Chương 143:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói, Tinh Vân xém chút nữa là quay ngoắt mặt lại mắng một tiếng miệng quạ. Vừa nhắc đến xui xẻo, xui xẻo liền ghé thăm.

Tiểu Lăng Thiên run như cầy sấy, bám chặt lưng áo Tinh Vân không dám rời ra, miệng liên tục nói:

- Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi... Em không phải cố ý nhắc đến đâu...

Tinh Vân chảy xuống mấy cái hắc tuyến, bàn tay đưa lên mở ra một cái ma pháp chặn mũi tên lại, đồng thời ném một đạo lôi nguyên tố đáp trả vào trong sương mù dày đặc.

Phía bên kia nhẹ a lên một tiếng, Tinh Vân lập tức nhíu mày. Nhóm cậu vừa vặn 6 tên con trai, làm sao tiếng kêu kia lại là nữ. Ban đầu cậu con cho rằng là do bốn tên kia cố ý trả đũa, giờ phải suy nghĩ lại rồi.

Tinh Vân vòng tay qua eo Tiểu Lăng Thiên, chân hơi nhún liền một đường hướng đến phía phát ra âm thanh kia. Theo như cậu tính toán, cường độ âm thanh này không lớn lắm, truyền trong môi trường không khí dày đặc sương mù sẽ giảm bớt tốc độ và cường độ truyền dẫn. Như vậy, khoảng cách giữa bọn họ với người kia chỉ khoảng 15 đến 20 mét. Chuẩn xác mà định vị, chính là 17.83m.

Xem như khả năng tính toán không tệ. Tuy khi Tinh Vân đến nơi người đã không còn ở đó nữa, nhưng dấu vết còn xót lại vẫn rất rõ ràng. Bãi cỏ ướt đẫm sương rõ ràng đã bị đè xuống một lực khá lớn. Tuy không thể coi là quá nát, cậu vẫn có thể mường tượng được người kia đã ngã như thế nào.

Lôi nguyên tố bắn ra khi đó không hề mang theo bất cứ kĩ thuật chuyển hướng nào, nhất nhất một đường phóng đi. Tốc độ tấn công khi đó rất cao, thời gian di chuyển không đến 1.5s từ sau khi mũi tên của hắn chạm tới ma pháp của Tinh Vân, chếch góc 12 độ. Tức là kẻ hồi nãy đã đứng trên độ cao khoảng 3.8m, bất ngờ trúng phải đạo lôi nguyên tố kia ngã xuống. Tuy đã có chuẩn bị để tiếp đất an toàn, việc để lại dấu vết vẫn là không tránh được.

Nghĩ đoạn, cậu lại bật nhảy lên cành cây ở độ cao đã tính toán, trên đó quả nhiên vẫn còn một số vết trầy. Hay lắm, còn có người ám toán ở đây, xem ra cần đề phòng nhiều hơn rồi.

Tiểu Lăng Thiên bên cạnh nghe Tinh Vân lẩm bẩm tính toán một hồi mà chóng hết cả mặt. Ngoài sùng bái ra, nhóc kì thực chẳng hiểu sư phụ nhà mình đang nói cái gì.

Tinh Vân biết mình có làm hơi quá, quay qua vò mái đầu cười hì hì:

- Hồi nãy anh nhập tâm hơi quá, không có gì đâu. Bây giờ sẽ dạy cho em bài học đầu tiên: từ kẻ bị săn thành kẻ đi săn sẽ phải làm như thế nào.

Tiểu Lăng Thiên càng lúc càng bày ra bộ dáng sùng bái, liên tục gật đầu. Tinh Vân liền đặt vào tay cậu nhóc một cây nỏ bọc bạc, bắt đầu giải thích:

- Theo anh thấy, chỗ này căn bản không chỉ có một nhóm 6 người chúng ta. Mũi tên kia là cố ý bắn đến, tức là có một người, hoặc một nhóm nào đó đã được phân công để loại chúng ta bất cứ lúc nào. Tuy người giao nhiệm vụ anh còn chưa xác định được, nhưng vẫn có thể suy đoán ít nhiều.

Nói đoạn, Tinh Vân tiếp tục đeo lên tai cậu nhóc một thiết bị truyền âm mini, phạm vi không quá 50 mét bán kính tiếp tục:

- Đeo cái này vào, tìm một chỗ an toàn ôm cây đợi thỏ. Khi nào sư phụ có hiệu lệnh lập tức làm theo. Sư phụ tin vào thực lực của em.

 Tiểu Lăng Thiên mạnh dạn gật đầu một cái, Tinh Vân đã không thấy đâu nữa. Tiếp the đó, cả một vùng sương mù rộng lớn như bị nhiễm từ tính, lôi điện liên tục xuất hiện trên diện rộng tàn phá một vùng.

Ánh nắng đầu tiên chiếu được xuống qua tán cây làm lộ ra một cái bóng lúc ẩn lúc hiện. Tinh Vân câu môi nhàn nhạt, hướng Tiểu Lăng Thiên truyền tin:

- Hướng một giờ, khoảng cách 13m.

Tiểu Lăng Thiên lập tức nghe theo, hơi ghé mắt qua nhìn địa hình bắn ra một mũi tên.

Thân thủ người kia xem như không tệ lắm, một mũi tên phổ thông vẫn có thể an toàn tránh được, còn ngược lại phóng đến phản kích với tốc độ xé gió.

Tiểu Lăng Thiên hoảng đến cứng đờ người, ôm chặt cây nỏ nhắm tịt mắt không dám đối diện.

Có điều nhóc vẫn bình an vô sự, bàn tay kia vẫn giữ khoảng cách an toàn với cậu nhóc. Người kia dần nhìn rõ mặt đối tượng, ngạc nhiên thốt lên:

- Tiểu Lăng Thiên? Sao cậu lại ở đây? Vân ca ca đâu?

Tiểu Lăng Thiên bị điểm đến tên đánh liều mở mắt, nhìn thấy một thân ngân sắc mới thở ra một hơi. Cậu nhóc còn chưa lên tiếng, phía sau đã có người lên tiếng:

- Anh ở đây. Nhóm của em đâu cả rồi?

Ngân Nhi lắc đầu, đôi mắt chim ưng quét trong sương mù dày đặc đáp:

- Em cũng không biết. Vào đây em đã bị tách ra rồi. 

Tinh Vân nhíu mày hỏi:

- Nhóm em gồm những thành viên nào?

Ngân Nhi hơi ngưng lại một chút, sau đó đáp:

- Hai vị sư tỷ xinh đẹp, đều là hỗ trợ pháp sư, một tên cận chiến kiếm sĩ, Vân Thiên ca ca và Bạch Hổ ca ca nữa.

Tinh Vân có chút bất ngờ, ánh mắt hơi thất thố một cái. Vậy là cánh rừng này có thể là nơi tập chung của toàn bộ học viên? Vân Thiên cùng nhóm với Đường Chính Nhân cũng tốt, coi như khá an toàn. Hai vị sư tỷ Ngân Nhi nói đến rất có thể chính là Mộc Lan và Thiên Thiên. Lớp đặc cách chỉ có không đến 10 cô gái, năm trong số đó Ngân Nhi đều biết, hai cái khác lại theo phân lớp vật lý rất rõ ràng. Hai người này Ngân Nhi không đọc được tên, lại là hỗ trợ pháp sư sẽ không sai. Cậu lại có chút tò mò hỏi:

- Ngân Nhi, nhiệm vụ của bọn em là gì vậy?

Ngân Nhi có chút mù mờ, không cần suy nghĩ giao cho Tinh Vân một tờ giấy có viết mấy chữ. Về cơ bản nhiệm vụ không khác của Tinh Vân là bao nhiêu, nhưng vật phải lấy thì khác nhau. Cùng một trường hợp, chỉ có một nửa có thể đậu. Cậu thực sự không hiểu, đặc cách khu muốn đào thải cũng đâu cần làm gay gắt đến độ này?

Tinh Vân hơi nheo mắt nghi hoặc, định mở rông linh vũ bay lên dò tìm. Kết quả liền chạm phải kết giới không thoát ra được, bấy giờ mới hiểu ra. Nơi đây là không gian nhân tạo, có thể đã được sắp xếp không ít rồi. Hồi nãy cậu vẫn có thể thi triển lôi bạo đánh nát cành cây tiếp nhận ánh sáng, chứng tỏ mọi điều kiện thực chiến đều được chấp nhận. Rất tốt. Trò chơi đi săn này cậu không ngại.

Tiểu Lăng Thiên từ đầu đến cuối chẳng hiểu cái gì hết, thấy sư phụ nhà mình cười gian chỉ đảo mắt qua Ngân Nhi phía bên kia, nhận một cái gật đầu liền im bặt không nói. Sư phụ vấn là sư phụ, nhóc có muốn hiểu cũng hiểu không nổi.

Ngân Nhi từ đó nhập bọn luôn, dù sao đi một mình cũng không an toàn. Hơn nữa, Ngân Nhi gia nhập, Tinh Vân cũng có thể bớt lo lắng cho Tiểu Lăng Thiên mà quan sát xung quanh.

Thực ra thực lực của Tiểu Lăng Thiên so với tuổi đó không hề yếu. 10 tuổi Bạch Kim Đỉnh, đó không phải là khái niệm ai cũng có thể đạt tới. Có điều Tiểu Lăng Thiên chưa có kinh nghiệm thực chiến, thêm nữa là tuổi còn nhỏ nên suy nghĩ khá đơn thuần, dễ trở thành con mồi trong môi trường thế này. 

Cũng không biết do nơi này quá rộng, hay vì sương mù dày đặc khiến ba người Vân Thiên đi lòng vòng. Thời gian trôi qua không ít, Tinh Vân vẫn chưa hề thấy được một chút manh mối nào về điểm đến cả. Cố chấp sử dụng lôi bạo cũng không tốt, vừa lãng phí nguyên lực, vừa hấp dẫn đám người đã từng tấn công kia đến. Có điều vô thức đi thế này lại có vẻ không ổn lắm.

Nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng lại không chịu để ý một chút. Một đám mộc linh cấp không cao lắm chặn đường, đều là một tay Tiểu Lăng Thiên giải quyết. Nói đến thân thủ cả Tiểu Lăng Thiên rất tốt, cả thanh kiếm đúc từ hàn ngọc kia cũng được cậu nhóc huy động rất thành thục. Thân thủ tốt, kiếm pháp hay, thực lực không tệ, vì cái gì mà lá gan nhỏ đến thế?

- Thân thủ không tồi.

Tinh Vân tán thưởng một câu, Tiểu Lăng Thiên liền quay mặt cười hì hì. Vốn còn định khoe khoang cái gì đó, nào ngờ lời còn chưa đến cổ họng, phía cách đó không xa đã có tiếng hét to.

Lại là tiếng con gái, lần này còn là người quen.

Tinh Vân mím môi, nhún chân liên phóng đi mất, hướng thẳng phía âm thanh kia mà tới. Đó là tiếng của Bạch Ngọc, cậu chắc chắn sẽ không nghe nhầm. Thứ có thể khiến cho Bạch Ngọc hoảng đến như vậy, xem ra không phải thứ tầm thường rồi.

Có điều khi cậu đến nơi, hiện trường hoàn toàn không còn ai nữa, ngay cả dấu vết còn lại cũng không có giống như hồi nãy chỉ là ảo giác vậy. Bấy giờ, cậu mới để ý rằng mình đã hoàn toàn thất lạc với Ngân Nhi và Tiểu Lăng Thiên. Hai đứa nhỏ mù đường, vậy mà lại cùng lúc tách ra như thế thực không an toàn chút nào. Cho dù chỉ là thí luyện, cậu vẫn cảm thấy dường như không đơn giản.

-----------------------------------------------

Phía bên Tư Nguyệt được sắp xếp cùng nhóm với Tường Vi, chẳng mấy chốc cũng bị tách khỏi nhóm. Nhiệm vụ của cô cũng là tìm đồ không sai biệt lắm, đồng dạng là một nửa không thể qua. Bốn người cùng nhóm đã quen nhau từ trước, không thèm để ý liền gạt Tư Nguyệt cùng Tường vi sang một bên. Trong tiềm thức bọn người kia, một đứa con gái cùng với một tên mọt sách lắm lời có thể làm gì? Trăm phần trăm sẽ là vật cản.

Tư Nguyệt coi như được thể, đối với cô không nhất thiết cần phải đi cùng đám người kia. Tường Vi chính là bá chủ của rừng rậm, sớm đã có thể nắm bắt tình hình nơi này. Đây là một khu rừng nhân tạo đại loại rộng chừng 50 hecta, toàn bộ đều bị sương mù bao phủ, bên ngoài còn nhiều thêm một tầng kết giới, khẳng định là để người bên ngoài có thể kiểm soát cục diện. Chính giữa cánh rừng này là một tòa tháp 10 tầng, cấu trúc gần giống với tháp thư viện tại học viện, cũng chính là điểm đến của bọn họ.

Tư Nguyệt có Tường Vi dẫn đường sẽ không lo bị lạc, tuy nhiên cô cũng đã biết được chỗ này ngoài toàn bộ học viên khu đặc cách đều có mặt, còn có thêm sự có mặt của nhóm người thứ 6, dường như còn chuyên chịu trách nhiệm săn đầu người. Hơn nữa số người bị loại hình như đã đến lên 4 người rồi. Thực lực của nhóm thứ 6 kia cực kì mạnh, thủ đoạn ra tay cũng nhanh vô cùng. Theo tính toán ban đầu, nhóm kia tổng cộng 8 người, trong đó đã lộ diện 4 cái cung thủ, còn lại bốn cái luôn ở trạng thái theo dõi. Trước tiên tìm mấy người kia, sau đó mới đến tháp mục tiêu vậy. 

Tính từ vị trí của Tư Nguyệt, giao động nguyên lực gần đây nhất có lẽ là tính từ chỗ cô chếch hướng 4 giờ đi khoảng 600 mét. Dựa theo luồng nguyên tố ảnh hưởng, có lẽ là Tố Tố không sai. Cô hướng Tường Vi gật đầu một cái, bám sát theo hắn rời khỏi vị trí tiến đến chỗ kia. Nếu dựa vào đặc tính để phân chia nhóm, Tố Tố và Viên Khải ghép cặp không sai biệt lắm. Nếu chỗ kia đã xuất hiện khí tức của Tố Tố, không ngoại trừ Viên Khải cũng sẽ xuất hiện ở đó.

Không ngoài dự đoán, Viên Khải quả nhiên có mặt tại đó, sắc mặt không tốt tý nào. Hiển nhiên là đã bị nhóm thứ 6 kia tập kích. 

Tố Tố đang lăng không thành công tiếp đất, cánh tay đã bị một mũi tên quét qua còn đang chảy máu vô cùng khó chịu. Đôi mắt xanh như bầu trời chuyển thành sắc đỏ như máu quét quanh cảnh giác. Một chỗ dày đặc mê vụ tế này còn bị tập kích, đúng là không dễ chịu gì.

Tư Nguyệt vừa lúc đến, qua chỗ Tố Tố trị liệu đôi chút nói:

- Nhóm mấy người đâu? Sao lại tách ra như vậy?

Viên Khải không thích nói chuyện, Tố Tố đành giải thích thêm:

- Nhóm em vừa vào đến đây đã tách ra rồi. Lẽ ra ban đầu còn có thêm Ý Đạt sư huynh, sau lại bị lạc mất. Ba người cò lại tự lập nhóm, từ sớm đã tách đi rồi.

Tư Nguyệt nhẹ gật đầu, xem ra là vì lý do nào đó, các nhóm đều hầu như đã bị tách ra. Cho dù Tường Vi có thể nắm bắt tình hình chỗ này rất tốt, cô vẫn không dám khẳng định có thể trăm phần trăm biết được toàn bộ sự việc.

Khi cô còn bận trầm tư, Viên Khải lại đang vô cùng căng thẳng. Hắn cảm nhận rất rõ có uy hiếp nào đó hình như đang tiến đến gần, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Bóng đen vụt đến, Viên Khải không nghĩ nhiều, lập tức ôm hai cô gái nằm úp sấp xuống tránh khỏi phạm vi tấn công. 

Một vệt lôi nguyên tố phóng đến đem cỏ cây cháy xém một lượt. Trên cành cây gần đó, một bóng dáng thon thả tím sẫm xuất hiện, đôi mắt cùng màu lóe lên vô cùng đề phòng. Tường VI nhận được khí tức quen thuộc bật thốt lên:

- Mi Thỏ? Sao đột nhiên cô lại tấn công bọn này?

Bạch Ngọc trên cao cũng rùng mình, nghiêng người tiếp đất vô cùng khó hiểu:

- Sao lại là mọi người? Hồi nãy em bị tập kích mới đáp trả, như thế nào đám người kia lại không thấy đâu?

Tư Nguyệt hơi lắc đầu, để Tường Vi giải thích qua một lượt. 

Nghe xong Viên Khải lập tức cau mày. Hắn tiến về phía này, lên tiếng:

- Tiểu Bạch Thỏ, cô có thể phát huy được năng lượng của Lôi Thiểm đúng không?

Bạch Ngọc gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng chỉ bằng một phần ba nguyên bản thôi. Nếu miễn cưỡng phóng thêm sẽ phản hệ.

Viên Khải trầm xuống một chút, sau cùng nói:

- Một phần ba đủ rồi. Nghe hiệu lệnh của tôi, cô cứ phóng đến năng lượng tối đa là được.

Nói đoạn, Viên Khải vòng qua sau lưng Bạch Ngọc, một tay giữ chặt em cô kéo vào trong ngực mình, tay còn lại áp lên mu hai bàn tay đang chồng lên nhau của Bạch Ngọc.

Một tiếng phóng âm trầm vang lên, tiếng rít chói tai của lôi điện lập tức xuất hiện. Tiếp sau đó, hỏa nguyên tố như cuồn cuộn trong trong trung, đem cả một vùng rừng rậm rộng lớn phát quang, ánh sáng cũng nhiệt độ cao chẳng mấy chốc đã khiến sương mù toàn bộ tan biến.

Viên Khải bấy giờ hài lòng buông tay, Bạch Ngọc đã thở hổn hển. Siêu cấp Thần Thú thì thế nào? So với Thánh Thú mà nói vẫn không bằng được. Cô hơi xoa xoa trên mu bàn tay nóng rát, điều chỉnh lại hơi thở cảm thán:

- Như vậy cũng được? Có phải đã phá hoại hơi quá không?

Viên Khải lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhún vai đáp:

- Không nghe Thảo Đầu Tử đó nói sao? Chỗ này chỉ là nhân tạo thôi, tám phần là ảo cảnh. Phá cũng không sao hết.

Tường Vi ngơ ngác một hồi, sau nghĩ đến cái Thảo Đầu Tử kia là gọi mình thực hết nói nổi. Hắn không phải cỏ, cái gì mà Thảo Đầu chứ? Có điều nghĩ thì cứ nghĩ, hắn làm gì có cái gan mà nói ra, đành ngoan ngoãn đứng phía sau Tư Nguyệt lầm bầm một hồi.

Viên Khải còn chưa hết chuyện, hắn hướng phía Tường Vi hỏi:

- Thảo Đầu Tử, thử lại xem có tất cả bao nhiêu cái bị loại rồi?

Tường Vi chu cái mỏ lên một cái, mái tóc hồng nhạt theo gió tung bay. Không đến vài phút sau, hắn mở mắt, có vẻ nghiêm trọng đáp:

- Tình hình có vẻ không tốt lắm, đã loại 10 cái rồi. Hơn nữa theo như tin mà tôi nhận được, toàn bộ đều nhất tiễn xuyên tâm bị loại.

Tất cả đều hướng Tường Vi chưng ra biểu tình ngạc nhiên đến tột độ, hắn lại tiếp tục nói:

- Tôi là Mộc Linh, cái tôi liện hệ tất nhiên chính là cây cối ở chỗ này. Chúng nói mười người kia toàn bộ đều là bị tên bắn xuyên tim, sau khi ngã xuống xác nhận đã chết nửa tiếng mới biến mất. Hơn nữa... chúng ta đã ở chỗ này vừa đúng 2 ngày rồi.

- Hai ngày?

Mấy người kia cơ hồ là đồng thanh mà nói cùng một từ kia. Họ còn cho rằng mới chỉ tách ra không bao lâu, sau đó tùy tiện lang thang trong rừng, không ngờ vậy mà qua đến 2 ngày thời gian rồi. Sương mù đã tan hết, tháp mục tiêu cũng hiện ra rất rõ ràng, có lẽ nên nhanh chóng tới đó thôi.

-----------------------------------------------------------

Vân Thiên cùng Đường Chính Nhân một đường tách khỏi nhóm hầu như không gặp cái gì nguy hiểm, chỉ là hồi nãy đột nhiên gặp phải một luồng xung động nguyên tố khá mạnh làm tan sương mới khiến cậu cảm thấy có đôi chút bất an. Cậu mở ra linh nhãn, quét không gian xung quang một lượt. Dù không hiểu vì lý do gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của bản thân tăng trưởng rất mạnh, tinh thần lực theo đó cũng được mở rộng, diện tích bao quát của Linh nhãn cũng đã tăng gấp đôi rồi.

Quanh đây có vẻ khá yên tĩnh, người xuất hiện không tính là nhiều, trên dưới 5 cái, hình như còn không có người quen. Nào ngờ cậu chỉ vừa thu Linh nhãn lại, một cái bóng màu lam nho nhỏ đã chạy tới, ôm chặt lấy eo cậu khóc lớn:

- Cứu em với, cứu em.

Vân Thiên xém chút nữa là chết sững. Linh nhãn không có điểm mù, vì sao Tiểu Lăng Thiên có thể chạy đến chỗ này mà cậu một chút cũng không biết? Tiểu Lăng Thiên có thể trong một cái chớp mắt dịch chuyển được 100 mét sao? Không thể. Cậu luyện thuật dịch chuyển từ năm 5 tuổi, đến nay gần 10 năm, thực lực chạm đến Thanh Anh cảnh mới chỉ dịch chuyển được nhiêu đó, Tiểu Lăng Thiên càng không thể nào.

Đường Chính Nhân cảm thấy gì đó không đúng trong thái độ của Vân Thiên, tùy cơ ứng biến mà tách Tiểu Lăng Thiên ra, nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Lăng Thiên, nhóm của em đâu? Sao lại chạy tới chỗ này?

Tiểu Lăng Thiên khóc mãi không chịu nín, vừa khóc vừa đáp:

- Em không biết, cái gì cũng không biết.

Đường Chính Nhân ngẩng mặt lên, chạm phải một cái nhíu mày thực sâu của Vân Thiên lập tức đã biết có vấn đề. Hắn nhẹ mỉm cười, vò đầu cậu nhóc một cái nói:

- Không sao, không có chuyện gì. Nói cho anh biết, sao em lại chạy đến đây?

Tiểu Lăng Thiên mếu máo, mặt tái mét không còn chút máu đáp:

- Là sư phụ đuổi em đi. Anh ấy nói em vướng chân đuổi em đi. Em chạy mãi trong đám sương mù, không biết bao lâu liền đến chỗ này.

Nói đoạn, cậu nhóc lại ôm lấy eo Đường Chính Nhân khóc một trận.

Đường Chính Nhân lần nữa hướng lên nhìn sắc mặt Vân Thiên, không khỏi nảy sinh chút bất đắc dĩ. Không ngờ Vân Thiên mặt lại tối một mảng, chiến đao hơi động xuất hiện đã đâm xuyên qua đầu của Tiểu Lăng Thiên kia một nhát. 

Vân Thiên ra tay rất nhanh, hơn nữa vô cùng dứt khoát khiến Đường Chính Nhân rùng mình một cái. Hắn còn suýt cho rằng Vân Thiên lại hắc hóa đây. Cho đến khi cái thứ mạo nhận là Tiểu Lăng Thiên kia hiện nguyên hình rơi bịch xuống đất, hắn mới biết không phải như vậy.

Nhìn thái độ ban đầu của Vân Thiên, hắn hoàn toàn có thể đoán được Vân Thiên không tin kẻ mạo nhận này. Có điều hắn vẫn muốn đánh cuộc thử một lần, từ từ hỏi ra chút chân tướng. Chẳng thể ngờ Vân Thiên lại dứt khoát như thế, một đao đâm chết rồi.

Vân Thiên hơi nhíu mày, nhìn xác mộc linh rơi trên đất có phần khó hiểu. Mộc Linh này hồi nãy cũng không hề nằm trong phạm vi dò xét của cậu, chẳng lẽ là chui từ dưới đất lên? Có điều tên này mạo nhận khí tức của Tiểu Lăng Thiên thực quá giống, chỉ sợ những người khác đều không tránh khỏi cũng có bản sao thể này.

Đường Chính Nhân vô cùng thắc mắc, nhỏ giọng hỏi:

- Hồi nãy ra tay quyết đoán như vậy? Không sợ sẽ nhầm người sao?

Vân Thiên lạnh nhạt đảo mắt nhìn cái mộc linh, đáp lời:

- Đổi lại hôm nay nó nói là kẻ khác, tôi có thể sẽ tiếp nhận. Có điều nó nói là Tinh Vân, vậy nên mới nhận kết cục này.

Đường Chính Nhân ngạc nhiên:

- Tin tưởng cậu ta như vậy?

Vân Thiên quay lại, nhìn thẳng mắt đối phương đáp:

- Có những chuyện dù hắn không nói ra, người khác vẫn sẽ một mực tin tưởng. Có những chuyện dù chính hắn thừa nhận, người khác vẫn không thể tin đó là thật. Tinh Vân vừa vặn chính là loại người này. Kề vai chiến đấu bên cạnh cậu ấy một thời gian sẽ rõ thôi.

Đường Chính Nhân gật đầu đã hiểu. Loại tín nhiệm mãnh liệt này thực khiến hắn ghen tị. Trước đây hắn cũng có đồng đội, có bạn bè, nhưng họ vì nghi kị lẫn nhau mà dần đổ vỡ, phân tán mỗi kẻ một phương. Nếu ngày đó họ có thể có loại tín nhiệm này, có lẽ kết cục sẽ không giống ngày hôm nay.

Hai người tiếp tục tiến lên, hướng thẳng phía tháp mục tiêu chính giữa cánh rừng mà đến.

---------------------------------------------------

Hà Lam Nhi đã bị tách riêng nhóm thì thôi đi, năm người kia thực con không biết điều. Chia nhóm run rủi thế nào, cô lại được phân vào một nhóm hai cái bạch lên hoa, ba cái thích tự luyến. Tổ hợp này nhìn kiểu gì cũng sẽ thấy manh động khắp nơi, sớm muộn cũng bị loại. Sự thật chứng minh, vậy mà liền loại cả năm cái rồi. Một mình cô đi lại trong cánh rừng này không biết bao nhiêu thời gian, băng nguyên tố trong sương mù hầu như không thể phát huy tác dụng khiến cô bực không thể tả nổi.

Sương vừa tan hết, cô lập tức mở một cái băng trụ hơn 10m chống thẳng lên trời, một bước nhảy lên quan sát tình hình. Chỗ này căn bản quá rộng. Rừng cây lại rậm rạp có nhìn cũng không thấy gì nhiều, rõ ràng nhất chỉ là một cái tháp cao vút hiện lên trong tầm mắt. 

Hà Lam Nhi thở hắt ra một hơi, đúng là quỷ tha ma bắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net