Chương 139:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loanh quanh trong rừng nguyên sinh không biết bao nhiêu thời gian, Tinh Vân sớm đã mệt mỏi đến muốn ngồi bệt xuống. Cũng may chỗ này linh khí rất nồng, khiến nguyên lực trong cơ thể cậu hồi phục với tốc độ nhanh mới khiến cậu không gặp chuyện gì.

Lại nói, không biết Tư Nguyệt và Tường Vi có an toàn không, cậu gần đây cứ cảm thấy bất an không ngớt, lại cảm thấy có chút bất hợp lý. Cậu vẫn cảm nhận rõ ràng có người theo dõi mình, hơn nữa số lượng không ít, chỉ là chúng một mực không đánh tới, càng không đuổi bắt gì khiến cậu vô cùng căng thẳng. Này là tình huống gì đây?

Còn có Vân Thiên đã tìm thấy Bạch Ngọc hay chưa? Hiện tại không biết ra sao rồi?

Chỉ bận lo lắng cho người khác, Tinh Vân lại không chịu nhìn chính hoàn cảnh của mình một chút. Thương thế của cậu tuy hồi phục đã được bốn phần, nhưng đám người theo dõi kia như cũ còn chưa có rời đi đâu. 

Một tia sáng hơi lóe qua đáy mắt, Tinh Vân lập tức phát hoảng xoay mình hai vòng. Vật sáng kia không chạm tới cậu lập tức đâm phập một tiếng thật ngọt vào thân cây gần đó, đem cả cái câu đốn gục. Tinh Vân còn không dám thở mạnh, trống ngực đập thình thịch bay vụt lên, suýt nữa là đi tong cái mạng nhỏ rồi.

Cậu mở rộng linh vũ, bay vụ lên quan sát, giả như chần chờ một giây, sau đó liền vụt đi chạy chối chết. Mũi tên kia rõ ràng mang theo lực thôn phệ rất lớn. Hồi nãy đừng nói là đâm trúng, cho dù chỉ lướt qua da cũng đủ sống không bằng chết rồi.

Đám người kia thấy mục tiêu bỏ chạy sẽ không bỏ qua, lập tức phóng theo truy đuổi đến cùng. Trên áo choàng đen của đám người phía sau, một hoa văn vô cùng đặc biệt không thể nhầm lẫn lúc ẩn lúc hiện, lại là Hắc Long Thần điện đuổi.

Tinh Vân mím chặt môi, đầu toát đầy mồ hôi lạnh. Đúng là ôn thần. Nếu lần này mà chỉ có Lam Nhi cùng với Thạch Đà đến, cho dù xác suất không cao còn có thể thoát Cái cậu sợ hơn đó là ngay cả mấy tên đầu xỏ phía sau cũng đến, vậy chỉ sợ đến cả Hỏa Linh Thành này cũng sẽ bị san bằng.

Phía sau không ngừng đuổi đánh, phía trước lại có người chặn đầu. Tinh Vân tiến thoái đều không được đành phải đứng lại. Cậu nắm chặt bàn tay, cơ thể chưa hồi phục lại vận động mạnh khiến lồng ngực cậu thắt lại một cái, cảm giác như máu ngọt đã trào đến cổ. Cố gắng nuốt xuống một ngụm, cậu vỗ tay một cái thật mạnh, đem lôi điện như bùng nổ mà phóng ra. Kì thực cũng chỉ là phô trương thanh thế, cậu vẫn mong có thể kéo dài chút thời gian. 

Chỉ là cậu nhầm rồi.  

Đám người kia một chút cũng không tỏ ra sợ hãi, tiến đến như thiêu thân nhảy lửa. Một đám ngã xuống, phía sau lại tiến lên, điên cuồng càng thêm điên cuồng.

Tinh Vân cho dù đang trong trạng thái tốt nhất cũng không địch nổi ngần này người, đằng này lại do vết thương cũ chưa khỏi. Chỉ không đến một phút, cậu đã không còn trụ được trạng thái này nữa, rút sương kiếm cố gắng giữ khoảng cách với đám người, miệng thở hồng hộc.

Thầm nghĩ cứ như vậy cũng không ổn, Tinh Vân đành nắm chặt bàn tay. Trong lúc đám người tưởng như cậu sẽ như cữ mãnh liệt phản kháng, cậu lại thả mình rơi tự do từ trên độ cao hơn 50m hướng thẳng đầu xuống dưới. Theo như cậu tính toán, với trọng lượng cơ thể và tiết diện tiếp xúc hiện tại, có thẻ chắc chắn tốc độ rơi tự do so với tốc độ sử dụng phi hành công cụ hay đọt nhiên điều khiển linh vũ đều nhanh hơn. Chỉ cần khi gần tiếp đất điều chỉnh tư thế một chút, mạng nhất định có thể giữ, bị thương thêm một chút vẫn còn hơn không thể chạy.

Đám người phía trên còn chưa kịp phản ứng, bên dưới đã vang lên một tiếng rầm rất mạnh, là biểu hiện của va đập với vận tốc cao mà thành. Một tên mặc á choàng có vẻ khác biệt nhất nhìn xuống tặc lưỡi. Hắn có vẻ chính là thủ lĩnh của đám này. Hồi náy phản ứng của hắn chỉ chậm hơn không đến một giây, mọi chuyện liền biến đổi thành cái dạng này rồi. Dù sao đã đuổi đến đây, sông nhất định còn phải tìm, mà đã chết, cho dù là xác cũng phải mang về được cái đã.

------------------------------------------------------------

Hỏa Chi Linh thần điện càng lúc càng hỗn loạn. Về căn bản, Tố Tố và Đường Chính Nhân hoàn toàn không phải đối thủ của hai cái thánh thú. Chưa nói đến mấy tên thủ hạ phía sau chưa được lệnh xuất thủ vẫn nhất nhất canh bên cạnh Vân Thiên, cả Thạch Đà và Dương Trạch vẫn còn rất an nhàn, trong khi Tố Tố và Đường Chính Nhân đã chật vật đến thở không ra hơi. Chênh lệch cỡ này, muốn bù lại không phải chuyện đơn giản.

Thạch Đà vốn là một tên vai u thịt bắp, có điều đầu óc của hắn vô cùng nhanh nhạy. Hắn đưa tay phủi phủi quần áo, giơ tay nói Dương Trạch không cần đánh nữa, giọng điệu vô cùng mỉa mai:

- Động thủ với cỏ gà thì có khác gì hạ thấp bản thân. Đừng đánh nữa. Tiểu Thiếu gia để lại cho ta, mấy người các ngươi vào đó đi. Nhớ kĩ, không bắt được bọn chúng, đừng bao giờ có ý định quay lại nữa.

Dương Trạch đảo mắt qua một cái vô cùng lạnh nhạt, không nói câu nào đã phi thân vào lửa đỏ rời đi. Gần chục tên tinh anh cũng một lượt rời khỏi. Hiện trường vốn rất đông đúc nay lại chỉ còn Thạch Đà cùng hai tên tay sai. 

Thạch Đà bấy giờ mới câu môi lạnh nhạt, vắt chân ngồi xuống bệ đá gần đó nói:

- Tiểu thiếu gia, chúng tôi muốn nhẹ nhành với cậu, cậu lại không thích. Cậu nói xem, chúng tôi làm thế nào mới đưa được cậu về đây?

Hai người Tố Tố bên này nhíu chặt mày đề phòng, mắt dần chuyển về phía cậu trai nãy giờ nằm bất động. 

Vân Thiên vốn phải nằm ở đó lại đột nhiên biến mất. Đến khi cậu nguyên vẹn đứng chắn trước mặt hai người Tố Tố, hai tên thủ hạ phía sau Thạch Đà cũng đã là hai cái xác không hồn. Cậu lạnh nhạt đáp:

- Trở về? Nực cười. Trở về sao? Tôi sông gần 15 năm cũng chưa từng ăn cơm uống nước của Hắc Long Thần Điện, lấy cái gì nói tôi phải đi cùng các người?

Thạch Đà câu môi càng sâu, giọng nói càng lúc càng cợt nhả:

- Dựa vào cái gì sao? Tiểu thiếu gia, cậu hình như quên mất dòng máu chảy trong cơ thể cậu là của ai rồi.

Vân Thiên dù không tỏ thái độ, đáy mắt rõ ràng nổi lên một tia giận, cậu lạnh nhạt đáp:

- Dòng máu chạy trong cơ thể này của Hoàng Thiên Nam không sai, nhưng đại ma đầu nhà các ngươi căn bản không phải ông ấy. Muốn tôi trở về nhận đại ma đầu kia, đừng hòng.

Thạch Đà tiếp tục giữ giọng điệu cợt nhả:

- Tiểu thiếu gia, cậu lại sai rồi. Đại nhân chính là Hoàng Thiên Nam, cùng là ba của cậu. Cậu nhất quyết không chịu nhận ngài, ngài sẽ rất đau lòng.

Vân Thiên run lên một cái, đôi mắt chắc chắn dần lộ ra chút mông lung. Không thể không nói, lời này của Thạch Đà đã có chút đả động đến tinh thần cậu. Nếu hắn nói là thật, ba cậu hiện tại chính là đại ma đầu kia, như vậy thực sự rất khó chấp nhận. Nhưng nếu không đúng, phải chăng là ba cậu đã chết rồi? So với việc ông ấy đã chết và vẫn sông nhưng là đại ma đầu, cả hai cậu đều không thể tiếp nhận được.

Trong lúc bản thân hỗn loạn, Vân Thiên lại cảm giác cánh tay nhói lên một cái. Phía sau lại có người ôm chặt không cho cậu cử động, giọng nói trầm áp chế bên tai:

- Vân Thiên, bình tĩnh. Đừng nghe hắn nói, hắn chỉ đang lừa cậu thôi.

Vân Thiên không những không thể bình tĩnh, ngược lại có chút kích đông cựa mình. Thạch Đà không giống đang nói dối. Cho dù cái giọng điệu kia vô cùng cợt nhả, nhưng ngữ điệu trong đó chắc chắn vô cùng. Giống như là... hắn đang nói một chuyện rất hiển nhiên vậy.

Đường Chính Nhân cố gắng tăng lực đạo không để người thoát, Vân Thiên phía trước lại càng cựa mạnh hơn. lúc này cậu không được tỉnh táo, dù là ai muốn cản có lẽ cũng đều nhận một kết quả. Cậu mạnh chân dẫm xuống chân đối phương một cái, xoay mình liền đạp hắn văng ra, vô cùng kích động mà chạy về phía trước.

Thạch Đà chính là chờ nhất thời khắc này, chỉ một cái xoay người tránh được liền ghim xuống cổ Vân Thiên một ống chất dịch màu đỏ như máu. Không ai biết đó là thứ gì, chỉ biết sau khi thứ kia chảy xuôi trong cơ thể, Vân Thiên đã rất đau đớn. Cậu không hét, cùng không kêu la cuồng loạn, chỉ ôm cổ nằm gục xuống, mặt mũi tối sầm, trên mặt toát đầy mồ hôi, huyệt thái dương đã nổi lên gân xanh chịu đựng.

Thạch Đà đã đạt được mục đích, ngẩng cổ cười lớn một tiếng liền phi vào bên trong lửa đỏ phía kia biến mất.

Đường Chính Nhân bấy giờ mới buông xuống được căng thẳng, vội vàng chạy lại nâng Vân Thiên lên, lo lắng cùng hoảng sợ gọi:

- Vân Thiên... cậu nghe thấy không... Vân Thiên. Tỉnh lại...

 Vân Thiên không biết có nghe thấy hay không, chỉ thấy lông mày nhíu càng lúc càng chặt, bàn tay đã nắm đến bật cả máu, gương mặt lúc đỏ lúc tím vô cùng khó chịu.

Tố Tố nãy giờ đã mệt không thở ra hơi, cố gắng lắm mới tiến được lại gần. Cô quỳ một chân xuống bên cạnh, hơi nhíu mày nói:

- Để em thử xem.

Đường Chính Nhân bất lực đành để Vân Thiên gối đầu lên đùi mình nằm yên tại đó. Tố Tố hơi nhíu mày, sau đó rạch nhẹ một vết trên đầu ngón tay ấn trên môi để Vân Thiên nuốt xuống. Linh Huyết có lẽ hiện tại sẽ có chút tác dụng.

Nào ngờ Vân Thiên càng lúc càng khó chịu hơn, bàn tay ôm chặt ngực ho khù khụ như xé gan cào phổi. Tên kia rốt cuộc đã tiêm vào người cậu thứ gì? Sao cậu lại ra đến nông nỗi này cơ chứ?

Hai người bất lực nhìn nhau, ngoài mệt mỏi ra cũng chỉ còn lo lắng. 

Chẳng rõ phải đến bao lâu sau, bên ngoài lại có tiếng đánh nhau ầm ầm kéo đến. Tố Tố đứng lên đề phòng, cản trở cả hai tên con trai phía sau. 

Có điều cô cũng chẳng cần đánh, một người đã bị đánh văng vào. 

Tố Tố vừa vặn bắt được là một thân hình nhỏ bé, sắc bạch ngân nổi trội không thể lẫn vào đâu, là Ngân Nhi.

Phía đối diện Vân Phong Phong cùng Hà Lam Nhi giao chiến còn chưa chịu dừng lại. Hai bên thực lực có thể nói là tương đương, đánh đến bất phân thắng bại. Tuy nhiên, quan sát kĩ một chút vẫn có thể thấy Vân Phong Phong đã nương tay vài phần, cô ta là muốn tiến vào truyền tống trận. Chỉ là Hà Lam Nhi nhất quyết không buông tha, co ta đành phải đánh.

Một chút sơ hở của Hà Lam Nhi cuối cùng cũng xuất hiện. Cô là vì phân tâm nhìn tới Vân Thiên đang nằm phía bên này. Chuyện kia khi đó cô cùng nghe được, Thạch Đà lại cư nhiên thành công rồi?

Vân Phong Phong bắt được một khắc điểm chết, lắc mình đã thoát khỏi chặn đánh lao vào truyền tống trận rời đi.

Hà Lam Nhi giận đến nghiến răng, băng phong tỏa ra đem cả một khoảng sân rộng lớn biến thành một màu băng lam lạnh giá.

Cô tiến về phía Vân Thiên nằm đó, hít một hơi sâu hỏi:

- Em cho cậu ấy dùng Linh Huyết của em đúng không?

Tố Tố thành thật gật đầu. 

Hà Lam Nhi đặt tay lên trán Vân Thiên, nhẹ nhàng nói tiếp:

- Linh Huyết của Nhân thú rất mạnh, đặc biết là cửu vĩ hồ thì càng mạnh hơn. Cho dù ba em là tộc nhân Thiên Thần tộc đi nữa, dòng máu của em vẫn không thay đổi. Vân Thiên hiện tại không chịu nổi trị liệu của linh huyết nên mới thành ra như vậy. 

Đường Chính Nhân gấp gáp:

- Chẳng lẽ không thể làm gì sao?

Hà Lam Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ còn một vệt thẳng đáng sợ, sắc băng lam càng lúc càng lạnh:

- Có, nhưng các người không giúp được. Đợi đến khi tìm được Tinh Vân rồi tính.

Nói đoạn, Hà Lam Nhi mở ra một ma pháp, đem băng nguyên tố chảy vào cơ thể Vân Thiên, giúp cậu dễ chịu hơn đôi chút ngủ mất. Cô liên tục kết ấn thêm vài lần, điểm xuống một số huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể để Vân Thiên bớt đi đau đớn. Đến khi mọi việc xong xuôi, trán cô cũng đã vã đầy mồ hôi, sắc mặt có phần trắng. Cô choàng lên người Vân Thiên một tấm áo choàng dài, lấy ra một bình thuốc hướng Ngân Nhi nói:

- Em mang cậu ấy đến nơi an toàn trước, nếu có thể thì trực tiếp đến tìm Thanh Linh chị gái cậu ấy. Phải nhớ, tuyệt đối không để cậu ấy tỉnh lại. Còn có, tránh những chỗ có pha tạp quá nhiều nguồn năng lượng, không tốt cho cậu ấy.

Ngân Nhi ngoan ngoãn gật đầu tiến đến, Đường Chính Nhân lại nhất quyết không chịu buông người. Hà Lam Nhi đang trong cơn bực, trực tiếp quát:

- Muốn câu ấy chết thì cứ giữ lấy. 

Đường Chính Nhân không cam lòng, nghi hoặc hỏi:

- Vì cái gì cậu nói gì chúng tôi đều phải nghe theo? Cậu có cái tư cách đó sao?

Hà Lam Nhi thực muốn đánh người, đôi mắt băng lam lần nữa bị kéo thành đường thẳng. Cô lạnh nhạt cảnh cáo:

- Tôi nhắc lại lần nữa, muốn cậu ấy chết thì cứ giữ lấy.

Đường Chính Nhân thực muốn lần nữa cự tuyệt, Tố Tố còn nhanh hơn một chút nhất quyết kéo Vân Thiên ra giao lại cho Ngân Nhi mang đi. Lam Hà trước nay đều không nói đùa. Hơn nữa cái này tuyệt đối cũng không phải đùa.

Đường Chính Nhân lần này thực sự là chưa kịp làm gì thêm, Ngân Nhi đã hóa thân bản thể đem Vân Thiên đi mất. Bây giờ nói đến nơi an toàn, đối với Ngân Nhi chỉ có Hỗn Nguyên Thương Hội là an toàn nhất. Vì vậy mà vừa bay vụt lên, cô lập tức hướng về phía Nguyên Mộc Thành bay một mạch đi.

Hà Lam Nhi không một chút do dự thêm, kéo tay Tố Tố nói:

- Thể nội của em có Linh Huyết hỏa nguyên tố tối cao, nhất định có thể chịu được thứ này. Chúng ta vào đó giúp Tinh Vân một tay.

Tố Tố không do dự gật đầu, theo Hà Lam Nhi nhảy vào biển lửa biến mất. Cuối cùng cả một Thần điện rộng lớn chỉ còn lại Đường Chính Nhân ngồi lại đó, mặt đã có phần thất thần. Hắn còn cho rằng chạy kịp đến đây có lẽ còn có thể bảo vệ Vân Thiên một chút, nào ngờ lại chẳng làm được gì. Nếu đã như vậy, hắn cứ ở đây cản đám người muốn vào trong kia thêm lần nữa, coi như giúp Vân Thiên thực hiện nguyện vọng ban đầu đi.

---------------------------------------------------------------------------

Tinh Vân khi đó rơi xuống thực chẳng dễ chịu chút nào. Tuy không phải quá đau, nhưng sử dụng nguyên lực quá độ vẫn khiến đầu cậu choáng váng khó chịu.

Lục trọng túi phép một vài loại thuốc nuốt xuống, cậu mới có thể chú ý tới người đã lôi kéo cậu đi từ nãy tới giờ. Một thân đỏ rực, còn cao hơn cậu một chút, thân hình rắn chắc lại toát ra khí thế bức người. Viên Khải lại đến đây?

Viên Khải từ khi kéo Tinh Vân đi một chữ đều chưa nói, đến khi dường như cảm nhận được an toàn mới lên tiếng: 

- Tây Môn Tư Nguyệt đâu?

Tinh Vân hít sâu một hơi điều tiết lại thể trạng, dần thích nghi với môi trường mới nói:

- Không quan trọng. Sao cậu lại ở chỗ này?

Viên Khải đảo mắt lại, biết Tinh Vân còn đang hoài nghi đáp lời:

- Bất diệt chi hỏa là địa bàn của tôi, tất nhiên tôi sẽ ở đây. Chỉ là ai đó đã khiến chỗ này không còn như trước nữa rồi.

Tinh Vân tất nhiên nhận ra câu nói kia là hướng vào mình, đưa tay hơi gãi gãi đầu đánh trống lảng:

- Hắc Long Thần Điện sao đột nhiên lại tới chỗ này? Rốt cuộc là tìm kiếm cái gì mới được? Còn có Viên gia các người muốn tạo phản sao?

Viên Khải quay người lại, hừ lạnh một tiếng đáp:

- Đánh trống lảng nghiệp dư hết sức. Thôi bỏ đi. Chuyện này vừa đi vừa nói. Trước tìm Tây Môn Tư Nguyệt, chỗ này không an toàn.

Tinh Vân bấy giở mới gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Viên Khải nghe hắn nói.

Tình hình Hỏa Linh Thành hiện tại đúng là không dễ chịu gì. Viên Khải tuy nói là người Viên Gia, trên thực tế hắn mang trong mình là dòng máu lai, sớm đã bị gia tộc ruồng bỏ. Nhiếp Chính Vương cùng với Thánh Nữ nhất mực bảo hộ, giúp hắn phát triển tiềm năng mới khiến hắn có ngày hôm nay. Có điều, cách đây 3 năm, thời điểm hắn lộ diện ở Hỏa Linh phân nhánh học viện, mọi thứ đã có chiều hướng thay đổi. Viên Gia đối với hắn thái độ cũng giống như đối với người hoàn toàn khác vậy. Thậm chí còn nhất nhất bồi dưỡng, đãi ngộ phải nói là lên đến trời.

Tuy nhiên, Viên Khải là người cá tính mạnh, nhất nhất cự tuyệt không nhận, một mực ở lại bên cạnh Nhiếp Chính Vương cũng không chịu về lại gia tộc nữa. Điều này khiến cho Viên Gia không bằng lòng chút nào. 

Hơn một năm trước, không biết là ai đã phát giác ra bất diệt chi hỏa kì thực là một cái truyền tống trận, lại thêm cái tin tức Viên Khải mang trong mình năng lượng vô cùng thần bí truyền đến tai Viên Gia. Đám người Viên gia kia lập tức vin lấy, nhiều lần phái người xâm nhập chỗ kia cướp lấy cái được gọi là truyền thừa về, ít nhất phải để Viên Khải nợ chúng một cái nhân tình, cuối cùng ngoan ngoan nghe lời theo.

Sau khi thiếu niên tranh bé kết thúc, Viên Khải trở lại chỗ này mới biết chuyện. Có điều, Nhiếp Chính Vương nói hắn không thể vọng động, hắn đành ngoan ngoãn bí mật thu thập tin tức. Chẳng thể ngờ tin tức thu lại được chính là Viên Gia đi liên kết với Hắc Long Thần Điện ý đồ tạo phản, muốn lật đổ quân vương cùng Thánh Nữ hiện tại để đứng lên đỉnh cao của Nhân thú tộc.

Trên thực tế, muốn đứng đầu một chủng tộc, bất cứ gia tộc nào cũng ôm cái ý nghĩ này. Có điều đi liên kết với ma giới để thực hiện, quả thực là gan không nhỏ chút nào.

Nói đến Thành Nữ cùng Nhiếp chính Vương gần như cùng bất lực. Có một Bạch Hổ gia tộc hậu thuẫn, quả thật Viên Gia chỉ có thể miễn cưỡng chìm xuống. Nhưng Hắc Long Thần Điện còn chống lưng uy hiếp, thậm chí Ám Dạ đã trực tiếp đem cả Hồng Phong công hội lộ diện đến, hai người bọn họ chỉ đành nhắm một mắt, mở một mắt coi như không thấy. Nếu là vì an nguy của họ, họ sẽ chẳng để như vậy. Chỉ là phía sau còn cả một chủng tộc, xem như lực bất tòng tâm.

Tinh Vân nghe đến cũng nhíu mày, tiếp đó dường như cảm thấy không hợp lý hỏi:

- Bọn chúng vì cái gì không nhắm vào cậu? Không phải chúng vẫn muốn thu đủ Thánh Thú sao?

Viên Khải thận trọng bước đi, trầm giọng đáp lời:

- Không phải không nhắm vào tôi, mà vì giao kèo giữa chúng và Thánh Nữ. Ngày đó biết không thể làm mọi việc quá căng thẳng, Thành Nữ chỉ có thể cùng Ám Dạ đặt ra một cái giao kèo. Bọn chúng có thể đến địa phận Hỏa Linh Thành, nhưng nhất định không được làm tổn hại người ở đây, đặc biệt là không được động đến tôi. Ít nhất cho đến khi tôi tốt nghiệp ở học viện. Khi đó Ám Dạ rất nhanh đồng ý, nhưng cậu chắc cũng đoán ra, hắn đã sớm thâu tóm Viên Gia gây sức ép với tôi rồi.

Tinh Vân gật đầu, coi như đã minh bạch mọi chuyện. Hỏa Linh Thành thực sự khó giữ rồi.

----------------------------------------------------

Tư Nguyệt tại Hỗn Nguyên Thần Mộc liên tục hấp thụ truyền thừa cũng không có gì khó khăn lắm. Chỉ là khi truyền thừa mới hấp thu được phân nửa, đám người truy đuổi kia lại đánh đến tận nơi. 

Tường Vi thân là hộ vệ, tất nhiên sẽ ra ngoài ứng chiến. Có điều quá trình tiếp nhận truyền thừa thực sự quá lâu, thêm nữa sức chiến đấu của Tường Vi không phải rất cao, chẳng mấy chốc đã đi vào bế tắc. 

Tiếp viện của đám người kia đến càng lúc càng nhiều, đám mộc linh thủ hạ của Tường Vi xem chừng đã bị hạ không sót một ai. Một mình hắn đối chọi ngần này người, có khác nào trứng chọi đá đâu.

Coi như hắn may mắn. Trong lúc hắn mệt đến thở không ra hơi, đại mĩ nhân cứu anh hùng lại xuất hiện. Bạch Ngọc lại tìm ra hắn đầu tiên, cho hắn một cái đường thoát vô cùng hợp lý. Lần đấu tiên trong đời Nghiễu Ngạn Tường Vi hắn biết cảm tạ đến ông trời đây.

Bạch Ngọc kì thực không nghĩ quá nhiều, sau khi nhảy vào đây liền một đường theo dấu vết của Tường Vi chạy đến. Cũng may cô đến kịp lúc, Tường Vi vẫn không vấn đề gì.

Bạch Ngọc hơi quay đầu, hướng Tường Vi đang đối lưng với mình nói:

- Không sao chứ? Tư Nguyệt đâu?

Tường Vi thở hồng hộc, khó khăn đáp:

- Bên trong, đang nhận truyền thừa.

Chỉ cần mấy chữ này, Bạch Ngọc coi như hiểu rõ vấn đề. Cũng giống như lần trước Tinh Vân tiếp nhận truyền thừa, đám này xem chừng muốn ngồi không hưởng lộc đây.

Cô câu môi cười nhạt, hướng Tường Vi châm chọc:

- Ta nói này, Tiểu công tử liễu yếu đào tơ như ngươi tốt nhất lùi lại hỗ trợ đi. Hôm nay để bản cô nương tiếp tục bảo vệ ngươi thêm một lần.

Tường Vi vậy mà một chút bất mãn cũng không có, còn vui vẻ đáp lời:

- Được thôi. Đằng nào ta cũng không so được với đám bà chằn các người. Hỗ trợ thì hỗ trợ.

Bạch Ngọc bật cười. Quen Tường Vi thời gian không ngắn, kì thực nhiều lúc cô chỉ muốn hỏi sao Tường Vi có thể chua ngoa như đàn bà vậy, kém một câu thì khó chịu một câu. Đến khi quen rồi mới thấy, Tường Vi không như vậy, cô còn lấy làm lạ ấy.

Bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net