Chương 142:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp học nửa năm, bây giờ quay lại tất nhiên khiến mấy đứa Tinh Vân có chút không quen lắm. Hơn nữa khi đi là năm đứa đi, lần này về lại là 10 người. Không thiếu người sẽ nảy sinh đổi chút thắc mắc. Ngay cả chính Tinh Vân cũng ngơ ngác hồi lâu đây.  

Tinh Vân, Tư Nguyệt, Vân Thiên, Tố Tố, Lam Nhi đều là người cũ thì thôi đi. Thêm vào Viên Khải, Tường Vi, Ngân Nhi, Bạch Ngọc tổng cộng chỉ có chín người, một cái nữa là từ đâu chui ra?

Đáp án chính là... thêm một cái học viên trao đổi nữa.

Sáng sớm, năm đứa Tinh Vân trở lại đặc cách khu tiếp tục quá trình học tập, tiện thể nghiên cứu tài liệu về địa điểm băng hỏa truyền thừa kia. Sự xuất hiện của họ đối với người quen mà nói vô cùng được hoan nghênh. Không chỉ thế, đội ngũ tranh bá gần một năm trước gặp lại thực giống như có thể khóc lụt cả một vùng. Này cũng quá khoa trương đi.

Điều Tinh Vân cảm thấy mừng nhất chính là sau lần bị trọng thương đó, thực lực của họ đều tăng trưởng rất tốt. Mộc Lan học tỷ và Thiên Thiên học tỷ hiện tại đã trở thành cặp song chiến vô cùng ăn ý, cả hỗ trợ lẫn tấn công đều hoàn mỹ. Mã Bân sư huynh và Ý Đạt sư huynh kỹ thuật có thể nói là tốt hơn rất nhiều. Thay đổi mạnh nhất vẫn là vị Ninh Phong sư huynh nào đó. Trái với sự kiêu ngạo trước đây, Ninh Phong hiện tại rất ôn hòa. Mái tóc nuôi dài được buộc lại gọn gàng, cử chỉ cũng nhiều thêm mấy phần khiêm tốn. Nghe mọi người nói, đợt kiểm tra vừa rồi hắn xếp thứ nhất, thế nhưng lại từ chối nhận ưu tiên, nói là còn phải có gắng nhiều, ít nhất cũng theo kịp mấy đứa nhóc kia cái đã khiến các vị chủ nhiệm vô cùng hài lòng. Hiện tại Minh Phong đã kết thúc 5 năm đầu tiên tại học viện, vừa mới nhận làm đội trưởng cho một đội tân sinh.

Năm người Tinh Vân trở về, năm người bọn họ coi như nhiệt huyết trở lại. Ninh Phong cười đến ôn hòa, gương mặt tràn đầy tự tin đứng đối diện với đám nhỏ mà nói:

- Năm đứa tách ra cũng hơn nửa năm rồi nhỉ. Hiện tại có nhã hứng để anh chị tiếp vài ba chiêu không?

Tinh Vân nhìn quanh như chưng cầu ý kiến, nhận được một cái gật đầu liền cười hì hì đáp:

- Được ạ. Sư huynh sư tỷ chỉ giáo.

Thanh Linh là người quản lý trực tiếp đặc cách khu, thấy vậy cũng không cản, trực tiếp nhận làm trọng tài. Cái không gian hòa hợp này lâu lắm rồi cùng không xuất hiện ở đây, đột nhiên xuất hiện lại thật là tốt.

Hơn tám giờ sáng, tiết học đầu tiên của đặc cách khu bắt đầu. Tám giờ kém 15, năm đứa Tinh Vân đã có mặt tại lớp.

Khỏi phải nói, trong nửa năm qua, hạt giống được đưa về đây xem chừng không ít, còn có thêm cả học sinh trao đổi và một số học viên tại tiểu phân nhánh được lựa chọn nữa. Từ chỉ có mười người, bây giờ đã tăng lên gấp ba lần, bằng số học sinh của một lớp bình thường rồi.

Hai mươi cái thành viên kia, coi như mỗi người đều là nhân trung long phụng, tất nhiên đều có kiêu ngạo riêng. Thấy thành viên mới, họ không thể không có thái độ gì cả. Nếu không phải là đề phòng, chính là lạnh nhạt coi thường đi.

Mấy đứa Tinh Vân là thành viên cũ, chẳng cần chào hỏi tiến vào chiếm chỗ đối với họ là chuyện tất nhiên. Có điều với một số người, đây lại là điều cực kì chướng mắt.

Cậu nhóc kia là một tên con trai dáng dấp không tệ, gương mặt non nớt nhưng vẫn lộ rõ vẻ tuấn tú rất riêng, kiểu gì cũng chỉ thấy là một cái tiểu chính thái 10 tuổi. Mái tóc màu lam thẫm như biển cả, đôi mắt cùng màu ánh lên vẻ khinh miệt rõ ràng. Khỏi phải nói, đó là hậu duệ của tinh linh tộc. Cậu đập tay xuống bàn, hất mặt mà nói:

- Chỗ này có chủ rồi, biến đi.

Hà Lam Nhi chỉ vừa ngồi xuống không lâu lại có người đến gây sự, thật chẳng vui vẻ gì. Cô ngẩng đầu, để lộ đôi mắt màu băng lam đang dần biến đổi thành một vạch thẳng cảnh cáo. Tinh Linh tộc băng là đế vương, chưa nói đến cô còn là truyền nhân của tối cao băng nguyên tố Băng Bích Đế. Dám công khai gây sự với cô, chán sống.

Tên nhóc kia rõ ràng có rùng mình né qua một chút, sau đó liền nổi nóng dùng khí tức tương tự đối đầu không chịu thua.

Tinh Vân nhìn qua ánh mắt kia đầy ý tứ. Cậu nắm tay Lam Nhi để cô bình tĩnh lại, hướng cậu nhóc kia cười một cái:

- Bạn học này, lớp học của đặc cách khu từ khi nào chỗ ngồi được nhận chủ vậy? Cậu là tân sinh sao? Hay là lưu học sinh từ phân nhánh khác tới?

Tên nhóc kia hừ lạnh một cái khinh bỉ không thèm đáp, tiếp tục hướng Hà Lam Nhi gây sự:

- Điếc sao? Đã nói chỗ đó có chủ rồi, biến đi.

Kì thực nếu không phải Tinh Vân vẫn luôn nắm chặt lấy cổ tay, Hà Lam Nhi đã bật dậy cho tên nhóc kia một cái bạt tai nhớ đời rồi. Cô nắm chặt bàn tay ngồi đó, để Tinh Vân tiếp tục nói:

- Lễ nghĩa kém như vậy? Đặc cách khu từ khi nào lại không kiểm tra nhân phẩm học viên trước khi tuyển chứ? Thanh Linh sư tỷ cũng thật là... lần này có thể có sơ sót sao?

Vân Thiên ban đầu còn tính không thèm ý kiến, sau nghe nhắc đến chị gái mình lạnh nhạt xem vào:

- Mở miệng nói Thanh Linh sư tỷ không kiểm tra nhân phẩm người ta, không bằng nói đến có một số người có kiểm tra không đạt vẫn phải nhận. Cái gì gọi là vuốt mặt nể mũi, cậu chẳng lẽ không hiểu?

Tinh Vân vô cùng ăn ý gật đầu:

- À đúng... Tớ sao còn không nghĩ đến cái này nhỉ? 

Nói đoạn, Tinh Vân hướng sang cậu nhóc bên kia:

- Bạn học này, xin hỏi cậu là thiếu gia nhà nào vậy? Thất lễ rồi.

Cậu nhóc nào đó nãy giờ đứng nghe, mặt lúc đỏ lúc trắng, giận đến nghiến răng. Không hỏi đến thì thôi, hỏi đến liền phát hỏa hét lên, bộ dáng con nít đáng yêu vô cùng:

- Cái gì mà thiếu gia nhà nào? Tôi là ai mấy người quản được chắc. Chỗ đó là có người ngồi rồi, mấy người mới đến lấy cái gì bắt họ đi chỗ khác chứ?

Dứt lời, cậu nhóc quay mặt dậm chân bỏ đi. Bộ dáng đến cuối cùng vẫn khiến cho ba cô gái phía này không hẹn mà bật cười một cái. Ban đầu còn cho là anh hùng hảo hán phương nào, xem ra cũng đáng yêu đấy chứ.

Lại nói, Tinh Vân quay lại phía Ninh Phong thắc mắc:

- Ninh Phong sư huynh, hơn nửa năm bọn em không đến lớp, chỗ này thực là có người ngồi sao?

Ninh Phong mỉm cười đầy ý tứ gật đầu:

- Có. Là năm người mà nhóc con kia sùng bái nhất. Lát nữa mấy đứa sẽ biết thôi. Anh còn bận chuẩn bị trợ giảng, mấy đứa ngồi lại đây cũng chuẩn bị chút đi.

Tinh Vân khó hiểu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, quay lại nói dăm ba câu chuyện phiếm. 

Giáo viên đứng lớp ngày hôm nay nghe nói đảm nhận môn sinh vật. Vừa hay Tinh Vân rất thích môn sinh vật và y lý, mong ngóng không ngớt.

Có điều khi người ta vào đến nơi, Tinh Vân lập tức nghẹn họng không nói được câu nào. Dù đã được dịch dung cho khác biệt đi ít nhiều, cậu vẫn có thể chắc chắn trăm phần trăm đó là mẹ cậu. Đây là cái loại tình huống gì?

Thiên Nhã thản nhiên như cái gì cũng không có, mặt tỉnh bơ đặt đống tài liệu xuống bàn cao giọng nói:

- Chào các bạn. Tôi là Hoàng Thiên Nhã, sẽ nhận chủ nhiệm lớp đặc cách khu các bạn từ kì học này. Quy tắc của tôi không nhiều, sẽ không gò bó các bạn. Riêng có ba thứ các bạn phải nhớ rõ: Thứ nhất, kẻ không dám gây sự, nếu không phải phế vật chính là không có tư cách đứng tại đỉnh cao. Thứ hai, kẻ sẵn sàng đạp lên quyền lợi của người khác mà đứng chỉ là một đám cặn bã. Thứ ba, trơ mắt nhìn đồng đội chết không cứu, loại này đến cặn bã cũng không bằng. Nghe rõ hay chưa.

Bên dưới đám học trò nhìn nhau khó hiểu, ngơ ngác hồi lâu. Thiên Nhã lần nữa nhấn xuống. 

- Đã nghe rõ hay chưa?

Bấy giờ bên dưới mới nhất tề đồng thanh:

- Rõ ạ.

Thiên Nhã hài lòng gật đầu:

- Rất tốt. Trước khi bắt đầu buổi học, tôi sẽ điểm danh qua một chút, tiện thể giới thiệu cho các bạn học viên mới. 

Cô bắt đầu mở sổ, đọc từng cái tên:

- Mộc Anh Hoa.

- Có.

- Trương Tân Bình

- Có.

 ...

- Hà Lăng Thiên.

- Có ạ.

Cái tiếng có cất lên, năm đứa Tinh Vân đều nhất tề nhìn qua hướng cậu nhóc gây sự hồi nãy. Tinh Linh tộc Hà gia, Hà Lăng Thiên. Gia thế lớn nhất Bích Thủy Thành hiện tại. Xem ra đúng là tiểu thiếu gia không sai rồi.

- Hoàng Tinh Vân?

Tinh Vân không biết đang suy tính cái gì, điểm danh gọi tên đến lần thứ ba vẫn cứ ngồi đó hơi câu môi mỉm cười vô cùng gian tà. Hà Lam Nhi lay nhẹ một cái, Tinh Vân mới chợt tỉnh cười hì hì thưa một tiếng trước ánh mắt nồng mùi thuốc súng ném đến của vị phụ huynh trên kia. 

Thiên Nhã thực chẳng mấy quan tâm nhóc con nghĩ cái gì đâu, chỉ là lại tiết đầu tiên lên lớp đã thế này, không lẽ ngày trước đi học cũng thiếu nghiêm túc như vậy? Cô nghiêm giọng quát:

- Đứng dậy.

Tinh Vân lập tức bật dậy như lò xo:

- Có ạ.

Thiên Nhã đã định bật cười, cuối cùng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt quát:

- Ra ngoài chạy năm vòng, dám ăn bớt phạt gấp đôi.

Tinh Vân ban đầu là tròn mắt, sau đó liền như đứa mất của vật vờ rời khỏi lớp đi chạy. Nhìn sắc mặt của mẹ cậu, biết đâu nếu thực còn không ra sẽ còn phạt gấp ba.

Đám Tư Nguyệt ngồi lại che miệng cười trộm. Hay lắm. Tính kế người ta, giờ bị tính kế lại. Đáng đời.

Thiên Nhã điểm danh xong, cuối cùng cũng vào việc chính. Cô ra hiệu cho người ở cửa tiến vào, vừa đúng 5 người ba nam hai nữ, không phải đại soái ca thì chính là tiểu loli dễ thương khả ái chết người khiến cả lớp ồ lên một cái. Tổ hợp này từ đâu ra vậy.

Hà Lam Nhi nhìn thoáng qua một cái, không bất ngờ lắm về những gương mặt này, còn hơi đảo lại Vân Thiên chọc một câu:

- Hoa đào đến cửa rồi. Tư Nguyệt, tình địch của cậu rất mạnh đó nha, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Vân Thiên nghẹn không nói được câu nào, cảm nhận bên eo bị nhéo một cái. Bên cạnh cô gái mặt mày tỉnh bơ, không chút cảm xúc nào thực khiến cho người ta sinh ra chút khó hiểu. Tố Tố ngồi sau cùng không ngờ lên tiếng:

- Vân Thiên, anh làm sao mà cứ vặn vẹo ngồi không yên thế?

Hà Lam Nhi bấy giờ mới hài lòng bí mật cười trộm quay đi. 

Đường Chính Nhân mò đến, có người nào dám đuổi đây? Người ta là thiếu tộc trưởng của một đại gia tộc, cái này mới gọi là vuốt mặt phải nể mũi.

Trên bục giảng năm người đứng thành một hàng, mỗi người coi như có một biểu cảm không tệ. Bắt đầu tự giới thiệu, Viên Khải là cái ghét phiền phức nhất sẽ muốn làm cho nhanh để giọt lẹ rồi. Hắn viết lên bảng hai chữ Viên Khải thực lớn, không thêm bất cứ một ý nào nói:

- Học viên trao đổi Hỏa Linh phân nhánh. Năm 3 Viên Khải.

Một thân đỏ rực, ngữ khí hùng hồn, thực khiến đám con gái có thể cúi mình xin đi theo. Thế mà trong lúc cơ hồ mấy cái hoa si đang ngây ngất trong tim hồng, Viên Khải lại không hề nói thêm câu nào nữa một mạch đi xuống ngồi vào chỗ còn trống bên cạnh Tố Tố.

Cái này coi là giới thiệu sao?

Một đám học viên mắt tròn mắt dẹt, tiếp đó là một đống tiếng chửi thầm. Ngứa da muốn thể hiện à? Chủ nhiệm cho phép gây chiến, miễn là theo quy tắc học viện không chết người, muốn đánh thế nào cũng được. Hay lắm. Phải cho một đòn phủ đầu nhớ đời mới được. 

Lại nói còn chưa biết là ai phủ đầu ai đâu. Nếu thực có người dám gây chiến, đảm bảo không đến ba ngày nữa, quá nửa cái lớp này sẽ cúi đầu chạy theo gọi Viên Khải một tiếng lão đại.

Ngân Nhi bình thường nhí nhảnh như thế, hôm nay lại rụt rè không nói câu nào. Bạch Ngọc lấy lại hình dáng tiểu bạch thỏ chớp mắt một cái đủ lấy mạng người mà nép hẳn phía sau Tường Vi. Tường Vi nằm không trúng đạn, đành bất đắc dĩ múa ba tấc lưỡi giới thiệu một hồi khiến đám người quen kia cũng trợn tròn mắt. Khả năng đổi trắng thay đen không kém ai nha.

Cái gì mà học viên giỏi lý luận tại một phân nhánh nào đó, cái gì gọi là vì đi tìm chân lý mới đến chỗ này? Chậc chậc. Quá khoa trương đi. Cụ thể thì hắn đã giới thiệu như một bài diễn văn một vạn chữ, rút lại thì gồm mấy ý đại loại thế này:

Mộc Tường Vi, 17 tuổi, nam sinh năm 4 ưu tú của phân nhánh xa lắc xa lơ nào đó. Gia cảnh chẳng ra sao, bố mẹ đều không còn. Vì một lý tưởng dài lê thê nào đó mà hắn đề cập đến hồi nãy, hắn đã được cân nhắc đến chỗ này, còn gặp một người mà hắn muốn nhất mực bảo vệ nữa. Kỳ thực nếu hắn không lên tiếng, người ta còn tưởng hắn là con gái. Sau khi biết hắn là con trai rồi, lập tức có mấy cái hoa si nước mắt lưng tròng nhìn hắn sùng bái. Có khi từ khoa trương kia căn bản không đủ để diễn tả nữa rồi.

Tiếp đến Bạch Tiểu Mi, Bạch Ngân Nhi, nói là hai chị em nương tựa nhau mà sống, một điểm giống nhau đều không có. Một cái tiểu bạch thỏ ai nhìn cũng thương hoa tiếc ngọc, cái còn lại một thân ngân sắc đáng yêu nhưng đôi mắt chim ưng thỉnh thoảng vẫn ánh lên một cái. Vẫn là không hiểu tại sao dưới ba tấc lưỡi của Tường Vi, người ta hoàn toàn có thể tin đến sái cổ. 

Ba đứa vừa về đến chỗ ngồi, đám Tư Nguyệt đã lập tức quay đầu lại, xém chút nữa là cúi đầu lạy một cái rồi. Bội phục... nói nhiều như vậy, còn vô lý như vậy vẫn có người tin.

Đường Chính Nhân từ khi mới vào lớp còn chưa rời mắt khỏi ai đó đâu, một mực hướng đến phía kia giữ yên lặng. Đến khi Tường Vi giới thiệu xong, Thiên Nhã phải ho nhẹ một cái, hắn mới hoàn hồn nói vài ba câu, cuối cùng chọn một góc riêng biệt cuối lớp mà ngồi xuống.

An vị coi như xong, Tinh Vân mới vừa lĩnh phạt xong quay về. Cậu chống tay tại cửa lớp thở hồng hộc, trên người không ít mồ hôi, vô cùng uất ức xin phép vào lớp. Hôm đầu tiên đi học bị phụ huynh phạt chạy bộ, đúng là xui tận mạng.

Buổi học hôm đó kết thúc có vẻ không mấy yên bình. Không biết là do tên nào chủ xướng, nhất mực đòi thách đấu với Viên Khải, còn là một đối một không phân định thắng thua không về. Tinh Vân ngáp dài một cái, hoàn toàn không có hứng thú rời đi. Xem cũng chẳng để làm gì, Viên Khải chắc chắn sẽ thắng.

Kéo theo đó, cả Vân Thiên, Tư Nguyệt và Lam Nhi cũng theo cùng, xem lại vẫn chỉ có Tố Tố cười tươi nói muốn ở lại cổ vũ.

Trên đường về, Vân Thiên nói muốn chuẩn bị đồ ăn tối, kéo Tư Nguyệt cùng đi mua đồ. Tinh Vân càng được thể, dắt Hà Lam Nhi đi dạo một vòng trước. Không gian yên bình này biết được sẽ giữ đến bao giờ, hưởng thụ trước đi đã.

Một tiếng động phía bên lùm cây khiến Tinh Vân thực muốn bỏ qua vẫn phải chú ý. Từ bên trong đó, một dáng người thấp hơn cậu đến hơn một cái đầu phóng ra, chặn trước mặt đó nhất quyết không chịu đi. Nhìn cái gương mặt cúi cúi đỏ hồng hồng kia, Tinh Vân không nhịn được cười trộm một cái, hỏi:

- Bạn học à, bạn theo chúng tôi từ trong lớp ra đến đây không mệt sao? Lại nói, nếu có đắc tội, cậu không phiền bỏ qua cho bọn tôi đấy chứ?

Hà Lăng Thiên mặt càng đỏ hơn, lắp bắp mãi mới nói thành tiếng:

- Không phải là tôi cố ý theo mấy người... là... là... trùng hợp thôi....

Tinh Vân nhìn sang Hà Lam Nhi càng cảm thấy muốn cười hơn, tiếp tục nói:

- Vậy không làm phiền bạn học nữa, chúng tôi đi trước.

Đến đoạn, hai người hết sức phối hợp mà vòng qua Hà Lăng Thiên bước đi.

Hà Lăng Thiên giật nảy lên một cái, sau đó lập tức chạy tới lần nữa chặn đầu, mặt đỏ bừng như sắp làm cái gì đó xấu hổ lắm. Cậu tiến lên hai bước, gần như dán sát mặt để có thể nhìn kĩ đường nét của hai còn người này lên tiếng:

- Thực sự không giống. Hai người thực sự là Tinh Vân sư huynh và Lam Hà sư huynh mọi người nhắc đến sao?

Nói đoạn, cậu còn lấy ra hai tấm anh chụp trộm hình như từ hồi tranh bá ngắm lại một hồi. 

- Rõ ràng hồi đó hai vì sư huynh, bây giờ thành một sư huynh một sư tỷ rồi. Còn có Tinh Vân sư huynh cũng không màu mè như vậy.

Hà Lam Nhi bật cười. Màu mè? Dùng từ quá đặc sắc đi. Một thân đồ tối màu, tóc vàng kim, đôi mắt dị sắc là thứ màu sắc nổi trội khác biệt duy nhất, vậy mà bị gọi màu mè. Khả năng ngôn ngữ quá thấp đi.

Tinh Vân lại chảy xuống mấy cái hắc tuyến hoàn toàn không thể đỡ nổi. Lần đầu có người chê cậu màu mè đây. Như vậy còn chưa đủ thuần sắc sao?

Mất vài giây định thần, Tinh Vân mới đáp lại câu nói kia:

- Bạn học Hà Lăng Thiên à, bạn có thể nhận xét khách quan một chút hay không? Cái ảnh đó chụp trộm từ cách đây gần một năm, cậu lấy cái gì mà nói không phải chúng tôi chứ?

Hà Lăng Thiên ngẩng đầu lên để nhận lấy một cái chắc chắn, sau đó lập tức chuyển sang ánh mắt ngốc nghếch sùng bái hỏi:

- Tức là đúng sao? Hai người thực sự chính là họ?

Tinh Vân toát mồ hôi hột, cái gì mà họ, chính là hai người bọn cậu mà. Nào ngờ chẳng kịp nói, nhóc con kia đã lập tức chạy tới nắm tay, miệng liến thoắng không ngớt:

- Gọi em Lăng Thiên được rồi ạ. Em năm nay 10 tuổi, được đặc cách tuyển đến đây. Tranh bá lần trước em có xem anh chị thi đấu, thực sự rất đặc sắc. Em đến đây tìm hai người, nhưng họ nói anh chị có việc phải rời đi, lâu lâu mới trở về. Chỗ ngồi kia vì biết của anh chị, em nhất định không cho ai động đến cả. Thực không ngờ đến hôm nay anh chị thực sự xuất hiện rồi. Tốt quá.

Tinh Vân càng lúc càng cảm thấy khó đỡ hơn. Fans cuồng sao? Cậu cũng có cái loại này?

Vẫn là Hà Lam Nhi đã quen với việc được người ta sùng bái, cười hết mức xã giao coi như cái gì cũng không có.

Tiểu Lăng Thiên càng được thể, trong lúc cao hứng lại hướng Tinh Vân chưng đôi mắt cún con vô số tội mà nói một câu:

- Tinh Vân sư huynh, không bằng anh nhận em làm đệ tử nhé?

---------------------------------------------

Bên này Tư Nguyệt chỉ vừa mới tách ra khỏi Vân Thiên chưa đến một phút, cô hồn nào đó đã xuất hiện. Vân Thiên chẳng lấy làm lạ gì, tiếp tục công việc của mình nhàn nhạt nói:

- Anh có vẻ thích bám theo người ta nhỉ?

Đường Chính Nhân dường như có rất nhiều thứ để nói, cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu, nghe đến Vân Thiên nói vậy đáp:

- Lần trước cậu bị thương, tôi đến xem thử một chút.

Vân Thiên thân thiện mỉm cười thanh toán cho người bán hàng, tiếp đó quay lại lạnh nhạt đáp:

- Tôi có bị thương sao? Hình như không hề. Hơn nữa chúng ta cũng không thân quen đến như vậy, giữ khoảng cách một chút. Hay là anh đến đòi lại cái nhân tình kia?

Đường Chính Nhân hơi mím môi, sóng vai bên cạnh Vân Thiên nhỏ giọng:

- Không phải. Tôi thực sự chỉ muốn xác nhận cậu không sao thôi. Hiện tại tạm thời cũng là bạn học, cậu không thể cứ coi tôi là bạn bè bình thường sao?

Vân Thiên nhướn mày, nhìn sang một cái nhàn nhạt đáp lời:

- Được, không vấn đề. Vậy anh có chắc bản thân có thể thực hiện tốt cái vai trò này hay không?

Đường Chính Nhân hơi trầm xuống, sau đó cũng mỉm cười đáp lời:

- Có thể. 

Vân Thiên giương cao môi giơ tay ra nói:

- Được thôi, vậy làm quen lại nhé. Mộ Dung Vân Thiên.

Đường Chính Nhân như thả được gánh nặng, bắt lấy bàn tay kia:

- Đường Chính Nhân, sau này hy vọng được giúp đỡ.

Không gian có vẻ hòa hợp, Tư Nguyệt mới xuất hiện. Cô thực ra đứng đó khá lâu rồi. Đôi chuyện cũng nên để Vân Thiên tự mình giải quyết thì tốt hơn. Cô chạy lại hướng Vân Thiên, mỉm cười nói:

- Em đã mua đồ anh dặn rồi. Tối nay đừng nói với em anh định mời khách đấy nhé.

Vân Thiên vén lại mái tóc dài của Tư Nguyệt đôi chút, nhẹ nhàng đáp:

- Dù sao đã có đến chín người rồi, thêm một người sẽ thêm vui mà. Tối nay ba mẹ em không về phải không?

Tư Nguyệt hơi trùng xuống gật đầu, Vân Thiên lại vuốt lên mái tóc kia tiếp tục:

- Vậy thì tranh thủ về sớm chút, tiện làm cơm mang đến cho cô chú và chị Thanh Linh luôn.

Tư Nguyệt gật đầu, hướng Đường Chính Nhân bên kia mà nói:

- Bạn của Vân Thiên thì cũng là bạn của chúng tôi. Không cần phải ngại, sau này gọi anh Hổ ca được không?

Đường Chính Nhân vui vẻ gật đầu. Còn cho rằng ít nhất những người bên cạnh Vân Thiên đối với hắn sẽ có bài xích, xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Tối, Tinh Vân cùng Hà Lam Nhi trở về lại nhiều thêm một cái đuôi. Tên nhóc này hồi sáng vừa tưởng như ngươi sống ta chết với Hà Lam Nhi xong, bây giờ lại ngoan ngoãn chạy theo như con cún nhỏ rồi. Một đám thắc mắc hỏi, Tinh Vân chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Hà Lam Nhi lại nào dễ buông tha, là chân biên soạn lại kịch bản kể từ đầu đến cuối không sót một chữ, thỉnh thoảng còn thêm mắm thêm muối cho đặc sắc.

Tiểu Lăng Thiên cũng đủ bám người. Tinh Vân căn bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net