Chương 146: Ông ngoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Vân tại tầng 10 nghiên cứu 2 năm, sẽ không có lý nào không biết đến loài hoa này. Cực phẩm dược liệu, chỉ một hạt có thể với một mạng người từ quỷ môn quan về. Tuy điều kiện sử dụng có gay gắt, thế nhưng tuyệt không phải loại cải trắng cứ muốn là thấy.

Theo ghi chép, thứ này chỉ có thể tồn tại ở nơi có băng nguyên tố nồng đậm, thêm vào đó phải có đủ ánh sáng và thỉnh thoảng là cả mộc nguyên tố bồi dưỡng mới có thể nở hoa kết hạt. Cho đến hiện tại, ngữ ta mới phát hiện ra không quá 5 bông, nào ngờ ở đây liền có 1 rồi. Quả nhiên cái gì cũng có thể tìm thấy ở Thương Hội.

Bên dưới đấu giá sư giải thích một lượt, trên này Hồng Liên lại giới thiệu sâu thêm lần nữa chắc chắn giá trị vật phẩm.

Tinh Vân coi như chưa biết gì cả, cũng chưa từng thấy thứ kia mỉm cười gật đầu. Có điều cậu cũng chỉ gật như thế, không hề có ý định cướp đồ. Đối với cậu, thứ này mà rót một khoản tiền lớn mua, đến khi tấm bản đồ kia xuất hiện sẽ không có cơ hội nữa. Tiết kiệm vẫn hơn. Vả lại... cậu sớm đã có tính toán.

Quả nhiên, vậy không phải thường, giá cũng sẽ không thường. Một lần lại một lần phá giá, đến khi thành giao đã lên đến 4 triệu. Có ý tứ đấy chứ. Một đài sen kết hạt này điều kiện không đủ, chỉ kết được 4 hạt. Tức là bình quân 1 triệu một hạt. Phá của không thường chút nào.

Tư Nguyệt ban đầu còn có chút nóng ruột muốn dành đồ, sau đó thấy Tinh Vân một chút phản ứng cũng không có liền yên lặng ngồi lại. Anh trai cô hẳn là đã có dự tính.

Cô lại không nghĩ tới anh trai cô còn là tên hồ ly gian xảo kia. Trong khi cô tiếc của, cậu còn đang có một đống dự định đến tận trời rồi.

Vật phẩm thứ 12 lại tiếp tục là một cái cực phẩm linh dược nữa. Một củ hồng sâm vạn năm. Linh khí của nó đã mạnh đến nỗi nhìn qua chẳng khác nào một đứa bé hai tuổi cả. Mắt mũi chân tay đều được hình thành, hình dáng mập mạp đáng yêu đến tột độ.

Cả hội trường ồ lên một tiếng, ngay cả bốn phòng khách cũng lần lượt sáng đèn. Tiểu nhân sâm này xem ra hôm nay giá sẽ không rẻ, mà số phận của nó, đã được định sẵn không thể sống rồi.

Tiểu nhân sâm có vẻ sợ hãi ngồi bệt xuống đất, rúc vào một góc cũi ô ô không thành tiếng. Đám người bên dưới lại càng điên cuồng hơn, bằng mọi giá cướp đồ về.

Phải đến khi đấu giá sư nói giá khởi điểm của nó là 10 vạn, hơn nữa tăng không dưới 1 vạn 1 lần, không khí mới lắng xuống đôi chút. Có điều, những tiếng cạnh tranh phát giá vẫn liên tục vang lên. Đến ngay cả phòng khách cũng tham gia khiến con số độn lên ngày càng lớn.

Con số lên đến gần 6 triệu, tiếng ra giá mới dừng lại. Có vẻ đây chính là giới hạn của lần này. Năm triệu tám một tiểu hồng sâm vạn năm, giá này hình như hơi gắt rồi, lẽ ra có thể rẻ hơn một chút.

Nào ngờ đùng một cái, đấu giá sư lại tuyên bố:

- Phòng khách khí 2 trả 6 triệu, các vị còn ai muốn phát giá hay không?

Tinh Vân cho rằng mình nghe nhầm, đảo mắt qua Hồng Liên vô cùng nghi hoặc.

Hồng Liên không đáp lại, chỉ đảo mắt sang cô gái vẫn chưa từng rời mắt khỏi tiểu nhân sâm dưới kia.

Tinh Vân tự mắng mình lẩm cẩm. Hoa Mộc Thiên Linh cũng là mộc linh, gặp mộc linh bị dồn đến độ này tất nhiên sẽ không đành lòng. Xem ra ban đầu Tư Nguyệt đã muốn chờ cậu phát giá, nào ngờ cậu cứ yên lặng nên cô mới tự làm.

Đấu giá sư chốt giá 6 triệu, Tinh Vân xem như mồ hôi đầy đầu. Tư Nguyệt còn đang quay về phía cậu ăn năn, vẻ mặt mất của thực khiến cậu không biết nên thương hay nên giận:

- Anh... em không có tiền...

Tinh Vân triệt để câm nín, lần nữa đưa thẻ nhờ Hồng Liên đi lấy đồ. Thế này không được rồi, mới 1 ngày mất 6 triệu, đến cuối tháng không phải trực tiếp chết đói sao?

Tiểu Nhân sâm được đưa đến, Tư Nguyệt ôm trên tay yêu thương hết mực khiến Tinh Vân cũng được an ủi chút ít.

Ba vật phẩm cuối cùng, xem như cậu có chút cảm giác cũng không dám trả giá nữa, ngày hôm nay đến đây thôi cái đã.

Hồng Liên ra trước dẫn đường, Tư Nguyệt liền bí mật đem Tiểu Nhân Sâm vào vòng tay. Cô biết rất rõ cái gì gọi là người không có tội, nhưng người trữ đồ vật quá quý thì có. Nếu ngộ nhỡ bị tập kích, cô sẽ không lo chúng động được tới vòng trữ vật.

Quả nhiên, hai người còn ra khỏi cửa không bao xa, một đám người đã chạy tới ép góc, dồn hai cô cậu vào một ngõ vắng không xa. Từ trong góc khuất, một tên thanh niên khá cao lớn, dáng vẻ vô cùng ất ơ, đảm bảo lại là thiếu gia nhà nào đó xuất hiện.

Hắn đảo mắt nhìn Tinh Vân cùng Tư Nguyệt khinh bỉ:

- Một đứa con gái không ra sao, một thằng công tử bột cũng dám đến cướp đồ. Chán sống. Ngoan ngoãn giao cái hồng sâm đó ra đây.

Hai anh em quay sang nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến cái hình tượng mà tên kia đang hình dung, đầu hiện lên mấy cái dấu hỏi to đùng.

Đứa con gái không ra sao?

Công tử bột?

Đó là đang nói anh em cậu?

Có điều, Tinh Vân cũng không nóng vội. Biết mình biết ta, không lo bị thiệt. Cậu nhận ra dù tuy đám này thực lực không ra sao, nhưng người đang theo dõi chúng thì không phải muốn sẽ động được.

Cậu hướng Tư Nguyệt gật đầu một cái, quay lại hoà hoãn mỉm cười:

- Vị... Thiếu gia này... Xin hỏi chúng ta có quen nhau sao?

Tên kia thô bỉ nhổ xuống một bãi nước bọt, giọng nói muốn đê tiện bao nhiêu có bấy nhiêu:

- Quen hay không ta quản cái mẹ gì, đồ đó ta muốn, các người có muốn cũng đừng hòng mang đi được. Cướp cho ta.

Tinh Vân vốn còn định lắm lời một chút. Ai dè tên não ngắn này căn bản không hề nghe cậu nói. Thực hết thuốc rồi.

Đám người vừa xông đến, Tinh Vân liền bị Tư Nguyệt kéo lùi lại mấy bước. Đến khi Tinh Vân đứng vững, trên dưới chục người đã nằm đất rồi.

Tinh Vân tròn mắt một cái. Xem ra 2 năm qua không chỉ có dáng vẻ thay đổi, em gái này của cậu đã thành đại cao thủ rồi. Tốc độ sức mạnh, độ chuẩn xác, kĩ năng tấn công, giao động năng lượng phóng ra, toàn bộ đều không chỉ tăng một bậc.

Tư Nguyệt giải quyết người xong lập tức trở lại chắn trước Tinh Vân, ném ánh nhìn vô cùng bất hảo về phía lão giả mới xuất hiện bảo vệ tên thiếu gia kia.

Lão giả này có vẻ thực lực rất cao, giọng điêụ thực có phần ngông cuồng:

- Vị tiểu thư này, thiếu gia nhà ta chỉ muốn làm quen chút thôi, cô cũng không cần gạt đi thành ý của cậu ấy mà tấn công như vậy được.

Tinh Vân phía sau thực chịu không nổi mà khinh bỉ cười một tiếng. Cậu tiến lên chắn trước Tư Nguyệt, giọng đầy châm biếm:

- Tiền bối, xin hỏi ngài khi nào thấy thiếu gia nhà ngài hảo ý làm quen vậy?

Lão giả kia cố ý phóng ra khí tức ép xuống, giọng càng thêm khinh bỉ:

- Ta nói như vậy thì chính là như vậy.

Tinh Vân không nhíu mày đến một cái, một tay nắm tay Tư Nguyệt giữ cô đứng yên tại đó, tiếp tục cợt nhả:

- Thì ra đại gia tộc bây giờ không chỉ làm ăn giỏi, ngay cả khả năng đổi trắng thay đen cũng không kém chút nào. Tiền bối, ta gọi ngài một tiếng tiền bối là vì còn đôi chút tôn trọng. Gia văn trên áo của ngài vốn là của thượng cổ Vân tộc từng phong vân cả một góc đại lục, ngài như thế nào lại nhận thành con chó dưới chân một cái gia tộc nhỏ nhoi rồi?

Lão giả bị chọc đúng chỗ ngứa lập tức nổi giận. Lão tăng thêm mấy lần uy áp, mặc tên thiếu gia phía sau đã không chịu nổi quỳ xuống, gằn giọng quát:

- Nhóc con ngông cuồng, nếu không dạy cho một bài học, tiểu tử ngươi sẽ không biết Hỗn Nguyên thành này rốt cuộc là lãnh địa của kẻ nào.

Tinh Vân có thể nhìn ra rất rõ ràng tốc độ di chuyển, cường độ ra đòn và cả hướng đi của đòn đánh. Cậu có thể đảm bảo, cho dù thực lực của cậu so với lão kém hơn, cậu vẫn có thể trăm phần trăm dành lợi thế.

Có điều cậu một chút cũng chưa cần đụng tay, lão giả đã bị một lực ép nằm bẹp dưới đất không thể ngóc dậy.

Tinh Vân đề phòng kéo Tư Nguyệt lùi lại vài bước, hơi ngẩng đầu liền thấy một đôi linh vũ trắng muốt nổi bật trong bóng tối. Đôi linh vũ kia thực sự đẹp đến nổi Tinh Vân không thể rời mắt. Lần đầu tiên cậu thấy có người sở hữu Linh vũ đẹp đến độ này.

Trong khi Tinh Vân còn chưa kịp hoàn hồn, người kia đã sớm xuất hiện trước mặt hai đứa các cậu, một lần ôm cả hai đứa hướng học viện bay đi.

Tinh Vân kịp hoàn hồn đã là lúc không thương tiếc bị ném xuống ghế. Tiếp ngay sau đó là cô em gái bị ném qua vừa vặn ngã vào trong ngực cậu, thực khiến cậu muốn nôn ra toàn bộ những gì còn lại trong ruột.

Phòng hiệu trưởng lúc nào cũng chỉ có 2 người, hôm nay nhiều thêm mấy cái thực khiến không khí có chút buồn cười.

Vẫn là Tây Môn Huyền Vũ định lực tốt, thấy người đến nhanh chóng rời khỏi ghế, quỳ xuống một chân vô cùng kính cẩn:

- Sư phụ, ngài xuất quan rồi.

Người này nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt như kiểu ai đó vừa đắc tội với mình vậy.

Thiên Nhã hơi giật giật khoé miệng, còn không biết đã bao nhiêu tuổi rồi. Con trai của con gái cũng đã lớn bằng tuổi con gái ngày trước rồi có được hay không? Vẫn còn tỏ ra cái thái độ kiểu giận dỗi thế kia, không khỏi quá trẻ con đi.

Cuối cùng cô vẫn đâu dám nói ra, chỉ vui vẻ tiến đến cúi đầu chào:

- Ba, ba tới sao không báo cho con một tiếng. Mẹ con đâu? Không đi cùng ba sao?

Đúng vậy, người mới xuất hiện vô cùng hoành tráng khiến Tinh Vân mất hồn hồi nãy chính là ông ngoại của cậu và Tư Nguyệt, cũng là sư phụ luôn bế quan của ba cậu, Hoàng Thiếu Thiên. Cũng không biết là ai đã chọc đến ông, khiến ông giống như ôm một bụng hoả tới đây vậy.

Ông nhạt giọng đáp lời:

- Nàng đi tìm đại sư huynh tâm sự rồi. Cũng không biết nói cái gì mà đuổi ta về đây trước. Muốn gặp mẹ con đến thế thì gọi bà ấy về đi.

Thiên Nhã thực chỉ muốn tại chỗ bật cười. Đến bao nhiêu tuổi rồi còn đánh ghen. Thực hết nói nổi. Cô bí mật nhìn qua Tinh Vân một cái ra dấu, để con trai thay mình cứu nguy.

Tinh Vân nhìn thực ra cũng chẳng hiểu, chỉ là sau khi anh em cùng nhìn nhau một cái lập tức rõ ràng. Cậu bật dậy, cũng chẳng thèm để ý hiện tại thân đã cao đến độ nào mà bày ra cái bộ dáng vô cùng sùng bái chạy đến:

- Ông ngoại, hồi nãy ông đánh vị tiền bối kia thực quá uy vũ. Còn có, từ nhỏ đến giờ con chưa từng nhìn thấy đôi linh vũ nào đẹp đến như vậy đâu.

Tư Nguyệt một bên cũng chạy đến níu níu cánh tay, giọng nói ngọt ngào như mật:

- Đúng vậy ông ngoại, ba mẹ có kể con nghe ông rất lợi hại, hôm nay nhìn thấy thực sự quá mở mang tầm mắt, so với tưởng tượng của con còn mạnh hơn rất nhiều.

Hoàng Thiếu Thiên là loại người nào, có thể bị hai đứa nhóc dắt mũi sao? Có điều... Lời này là cháu ngoại nói, vô cùng dễ nghe. Mặc kệ có bị dắt mũi hay không, cảm giác vẫn lọt tai bằng hết, gương mặt cũng hoà hoãn hơn nhiều.

Hai đứa nhóc thành công mời ông ngoại ngồi xuống ghế, còn mời trà nước bóp vai các kiểu một hồi, Thiên Nhã mới dám thầm thở ra một hơi. Nào ngờ lão gia tử lại ngay lập tức đổi thái độ, kéo hai đứa ngồi xuống hai bên hướng Tây Môn Huyền Vũ mắng một câu:

- Cậu rốt cuộc ở chỗ này còn giữ cái địa vị cao như thế làm cái gì mà để hai cái bảo bối này bị người ta bắt nạt?

Tây Môn Huyền Vũ hoàn toàn chẳng hiểu gì, hướng hai đứa nhỏ một cái như chờ giải thích. Kì thực suốt mười mấy năm nay, chỉ có người đến nói với anh bị hai cái bảo bối này bắt nạt, chưa từng nghe đến hôm nay còn bị bắt nạt đâu. Anh còn lo hai đứa nhỏ này cậy mạnh làm bừa ấy, lấy đâu ra một cái có thể bắt nạt rồi?

Tinh Vân vừa tính lên tiếng giải thích, Hoàng Thiếu Thiên lại chặn họng nói trước:

- Không được bênh cho ba con. Cậu ta phong vân cả một góc đại lục, cớ gì để hai đứa bị người ta bắt nạt chứ. Hôm nay ông ngoại không xuất hiện, không phải hai đứa sẽ bị lão đầu đó làm tới sao? Mới ngần này tuổi, trông còn gầy yếu thế này, làm sao chịu nổi một đòn.

Tinh Vân Tư Nguyệt hai đứa lần nữa nhìn nhau, lần này hoàn toàn câm nín rồi. Ngần ấy tuổi hẳn là ám chỉ Tư Nguyệt, mà gầy yếu hẳn là nói Tinh Vân đi. Hai người các cậu coi như thừa nhận thực lực bản thân chưa đủ, nhưng tuyệt đối không đến nỗi không chịu nổi một đòn đâu.

Dù sao cũng là lời ông ngoại nói, nào ai dám cãi đây. Nhưng cũng nên vớt vát cho ba một chút.

Tinh Vân bí mật nháy mắt một cái liền xụ mặt xuống. Tư Nguyệt còn khoa trương hơn, mặt mày không vui thì thôi đi, hai hàng lệ dài cũng đem ra uy  hiếp luôn rồi. Cô hơi lắc mình đứng dậy, vừa ôm mặt khóc vừa nói:

- Ông ngoại, ông coi thường bọn con.

Hoàng Thiếu Thiên tròn mắt. Hình như ông không nói sai cái gì. Có điều với thể loại chiều con cháu lên trời như ông, thấy hai đứa cháu như vậy nhất thời liền luống cuống tay chân. Ông đứng dậy vỗ vỗ vai Tư Nguyệt:

- Được rồi được rồi, ông ngoại không phải coi thường con. Nhưng hai đứa căn bản không phải đối thủ của lão đầu đó, đối mặt sẽ rất nguy hiểm.

Tư Nguyệt càng khóc to hơn, vô cùng uất ức:

- Còn nói không coi thường con, ông ngoại rõ ràng là coi thường bọn con.

Nói xong một đường chạy ra ngoài.

Thiên Nhã phía sau nén cười đến nội thương, đưa tay nhéo một cái cố ý nói:

- Huyền Vũ, Tư Nguyệt xúc động như vậy không biết còn làm cái gì, anh mau tới xem con bé đi.

Hoàng Thiếu Thiên có lẽ đang bận sót cháu gái, làm gì nghĩ nhiều như thế, lập tức gắt lên:

- Cậu đứng đó cho ta, cháu ngoại ta, ta tự đuổi.

Nói đoạn cũng một đường ra ngoài, theo hướng Tư Nguyệt đuổi đi.

Thiên Nhã áng chừng không thấy người đâu mới dám bật cười. Hai đứa này càng lúc càng láu cá rồi. Không biết là giống tính ai nữa.

Tây Môn Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cuối cùng vẫn hỏi:

- Ông ngoại nói hai đứa bị bắt nạt, rốt cuộc là chuyện gì?

Tinh Vân cười cười, lắc lắc đầu:

- Ba, con còn có một Phong Linh Lang, đâu có dễ gì để bị bắt nạt chứ? Ông ngoại hiểu lầm thôi.

Tinh Vân sau đó ngoan ngoãn kể lại toàn bộ, hầu như cũng không che dấu cái gì, từ khi đến đấu giá hội gặp Hồng Liên đến khi mua được Tiểu Nhân Sâm, sau đó trở về bị tập kích. Cuối cùng, cậu có nói thêm:

- Không phải con cậy mạnh, nhưng hai năm con ở tầng 10 kia cũng đâu phải bỏ đi. Kì thực đúng là lão tiền bối kia thực lực cao hơn hai đứa bọn con, nhưng con dám khẳng định vẫn có thể giữ ưu thế về mình. Ông ngoại có lẽ là vì vốn đã ngập hoả khí nên mới tùy tiện trút giận thôi.

Thiên Nhã hơi vò đầu cậu nhóc một cái, cười cười:

- Nhóc con, tự tin là tốt, nhưng cũng cần khiếm tốn chút. Hai đứa làm trò như vậy, sau phải nhớ xin lỗi ông ngoại cho tốt biết chưa?

Tinh Vân ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, vô cùng hưởng thụ ngồi yên tại đó.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tinh Vân mới nghiêm chỉnh ngồi lại trên ghế uống trà.

Bên ngoài bốn người bước vào, Tinh Vân vừa thấy suýt thì sặc nước miếng.

Một thân đồ trắng, mái tóc vàng cắt tỉa gọn gàng kia trăm phần trăm là Vân Thiên rồi. Có điều gương mặt sau 2 năm biến đổi đúng là quá lớn. Không còn vẻ non nớt nữa, thay vào đó là là sự trưởng thành cùng từng trải. Xem ra hai năm qua cậu ấy vất vả không ít. Ăn uống điều độ lại thêm vận động thường xuyên, Vân Thiên bây giờ thực sự rất thu hút, dáng vóc cân đối, gương mặt điển trai. Tinh Vân còn đang thầm nghĩ không biết cái đà này Tư Nguyệt sẽ phải đuổi đi bao nhiêu cái hoa đào đây.

Bên cạnh Vân Thiên, Đường Chính Nhân cũng cao hơn một chút. Gương mặt hắn so với hai năm trước không khác nhiều lắm, thế nhưng thái độ hoà nhã này cùng với đôi chút anh khí của Bạch Hổ gia tộc ngày càng rõ ràng thì thực khiến cho người nhìn ngưỡng mộ.

Còn chưa hết, hai cái cậu chú ý là hai cái đi sau kia. Một lửa đỏ một băng lam, nhìn vào muốn đối lập bao nhiêu thì đối lập bấy nhiêu, chẳng thể ngờ thái độ lại vô cùng thân thiết. Còn có cách nói chuyện kia, cách kéo kéo tay làm nũng kia... Đã hai năm qua rồi, bọn họ còn luôn cùng nhau như vậy, có tình cảm cũng không lạ.

Tinh Vân cậu còn cho rằng lần này về sẽ ngoan ngoãn xin lỗi một lượt, thật không ngờ không có cậu, họ vẫn sống tốt, hơn nữa còn rất hạnh phúc. Vẫn là cậu tự xem trọng chính mình rồi.

Bốn đứa vừa kịp chào hai trưởng bối một cái, Tinh Vân đã xoay người đến tận cửa sổ, áp chế giọng thật nhỏ nói:

- Mọi người bàn chính sự đi, con đi tìm ông ngoại.

Vân Thiên nhanh mắt sớm đã thấy gương mặt không sai biệt kia, chỉ là khi người quay mặt đi, hai chữ Tư Nguyệt vừa gọi được một nửa người đã nhảy qua cửa sổ đi mất.

Hà Lam Nhi vừa đạt được mục đích đòi đồ chỗ Viên Khải, cầm chiến lợi phẩm trên tay yêu thích không ngớt hơi nghiêng đầu qua hỏi:

- Tư Nguyệt hôm nay sao vậy? Thái độ hình như có chút quái quái.

Thiên Nhã xém chút nữa bật cười, đúng là nhìn từ phía sau nếu không để ý kĩ thực sự không phân biệt nổi hai đứa này.

Tư Nguyệt tuy để tóc dài nhưng lại hay búi cao gọn gàng để tiện cho vận động, thường chỉ để lại một đuôi tóc không đến 20 cm ngắn năng động. Mà hôm nay Tinh Vân đến đầu tóc còn chưa kịp cắt tỉa nhiều, tùy tiện buộc lên liền giống hệt Tư Nguyệt. Màu tóc của hai đứa vốn khác nhau, thế nhưng Tinh Vân lại đứng trên bệ cửa sổ khuất ánh đén, trăng càng không đủ sáng nên không thể phân biệt, có bị nhầm cũng không lạ.

Thiên Nhã rất nhanh lấy lại tinh thần, ra hiệu cho mấy đứa ngồi xuống ghế hỏi:

- Vất vả cả tháng rồi, có thu hoạch gì không?

Bốn đứa hơi đảo mắt nhìn nhau, cuối cùng Viên Khải và Vân Thiên cũng đưa ra hai quyển trục. Hà Lam Nhi giải thích:

- Kì thực lần này con và Khải ca ra ngoài không tìm được cái kia, có điều con phát hiện bên đó đã bị Hồng Phong công hội phong toả nên điều tra đôi chút. Không ngờ...

Tây Môn Huyền Vũ vừa lúc đã lướt qua quyển trục xong, tiếp lời:

- Thạch Đà đã nhận truyền thừa rồi?

Hà Lam Nhi gật đầu khẳng định:

- Không chỉ thế, hộ vệ của Chiến Thần Hoàng Đà cũng đồng ý theo hắn. Nham Sơn Long có sức phòng thủ rất mạnh, con đã thử tấn công nhưng có vẻ không có kết quả, đành phải rút trở về.

Tây Môn Huyền Vũ gật đầu, anh cũng từng đọc qua ghi chép về loài này. Siêu cấp thần thú nguyên bản thậm chí có thể chịu được một đòn công kích của Thượng cổ Thánh thú. Lực phòng ngự này không phải chuyện đùa.

Tiếp đến bên này, Vân Thiên cũng trình bày:

- Con và Hổ ca thời gian qua cũng thử đến phụ cận Bích Thủy Thành xem thử, đúng là có xuất hiện một vài băng động, như trong đó căn bản không còn gì khác, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu núi lửa. Thăm dò tổng cộng 82 động kết quả lại không có gì.

Thiên Nhã vốn còn định an ủi một câu, nào ngờ Đường Chính Nhân lại lên tiếng:

- Cũng không hẳn không có gì. Hiệu trưởng, ngài để ý những chỗ con kể hai màu mực đỏ và xanh không? Nơi đó là con may mắn tìm được, đã dò từ đầu đến cuối đường. Một thông đạo tự nhiên chạy dài từ phụ cận Bích Thủy Thành về tới ngoại thành Hỗn Nguyên Thành. Diện tích thông đạo rất lớn, đủ để bốn năm hàng người cùng đi. Độ cao của hang áng chừng khoảng từ 20 đến 80m, có thông khí ra bên ngoài. Nếu là thông đạo thoát thân thì có thể bí mật rời khỏi, mà chỗ trú ẩn cũng rất an toàn. Đặc biệt, nơi đó còn chưa có dấu chân người đến, hoàn toàn bí mật.

Tây Môn Huyền Vũ nhìn qua gật đầu. Theo vị trí vẽ lại, có vẻ là động đạo tự nhiên xuyên qua núi. Rất tốt, có thể lợi dụng trong lúc nguy cấp.

Tuy bốn đứa khiêm tốn nói không có gì, thế nhưng thông tin chúng đưa về là với cùng có ích. Tây Môn Huyền Vũ cũng không nhịn được khen một câu.

Xong việc, bốn đứa muốn về lại có người tới. Lần này thì đích thị là Tư Nguyệt rồi. Cô đầu tiên là chạy đến ôm cổ Vân Thiên một cái, sau đó chào một vòng cười hì hì. Cả tháng không gặp, cô đã sớm nhớ họ muốn chết.

Tư Nguyệt nhìn quanh, thấy thiếu người liền hỏi:

- Tố Tố đâu? Còn có ba người nhóm Tường Vi nữa?

Vân Thiên hơi vuốt lên tóc cô một cái, đáp lời:

- Tố Tố đến chỗ Tiểu Lăng Thiên chơi rồi. Ba người Tường Vi đang ở Phi Liên Thành, xa như vậy chưa thể về được. Lại nói hồi nãy em sao thế? Đột nhiên thấy mọi người về lại bỏ đi?

Tư Nguyệt hoàn toàn mơ hồ. Cô có bỏ đi sao? Gặp người về mừng không hết ấy. Làm sao lại bỏ đi?

Tây Môn Huyền Vũ phải vờ ho một tiếng, Tư Nguyệt mới xem như tỉnh mộng. Cô lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net