Chương 145: Lãnh phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Vân bị điểm đến tên có vẻ cũng chẳng có gì ngạc nhiên, cứ thế đứng dậy. Đám Tư Nguyệt phía sau định đi theo, nào ngờ Thanh Linh lập tức quay lại quát:

- Cô cậu nào dám đi theo thì đừng trách không có lỗi vẫn bị lãnh phạt.

Vân Thiên khó hiểu nhíu mày. Đó giống như không phải chị gái cậu vậy. Có chuyện gì lại khiến chị ấy giận đến độ này?

Có điều cậu cũng không nói nhiều, chỉ quay lại hướng Tư Nguyệt nhẹ nhàng nói:

- Em trước đưa mọi người trở về đi, anh mua chút đồ sẽ về sau.

Tư Nguyệt biết điều gật đầu, dắt theo Tiểu Lăng Thiên cùng với Hà Lam Nhi rời đi. Phía sau nhanh chóng tản đi hết, chỉ còn lại Đường Chính Nhân nhất mực đứng ở đó. Vân Thiên tất nhiên hiểu tên này đang thắc mắc cái gì, tiến đến hỏi:

- Có muốn đi cùng không?

Đường Chính Nhân gật đầu, theo Vân Thiên hướng cửa bước đi.

Tinh Vân đi theo Thanh Linh trở về văn phòng, vô cùng biết điều ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc.

Thanh Linh lại giống như hoàn toàn không bình tĩnh nổi, đập bàn quát:

- Dung hợp thượng cổ nguyên tố, dịch chuyển ngũ tinh linh trận. Hoàng Tinh Vân chị hỏi em, cái đó làm thế nào em biết được?

Tinh Vân làm như không có chuyện gì xảy ra, chớp mắt hai cái đáp:

- Chút kì ngộ thôi ạ. Không có gì to tát đâu.

Thanh Linh càng thêm giận, đứng bật dậy:

- Chị hỏi em, là lão già đó cho em đúng không?

Tinh Vân vẫn giữ thái độ không sao cả đáp:

- Ý chị nói là người nào? Em đã nói chỉ là kì ngộ mà.

Thanh Linh cố gắng hít sâu một hơi. Cô biết Tinh Vân đang muốn bao che cho người kia, nói:

- Hắn ta thừa biết mỗi cái đó đều là một chiêu liều mạng phản phệ mạnh đến độ nào, vậy mà vẫn cố tình đưa cho em. Hắn ta căn bản không quan tâm sống chết của em. Tên đạo đức giả đó, nếu không vì hắn, mẹ em...

Nói đến đây, Thanh Linh liền dừng lại, lần nữa áp chế cảm xúc quay mặt đi. Cô lấy lại tinh thần, lạnh nhạt:

- Sau này đừng đến Hỗn Nguyên thương hội nữa. Mấy thứ kia cũng đừng tùy tiện dùng. Chị không muốn làm tổn thương em, cũng không muốn nhìn thấy từng đứa em của chị xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Còn có, chủ tịch thương hội đó, sau này đừng gặp hắn nữa. Hắn không phải loại tốt đẹp gì đâu.

Tinh Vân không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu một cái xin phép rời đi. Hai ma pháp kia đúng là do Chiến gia gia cho cậu, nhưng ông cũng đã dặn rất kĩ càng cách sử dụng nó. Cậu tin người như vậy hẳn không phải xấu như Thanh Linh nói.

Lần này ra ngoài, cậu không trực tiếp về nhà mà vòng đến phòng hiệu trưởng một chuyến. Ba cậu hình như đã ra ngoài, chỉ còn mẹ cậu ngồi lại đó. Tinh Vân nhẹ nhàng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh nói:

- Trời sắp tối rồi, mẹ còn chưa định về ạ? Ba con đâu?

Thiên Nhã ngẩng đầu mỉm cười, hơi vuốt tóc con trai đáp:

- Ba con ra ngoài có chút việc, mẹ chờ ba con cũng về. Nghe nói mấy đứa tham gia khảo hạch gì đó của Thanh Linh đúng không? Cảm giác thế nào?

Tinh Vân cười hì hì, vô cùng hưng phấn khoe:

- Đã vượt qua thành công ạ. Nhưng có đậu hay không thì chị ấy chưa thông báo. Có lẽ con làm hơi quá tay mới làm chị ấy nổi giận, giờ thì không sao rồi.

Thiên Nhã gật gật đầu, vô cùng chăm chú nghe con trai kể lại từng chút một. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ phụ hoạ một vài câu để Tinh Vân tiếp tục lấy hứng thú kể.

Luyên thuyên một hồi, cuối cùng Tinh Vân cũng dám vào chủ đề chính. Ngập ngừng đôi chút, cậu hỏi:

- Mẹ, ngày trước mẹ có từng đến Hỗn Nguyên Thương Hội chưa? Chỗ đó có một vị gia gia đối với con rất nhiệt tình, nhưng hình như chị Thanh Linh không có hảo cảm với ông ấy thì phải.

Nụ cười trên môi Thiên Nhã rõ ràng hơi cứng lại, rất nhanh lấy lại trạng thái bình thường:

- Vậy sao? Người kia đối với con tốt như vậy, con có thích ông ấy không?

Tinh Vân quan sát biểu cảm vô cùng rõ ràng, lựa lời đáp:

- Cũng có thích, nhưng cũng có chút bài xích. Gần giống với lúc gần bà ngoại vậy. Dù biết bà là bà ngoại con, nhưng con thực không cách nào gần gũi với bà ấy được. Vẫn là kính trọng, nhưng chỉ có đến vậy thôi.

Thiên Nhã hoàn toàn không hỏi đến người kia trong lời Tinh Vân là ai, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Biết đâu là vì ông ấy cảm nhận được chút tình thân quen thuộc từ con mới như vậy. Không cần bài xích người ta, con cứ làm sao cảm thấy thoải mái là được.

Tinh Vân gật đầu. Dù vậy, nghi hoặc trong lòng cậu hoàn toàn không thể gạt đi được. Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao phản ứng của Thanh Linh lại mạnh như vậy?

Bên ngoài có tiếng mở cửa, là Tây Môn Huyền Vũ trở về. Tinh Vân không ở lại nữa, cúi đầu chào ba mẹ một tiếng, lập tức một đường chạy đến thư viện cắm rễ.

Sáng ngày hôm sau, 29 học viên đặc cách khu đều có mặt tại lớp nghe Thanh Linh công bố kết quả. Sở dĩ là 29 mà không phải 30 là vì Tinh Vân đã sớm cắm rễ ở thư viện từ chiều qua còn không có trở về. Tối đến cũng chỉ truyền âm lại cho Tư Nguyệt một cái có lẽ không về được liền lặn mất tăm.

Thanh Linh có mặt, đặt xuống một xấp giấy nói:

- Như đã thông báo, hôm nay tôi sẽ công bố kết quả khảo hạch ngày hôm qua. Kết quả chia làm ba nhóm riêng biệt. Nhóm thứ nhất, những người bị nhóm sát thủ thứ sáu bắn chết, tất cả 19 người, toàn bộ đứng dậy.

19 người bị nhóm sát thủ hạ gục đứng dậy, mặt ai nấy đều đen một mảng. Trăm phần trăm bị đánh trượt rồi.

Quả nhiên sau đó Thanh Linh nói:

- 19 người này đều thuộc loại không đạt, tuy nhiên, bị đánh trượt chỉ có 10 người. Nhóm này trực tiếp thu dọn đồ rời khỏi đặc cách khu cho tôi.

Thanh Linh liên tiếp đọc 10 cái tên. Những người này nghe xong liền giãy nảy, có người còn phản đối mãnh liệt. Thành Linh mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh vô cùng:

- Các em cho rằng có thể vào đặc cách khu thì muốn làm gì cũng được sao? Nhiệm vụ lần này được mô phỏng theo một nhiệm vụ có thật đã diễn ra cách đây hơn 6 năm. Toàn bộ học viên đặc cách khu đều nhận đi tìm Ngũ Tinh Long Châu đem về, cũng chính là năm viên ngọc trong mô tả nhiệm vụ. Các em có lợi thế hơn chúng tôi ngày đó, chính là các em có tới 30 thành viên. Còn chúng tôi lúc đó chỉ có đúng 12 người. Người có thực lực kém nhất thậm chí chỉ vừa tấn thăng Nguyên Anh cảnh không lâu.

Nói đoạn, cô quét mắt xuống 10 người kia:

- Kết quả thế nào các em biết không? 12 người chúng tôi toàn bộ còn số quay về, nhưng ba trong số đó đến hiện tại không còn là tu luyện giả nữa. Họ chính là vì bảo vệ đám người tự cho mình là đúng muốn tách nhóm mà bị đánh nát hạt giống trung tâm. Vì một đám người như vậy các em thấy có đáng hay không? Nếu nhiệm vụ lần này là thực chiến, các em đã sớm chết rồi.

Mười con người nghe đến cảm giác như sau gáy lạnh buốt, toàn cơ thể không rét mà run. Không sai, nếu đó là thực chiến, họ thực sự đã chết rồi. Mười người theo đó cũng không nói thêm nữa, đành ngoan ngoãn cúi đầu ra khỏi cửa.

Chín cái không đạt còn lại nuốt nước bọt, Thanh Linh lại tiếp lời:

- Chín người các em tuy đã có ý thức đoàn đội, tuy nhiên kết hợp chưa ổn, năng lực cũng chưa ổn định. Từ ngày mai nâng lên cường độ luyện tập gấp 4 lần, có gì thắc mắc không?

- Không có.

Chín người nhất tề đồng thanh, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thanh Linh tiếp tục gọi tên:

- Bạch Tố Tố, Mộc Tường Vi, Bạch Tiểu Mi, Bạch Ngân Nhi, Hà Lăng Thiên, Đường Chính Nhân. Tôi không xét đến nguyên nhân, các em biểu hiện khá tốt, thêm vào đó đã mang được mục tiêu trở về, hoàn thành bài khảo hạch thành công.

Sáu đứa này nghe xong không những không vui, cùng lúc đảo mắt qua đám Tư Nguyệt một cái. Sao họ cứ cảm thấy sau câu khen này có cái gì đó không đúng nhỉ.

Quả nhiên, sáu đứa vừa ngồi xuống, bốn đứa kia đã bị xướng đến tên. Thanh Linh rõ ràng là đang nổi giận, giọng cũng có vẻ gay gắt gấp mấy lần:

- Nhóm thứ ba này tuy không bị đánh trượt, nhưng biểu hiện của mấy đứa làm tôi quá thất vọng. Cậy mạnh mà làm bừa, đó là những gì tôi dạy các em sao? Kiến thức không đủ, phạt cấm túc tại thư viện 1 tháng. Hoàng Tinh Vân chỉ huy phạt gấp đôi, hôm nay bắt đầu tính thời gian.

Nhóm Tư Nguyệt dẫu có bị phạt, sắc mặt lại như bắt được vàng lập tức rời đi. Nhóm còn lại bị đưa đi huấn luyện, nhìn đám này như kiểu trúng tà. Phạt cũng vui đến như vậy?

Thư viện luôn mang một vẻ yên tĩnh mà trang nghiêm, nay lại có chút ầm ĩ. Tinh Vân cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, không ngờ Thanh Linh lại đưa cả đám đến chỗ này. Có điều câụ chỉ tỏ duy nhất một thái độ hết mức bình thường, vui vẻ nói:

- Đến cũng đến rồi. Tranh thủ chút. Những điển tịch cổ đều nằm trong phạm vi từ tầng 7 trở lên. Chúng ta có năm người, chia nhau ra tìm thôi. Lần lượt tầng 7 8 mỗi tầng một người, tầng 9 hai người. Còn có tầng 10 bị hạn chế ít nhiều, chỉ có một người được cố định ở lại thôi. Thời gian tớ bị cấm túc ở đây lâu nhất, để tớ lên đó đi, có gì phát hiện sẽ lập tức thông qua Tư Nguyệt báo tin lại cho mọi người.

Bốn đứa nhất tề gật đầu.

Hà Lam Nhi về căn bản khá trầm ổn, nhận tại tầng 7 nghiên cứu, sẽ sàng lọc thông tin tốt hơn.

Viên Khải nóng nảy hơn một chút, ở tầng 8 ít tài liệu nhất có vẻ thích hợp.

Khuôn viên tầng 9 quá rộng, lại chia thành nhiều ban bệ khác nhau, Vân Thiên cùng Tư Nguyệt liền nhận phụ trách.

Riêng một tầng 10 tổng cộng 13 cánh cửa, Tinh Vân nhất định phải chắc chắn mình không bỏ xót bất cứ chi tiết nào. Chính vì vậy, từ tối hôm qua, cậu không hề rời mắt khỏi mấy cuốn ghi chép cổ, đặc biệt là y lý và thảo mộc. Theo cậu suy đoán, những nơi có xung khắc linh khí mãnh liệt thế kia thường xuất hiện tuyệt thế địa linh thảo mộc. Đã như vậy liền tìm từ hướng này.

Vả lại, cậu vẫn còn một nguyên nhân khác để tra cho rõ nguồn gốc linh thảo. Chính là vì lượng ma huyết đã bị tiêm vào cơ thể Vân Thiên kia. Khi đó cậu không có mặt, căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Thế nhưng khi hôm ấy về nhà, là chính tai cậu nghe mẹ cậu dặn dò Vân Thiên và cảnh báo cậu ấy từng chút một. Vân Thiên cũng là một thành viên trong gia đình của cậu, cậu thực không muốn cậu ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cứ như vậy, thời gian cấm túc 1 tháng đã qua, đám Tư Nguyệt cùng nhau rời khỏi có chút thất vọng. Tài liệu mới nghiên cứu không đến một phần mười, hơn nữa do thời gian quá vội nên còn chưa kịp đi sâu vào cái gì, chỉ kịp ghi chép lại vài ý quan trọng.

Thanh Linh có vẻ không đành lòng, nói sẽ để mấy đứa sau giờ học có thể tiếp tục quay lại thư viện khiến cả đám mừng rơn.

Lại thêm một tháng trôi qua...

Rồi lại một tháng...

...

Tinh Vân cuối cùng sau ngần ấy ngày tháng cắm rễ cũng chịu rời khỏi tầng 10. Đúng là không phụ công cậu một bước chưa từng rời khỏi đó, cuối cùng cũng tìm ra rồi. Không chỉ là manh mối chỗ kia, ngay cả cách khôi phục cho Vân Thiên cũng đã thấy.

Tinh Vân mừng như điên chạy một mạch xuống những tầng dưới, không thấy người đâu liền tự nhủ có lẽ bây giờ còn là giờ học vội vàng chạy đến lớp. Nào ngờ cậu vừa đến nơi liền đã chạm mặt một cậu thiếu niên cao chừng hơn mét rưỡi, một thân băng lam tuấn tú vô cùng.

Cậu thiếu niên hơi nhíu mày, sau đó nhìn quanh một lượt, mãi mới nhận ra người quen liền ôm cổ Tinh Vân nói to:

- Sư phụ, anh rốt cuộc làm cái gì trong đó vậy, sao giờ này mới chịu ra? Anh không chịu ra, mọi người sớm đã nhớ anh muốn chết.

Tinh Vân nghệt ra. Cậu thiếu niên này gọi cậu sư phụ, lẽ nào là Tiểu Lăng Thiên?

Tiểu Lăng Thiên đã lớn đến thế này, vậy cậu vào trong thư viện đã là bao lâu rồi?

Tinh Vân hơi nuốt nước miếng, hướng Tiểu Lăng Thiên hỏi:

- Nhóm Tư Nguyệt đâu?

Tiểu Lăng Thiên vô cùng nhiệt tình đáp lời:

- Viên Khải sư huynh và Lam Hà sư tỷ đã ra ngoài nhận nhiệm vụ dã ngoại rồi, chừng đêm mai sẽ trở về. Vân Thiên sư huynh và Đường sư huynh thì phụ Thanh Linh lão sư chút việc, Tư Nguyệt sư tỷ hôm nay đến gặp chủ nhiệm, sẽ sớm quay lại thôi.

Tinh Vân cười cười gật đầu, vừa định hướng phòng chủ nhiệm quay đi, Tiểu Lăng Thiên lập tức với theo:

- Sư phụ, anh trước đến nhà vệ sinh chăm chút lại bộ dáng đi. Để Tư Nguyệt sư tỷ nhìn thấy anh như vậy nhất định sẽ nổi giận.

Tinh Vân cũng hiểu ý này, một mạch chạy tới nhà vệ sinh một chút.

Tự soi mình trong gương, Tinh Vân xém chút là té ngửa. Tóc dài loà xoà, râu cũng chồi lên không ít, thân đã cao đến hơn mét tám rồi, nếu không phải do ít vận động và ăn uống không điều độ khiến cơ thể có chút gầy, vóc dáng này thực sự không tệ. Có điều cái nước da trắng nhợt do quá lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng kia đúng là đáng lo ngại. Muốn che cũng che không nổi.

Cậu đại loại cạo đi cái lớp râu tua tủa, tỉa tót lại mái tóc cho ngắn và gọn gàng, tắm rửa một lượt mới dám lần nữa soi gương. Gương mặt này thực khá xa lạ đây. Vẫn đôi mắt dị sắc đó, thế nhưng gương mặt giống hệt mẹ cậu hình như đã có phần biến đổi, hơi pha một chút nét quen thuộc mà xa lạ khó hiểu. Có điều, hình như so với ngày trước đẹp trai hơn. Giọng nói hình như cũng trầm hơn một chút. Lẽ nào đã hoàn thành quá trình dậy thì rồi? Không thể nào, như vậy không phải là đã hơn 1 năm sau đó sao?

Đùa kiểu gì vậy? Cậu thực sự đã vùi đầu trong đống ghi chép kia lâu như thế?

Tinh Vân đứng chờ trước phòng chủ nhiệm gần nửa tiếng đồng hồ mới dám gõ cửa. Bên trong vang lên một tiếng mời vào, cậu mới dám rụt rè bước tới. Nào ngờ còn càng bất ngờ hơn, mẹ cậu ngồi đó hầu như không mấy thay đổi, thế nhưng cô gái đứng kia thật khiến cậu phải rùng mình.

Cô gái thân cao gần mét tám, ngực nở, eo thon, dáng người vô cùng cuốn hút, phát dục nên dùng từ hoàn mĩ để diễn tả. Có điều cái khiến cậu gần như chết sững đó là, ngoại trừ mái tóc đen dài và đôi mắt đen sáng như sao trời kia ra, gương mặt đó không sai chính là phiên bản nữ của cậu.

Tinh Vân ngẩn người, không chắc chắn thốt lên:

- Tư... Nguyệt?

Tư Nguyệt nhìn chàng trai bước vào cũng ngẩn ra, rất lâu sau đó mới chạy lại ôm cổ cậu, cổ họng dường như rất khó chịu lên tiếng:

- Anh, anh cuối cùng cũng chịu về rồi.

Tinh Vân bấy giờ mới có thể chắc chắn cậu không hề nằm mơ, trước mặt cậu thực sự là Tư Nguyệt. Thực không ngờ sau ngần ấy thời gian, hai người lại trở thành hình dáng giống hệt nhau như thế này.

Khi tâm tình hai đứa đã ổn định, Thiên Nhã phía kia mới nhẹ nhàng lên tiếng:

- Hai năm con ở đó không chịu ra, hiện tại có phải đã có phát hiện gì rồi không?

Tinh Vân ban đầu còn hơi hoảng, không ngờ mình ở đó tới hai năm, tức là năm nay cậu 17 tuổi rồi. Thảo nào nhìn lại khác như vậy.

Sau đó cậu rất nhanh lấy lại tinh thần, gật đầu đáp lời:

- Không sai, đúng là có phát hiện. Nơi giao thoa băng hoả đó con đã tìm thấy rồi. Không những thế, còn tìm thấy nửa cuốn bản đồ nơi đó nữa. Nửa còn lại có vẻ đã bị thất lạc, cần nhanh chóng tìm kiếm thôi.

Thiên Nhã hơi gật đầu trầm xuống, sau đó mỉm cười:

- Hay là con đến Thương Hội thử tìm xem. Trực tiếp gặp vị gia gia kia yêu cầu đến khu đấu giá đặc biệt, có thể sẽ tìm được cái gì đó hữu dụng.

Nói đoạn, Thiên Nhã lại đưa thêm cho con trai một tấm thẻ hắc kim văn, nói tiếp:

- Thẻ này có thể thanh toán tối đa 20 triệu ruby. Thêm vào đó, mẹ hoàn toàn có thể huy động thêm cho con khoảng 20 triệu nữa, đó chính là giới hạn của con. Nhớ kĩ, người tham gia đấu giá tại nơi kia không phải đại thế lực cũng chính là kẻ không thể tùy tiện động đến. Tuyệt đối phải cẩn thận không được kích động chúng, nhưng cũng tuyệt không thể để bọn người đó bắt nạt.

Tinh Vân gật đầu, đôi mắt thập phần nghiêm túc. Tuổi cậu tuy còn nhỏ, kinh nghiệm sống cũng không nhiều, nhưng cậu hiểu cái gì gọi là đôi khi tiền có thể đè chết người. Đám người vừa có quyền vừa có thế, nếu có thể vừa đấm vừa xoa là tốt nhất.

Lại nghe mẹ dặn dò thêm một lúc, Tinh Vân mới chào một tiếng mang theo Tư Nguyệt rời đi. Để không thu hút quá nhiều sự chú ý từ bên ngoài, cậu và Tư Nguyệt đều mang theo một mặt nạ bạc che nửa gương mặt. Về căn bản mà nói, người đến khu đấu giá thương hội đều dùng cùng một phương pháp này, sẽ chẳng có gì kì lạ cả.

Người quản lý khu đấu giá là một vị cô cô vô cùng xinh đẹp, cho dù tuổi không phải nhỏ, nhưng bảo dưỡng nhan sắc vô cùng tốt, thoạt nhìn chỉ như mới 30, tự xưng Hồng Liên.

Tinh Vân vẫn giữ được thói quen nhã nhặn chào hỏi, tiến đến hơi cúi đầu chào một cái, mỉm cười hỏi:

- Chị quản lý xinh đẹp, xin hỏi hôm nay chủ tịch có ở đây không ạ?

Hồng Liên hơi ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên còn cao hơn mình không chỉ một chút, mỉm cười đáp lời:

- Tiểu thiếu gia hữu lễ, xin hỏi ngài là...?

Tinh Vân biết nơi đây có quy tắc riêng, giữ thái độ hoà nhã bí mật lấy ra thẻ hắc kim văn, sau đó đặt lên tay Hồng Liên một bao lì xì:

- Chị xinh đẹp, có thể dẫn chúng tôi đến gặp ngài có được hay không?

Hồng Liên nhận tiền, vui vẻ gật đầu. Cho dù hôm nay Tinh Vân không đưa bao lì xì kia, Hồng Liên cũng buộc phải đưa họ đến gặp người. Vì sao ư? Rất đơn giản, vì họ có đặc quyền đó.

Phòng chủ tịch có vẻ đã có khách, Tinh Vân hoàn toàn không vội chờ ở bên ngoài thêm nửa tiếng, đến khi vị khách kia rời khỏi mới đi vào. Lướt qua vị khách kia rõ ràng còn cảm giác một chút đề phòng, vô cùng bài xích, xem chừng không cẩn thận sẽ sớm đối đầu.

Hàn Chiến Vũ vẫn ngồi tại bàn làm việc. Xem ra hồi nãy người kia ở đây, ông không hề rời khỏi chỗ đó. Cho dù có người đến, thái độ của ông vẫn nhàn nhạt như vậy.

Tinh Vân vừa đến, cho rằng thái độ tiếp khách của vị chủ tịch này luôn nhạt nhoà như vậy liền tháo xuống mặt nạ, chủ động lên tiếng:

- Chủ Tịch, thực sự xin lỗi đã đến làm phiền ngài. Ngài còn nhớ cháu không?

Hàn Chiến Vũ hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà xa lạ hơi nhíu mày nghi hoặc, sau đó lập tức đổi thái độ có chút kích động đứng dậy đẩy cậu đến ghế sofa ngồi xuống:

- Nhóc con, ta còn tưởng cháu trả nợ xong sẽ không quay lại nữa. Hai năm qua, càng ngày càng giống ba nhóc rồi.

Tinh Vân cười cười, ánh mắt thoáng lên chút nghi ngờ. Ông ấy biết ba cậu là ai sao? Tuy nói trước giờ cậu chưa từ thắc mắc, nhưng Chiến gia gia này hình như đối với cậu rất quen thuộc, thực khiến ngữ ta sinh ra nghi ngờ.

Tuy vậy, Tinh Vân không hề nói ra, chỉ cười vô cùng xã giao đáp:

- Cháu có chút việc thôi, chỗ này tốt như vậy sao cháu có thể không đến chứ?

Hàn Chiến Vũ dù sao cũng là kẻ đã lăn lộn nhiều năm, nhận ra thái độ của Tinh Vân chỉ là cho có lập tức điều chỉnh lại thái độ, hướng Tư Nguyệt hỏi:

- Vị tiểu thư này là...?

Tư Nguyệt hơi bài xích không muốn đáp, Tinh Vân liền hướng lên ra hiệu cô ngồi xuống cạnh mình, xã giao đáp:

- Người này ngài cũng biết. Cô ấy là em gái cháu, cũng là con gái của ba cháu, Tư Nguyệt.

Tư Nguyệt hoàn toàn không có ý định sẽ tháo mặt nạ xuống, thế nhưng Hàn Chiến Vũ vẫn có thể nhận ra hai đứa này có đến mấy phần giống nhau. Có điều, ông lại không muốn hai đứa sinh ra phản cảm, vui vẻ hỏi:

- Hai đứa hôm nay mang bộ dáng này đến gặp ta, có phải có chuyện gì quan trọng không?

Tinh Vân thấy người ta đã hỏi đến vấn đề chính, thoải mái đáp:

- Chuyện thì có, chỉ là nói quan trọng thì cũng không đến mức này. Cháu là muốn nhờ chút chuyện thôi. Nghe nói chợ đen của Thương Hội có rất nhiều chân phẩm, hơn nữa vật phẩm trong một tháng này đều đã có danh sách, không biết cháu có thể...

Tinh Vân cố ý thả dở câu nói, muốn để người tự hiểu. Cậu thừa biết hỏi thế này quá mức lộ liễu, người ta hoàn toàn có thể lập tức từ chối. Thế nhưng nếu lòng vòng mà vẫn nhận từ chối, không bằng vào thẳng vấn đề.

Hàn Chiến Vũ nhíu mày, dường như không thể lập tức quyết định. Có điều, cuối cùng ông vẫn quyết định lên tiếng:

- Hai đứa thực ra muốn tìm cái gì, ta có thể tạo điều kiện. Đến chỗ kia thì không nên, quá nhiều thế lực sẽ gây bất lợi.

Tinh Vân thoải mái ngả lưng, cười cười đáp:

- Kì thực cháu cũng không chắc Thương hội có hay không, vì vậy mới xin phép việc kia. Tạo điều kiện kia, tâm ý cháu sẽ nhận, còn việc giành đồ, để lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net