

Vân Thiên không nói nhiều gật đầu, tuy vậy vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô gái kia. Người này thân thủ không chỉ rất tốt, thực lực xem ra cũng không thấp, so với cậu có lẽ còn hơn một phần. Tuy nhiên, như vậy thực sự còn chưa đủ. Cậu biết rõ thủ đoạn của đám cảnh vệ chỗ này. Ngày đó nếu Tư Nguyệt còn không thể thoát, người này muốn thoát cũng khó hơn nhiều.

Tuy nhiên, cô gái này đi lại dường như rất thuận lợi, một chút đều không gặp lính gác hay mai phục gì khiến nghi hoặc trong lòng Vân Thiên càng thêm lớn. Cậu thu liễm lại khí tức mở linh nhãn quan sát, thực chẳng ngờ xung quanh cậu phạm vi 20m bán kính thậm chí không có đến một người. Cái này rốt cuộc là tình huống gì?

Cô gái rất nhanh bắt được ánh mắt kia của Vân Thiên, nhỏ tiếng nói:

- Vân tiểu thư, cô đừng quan tâm xung quanh, sẽ không có chuyện gì. Tôi đã kiểm tra nơi này một lượt rồi. Khi tôi và cô rời đi, nghe nói có kẻ muốn đến phá rối nên nhân thủ hầu hết đã tập chung về phía đó. 

Vân Thiên nhắc đến đây lập tức sững lại, cậu không bước tiếp nữa, đôi mắt kim sắc lóe lên:

- Là người nào?

Cô gái hơi quay mặt lại, gương mặt lạnh ngắt đáp:

- Không biết, cũng không quan tâm. Thiếu chủ nói tôi cứu cô ra ngoài, hắn là có an bài rồi.

Vân Thiên lại không nghĩ như thế, trong lòng tức khắc nhảy lên một cái vô cùng bất an. Cậu chẳng sợ kẻ phá rối kia là người của Thiếu chủ nào đó, cái cậu lo là người kia ngộ nhỡ là Tư Nguyệt hay Tinh Vân đến tìm mình. 

Cậu hơi xoay người lại, đôi mắt rũ xuống tập chung mở rộng tầm nhìn linh nhãn. Phía nam quả nhiên đang có ẩu đả. Tuy hoàn toàn không thể nghe thấy gì, tầm mắt cũng mờ ảo khó chịu, tuy nhiên người đến còn đang bị yếu thế là điều rất rõ ràng, hình dáng kia cậu còn không thể nhận nhầm được. Quả nhiên là Tư Nguyệt tìm tới.

Vân Thiên nắm chặt bàn tay, thu lại linh nhãn mà cảm giác đầu óc có hơi choáng váng. Cưỡng chế mở rộng phạm vi thực khiến cho tinh thần sa sút mạnh. Cơ thể cậu còn vừa động muốn rời đi, phía đằng sau đã nhiều thêm một lực đạo khiến cậu ngã gục xuống. Cô gái kia ra tay rất dứt khoát, không một chút lưu tình đã đem cậu đánh đến bất tỉnh, cứ thế khoác lên vai một đường cõng đi.

------------------------------------------------

Một mặt khác, Tư Nguyệt đúng là đến đánh phá chỗ này, chỉ là không may đả động đến mấy tên cảnh vệ thực muốn chạy cũng chạy không nổi. Vết thương mấy ngày trước còn chưa lành hẳn, cho dù được Tiểu Lục hết mực điều trị vẫn còn ân ẩn khó chịu không dứt. Cô khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi vòng vây, chạy như điên về phía do thám được Vân Thiên đang ở đó. Chỉ là cô ngàn vạn không thể ngờ lại bị người khác hớp tay trên, khi đến đã chẳng còn thấy người đâu nữa. 

Chết tiệt. Viên gia là cái thá gì? Dựa vào đâu mà dám bắt cóc người vô cớ như vậy. 

Bên ngoài tiếng người đã đuổi đến cửa khiến Tư Nguyệt càng phát hỏa. Cho dù hôm nay đi không được cũng phải lóc một tầng da của đám người này xuống. Cô không tin đến cả chuyện này cô cũng không làm được.

Chỉ là khi đám người phá cửa xông vào, người đã hoàn toàn không thấy đâu. Lục soát đập phá một hồi cũng chẳng thu lại được cái gì, bọn chúng lại tiếp tục chia nhau ra tìm kiếm. Thời gian ngắn như vậy, cho dù là có cánh cũng không bay nổi.

Đám người tản bớt, bên trong một góc khuất mới có tiếng thở gấp bị áp chế đến vô cùng yếu ớt thoát ra. Tư Nguyệt một tay giữ chặt người chắn trước mình không để người đó ngã xuống, đôi mắt đảo quanh không thấy người mới dám nhỏ giọng lo lắng hỏi:

- Cơ thể anh còn yếu như vậy sao lại chạy đến chỗ này? 

Tinh Vân không dám nói nhiều, bàn tay nắm lấy cổ tay cô em gái, xác định thương thế của cô đã tạm ổn mới nhẹ thở ra một hơi. Cậu điều tiết lại hơi thở, men theo Phong Linh Lang che dấu khí tức kéo Tư Nguyệt chạy ra ngoài.

Mãi đến khi cảm nhận được quanh mình không còn có dấu hiệu giao động nguyên lực nữa, Tinh Vân mới dừng lại, gần như khụy hẳn gối xuống ho khù khụ. Kinh mạch vừa bị đứt đoạn không lâu, nay lại cưỡng chế sử dụng nguyên lực sẽ không tránh được trạng thái quá tải như thế này.

Cậu miễn cưỡng đưa tay lau đi vết máu, cố gắng làm nhanh để Tư Nguyệt không nhận ra, có chút lo lắng hỏi:

- Ba ngày nay em ở chỗ nào? Vì sao một chút liên lạc cũng không có?

Tư Nguyệt nhìn gương mặt có chút trắng của Tinh Vân, nhanh tay vòng qua dìu cậu đi, nhỏ giọng nói:

- Hôm ấy em cùng Vân Thiên ra ngoài, không may gặp phải tập kích. Vân Thiên bị trúng thuốc mê đưa đi. Em bị thương, may mắn thoát được liền chạy đến ngoài thành ẩn nấp. Cũng may gặp được đại cô cô. Cô ấy nói chuyện này không chỉ liên quan đến đại gia tộc nữa, có lẽ cả ám giới cũng đã muốn động tay động chân, chỗ này rất nguy hiểm. Cô vốn muốn đưa em về Hỗn Nguyên thành với ba, chỉ là không biết mẹ đã xảy ra chuyện gì liền để lại em cho Bạch Viện Trưởng rồi lập tức đi mất. em biết Vân Thiên ở đây nên mới trốn ra ngoài xe thử, không ngờ vẫn có người cao tay hơn đưa anh ấy đi rồi.

Tinh Vân mím môi. Nếu là ám giới muốn động chân động tay, Vân Thiên có lẽ vẫn còn một sợi dây an toàn. Cái cậu lo hơn là nếu mẹ cậu cũng xảy ra chuyện, vậy thì sợ là cả cái Hỏa Linh Thành này sớm muộn cũng sẽ thành địa phận của ám giới thôi. Cậu trầm giọng hỏi:

- Viên Khải có ở chỗ Bạch Viện Trưởng không?

Tư Nguyệt thành thực lắc đầu:

- Không có. Nhưng em có hỏi thêm gì bác ấy cũng đều nói không biết. 

Tinh Vân hơi rũ mi mắt, không nói thêm câu nào nữa. Viên Khải hẳn vẫn đang ở chỗ Thánh nữ cô cô rồi. Như vậy cũng tốt, còn có một Thánh nữ điện, chắc vẫn còn an toàn một thời gian.

Tư Nguyệt cũng yên lặng không nói, tập chung quan sát một đường không mấy thuận lợi đưa Tinh Vân rời khỏi đồn điền. 

-------------------------------------------------

Vân Thiên lúc tỉnh lại đã là nửa đêm rồi. Cậu khó chịu ngồi dậy, thấy mình đã ở một nơi vô cùng xa lạ. Cô gái kia bất ngờ đánh tới khi linh nhãn phản hệ khiến cậu không thể phản kháng chút nào đã bị kéo đi, hiện tại còn không biết tình hình như thế nào rồi nữa.

- Cô tỉnh rồi? Còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?

Một giọng nói trầm thấp phát lên khiến Vân Thiên chú ý hơn. Cậu đảo mắt nhìn qua, vẫn là hình dáng có phần hoang dại của Bạch Hổ gia tộc, nhưng đổi lại là một chàng trai mới 16 17 tuổi đang nhìn cậu có chút lo lắng. Vân Thiên bấy giờ mới hiểu ra. Thiếu chủ trong lời cô gái kia nhắc đến còn không phải thiếu tộc trưởng của Bạch Hổ gia tộc bọn họ sao? Đường Chính Nhân này đến cứu cậu xem chừng là ý tốt. Có điều ý tốt này, cậu thực cảm thấy quá mức phiền phức rồi.

Vân Thiên kéo chăn đứng dậy, giọng không mấy dễ chịu đáp:

- Tôi không sao. Cảm ơn đã giúp tôi ra khỏi chỗ kia. Hiện tại còn có chuyện, cáo từ.

Dứt lời, Vân Thiên thật muốn lập tức rời khỏi chỗ này, chỉ là cổ tay bị người ta nắm lấy, cậu không thể không dừng lại.

Đường Chính Nhân có lòng nhắc nhở:

- Hiện tại Viên gia đang săn lùng các cô khắp nơi, chỗ này khá an toàn, ít nhất tôi có thể bảo vệ cô lâu hơn một chút. Thiên Thiên, cô vẫn nên ở lại đây thì hơn.

Vân Thiên hơi cau mày, giật tay thoát khỏi tay hắn, nhàn nhạt đáp:

- Không cần, tôi cũng không muốn liên lụy anh. Chuyện của chúng tôi không cần anh can dự.

Đường Chính Nhân rất không cam lòng, giọng nói còn mang theo cái gì đó vô cùng khó tả, còn có chút khinh miệt:

- Cô sao phải cố chấp như vậy? Vì Hoàng Tinh Vân sao? Cậu ta hiện tại còn không thể tự bảo vệ chính mình, lấy gì để bảo vệ cô?

Vân Thiên càng khó chịu quay mặt lại, ném cho hắn một cái ánh mắt cảnh cáo:

- Chuyện của tôi không cần anh can thiệp. Tinh Vân cũng không phải để anh dùng cái giọng đó để nói. Cậu ấy cho dù thực lực không mạnh, nhưng cũng không phải loại dễ dàng để người ta bắt nạt. Tôi cảnh cáo anh, nếu còn tiếp tục nói cậu ấy như vậy, đừng trách sau này tôi gặp mà không nhận người quen.

Đường Chính Nhân lại có phần bực, trong lòng đều mang một bụng lửa. Hắn vật vã cứu người về, cuối cùng vẫn không thể bằng một cái Hoàng Tinh Vân chẳng hề làm gì, lại còn hay cùng Tây Môn Tư Nguyệt kia vào hùa bắt nạt cô nữa. Thực muốn nhất quyết nhốt người lại, không cho chạy đi. Hắn đứng bật dậy, đem hai tay Vân Thiên nắm chặt kéo ngược lên cao, ánh mắt đỏ sậm lóe lên nói:

- Vật vã cứu cô về không phải để cô tự tìm đường chết đâu.Một đứa con gái thực lực không đủ như cô còn muốn đi? Nếu cô còn không ngoan ngoãn ở lại đây, tôi đành phải dùng tới biện pháp mạnh.

Vân Thiên lần này thực hết chịu nổi rồi. Tên kia lớn hơn cậu hai tuổi, xem như cao hơn cậu cũng đến nửa cái đầu. Tư thế này thực khiến cho cậu vô cùng muốn phát hỏa. Cậu dồn lực xuống chân, một cước giơ cao đạp bay tên kia ra, quát:

- Đường Chính Nhân, đừng có cho rằng tôi xuống nước một chút thì anh liền lên mặt. Tôi nói cho anh biết, không chỉ Tinh Vân, ngay cả Tư Nguyệt anh cũng không có tư cách bàn luận về họ. Người nhà của tôi, để cho anh muốn nói gì thì nói sao? Thêm nữa, một câu một đứa con gái không đủ thực lực mắng hay lắm. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chán phải xuống nước trước mặt mấy người lắm rồi. Hôm nay cứu người coi như tôi nợ anh một mạng, sau này báo đáp.

Dứt lời, Vân Thiên hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng, cứ thế dịch chuyển rời đi. Đường Chính Nhân hoàn toàn ngây ngốc, vì dưới đất vẫn còn lại váy dài kín đáo cùng với bộ tóc màu đen huyền mềm mượt. Hắn lần đầu tiên biết thích ai đó, rung động trước ai đó, lại là một đứa con trai. Thân hình kia không phải rất cao, vóc dáng so với hắn còn nhỏ hơn rất nhiều, tuy nhiên, gương mặt không tỳ vết cùng với đôi mắt màu vàng kim sáng rực trong bóng tối kia hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được. Hỗn Nguyên phân nhánh học viện, độc nhất một người có thể mang theo bộ dáng thiên thần tộc cùng Quang Minh song chiến đao nổi danh, Mộ Dung Vân Thiên. Ấn tượng kia thực sự quá mạnh, đúng là ánh mắt mà hắn bị thu hút lần đầu tiên khi gặp mặt ở Hỏa Chi Linh Thần điện. Mộ Dung Vân Thiên, cái tên này đối với hắn, có lẽ sẽ là ám ảnh cả đời.

Vân Thiên rời khỏi địa phận Bạch Hổ gia tộc liền nương theo bóng tối bí mật lấy thiết bị truyền âm báo tin. Thực ra hồi nãy cậu nặng lời như vậy đều là cố ý. Đường Chính Nhân tuổi còn chưa đủ lớn để gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc. Chuyện lần này cậu còn nghi ngờ có cả sự tham gia của đại ma đầu phía sau. Đến lúc đó, Bạch Hổ gia tộc mà có liên đới cũng là điều chẳng hay ho gì. ĐI sớm một chút, có thể giữ an toàn cho họ và chính mình.

- Tư Nguyệt, em nghe anh nói không? Tư Nguyệt?

Phía bên kia, giọng nói của Tư Nguyệt có vẻ mệt mỏi vẫn không dấu được vẻ vui mừng:

- Vân Thiên? Anh không sao chứ? Anh đang ở đâu?

Vân Thiên điều tức hơi thở, liên tục sử dung linh nhãn quan sát xung quanh nói:

- Anh không sao. Em đang ở đâu, anh tới chỗ em sẽ an toàn hơn.

Phía bên kia có tiếng đáp lời, lần này là tiếng con trai:

- Trước cậu đừng theo bọn tớ. Giúp tớ truyền tin cho Bạch Ngọc, cô ấy sẽ tự biết đưa cậu đến chỗ nào.

Vân Thiên có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng thở gấp trong lời nói của Tinh Vân, trong lòng càng lúc càng thêm lo lắng. Cậu có chút gấp gáp:

- Truyền cái gì? Nói đi, tớ lập tức đi làm.

Tinh Vân có vẻ đã không chịu nổi, chỉ nhỏ tiếng nói tám chữ:

- Thiên Lôi Bạch Ngọc, Nguyên Mộc Tường Vi.

Vân Thiên còn muốn thắc mắc, tín hiệu đã hoàn toàn biến mất. Bên kia đột nhiên mất tín hiệu, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa. Nhanh chóng tìm ra Bạch Ngọc, bằng không cậu sẽ không yên tâm được.

--------------------------------------------

Tinh Vân bên kia không phải muốn đột nhiên ngắt tín hiệu, chỉ là cơ thể đã đến giới hạn, gần như mất đi toàn bộ ý thức.

Tư Nguyệt không dám hoảng loạn, một mực ôm chặt lấy anh trai không ngừng đem mộc nguyên tố phục hồi lại thể trạng cho cậu. Tinh Vân quá miễn cưỡng, cho dù là sức phục hồi của Thánh thú cũng không cách nào nhanh như vậy được. Có thể giúp Tinh Vân tỉnh táo lại được xem như Thiên Tinh đã tận lực rồi.

Tinh Vân trong lúc mơ hồ còn cố lẩm bẩm cái gì đó không thể nghe rõ. Lông mày nhíu chặt không thoát ra được như đang khó chịu lắm.

Tư Nguyệt nhìn vậy càng không đành lòng, tìm một chỗ an toàn để Tinh Vân nằm xuống an tĩnh nghỉ ngơi, bản thân vẫn không dám dừng việc trị liệu lại. Anh trai cô cứ như vậy, còn không biết có thể chịu đựng đến bao giờ nữa. Không bằng liên hệ với Thanh Linh, để chị ấy đưa cậu trở về học viện đi. Nghĩ đoạn, Tư Nguyệt thực sự đem ngọc bài truyền âm báo tin cho Thanh Linh. Chỉ là quãng đường từ Hỗn Nguyên thành đến đây không ngắn, vẫn cần thêm chút thời gian nữa mới đến nơi được.

Gần sáng, Tinh Vân cuối cùng cũng mơ hồ tỉnh lại. Toàn cơ thể cậu mỏi đến rã rời, tay chân khó khăn lắm mới lấy lại được chút sức lực ngồi dậy. Cậu hơi lay nhẹ Tư Nguyệt đã ngủ gục từ bao giờ bên cạnh, giọng có phần yếu ớt hỏi:

- Đây đã là chỗ nào rồi?

Tư Nguyệt bị động tỉnh lại, đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn quanh đáp:

- Phụ cận Hoả Chi Linh thần điện.

Tinh Vân nhẹ gật đầu, đến cũng đúng chỗ đấy chứ. Cậu men theo Tư Nguyệt đứng dậy, thân còn cao hơn cô em gái gần nửa cái đầu gần như dựa hẳn vào cô, nói:

- Chúng ta cũng đi thôi. Đến truyền tống trận.

Tư Nguyệt nhíu mày nghi hoặc:

- Truyền tống trận? Ở nơi nào?

Tinh Vân hít sâu một hơi, hướng phía Thần điện đáp:

- Bất diệt chi hoả.

Tư Nguyệt dù có nghi ngờ đến đâu cũng không hỏi thêm, dìu Tinh Vân thẳng hướng Thần điện tiến đến.

Hoả Chi Linh thần điện chẳng biết từ khi nào lại hoang tàn đến như vậy. Một người gác cũng không có, bên trong lại bị đập phá không chỉ một lần.

Tinh Vân hít sâu một hơi, ra hiệu cho Tư Nguyệt không cần sợ, cứ thế hướng bên trong bất diệt chi hoả tiến vào, không một chút do dự.

Hai người vừa biến mất, phía sau cũng nhiều thêm mấy cái bóng đen xông tới, nhanh chóng lao vào lửa đỏ mất dạng.

----------------------------------------------

Rừng nguyên sinh không gian truyền thừa so với trước kia yên bình hơn rất nhiều. Đã không còn lôi điện bạo động nữa, nơi đây tất nhiên mộc nguyên tố là bá chủ.

Tinh Vân cùng Tư Nguyệt vừa bước vào, một đám người đã xuất hiện chặn lối, vô cùng bất hảo nói:

- Ta nói Lôi Thiểm Kỳ Lân, lần trước ngươi với Mi Thỏ muốn đánh bọn này còn chưa có đã sao? Lần này lại lôi người tới, muốn gây sự với chúng ta phải không?

Tinh Vân ở không gian nồng đậm nguyên tố này có khá hơn đôi chút, đứng thẳng dậy cười cười đáp:

- Hiểu lầm thôi, hoàn toàn không phải ý này. Tường Vi, lần trước Tiểu Mi nói ngươi là bá chủ của rừng nguyên sinh này, nhất định nghe qua Thánh thú nhà các ngươi rồi có đúng không? Mộc hệ truyền thừa là nằm ở chỗ này không sai chứ?

Nghiễu Ngạn Tường Vi thật chẳng muốn trả lời, khinh bỉ nhìn một cái. Chỉ là khi cảm nhận được đôi chút từ cô gái phía sau kia mới đáp:

- Truyền thừa có hay không ta không biết, nhưng đúng là chỗ này mộc nguyên tố rất nồng. Thế nào? Lại muốn tới cướp? Ta nói các ngươi có thể bớt tham lam một chút hay không? Lôi hệ truyền thừa tháp chỗ này chỉ có Mi Thỏ được nhận thì thôi đi, Mộc hệ chúng ta mà cũng mất đi cái không khí này chẳng phải muốn diệt chủng sao?

Tinh Vân mỉm cười, lộ ra đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt:

- Không phải cướp, vật về chủ cũ thôi. Tường Vi, ngươi đừng nói với ta ngươi không chờ Hoa Linh đến chỗ này đấy nhé!

Nghiễu Ngạn Tường Vi bị nói trúng rồi, mặt đột nhiên đỏ hồng lên đáp:

- Phải thì thế nào. Đừng cho rằng cô bé đó có một chút chút khí tức của nữ thần nhà ta thì muốn gì cũng được.

Tinh Vân bật cười:

- Vậy là tốt rồi. Tiểu cô nương này giao lại cho ngươi. Ta còn phải quay lại truyền thừa tháp một chút. Hy vọng khi gặp lại các ngươi vẫn còn nguyên vẹn.

Tư Nguyệt nhìn theo thực không đành lòng, chỉ là Tinh Vân hơi gật đầu, cô đành miễn cưỡng theo Nghiễu Ngạn Tường Vi rời đi. Tinh Vân đảo mắt quanh một vòng, phát hiện có người theo dõi liền trầm mặt xuống. Truyền thừa lôi điện tháp hiện tại đã không còn tác dụng với cậu nữa, nói đến đó chỉ là cái cớ mà thôi. Việc cậu phải làm bây giờ là giải quyết mấy cái phiền phức này trước đã. Chỉ mong anh em cậu sẽ không lãng phí một phen đến chỗ này.

Tinh Vân men theo Phong Linh Lang che dấu khí tức, ẩn mình trong đám cây cỏ thoáng cái lặn mất tăm. Chỉ có trong môi trường linh khí dày đến như thế này, cậu mới có thể thực hiện thao tác thành thục đến thế. Cũng chỉ có trong môi trường này, tốc độ phục hồi của cậu mới có thể đẩy lên mức tối đa. Chỉ cần chờ được đến khi Vân Thiên tìm ra Bạch Ngọc, không cần sợ đám người phiền phức này muốn gây chuyện nữa.

Tư Nguyệt đi theo Nghiễu Ngạn Tường Vi nửa này không nói câu gì, tinh thần cứ như treo ở cành cây không hề chú ý. Thậm chí mấy lần công suýt vấp ngã đều nhờ Tường Vi nhanh tay đỡ được. Hắn ban đầu có chút thiện cảm vì cô mang theo mộc nguyên tố rất thuần, hiện tại lại có phần bực bội:

- Ta nói cô có thể chú ý một chút được không? Đường đi như vậy mà cô có thể suýt ngã tới tám lần, là do bản thân quá vô dụng hay sợ bọn này làm gì cô?

Tư Nguyệt yên lặng nửa ngày không sao, nghe đến câu kia lập tức ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy cơ hồ đã chuyển sắc lục nhạt ném về phía Tường Vi mang theo uy hiếp:

- Phí lời.

Tường Vi chẳng phải cái loại cam chịu gì, vậy mà lần này một tiếng đều không cãi lại, chu lên cái mỏ uất ức quay mặt đi. Đúng là làm ơn mắc oán, thực giống như cái tiểu bạch thỏ đáng ghét nào đó.

Tư Nguyệt nhìn cái thái độ này cũng dịu xuống, đột nhiên có chút buồn cười. Tương Vi hoá thân là một chàng thiếu niên 16 17 tuổi, gương mặt lại xếp vào hàng siêu cấp soái ca, vậy mà lại làm ra cái biểu cảm kia thực có phần không hợp chút nào. Cô hơi câu môi, nhỏ giọng nói:

- Được rồi, là tôi quá lời. Hồi nãy không để ý lắm, chúng ta đang đi đâu đây?

Tường Vi có vẻ rất hưởng thụ cái thái độ nhỏ nhẹ này, giả bộ ho hai tiếng đáp:

- Tất nhiên tìm chỗ an toàn cho cô rồi.

Đến đoạn, Tường Vi lại nhìn Tư Nguyệt một lượt từ trên xuống nói:

- Kì thực ta muốn xác nhận một chút, cô thực sự là Hoa Mộc Thiên Linh nữ thần sao? Thực có phần không giống chút nào. Ta cảm thấy trên người cô Lôi nguyên tố hình như không yếu, mà quang nguyên tố thì còn mạnh hơn một phần. Tuy mộc nguyên tố rất nồng, nhưng lại không thuần.

Tư Nguyệt nghe xong chỉ gật đầu mỉm cười, theo chân Tường Vi đáp:

- Tôi cũng biết chuyện này không đúng lắm, nhưng mẹ tôi vốn thuộc Thiên thần tộc, có quang nguyên tố xem như không lạ rồi. Chuyện Lôi nguyên tố bên kia, có lẽ là do chúng tôi là song bào thai nên cộng hưởng đi.

Tường Vi nghi hoặc:

- Không phải đâu. Ta nói là lôi nguyên tố xuất phát từ chính huyết thống của cô, không phải là cộng hưởng gì cả. Đúng là trên người cô có pha đôi chút lôi nguyên tố của Lôi Thiểm Kỳ Lân, nhưng còn một phần kia không phải chắc ta còn chưa nhầm được.

Tư Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu nhìn qua, Tường Vi lại không tiếp tục nữa nói:

- Thôi bỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net